Chương 8.2
gười ta mang ra cafe và phomát, tôi tự hỏi mình có nên đứng lên tuyên bố bữa ăn kết thúc. Tôi nhìn Maxim, chẳng thấy chàng tỏ dấu hiệu nào, rồi Giles kể một câu chuyện về chiếc xe ô tô bị sa lầy trong tuyết - Chẳng hiểu ý định nói ra để làm gì – tôi lịch sự nghe anh ấy nói, thỉnh thoảng lại gật đầu kèm theo một nụ cười, cảm thấy ở đầu bàn bên kia Maxim bắt đàu bực tức. Chàng khẽ chau mày và nhìn ra phía cửa.
Tôi liền đứng lên, vụng về thế nào hất cái bàn làm đổ cốc rượu của Giles.
- Trời ơi!
Tôi nói và chẳng biết làm gì hơn là cầm lấy một cách vô tác dụng chiếc khăn ăn của tôi.
- Không sao đâu! – Maxim nói, - Cứ để đấy cho Frith. Beatrice, chị đưa cô ấy ra vườn chơi, cô ấy chưa được biết kỹ đâu.
Nom chàng có vẻ mỏi mệt. Tôi không muốn một aio đến chơi, họ làm hỏng cả một ngày của chúng tôi. Tôi cũng vậy, cũng mệt mỏi và bải hoải. Maxim có vẻ gần như bực tức, khuyên chúng tôi nên ra vườn chơi. Sao mà tôi vụng về thế đã đánh đổ cốc rượu!
Chúng tôi ra ngoài và bước xuống bãi cỏ xanh tươi. Beatrice bảo tôi:
- Chị thấy là Hai em vè Manderley sớm quá, đáng tiếc. Lẽ ra hai em nên nghỉ ở Ý vài tháng nữa rồi hãy trở về đây vào giữa dịp hè. Như vậy là tốt nhất đối với Maxim và cả đối với em nữa. Buổi đầu mà như vậy khá là khắc nghiệt đối với em.
- Ồh, em không thấy là như thế. Em biết là em sẽ vui ở Manderley.
Beatrice không trả lời. Chúng tôi đi dạo chơi trên bãi cỏ, cuối cùng chị ấy nói:
- Đề nghị em hãy cho biết một chút về mình. Em làm gì ở miền Nam? Em ở với một bà Mỹ, Maxim nói thế.
Tôi giải thích bà Van Hopper là thế nào và tôi đến làm bạn với bà ra sao. Beatrice nghe tôi với thiện cảm nhưng vẻ hơi mơ hồ như nghĩ đén vẫn đề khác. Lúc tôi nói xong, chị ấy bảo:
- Vâng, vấn đề diễn râ một cách đột ngột như cô nói. Nhưng em thân mến, anh chị rất sung sướng mà mong rằng em sẽ được hạnh phúc.
- Cám ơn chị Beatrice, rất cảm ơn!
Tôi tự hỏi tại sao chị ấy mong chúng tôi sẽ được hạnh phúc. Chị ấy tốt, thật thà, tôi thấy mến lắm, nhưng trong giọng nói của chị ấy có hơi chút hoài nghi làm tôi sợ. Beatrice nắm lấy cánh tay tôi nói tiếp:
- Lúc Maxim viết thư cho chúng tôi hay tin, và kể cậu ấy đã tìm được cô ở miền Nam, cô rất trẻ và rất xinh, xin thú thật lúc đầu tôi thấy bất bình. Tất nhiên chúng tôi đợi chờ một loại hoa bướm nổi tiếng, rất tân thời, rất hóa trang, nghĩa là loại con gái mà người ta thường gặp ở những miền đó. Lúc cô mới bước vào phòng khách, tôi không còn tin ở mắt mình nữa - Chị ấy cười và tôi cũng cười theo, nhưng không nói chị có hài lòng hay không về bề ngoài của tôi - Tội nghiệp Maxim, cậu ấy đã phải trải qua những ngày khắc nghiệt. Hy vọng là cô sẽ làm cậu ấy quên hết được.
