Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tender Triumph (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
T
ừ nhà vệ sinh nữ ở sân bay San Juan bước ra, Katie quay trở lại khu vực nhận hành lý ký gửi nơi hành lý đang chuyển đến từ chuyến bay Miami – San Juan của họ.
Cảm giác phòng bị bỗng nhiên chạy suốt dọc xương sống khi cô nghe một tràng tiếng Tây Ban Nha khó hiểu nhanh như lửa bén xen kẽ với vài câu nói tiếng Anh ào ào xung quanh vây lấy cô. Bên tay trái, một tốp đàn ông tóc vàng, phong thái đĩnh đạc đang nói thứ tiếng mà cô đoán chắc hẳn là tiếng Thụy Điển. Phía sau cô là một đám du khách đông đúc đang trò chuyện với nhau bằng thứ tiếng Pháp lưu loát. Puerto Rico, cô thích thú và ngạc nhiên nhận ra, hẳn phải là một nơi nghỉ mát không chỉ dành cho những công dân đến từ nước Mỹ.
Cô nhìn lướt qua những đám đông tụ tập và thấy Ramon ra hiệu cho một nhân viên phục vụ người ngay lập tức đổi hướng, quay bánh xe đẩy về phía Ramon, và bắt đầu chất 6 chiếc vali hiệu Guici của cô lên trên. Katie mỉm cười vì những người khác đang điên cuồng vẫy tay gọi các nhân viên khuân vác bận tối tăm mặt mũi để thu hút sự chú ý của họ, còn Ramon chỉ đơn thuần là một cái hất đầu. Chẳng có gì là lạ cả, cô tự hào nghĩ. Phục sức trong một bộ vest công sở tối màu và một cái cà vạt cổ điển, Ramon là người đàn ông trông nổi bật nhất mà Katie từng biết. Có một sự phát tiết của quyền uy không thể chối cãi và tính quả quyết điềm tĩnh toát ra ở anh mà thậm chí một nhân viên khuân vác cũng không thể nào không nhận ra. Nhìn ngắm anh, Katie nghĩ anh giống hệt một chủ doanh nghiệp giàu có, chứ không phải là một anh nông dân chật vật. Cô đoán người nhân viên kia cũng nghĩ như thế, và có thể đang mong đợi một khoản bo hậu hĩnh cho những cố gắng phục vụ của anh ta. Bất hạnh thay, Katie băn khoăn không hiểu liệu Ramon có nhận ra điều đó hay không.
Sao lúc trước cô không gợi ý việc tự thu xếp hành lý nhỉ? Hai người có thể xoay sở đi thành hai hay ba chuyến vì mỗi lần Ramon chỉ chuyển có một cái va li lớn và một cái nhỏ hơn. Cô sẽ phải học cách tằn tiện, nhớ rằng Ramon rất ít tiền, rằng thậm chí anh còn phải kiếm thêm bằng cách lái một cái xe tải chở hàng.
“Sẵn sàng chưa?” Ramon hỏi, anh nắm lấy khuỷu tay Katie và dắt cô đi qua sân bay đông nghịt khách.
Taxi đã xếp hàng bên ngoài chờ theo lượt. Người nhân viên khuân vác bắt đầu từ chiếc đầu tiên trong hàng với Katie theo đằng sau Ramon. “Thời tiết lúc nào cũng đẹp như thế này sao?” Cô ngước mắt lên bầu trời xanh điểm những đám mây trắng như bông.
Nụ cười chứa đựng niềm vui của Ramon cho cô biết rằng anh đã mong muốn cô yêu thích nơi ở sắp tới của cô nhiều đến thế nào. “Lúc nào cũng thế. Nhiệt độ nói chung chỉ khoảng trên 70o F, còn gió nhẹ thổi từ hướng bắc thì…” Ramon ngước lên dõi theo người khuân vác ở phía trước mặt, và bỏ dở câu vừa nói.
Theo cái nhìn giận dữ của anh, Katie sửng sốt thấy hành lý của họ bị chất lên một chiếc Rolls-Royce màu nâu bóng đang tắt máy chờ ở lề đường ngay trước hàng xe taxi. Một tài xế vận đồng phục đen không tì vết cùng chiếc mũ lưỡi trai đang đứng đường hoàng bên cạnh chiếc Rolls. Khi họ tiến lại gần, ông ấy giật mạnh cánh cửa xe, bước sang một bên nhường đường cho họ.
Katie dừng phắt lại tò mò nhìn Ramon, người đang cáu kỉnh căn vặn tài xế bằng tiếng Tây Ban Nha. Bất kể người đó đang trả lời Ramon như thế nào, anh dường như cực kỳ tức tối. Không một lời, anh đặt tay vào lưng Katie và kéo cô ra khỏi lề đường, bước vào bên trong chiếc xe Rolls mát lạnh, sang trọng và nội thất bọc da trắng tinh.
“Có chuyện gì vậy?” Katie hỏi ngay khi Ramon trượt người ngồi vào bên cạnh cô. “Chiếc xe này của ai?”
Ramon chờ cho đến khi tài xế sập cánh cửa xe cho họ rồi mới trả lời. Giọng anh nặng nề vì sự căng thẳng phải kiểm soát cơn giận khó giải thích của mình. “Chiếc xe thuộc về một người có căn biệt thự trên đảo, nhưng lại hiếm khi ở đây. Garcia, tên người tài xế, là ờ, một người bạn của gia đình anh. Khi ông ấy biết hôm nay chúng ta tới, ông ấy quyết định đón chúng ta.
“Ông ấy thật chu đáo!” Katie mừng rỡ.
“Anh phải nhấn mạnh rằng anh không muốn ông ấy làm thế.”
“Ôi,” Katie ngập ngừng. “Em đảm bảo ông ấy cho là mình đã đúng.’’
Chuyển sự chú ý của anh sang người tài xế hiện đang ngồi đằng sau tay lái và đang liếc vào gương chiếu hậu, Ramon nhấn một chiếc nút nâng tấm kính ngăn giữa tài xế và khu vực sau xe dành cho khách. Bằng tiếng Tây Ban Nha rõ ràng và nhanh, anh đưa ra những lời chỉ dẫn, sau đó tấm kính ngăn lại được kéo xuống và chiếc Rolls trượt êm ra khỏi lề đường.
Katie chưa bao giờ ngồi trong một chiếc Rolls- Royce, và cô mê mẩn với chiếc xe. Cô chạm những ngón tay vào ghế ngồi, đắm mình cảm nhận làn vải bọc bằng da màu trắng, mềm mại đến khó tin nổi. “Cái gì đây?” cô ngiêng người ra phía trước và nhấn vào một chiếc nút đằng sau ghế tài xế.
Ramon đang quan sát cô, khuôn mặt anh hoàn toàn không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào. “Cái nút đó mở tủ rượu giấu dưới ghế ngay đằng trước anh.”
“Còn tivi và dàn âm thanh đâu?” Katie đùa
“Giữa cái bàn và tủ rượu.”
Một nụ cười thoảng qua trên môi anh. Cô nhận ra Ramon đang không chia sẻ niềm vui thú được thưởng thức các thiết bị độc đáo của chiếc xe sang trọng. Sau một thoáng dao động, cô rụt rè lên tiếng. “Người nào sở hữu chiếc xe này hẳn cực kỳ giàu có.”
“Đã là như thế.”
“Đã?” cô lặp lại. “Ông ấy chết rồi phải không?:
“Về mặt tài chính, thì anh ta đã chết.” Sau câu trả lời ngắn ngủi và khó hiểu đó, Ramon quay đầu đi nhìn chăm chú ra ngoài cửa xe.
Hoang mang và bị tổn thương trước sự lạnh lùng của anh, Katie đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Suy nghĩ phiền muộn bị cắt ngang khi bàn tay cô đang yếu ớt đặt trên phần ghế giữa hai người, đột nhiên nằm gọn trong cái siết chặt nóng ấm, vững chãi của Ramon. Đầu anh vẫn ngoảnh đi, anh nặng nề lên tiếng. “Anh ước gì anh có thể tặng cho em nhiều chiếc xe như thế này, Katie.”
Hiểu ra nguyên do và trong một khắc đồng hồ Katie quá choáng váng không mở nổi miệng. Sự nhẹ nhõm tràn vào lòng cô, theo sau là niềm vui sướng. “Em ước anh có thể tặng cho em một cái như thế này. Rốt cuộc, một chiếc xe đắt tiền là vật bảo đảm cho hạnh phúc, phải không?” Cái nhìn sắc nhọn của Ramon đổi hướng sang cô, và Katie mở to đôi mắt xanh thẫm với vẻ ngây thơ vờ vĩnh. “David đã tặng cho em một chiếc Porseche làm quà cưới, và hãy xem xem cuộc sống của em bên cạnh anh ta hạnh phúc đến thế nào.”
Khóe miệng lạnh lùng của Ramon giãn ra thành một nụ cười nhẹ khi cô tiếp tục. “Giờ thì nếu David tặng cho em một chiếc Rolls – Royce, thì em đã hoàn toàn toại nguyện với cuộc hôn nhân đó. Mặc dù…” cô nói khi Ramon vòng tay ôm lấy bờ vai cô, kéo cô lại gần anh. “điều duy nhất khiến cho cuộc sống của em sung sướng tột bậc là…” Câu nói của cô bị bao phủ bởi sự tấn công bất ngờ của miệng Ramon khi anh cúi xuống, hôn cô thật sâu… hôn cô, Katie nhận ra, với lòng biết ơn.
Khi anh ngẩng đầu lên, cô đắm mình trong nụ cười dịu dàng của anh. “Cái gì sẽ khiến cuộc đời em ngây ngất đây?” anh khàn giọng trêu chọc
Đôi mắt Katie nhảy múa khi cô rúc sát vào anh hơn “Một chiếc Ferrari.”
Ramon phá lên cười còn Katie cảm thấy căng thẳng rời khỏi cơ thể mạnh mẽ của anh. Giờ mọi thứ đều nằm trong mối quan hệ trọn vẹn của họ, để họ có thể được cười cùng nhau một cách thoải mái, không hề gượng ép, và đó chính là những gì mà cô mong muốn.
*****
Puerto Rico khiến cho Katie vô cùng ngỡ ngàng. Cô không trông đợi một thiên đường nhiệt đới núi non trùng điệp với những thung lũng xanh mướt và nhiều hồ nước trong vắt yên bình lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chiếc Rolls chậm rãi leo lên những con đường uốn lượn, gấp khúc và bằng phẳng, những hàng hoa rực rỡ sắc màu, cành nhánh xòa ra bao phủ kín toàn hoa vàng và hồng thắm.
