Chương 11 -
hiêu Mai nhìn đồng hồ, gần mười một giờ mà Quân vẫn chưa về. Từ tối đến giờ cô hết đứng lại ngồi chờ anh. Chiếc bụng nặng nề khó chịu, cộng với cảm giác nghi ngờ ghen tuông, Chiêu Mai khổ sở đến mức muốn chết đi cho rồi.
Từ lúc anh kết hợp làm ăn với Yến Phương đến giờ, hầu như không đêm nào anh về sớm. Khi thì phải ở lại kết toán sổ sách cuối tháng, khi thì nhà Yến Phương có tiệc, lúc ở lại kiểm hàng.... Quân có đủ mọi lý do chính đáng để giải thích với cô. Ban đầu thì Chiêu Mai tin. Nhưng rồi sự nghi ngờ cứ lớn dần trong cô. Cô đâm ra cáu gắt, gây gỗ mỗi khi anh về muộn. Hầu như ngày nào cả hai cũng có chuyện để cãi cọ cả
Càng nghĩ cô càng tức Quân kinh khủng. Vì anh mà bây giờ cô chẳng có gì cả, đã không việc làm còn phải lây lất chờ ngày sinh. Nhìn bạn bè xung quanh, cô cảm thấy mặc cảm và bế tắc vô cùng.
Kim đồng hồ cứ nhích dần đến số 12, Chiêu Mai đâm ra hoảng sợ. Có khi nào Quân đi suốt đêm không? chưa bao giờ cô ở nhà ban đêm một mình cả. Tự chiều tới giờ bụng cô lại khó chịu. Tự nhiên cô khóc ròng một mình.
Cuối cùng, cô quýnh quáng qua nhà hàng xóm gọi nhờ điện thoại. Cô giận Quân đến mức không thèm nhắn anh về mà chỉ gọi cho Chiêu Dương. Chờ khá lâu mới có người nhấc máy. Cuối cùng là giọng của Chiêu Dương đầy lo lắng:
- Alô, chị Mai hả?
- Dương ơi, chị đang ở nhà có một mình em qua với chị đêm nay được không?
- Được. Chị chờ em nghe.
- Chị cúp máy nhé
- Dạ!
Chiêu Dương chạy trở lên phòng. Thắng đứng chờ cô ở cửa:
- Chuyện gì vậy em?
- Chị Mai bảo em qua bên đó. Tối nay anh Quân không có ở nhà.
- Để anh đi với em
Chiêu Dương thay đồ thật nhanh. Cô lo đến mức không nhớ là trời đang rất lạnh. Thắng cũng chuẩn bị xong, anh đưa cô chiếc áo gió:
- Em mặc thêm áo thun bên trong đi, ngoài đường lạnh lắm, áo này không đủ ấm đâu.
- Dạ
Chiêu Dương nhìn thoáng qua Thắng. Hình như cô luôn để anh phải nhắc những chuyện cỏn con như vậy.
Khi cả hai đến nhà Chiêu Mai thì Quân đã về và trong nhà đang có một cuộc chiến tranh ầm ĩ. Chiêu Dương đi vội vào phòng Chiêu Mai. Cô đang ngồi bên giường, vừa khóc vừa la hét. Quân đứng ở cửa, mặt hầm hầm đỏ bừng. Đi ngang qua anh, Chiêu Dương thấy mùi rượu nồng nặc, cô khó chịu quay mặt đi
- Chuyện gì mà anh chị cãi nhau vậy?
- Hỏi chị cô thì biết.
Quân cau có trả lời. Vẻ bất cần khi thấy nét mặt cau lại của Chiêu Dương và Thắng. Cách nói của anh làm Chiêu Mai càng tức, cô nghiến răng:
- Anh không được nói chuyện hồ đồ với em tôi như vậy
Quân phẩy tay như không thèm nghe. Chiêu Mai nói lớn:
- Bây giờ nói chuyện tiếp đi. Có phải con Phương xúi anh về gây gỗ với tôi không? Hai người lén lút gì mà phải làm việc đến khuya vậy?
