Chương 11 Mai Phục
húng tôi bèn kéo qua phòng Xu Xu họp hội nghị tìm phương pháp tìm chiếc vòng hột xoàn và chống lại bọn cướp. Anh Đông điều khiển hội nghị.
Anh nói thao thao bất tuyệt:
- Chúng ta phải hành động nhanh để bắt bọn cướp quả tang. Như chúng ta đã biết, bọn cướp luôn rình mò và theo dõi Quách Tĩnh, vì thế chúng ta tương kế tựu kế gài bẫy bọn chúng.
Tối nay, Quách Tĩnh hãy vào tìm tòi trong trường như thường lệ. Nhưng lần này, Quách Tĩnh mang theo một vòng hột xoàn giả. Khi ra khỏi trường, Quách Tĩnh sẽ dụ bọn cướp đến ổ mai phục của chúng tôi ở góc đường cạnh nghĩa địa. Khi Quách Tĩnh đến đó, Quách Tĩnh hãy đưa cho chúng tôi xem chiếc vòng hột xoàn giả đó. Quách Tĩnh phải cần làm sao cho ánh sáng lóng lánh để bọn cướp thấy. Nhất định lúc đó bọn cướp sẽ tiến tới tấn công và giựt kho tàng đó, lúc bấy giờ Quách Tĩnh sẽ dùng sức mạnh sẵn có của mình chế ngự bọn cướp và như thế chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm.
Khi anh Đông vừa nói xong, một tràng pháo tay nổi lên vang dội. Tất cả mọi người đều hoan nghênh mưu kế thần tình của anh Đông.
- Hoan hô anh Đông!
Anh Đông mỉm cười khiêm nhượng:
- Cám ơn! Chúng ta hãy xem kỹ giờ cho ăn khớp nếu không sẽ hỏng cả. Đêm nay, Quách Tĩnh nhớ là chúng ta sẽ gặp nhau lúc chín giờ rưỡi đúng. Quách Tĩnh chỉ ở trong trường một lúc rồi làm bộ đi ra có vẻ mừng rỡ hối hả như đã tìm ra điều gì hết sức quan trọng.
Quách Tĩnh:
- Ngộ hiểu lắm! Anh Đông yên trí!
Chợt nghĩ đến người gác đêm, tôi hỏi:
- Còn người gác đêm, anh! Em sợ người gác đêm thấy Quách Tĩnh thì kế hoạch mình sẽ hỏng cả.
Anh Đông nói với tôi giọng hết sức tin tưởng:
- Em đừng lo! Từ trước, Quách Tĩnh đã tránh được thì bây giờ cũng vậy!
Tối đến, tôi, anh Đông và Xu Xu đi đến chỗ hẹn. Tôi sốt ruột lo lắng, Xu Xu cũng vậy. Chỉ có anh Đông bình tĩnh lạ thường. Anh ngó đồng hồ. Anh nói to:
- Kìa! Quách Tĩnh kìa!
Một bóng đen to lớn đang tiến về phía chúng tôi.
Anh Đông ra lệnh:
- Chúng ta bao quanh Quách Tĩnh nhanh! Em Hương và Xu Xu nhớ là Quách Tĩnh đang nóng lòng báo cho chúng ta biết điều khám phá của mình.
Chúng tôi đứng chung quanh Quách Tĩnh.
Anh Đông nói thầm:
- Quách Tĩnh có thấy bọn cướp không?
- Có! Bọn chúng đang theo ngộ ở sau. Nhất định chúng đang nghi ngờ ngộ đã tìm ra hột xoàn.
A liếc ra đường.
- Tốt! Chúng ta hy vọng thành công rồi!
Quách Tĩnh nói:
- Chúng đi bằng xe hơi. Xe hơi chúng tắt đèn.
Tôi chả cần phải dòm đâu nữa: tiếng động cơ xe hơi đã nổ rất gần. Bọn cướp đã đến!
Anh Đông nói quyết liệt:
- Bình tĩnh!
Rồi anh quay sang Quách Tĩnh:
- Quách Tĩnh! Anh đem chiếc vòng hột xoàn ra!
Quách Tĩnh rút chiếc vòng hột xoàn trong túi ra rồi làm bộ đánh rơi xuống đất. Quách Tĩnh cúi xuống nhặt với vẻ hết sức run.
Bọn cướp đã thấy rô ràng.
Anh Đông ra lệnh:
- Rồi! Quách Tĩnh bỏ chiếc vòng vào túi ngay đi!
Quách Tĩnh bèn quay lưng đi được vài bước thì chạm chiếc xe hơi bọn cướp. Thấy vậy, Quách Tĩnh phóng nhanh, chiếc xe hơi bèn quay nửa vòng rượt theo. Chỉ vài giây, chiếc xe hơi vượt qua Quách Tĩnh, và chận Quách Tĩnh lại. Chúng tôi thấy nhiều bóng đen nhào xuống bao vây Quách Tĩnh.
Nhưng Quách Tĩnh đã tả xung hữu đột chống lại bọn cướp. Đôi tay, đôi chân Quách Tĩnh hoạt động dữ dội. Bọn cướp có vẻ núng thế. Thình lình, một tên cướp tránh khỏi vòng chiến chạy về xe hơi lấy ra một cái gậy khá to. Nó lừa Quách Tĩnh không để ý nện vào đầu anh một cú như trời giáng. Quách Tĩnh đau quá ngã khuỵu xuống đất.
Thấy vậy, Xu Xu rống lên:
- Phải cứu Quách Tĩnh mau!
Chúng tôi vừa kêu vừa nhào tới. Sợ bại lộ, bọn cướp ra dấu hè nhau phóng lên xe tẩu thoát.
Vì lo sợ tính mạng Quách Tĩnh, chúng tôi không rượt theo, lo đỡ anh dậy. Quách Tĩnh rên khe khẽ.
Anh Đông thất vọng:
- Chúng ta đã thất bại! Bao công phu đã tan ra mây khói!
Sáng hôm sau, trên đường đi học, chúng tôi ghé qua đấu trường đêm qua coi lại xem may ra tìm được vết tích gì của bọn cướp chăng!
Tôi chán nản không tin tưởng gì hết. Nhưng, sau khi quan sát khắp nơi, anh Đông gọi tôi:
- Nè! Hương!
Tôi chạy lại. Anh Đông cầm một mảnh giấy nát nghếu nhưng mấy chữ vẫn còn nổi rõ: khách sạn Thân Tình.
Anh Đông hỏi:
- Em có biết khách sạn này ở đâu không?
Tôi đáp ngay:
- Ở xa lộ Biên Hòa, cạnh suối Rù Rì.
Anh Đông cười:
- Giỏi! Con gái có khác! Cái gì cũng biết cả!
Anh Đông đâu có biết tôi biết khách sạn Thân Tình là nhờ tôi đã được theo sở làm của ba má tôi lên suối Rù Rì chơi mấy lần.
Tuy nhiên tôi vẫn hãnh diện:
- Chứ sao!
Anh Đông có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau anh nói:
- Chiều nay, anh và em đến khách sạn Thân Tình dò xét thử xem sao!
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng