Chương 11
uổi tối hôm đó, khi xuống nhà ăn cơm, Ân Vũ thấy vắng mặt Lâm Vỹ, cô nhìn chiếc ghế trống trơn với nỗi buồn và trống vắng khôn tả. Cô không biết Lâm Vỹ đã đi đâu?
Và dường như hiểu được tâm trạng của cô, Lâm Huy lên tiếng:
- Lâm Linh, anh Lâm Vỹ đi đâu rồi?
- Anh ấy đến nhà Khả Vi - Giọng Lâm Linh tỏ vẻ không vui - Hôm nay gia đình Khả Vi tổ chức tiệc mừng thọ cho cha cô ấy. Nghe nói mời toàn những vị khách sang trọng và danh tiếng. Có thể Khả Vi muốn nhân cơ hội này giới thiệu anh Lâm Vỹ với họ chăng? Lúc chiều Khả Vi đến đây và anh Lâm Vỹ đã đi cùng với cô ấy. Thật là tức chết đi được! Rõ ràng cô ấy theo đuổi anh Lâm Vỹ ngày một gắt gao hơn.
Lâm Huy lên tiếng:
- Và còn phải nói thêm. Cô ta là một người rất xinh đẹp và kiên quyết. Tôi thấy hồi chuông hôn lễ đã bắt đầu ngân lên rồi đấy!
Lâm Linh quay sang nhìn Ân Vũ nói:
- Chị Ân Vũ, chị có biết không, em nghĩ sự có mặt của chị Ở đây sẽ làm cho Khả Vi lo lắng, chị ta lo sợ Lâm Vỹ sẽ tuột khỏi cái bẫy của chị ta.
Ân Vũ cảm thấy bồn chồn. Thì ra Lâm Linh cũng thấy được điều đó. Ân Vũ nhìn nhận đó là sự thật. Bây giờ cô lại có thêm một đối thủ để đối đầu đó là Khả Vị Nhưng điều cô muốn chiến thắng Khả Vi là một chân đứng trong công ty mỹ phẩm. Chứ không phải là Lâm Vỹ. Cô không chối bỏ việc mình yêu Lâm Vỹ, một tình yêu dịu dàng, ấm áp và vô vọng. Nhưng cô không hèn hạn đến nỗi tranh giành Lâm Vỹ với cô tạ Trong khi đó thì Khả Vi lại vì cả hai. Và Ân Vũ cũng biết họ si mê nhau kia mà.
Nhưng Ân Vũ không nói ra những ý nghĩ đó. Cô bình thản hỏi Lâm Linh:
- ý cô muốn nói gì? Tại sao chuyện riêng của gia đình cô lại liên quan đến tôi?
- Thì cô Khả Vi ấy sợ chị và anh Lâm Vỹ yêu nhau ấy mà!
- Tôi à? - Ân Vũ tỏ vẻ khó chịu - Mọi người đều biết tôi và Lâm Vỹ là hai thái cực khác biệt nhau kia mà. Ngay từ đầu anh ấy đã tỏ ra không thiện cảm với tôi. Ngay cả việc tôi không nhượng cổ phần cho anh ấy, mà lại quyết định làm việc trong công ty cũng đủ làm anh ấy phát điên lên. Tôi còn không dám mong mỏi sự hòa giải giữa chúng tôi, nói chi đến tình yêu. Vả lại tình cảm của Lâm Vỹ giành cho Khả Vi không đủ để chứng minh anh ấy yêu Khả Vi và chung thủy với cô ta ư? Rõ ràng, Khả Vi chỉ lo sợ viển vông thôi. Cô ta không có niềm tin vào tình yêu của mình.