- Câm họng! đồ đàn bà lắm mồm
Chiêu Dương mở lớn mắt nhìn Quân. Cô không tưởng tượng nổi anh thô bạo đến vậy. Trước đây không bao giờ anh to tiếng với chị Mai, thế mà bây giờ…
- Đồ vô lương tâm. Nghe lời người ngoài hơn là vợ. Anh như vậy mà để con nhỏ kia dắt mũi, không xấu hổ sao?
- Nếu tôi có bị dắt mũi thì cũng xứng đáng lắm. Cô mắng Yến Phương mà có nhìn lại mình không? Cô ta lịch thiệp hoạt bát chứ không cộc cằn như cô. Ít ra ở bên cạnh cô ta, tôi cũng không bị chất vấn gây gổ. Còn cô, làm được gì cho chồng? chỉ giỏi trách móc. Sao cô không biết thân vậy?
- Anh Quân, em cấm anh nhục mạ chị Mai đó.
- Tốt hơn là cô cấm chị cô kìa, đàn bà gì mở miệng ra là quát tháo như bà bán cá vậy.
Thắng lên tiếng:
- Nếu chị Mai có quát tháo gì đó thì cũng là do uất ức. Tại sao anh không tìm hiểu vì chuyện gì? Vợ anh sắp sinh mà anh cư xử vậy à? Anh là đàn ông mà.
- Cậu im miệng đi! Chuyện riêng của vợ chồng tôi, không mượn cậu xen vào.
- Nhưng thấy một người cư xử không ra gì lúc vợ có thai mà im miệng thì tôi còn tệ hơn cả con vật. Anh đừng vô lương tâm quá.
Quân cười khẩy:
- Vô lương tâm còn hơn ngốc như cậu. Đi cưới cô vợ từng yêu anh rể mình thì thật là ngốc. Chỗ đàn ông với nhau tôi nói cho cậu biết nhé. Cậu bị xỏ mũi mà không hay đấy.
Thắng thản nhiên:
- Cám ơn lời khuyên vàng ngọc của anh. Nhưng tôi biết tôi muốn gì và làm gì. Anh không cần phải dạy.
- Nhưng còn một điều cậu chưa biết đó là chị em nhà họ chỉ nhằm vào mấy thằng đàn ông giàu thôi. Nếu cậu nghèo thì cô Chiêu Dương xinh đẹp không đến tay cậu đâu... ha.. ha..
Mặt Chiêu Dương tái xanh vì giận và xấu hổ. Thắng đứng phắt dậy, nắm ngực áo Quân, gằn giọng:
- Nếu anh còn xúc phạm đến vợ tôi thì tôi không tha cho anh đâu.
- Cậu định đánh tôi hả? Thằng này không ngán đâu nhé.
Vừa nói Quân vừa đấm vào mặt Thắng, anh nghiêng đầu né một bên và buông áo Quân ra. Nóng lên, anh đá Quân một cái. Hai người đối đầu sẵn sàng quần nhau một trận.
Chiêu Mai thấy cảnh tượng đó, mắt cô hoa lên, choáng váng. Cô ngã khuỵ xuống đất.
- Chị Mai, chị sao vậy?
Chiêu Dương kêu lên. Quân và Thắng cùng quay lại. Quân như bừng tỉnh, mất hết vẻ hung hăng. Anh phóng tới đỡ Chiêu Mai lên:
- Mai ơi, Mai, em sao vậy?
Chiêu Dương nhìn Quân, giận dữ:
- Nếu chị Mai tôi có chuyện gì, tôi không tha thứ cho anh đâu
Tức quá nên cô nói vậy, chứ thực ra cô cũng không biết sẽ làm gì Quân. Cô xoa dầu hai bên thái dương Chiêu Mai. Thương chị đến nhói tim. Tại sao chị của cô khổ như vậy chứ!