Họ đi qua những ngôi làng đẹp như tranh vẽ nép mình giữa những ngọn núi; một nhà thờ tọa lạc chính giữa mỗi ngôi làng nhô ra cái chóp thuôn nhọn hướng lên trời. Katie vươn cổ, đôi mắt cô ngó nghiêng thích thú với thiên nhiên sống động sắc màu tràn ngập trên những ngọn đồi và đồng cỏ, la lên hào hứng với từ cây dương xỉ cho đến các ngôi nhà nhỏ xinh trong các trang trại. Suốt dọc đường đi, cô cảm thấy đôi mắt sắc nhọn của Ramon dán vào cô, quan sát cô qua đôi mắt nhắm hờ từng phản ứng của cô. Hai lần cô đột ngột quay vào thốt lên lời nhận xét hào hứng nào đó, cô đã thoáng nhận thấy nỗi lo lắng trên nét mặt anh trước khi anh kịp che đậy bằng một nụ cười uể oải. Anh rất muốn cô yêu thích quê hương của anh, và vì một lý do nào đó, anh dường như không thể tin rằng cô thật lòng.
Gần một giờ sau khi họ rời sân bay, chiếc Rolls tiến vào ngôi làng và cắt ngang đường vào một ga nhỏ, tiếp tục hành trình. Katie vô cùng kinh ngạc không thốt lên lời; như thể họ đang lái xe xuyên qua một con đường hầm lụa đỏ với những tia nắng chiếu sáng mỏng manh. Hàng phượng vỹ đang nở hoa chạy dọc hai bên đường, những cánh hoa đỏ tươi rơi xuống dát thành một lớp thảm đỏ rực rỡ. “Thật không thể nào tin nổi,” cô thở ra, và quay sang Ramon.”Chúng ta gần về đến nhà chưa?”
“Khoảng một dặm rưỡi chạy xe nữa,” anh trả lời, nhưng vẻ căng thẳng quay trở lại trên nét mặt anh, và nụ cười không hơn gì cái nhành miệng cứng nhắc.Anh đang nhìn chằm chằm thẳng về phía trước như thể anh có ý định khám phá xem có gì ở phía cuối con đường giống như cô vậy.
Katie định hỏi anh xem liệu những bông hoa xinh đẹp màu đỏ tươi này có phải là một loài tulip hay không, thì chiếc Rolls đã ra khỏi mái vòm hoa phượng rực rỡ kéo dài cả hai dặm đường để tiến vào một khoảng sân cỏ mọc đầy bao quanh một ngôi nhà nhỏ gạch trắng đã xuống cấp. Cố giấu đi nỗi thất vọng kinh hoàng của mình, Katie quay sang Ramon người đang nhìn trừng trừng vào ngôi nhà với một cơn thịnh nộ chết người khiến cô vô thức ngồi ép sát vào ghế. Trước cả khi chiếc xe ngừng hẳn lại trong sân, Ramon mở bung cửa, lao mình ra khỏi xe, sập mạnh cánh cửa phía sau anh và sải từng bước dài ngang qua bãi cỏ nham nhở, cơn thịnh nộ bám theo từng bước chân.
Người tài xế già giúp Katie ra khỏi xe, và cả hai người bọn họ đứng bất động nhìn Ramon giật tung cánh cửa ngôi nhà, sau đó dùng vai hích vào nó bằng một sức mạnh bùng nổ đến nỗi cánh cửa bật tung ra khỏi bản lề rơi thẳng xuống sàn nhà.
Katie hóa đá ngay tại chỗ, nhìn vào lỗ hổng tối đen nơi trước đây còn là một cánh cửa. Cái nhìn chăm chú của cô chuyển qua những cánh cửa chớp lung lay bằng gỗ lim.
Trong chớp mắt, tất cả lòng can đảm và lạc quan của cô tiêu tan như bong bóng xà phòng. Cô nhớ khu căn hộ đẹp đẽ của mình cùng với những ngọn đèn chiếu sáng và hàng hiên bao quanh. Cô không bao giờ có thể sống ở một nơi như thế này; cô quả là một con ngốc khi đã cố chối từ cuộc sống xa hoa, và nơi yêu thương cô đã lớn lên.
Ngọn gió tung bay vài lọn tóc suôn mềm như lụa lỏng ra khỏi búi tóc thanh lịch của cô. Katie vừa đưa tay giữ cho chúng khỏi bám vào mắt, vừa cố xóa đi hình ảnh chính cô đang đứng tại nơi rách nát cỏ dại mọc đầy này, trông vừa lôi thôi lếch thếch và tệ mạt như ngôi nhà dơ dáy bẩn thỉu này, Một hai năm nữa, cô sẽ trở nên nhếch nhác y như quanh đây, bởi vì cuộc sống thế này sẽ ăn mòn bất kỳ lòng kiêu hãnh của bất cứ ai cho đến khi họ nhanh chóng không thèm quan tâm đến nữa.
Cô miễn cưỡng bắt đầu bước dọc theo những gì còn lại của một con đường lát gạch dẫn đến cửa nhà. Nền ngoài đỏ đã phai màu, rạn vỡ khi họ bước qua, và Katie cẩn thận tránh bước lên chúng bằng đôi xăng đan Ý đắt tiền của cô.
Do dự bước qua cửa ra vào, cô nhấp nháy điều chỉnh mắt thích nghi với bóng tối bên trong phòng. Cổ họng cô nghẹn tắc. Phía bên trong ngôi nhà nhỏ trống trải đã bị bao phủ bởi lớp bụi bẩn, rác rưởi và mạng nhện giăng đầy. Nơi ánh mặt trời xuyên qua các thanh gỗ mỏng của ánh cửa chớp bị vỡ bụi trôi trong không khí. Làm thế nào Ramon lại sống ở một nơi như thế này, cô băng khoăn trong nỗi khiếp đảm. Anh lúc nào cũng quá tề chỉnh một cách không chê vào đâu được, cô không thể tưởng tượng được hình ảnh anh khác trong tình trạng nghèo khổ này.
Lấy hết can đảm, Katie kiểm soát những cảm xúc điên loạn của mình và bắt buộc bản thân phải suy nghĩ cho thấu đáo. Nơi này, đã lâu lắm rồi không còn ai sống ở đây – tình trạng bẩn thỉu này đã lâu không ai đụng đến. Hoặc chỉ là chuột bọ, cô rùng mình nghĩ đến những âm thanh sột soạt phát ra từ các bức tường.
Ramon đang đứng chính giữa ngôi nhà, cái lưng cứng nhắc của anh quay về phía cô.
“Ramon?” Giọng cô chỉ là một tiếng thì thào sợ hãi.
“Ra khỏi nơi đây,” anh siết tông giọng thấp dao động vì cơn thịnh nộ. “Rác rưởi sẽ bám vào em, ngay cả khi em không động đến bất cứ thứ gì.”
Katie không muốn gì hơn ngoài việc thoát khỏi đây – trừ khi để đến sân bay, về nhà, và lao vào căn hộ tiện nghi xinh đẹp của cô. Cô dợm bước chân, nhận ra rằng Ramon không đi theo, cô liền dừng lại và quay lại về phía anh. Anh vẫn đứng xoay lưng về phía cô, không có ý định – cũng không thể - quay người lại và đối diện với cô.
Cơn đau của lòng trắc ẩn nhói lên trong lòng Katie, cô nhận ra anh đã phải sợ hãi giây phút cô nhìn thấy nơi này đến thế nào. Thể nào anh dường như trông quá căng thẳng trên đường tới đây. Giờ anh giận dữ vì anh bối rối và xấu hổ với ngôi nhà xuống cấp, thứ tốt nhất anh đáp ứng được cho cô. Cô lên tiếng xua tan đi sự im lặng khó chịu. “Anh… anh kể mình đã sinh ra ở đây.”
Ramon từ từ quay lại nhìn xuyên qua cô như thể cô không tồn tại.
Bất chấp tâm trạng của anh, Katie tiếp tục. “Em cho là anh nói đến việc đã sống ở đây từ khi sinh ra, nhưng lâu lắm rồi không còn ai ở đây hết, phải không?”
“Không,” anh cáu kỉnh
Katie cau mày trước tông giọng anh. “Lâu lắm rồi anh mới quay lại đây đúng không?”
‘Đúng,” anh đáp trả.
“Những nơi – những ngôi nhà không có người ở trong một thời gian dài dường như lúc nào cũng tồi tàn và ảm đạm, thậm chí cả khi chúng thật sự rất đẹp.” Cô đang cố gắng một cách tuyệt vọng để an ủi anh, cho dù cô thừa biết anh đáng ra phải an ủi cô. “Có thể không theo cách mà anh nhớ về ngôi nhà.”
“Ngôi nhà chính xác trông y như trong trí nhớ của anh.”
Vẻ mỉa mai cay đắng của anh cứa vào tâm hồn nhạy cảm của Katie như một lưỡi dao cạo sắc bén, nhưng cô vẫn cố gắng. “Nếu nó trong đúng ý như trong trí nhớ của anh, thì tại sao anh lại phải tức … buồn đến thế,” cô vội vàng sửa lại.
“Bởi vì,” giọng nói của anh phát ra khủng khiếp. “Anh đã gửi một bức điện bốn ngày trước yêu cầu càng nhiều người càng tốt đến để sửa chữa và dọn dẹp nơi này.”
“Ôi,” Katie hít một hơi ngạc nhiên nhẹ nhõm. Nỗi khuây khỏa hiển nhiên của cô khiến toàn thân Katie cứng lại. Mắt anh trở thành đôi dao găm màu đen nhánh ghim chặt vào cô. “ Có phải em nghĩ anh sẽ mang em đến sống trong cái lều bẩn thỉu này đúng không? Bây giờ em đã nhìn thấy ngôi nhà rồi, anh sẽ không cho phép em sống ở đây. Em sẽ không bao giờ có thể quên đi hình dáng hiện thời của nó.”
Katie nhìn chằm chằm vào anh giận dữ và bối rối. Chỉ vài phút trước cô đã chắc chắn được tương lai của mình và rằng cô đã được yêu thương và che chở. Giờ thì cô chẳng chắc chắn được gì, và cô bực bội với Ramon vì anh đã không công bằng trút cơn thịnh nộ vào cô.
