Ruồng Bỏ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
ôm ấy là thứ tư. Ông dậy sớm, nhưng Lucy còn dậy trước ông. Ông thấy cô đang ngắm những con ngỗng trời trên đập.
- Chúng đẹp chưa kìa – cô nói – Năm nào chúng cũng quay về đây. Đúng ba con ấy. Con cảm thấy may mắn được chúng đến thăm. Như một con số đã chọn.
Ba. Ắt hẳn đây là một lời giải sai lầm. Ông, Lucy và Melanie. Hoặc ông, Melanie và Soraya.
Họ ăn sáng với nhau, rồi dắt hai con Dobermann đi dạo.
- Bố có nghĩ là bố có thể sống ở đây, ở nơi này của trái đất không? – Lucy hỏi, hoàn toàn bất ngờ.
- Sao kia? Con đang cần một người nuôi chó mới chắc?
- Không ạ, con không nghĩ thế. Nhưng bố có thể kiếm được một công việc ở Trường Đại học Rhodes – chắc bố đã quen ở đó – hoặc ở Cảng Elizabeth.
- Bố không nghĩ thế đâu, Lucy. Bố chẳng còn có giá nữa đâu. Vụ bê bối sẽ theo đuổi bố, đeo đẳng bố mãi. Nếu bố tìm một việc gì đó, phải là một việc không có tiếng tăm gì, chẳng ai biết đến, kiểu như thư ký kế toán nếu như họ còn loại đó, hoặc là một người hầu hèn mọn.
- Nhưng nếu bố muốn đặt dấu chấm hết cho những lời dèm pha, thóa mạ, bố phải dũng cảm bảo vệ lấy mình chứ? Nếu bố chạy trốn, liệu các câu chuyện ngồi lê đôi mách ấy có ngừng sinh sôi nảy nở không?
Là con, Lucy kín đáo và nhún nhường, quan sát ông nhưng như ông biết, chưa bao giờ cô dám xét đoán ông. Giờ đây, giữa tuổi hai mươi, cô bắt đầu tồn tại độc lập. Nuôi chó, làm vườn, những cuốn sách chiêm tinh, những bộ quần áo vô tính: ông cảm nhận được lời tuyên ngôn độc lập trong từng thứ một, có cân nhắc, có mục đích. Ngoảnh mặt làm ngơ với đàn ông. Tạo lập cuộc sống riêng cho mình. Thoát khỏi cái bóng của ông. Tốt! Ông tán thành!
- Đó có phải là những việc con nghĩ là bố sẽ làm không? – ông nói – Chạy trốn khỏi cảnh tội lỗi?
- Vâng, bố phải rút thôi. Vì những mục đích thực thế, có gì khác đâu ạ?
- Con nhầm lẫn điểm này, con yêu quý ạ. Vụ con muốn bố làm là một vụ không thể kéo dài được, chó đẻ thật. Không thể, trong thời buổi ngày nay. Nếu bố cố làm, sẽ không còn nghe đến tên tuổi bố nữa.
- Không đúng thế đâu. Dù bố có là một con khủng long đạo đức như bố nói, người ta vẫn tò mò muốn nghe khủng long nói. Con cũng tò mò đây. Vụ của bố là gì vậy? Kể cho con nghe với.
Ông lưỡng lự. Liệu con gái ông khoe khoang nhiều hơn những cử chỉ hôn hít vuốt ve của ông không?
Ông nhìn thấy mình trong nhà Melanie, trong phòng ngủ của cô, tiếng mưa đổ xuống bên ngoài, lò sưởi trong góc tỏa mùi nến, ông quỳ lên người cô, lột quần áo cô ra trong lúc đôi tay cô buông thõng như tay một người đã chết. Bố là bầy tôi trung thành của Thần Eros, ông muốn nói thế, nhưng ông có đủ mặt dày mày dày để nói không? Đấy là một vị thần đã hành động thông qua bố. Thật hão huyền! Tuy vậy không phải là một lời nói dối, không một chút nào. Trong toàn bộ sự việc tồi tệ ấy, có một cái gì đó thắm tươi đến mức làm bừng nở những đóa hoa rực rỡ nhất. Ông chỉ không biết thời khắc ấy lại ngắn ngủi đến thế!
Ông cố một lần nữa, từ tốn hơn:
- Hồi con còn nhỏ, lúc bố con mình sống ở Kenilworth, nhà bên cạnh có một con chó, một con chó tha mồi màu vàng. Bố không biết con có còn nhớ không.
- Lờ mờ thôi ạ.
- Đó là một con chó đực. Mỗi khi có một con chó cái ở quanh đó, nó trở nên kích động và không sao điều khiển nổi, và theo nguyên lý của Pavlov, các chủ nhân bèn đánh nó. Việc này cứ tiếp diễn cho đến lúc con chó khốn khổ không biết phải làm gì. Ngửi thấy mùi con cái là nó đuổi theo, vòng quanh vườn, đôi tai rũ xuống, đuôi quặp vào giữa chân, vừa rên rỉ vừa cố che giấu.
Ông ngừng lại.
- Con không nhìn thấy cảnh đó – Lucy nói. Mà có cảnh đó thực không?
- Cảnh ấy có một cái gì đấy thật nhục nhã đến mức bố thấy thất vọng. Với bố, người ta có thể trừng phạt một con chó để nó không nhá giầy dép. Một con chó sẽ bị phán xử như thế: ăn đòn vì
đã nhai bậy bạ. Nhưng thèm muốn lại là chuyện khác. Không con vật nào nhận trừng phạt vì đã tuân theo bản năng.
- Vì thế đàn ông được pháp tuân theo bản năng không cần kiềm chế? Như vậy có phải là đạo đức không?
- Không, không phải đạo đức. Cảnh tượng ở Kenilworth nhục nhã ở chỗ con chó khốn khổ ấy bắt đầu căm ghét nhu cầu tự nhiên của mình. Chẳng cần đến đòn roi làm gì. Nó đã tự trừng phạt rồi. Có lẽ tốt hơn hết là đem bắn nó đi.
- Hoặc hãm nó lại.
- Có lẽ thế. Nhưng nghĩ cho thật sâu sắc, bố thấy bắn nó đi thì tốt hơn. Đó là cách lựa chọn tốt hơn cả: một mặt là phủ nhận nhu cầu tự nhiên, còn mặt khác là sống nốt những ngày còn lại, rón rén đi trong phòng khách, thở dài và ngửi mèo, rồi ngày càng béo phị ra.
- Bố luôn cảm thấy như thế sao, David?
- Không phải lúc nào cũng thế. Đôi khi bố cảm thấy ngược lại. Sự thèm muốn là một gánh nặng mà chúng ta có thể không cần đến.
- Cần phải nói với bố rằng con có xu hướng nhìn nhận như thế về bản thân mình – Lucy nói.
Ông đợi cô tiếp, nhưng cô không nói nữa.
- Trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng nên quay lại chủ đề bố bị trục xuất một cách an toàn. Các đồng sự của bố có thể cảm thấy thoải mái trong khi người giơ đầu chịu báng đang thơ thẩn trong một chốn hoang vu – cô nói.
Một lời tuyên bố? Một câu hỏi? Liệu cô có tin ông là một kẻ bung xung như thế không?
- Bố cho rằng miêu tả là người giơ đầu chịu báng chưa đúng – ông thận trọng nói – Kẻ bung xung trong thực tế vẫn làm việc và có một sức mạnh tôn giáo ẩn sau nó. Người ta đã chất mọi tội lỗi của thành phố lên lưng một người đàn ông dâm đãng rồi đẩy nó ra ngoài, thế là thành phố sạch sẽ. Sở dĩ như thế vì ai cũng biết đọc các trình tự hành lễ ra sao, kể cả thần thánh. Rồi thánh thần chết đi, bất thình lình người ta phải tẩy uế thành phố mà không có sự trợ giúp của một sức mạnh thiêng liêng nào. Cần phải có những hành động thực tế thay cho chủ nghĩa tượng trưng. Nói theo kiểu La mã, là các giám thị ra đời. Sự thận trọng trở thành khẩu lệnh, thận trọng với mọi người, ở mọi lúc, mọi nơi. Sự rửa tội thay bằng sự đền tội.