Quân cuống cuồng xoa bóp cho Chiêu Mai. Anh im lặng trước lời trách móc của Chiêu Dương. Anh lo quá nên không còn đầu óc đâu để tức nữa. Lúc này chỉ có một ý muốn duy nhất là thấy cô tỉnh lại
Rồi Chiêu Mai từ từ mở mắt. Cô nhíu mày định hình lại mọi chuyện. Thấy Quân nắm tay mình, cô rụt lại như ghê sợ, và cố chống tay ngồi lên. Cô hất tay Quân ra khi anh định giúp cô. Chiêu Dương đỡ cô ngồi dậy:
- Chị khoẻ chưa chị Mai?
- Sao chị đau bụng quá.
Chiêu Dương nhìn Thắng:
- Làm sao bây giờ anh?
Thắng chưa kịp trả lời Quân đã vội vã đứng dậy:
- Anh đưa em đi bệnh viện nghe Mai.
- Cám ơn! nhưng không cần anh lo. Bây giờ anh rảnh rồi đó. Cứ tự do đến nhà Yến Phương tiệc tùng đi. Khỏi phải.....
Cô chợt im bặt, một cơn đau ập tới làm cô kêu lên một tiếng hoảng hốt. Quân biến sắc, vội nắm tay cô một cách vô thức, Chiêu Dương sợ cuống lên:
- Chị làm sao vậy chị Mai?
Chiêu Mai cắn răng thì thào:
- Đau quá!
Chiêu Dương sợ đến chảy nước mắt:
- Làm sao bây giờ đây, chị đi nổi không?
Chiêu Mai lắc đầu. Qua cơn đau, cô lả người đi. Và khóc tức tưởi vì tình cảnh của mình.
Chiêu Mai sinh con vào sáng hôm sau. Cô phải mổ vì quá yếu sức. Đứa bé chết sau khi sanh một tiếng đồng hồ.
Tất cả mọi người đều giấu cô. Đến tận lúc về nhà Quân mới thu hết can đảm để nói với vợ.
Không như anh nghĩ. Chiêu Mai vẫn lặng thinh, cô im lặng đến mức làm Quân hoang mang rối bời:
- Em nói gì đi Mai.
-...
- Nếu tức anh em cứ gây hoặc mắng như lúc trước, anh chịu được hết. Chứ em đừng im lặng vậy nữa, anh khổ tâm lắm.
Chiêu Mai nằm quay mặt vào tường. Mắt nhắm lại như đang ngủ. Quân vẫn kiên trì:
- Anh biết anh làm em khổ nhiều lắm. Nhưng em thông cảm cho anh. Anh phải lo kiếm tiền cho hai đứa nữa. Và thật ra anh với Yến Phương không có quan hệ nào ngoài chuyện làm ăn. Em đừng nghi ngờ như vậy.
-...
- Mất đứa con này thì mình sẽ có đứa khác. Mai mốt em sẽ còn sinh nữa mà. Em đừng tự đày đọa mình như vậy nữa.
Thấy Chiêu Mai vẫn một mực nín lặng. Quân rụt rè nắm tay cô. Nhưng Chiêu Mai đã rút ra, giọng ráo hoảnh:
- Làm ơn yên lặng dùm. Tôi sợ tiếng ồn lắm.
- Vậy thì em ngủ đi.
Anh đứng dậy bỏ rèm cửa sổ xuống. Rồi đi ra ngoài, sau khi đã khép nhẹ cửa.
Suốt ngày, Chiêu Mai nằm yên trên giường. Cô không khóc nhưng sống dật dờ với những ý nghĩ khổ đau. Ngày nào cũng có Chiêu Dương, Chiêu Ly hoặc bà Xuân ghé mang thức ăn cho cô, ở lại chơi với cô một buổi. Nếu hôm nào Chiêu Dương nghỉ học thì cô ở hẳn một ngày với Chiêu Mai.
Quân vẫn đến tiệm mỗi ngày. Những ngày đầu anh về rất sớm với cô, săn sóc cô như muốn chuộc lại lỗi của anh. Nhưng dần về sau anh lại bắt đầu về khuya. Và bao giờ cũng có một lý do thích hợp để giải thích.
