Q.1 - Chương 11: Hải Nhân Ngư, Hại Nhân Ngư (Người Cá, Cá Hại Người)
ão bá, ngươi nói sát kiếp cái gì a?” Tiêu Lương chạy đến nâng lão nhân kia dậy.
“Không… Không có, đều là nghiệp chướng.” Lão nhân đứng lên, chống quải trượng khập khiễng muốn chạy.
“Ai.” Tiêu Lương muốn đuổi theo: “Lão gia tử, ngươi chạy cái gì a?”
“Không thể nói không thể nói, thiên thác vạn thác, không được đến hí ban[gánh hát] chuốc nghiệp chướng! Trên đầu chữ sắc một cây đao a[phần phía trên chữ 色 là bộ đao 刀].” Đừng thấy chân lão đầu khập khiễng, chạy cũng không chậm, trong miệng vẫn huyên thuyên cái gì “thiên cơ bất khả lộ, thiên cơ bất khả lộ…”
Chỉ chớp mắt đã chạy xa rồi, nháo cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không biết làm sao.
“Lão gia tử kia thật kì lạ a.” Tiêu Lương quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “Hắn mặc y phục của bộ khoái, phải là người trong nha môn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Một lát nữa chờ Lương Báo trở lại hỏi hắn thử xem.”
“Miêu Miêu.”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử kéo kéo vạt áo Triển Chiêu: “Đã đói bụng.”
“Nga, chúng ta tìm chỗ ăn một chút rồi quay lại nga.” Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lên, biết hôm nay bảo bối bị hoảng sợ, có chút đau lòng.
Bạch Ngọc Đường tuy rằng vừa thấy mấy thứ kinh tởm không còn tâm trạng ăn uống, nhưng nếu Tiểu Tứ Tử đã đói rồi thì cùng đi thôi.
Tới cửa, liền gặp được Lương Báo đang chạy về, hỏi chuyện về lão nhân kia, Lương Báo nói, lão nhân kia là người điên, trước đây làm nha dịch, sau đó khi đang tra án thì bị kinh hách, từ đó về sau trở nên điên điên khùng khùng.
“Kinh hách chuyện gì?”
“Ta cũng không biết rõ.” Lương Báo lắc đầu: “Khi ta mới đến đây cũng cảm thấy hắn rất kì lạ, nghe mấy lão nhân trong nha môn nói, mấy chục năm trước có một vụ quái án, chết rất nhiều người, lão đầu phụ trách tra án lần đó về sau lại điên. Có điều như hắn vẫn còn may, những người khác đều bị hù chết. Ai, huyện Cừ Sơn này thật là một nơi quỷ quái, năm nào cũng có quái sự, không biết có phải do phong thủy không tốt không. Đúng rồi, mọi người có muốn đến ngụ trong nha môn không?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu.
Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu nghĩ đến nha môn thuận tiện cho việc tra án, liền đáp ứng, quyết định dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi ăn cơm trước, sau đó quay về khách điếm thu dọn đồ đạc, chuyển vào trong nha môn.
.
.
Bốn người ra cửa, trời lúc này đã chạng vạng, gần đây lại liên tục xảy ra thảm án, cho nên đường lớn trong huyện Cừ Sơn đều vắng vẻ ảm đạm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm một tòa tửu lâu tương đối náo nhiệt, lên lầu hai gọi một nhã phòng, gọi thức ăn.
Tiêu Lương gắp cho Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút lo lắng không biết Tiểu Tứ Tử có bị dọa thành giống như trước người ngốc ngốc phản ứng chậm không. Nhưng hiện tại xem ra không sao, vẫn nói nói cười cười, có lẽ có liên quan đến việc Tiêu Lương ở bên cạnh.
“Hôm nay lăn qua lăn lại một trận, lại không đến nhà Tiểu Hầu Tử được.” Triển Chiêu vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi chỉ uống rượu không a? Không đói bụng sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn cơm trắng trong bát, lại nghĩ đến mấy con chuột lông xù đen như mực trong cổ họng người chết, lắc đầu: “Không đói bụng.”
“Nga…” Triển Chiêu cười: “Đúng rồi, mấy con chuột chết đó đúng là đâu cũng có a, không biết có rớt vào trong bình rượu, trôi vào thùng dầu, chui vào kho thóc…”
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi buông chén rượu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.
Mặt Triển Chiêu tươi cười sáng chói.
.
.
Lại ăn một lát, Triển Chiêu nghiêng tai nghe: “Có người tới phải không?”