Trong tôi, phần nào mong muốn chị ấy cứ tiếp tục, cho tôi biết về quá khứ, nhưng trong đáy lòng lại không muốn biết gì hết, không muồn nghe gì hết. Chị ấy lại tiếp tục:
- Chị em chúng tôi không giống nhau một chút nào, tính nết hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi, người ta có thể đọc được trên nét mặt: tôi có thích người ta hay không, tôi giận hay bằng lòng. Tôi chẳng giấu được gì cả, còn Maxim thì khác hẳn. Rất im lặng, rất kín đáo. Không bao giờ nguời ta biết được trong đầu óc cậu ấy nghĩ gì. Tôi có thể nổi giận vì bất cứ gì, xong rồi thôi. Maxim nổi giận một hoặc hai lần mỗi năm, nhưng giận ra giận. Tôi mong rằng điều đó sẽ không xảy ra với cô. Tôi trông cô có vẻ là một người điềm đạm.
Chị ấy mỉm cười và nắm lấy cánh tay tôi. Tôi ngẫm nghĩ câu diềm đạm, một từ bình tĩnh và vững vàng gợi lên cho tôi một phụ nữ trán nhắn bóng, không bao giờ bị dằn vặt bởi hoài nghi và do dự, rung động bởi hy vọng, bởi sốt ruột hoặc sợ hãi, vừa nhấm móng tay vừa lưỡng lự không biết nên đi đường nào.
- Nói như thế không làm cô giận đấy chứ? – Beatrice tiếp tục. – Nhưng tôi thấy là cô không nên để tóc như vậy. Tại sao cô không đi uốn? Cô không thấy là trông nó dẹt quá sao? Đội mũ vào trông chẳng ra làm sao? Tại sao cô không vắt chúng ra sau tai?
Tôi ngoan ngoãn làm như vậy và chờ sựu tán thành của chị. Chị nghiêng đầu ngắm nghía tôi rồi nói:
- Không, tôi thâấ thế này xấu hơn. Trông nghiêm quá không hợp với cô. Không, đối với cô phải uốn lượn sóng kéo chúng lên. Tôi không bao giờ thích cái kiểu Jeanne d’Arc ấy. Cậu Maxim bảo sao? Có thấy thế này hợp với cô không?
- Em không biết nữa. Anh ấy chảng bao giở nói với em về vấn đề này.
- Tóm lại câu ấy có thể thích thế này. Cô đừng quan tâm đến kiểu tôi nói với cô. Thế cô có đặt may quần áo ở Paris và London không?
- Không, chúng em làm gì có thì giờ. Maxim rất mong được về. Em rất có thể bảo gửi mẫu đến.
- Theo cách ăn mặc của cô tôi có thể nói cô chẳng quan tâm gì đên trang điểm cả!
Tôi liếc nhìn bộ váy flanel của tôi với vẻ xin lỗi và nói:
- Có đấy chứ! Em rất thích những gì xinh đẹp, nhưng cho đến nay em không có nhiều tiền để may quần áo.
- Tôi thấy làm lạ tại sao cậu Maxim không ở lại một vài tuần tại London, đủ thời gian để may sắm cho cô tư cách một chút. Tôi thấy về phần cậu ấy như thế là ích kỷ. Cậu ấy có thế đâu, nói chung là rất khó tính.
- Thế mà em chẳng thấy anh ấy khó tính với em. Em không tin là anh ấy để ý đến cách ăn măch của em.
- Nếu vậy, cậu ấy đã thay đổi rồi đó.
Beatrice quay mặt đi avf huýt sáo gọi con Jasper, hai tay đút trong túi áo, rồi ngước mắt lên nhìn ngôi nha fvà đột nhiên hỏi tôi:
- Cô thấy bà Danvers thế nào?
Tôi cúi xuống vỗ đầu và vuốt tai con Jasper rồi đáp:
- Em cũng chưa gặp bà ấy mấy khi, nhưng bà ấy cũng làm em hơi sợ. Em chưa từng gặp người như bà.
- Tôi cũng nghi như vậy. – Jasper ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt ướt, tôi sờ lên mõm nó, Beatrice nói tiêp:
- Cô chẳng có gì mà phải sợ bà ta, và dù sao cũng chảng nên để bà thấy thế. Đúng là tôi chẳng có việc gì với bà ta, vả lại tôi cũng chẳng thiết nữa. Nhưng bà ta đối với tôi rất lẽ phép. Bà ta có đáng mến không?
- Không, - Tôi đáp, - không nhiều.