Khuay nay Quân về nhà thì kim đồng hồ cũng vừa chỉ mười một giờ. Thấy Chiêu Mai còn thức, anh cúi xuống nhìn cô:
- Sao em thức khuya vậy? chờ anh phải không?
- Không!
Chiêu Mai quay vào tường nhắm mắt như ngủ. Cô ngửi được mùi nước hoa thoảng trên áo Quân. Đó là loại nước hoa hợp gu của Yến Phương. Lúc còn học chung Chiêu Mai đã quen với mùi hương quyến rũ đó nhưng không thích. Cô thích loại nước hoa nhẹ nhàng hơn.
Quân đứng lên thay áo. Anh nói như phân trần:
- Chiều nay anh định về sớm. Nhưng mấy thằng bạn lại kéo đi nhậu, anh từ chối cũng khó với chúng.
Chiêu Mai vẫn không trả lời. Quân nằm xuống cạnh cô:
- Hôm nay em ăn được không, mấy chén?
- Không nhớ.
Anh quay lại ôm cô:
- Ráng ăn cho mau lại sức, rồi mình sẽ có con nữa, em chịu không?
Chiêu Mai nằm yên, không chống cự, cũng không trả lời.
Đó là cách cư xử của cô đối với Quân từ lúc ra viện đến giờ. Kín bưng mọi cảm xúc. Anh không hề biết cô nghĩ gì, buồn vui ra sao. Anh tin rằng qua cơn sốc, Chiêu Mai sẽ trở lại bình thường với anh.
Quân buông Chiêu Mai ra. Anh quay lưng lại, ngủ vùi mệt mỏi.
Trong bóng tối, Chiêu Mai lặng lẽ nhìn Quân thật lâu. Nét mặt cô im lìm. Cô ôm gối vào lòng, mở mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không.
Hơn một tháng đi qua. Cô đã trở lại bình thường. Cô định tối nay Quân về sẽ nói chuyện. Nhưng anh lại về khuya và có vẽ mệt, nên cô đành chờ ngày mai.
Sáng hôm sau, trước lúc Quân đi làm, Chiêu Mai chợt lên tiếng:
- Chiều nay anh về sớm, em có chuyện muốn nói.
Quân quay lại nhìn cô. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng bằng lòng vì cuối cùng cô cũng đã nói chuyện với anh.
Vậy nhưng cũng đến khuya Quân mới về. Anh lúng túng mỉm cười:
- Em chờ anh lâu không? Định về nhưng mấy thằng bạn cứ rủ đi nhậu, sợ say không nói chuyện được với em nên anh về trước.
- Người ta chỉ say vì rượu, chứ em chưa thấy ai say vì nước hoa bao giờ. Say sưa khác với say mê. Đúng không anh?
Quân hơi khựng lại, nhìn Chiêu Mai đăm đăm:
- Em muốn nói gì vậy? Em định ám chỉ gì?
- Không ám chỉ, mà là nói sự thật
Cô lắc đầu:
- Nhưng thôi, sự thật đó đối với em không còn quan trọng nữa, em đã biết nó từ lâu rồi. Vấn đề bây giờ không phải là vạch lỗi của nhau nữa. Đủ lắm rồi. Giờ thì mình nên chia tay thế nào cho êm đẹp. Anh nghĩ sao?
Quân choáng váng nhìn Chiêu Mai, anh không tin điều cô vừa nói:
- Em nói gì, cái gì chia tay? Em đùa hả Mai?
Chiêu Mai nhìn lại Quân điềm tĩnh và cứng rắn:
- Em không đùa. Không ai chuẩn bị cả tháng trời chỉ để nói một câu đùa bao giờ.
- Vậy là một tháng nay em chỉ nghĩ bao nhiêu đó, em im lặng vì biết mình phải làm gì à? Đáng sợ quá Mai. Con người em là vậy sao?
- Có thể anh không thích. Nhưng em đã như vậy. Con người em là vậy, và em cũng không có ý định sửa nó.
Quân lầm lì nhìn cô:
- Em muốn chia tay theo cách nào?
- Ly dị
Quân cười gằn:
- Có dễ không?