Càng nói ông càng say sưa; ông đang thuyết giảng. Ông kết luận:
- Dù sao chăng nữa, khi từ biệt thành phố, bố thấy mình đang làm gì ở chốn hoang vu này? Những con chó đang được chạy chữa. Làm cánh tay phải cho một người đàn bà chuyên triệt sản và gây chết không đau đớn.
Lucy cười phá lên:
- Bev ư? Bố tưởng Bev là một phần của bộ máy thô bạo ấy sao? Bev rất kính sợ bố! Bố là một giáo sư. Trước kia, bà ấy chưa được gặp một giáo sư lâu năm bao giờ. Bà ấy sợ mắc lỗi ngữ pháp trước mặt bố đấy!
Có ba người đàn ông đang đi trên con đường nhỏ thẳng đến chỗ họ, hay đúng hơn là hai người đứng tuổi và một cậu thiếu niên. Họ đi rất nhanh, sải từng bước dài theo kiểu thôn dã. Con chó đi cạnh Lucy đi chậm lại, xù lông lên.
- Chúng ta có gì đáng ngại không? – ông thì thầm.
- Con không biết.
Cô thu ngắn dây xích con Dobermann lại. Những người kia tiến tới chỗ họ. Một cái gật đầu, một lời chào, rồi họ đi qua.
- Ai đấy? – ông hỏi.
- Con chưa nhìn thấy họ lần nào.
Hai bố con đến ranh giới vườn cây và quay lại. Những người lạ đã khuất tầm mắt. Lúc về gần đến nhà, họ nghe thấy những chuồng chó náo động. Lucy vội rảo bước.
Ba người đã ở đó đợi họ. Hai người đàn ông đứng cách một quãng trong khi cậu thiếu niên đứng ngay cạnh chuồng chó, đang suỵt và làm những cử chỉ hùng hổ, dọa dẫm lũ chó. Lũ chó khùng lên, sủa và đớp. Con chó cạnh Lucy cố giằng dây xích cho lỏng ra. Dù chỉ là con chó cái bun đã già, con chó dường như ông coi là của riêng mình, nó vẫn gầm gừ khe khẽ.
- Petrus! – Lucy gọi. Nhưng chẳng thấy bóng dáng Petrus đâu – Tránh xa đàn chó ra! – cô hét lên – Hamba!
Cậu thiếu niên lững thững nhập bọn với những người cùng đi. Cậu ta có bộ mặt phẳng, vô cảm và cặp mắt như mắt lợn; cậu ta mặc một chiếc sơmi sặc sỡ, quần rộng thùng thình, đội chiếc mũ nhỏ màu vàng. Cả hai người cùng đi đều mặc quần áo làm việc. Người cao hơn rất đẹp trai, đẹp trai một cách nổi bật, vầng trán cao, gò má như tạc, lỗ mũi rộng, khum khum.
Lúc Lucy đến gần, lũ chó dịu lại. Cô mở chuồng thứ ba và thả hai con Dobermann vào trong. Một cử chỉ dũng cảm, ông thầm nghĩ, nhưng như thế có thông minh không?
Cô nói với những người kia:
- Các anh muốn gì?
Người trẻ hơn đáp:
- Chúng tôi muốn gọi điện thoại.
- Vì sao các anh phải điện thoại?
- Em gái tôi bị tai nạn – anh ta chỉ một cách mơ hồ ra đằng sau. - Tai nạn?
- Vâng, rất nặng.
- Tai nạn gì vậy.
- Một đứa trẻ.
- Em gái anh có con nhỏ? - Phải.
- Các anh từ đâu đến?
- Ở Erasmuskraal.
Ông và Lucy nhìn nhau. Erasmuskraal, trong vùng rừng rậm có một làng nhỏ không điện, không điện thoại. Câu chuyện nghe có vẻ xuôi.
- Sao các anh không gọi ở trạm kiểm lâm?
- Đằng ấy không có.