Hàng chục lời đối đáp bật lên trong tâm trí, chỉ để nghẹn lại nơi cổ họng vì cảm giác dịu dàng cảm thông căng phồng lên không chịu nổi khi cô nhìn anh chăm chú. Ánh mắt cô dán chặt vào anh. Đứng ở đó giữa căn nhà tồi tàn, trống rỗng nơi anh đã sinh ra, Ramon dường như hoàn toàn bị đánh bại, và quá tự trọng che giấu nỗi niềm, đã bóp nghẹt trái tim cô. “Em nghĩ anh đánh giá em quá thấp nếu như tin vào điều đó,” lời cô nói tan vào khoảng không gian im lặng.
Quay đi tránh cái nhìn soi mói của anh, Katie bước đến cánh cửa đôi bên phải phòng khách và liếc vào trong – hai phòng ngủ, một phòng lớn ở mặt trước ngôi nhà và phòng nhỏ hơn ở phía sau. “Cửa sổ hai phòng này đều có tầm nhìn đẹp quá.” cô bảo anh.
“Không cửa sổ nào có khung kính cả,” Ramon cộc lốc đáp lại
Katie lờ anh đi và bước đến một cánh cửa khác. Một phòng tắm, cô phỏng đoán với một cái nhăn mặt nhìn vào bồn rửa và bồn tắm rỉ sét. Một hình ảnh bất chợt về chiếc bồn tắm bằng đá cẩm thạch của bố mẹ cô nháng qua tâm trí Katie, ngay lập tức là ký ức về căn phòng tắm hiện đại của chính cô. Mạnh dạn, cô xóa bỏ cả hai hình ảnh trong tâm trí và quay trở về hiện thực. “Có sẵn điện trong nhà rồi.” Cô nhiệt tình.
“Nhưng không bật.” Ramon cáu kỉnh. Katie biết cô đang phát ngôn giống y như một nhân viên bất động sản cố thực hành một vụ mua bán, nhưng cô không thể đỡ được cho bản thân mình. “Và phòng này hẳn phải là khu bếp.” cô nhấc chân đi qua một cái bồn rửa bằng thép. “Có đường nước nóng lạnh.” Để minh chứng cho lời nói của mình, cô vặn vòi rửa.
“Đừng bận tâm.” Giọng Ramon sít lại, quan sát cô từ cửa. “Chúng không hoạt động đâu.”
Cằm Katie hếch lên khi cô dồn hết can đảm của mình xoay người lại đối mặt với anh. Trong lúc làm việc đó cô thấy mình nhìn ra ngoài khung cửa sổ bám đầy bụi bẩn ngay trên bồn rửa. “Ramon,”cô thở ra, “bất cứ người nào xây ngôi nhà này hẳn đã yêu mến khung cảnh nơi đây cũng nhiều như em vậy.” Những ngọn đồi xanh phủ đầy cỏ mựơt mà trải dài hết tầm mắt cô, sườn đồi phủ đầy những vạt hoa sắc màu hồng và vàng rực rỡ.
Trong ánh mắt cô toát lên một niềm vui sướng chân thật. “Đẹp tuyệt vời! Với khung cảnh như thế này chắc em sẽ rửa bát đĩa suốt ngày mất.” Một cách hăm hở, ánh nhìn của cô chuyển sang căn bếp vuông vắn rộng rãi. Phía góc tường đối diện, các khung cửa sổ nối nhau choáng hết cả một bên tường, Một bộ bàn ăn gỗ thô được đặt ngay phía trước. “Giống y như ngồi ăn ở ngoài hiên nhà vậy – anh nhìn thấy được cả khoảng không gian rộng phía ngoài xa kia.” Cô thốt lên, nhận thấy một thoáng vui hiện trên nét mặt lạnh lùng của anh Ramon. “Căn bếp này sao lại được xây rộng rãi và sáng thế nhỉ.”
Thận trọng tránh nhìn vào tấm lót bị tróc tơi tả ngay trên sàn nhà lồi lõm, Katie quay lại và bước hùng dũng vào phòng khách. Cô đi ngang qua những tấm kính lớn dọc hai bên tường và chà một khoảng bụi bẩn bám mờ trên đó để nhìn ra ngoài. “Em nhìn thấy ngôi làng này!” “Em nhìn thấy cả nhà thờ nữa. Nhìn từ đây nó giống như món đồ chơi trang trí màu trắng nhỏ xíu nằm giữa những ngọn đồi màu xanh vậy. Ramon, khung cảnh y như chụp trong các tấm bưu thiếp ấy. Những cửa số này hẳn được xây lên để lúc nào anh cũng nhìn được ra bên ngoài. Anh có biêt cái gì…?” Không nhận ra Ramon đã đứng ngay đằng sau từ lúc nào, Katie lùi lại và chạm phải cơ thể mạnh mẽ, cao lớn của anh. “Ngôi nhà này đẹp thật đấy!” Cô đáp lại nét mặt hoài nghi của anh bằng một nụ cười rạng rỡ. “Chỉ cần một lớp sơn mới và những tấm rèm khác nữa thôi.”
“Và thêm cả một kẻ hủy diệt và một quân đoàn thợ mộc,” Ramon chua chát thêm vào. “Hay tốt hơn hết là, một kẻ cố ý gây hỏa hoạn tài ba.”
“Thôi được – lớp sơn mới, rèm cửa mới, một kẻ hủy diệt và anh cùng búa và đinh.”Cô cắn cả vào môi khi một ý tưởng lo lắng xuất hiện trong đầu, “Anh chắc phải biết làm mộc đúng không?”
Lần đầu tiên kể từ khi họ bước vào ngôi nhà, Katie mới nhìn thấy một tia hài hước thoáng qua trên khuôn mặt đẹp của anh. “Anh tưởng tượng tài thợ mộc của anh cũng giỏi như tài khâu vá rèm cửa của em vậy thôi, Katie.”
“Tuyệt vời!” Một Katie phỉnh nịnh chẳng hề có ý niệm mơ hồ nhất nào đến việc khâu vá rèm cửa. “Rồi anh sẽ không gây rắc rối gì lúc bắt tay vào sửa chữa chứ?”
Anh tỏ ra hơi do dự, rồi sau đó nhìn lướt qua căn phòng tồi tàn. Nét mặt anh cứng lại cho đến khi khuôn mặt dường như được khắc chạm từ đá tảng. Katie, nhận thấy anh sẽ từ chối, liền đặt tay cô lên cánh tay anh. “Đây chắc sẽ trở thành một ngôi nhà ấm cúng và vui vẻ. Em biết anh bối rối vì phải cho em chứng kiến cảnh này, nhưng điều đó sẽ chỉ khiến ngôi nhà đáng xem và thú vị hơn trong dáng vẻ cuối cùng. Em sẽ thực sự muốn được giúp anh phục hồi lại ngôi nhà – em rất thật lòng. Ramon,” cô thì thầm khẩn nài khi anh nhìn cô. “Nhé, đừng làm em mất vui như thế này.”
“Làm em mất vui ư?” anh bùng nổ, tay vung lên cào vào tóc. Anh túm lấy cô mà không hề báo trước, và Katie thấy mình đổ sập vào người anh, vòng tay anh siết chặt quanh cô. “Anh biết đáng ra mình không nên đưa em đến Puerto Rico, Katie,”anh thì thầm đau đớn. “Anh biết thế là ích kỉ với em, nhưng anh vẫn làm. Đáng ra anh phải đưa emq quay trở về nơi trước kia của em.” Anh thở nặng nhọc. “Nhưng – anh không thể nào chịu đựng nổi việc đó, Katie.”
Katie luồn hai tay ôm anh và áp má vào vồng ngực vững chãi. “Em không muốn về nhà; em muốn ở lại đây bên cạnh anh.” Và.. ít ra là trong thời điểm này --- cô hoàn toàn chắc chắn với việc mình làm.
Cô nghe tiếng hơi thở anh nghẹn lại, cảm thấy những cơ bắp trên người anh đột nhiên căng cứng. Anh hơi ngửa người ra sau và dịu dàng áp hai tay nâng mặt cô lên. “Tại sao?” anh thì thầm, đôi mắt đen chăm chú tìm kiếm trong mắt cô. “Tại sao em lại muốn ở lại đây với anh?”
Một nụ cười rạng rỡ sáng bừng trên khuôn mặt Katie. “Để em có thể chứng tỏ với anh rằng ngôi nhà này sẽ trở thành nơi bình yên trong những giấc mơ của anh!”
Câu trả lời của Katie đã khiến cho đôi mắt anh phủ một nỗi buồn không thể nào giải thích nổi. Nỗi buồn day dứt hiển hiện khi Ramon chầm chậm nghiêng đầu anh về phía cô. “Là lý do thực sự cho việc ở lại bên anh, Katie.” Đôi môi anh phủ lấy cô, ấm áp và trêu ngươi, trong khi đôi bàn tay anh trượt xuống vai rồi tới lưng cô, mơn trớn, vuốt ve lôi cuốn.
Tất cả mọi dây thần kinh trong cơ thể Katie rung lên trong trạng thái đề phòng. Dường như đã rất lâu chứ không chỉ vừa mới đây, kể từ khi Ramon hôn và vuốt ve cô bằng nỗi khát khao bỏng cháy. Giờ anh đang cố ý dành thời gian của mình trêu chọc cô, khiến cô phải chờ đợi,. Katie không muốn bị trêu chọc và nhấn nhá. Vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, cô áp sát vào cơ thể vững vàng. Cô hôn thật sâu, cố phá vỡ lòng tự chủ sắt đá của anh. Cô cảm nhận được bắp đùi rắn chắc sát bên cô, nhưng như thể để đáp ứng lại việc bị cô khuấy động, Ramon lướt nụ hôn của anh về góc miệng cô, trượt sang một bên má, xuống vùng cổ nhạy cảm của cô, rồi quay lên tai cô, lưỡi anh nhàn nhã khám phá từng đường cong, từng kẽ hở.
“Đừng!” Katie kêu lên, một nỗi đau nhức nhối hiển hiện trong giọng nói của cô. “Đừng trêu em, Ramon. Không phải bây giờ.” Cô nửa muốn anh lờ đi câu nói của cô. Thay vào đó, miệng anh đói khát áp sát dữ dội vào miệng cô, gấp gáp và nguyên sơ. Đôi tay anh siết chặt lấy cô, trượt lên vùng gáy và qua hai bờ vai, một cách sở hữu áp vào vùng ngực đang nhức nhối của cô, rồi trượt thấp hơn nữa để kéo cô sát chặt vào hai bắp đùi rắn đanh và rung động của anh.