- Rất dễ, nếu hai bên đều đã thỏa thuận trước.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là toà án sẽ giải quyết ngay nếu cả hai bên cùng ký vào đơn ly hôn, sẽ không mất thời gian để hoà giải.
Quân gật gù:
- Cô đã nghiên cứu luật ly hôn trước rồi à? chuẩn bị kỹ vậy sao?
Anh nhìn xoáy vào mặt cô. Chiêu Mai bình thản nhìn lại anh, vẻ mặt không hề xao động. Quân giận run lên, anh đứng dậy, đá phăng chiếc ghế gần đó:
- Nghiền ngẫm suốt tháng trời để chuẩn bị bỏ chồng. Con người cô đáng sợ thật.
Chiêu Mai cười lạt lẽo:
- Không phải đáng sợ đâu anh. Bây giờ anh đã có tiền rồi và sẽ giàu. Tiếp tục sống chung với tôi mới là người đáng sợ. Anh đã từng bảo chị em tôi chỉ nhắm vào những người đàn ông giàu. Bây giờ anh sắp giàu rồi, sống chung không sợ tôi lợi dụng sao.
- Lúc nóng giận anh nói bậy, vậy mà em cũng để bụng nữa sao.
- Đó chỉ là cách giải thích của anh. Mà người ta thì có hàng trăm cách giải thích rất hợp lý để giấu đi suy nghĩ thật của mình.
- Khi cô đã muốn vậy rồi, tôi có nói gì cô cũng gạt phắt được. Tôi không thèm cãi với cô. Nhưng nói trước là không có chuyện ly dị đâu. Bỏ tư tưởng đó đi.
- Không bỏ được đâu anh Quân. Đến mức như vậy rồi còn sống chung làm gì nữa, anh không thấy vậy là gượng gạo sao?
- Tại sao lại gượng gạo?
- Anh đã thấy rồi
- Tôi không thấy gì hết
Quân đứng lên, nói dứt khoát:
- Chuyện này ngừng lại ở đây là vừa, đừng bao giờ bàn tới nữa. Tôi không muốn nghe đâu.
Thấy tờ giấy trên bàn. Quân cầm lên đọc, rồi nhìn Chiêu Mai cười gằn:
- Viết sẵn cả đơn nữa à? Tôi không có ý định ký đâu.
Anh vò nát tờ giấy, quăng ra cửa sổ. Chiêu Mai ngồi yên nhìn theo, không một phản ứng.
Nằm vào giường, cả hai yên lặng với suy nghĩ riêng của mình. Quân chợt quay lại, ôm ghì Chiêu Mai vào lòng:
- Dù em nghĩ gì đi nữa, anh vẫn thương em như trước, không có gì thay đổi hết, em hiểu không?
Quân vùi mặt vào tóc Chiêu Mai, tay lần trong áo cô. Chiêu Mai nằm yên, nhưng giọng cô lạnh lùng:
- Anh biết mỗi lần anh thế này với tôi, tôi có cảm giác gì không?
- Cảm giác gì?
- Ghê sợ
Quân buông cô ra ngay, anh tự ái ngồi lên:
- Vậy thì cứ yên tâm, tôi không làm gì cô đâu.
Quân bỏ đi ra ngoài thật lâu, khi anh vào phòng thì Chiêu Mai đã ngủ.
Sáng hôm sau, khi quân đi rồi, Chiêu Mai lẳng lặng xếp đồ vào giỏ. Cô muốn về nhà mẹ ngay để Quân hiểu cô không phải nói đùa. Trước khi nói chuyện với Quân, cô định bao giờ giải quyết xong mới đi. Nhưng Quân đã từ chối, cô đành phải dứt khoát.
Chiêu Mai ngồi thừ người thật lâu. Một cảm giác gần như là lưu luyến khiến cô không thể đi ngay. Dù sống với Quân cô trải qua quá nhiều đau khổ nhưng vẫn có những niềm vui nhỏ, và đây đã từng là gia đình riêng của cô. Bây giờ phải vứt bỏ vĩnh viễn cô thấy đau lòng quá.