Bố ở ngoài này nhé – cô nói khẽ với ông. Rồi, nói với cậu thiếu niên – Ai muốn gọi điện?
Cậu ta chỉ người đàn ông cao và đẹp trai.
- Vào đi! – cô mở cửa sau và bước vào. Người đàn ông cao theo sau. Giây lát sau, người đàn ông thứ hai gạt ông ra và cũng bước vào nhà.
Có chuyện gì trục trặc đây, ông biết ngay tức khắc.
- Lucy, ra đây! – ông gọi, chưa biết nên vào hay đứng đợi ở đây vì còn phải để mắt đến gã thiếu niên.
Trong căn nhà thật im ắng.
- Lucy! – ông gọi lần nữa, và định vào thì chốt cửa đã sập lại.
- Petrus! – ông gào lên to hết sức.
Gã thiếu niên quay người và chạy nước rút đến cửa trước. Ông thả dây con chó bun ra.
- Bắt lấy nó! – ông hét. Con chó nặng nề đuổi theo gã kia.
Ông đuổi kịp trước cửa nhà. Gã thiếu niên nhặt một cái cọc và dùng ngăn không cho con chó đến gần.
- Su... su... su...! – gã thở hổn hển, khua chiếc gậy. Con chó gầm gừ yếu ớt, chạy vòng hết sang trái lại sang phải.
Bỏ mặc chúng đấy, ông lao vào cửa bếp. Tấm ván dưới cùng không chốt: mấy cái đá mạnh, nó bật tung. Ông bò bằng bốn chi vào trong bếp.
Một cú đánh mạnh vào đỉnh đầu ông. Ông còn kịp nghĩ Nếu mình vẫn còn tỉnh là mình sẽ ổn, trước khi chân tay ông mềm nhũn và sụp xuống.
Ông biết đang bị kéo lê trên sàn bếp. Rồi ông ngất đi.
Ông đang nằm úp mặt trên những viên đá lát lạnh ngắt. Ông cố đứng dậy nhưng chân tay ông không sao cử động nổi. Ông nhắm mắt lại lần nữa.
Ông đang ở trong toilet, toilet trong nhà Lucy. Ông choáng váng đứng dậy. Cánh cửa khóa chặt, chìa khóa rơi đâu mất.
Ông ngồi lên bệ xí và cố tỉnh lại. Căn nhà im ắng; Lũ chó đang sủa ran, hình như không phải vì nhiệm vụ mà vì điên cuồng.
- Lucy! – ông rền rĩ, rồi gọi to hơn – Lucy!
Ông cố đá vào cửa, nhưng ông không còn là ông nữa, khoảng cách tuy hẹp nhưng cánh cửa quá cũ và chắc chắn.
Thế là nó đã đến, cái ngày thử thách. Không báo trước, không kèn lệnh, ở ngay tại đây, và ông đang ở giữa chốn đó. Trong ngực ông, trái tim đập nặng nhọc, và ắt phải biết theo cách thầm lặng của nó. Làm sao chịu được trận thử thách này, ông và quả tim của ông?
Con ông đang ở trong tay những kẻ xa lạ. Một phút, một giờ, sẽ là quá muộn; bất cứ điều gì xảy ra với nó sẽ khắc sâu vào đá, sẽ thuộc về quá khứ. Nhưng lúc này chưa quá muộn. Lúc này ông phải làm một việc gì đó.
Dù đã căng tai lắng nghe, ông vẫn không thấy một âm thanh nào trong ngôi nhà. Nếu con ông đang gọi, dù gọi thầm, nhất định ông sẽ nghe thấy!
Ông đập liên hồi vào cánh cửa.
- Lucy! – ông gọi – Lucy! Nói với bố đi!
Cửa bật mở, làm ông mất thăng bằng. Gã đàn ông thứ hai đứng trước ông, cái gã thấp hơn, tay cầm cổ cái chai một lít rỗng không.
- Chìa khóa – hắn nói.
- Không.