Giọng Lâm Huy có vẻ quyết đoán khi anh nhìn thẳng vào Ân Vũ nói:
- Ân Vũ, như vậy cô nên nhớ rằng, cô đã trở thành đối thủ của Khả Vị Thế này nhé, Khả Vi muốn có được Lâm Vỹ và có cả công ty mỹ phẩm của chúng tạ Ước muốn của cô ta đang tiến gần đến sự thật. Khi cô ta dùng sắc đẹp và sự quyến rũ của mình thổi bùng lên ngọn lửa trong con tim lạnh lẽo của Lâm Vỹ. Đặt trường hợp họ cưới nhau, cuộc hôn nhân đó giống như là một sự áp phẹ Và công ty mỹ phẩm chắc chắn là một phần trong vụ áp phe đó. Cô thử nghĩ xem khi Khả Vi có trong tay Lâm Vỹ và có cả công tỵ Đó là một sự nghiệp đồ sộ của cô tạ Liệu cô ta có để cho một cô gái xinh đẹp và hấp dẫn như cô làm việc ở trong công ty, bên cạnh Lâm Vỹ hay không? Nếu cô nghĩ Khả Vi cho phép, thì cô thật là khờ khạo Ân Vũ. Tôi nghĩ Khả Vi sẽ dùng mọi cách để loại bỏ cộ Cô ta không thích cạnh tranh. Và lúc đó... - Lâm Huy nhún vai - Ân Vũ, cô chỉ còn có nước là lấy vé máy bay và quay trở về quê nhà.
Về vấn đè này thì Ân Vũ đã hiểu rõ. Đây là sự cảnh tính thứ hai đối với cô trong ngày. Một của Khả Vi và một của Lâm Huy.
Ân Vũ nói:
- Tôi hiểu, nhưng ngay giờ phút này đây tôi thật sự không thể suy nghĩ ra là tôi sẽ làm gì? Dù sao cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi Lâm Huy!
Lâm Linh cũng tỏ ra chú tâm đến câu chuyện. Cô nói:
- Trong gia đình, không ai dám xen vào chuyện riêng của anh Lâm Vỹ. Mọi người đều nhìn nhận anh ấy thông minh và tài giỏi hơn người. Nhưng trong chuyện này, thật lòng mà nói em không thích cuộc hôn nhân xảy ra, em không ưa cái cô Khả Vi ấy chút nào.
Ân Vũ bắt sang một chuyện khác để nói, cô muốn chuyển cái không khí ngột ngạt nặng nề sang một hướng khác.
Và cho đến cuối bữa ăn không ai nói thêm một lời nào về vấn đề này.
Sau khi uống trà xong, Lâm Linh cáo lỗi trở về phòng mình trước. Cô nói trong thời gian này cô phải dốc sức tập huyện chuẩn bị cho kỳ thi âm nhạc sắp tới. Và cô cũng rất tự hào khi nói rằng cô sẽ thành công và Ân Vũ nói với Lâm Linh cô cũng tin chắc như vậy.
Chỉ còn lại Lâm Huy và cô trong phòng uống trà. Lâm Huy hỏi:
- Ân Vũ, dạo này trông cô mệt mỏi và xanh xao lắm. Công việc ở công ty rất vất vả lắm phải không?
- Ồ không, Lâm Vỹ đã giao cho tôi công việc nhẹ nhàng lắm. Phải nói, tôi rất thích nữa là khác.
Rồi Lâm Huy nhìn thẳng vào mắt cô dò hỏi:
- Hay là vì chuyện Lâm Vỹ và Khả Vi?
- Phải. Đó là điều tôi thật sự quan tâm. Nói thật với lòng mình, tôi rất mong những người yêu nhau được sống hạnh phúc với nhau. Nhưng tôi rất lo sợ việc hôn nhân của họ là nguyên nhân chấm dứt sự nghiệp của tôi.
Lâm Huy cầm lấy bàn tay của Ân Vũ xiết nhè nhẹ như muốn chia xẻ nỗi lòng cùng cộ Anh nhìn cô thật lâu, rồi dịu dàng nói:
- Ân Vũ, tôi muốn em biết rằng, sau lần thất bại vì cầu hôn với em, tôi không có niềm tin ở mình khi nghĩ đến chuyện ấy nữa. Nhưng tôi vẫn yêu mến em, lúc nào tôi cũng muốn em được vui, lúc nào cũng muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em. Dù là trong cái hạnh phúc đó không có tôi. Em hãy nói đi, bây giờ tôi có thể làm gì để san sẻ tâm sự cùng em!
- Lâm Huy, anh thật tốt với tôi...! Tôi...
o O o
Buổi tiệc ăn mừng kết quả cuộc thi âm nhạc được xếp giải nhất của Lâm inh được tổ chức một cách long trọng đúng với tính chất của nó. Căn phòng khách hôm nay rực rỡ hẳn lên, những ngọn đèn trang trí được thắp sáng, những lẵng hoa đủ màu sắc được đặt rải rác khắp nơi. Những bông hồng trắng được tết bằng những sợi dây bạc đặt dọc toàn bộ chiều dài của chiếc bàn ăn. Những cây nến nhỏ đang cháy trên giá nến.