Suốt một tháng nằm dưỡng bệnh, cô đã suy nghĩ rất nhiều mới đi đến quyết định chia tay với Quân. Nhưng lúc đó chỉ là ý nghĩ. Bây giờ là lúc thực hiện ý nghĩ đó, cô thấy buồn vô cùng.
Chiêu Mai cứ lẩn quẩn trong phòng suốt buổi sáng, đến trưa sợ gặp Quân về cô mới đủ can đảm đứng lên đi.
Chiêu Mai còn đang lay hoay khoá cửa thì Quân về tới:
- Em đi đâu vậy?
Chiêu Mai không ngờ Quân về sớm vậy. Cô còn phân vân chưa biết nói sao cho hợp lý, Quân đã giằng chiếc giỏ trên vai cô:
- Dọn đồ đi về nhà mẹ phải không? không dễ đâu nghe Mai.
Đẩy cửa vào nhà, Quân buông giỏ xuống, anh kéo cô, đẩy sát vào tường:
- Đừng làm quá đáng, coi chừng anh nhốt em trong nhà như người ta nhốt con mèo vào tủ vậy đó. Em chịu nổi cảnh đó không?
- Anh xem tôi là cái gì vậy, anh Quân?
- Vợ
Chiêu Mai nhếch môi:
- Có cần phải cư xử với vợ như vậy không?
- Tại em bắt buộc anh đó chứ. Trong khi trưa nay anh về sớm để giải thích với em thì em lại bỏ đi. Em xét lại coi mình có quá đáng không?
- Người ta làm gì cũng có nguyên nhân của nó. Anh hiểu hết chưa mà bảo tôi xét mình.
- Có thể vì chưa hiểu hết em nên anh muốn nghe em giải thích. Suốt đêm qua và sáng nay anh nghĩ hoài vẫn không hiểu được, điều gì làm em hận anh dữ vậy?
- Chuyện đã thế này rồi, giải thích cũng vô ích, tôi không muốn nói để cãi cọ nữa. Anh thấy đó, gần cả năm nay tôi chỉ toàn gây gỗ với anh. Nghĩ lại tôi thấy mình giống khùng quá.
- Em cứ tiếp tục khùng anh còn thấy chịu hơn là sự im lặng. Em có nhiều cách để làm căng thần kinh của anh lắm.
- Có thể lúc trước tôi đã làm anh bực bội, tôi xin lỗi. Từ giờ về sau thì anh sẽ không bị ai hạch sách cằn nhằn nữa, sao anh không thấy vậy là nhẹ nợ, anh lạ thật.
Quân cúi đầu nghĩ ngợi, như không nghe Chiêu Mai nói. Thật lâu sau anh ngẩng lên:
- Em chia tay với anh vì tưởng anh quan hệ với Yến Phương phải không?
Chiêu Mai lắc đầu dửng dưng:
- Không tưởng, mà là thấy.
Quân bàng hoàng:
- Em thấy gì?
- Có một lần chờ anh lâu quá, tôi đã đến tiệm. Lúc đó anh với Yến Phương ở phòng trong.....
Chiêu Mai nói nhát gừng, lạnh lùng như nói chuyện của người nào đó không liên quan đến mình.
Quân như chết đứng, anh nhìn cô chằm chằm, cảm thấy lạnh cả người.
Chiêu Mai vẫn nhìn xa xăm ra ngoài:
- Đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao lúc ấy tôi không vào mà lại bỏ về nhà để rồi hạch hỏi ghen tuông. Tôi khờ khạo quá.
Cô quay lại nhìn Quân, cười như vô hồn:
- Có vấp ngã đau điếng rồi mình mới khôn hơn.
-...
- Lúc ấy tôi bắt mình ráng nhịn nhục chịu đựng, dù sao tôi cũng phải hy sinh bản thân mình vì con. Nhưng tôi không giữ được nó, hạnh phúc cuối cùng đã mất. Tôi níu kéo làm gì cái không phải của mình.