Cuối cùng họ cũng tách nhau ra, Katie đã hoàn toàn choáng váng. Vô vọng, đờ đẫn, hân hoan nở tung ra vì sức mạnh kết hợp của đam mê và niềm vui sướng hòa quyện lẫn vào nhau của cả hai người. Anh áp má vào mái tóc mềm mại của cô, đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve dọc tấm lưng, giữ cô thật gần với tiếng tim đập dồn dập của mình, trong lúc Katie yếu ớt dựa vào anh, tay cô vẫn ôm chặt lấy cổ anh.
Vài phút trôi qua Katie nghĩ rằng mình nghe thấy Ramon đang lầm bầm điều gì đó. Cô cố ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt xanh biếc nặng nề của mình nhìn anh. Lạc lối trong trạng thái mơ màng, Katie ngắm nhìn say mê khuôn mặt đàn ông cũng đang nhìn xuống cô. Anh thực sự đẹp đến kinh ngạc, cô nghĩ vậy; cực kỳ nam tính với những nét biểu cảm mạnh mẽ, cứng cỏi như tạc. Cô thích đừơng viền quai hàm kiên định của anh, chiếc cằm mạnh mẽ với đường chẻ cuốn hút, và vẻ nhục dục của viền môi anh. Và anh có một đôi mắt mê hoặc và thuyết phục nhất – đôi mắt có thể làm cô tan chảy hay đóng băng lại. Mái tóc dày và đen nhánh, cắt tỉa đẹp và rẻ ngôi, chỉ đủ dài để cho những ngón tay cô lướt dọc qua đến gáy anh.
Katie vươn tay chạm nhẹ và mái tóc bên thái dương anh, rồi áp tay vào má anh, ngón cái của cô uể oải vuốt nhẹ đường chẻ nơi cằm.
Đôi mắt đen của Ramon đã quan sát cô suốt nãy, cầm tù ánh mắt đăm đắm của cô, giữ lại, trong khi anh quay đầu và trượt môi anh qua lại trong lòng bàn tay nhạy cảm của cô. Anh cất tiếng, và chất giọng trầm sâu trở nên thô cứng, cộc cằn với một biểu cảm mãnh liệt nhưng không phải là cảm xúc say mê. “Em khiến anh vô vùng hạnh phúc, Katie.”
Katie gắng gượng mỉm cười, nhưng âm sắc đau đớn mà cô cảm nhận được trong giọng nói của anh đã khiến mắt cô uớt nhòe. Và sau ba ngày hỗn độn, xúc cảm lên đỉnh điểm trong giờ đồng hồ cuối cùng này, cô quá yếu đuối để ngăn chặn nổi. “Anh cũng khiến em hạnh phúc.” Cô thì thầm, nước mắt trào ra qua hàng mi dày cong vút.
“Đúng rồi,” Ramon vui vẻ trang trọng đáp lại khi anh quan sát những giọt nước mắt lung linh trên má cô. “Anh có thể thấy được điều đó.”
Katie tựa vào anh, cảm giác như thể cô đang chuếnh choáng ngay trên bờ vực điên rồ. Mười giây đồng hồ trước đó cô còn cáu kỉnh khi nghe giọng nói đau đớn của anh, nhưng giờ thì anh đang cười, còn cô thì lại đang khóc lóc. Khi không còn khóc nữa thì cô bắt đầu phì cười. “Em lúc nào cũng khóc lúc em hạnh phúc.”, cô vừa lắp bắp giải thích vừa đưa tay gạt nước mắt.
“Chắc chắn không chứ!” anh giả vờ kinh hãi. “Rồi thì em lại cười lúc em buồn ư?’
“Chắc vậy,” Katie thừa nhận, khuôn mặt cô sáng bừng lên với một nụ cười rạng rỡ. “Em đã đảo lộn tất cả kể từ khi gặp anh.” Một cách thôi thúc, cô kiễng chân và hôn lên đôi môi đáp ứng nồng nhiệt của anh, rồi dựa trở lại vào vòng tay anh. “Garcia sẽ thắc mắc chuyện chúng ta đã làm. Anh đoán là chúng ta nên đi thôi.”
Cô thở dài vì tiếc nuối đến nỗi Ramon phải cười toe toét với cô. “ Garcia là một người đàn ông có nhân cách tuyệt vời, ông ấy sẽ không bao giờ hạ thấp các tiêu chuẩn đạo đức của mình để xét đoán những việc làm của chúng ta đâu.” Tuy vậy, Ramon vẫn miễn cưỡng rời khỏi cô. Cánh tay anh vòng qua eo cô, họ đi qua ô cửa và bước ra ngoài sáng.
Katie sắp sửa hỏi khi nào thì họ có thể bắt tay vào sửa chữa ngôi nhà, nhưng sự chú tâm của Ramon bị phân tán đến một người đàn ông khoảng 60 tuổi đang bước vào khoảng sân phía trước.
Khi ông nhìn thấy Ramon, khuôn mặt sạm nắng cau có của ông vỡ ra một nụ cười kém vui. “Điện tín của anh mới đến cách đây một tiếng đồng hồ, ngay trước khi tôi thấy chiếc Rolls chạy ngang qua làng. Mắt tôi có nhìn nhầm không, Ramon, hay thực sự là tôi thấy anh đang đứng đó?”
Cười lớn, Ramon bắt tay ông. “Mắt ông vẫn còn tinh tường y như cái đêm ông thấy khói qua cửa sổ và tóm được tôi với bao thuốc trên tay vậy, Rafael.”
“Đó là thuốc của tôi.” người đàn ông tên Rafael nhắc nhở anh, đồng thời lắc tay Ramon và trìu mến vỗ mạnh vào cánh tay anh.
Ramon nháy mắt với Katie. “Bất hạnh là lúc đó tôi không có thuốc lá của chính mình.”
“Vì lúc đó cậu ta mới 9 tuổi, không được phép mua.” Rafael giải thích, một nụ cười âm mưu lướt nhẹ qua Katie. “Đáng ra cô phải thấy cậu ta lúc đó, senorita. Cậu ta nằm ườn trên một kiện cỏ khô, tay gác sau đầu, giống như một gã đàn ông quyền lực đang nhàn nhã hưởng thụ. Tôi đã bắt cậu ta phải ăn đến 3 điếu thuốc.”
“Việc đó có chữa được cho anh không?” Katie cười nắc nẻ.
“Anh cai được thuốc lá,” Ramon thừa nhận. “Sau đó thì anh chuyển sang xì gà.”
“Rồi thì đến các cô gái.” Rafael giọng châm biếm. Ông quay sang Katie. “Khi Linh mục Gregorio đọc thông báo hôn nhân của anh trước đám đông sáng nay, các cô senorita đều khóc lụt vì thất vọng, còn Linh mục Gregorio thì thở phào nhẹ nhõm. Cầu nguyện cho linh hồn bất tử của Ramon đã là nhiệm vụ tiêu tốn gần hết thời gian của Linh mục Gregorio đấy.”
Tạm dừng vai kịch vô cùng tự nhiên để tận hưởng thái độ bực bội rõ rành rành của Ramon, ông thêm vào. “Nhưng đừng lo, senorita. Giờ cậu ta đã đính hôn với cô rồi, Ramon chắc chắn sẽ sửa chữa tính cách xấu xa của cậu ấy và bỏ qua mọi phụ nữ đã và đang theo đuổi cậu ta biết bao nhiêu năm qua.”
Ramon bắn sang ông một cái nhìn đàn áp. “Nếu ông đang muốn ám sát nhân vật của tôi đến cùng, Rafael, tôi sẽ giới thiệu ông với hôn thê của tôi – Katie sẽ vẫn sẵn sàng kết hôn với tôi kể cả sau những lời ông vừa nói.”
Katie quá choáng váng với thông báo kết hôn – một lời tuyên bố theo đúng nghi thức trước một lễ cưới sẽ diễn ra – đã được đọc tại nhà thờ nơi đây. Làm cách nào mà Ramon lại tiến hành xong xuôi được chuyện đó từ St. Louis? Bằng cách nào đó, Katie gắng gượng nhếch miệng cười trong lúc Ramon giới thiệu Rafael Villegas là một người được coi như “người cha thứ hai’ của anh, nhưng đấy là vài phút trước, trước khi cô tỉnh trí lại và chú tâm vào cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
“Khi tôi nhìn thấy chiếc xe đi thẳng về hướng này,” Rafael đang tiếp tục. “Tôi đã mừng là cậu không ngại mang novia của cậu tới đây và chỉ cho cô ấy thấy cội nguồn nơi cậu sinh ra, cho dù hiện giờ cậu…”
“Katie,” Ramon đột ngột cắt ngang. “Em vẫn chưa quen với ánh nắng ở đây. Có lẽ em nên chờ trong xe, nơi đó không khí mát mẻ hơn.”
Ngạc nhiên vì bị đuổi khéo, Katie chào tạm biệt Rafael và miễn cưỡng quay trở lại xe. Bất kể Ramon có nói gì với Senor Villegas thì người đàn ông này cũng trông có vẻ hoang mang một cách tức cười, sau đó là thái độ choáng váng, rồi sau đó chuyển thành vô cùng nghiệt ngã. Cô cảm thấy bớt căng thẳng khi cuối cùng họ cũng bắt tay nhau và lúc chia tay cả hai họ đều mỉm cười.
“Thứ lỗi cho anh vì đã yêu cầu em rời đi như vậy.” Ramon cất lời, anh trượt vào trong xe. “Anh cần thảo luận một số việc sửa chữa cái túp lều này, và Rafael ngại đề cập đến chuyện tiền nong khi có mặt em ở đó.” Nhấn một nút mở tấm kính giữa người tài xế và họ, Ramon đưa ra những chỉ dẫn bằng tiếng Tây Ban Nha, rồi cởi áo khoác ngoài, cà vạt, nới lỏng vài chiếc nút trên áo sơ mi màu kem, và duỗi đôi chân dài. Katie thầm nghĩ, anh trông giống một người vừa mới vượt qua thử thách, nhưng tương đối mãn nguyện với kết quả cuối cùng.