Bạch Ngọc Đường nắm tay chống cằm, liếc mắt nhìn xuống lầu, liền thấy một đội nhân mã đi tới.
Dẫn đầu là một nam tử mặc hắc y, phía sau có vài người bọn họ biết mặt, chính là Phùng Bác Viễn cùng hai nữ tử bạch y.
“Xem ra là tới gây phiền toái.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thấy Tiểu Tứ Tử cũng thấy, có chút sợ nhích nhích mông đến bên cạnh hắn, liền giơ tay nhéo nhéo hai má bảo bối: “Tiểu Tứ Tử, mấy ngày nữa Triệu Phổ tới, nhớ kĩ phải nói với hắn, người của Nhị Nguyệt Cung khi dễ ngươi.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, gật đầu: “Ân!”
.
.
Quả nhiên, đoàn người kia đến trước tửu lâu thì xuống ngựa, hùng hổ chạy lên lầu.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một cái, có chút ngạc nhiên… Bởi vì nam tử đi đầu vẻ mặt tươi cười, không còn đằng đằng sát khí như trước.
“Bạch ngũ gia.” Nam tử hắc y tiến lên thi lễ với Bạch Ngọc Đường: “Tại hạ Diêu Kinh Phong.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày ——— tên Diêu Kinh Phong dường như từng nghe qua, bất quá người trong giang hồ rất nhiều, hắn cũng nhớ không hết.
Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay xử thế không mấy thân thiện, bằng hữu quen biết bất quá ôm quyền chào một cái, người không nhận ra càng không giả vờ quen biết, chỉ gật nhẹ đầu.
Phùng Bác Viễn đi theo phía sau, có chút bất mãn, nghĩ Bạch Ngọc Đường ngạo mạn, hai nữ đệ tử phía sau càng bất mãn hơn, hô một tiếng: “Bạch Ngọc Đường, đây là đại đương gia của Nhị Nguyệt Cung chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường càng ngạc nhiên, Cung chủ Nhị Nguyệt Cung không phải là một nữ nhân sao… Sao bỗng dưng lại xuất hiện một đương gia.
Nhưng hắn cũng lười quan tâm những thứ này, lúc này cả đầu cũng không gật, tâm nói liên quan gì đến ta.
Triển Chiêu chống cằm ngồi một bên nghe động tĩnh, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng bằng hiểu biết của hắn về Bạch Ngọc Đường, đại khái có thể đoán được hình dáng người nói nhất định rất đáng ghét.
“Có thể ngồi xuống nói không?” Diêu Kinh Phong tựa hồ tương đối thận trọng, cũng không để ý, đi đến bên bàn nói muốn ngồi.
Tiểu Tứ Tử thấy hắn cách mình không xa, chui vào trong lòng Bạch Ngọc Đường.
“Đây là vị tiểu công tử đạp Thiếu cung chủ một cước.” Diêu Kinh Phong lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần sợ, ta nghe hộ pháp nói, chuyện này không liên quan đến ngươi, bọn họ dọa ngươi, ta bồi tội với ngươi.”
Tiểu Tứ Tử nhìn hắn một lát, tâm nói, người này dường như rất ôn hòa.
“Nga?” Triển Chiêu hỏi: “Các ngươi tra ra nguyên nhân chết rồi?”
“Vị này là?” Diêu Kinh Phong thấy Triển Chiêu khí độ bất phàm, nhưng khi nãy Phùng Bác Viễn đã nói cho hắn biết, người này mù.
“Ta họ Vương.” Triển Chiêu cười cười.
“Thì ra là Vương huynh.” Diêu Kinh Phong gật đầu, nói: “Trúng độc mà chết, chúng ta còn phát hiện vài thứ trong cổ họng Thiếu cung chủ…”
“Chuột?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Diêu Linh Phong sửng sốt, Phùng Bác Viễn đứng bên cạnh cũng sửng sốt, hỏi: “Sao các hạ lại biết?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, thấy hắn gật đầu nhẹ, mới nói: “Những người chết trước đó, trong cổ họng cũng có xác chuột.”
“Chính là cái gọi là Mã Phúc sao?” Diêu Kinh Phong nhíu mày, hỏi hai người: “Ta biết một ít manh mối, có thể thỉnh hai vị cùng hành sự không?”
Triển Chiêu nghi hoặc: “Diêu huynh biết manh mối gì?”