Gã đàn ông đẩy ông. Ông bật ngửa, ngồi xuống nặng nề. Gã đàn ông giơ cái chai lên. Bộ mặt gã bình thản, không một dấu vết tức giận. Hắn chỉ đang làm cái việc bắt người khác làm một điều gì đó. Nếu buộc phải đánh ông, hắn sẽ đánh, đánh ông nhiều lần nếu cần, nếu cần còn đập vỡ cả cái chai.
- Lấy hết đi – ông nói – Lấy hết mọi thứ đi. Chỉ xin để con gái tôi yên. Gã đàn ông cầm chùm chìa khóa, không nói một lời, hắn khóa ông lại.
Ông run rẩy. Một bộ ba nguy hiểm. Tại sao ông không nhận ra kịp thời? Nhưng chúng không làm hại ông, chưa làm hại ông. Có thể ngôi nhà này làm chúng thèm muốn? Có thể chúng sẽ để Lucy toàn vẹn?
Phía sau ngôi nhà có nhiều tiếng nói. Tiếng chó lại sủa rộ lên, to hơn, kích động hơn. Ông đứng lên bệ xí và nhìn qua những song sắt cửa sổ.
Gã đàn ông thứ hai xách khẩu súng trường của Lucy và một cái túi căng phồng, biến mất sau góc nhà. Tiếng cửa xe đóng sầm. Ông nhận ra âm thanh ấy: xe của ông. Gã đàn ông lại xuất hiện, tay không. Trong giây lát hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
- Chào nhé! – gã nói rồi mỉm cười tàn nhẫn, và kêu to lên mấy tiếng. Một tràng cười bùng lên. Lát sau, gã thiếu niên nhập bọn với hắn, chúng đứng ngay dưới cửa sổ, trông chừng tù nhân của chúng và thảo luận về số phận của ông.
Ông nói tiếng Pháp, ông nói tiếng Italy, nhưng cả tiếng Italy lẫn tiếng Pháp không cứu được ông ở cái vùng châu Phi đen tối nhất này. Ông bơ vơ, là mục tiêu chế giễu, một người trong tranh biếm họa, một nhà truyền giáo mặc áo thầy tu, đội mũ cát, bàn tay xoắn lấy nhau, mắt ngước lên trong khi những kẻ tàn bạo đang liến thoắng một ngôn ngữ khó hiểu và sắp dìm ông vào vạc nước sôi? Công việc của nhà truyền giáo: để lại cái gì, cái nhiệm vụ kích thích tinh thần cực kỳ phức tạp ấy? Ông có thể thấy chẳng có gì.
Lúc này cái gã cao xuất hiện từ chỗ vòng đằng trước, cầm khẩu súng trường. Bằng động tác ung dung, thành thạo, hắn đẩy một viên đạn vào khóa nòng, thọc nòng súng vào chuồng chó. Con chó chăn cừu Đức to nhất, rãi dỏ ròng ròng vì giận dữ, đớp lấy nó. Một tiếng nổ nặng nề; máu và óc bắn tóe khắp chuồng. Tiếng chó sủa ngừng bặt một lát. Tên đàn ông nổ súng hai lần nữa. Một con chó bị bắn vào ngực chết ngay lập tức; con kia bị thương vào cổ, ngồi xuống nặng nề, tai thõng xuống, nhìn chằm chặp các động tác của cái người chẳng buồn cho nó một phát súng ban ơn.
Im lặng bao trùm. Ba con chó còn lại không biết trốn vào đâu, cứ dụi lưng vào chuồng, cọ cọ, rên khe khẽ. Gã đàn ông lần lượt bắn gục từng con.
Nhiều tiếng bước chân trên lối đi, cánh cửa toilet lại đu đưa. Gã đàn ông thứ hai đứng trước ông; sau lưng hắn là gã thiếu niên mặc sơmi sặc sỡ đang ăn một que kem. Ông cố hích vai lao qua gã, rồi đổ xuống nặng nề. Một kiểu ngoéo chân: ắt hẳn chúng phải thực hành trong bóng đá.