Những thắc mắc tràn ngập trong tâm trí, cô bắt đầu với câu hỏi đầu tiên ít quan trọng nhất. “Giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Chúng ta sẽ về làng để thưởng thức một bữa ăn yên ổn.” Ramon vòng tay ôm lấy vai cô, những ngón tay nghịch ngợm với một bên khuyên tai của cô. “Trong khi ăn, Rafael sẽ yêu cầu cô con gái đã lập gia đình của ông chuẩn bị một phòng trống cho em. Anh định để em ở tại khách sạn nhưng không được. Hơn nữa, anh đã không xét đến nhu cần cần một người đi kèm bên cạnh em cho đến tận lúc Rafael nhắc nhở anh.”
“Một người đi kèm! Anh không có ý đó chứ,” Katie ấp úng. “Điều đó… điều đó…”
“Là cần thiết.” Ramon nói thay cô.
“Em đang ở triều đại Nữ hoàng Victoria à, lạc hậu và ngớ ngẩn.”
“Chính xác. Nhưng trong trường hợp của chúng ta thì vẫn là cần thiết.”
Đôi lông mày mỏng manh của Katie nhướng lên. “Trường hợp của chúng ta?”
“Katie, ngôi làng này giống như một thị trấn nhỏ nơi rất ít chuyện xảy ra, vì thế người này quan sát người kia, và họ bàn tán về những chuyện đó. Anh là một gã độc thân, một đối tượng được chú ý đến.
“Vì thế em phải làm theo những gì Senor Villegas nói.” Katie cứng nhắc bắt bẻ.
Đôi môi Ramon mím chặt, nhưng anh không đưa ra bất cứ lời bình luận nào. “Với vai trò vợ chưa cưới của anh, em cũng là một đối tượng được quan tâm. Quan trọng hơn nữa, em lại là một người Mỹ, việc đó sẽ khiến em là mục tiêu chỉ trích. Rất nhiều cư dân ở đây tin rằng phụ nữ Mỹ đều có phẩm hạnh phóng túng.”
Sự nổi loạn hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Katie. Xương gò má cô hồng rực lên và đôi mắt xanh sáng lấp lánh vì tức tối. Ramon, hoàn toàn nhận ra những dấu hiệu nguy hiểm, liền nhanh chóng kéo cô gần lại và áp môi anh vào thái dương cô. “Từ “người đi kèm” anh nói đến không có nghĩa là người phải theo sát bên em, Katie. Anh chỉ đề cập đến việc em không thể sống một mình. Nếu em làm thế, thì giây phút anh bước chân đến ngưỡng cửa phòng em những kẻ ngồi lê đôi mách sẽ xì xào rằng em cho phép anh chung giường, và vì em là một cư dân Mỹ, người khác sẽ tin vào chuyện đó. Em có thể cho rằng mình không quan tâm, nhưng nơi đây sẽ là quê hương của em. Em sẽ không thích nó, thậm chí nhiều năm sau, em không thể đi ngang qua làng mà người ta không thì thào sau lưng.”
“Em vẫn phản đối quan niệm đó, về nguyên tắc.” Katie trả lời, nhưng không chỉ trích nhiều vì Ramon đang mê say khám phá tai cô.
Tiếng cười nghẹn lại của anh khiến xương sống cô rung lên với những cơn rùng mình kích động. “Em hy vọng là anh sẽ phản đối quan niệm đó vì anh nghĩ một người đi kèn sẽ khiến cho chúng ta khó khăn hơn… được ở một mình bên cạnh nhau.
Katie thừa nhận bằng một sự thật thà quá mức.
Giọng cười của Ramon trầm sâu. “Anh sẽ ở cùng gia đình Rafael, còn em sẽ ở tại nhà Gabriella, chỉ cách xa một dặm thôi.” Chạm nhẹ vào gò má mượt như nhung của cô, vòng qua búi tóc thanh lịch, giọng anh khàn lại. “Chúng ta sẽ tìm được một nơi nào đó và thời gian để được ở riêng với nhau.”
Katie tưởng đó là một cách nói khéo khi đề cập đến chuyện ái ân; hai người chia sẻ thân thể mình để người này nhận được khoái cảm từ người kia. Cô mỉm cười, tự hỏi liệu cô đã bao giờ hiểu hết được anh chưa. Anh là một tổng thể kết hợp độc đáo của sự dịu dàng và sức mạnh; của khả năng tình dục nguyên sơ mạnh mẽ che phủ với kỹ năng tình ái êm dịu và sự kiềm chế dịu dàng. Không nghi ngờ gì cô đã bị bối rối kể từ cái ngày cô gặp anh. Cô chưa bao giờ quen biết ai thậm chí còn xa mới được bằng anh trong suốt cuộc đời mình.
Tới rìa làng Garcia tấp xe vào lề đường và dừng lại. “ANh nghĩ em có lẽ thích đi bộ hơn.” Ramon giải thích, và đỡ Katie bước xuống. “Garcia sẽ mang đồ đạc của em tới nhà Gabriella, rồi quay trở lại Mayaguez nơi ông ấy sống.”
Mặt trời đang hạ thấp dần, chuyển sáng ánh vàng cam hắt lên bầu trời xanh khi họ dạo bước ngang qua quảng trường khu trung tâm, chính giữa là một ngôi nhà thờ Tây Ban Nha trang nghiêm cổ kính. “Đây là nơi chúng ta sẽ làm lễ cưới,” Ramon chỉ cho cô. Ánh nhìn chăm chú của Katie lang thang một cách tán thưởng vào ngôi nhà thờ và những ngôi nhà nho nhỏ bao quanh bốn phía, tạo thành một khu làng vuông vắn. Ảnh hưởng phong cách Tây Ban Nha hiển hiện trên những ô cửa vòm và khung cửa sổ, và những hình trang trí chế tác bằng sắt đen trên những cửa hàng bán mọi thứ từ các loại bánh ngọt mới ra lò cho đến những bức tượng nhỏ khắc chạm mang tín ngưỡng tôn giáo. Hoa nở rộ khắp nơi, treo từ ban công ra đến ngoài cửa sổ, trong những cái bình lớn đặt trước cửa hàng, cộng thêm những mảng màu sắc sôi động từ phía quảng trường nhỏ đẹp như tranh vẽ. Các du khách trên tay cầm máy quay bước thong thả vòng quanh quảng trường, dừng lại ngó nghiêng các tủ kính bày hàng hay ngồi ở quán cà phê vỉa hè nho nhỏ, nhấm nhám từng ngụm rượu mát lạnh khi họ quan sát dân làng.
Katie liếc nhanh qua Ramon, người đang đi bên cạnh cô, chiếc áo khoác móc vào ngón tay cái vắt hờ hững qua vai. Bất chấp vẻ bề ngoài hờ hững thong thả của anh, Katie gần như vẫn cảm nhận được nỗi lo lắng bên trong khi anh chờ phản ứng đầu tiên của cô về ngôi làng. “Đẹp thật,” cô thành thực khen ngợi. “Rất quyến rũ và đẹp như tranh ấy.”
Cái nhìn xéo qua cô của anh thật mơ hồ. “Nhưng nhỏ xíu, và không giống như em hình dung, phải không?”
“Đẹp hơn và tiện hơn là em mong đợi,” Katie bướng bỉnh biện luận. “Thậm chí còn có một cửa hàng tạp hóa lớn (general store) nữa. Và,” cô thêm vào với một cái nhìn trêu chọc. “Những hai khách sạn. Em bị ấn tượng rồi đấy.”
Câu nói đùa của cô thành công rực rỡ. Mỉm cười, anh vòng tay quanh eo kéo sát cô vào gần cho một cái ôm thật chặt. “Khách sạn Casa Grande,” anh thốt lên, hất đầu về phía tòa nhà cổ là lạ có những ban công sắt uốn, “tự hào về 10 phòng dành cho khách. Khách sạn kia thì chỉ có bảy thôi, nhưng lại có một phòng ăn nho nhỏ và thức ăn rất ngon, Chúng ta sẽ ăn tối ở đó.”
Nhà hàng kê năm bàn, bốn trong số đó đã bị các du khách đang ồn ào cười nói chiếm giữ. Katie và Ramon được đưa đến chiếc bàn duy nhất còn lại. Người nhân viên phục vụ đốt một ngọn nến ở chính giữa chiếc bàn trải khăn kẻ ca rô trắng đỏ, và đưa cho họ tờ thực đơn. Ramon dựa người ra sau ghế mỉm cười với Katie người đang quan sát anh với ánhmắt bối rối. “Em đang nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
“Em đang băn khoăn về nơi anh đã sống trước đây, và những việc anh đã làm. Anh chắc không làm việc tại trang trại, hoặc là anh sẽ không cần phải ở cùng với Rafael.”
Ramon chậm rãi trả lời, gần như là thận trọng. “Trước đây anh sống gần Mayaguez, và cho tới bây giờ anh đang làm việc tại một công ty sắp ngừng hoạt động.”
“Có phải là công ty làm về nông nghiệp không?” Katie hỏi.
Ramon lưỡng lự và rồi anh gật đầu. “Đại loại thế, đó là một công ty kinh doanh đồ hộp. Thay vì tới làm việc cho một công ty khác, khi anh gặp em anh đã quyết định rằng mình thích làm cho chính nông trại của mình hơn là trả công cho ai đó làm phần việc mà anh có thể đảm đương. Hai tuần tới, anh sẽ vẫn dành một khoảng thời gian cho công ty này, thời gian còn lại anh sẽ hợp tác cùng các công nhân chuẩn bị sửa lại ngôi nhà của chúng ta. “
Ngôi nhà của chúng ta. Cụm từ này khiến cho dạ dày của Katie cuộn lên. Nghe thật lạ lẫm làm sao. Quá rõ ràng. Ngoảnh mặt đi, cô đùa nghịch với mặt kính, và chầm chậm miết những ngón tay lên đó.
“Em e ngại chuyện đó ư, Katie?” Anh hỏi sau một thoáng im lặng.
“Không có gì. Em… em chỉ nghĩ đến những việc em sẽ làm trong lúc anh đi vắng mà thôi.”
“Trong lúc anh làm việc em có thể đi mua sắm những thứ cần thiết cho ngôi nhà. Rất nhiều món đồ em sẽ mua được trong làng. Đồ nội thất phải mua ở San Juan. Gabriella sẽ đưa em đi và làm phiên dịch cho em.”
“Đồ nội thất?” Katie nhìn chằm chằm. “Nhà anh ở Mayaguez không có đồ đạc gì à?”
‘Anh sẽ bán hết. Dù sao thì cũng không thích hợp với một ngôi nhà nhỏ.”