- Nhưng rồi một thời gian nữa cũng sẽ có thể. Còn mới đầu đối với cô thế này thì cũng khó chịu lắm. Bà ấy điên lên vì ghen tỵ đây, tất nhiên! Đó là điều mà tôi lo ngại.
- Tại sao lại thế? – Tôi nguớc mắt lên hỏi. - Tại sao bà ấy lại ghen tỵ? Maxim chẳng có vẻ gì là mến bà ấy đặc biệt.
- Không phải là bà ta nghĩ đến Maxim, cô em nhỏ bé thân mến của tôi! Tôi thấy là bà ta kính strọng cậu ấy, có thế thôi... - Rồi Beatrice im lặng một lắt và nhìn tôi với vẻ lưỡng lự khẽ nhíu mày và nói tiếp – Bà ấy không thích có cô ở đây, thế thôi!
- Tại sao? Tại sao bà ấy không thích có em ở đây?
- Tôi nghĩ rằng cô cũng đã biết. Tôi nghĩ rằng cậu Maxim đã cho cô biết tình hình rồi. bà ấy rất mến phục Rebecca, có thế thôi.
- Ồh, em hiểu rồi!
Cả hai chúng tôi cùng tiếp tục vuốt ve con Jasper nó quen được như vậy nên sung sướng lăn ra đất.
- Cánh đàn ông đây rồi! –Beatrice nói, - Ta hãy ngồi xuống ghế dưới bóng cây dẻ này, Giles nom bệu quá, xấu hẳn bên cạnh Maxim. Tôi sắp là Frank sắp trở về rồi, con người sao mà vô vị thế, chẳng nói được câu hay ho nào bao giờ...
Beatrice cười trogn lúc ba người đàn ông tiến lại gần. Giles ném một hòn sỏi bắt con Jasper phải chạy theo. Chúng tôi đều đưa mắt nhìn theo. Frank giở đồng hồ ra xem rồi nói:
- Thưa bà, tôi phải về. Rất cảm ơn, bữa ăn ngon tuyệt.
- Ông trở lại luôn nhé! - Tối nói và giơ tay ra bắt.
Tôi nghĩ thầm trong bụng không biết những người này có cùng ra về cả không, tôi không biết họ đến để ăn trưa hay ở lại đâyc ả ngày. Tôi mong họ về cả. Tôi đang muốn được ở một mình với Maxim, như là hồi ở bên Ý. Nhưng cả bốn chúng tôi đều ngồi xuống dưới gốc cây dẻ. Robert mang thêm ghế và đệm. Giles nằm dài ra và che mũ lên mặt. Một lúc sau anh đã ngáy và hấ mồm.
- Im đi Giles. – Beatrice nói.
- Nhưng anh có ngủ đâu! – Giles lẩm bẩm, mở mắt ra nhưng rồi lại nhắm lại ngay.
Tôi thấy anh ta chảng hấp dẫn chút nào. Tôi tự hỏi tại sao Beatrice lại lấy anh. Có thể chị ấy chẳng bao giờ yêu anh và cũng có thể chị ấy ngạc nhiên về cuộc hôn nhân của em trai mình. Tôi bắt gặp cặp mắt chị ấy nhìn tôi luôn, một cái nhìn ngạc nhiên và ngẫm nghĩ (chị ấy có vẻ nghĩ trong bụng “Không hiểu Maxim thấy cô này thế nào?”). Nhưng tốt quá, hai chị em đang nói chuyện về bà nội.
- Chị em mình phải đến thăm bà mới được! – Maxim nói.
- Bây giờ bà trở nên lẩm cẩm quá rồi! – Beatrice nói, - Bà để chảy cả thức ăn xuống cằm lúc ăn, tội nghiệp bà thân yêu.
Tôi nghe hai chị em nói chuyện và tôi tỳ cằm vào tay Maxim. Thỉnh thoảng chàng lại vuốt ve tôi. Tôi hài lòng được ở gần chàng lúc này. Chàng yêu tôi như tôi yêu Jasper.