“Ta đã nghe bọn họ miêu tả Mã Phúc, con cá lớn bị bắt kia cũng không phải Mã Phúc, mà là cá hổ.” Diêu Kinh Phong nghiêm túc nói: “Thế nhưng cá hổ rất hiếm, thường có người nói cá hổ là bằng hữu của Mã Phúc, nơi có Mã Phúc, mới có cá hổ xuất hiện.”
“Ngươi muốn chúng ta giúp ta giúp ngươi làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi thẳng vào vấn đề.
“Bắt Mã Phúc!” Diêu Kinh Phong cười rất tự tin: “Cắt vài khối thịt cá hổ xuống, ngâm vào trong nước, Mã Phúc tự nhiên sẽ đến cứu bằng hữu, đến lúc nó bắt nó, chỉ có điều chúng ta không đủ người, cho nên…”
“Ta không có lý do gì phải giúp ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt từ chối.
Diêu Kinh Phong sửng sốt, có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, giang hồ tương truyền người này cực kì khó hầu hạ, quả nhiên không sai.
“Đương gia của chúng ta hảo ý nói muốn nhờ, bắt được Mã Phúc, cũng là giúp các ngươi phá án.” Phùng Bác Viễn bất mãn, niên kỉ hắn đã lớn, chỉ cảm thấy Bạch Ngọc Đường quá khinh người.
“Vậy thì thế nào a?” Bạch Ngọc Đường vẫn không mấy quan tâm, gắp thịt, cho vào miệng Tiểu Tứ Tử đang ngồi trong lòng: “Ta cũng không phải người trong nha môn, các ngươi bắt Mã Phúc hay không, liên quan gì đến ta.”
“Chẳng lẽ Bạch huynh không muốn vì dân trừ hại?”
“Ta không thích thủ đoạn của ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói rõ: “Dùng thịt bằng hữu làm mồi, vô đạo đức.”
“Ân, ta cũng nghĩ thế.” Triển Chiêu ăn thức ăn Tiêu Lương gắp bỏ vào bát hắn, gật đầu tán thành lời Bạch Ngọc Đường.
Diêu Kinh Phong sờ mũi, sượng mặt, chỉ có thể cảm khái Bạch Ngọc Đường này đúng thật là một chút nhân tình mặt mũi cũng không lưu.”
“Ha ha ha…”
Chính lúc này, chợt nghe đến từ một bàn khác trong khách điếm có người cười ha ha.
Mọi người nhìn sang, liền thấy là một đại hán râu quai nón, bên tay có một thanh đại đao, trong tay cầm rượu trên bàn có thịt, cầm bình rượu quay về phía Diêu Kinh Phong cười to: “Diêu Kinh Phong, ngươi cho Nhị Nguyệt Cung nhà ngươi là thứ địa phương nào, người ta thấy ngươi chướng mắt.”
Trên mặt Diêu Kinh Phong có chút xấu hổ, thế nhưng lập tức khôi phục ung dung, cũng không nói gì.
“Dám vũ nhục Nhị Nguyệt Cung!” Vài vị cô nương rút đao muốn xông đến, bị Phùng Bác Viễn kéo lại.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, tâm nói, Diêu Kinh Phong này tựa hồ tâm cơ âm trầm, không biết là rộng lượng hay âm hiểm.
“Phùng Bác Ác, sao ngươi có thể nói với đại đương gia như vậy?!” Phùng Bác Viễn mắng một câu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều có chút giật mình, Phùng Bác Ác là đại đạo râu quai nón nổi danh trên giang hồ, tự xưng là Cần Nhiêm Thiên Sư, nổi danh nhất về tài bắt quỷ, hắn là quái y Phùng Bác viễn là thân huynh đệ[anh em ruột].
“Ai, hộ pháp, đều là người trong nhà, vô phương.” Diêu Kinh Phong khoát tay, ngăn Phùng Bác Viễn. Hắn đứng lên chắp tay với Bạch Ngọc Đường: “Nếu Bạch Ngũ gia đã không muốn trợ thủ, vậy Kinh Phong cũng không thể làm gì hơn là tự mình bắt Mã Phúc, sau này còn gặp lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng không tiễn hắn.
Diêu Kinh Phong dẫn theo Phùng Bác Viễn rời đi.
.
.
Bạch Ngọc Đường gắp khối thịt sườn cuối cùng cho vào miệng Tiểu Tứ Tử.
“Bọn họ không tìm ta nữa sao?” Tiểu Tứ Tử hình như nghe được người nọ nói không liên quan đến mình, không truy cứu.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đừng quên nói cho Triệu Phổ, nói người của Nhị Nguyệt Cung khi dễ ngươi.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Ai, để Triệu Phổ biết rồi hắn còn không nháo cho long trời lở đất?”