Khách đến dự tiệc cũng rất đông, phần nhiều là bạn của Lâm Linh, những khuôn mặt mà Ân Vũ chưa quen. Lâm Linh hôm nay trông rất vui, cô say sưa đón tiếp các bạn của mình.
Lâm Vỹ thì đặc biệt quan tâm đến một người khách mà Ân Vũ cho rằng anh ta yêu mến nhất, đó là Khả Vị Khả Vi hôm nay rất đẹp. Chiếc váy màu đỏ điểm những bông hoa trắng, phủ dài đến tận gót chân trông cô ta rực rỡ hẳn lên khi ở cạnh Lâm Vỹ.
Không khí nhộn nhịp, khắp nơi tiếng nói tiếng cười hòa lẫn tiếng nhạc sôi động từ những chiếc loa phóng thanh, làm Ân Vũ không nghe được Lâm Vỹ và Khả Vi nói với nhau những gì? Không biết có liên quan đến cô không? Nhưng thỉnh thoảng cô thấy Lâm Vỹ liếc mắt về phía cô rất vội. Còn Khả Vi nhìn cô với ánh mắt bí ẩn và nụ cười đầy thách thức.
Bữa ăn thật sang trọng, nhưng Ân Vũ chẳng thấy ngon miệng chút nào. Xúp tôm cua, thịt bê mềm, gà nướng vỉ... Tất cả như là những thứ lạt lẽo trong miệng cộ Ân Vũ đưa cốc rượu lên môi, cô uống và cũng cảm thấy chẳng có mùi vị gì.
Ân Vũ quay sang Lâm Huy, bắt gặp anh đang ngắm cộ Thấy cô nhìn, anh nghiêng người, kề sát mặt thì thầm bên tai co:
- Ân Vũ, hôm nay em đẹp lắm, giống như cô bé Alice lạc vào xứ thần tiên vậy!
Ân Vũ hôm nay mặc chiếc váy lụa màu trắng, một chiếc thắt lưng mềm thắt ngang eo trông cô thật nhẹ nhàng và thanh thoát. Cô chỉ mỉm cười với Lâm Huy.
Cuộc vui nào cũng tàn, buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc kết thúc. Những người khách lần lượt ra về. Chỉ còn lại một người. Một người mà Ân Vũ ghét phải đối diện nhất đó là Khả Vị Cô ta cứ quấn lấy Lâm Vỹ không rời.
Sau đó mọi người ngồi vào bàn để uống trà. Đó là công việc thường lệ của họ vào mỗi buổi tối.
Lâm Linh nhìn quanh bàn rồi ngạc nhiên reo lên:
- Ồ, thật là thú vị bất ngờ. Tại sao những tách trà được thay thế bằng những chiếc cốc thủy tinh thế này?
Lâm Huy đứng lên, khuôn mặt anh rạng rỡ khi anh nói:
- Hôm nay đặc biệt thay đổi, mọi người không uống trà mà phải uống rượu sâm banh cùng tôi!
Nói rồi Lâm Huy rót rượu đầy vào những chiếc cốc. Anh cầm một ly đưa cho Lâm Vỹ và một ly đưa cho Ân Vũ. Cả căn phòng im lặng chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra. Lâm Vỹ có vẻ sốt ruột hơn hết, anh nâng cốc rượu lên, rồi đưa mắt nhìn Lâm Huy anh hỏi:
- Nhân dịp gì thế này?
Vẫn với nụ cười rạng rỡ, Lâm Huy trả lời:
- Hôm nay, nhân ngày vui của gia đình, tôi cũng muốn tuyên bố với mọi người lễ hứa hôn của tôi và Ân Vũ!
Anh nói xong, liền cầm lấy bàn tay Ân Vũ xiết mạnh, bàn tay cô lạnh giá và nhớp nháp mồ hôi trong tay anh.
Mọi người trong phòng sửng sốt lặng người đi. Ân Vũ cắn môi, tay còn lại cô cầm chắc lấy mép khăn trải bàn. Đầu óc cô căng thẳng như muốn vỡ tung. Và khi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Lâm Vỹ, cô vội quay mặt đi nới khác.