Katie, người nhìn thấy cách miệng anh mím chặt lại cho rằng chắc anh nghĩ những món đồ cũ sẽ trở thành một nỗi hổ thẹn, và rằng anh không cảm thấy chúng đủ tốt dành cho cô. Cô hoàn toàn biết rõ Ramon đang yêu cầu cô ở tại nhà con gái Rafael vì anh không thể trả nổi chi phí ở khách sạn cho cô trong vòng ba tuần lễ liền; lời giải thích của anh về mong muốn chặn đứng những lời bàn tán ít nhất đã không lừa dối cô. Anh không thể trả được chi phí khách sạn, và anh chắc chắn cũng không thể mua một nhà đầy đồ đạc mới tinh. Vì anh sẽ mua chúng vì cô – để khiến cô vui lòng. Nhận thức được việc đó khiến cô cảm thấy vô cùng thiếu thoải mái.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị thuyết phục rằng cuối cùng cô không nên kết hôn với anh? Làm sao cô có thể đối mặt với anh và nói cho anh điều đó, sau khi cô để cho anh tiêu tốn quá nhiều tiền chỉ để cố gắng trao cho cô những thứ mà anh nghĩ rằng cô mong muốn? Cô cảm thấy như thể mình đang bị mắc bẫy, một cái bẫy mà cô tự đặt mình vào, nhưng khi những cánh cửa bắt đầu sập xuống cô, nỗi hoảng loạn đang lớn dần lên. Cuộc hôn nhân mà cứu cánh khiếp hãi của nó đột ngột hiện ra mờ ảo ngay trước mắt cô, và Katie biết rằng bằng cách nào đó cô phải cảm thấy dễ dàng thoát được ra nếu cô thay đổi quyết định của mình vào bất kỳ thời điểm nào trong những tuần kế tiếp.
“Em muốn tự trả một phần tiền mua đồ.” Katie bất thần buột miệng.
Ramon chờ người đàn ông đang phục vụ bữa tối cho họ rời di trước khi đáp lại lời cô. “Không,” anh nói dứt khoát.
“Nhưng…”
“ANh sẽ không đề nghị chúng ta mua nếu như anh không thể trả nổi tiền.”
Ý anh là chấm dứt cuộc thảo luận một lần cuối cùng dứt khoát, nhưng Katie tuyệt vọng. “Chuyện đó không có gì quan trọng hết.”
“Không ư?” Anh hỏi. “Thế chính xác thì chuyện gì mới quan trọng đây?”
“Quan trọng là anh đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào việc sửa chữa lại ngôi nhà, và đồ nội thất thì lại rất đắt tiền.”
“Ngày mai anh sẽ đưa cho em ba ngàn đô là để mua sắm đồ cho ngôi nhà…”
“Ba ngàn đô la?” Katie kinh ngạc ngắt lời anh, “Sao anh có thể đủ khả năng chi ra quá nhiều như thế. Anh sẽ lấy tiền ở đâu?”
Một sự lưỡng lự thoảng qua xuất hiện trước khi Ramon trả lời cô. “Công ty sắp ngừng hoạt động nợ anh vài tháng lương. ANh sẽ lấy ở đó.”
“Nhưng…” Katie bắt đầu tranh luận.
Quai hàm Ramon cứng lại. Anh nói lạnh lùng dứt khoát. “Là một người đàn ông, trách nhiệm của anh là cung cấp một mái nhà cho em và mọi đồ đạc trong đó. Em sẽ không phải trả tiền cho bất cứ thứ gì.”
Hàng lông mi dài của Katie cụp xuống khi cô cẩn thận che giấu đi đôi mắt xanh nổi loạn của mình khỏi cái nhìn xuyên thấu của anh. Cô quyết định để cho Ramon khám phá ra cô là một thợ mặc cả sáng chói. Đồ đạc của anh sẽ chỉ tiêu tốn của anh chính xác là một nửa giá tiền – vì cô dự định sẽ trả cho một nửa giá tiền còn lại.
“Anh muốn như vậy, Katie.”
Tông giọng độc đoán của anh khiến bàn tay đang cắt lát thịt của cô đông cứng cả lại.
“Anh cấm em sử dụng đến một đồng xu lẻ của em từ bây giờ cho cả đến sau khi chúng ta kết hôn. Không chạm đến số tiền trong tài khoản của em ở ngân hàng tại St.Louis.”
Quá kiên quyết đưa ra quan điểm của mình đến nỗi cô quên phắt đi việc sử dụng từ “cấm” của anh dành cho cô. “Anh không hiểu… Em sẽ không để tiền lại. Ngoài số tiền đi làm để dành được, em có một tài sản ủy thác mà bố lập ra cho em nhiều năm trước, và một tài khoản chia lợi nhuận từ hoạt động kinh doanh của ông. Toàn bộ số tiền lãi rất lớn. Em sẽ không phải động đến số tiền gốc, em có thể chỉ rút một phần khoản lãi ra và…”
‘Không,” anh nhất quyết. “Anh không nghèo túng. Thậm chí nếu có vậy thì anh cũng sẽ không chấp nhận lấy tiền của em. Em thừa biết cảm giác của anh về chuyện đó ngay từ đầu rồi, phải không?”
“Vâng,” Katie lầm bầm.
Anh thở dài, âm thanh thô ráp bị lấp đầy vì nỗi tức giận mà Katie cảm nhận được rõ hơn cả anh. “Katie, anh chưa bao giờ phải sống dựa vào mỗi thu nhập từ trang trại. Anh không biết bao nhiêu tiền cần huy động để cơ bản cải tạo lại khu đất để mỗi mẫu có thể sản xuất lại được. Sau khi nó được cải tạo hoàn toàn, nó sẽ hỗ trợ cho chúng ta sự sung túc vừa phải, nhưng cho đến lúc đó, toàn bộ số tiền anh để dành đều phải đầu tư hết vào khu đất. Trang trại đó là sự bảo đảm duy nhất mà anh có thể cho em; nên những yêu cầu cơ bản cho khu đất phải được ưu tiên. Thật nhục nhã vì anh phải giải thích điều này cho em, sau khi anh đã đưa em tới nơi này. Anh nghĩ em đã hiểu kiểu sống trong khả năng có thể chu cấp cho em trước khi em tới đây.”
“Em hiểu, và em không lo đến việc sống thiếu tiện nghi.”
“Vậy em đang lo lắng điều gì?”
“Không gì hết,” Katie nói dối, và kiên quyết hơn bao giờ hết trong việc dùng tiền của cô để trả đỡ một phần chi phí mua đồ. Ramon đang mang lòng kiêu hãnh đi quá xa rồi! Thái độ của anh quả thật khó mà hiểu nổi, phi hiện thực và cực kỳ cổ lỗ - đặc biệt nếu như họ chuẩn bị kết hôn. Nhưng vì anh cảm thấy quá nặng nề về vấn đề tiền bạc của cô đến thế, cô đơn giản sẽ không bao giờ kể cho anh nghe việc mình định làm.
Nét mặt anh dịu lại. “Nếu muốn, em có thể để tiền của em lại cho con cái của chúng ta.”
Con? Trái tim Katie nảy bật lên, nửa vui mừng nửa hoảng hốt. Với tốc độ mà Ramon đang hối thúc cô như thế này thì chắc hẳn cô sẽ có một em bé chỉ trong vòng vẻn vẹn một năm nữa thôi. Tại sao mọi chuyện lại phải diễn ra quá nhanh như thế? Cô nhớ đến lời nhận xét của Rafael về việc nghe thấy lời thông báo kết hôn tại nhà thờ trong buổi sáng ngày hôm nay, và nỗi sợ hãi trong cô lại lớn dần lên. Cô biết lời thông báo kết hôn phải được công bố trong ba chủ nhật liên tiếp trước khi họ được phép kết hôn. Bằng cách nào đó đã sắp xếp việc này từ hôm nay, Ramon đã êm ái bỏ qua được một tuần lễ quý báu trước khi cô đưa ra được quyết định cuối cùng. Cô cố tập trung vào bữa ăn, nhưng khó mà nuốt nổi. “Ramon, làm thế nào anh lại công bố được thông báo kết hôn vào sáng nay, khi mà chúng ta mãi chiều mới tới nơi?”
Giọng cô dường như có gì đó rối loạn khiến anh phải giật mình. Anh đẩy đĩa thức ăn của mình sang một bên, không còn bận tâm đến việc giả vờ ăn cho xong bữa. Quan sát cô với một cái nhìn chăm chú, có chủ đích, anh lên tiếng. “Vào thứ Sáu, trong lúc em còn ở chỗ làm, anh đã điện thoại cho Linh mục Gregorio và bảo ông ấy rằng chúng ta muốn tổ chức cưới ở đây càng sớm càng tốt. Ông ấy biết anh từ nhỏ, nên việc kết hôn ở nhà thờ không có vướng mắc gì. Anh đảm bảo với ông ấy rằng về phía em cũng vậy.
“Khi ăn sáng với bố em sáng sớm hôm đó, ông ấy cho anh biết tên mục sư của ông ấy, người cũng biết tin này. Anh đưa thông tin cho Linh mục Gregorio để ông ấy chắc chắn hơn, nếu như ông ấy muốn vậy. Cũng đơn giản thôi.”
Katie vội vàng tránh cái nhìn chăm chú dữ dội của anh, nhưng không kịp.
“Em có gì đó không vui,” anh bình thản kết luận, “Chuyện gì vậy?”
Sau một giây im lặng căng thẳng, Katie lắc đầu. “Thật sự không có gì. Em chỉ hơi ngạc nhiên là mọi chuyện đã xong hết mà em lại không hề biết.”
“Mọi chuyện không hề cố ý xảy ra. Anh cho là bố em đã đề cập đến việc đó, và ông ấy coi như là em đã biết.”
Bàn tay Katie run rẩy khi cô đẩy đĩa thức ăn của mình ra xa. “Linh mụcGregorio sẽ không cần phải gặp em – ý em là chúng ta nữa – trước khi ông đồng ý tổ chức cưới cho chúng ta phải không?” cô hỏi.
“Đúng vậy.”
Ramon châm một điếu xì gà nhỏ, rồi dựa lưng về phía sau ghế, nhìn cô chăm chú.
Katie lùa một bàn tay bồn chồn của cô qua mái tóc vàng ánh đỏ, gạt nhẹ những sợi tóc vào đúng vị trí. “Làm ơn đừng nhìn em như thế.” Cô thì thầm khẩn nài.