“Vậy mới tốt.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhếch môi: “Nhìn không vừa mắt.”
“Người ta chọc tới ngươi lúc nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Nhìn không vừa mắt là nhìn không vừa mắt, không cần lý do.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì quay về nha môn.”
“Không đến khách điếm lấy hành lý sao?” Triển Chiêu ăn no rồi, kéo Tiêu Lương đứng dậy.
“Các ngươi về trước đi, ta đi lấy là được rồi.” Bạch Ngọc Đường lấy ngân lượng ra trả tiền, cùng Triển Chiêu xuống lầu.
Trong lòng Triển Chiêu khẽ động, có phải Bạch Ngọc Đường đã phát hiện thứ gì rồi không?
Đi xuống lầu, mọi người cũng không dừng lại chỗ nào, trước tiên về nha môn.
Đem Triển Chiêu và bọn tiểu hài tử bỏ vào phòng ngủ trong nha môn, Bạch Ngọc Đường một mình ra ngoài, cũng không phải đến khách điếm, mà là đến chợ đêm ở đông thành.
.
.
Dân cư ở thành đông tương đối hỗn loạn, kỹ nữ lưu manh, dạng nào cũng có, càng không thiếu sòng bạc cùng hiệu cầm đồ.
Bạch Ngọc Đường đến nơi này, nhìn diện mạo chân thật của chúng sinh.
Liên tục có mấy người kĩ nữ tiến lên, nhìn thoáng qua bộ dáng của hắn thì cả kinh đứng lại, phục hồi tinh thần thì người đã đi, không thể làm gì khác hơn là cảm khái nhân vật như thần tiên này thật khiến người khác tự ti.
Nơi đông người tụ họp, vô luận là thành trấn lớn nhỏ, đều sẽ có một hí ban, đời người luôn cần tiêu khiển vui đùa.
Bạch Ngọc Đường tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một hí ban.
Đi đến nhìn kĩ, Bạch Ngọc Đường thấy được có một người tương đối lớn tuổi, vài cô nương xinh đẹp đang tập phi đao, còn có vài người hình dạng kì lạ, người lùn, người khổng lồ này nọ. Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh xem một chút, phát hiện những người này đều nói khẩu âm bản địa, xem ra là đã ở lâu tại nơi này.
Bạch Ngọc Đường tìm được một người nhìn như ban chủ niên kỉ đã lớn, cho hắn một ít ngân lượng, nói muốn hỏi chút sự tình.
Ban chủ thấy có người cho bạc, đương nhiên kiên trì nghe: “Gia ngài cứ hỏi.”
“Có hí ban nào, dưỡng những người thân thể không bình thường không?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chẳng hạn như xà nhân, oa nhân[người ếch] các loại?”
“Nga, cái đó đương nhiên có.” Ban chủ cười nói: “Loại hí ban này quy mô khá lớn, vùng Trung Nguyên đúng là có vài đoàn.”
“Có loại đầu người đuôi cá không?”
“Có a!” Ban chủ vội vàng gật đầu: “Thứ đó thường gọi là Hải nhân ngư, cũng gọi là Giao nhân, trong “Thái bình nghiễm kí” có ghi chép, Hải nhân ngư này có ở Đông Hải, thân dài năm sáu xích[1 xích=1/3m], hình dáng giống người, mặt, ngũ quan, hai tay đều là nữ tử mỹ lệ. Da thịt trắng như ngọc, tóc dài như đuôi ngựa, dài năm sáu xích. Âm hình[chỗ đó=.=] không giống nữ tử bình thường, giống như của loài cá lớn, nuôi trong ao. Khi giao hợp không giống người, cũng không đả thương người.
Bạch Ngọc Đường nghe được nhíu mày, hỏi: “Có thật không?”
“Hắc hắc, vị đại gia này muốn mua?”
“Ngươi biết ở đâu có bán sao?”
“Đương nhiên biết, có điều, thứ này rất hiếm, không phải người nào cũng có thể mua được, phải với giá này.” Nói, ban chủ giơ bàn tay, đưa lên năm ngón.
“Năm trăm lượng?”
“Hắc hắc, làm sao dễ như vậy a, đây chính là cực phẩm!” Bầu gánh cười nhướng mày: “Năm nghìn lượng một con.”
“Mua ở đâu?”