Trong lúc ông nằm sóng soài, một chất lỏng tung tóe lên người ông từ đầu đến chân. Mắt ông bỏng rát, ông cố lau đi. Ông nhận ra mùi cồn pha metanola. Đang cố đứng dậy, ông lại bị đẩy bắn vào toilet. Một tiếng quẹt diêm, ngay lập tức ông tắm trong ngọn lửa xanh lè tàn nhẫn.
Vậy là ông đã nhầm! Ông và con gái ông lẽ ra không bị thế này! Ông có thể bị thiêu, có thể chết; và nếu ông có thể chết, thì Lucy cũng có thể, trước hết là Lucy!
Ông đập lia lịa vào mặt như một người điên; tóc ông nổ tanh tách lúc bắt lửa; ông lăn lộn, rống lên những tiếng kỳ quái vì sợ hãi. Ông cố đứng dậy và buộc lòng phải thụp xuống lần nữa. Trong giây lát, tầm nhìn của ông quang hẳn và ông nhìn thấy cách mặt ông rất gần là những bộ quần áo làm việc màu xanh lơ và một chiếc giày. Mũi giày quăn ngược lên trên; những lá cỏ chĩa lên từ đế giày.
Một ngọn lửa lặng lẽ nhảy múa trên mu bàn tay ông. Ông cố quỳ và thọc bàn tay vào bồn xí. Cánh cửa đóng lại phía sau ông và tiếng chìa khóa xoay.
Ông cúi trên bồn xí, té nước lên mặt, lên đầu. Một mùi kinh tởm của tóc cháy xém. Ông đứng dậy, dập tia lửa cuối cùng trên quần áo.
Ông rửa mặt bằng một nùi giấy ướt. Mắt ông đau nhức, một mí mắt dính chặt. Ông đưa bàn tay lên đầu, móng tay ông đen ngòm vì tro. Chỉ có một vệt trên tai ông là an toàn, ông cảm thấy như không có tóc; toàn bộ da đầu ông mềm nhũn. Tất cả đều mềm, tất cả đều bị cháy.
- Lucy! – ông gọi – Con có ở đây không?
Cảnh tượng Lucy vật lộn với hai gã đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh lơ, chống chọi với chúng đến trong óc ông. Ông quằn quại, cố tỉnh lại.
Ông nghe thấy tiếng xe nổ máy, tiếng bánh xe nghiến xào xạo trên sỏi. Sự việc đã chấm dứt? Thật khó tin, chúng đang đi?
- Lucy! – ông gào lên, gào mãi, cho đến khi ông nghe thấy giọng ông rít lên điên dại.
Cuối cùng, may mắn thay, chìa khóa xoay trong ổ. Lúc ông mở cửa, Lucy đã quay lưng lại phía ông. Cô mặc áo choàng tắm, chân cô để trần, tóc cô ướt.
Ông theo cô xuyên qua nhà bếp, tủ lạnh mở toang, thực phẩm vung vẩy khắp sàn. Cô đứng ở cửa sau, đánh giá cảnh tàn sát ở khu chuồng chó.
- Những con vật yêu quý của tôi! – ông nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm.
Cô mở cửa ngăn chuồng đầu tiên và bước vào. Con chó bị thương ở cổ vẫn thoi thóp thở. Cô cúi xuống nó, nói chuyện với nó. Đuôi nó vẫy yếu ớt.
- Lucy! – ông lại gọi, và lần đầu tiên cô quay lại,nhìn ông chằm chặp. Một nét nhăn hiện trên mặt cô.
- Chúng nó đã làm gì bố thế này? – cô nói.
- Con gái yêu quý của bố! – ông nói. Ông theo cô vào chuồng chó và thử nắm lấy cánh tay cô. Nhẹ nhàng, kiên quyết, cô tránh ra.
Phòng khách là một mớ hỗn độn, phòng riêng của ông cũng thế. Mọi thứ đã bị lấy đi: áo vét của ông, đôi giày đẹp của ông, và đấy mới chỉ là bắt đầu.
Ông soi vào gương. Tất cả, tóc ông, màng da đầu và trán chỉ còn là một đám tro nâu. Bên dưới là lớp da đầu hồng hồng nhức nhối. Ông sờ lên da: đau đớn và bắt đầu rỉ nước. Một bên mí mắt sưng phồng, đóng chặt, lông mày, lông mi mất hết.