Lâm Linh thì hết nhìn Lâm Huy lại nhìn Ân Vũ. Đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cuối cùng cô hỏi, giọng nói trong trẻo vô tư của cô làm tan loãng bầu không khí đang đông lạnh đến từng giây một.
- Chị Ân Vũ, chị sắp ấy anh Lâm Huy thật à?
Ân Vũ im lặng, Lâm Linh lại lên tiếng:
- Ôi, Ân Vũ, hãy nói đúng như vậy đi! Em luôn luôn muốn có một người chị. Và chị là người em muốn hơn bất cứ ai khác. Thật là tuyệt vời!
Giọng Khả Vi cũng căng thẳng:
- Thật sao Ân Vũ?
Ân Vũ hít một hơi thật dài, cố nuốt trôi cái vật gì nghèn nghẹn nơi cổ cộ Rồi bằng một giọng rắn rỏi cô đáp:
- Tất nhiên là như vậy. Chúng tôi quyết định cưới nhau.
Khả Vi cười:
- Ồ, thật là xứng đôi vừa lứa. Tôi chưa hề thấy một đôi hứa hôn nào xinh đẹp như thế này.
Nụ cười Khả Vi trông cực kỳ mãn nguyện, nó tạo nên một làn sóng phẫn nộ sôi trong lòng Ân Vũ. Giờ đây cô ta thì có Lâm Vỹ. Còn cô thì có chân trong công ty, như vậy thế trận có vẻ cân bằng. Cô ta không thể làm phiền cô được nữa.
Giờ đây, điều Ân Vũ muốn biết là Lâm Vỹ đang nghĩ gì? Cô nhìn anh, nhưng Lâm Vỹ không để ý. Anh nhìn chằm chằm vào cốc rượu như thể anh đang ở trong một thế giới khác.
Cuối cùng anh đứng lên, Ân Vũ thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, thớ thịt trên má giật giật. Cô không cắt nghĩa được những phản ứng đó ở một con người như anh. Đồng thời cô thấy anh có vẻ trịnh trọng khác thường khi anh nói:
- Chúc mừng em Lâm Huy, và chúc mừng cô Ân Vũ - Anh nói mà không nhìn vào cô - Tôi cầu mong hai người sống hạnh phúc trọn đời. Đến ngày hôn lễ, tôi sẽ tặng quà, tôi nghĩ đến lúc đó cũng không muộn. Nào, bây giờ tất cả chúng ta hãy cạn cốc rượu chúc mừng đôi hứa hôn này!
Mọi người uống cạn cốc rượu, Lâm Linh có vẻ vui nhất. Cô quay sang Ân Vũ hỏi:
- Chị Ân Vũ, khi nào thì hai người cử hành hôn lễ? Ôi, em mong càng sớm càng tốt. Nhưng giờ đây chúng ta có thể xem nhau như người một nhà rồi, em thích quá.
Ân Vũ chỉ mỉm cười, Lâm Huy trả lời thay cô:
- Ân Vũ thì thích cử hành đám cưới một cách đơn giản. Nhưng anh thì lại muốn cho cả thế giới này được biết. Nhưng anh và Ân Vũ đã nhất trí với nhau một điều là sau hôn lễ sẽ tổ chức một chuyến du lịch dài hạn, xem như tuần trăng mật của hai người.
- Ôi, hạnh phúc quá! Làm em phát ghen lên!
- Em cũng chuẩn bị khoác áo cô dâu là vừa rồi.
- Với ai cơ?
- Thì với cái anh bạn của anh đấy. Anh đã giới thiệu hai người với nhau, chưa được em trả công, lại quên ơn mau thế? Tình cảm hai người đã tiến triển đến đâu rồi?
Lâm Linh cười khúc khích:
- Ôi, bạn của anh chỉ toàn là những tay ăn chơi phóng đãng hệt như anh! Thật kinh khủng!
- Nếu em muốn rút lui vẫn chưa muộn đâu.
- Ơ... Nhưng em không nỡ. Em đang làm phước đấy, em chỉ muốn cứu vớt cuộc đời anh ta thôi!
Và họ cùng nhau cười vui...
Ân Vũ cảm thấy nhẹ nhõm vì câu chuyện đã được chuyển sang một hướng khác.
Nhưng còn cảm xúc của cô thì luôn ở trong trạng thái hỗn độn và rối rắm như mối tơ vò.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