Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Sáp Kiện Vô Địch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
S
áp Kiện Vô Địch
(Plug-in Vô Địch)
Tác giả: Dã Bạch Thái
Chương 11: Muốn khiêu chiến ca, phải có chi phí xuất tràng.
Dịch: Kiếm Phong
Nguồn: facebook/groups/sieucapthuankhiethoi
Du Dương cùng Phan Trác Phỉ đồng thời hướng về phía cửa phòng, đập vào tầm mắt hai người là cái giày da bóng nhọn, sau đó chủ nhân của nó mới xuất hiện trong tầm mắt hai người Du Dương.
Người này mặc bộ tây trang mầu lam, tướng mạo coi như mượt mà, bất quá trên người lại mang theo cái kiêu ngạo của bọn phú gia, ngoài cửa còn có hai tiểu đệ đi theo.
Vừa tiến vào hắn liền hướng Du Dương miệt thị: "Ngươi muốn đoạt giải quán quân của ta?"
"Ngươi là quán quân? ta sao chưa bao giờ nghe nói qua quán quân nào như ngươi nhỉ? Bất quá không sao, vì Khuynh Thành tỷ tỷ đối với ta một lòng ái mộ, cho dù là ngươi ta cũng sẽ đoạt lấy!"
Du Dương mặt mỉm cười, bất ti bất kháng ( không kiêu ngạo không siểm nịnh) nói, Phương Chính thấy hắn có vẻ ghê gớm như thế cũng có chú lo lắng:"Tiều tử này có vẻ ghê gớm, chẳng lẽ lại là cao thủ! Không đúng, cao thủ nối danh Hoa Đô học viện ta đều biết hết cơ mà!"
Phương Chính liếc tấm phiếu trong tay Phan Trác Phỉ, trong lòng mừng rỡ, thì ra chỉ là sơ cấp sinh!
"Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?" Phương Chính hướng Du Dương gào lên.
"Ha ha, không quan tâm, ta chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nữ như Khuynh Thành tỷ tỷ! về phần ngươi muốn cho ta biết ngươi là ai, vậy trước tiên qua thái lan làm phẫu thuật chuyển giới, rồi qua hàn phẫu thuật thẩm mĩ, sau khi thành công có lẽ ta còn có thể suy nghĩ một chút a! Bất quá ngươi nhớ ký, ta chỉ nói là có lẽ thôi nha!" Du Dương nói.
" Ngươi... "Phương Chính áp chế lửa giận nói: "Hảo... Ngươi đủ cam đảm, có dũng khí cùng ta solo một trận không?"
"Solo? Không hứng thú!" Du Dương ra vẻ không quan tâm.
"Ta hướng ngươi khiêu chiên, ngươi không dám ứng chiến, ngươi có phải là nam nhân hay không đó!" Du Dương không ứng chiến, điều này làm cho Phương Chính phát hỏa.
"Hà hà, muốn ta ứng chiến cũng được thôi, bất quá phí xuất tràng của ta rất cao a!" Du Dương nói.
"Ngươi muốn đánh cuộc bao nhiêu?" Phương Chính hỏi.
"No! No! Không phải là ta muốn đánh cuộc bao nhiêu, mà là ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền làm phí xuẩt tràng! Ngươi phải hiểu một điều, là ngươi hướng ta khiêu chiến chứ không phải là chúng ta đánh cuộc! Nếu như ngươi không nộp phí xuất tràng thì... vậy coi như xong!"
"Không phải là tiền thi đấu sao? Được, ngươi muốn bao nhiêu?" Phương Chính tài đại khí thô (chắc như kiểu lắm tiền to mồm???)
Du Dương quơ quơ năm ngón tay: "Như thế nào cũng phải có con số này!"
"Được! Ta có thế xuất ra 5k đồng, bất quá ngươi phải thắng mới có thể lấy tiền! Nếu ngươi thua, đừng nói muốn lấy 5k đồng này mà ngay cả tiền viện phí cũng tự chi luôn đi!" Phương Chính nói.
" Ách... Năm... "Du Dương vốn chỉ muốn 500 thôi, ai ngờ thằng ngốc kia vừa mở mồm thì đã 5k!
Thấy bộ dáng kích động của Du Dương, Phương Chính thầm nghĩ, biết ngay ngươi cũng chỉ là hổ giấy thôi mà: "Như thế nào? Nếu ngươi sợ, hiện tại có thể nhận thua rồi dập đầu xin lỗi, có lẽ ta sẽ suy nghĩ chuyện bỏ qua cho ngươi!"
Hiện tại trong đầu Du Dương toàn tiền là tiền, Phương Chính nói gì hắn căn bản nghe không rõ.
Khi Du Dương tỉnh lại, Phương Chính đã đi mất dạng!
Du Dương hướng Phan Trác Phỉ vội hỏi: "Khuynh Thành tỷ tỷ, tên vừa rồi đi đâu rồi?"
"Du Dương đồng học, mời gọi ta là lão sư!" Phan Trác Phỉ nghiêm túc nói.
" Ách... Tốt, Phan tỷ tỷ, tên vừa rồi đi đâu rồi!" Du Dương lại hỏi.
"Mời gọi ta là đạo sư!" Phan Trác Phỉ lần nữa nói.
"Dạ! Đạo tỷ tỷ! Ngài có thể cho ta biết tên vừa rồi đi đâu rồi không?"
"Ngươi có thể không gọi là tỷ tỷ không!" Phan Trác Phỉ rống lớn.
"Được rồi, được rồi, thật ra thì tỷ tỷ vốn xưng hô như thế ta cũng rất không thích! Ta có cảm giác, có lẽ nên gọi ngươi là Trác Phỉ đi, như vậy có vẻ thân thiết hơn!" Du Dương lần nữa làm rạng rỡ tinh thần vô lại.