“Hắc hắc, được rồi! Đều được nuôi trong Đông Hải.” Ban chủ thấy Bạch Ngọc Đường dáng vẻ khí khái, nói: “Gia dường như là người có bạc, có điều a, ta khuyên ngài đừng mua thứ này.”
“Vì sao?”
“Rất đáng thương cũng rất tà tính, Hải nhân ngư còn được gọi là Hại nhân như, dùng dung mạo mê hoặc người, mỗi ngày hoan lạc lâu dần sẽ không dứt ra được, sau đó sẽ bị nó kéo vào sông hồ dìm chết đuối, Hải nhân ngư sẽ nhân cơ hội chạy trốn.”
“Nga…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Thứ này ăn cái gì?”
“Cá tôm hoặc động vật chết.” Ban chủ thần thần bí bí nói: “Đừng thấy nó bộ dáng cực mĩ, thứ ăn vào rất kinh tởm.”
“Còn một chuyện.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có biết Thử Mao là thứ gì không?”
“Nga, là tổ tông của loài chuột, đó là lời được lưu truyền.” Lão ban chủ khoát tay: “Nói đơn giản, là chuột tinh, hoặc một con chuột đặc biệt lớn, có người nói nó vừa ra lệnh, chuột trong khắp thiên hạ đều phải nghe lệnh hành sự.
.
.
Triển Chiêu ngồi chờ trong phòng ở nha môn, lòng lo lắng, Bạch Ngọc Đường một mình đi làm cái gì rồi?
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngồi bên cạnh chải lông cho Thạch Đầu, trong phòng rất an tĩnh.
Chờ chờ, Triển Chiêu bỗng dưng có chút buồn ngủ… Có lẽ là mấy ngày liên tiếp lo lắng cho huynh trưởng mệt mỏi, mấy hôm nay Bạch Ngọc Đường tới hắn mới có thể thả lỏng, tựa đầu nghỉ ngơi một chút, giây lát sau lại bất chợt ngủ mất.
Giữa một mảng mông lung, Triển Chiêu chỉ thấy trước mắt mình hiện ra đại dương mênh mông… Dường như là có lũ lụt, trên mặt nước đầy xác chuột, rất xa, nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đang bị cuốn đi, một là huynh trưởng của hắn, bên phải là Bạch Ngọc Đường.
“Đại ca, Ngọc Đường?!” Triển Chiêu do dự không biết nên cứu bên nào, bỗng dưng thấy đại ca hắn không còn tung tích, mà Bạch Ngọc Đường thì lại bị người kéo chìm sâu vào trong nước.
Triển Chiêu nhìn thấy lập tức không kiềm chế được tức giận, chìm vào trong nước, liền thấy kẻ lôi kéo Bạch Ngọc Đường không phải người, mà là đầu người thân trên người, bên dưới một cái đuôi cá trắng lóa…
“Triển huynh?”
Triển Chiêu chỉ cảm thấy hít thở không thông.
“Miêu!”
“A!”
Triển Chiêu bị lay tỉnh, trước mắt khôi phục một mảnh tối đen…
“Làm sao vậy?”
Nghe thanh âm là Bạch Ngọc Đường, liền đó Triển Chiêu cảm giác có người dìu hắn dậy, lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử hỏi: “Miêu Miêu ngươi gặp ác mộng a, liên tục gọi Ngọc Đường.”
“Ách…” Triển Chiêu sờ đâu, có chút ngại ngùng, nhưng cảnh trong mơ khi nãy quả thật kì lạ.
“Mơ thấy gì lại kinh hãi thành như vậy?” Bạch Ngọc Đường vừa trở về, đã thấy Triển Chiêu giãy dụa trên giường, cau mày trong miệng lầm bầm liên tục gọi Ngọc Đường, liền biết hắn gặp ác mộng, vội vàng gọi tỉnh hắn.
“Nga, không…” Triển Chiêu lắc đầu: “Mơ thấy đại ca ta…”
“Trùng hợp vậy sao, đại ca ngươi cũng tên Ngọc Đường a?” Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu hỏi.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan một tiếng, Tiêu Lương đặt một ly trà vào tay hắn.
Triển Chiêu uống một ngụm, tạm xem như bình tĩnh nói: “Tiện đường cũng mơ thấy ngươi, ngươi bị một nữ lưu manh bắt đi, cho nên ta mới gọi ngươi.”
Bạch Ngọc Đường không nói được gì, thở dài, con mèo này…
Quỷ Hành Thiên Hạ Quỷ Hành Thiên Hạ - Nhĩ Nhã