Gió đã nổi lên, buổi chiều chập chờn và êm dịu. Cỏ vừa mới được cắt, nó có mùi thơm và mạnh như mùa hè. Một con ong vo ve trên trán Giles và anh đuổi nó bằng chiếc mũ. Mặt trời chiếu sáng lên các mặt kính nhỏ cửa sổ và phản chiếu xuống bãi cỏ và sân. Một luồng khói mảnh lượn sóng trên một lò sưởi gần đó và tôi tự hỏi người ta đã đốt lò sưởi trong thư viện như mọi khi chưa. Tôi thầm nghĩ: “Thế mới đúng như tôi tưởng tượng!”, “Đó là cuộc sống ở Manderley như tôi mong muốn”
Tôi muốn được như vậy, không nói, không nghe những người khác, giữ lúc quý báu này mãi mãi, bởi vì tất cả chúng tôi đều lặng lẽ, thoả mãn và còn hơi chập chờn như con ong đang vo ve xung quanh chúng tôi. Trong chốc lát nữa sẽ lại khác, ngày mai sẽ đến, rồi ngày kia, rồi năm sau. Và chúng tôi nữa sẽ cũng có thể thay đổi, chúng tôi sẽ không bao giờ còn thấy nhau cùng ngồi với nhau như thế này. Kẻ sẽ ra đi, hoặc ốm, hoặc chết, tương lai mở rộng trước mặt chúng tôi, không quen, không biết, không thấy, có thể là khác với chúng tôi mong muốn, khác với chúng tôi dự tính. Nhưng lúc này được đảm bảo, được không ai mó đến. Chúng tôi cùng ngồi bên nhau, Maxim và tôi, tay trong tay, cả quá khứ lẫ tương lai đều không có giá trị. Chắc chắn là điều này, khoảnh khắc thời gian kỳ cục này chàng sẽ không bao giờ nhớ đến, không bao giờ nghĩ đến. Chàngông cho nó là thiêng liêng, chàng đang nói về vấn đề tỉa cắt một số bụi câyh trong lối đi, và Beatrice tán thành, ngắt lời chàng để góp thêm ý kiến, vừa nói vừa ném một nắm cỏ vào Giles. Đối với họ chỉ là lúc ba giờ mười lăm phút, sau bữa ăn trưa, một buổi chiều nào đó, như bất kỳ một giờ giấc nào, bất kỳ ngày nào. Họ không có ý muốn giữ lúc này, giam lúc này, quả quyết như tôi. Họ không lo sợ.
- Đã đến giờ chúng tôi phải về, - Beatrice nói và giũ những sợi cỏ trên váy. – Tôi không muốn trở về muộn.
- Ông già Vera ráao? – Maxim hỏi.
- Vẫn như thường, ông nói luôn về sức khoẻ. Ông già nhiều rồi. Chắc chắn là ông sẽ hỏi hàng đống vấn đề về hai cô cậu.
- Xin cho chúng em gửi lời hỏi thăm!
Chúng tôi đứng lên, Giles phủi bụi ở mũ, Maxim vươn vai và ngáp. Mặt trời đã biến mất. Tôi nhìn lên trời. Nó đã thay đổi và lốm đốm như da con ma cô. Từng đám mây nhỏ tập trung lại từng chỗ.
- Gió đã nổi lên, - Maxim nói.
- Mong rằng trời đừng mưa, - Giles hưởng ứng.
Chúng tôi từ từ đi tới chỗ để xe. Maxim bảo tôi.
- Em chưa trông thấy người ta làm gì bên cánh đông phải không?
- Chúng ta cùng nhau sang cả bên ấy đi, không lâu đâu, - Tôi đề nghị.
Chúng tôi đi vào hành lang và lên cầu thang lớn, hai người đàn ông đi theo sau.
Thật là kỳ nghĩ rằng Beatrice đã sống ở đây rất nhiều năm. Chị ấy cũng đã xuống những bậc này hồi còn bé cùng với vú nuôi. Chị ấy sinh trưởng ở đây, biết tất cả đây. Đây là nhà của chị hơn của tôi. Chị phải có nhiều kỷ niệm chôn giấu trong lòng. Tôi tự hỏi không biết có bao giờ chị ấy đến những ngày quá khứ, nhớ đến thời thơ ấu tóc tết thành bím, khác hẳn người phụ nữ mà chị ấy đã trở thành trong buổi bốn mươi sáu hiện nay, béo tốt và tự tin, một người khác hẳn.
