Chương 10
ọn chúng đi rồi,” Sulley thì thầm khi Fungus và Randall vừa rời khỏi phòng tắm. Đột nhiên có tiếng nước té lên. Mike bị hụt chân lọt vào bồn cầu.
“Eo ơiii,” cô bé thốt lên.
Nhưng Mike chẳng quan tâm đến cái chân bị ướt của mình. Cậu đang nghĩ về điều Randall vừa nói. “Chuyện này thật tồi tệ. Chuyện này vô cùng tồi tệ,” cậu ta lầm bầm khi bộ ba vội vã băng qua hành lang quay lại Tầng Hù Dọa.
“Bọn chúng bàn cái gì thế nhỉ? Một cỗ máy ư?” Sulley thắc mắc.
“Ai thèm quan tâm chứ?” Mike hoảng hốt trả lời.
“Thôi mà, chớ có hoảng lên vậy,” Sulley nói với cậu bạn. “Chúng ta chỉ việc triệu hồi cánh cửa của cô bé xuống và đưa bé về nhà là xong.”
Khi họ đến Tầng Hù Dọa, Mike và Sulley vừa đi vừa huýt sáo, cố gắng càng ít gây chú ý càng tốt. “Cậu đã lấy được thẻ khóa rồi, phải không?” Sulley nhếch một bên mép khẽ hỏi Mike.
“Đương nhiên tớ lấy được rồi,” Mike nói dối. Khi họ đi ngang qua một nhóm trợ lý, cậu thò tay ra chôm một thẻ khóa từ một trong các tập hồ sơ của họ.
Tại trạm làm việc của họ, Mike nhét thẻ vào khe cắm. Hệ thống khung treo phía trên tầng Hù Dọa khởi động. Sulley và Mike bồn chồn đứng chờ cánh cửa trượt vào vị trí.
“Bé bảo trọng nhé. Và nhớ đừng chạy vào tủ quần áo nào nữa đấy,” Sulley thì thầm vào tai cô bé.
Một cánh cửa đã hạ xuống ngay trạm của họ. Sulley chớp mắt. “Mike, đó không phải là cánh cửa của cô bé,” cậu nói.
“Tất nhiên đó là cánh cửa của cô bé rồi!” Mike trả lời. Cậu mở cánh cửa. Có tiếng hát hò từ bên trong vọng ra.
“Không,” Sulley nói. “Cửa của cô bé có màu trắng. Trên cánh cửa còn vẽ hoa nữa cơ.”
Nhưng Mike chẳng bận tâm lắng nghe. Cậu đã hạ quyết tâm phải trả cô bé về qua cánh cửa − bất kỳ cái nào cũng được. Cậu cúi xuống chào tạm biệt cô bé, thận trọng không cúi quá gần. “Được rồi, nhớ gửi bưu thiếp cho ta nhé, bé con. Đề là gửi Miiike Wazowwwski.
“Mike Wazowski!” Cô bé lặp lại.
“Giỏi lắm,” Mike khen. Cậu ném mẩu bút chì qua cánh cửa. “Tới nhặt nó đi nào. Đi đi cưng,” cậu bảo cô bé.
Ngay khi ấy, một bàn tay to lớn màu xanh vươn ra đóng cánh cửa lại. “Mike, đây không phải là cánh cửa của Boo,” Sulley nghiêm túc phản đối.
“‘Boo’? ‘Boo’ nào?” Mike hỏi.
“Đó là tên tớ đặt cho cô bé đấy,” Sulley trả lời. “Có ý kiến gì không?”
“Sulley, cậu không nên đặt tên cho nó!” Mike nói, giọng ngày càng cao vút. Rồi cậu bắt đầu gào lên. “Giờ hãy tiễn thứ đó về chỗ của nó đi, hoặc hãy giúp tớ…”
Đột nhiên Mike im bặt. Một số trợ lý và đặc vụ CDA đang quay lại nhìn họ.
“Ồ, bọn tôi đang diễn tập một cảnh cho vở kịch sắp tới của công ty có tên... ờ, Tiễn Thứ Đó Về Chỗ… Hoặc Hãy Giúp Tôi!” Mike mau mắn lấp liếm. Cậu bắt đầu hát. “Tiễn thứ đó về chỗ của nó đi, hoặc hãy giúp tôi…” Sulley ngân nga hát bè theo.
Đám quái vật kia quay lại làm việc của mình. Nhưng khi Sulley và Mike quay người lại, Boo đã chạy đâu mất!
Mike đột nhiên hớn hở. “Ê chờ đã! Tuyệt hảo! Con bé đi rồi!” cậu cố kéo Sulley lại. “Vậy là ai đó sẽ tìm thấy con bé! Nó sẽ gây rắc rối cho người khác − không phải cho hai đứa mình. Chúng ta rảnh nợ rồi!”
Nhưng Sulley không muốn để lạc mất Boo. Kéo theo Mike đang bám vào đuôi mình, Sulley chạy dọc hành lang tìm cô bạn loài người bé bỏng của mình. Đi qua khúc quanh, cậu va ngay phải Randall!
“Hai người đang làm trò gì đó?” Randall hỏi vẻ ngờ vực.
“Họ đang tập một vở kịch,” một trợ lý đi ngang qua trả lời.
“Chúng ta rảnh nợ rồi…” Mike hát tiếp, cố hết sức để lấp liếm cho qua chuyện một lần nữa.
Randall lờ cậu đi. “Có tin đồn là đứa bé đã lọt ra từ nhà máy này. Anh không thấy gì sao?” Gã gầm gừ dò hỏi.
“À… ờ… có thấy gì đâu,” Sulley căng thẳng lắp bắp trả lời. Boo, vẫn đang trong lốt quái vật, đang bắt đầu lạch bạch đi dọc hành lang. Sulley né ra xa Randall và đi theo cô bé.
“Làm gì có chuyện đó!” Mike nói. “Nhưng nếu muốn thám thính điều gì, tôi… tôi sẽ hỏi thăm Waxford. Xem đi, cậu ta có cả đống mắt láo liên kìa.” Mike ngoắc ngón cái về phía một quái vật có những con mắt đảo liên hồi.
“Này, Waxford…” Randall nheo mắt lại khi hắn tiến về phía đó thăm dò.
Mike thở phào nhẹ nhõm và quay lại – vừa vặn đối mặt với Celia đang giận điên! Cô đang đeo một chiếc vòng nẹp đỡ cổ. Lũ rắn của cô con nào cũng đều bị nẹp giống thế.
“Michael Wazowski! Đêm qua là một trong những đêm tồi tệ nhất đời tôi,” cô la lên. Đám rắn cũng giận dữ rít lên với Mike.
Mắt Mike suýt chút nữa lồi ra. Cậu liếc nhìn Randall. “Suỵt! Cưng à, anh tưởng em thích sushi mà,” Mike thì thầm.
“Sushi!” Celia gầm lên. “Anh tưởng tôi đang nói về chuyện sushi sao?”
Randall sững lại. Mike trông thấy gã. Trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm bịt miệng Celia, cậu ôm chầm lấy và đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi cô.
Nhưng Randall đã nghe không sót từ nào. Gã săm soi tờ báo Fungus vừa đưa mình. Ngay góc trên trang nhất là ảnh chụp Mike.
“Wazowski!” Randall rít lên. Gã quay người lại, nhưng Mike đã chạy biến!
Tập Đoàn Quái Vật Tập Đoàn Quái Vật - Nhiều Tác Giả Tập Đoàn Quái Vật