Thấy Quân vẫn ngồi im, Chiêu Mai đứng dậy, khoác giỏ lên vai. Cô hiểu Quân đang sợ cô, anh sẽ không dám ngăn cản. Cô đứng trước mặt anh:
- Tôi đi nghe. Chúc hai người hạnh phúc. Tôi sẵn sàng ký đơn ly dị khi nào anh có nhu cầu. Cứ yên tâm.
Quân vẫn ngồi lặng nhìn Chiêu Mai đi ra cửa. Rồi anh gụt đầu vào hai bàn tay, bất động.
Chiêu Mai đi ra đường. Cô đứng tần ngần một lát, rồi gọi taxi về nhà mình.
Cô chậm chạp đi vào, vừa đi vừa suy nghĩ cách thuyết phục mẹ. Cô vào phòng khách. Trong phòng hơi đông người làm cô ngạc nhiên. Bà Xuân đang ngồi giữa nhà, mặt xanh như chàm. Đối diện với bà là một phụ nữ mập mạp, có vẻ hung dữ sành sỏi. Vài người đàn ông chắp tay phía sau loanh quanh trong nhà, như xem xét, đánh giá.
- Chuyện gì vậy mẹ?
Chiêu Mai ngồi xuống cạnh bà Xuân, cô gật đầu chào bà khách. Bà ta cười với cô nhưng mắt vẫn gườm gườm. Bà Xuân nói như hụt hơi:
- Người ta đến siết nhà. Nãy giờ mẹ chưa nói gì được cả.
Chiêu Mai giật bắn mình, rụng rời:
- Sao lại siết nhà? Con không hiểu
Người đàn bà như chỉ chờ có vậy, tuôn ra một tràng:
- Ba cô vay của tôi năm trăm triệu, quá hạn không trả. Nè giấy chủ quyền của ổng nằm trong tay tôi nè. Cô coi đi!
Tay run bần bật, Chiêu Mai nhìn lướt qua tờ chủ quyền. Cả giấy nợ có nét chữ của ba cô. Cô choáng váng nhìn bà Xuân:
- Sao lúc đó mẹ không cản ba? Mẹ để chi đến nông nỗi này vậy. Rồi mình sẽ sống ở đâu?
- Ổng vay hồi nào mẹ không hay. Trời ơi là trời! ông ơi, tôi không ngờ ông táng tận lương tâm đến vậy.
Giọng bà Xuân tắt nghẽn đi. Bà ngồi cứng đơ, rồi ngã ra bất tỉnh.
Chiêu Mai hét lên một tiếng hãi hùng. Cô không biết làm gì, chỉ biết lay lay bà Xuân:
- Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi. Mẹ Ơi mẹ!
Người đàn bà vội đứng dậy nhìn. Những người thanh niên coi nhà nãy giờ cũng quay lại:
- Bả sao vậy?
- Bả xỉu rồi.
- Thiệt phiền quá.
- Cô xoa dầu giựt gió coi bả tỉnh không?
Chiêu Mai quýnh quáng lục giỏ. Nhưng cô lắc đầu, nói như khóc:
- Tôi không có dầu.
Người đàn bà quay nhìn đám thanh niên:
- Tui bay có đứa nào đem dầu không?
- Không.
Chiêu Mai vừa xoa bóp cho bà Xuân vừa nhìn người đàn bà nọ:
- Mẹ con bịnh rồi. Bây giờ dì về đi, mai hãy tới. Con hứa giải quyết chứ không giựt của dì đâu, dì đừng lo.
- Thiệt phiền quá. Về đi dì hai, rủi bả chết thì lôi thôi nửa.
Người đàn bà xếp mấy tờ giấy trên bàn cho vào giỏ:
- Thôi cũng được. Mai tôi tới. Cô với má cô tính toán sao đó mai trả lời tôi nghe. Nợ quá hạn ba, bốn tháng mà không tính đến chuyện trả lời, rồi bỏ trốn mất tiêu luôn, làm ăn gì kì vậy?