Chúng tôi đi vào khu của chúng tôi, Giles nói:
- Đẹp quá! Hơn trước nhiều phải không Béa?
- Nhưng này, anh điên hay sao! – Beatrice nói. – Các rèm cửa mới, giường mới, tất cả đều mới! Anh có nhớ không, Giles, chúng ta đã ở đây thời kỳ anh bị gẫy chân? Thời kỳ đó khá đổ nát. Phải nói mẹ chúng mình kém ý thức tiện nghị. Thế rồi cậu cúng chẳng cho ai ở, có phải không Maxim? Chỉ có điều là lúc nào nhà này cũng đầy người ở, người ta nhốt ở đây những người độc thân. Có thể nói tuyệt lắm, thế rồi lại còn trông ngay xuống vướn hồng nữa.
Hai người đàn ông xuống dưới nàh, Beatrice ngắm mình trong gương và hỏi:
- PHải chăng bà già Danvers đã xếp dọn tất cả thế này?
- Vâng, tôi nói. – Em cho là bà ta khéo sắp xếp.
- Tất nhiên, bà ta được đào tạo để làm việc này. Chị tự hỏi có lẽ tốn khá tiền. Cô có hỏi không?
- Không, em chưa hỏi.
- Chị chắc là bà ta cũng chẳng phải lo lắng gì đâu. Chị có thể dùng lược của cô được không? Hộp đẹp thế này, quà cưới có phải không?
- Maxim cho em đấy.
- Hừm! Chị thấy đẹp quá! Anh chị cũng phải có quà tặng em mới được. Em thích gì?
- Ôi, em cung chẳng biết nữa. Cũng chẳng cần phải thế đâu, chị ạ!
- Cô dừng nói nhảm, tôi nào phải người ăn quỵt quà tặng của cô mặc dù chúng tôi không được tham dự đám cưới.
- Đề nghị chị đừng vì thế mà giận chúng em. Anh Maxim lại muốn tổ chức ở nước ngoài.
- Tất nhiên là không giận. Hai em hoàn toàn có lý. Dù sao cũng không phải như… (Chị dừng lại giữa câu nói và để rơi cái túi…) Chà! Cái khóa bị hỏng àh? Àh không.
Chị đứng lên, kéo lại cái váy và nói.
- Hai cô cậu có định tiếp nhiều khách không?
- Em cũng không biết nữa, không thấy Maxim bảo gì em cả.
- Con trai thật kỳ quặc, chẳng biết gì bao giờ! Phải đến thời kỳ không còn một chiếc giường nào trống trong nhà, phải nói là chật cứng. Nhưng chị không thấy rõ… - Beatrice ngừng lại và vỗ vào vai tôi nói tiếp: - Thật đáng tiếc là cô không biết cưỡi ngựa đi săn, thế là thiệt thòi lắm đấy! Thế cô có thích chơi thuyền không?
- Không ạ!
- Cám ơn Chúa!
Beatrice tiến ra cửa và tôi cùng đi với chị trong hành lang.
- Hãy đến anh chị chơi lúc nào em rỗi. Tôi tán thành người ta mời mọc nhau, đời có dài gì đâu mà cứ phải gửi thiệp.
- Xin rất cảm ơn!
Chúng tôi đi đến đầu cầu thang và nhìn xuống hành lang dưói. Hai người đàn ông đứng trên ngưỡng cửa.
- Nhanh lên Béa, anh thây có hạt mưa rồi đấy!
Beatrice nắm bàn tay tôi và cúi xuống khẽ hôn lên má tôi và nói:
- Tạm biệt em thân mến! Hãy tha lỗi cho chị đã hỏi quá nhiều cau thcó mách và nói nhiều câu chẳng nên nói. Chị chẳng tinh ý chút nào, Maxim sẽ nói em hay. Và cũng như chị đã nói, em chẳng giống chút nào người mà chị tưởng.
Chị nhìn vào tận mắt tôi, cặp môi mím lại như thổi sáo rồi lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa hút. Lúc bắt đầu xuống cầu thang, chị quay lại nói thêm:
- Em khác hẳn với Rebecca.
Chúng tôi đi ra ngoài thềm, mặt trời đã lấp đằng sau một đám mây trắng, có một ít hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi và Robert vội chạy ra bãi cỏ để cất các ghế bành vào nhà.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)