Chuyển ánh mắt của anh qua vai, Ramon hất đầu ngắn gọn về phía người phục vụ, làm dấu tính tiền. “Khó mà không ngắm em, Katie. Em đẹp quá. Và đang rất hoảng hốt.”
Anh nói điều đó một cách quá lạnh lùng, không chút tình cảm, và mất một lúc lâu Katie mới chắc mình nghe được đúng lời anh. Sau đó thì quá muộn để phản ứng lại, Ramon đã đặt tiền thanh toán lên bàn, đứng dậy và vòng qua bàn để đỡ cô đứng lên khỏi ghế.
Họ im lặng bước vào màn đêm rải rác những ngôi sao sáng lấp lánh, đi bộ ngang qua khu quảng trường vắng lặng. Sau cái ấm áp của mặt trời chiều, cơn gió lạnh đang nhẹ nhàng trêu chọc những nếp gấp của chiếc váy lụa màu lam ngọc của Katie. Cô rùng mình vì những xúc cảm bối rối nhiều hơn vì lạnh. Ramon choàng áo khoác của mình lên vai cô và phủ qua vai cô.
Khi họ đi qua ngôi nhà thờ Tây Ban Nha cổ kính xinh đẹp, lời nói của Ramon vang vọng trong tâm trí Katie. “Đây là nơi chúng ta sẽ làm lễ kết hôn.”
Mười bốn ngày kể từ ngày hôm nay, có thể cô sẽ chạy trốn khỏi ngôi nhà thờ đó trong vai trò một cô dâu.
Đã một lần cô thành một cô dâu nổi bật bước ra khỏi nhà thờ… không kể có một dinh thự mênh mông theo lối kiến trúc Gothic với những chiếc xe limousine xếp thành hàng dài trên đường phố làm tắc nghẽn đường phố ngày thứ Bảy trong lúc chờ bữa tiệc đám cưới. David đã đứng bên cạnh cô trên những bậc thang đầy nắng để chụp hình; anh ta trong bộ tuxedo lộng lẫy và cô trong chiếc váy cưới và chiếc mạng che mặt trắng tinh khôi. Rồi họ đã lách qua đám đông những người đang hào hứng chúc tụng đôi vợ chồng mới cưới, họ cười phá lên khi tránh những nắm gạo đang được tung ra. David đã quá đẹp trai, và cô ngày hôm đó đã yêu anh ta mê mệt. Đáng chết là cô đã yêu anh ta quá nhiều.
Những ngọn đèn sáng lấp lánh phát ra từ những ô cửa sổ các khu nhà mà họ đi ngang qua khi Katie bước từng bước đằng sau Ramon xuống con đường làng nhỏ, tâm trí cô đột nhiên bị ám ảnh bởi những ký ức mà cô nghĩ đã chôn sâu xuống tận đáy lòng.
.
David.
Suốt sáu tháng hôn nhân anh ta đã khiến cô phải sống trong tâm trạng nhục nhã hoang mang, và rồi sau đó là sợ hãi. Thậm chí trong suốt thời kỳ đính hôn ngắn ngủi của họ, Katie đôi khi đã nhận thấy những cái liếc đầy chủ ý của anh ta đến những người đàn bà khác, nhưng chỉ có vài lần đó thôi, và cô đã cố dằn cơn ghen tuông nhức nhối của mình bằng việc tự nhắc mình rằng David ba mươi tuổi; anh ta sẽ cho là cô có tính chiếm hữu trẻ con. Thêm nữa, anh ta chỉ đang liếc họ mà thôi. Anh ta chưa bao giờ thực sự không chung thủy với cô.
Chỉ sau hai tháng kết hôn Katie đã phảo lên tiếng chỉ trích anh ta, và rồi vì cô quá tổn thương và bối rối đến mức không thể kiềm soát nổi bản thân mình. Họ đứng giữa sàn khiêu vũ sau buổi tiệc tối long trọng dành cho những thành viên của Hiệp hội Bar Missouri, nơi David gặp người vợ quyến rũ của một luật sư nổi tiếng thành phố Kansas. Sự ve vãn bắt đầu từ bữa tiệc cocktail trước bữa tối, trở nên mạnh mẽ hơn khi họ đứng cạnh nhau trong bữa tối, và nổ tung trên sàn nhảy. Ngay sau đó, họ đã biến mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ, và Katie bị bỏ lại chịu đựng không chỉ sự thương hại của những người cô quen biết, mà còn cả cơn thịnh nộ khủng khiếp của người chồng kia.
Khi David và cô quay trở về nhà, nỗi oán giận trong lòng Katie đang bùng lên dữ dội. David lắng nghe hết tiếng khóc bất bình òa ra của Katie, bàn tay anh ta siết lại và vung lên, nhưng phải bốn tháng sau Katie mới khám phá được cái nắm tay co lại ấy của anh ta báo trước điều gì.
Khi cô xong việc khóc lóc của mình, cô chờ đợi anh ta hoặc là phủ nhận việc mình làm là sai trái hoặc ít ra cũng là lời xin lỗi vì hành vi ấy. Thay vì thế anh ta đứng lên, trao cho cô ánh nhìn khinh miệt, và leo lên giường đi ngủ.
Đòn trả thù của anh ta mới bắt đầu vào ngày hôm sau. Sự trừng phạt được ban phát từ bản chất tàn bạo của một gã đàn ông, người mà vẻ bên ngoài dường như chỉ đơn giản là không thèm để ý đến sự có mặt không mong muốn của cô trong cuộc đời của anh ta, nhưng lại trở thành một kẻ đang thực sự hành hạ tinh thần cô đến kiệt quệ.
KHông một khiếm khuyết nào trên khuôn mặt, thân hình hay trong tính cách của cô thoát khỏi đôi mắt săm soi của anh ta. “Những cái váy xếp ly này làm cho hông em trông có vẻ rộng hơn đấy,” anh ta bâng quơ quăng ra lời nhận xét. Katie phản đối rằng hông cô không hề rộng, nhưng cô đã đăng ký một lớp thể dục thẩm mỹ chỉ để cảm thấy an tâm. “Nếu cắt tóc ngắn, cằm em như nhô ra vậy.” Katie phản đối rằng cằm cô không nhọn, nhưng cô đã đi sửa tóc. “Nếu như em khép hai đầu gối lại thì khi đi bộ cái phần đằng sau của em sẽ không lắc tung lên như thế.” Katie khép hai chân và tự hỏi liệu cô còn đi “tung tẩy’’ không nữa.
Đôi mắt anh ta không bao giờ để cô yên, chúng quan sát cô ở khắp nơi cho đến khi Katie trở nên hoang mang đến độ khó mà đi ngang qua phòng mà không va bụp vào cạnh bàn hay xô mạnh vào ghế. THế là chuyện đó cũng không thoát khỏi mắt anh ta. Ngay cả Bữa ăn cô nấu hỏng, hay quần áo cô quên không mang đến tiệm giặt là, hay cả lớp bụi trên giá sách cô chưa lau. “Những người phụ nữ khác đều vừa làm vừa quản lý nhà cửa được.” David quan sát khi cô đang lau chùi đồ đạc. “Rõ ràng em chẳng phải người như thế. Em sẽ phải nghỉ làm thôi.”
Quay phắt lại, Katie không thể nào tin nổi làm sao anh ta lại thao túng cô dễ dàng đến như thế. Trong vòng hai tuần, David “ở lại văn phòng làm việc muộn.” KHi anh ta trở về nhà, anh ta hoàn toàn lờ cô đi. Khi phải mở miệng nói chuyện với cô, thì lời nói chỉ là lời nhạo báng băng giá hay mỉa mai chấm biếm một cách lịch sự. Katie thử nhiều lần dàn xếp mâu thuẫn của họ bằng mọi cách có thể, nhưng David chỉ nhìn nhận những nỗ lực ấy bằng một thái độ khinh miệt dửng dưng. Trong hai tuần ngắn ngủi, anh ta đã hoàn toàn khiến cho cô lo lắng đến khắc khoải và căng thẳng đầu óc đến phát điên, và đã làm cô tin rằng cô thật ngu ngốc, vụng về và lạc lõng. Nhưng cô chỉ mới 21 tuổi, vừa mới ra trường, trong khi đó David hơn cô cả 9 tuổi, từng trải và vô cùng chuyên quyền.
Ý nghĩ phải nghỉ việc làm cô mất hết kiểm soát. “Nhưng em thích công việc của mình.” Cô buột miệng, nước mắt tràn ra hai má.
“Anh tưởng em “yêu” chồng em,” David lạnh lùng bắt bẻ. Anh ta nhìn vào đôi bàn tay cô đang luống cuống lau mặt bàn. “Anh rất thích cái bát hiệu Steubeu đó,” anh ta xấc xược kéo dài giọng. “Cất nó đi, không thì em lại làm vỡ nó bây giờ.”
“Em sẽ không làm vỡ cái bát.” Katie giận dữ nhào về phía anh ta và đánh văng cái bát pha lê quý giá ra khỏi bàn. Nó đập xuống sàn với một tiếng kêu chát chúa và vỡ tan. Katie cũng tan vỡ như cái bát vậy. Cô ném mình vào vòng tay của David và òa khóc nức nở. “Em yêu anh, David – em không biết mình đã làm gì sai. Em vô cùng xin lỗi. Em sẽ nghỉ việc, và sẽ…”
David đã thỏa được mối thù hận trong lòng. Mọi chuyện được bỏ qua. Anh ta mạnh mẽ vỗ về cô, nói với cô rằng miễn là cô yêu anh ta thì tất cả đều không còn là vấn đề nghiêm trong nữa, và dĩ nhiên cô sẽ không phải nghỉ việc. Cuộc hôn nhân của cô lại lần nữa rạng rỡ như ánh mặt trời, còn David lại trở nên ân cần, chăm sóc và dễ chịu.
Bốn tháng tiếp theo, Katie rời khỏi văn phòng sớm định gây một sự bất ngờ cho David bằng một bữa tối kỷ niệm 6 tháng kết hôn. Cô đã khiến anh ta hoàn toàn kinh ngạc. Anh ta đang trên giường với vợ của đối tác cấp cao hãng luật của anh ta, đang ngồi tựa đầu giường phì phèo trên miệng một điếu thuốc, và cánh tay còn lại ôm cứng lấy người phụ nữ trần truồng bên cạnh. Katie tỏ ra bình tĩnh đến chết người, dù cho bụng cô đang quặn lên dữ dội. “Vì anh rõ ràng là đã xong việc rồi,” cô đứng ở ngưỡng cửa nói nhẹ nhàng., “tôi rất hoan nghênh nếu cả hai cút ra khỏi đây. Cả hai người.”
Cô bước vào phòng bếp đứng ngây người, đổ đống nấm đựng trong túi giấy mua hàng ra và bắt đầu làm bữa tối. Hai lần liền cô thái cả vào tay mà không hề biết mình chảy máu. Nhiều phút trôi qua, giọng nói thấp, hung hãn của David rít lên đằng sau cô. “Con chó cái nhỏ bé này, hết tối nay cô sẽ học được vài cách cư xử. Chồng Sylvia Conners là sếp của tôi đó. Giờ ra ngay ngoài kia và xin lỗi cô ấy đi.”
“Cút đến địa ngục đi,” Kaite nghẹn họng vì đau đớn và nhục nhã.
Hai bàn tay anh ta hung hãn nắm lấy tóc cô, giật đầu cô xoay lại. “Tôi đang cảnh cáo cô, hãy làm như tôi nói hoặc là khi cô ra đi sẽ chỉ làm khó cô hơn thôi.”
Những giọt nước mắt đau đớn tràn ngập trên mặt Katie, nhưng cô nhìn thẳng vào anh ta mà không hề nao núng. “Không,”
David buông ra và sải bước về phòng khách. “Sylvia,” cô nghe thấy tiếng anh ta. “Katie rất tiếc vì đã làm em buồn, ngày mai cô ấy sẽ đến xin lỗi em. Nào, anh sẽ đưa em ra xe.”
Khi họ rời căn hộ, Katie cất bước vụng về vào phòng ngủ, nơi cô đã chia sẻ cùng David và kéo va ly của mình ra khỏi tủ. Cô máy móc mở các ngăn kép và chuyển quần áo của mình vào thì nghe thấy anh ta quay lại.
“Em biết mà, em yêu.” David nói mềm mượt như nhung từ ngưỡng cửa. “bốn tháng trước, anh tưởng em đã học được rằng đừng bao giờ làm anh tức giận. Anh đã gắng dạy dỗ em theo cách nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là không hiệu quả. Anh sợ bài học hôm nay sẽ phải đáng nhớ hơn một chút.”
Katie trống rỗng ngước lên và thấy anh ta bình thản tháo thắt lưng. Ngay cả dây thanh quản trong cổ họng cô cũng đông cứng lại vì sợ hãi. “Nếu anh dám động vào tôi,” cô thốt lên nghèn nghẹt, “tôi sẽ gọi người tống giam anh vì tội hành hung.”
David chầm chậm bước về phía cô, mắt quan sát vẻ thích thú hiểm ác khi Katie giật lùi ra phía sau. “Em sẽ không làm thế. Em sẽ khóc lóc, xin lỗi và nói với anh rằng em yêu anh.”
Anh ta đã đúng. Ba mươi phút sau, Katie vẫn còn la hét câu “em yêu anh” vào gối lúc cánh cửa phòng đóng sập sau lưng anh ta.
Cô không có ý niệm thời gian trôi qua bao lâu trước khi nhấc được mình ra khỏi giường, xỏ tay vào áo khoác, với lấy túi xách và bước ra khỏi căn hộ. Cô không hề muốn lái xe đến nhà bố mẹ, cũng không hề quay lại căn hộ đó.
David gọi cho cô cả ngày lẫn đêm, vừa phỉnh phờ vừa dọa dẫm cô phải trở về nhà. Anh ta tỏ ra vô cùng hối lỗi, nói rằng mình đã phải căng thẳng cực độ ở văn phòng vì một vụ tố tụng; chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại thêm một lần nữa.
Lần tiếp theo cô gặp anh ta là khi cô đi cùng luật sư của mình tới tòa án phân xử việc ly hôn.
Katie ngước lên nhìn Ramon bước vào một lối đi hẹp bẩn. Ngay trên tầm mắt cô thấy có một khoảng sáng rực rỡ dọc theo sườn đồi. Ngôi nhà Gabriella, cô đoán vậy. Cô nhìn quanh những ngọn đồi sáng lên vì ánh sáng tỏa ra từ các ngôi nhà khác, lúc tỏ, lúc mờ, có khi ở phía xa xa khiến cho những ngọn đồi trở nên ấm áp, chào mời, giống như một bến cảng an toàn trong đêm tối. Cố tận hưởng quang cảnh đẹp đẽ ấy, và nhìn vào hiện tại và tương lai phía trước, nhưng quá khứ đã bám chặt vào cô đến mức ám ảnh. Nó đang dồn ép cô…
David Caldwell đã không hẳn lừa dối cô mà chính cô mới mù quáng để cho bản thân mình bị lừa dối. Thậm chí ở cái tuổi hai mươi mốt ngây thơ, khờ dại, cô vẫn cảm nhận được anh ta không hoàn toàn là người đàn ông quyến rũ mà anh ta tỏ ra bên ngoài. Trong tiềm thức cô đã nhìn ra cơn thịnh nộ kiềm chế trong ánh mắt của anh ta khi trong một nhà hàng người bồi bàn không phục vụ đủ nhanh; cô đã nhìn thấy hai bàn tay anh ta siết chặt trên vô lăng khi người lái xe trước mặt không nhường đường; cô đã thấy ánh mắt giấu giếm khi anh ta liếc vào một người đàn bà khác. Cô đã hồ nghi anh ta không phải là người mà bên ngoài anh ta muốn tỏ ra cho cô tin, nhưng cô đã yêu cuồng dại đến độ phải cưới anh ta bằng bất cứ giá nào.
Giờ cô lại sắp kết hôn với Ramon, và cô không thể giũ sạch nỗi nghi ngờ đang leo thang trong lòng cô rằng anh cũng không phải là người mà bên ngoài anh muốn tỏ ra cho cô tin. Anh giống như một trò chơi ghép hình mà những mảnh ghép không khớp được với nhau. Và dường như anh tỏ ra do dự kể rõ ràng mọi chuyện khi cô đặt câu hỏi về anh và quá khứ trước đây của anh. Nếu không có gì phải che giấu thì tại sao anh lại không muốn nói nhiều về bản thân mình?
Điều đó tạo ra một cơn bão khuấy động trong lòng Katie. Chỉ vì Ramon không muốn nói đến bản thân không nhất thiết phải là vì anh đang che giấu một bản tính hung ác nào đó với cô. David lúc nào cũng thích nói về bản thân anh ta, theo cách đó thì hẳn hai người rất khác nhau.
Họ về mọi mặt đều khác biệt nhau, Katie kiên quyết tự nhủ. Hay là có?
Cô muốn mình chỉ cần có một khoảng thời gian để cân nhắc chuyện tái hôn. Mọi thứ đều xảy đến qua nhanh khiến cô hoảng hốt. Trong vòng hai tuần lễ nữa nỗi sợ hãi phi lý này sẽ rời khỏi tâm trí cô. Có thể không?
Ngôi nhà của Gabriella hiện ngay trước mắt khi Ramon đột ngột sải bước lên phía trước và quay lại chặn đường cô. “Tại sao?” anh cộc lốc. “Tại sao em lại sợ đến thế?”
“Em… em không,” cô giật mình chối.
“Có,” anh gay gắt, “Em có.”
Katie ngước lên nhìn vào khuôn mặt được ánh trăng rọi sáng của anh. Giọng nói cho dù có gay gắt, nhưng ánh mắt anh vẫn dịu dàng và nét mặt bình thản. David đã không hề dịu dàng cũng như mạnh mẽ. Anh ta là một kẻ hèn nhát xấu xa. “Em nghĩ đó là vì mọi chuyện đang xảy đến với em quá nhanh.” Cô nói với một phần thành thực.
Anh cau mày. “Có phải chỉ vì vội vàng mà làm em lo lắng không?”
Katie ngập ngừng. Cô không thể nào giải thích căn nguyên nỗi sợ hãi đang dấy lên trong lòng cô. Bản thân cô cũng hoàn toàn không hiểu, ít nhất thì chưa. “Quá nhiều thứ phải làm trong một khoảng thời gian quá ngắn.” Cô quanh co.
Anh thở dài nhẹ nhõm khi đôi tay ôm lấy hai cánh tay cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình. “Katie, anh luôn dành cho chúng ta hai tuần kể từ hôm nay để sắp xếp lễ cưới. Bố mẹ em sẽ đến dự, và anh sẽ lo tất cả các công việc cần thiết.Em chỉ cần đến gặp Linh mục Gregorio mà thôi.”
Giọng nói mượt nhu nhung, hơi thở của anh phả vào tóc cô, cơ thể anh tỏa ra mùi xạ hương nam tính vây quanh lấy Katie. “Ý anh là đến gặp Linh mục Gregorio để thảo luận về hôn lễ phải không?” cô ngả người ra phía sau nhìn vào anh khi vòng ôm vẫn bao vây lấy cô.
“Không, để thuyết phục ông ấy rằng em thích hợp để trở thành vợ anh,” Ramon chữa lại.
“Anh nói thật à?” cô thở ra, sự chú ý của cô dán chặt vào đôi môi gợi cảm đang cúi xuống gần cô hơn. Nỗi khao khát đang tràn vào các tĩnh mạch của cô, xóa tan những nỗi nghi ngờ và sợ hãi.
“Nói thật với em? Em biết là anh có mà.” Anh thì thầm, miệng anh giờ quá gần đến nỗi hơi thở ấm áp của anh vương vấn quanh môi cô.
“Nói thật về việc phải đến thuyết phục Linh mục Gregorio rằng em sẽ là người vợ tốt của anh cơ.” Cô thốt lên.
“Phải,” giọng anh khàn lại. “Giờ thì hãy thuyết phục anh trước đã.”
Cô nhẹ cười khi vòng tay ôm lấy cổ anh, rướn người lên gần anh hơn. “Anh sẽ rất khó thuyết phục phải không?” cô trêu chọc.
Giọng nói Ramon khàn đi vì đam mê. “Anh sẽ cố.”
Bàn tay Katie trượt lên lồng ngực anh bằng một sự dịu dàng trêu ghẹo cố ý khiến cho những cơ bắp của anh cứng lại va hơi thở nặng nề. “Anh nghĩ phải mất bao lâu em mới thuyết phục được anh?” cô thì thầm cám dỗ.
“Khoảng ba giây,” anh nói thầm một cách nóng bỏng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tender Triumph (Tiếng Việt)
Judith Mcnaught
Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=tender_triumph_tieng_viet__judith_mcnaught