Những người nọ kéo nhau ra về. Lát sau bà Xuân tỉnh dậy. Hình như bây giờ mới thấm thía hết hoàn cảnh của mình, bà như phát điên lên:
- Trời ơi! sao số tôi khổ đến thế này? Gặp phải thằng chồng bất lương lừa gạt vợ con. Sao trời không tru diệt nó cho rồi chứ. Mẹ không sống nổi nữa Mai ơi.
Bà khóc như mưa gió. Rũ rượi và ngã gục. Chiêu Mai bấn loạn trong lòng, nhưng vẫn ráng bình tỉnh:
- Đừng như vậy nữa mẹ. Mẹ ráng bình tỉnh lại đi, mình tính cách chuộc lại nhà.
- Còn gì nữa mà chuộc, mẹ thiếu nợ 50 triệu chưa có tiền trả kìa. Sang căn tiệm cũng không đủ thấm vào đâu so với nợ của ổng để lại. Tiền đâu mà chuộc lại nhà đây?
- Mình có thể vay ngân hàng mà mẹ.
- Nhưng chủ quyền nhà ổng đứng tên, và ổng giao cho người ta rồi. Mấy chục năm nay mẹ gầy dựng đã bị ổng cướp sạch đi rồi. Ổng mà về đây là mẹ chém chết chứ mẹ không nhịn nữa đâu.
Chiêu Mai cười buồn:
- Ba còn hy vọng gì ở nhà này nữa đâu mà về. Mẹ đừng chờ làm gì. Đi tìm cũng vô ích. Cách hay nhất là mình làm sao trước thực tế này.
Bà Xuân lắc đầu thiểu não:
- Còn làm gì nữa. Bây giờ ra đường mà ở chứ làm gì được họ đây. Sau này mẹ mới thấy mẹ ngu, giấy tờ nhà cửa, xe cộ toàn để ổng đứng tên. Mẹ tạo điều kiện cho ổng ăn cướp mà.
Chiêu Mai lặng thinh khổ sở. Bà Xuân nghiến răng:
- Con coi ổng trả thù mẹ đó. Lúc trước mẹ đưa ổng 50 triệu để ổng đừng bán nhà, chờ đám cưới Chiêu Dương. Mẹ biết ổng tưởng mẹ có mưu mô gì đó nên ra tay trước. Ổng đem chủ quyền nhà đi vay, người ta có xiết nợ thì ổng cũng đã yên ổn lấy tiền rồi. Ổng làm vậy cho bõ ghét mẹ đó.
Ngực Chiêu Mai muốn vỡ ra vì căm giận. Cô hiểu ba ghét vì sau này mẹ ra mặt chống đối, chửi mắng ba. Ba làm vậy một phần là cần tiền mua nhà sống với vợ bé, một phần là trừng phạt mẹ, một sự trả thù thẳng tay, ti tiện. Ba không hề nghĩ mẹ là người đã từng sống qua thời nghèo khổ với ba...
Chiêu Mai thở dài khi chợt nghĩ đến Quân. Đàn ông có những người một khi đã ti tiện thì họ làm những chuyện thấp hèn kinh khủng, có lẽ vượt xa cả phụ nữ.
Rồi cô lại nghĩ đến cuộc sống sắp tới. Thật là hãi hùng. Cô và mẹ sẽ sống ở đâu? về ngoại thì bẽ mặt với bà con. Ngoại đã từng hãnh diện vì gia đình cô, cô không thể đánh rơi niềm kiêu hãnh đó. Mướn nhà ở thì sợ Chiêu Dương mất mặt với nhà chồng, sợ bạn bè khinh khi. Càng nghĩ cô càng quẫn bách, muốn cắn lưỡi chết cho đỡ khổ.
Cô cũng không muốn kể với bà Xuân chuyện của mình lúc này, chỉ càng rối rắm. Bây giờ chỉ có thể đối phó với hoàn cảnh chứ không được quyền ngồi khóc thương thân nữa. Thật kỳ lạ, ý nghĩ đó làm cô quên đi cảnh ngộ hiện tại của mình. Lo lắng dù sao cũng không dễ chịu hơn.
Những Cánh Phù Dung Những Cánh Phù Dung - Hoàng Thu Dung Những Cánh Phù Dung