Ông vào buồng tắm, nhưng cửa đã đóng.
- Bố đừng vào – tiếng Lucy nói.
- Con có sao không? Có bị thương không?
Một câu hỏi ngu xuẩn; cô không đáp lại.
Ông cố rửa sạch tro dưới vòi nước trong bếp, dội hết cốc nước này đến cốc nước khác lên đầu. Nước chảy ròng ròng xuống lưng ông; ông bắt đầu rùng mình vì lạnh.
Chuyện này xảy ra hàng ngày, hàng giờ, hàng phút, ở từng phần trên đất nước này, ông tự nhủ. Ông lấy làm may là còn sống, là lúc ấy không bị tống lên ô tô chở đi mất, hoặc bị một viên đạn vào đầu rồi ném xuống đáy khe sâu. Lucy cũng còn may. Trước hết là Lucy.
Những thứ đồ vật chịu rủi ro: một chiếc ô tô, một đôi giày, một bao thuốc lá. Không đủ để chia một vòng, không đủ xe, không đủ giày, thuốc lá. Quá nhiều người, quá ít đồ vật. Chắc hẳn phải quay vòng, để tên nào cũng có cơ hội sung sướng lấy một ngày. Đó là lý thuyết; nắm lấy lý thuyết và an ủi theo lý thuyết. Không phải tội ác của con người, chỉ là một hệ thống lưu thông rộng lớn, để lòng thương hại của con người có dịp hoạt động và nỗi hoảng sợ là không thích hợp. Con người phải nhìn cuộc sống trên đất nước này như thế. Nghĩ khác đi, người ta có thể hóa điên. Xe cộ, giày dép; cả đàn bà nữa. Trong hệ thống này, ắt hẳn phải có những chỗ dành cho đàn bà và những chuyện xảy ra với họ.
Lucy đã đến sau ông. Lúc này cô đã mặc quần và một chiếc áo mưa; tóc cô chải lật ra sau, gương mặt sạch sẽ và hoàn toàn lãnh đạm. Ông nhìn vào mắt cô:
- Con yêu quý, yêu quý nhất của bố... - ông nói và nghẹn tắc vì những giọt nước mắt bất ngờ.
Cô không động một ngón tay để an ủi ông.
- Đầu bố trông ghê quá – cô nhận xét – Trong phòng tắm có dầu bôi trẻ em đấy. Bố bôi một ít vào. Xe bố mất rồi à?
- Ừ. Bố cho là chúng đi thẳng đến cảng Elizabeth. Bố phải gọi điện cho cảnh sát.
- Không thể bố ạ. Điện thoại bị đập nát rồi.
Cô để ông lại. Ông ngồi lên giường và đợi. Dù đã quấn cả tấm mền quanh người, ông vẫn run rẩy. Một cổ tay ông sưng phồng và đau nhói. Ông không thể nhớ đã bị thương như thế nào. Trời mỗi lúc một tối. Cả buổi chiều dường như trôi nhanh như ánh chớp lóe.
Lucy quay lại:
- Chúng đã tháo săm lốp chiếc kombi – cô nói – Con đi bộ đến Ettinger vậy. Con không đi lâu đâu – Cô ngừng – David, nếu người ta có hỏi, bố chỉ kể chuyện của bố, những gì đã xảy ra với bố nhé?
Ông không hiểu.
- Bố kể chuyện xảy ra với bố, con kể chuyện xảy ra với con – cô nhắc lại.
- Con đang làm một điều sai lầm đấy – ông nói, giọng ông hạ xuống thành tiếng rền rĩ, sầu thảm.
- Không, con không lầm – cô nói.
- Con ơi, con! – ông nói, giang rộng vòng tay cho cô. Lúc cô không đến, ông gạt tấm mền sang một bên, đứng dậy và ôm lấy cô. Cô cứng đờ như một cây sào trong vòng tay của ông, không hề nhân nhượng.
Ruồng Bỏ Ruồng Bỏ - John Maxwell Coetzee Ruồng Bỏ