Phan Trác Phỉ phát hiện mình chợt có cảm giác vô lực, người theo đuổi nàng rất nhiều nhưng chưa thấy tên nào da mặt dày như tên này, vừa dầy lại khó đối phó: "Chúng ta dường như mới lần đầu gặp mặt, thỉnh không gọi là Trác Phỉ!"
"Phải... Phải... Phải không?"
Du Dương biểu tình rất khó coi, thật giống như bị đả kích vô cùng lớn vậy, hai cánh tay rủ xuống, tròng mắt rưng rưng, đôi môi run rấy, gian nan lết ra khỏi chỗ báo danh!" (DG: 90% là khổ nhục kế =)) )
Thấy Du Dương một bộ giáng khuất nhục, Phan Trác Phỉ trong lòng dâng lên một tia không đành lòng. "Có phải vừa rồi ta nói hơi lớn, ngữ khí quá năng?"
Phan Trác Phỉ suy nghĩ một chút, quyết định đuổi theo an hắn một chút nhưng nàng vừa ra đến cửa, đột nhiên một bóng người nhảy ra trước mặt nàng.
"Trác Phỉ đạo sư, chúng ta lại gặp mặt!"
Phan Trác Phỉ vừa thấy dĩ nhiên là Du Dương, hăn đang mang một nụ cười tươi như mặt trời đang nhìn mình."
"Ngươi..."
"Hiện tại chúng ta đã gặp mặt hai lần rồi, như vậy hẳn là đủ quen thuộc rồi phải không! Nếu như ngươi cảm thầy chưa đủ quen thuộc, vậy chúng ta gặp thêm mấy lần nữa!" Vừa nói Du Dương vừa muốn rời đi. (DG: Ách, so vs khổ nhục kế còn ghê gơm a!)
" Tốt lắm, tốt lắm, không cần!" Phan Trác Phỉ không biết tại sao ngữ khí lần này của mình lại mềm đi: "Ngươi thích gọi thế nào thì như thế đi!"
"Hà hà, Trác Phỉ đạo sư, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, tên vừa rồi đi đâu rồi không? Hắn không phải muốn cùng ta thi đấu ư, vừa rồi không cẩn thận thất thần, sau đó hắn nói gì ta cũng không nghe thấy!" Du Dương nói.
"Thất thần? Vừa rồi ta thấy ngươi ngu ngốc đứng ở kia, khóe miệng còn chảy nước miếng, ta tưởng ngươi đột nhiên phát bệnh nữa kia! Ngươi tại sao lại phân tâm như thế?" Phan Trác Phỉ nói.
"Ách... ha hả..." Du Dương lúng túng nói: "Cuối cùng hắn đi rồi?"
"Hắn hẹn ngươi xế chiều hôm nay 3h30, gặp mặt tại nhà thi đấu sô 3!" Phan Trác Phỉ nói.
"Nga, thật tốt quá! Ta còn tưởng rằng hắn mặt dày ăn quịt của ta rồi chứ!" Vừa nghĩ đến đống tiền lớn trước mặt, khóe miệng Du Dương không kìm được nước miếng lại chảy ra.
"Wey Wey Wey! Ngươi không phải lại muốn thất thần chứ?" Vừa thấy bộ dáng của Du Dương, Phan Trác Phỉ vội vàng đê tỉnh.
"Hà hà..." Du Dương lau nước miếng, cười khan hai tiếng che dấu sự lúng túng trong lòng.
Phan Trác Phỉ có chút lo lắng hỏi: "Ngươi sẽ không phải thật sự muốn đến nhà thi đấu gặp hắn chứ!"
"Đi, đương nhiên phải đi, ta sao có thể không di!" Du Dương nói.
"Tên vừa rồi gọi là Phương Chính, là học viên ưu tú cao cấp ban, là một trong những người có năng lực cạnh tranh giải quán quân của Vũ Kỵ Đại Tái lần này, ngươi..." Phan Trác Phỉ muốn nói "Ngươi chỉ là sơ cấp học viên", nhưng sợ tổn thương lòng tự ái của hắn, cuối cùng vẫn không mở miệng.
"Trác Phỉ đạo sư đang lo lắn cho ta sao? Ta quả thật không nắm chắc thắng, nhưng ta sẽ đem dốc toàn lực, nếu như ngươi có thể đến cổ vũ cho ta mà nói.... ta tin tưởng, ta nhất định có thể vì ngươi mà sáng tạo kỳ tích!" Du Dương kiên định nói.
Đuổi Du Dương đi, trong lòng Phan Trác Phỉ xuất hiện sự hỗn loạn trước giờ chưa từng có. Thân ảnh Du Dương không nhảy nhót trong đầu nàng, có đuổi cũng không đi.
"Chiều nay có nên đi không đây... Đi hay không đi đây?" Phan Trác Phỉ không ngừng tự hỏi.
Phan Trác Phỉ nghĩ mãi không ra chủ ý nào hay ho, vừa hay lại thấy trên bệ cửa sổ cso bồn hoa cúc, nàng liền ngắt một bông hoa đang nở rộ, trong lòng mặt niệm nói: "Không đi... Đi... Không đi... Đi.... Không đi...."
"Không đi!"
Cánh hoa cuối cùng bị Phan Trác Phỉ bứt xuống.
***********************
DG: Liệu Phan Trác Phỉ có đi hay không. trận đấu giữa Du Dương và Phương Chính sẽ như nào, mới đón xem tập sau ^^
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Kiện Vô Địch
Dã Bạch Thái
Sáp Kiện Vô Địch - Dã Bạch Thái
https://isach.info/story.php?story=sap_kien_vo_dich__da_bach_thai