Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ột lần nữa, Stanley lại là đứa cuối cùng đào xong hố. Mãi đến tận sẩm tối cậu mới lết về tới trại. Lần này, nếu được mời thì chắc chắn cậu sẽ đồng ý đi nhờ xe tải chở nước.
Về đến lều, cậu thấy ông Pendanski và mấy đứa khác đang ngồi quây tròn dưới đất.
- Chào, Stanley - ông Pendanski nói.
- Ê, Mọi Hang. Đào xong hố của mày rồi à? - Nam Châm hỏi.
Cậu ráng sức gật đầu.
- Mày có nhổ toẹt vào nó không? - Mực Ống hỏi tiếp.
Cậu lại gật cái nữa và nói với Tia X:
- Anh nói đúng. Hố thứ hai là hố khó nhất.
Tia X lắc đầu:
- Hố thứ ba mới khó nhất.
- Lại đây ngồi này - ông Pendanski gọi.
Stanley rơi phịch xuống giữa Mực Ống và Nam Châm. Cậu cần phải nghỉ cho bớt mệt mới đi tắm nổi. Ông Pendanski diễn giảng:
- Nhóm chúng ta đang thảo luận đề tài: Chúng ta muốn làm gì cho cuộc đời mình. Chúng ta sẽ không ở Trại Hồ Xanh mãi mãi. Chúng ta phải chuẩn bị cho ngày rời khỏi đây và hòa nhập vào xã hội.
- Ái chà, hay quá, Má! - Nam Châm suýt xoa - Cuối cùng rồi người ta cũng cho ông ra khỏi đây sao?
Cả đám con trai cười rống lên.
- Thôi đi, José - ông Pendanski gạt phắt - Thế cậu muốn làm gì với cuộc đời cậu?
- Tôi chẳng biết nữa - Nam Châm đáp.
- Cậu phải nghĩ đến điều đó - ông Pendanski khích lệ - Quan trọng là phải đặt ra những mục tiêu. Nếu không, trước sau gì cậu cũng sẽ quay lại trại giam thôi. Cậu thích làm gì?
- Tôi chẳng biết nữa - Nam Châm nhắc lại.
- Cậu phải thích gì đó chứ - ông Pendanski gợi ý.
- Tôi thích động vật - Nam Châm đáp.
- Tốt. Có ai biết nghề nào liên quan tới động vật không?
- Thú y - Nách đáp.
- Đúng rồi - ông Pendanski khen.
- Thú y có thể làm việc trong sở thú - Dích Dắc nói.
- Hắn thuộc về sở thú mà - Mực Ống mỉa mai, rồi cùng Tia X phá ra cười.
- Còn chú mày, Stanley? Có góp ý gì cho José không?
Stanley thở dài.
- Người huấn luyện thú. Hoặc làm cho gánh xiếc, đóng phim hay làm gì đó đại loại - cậu nói.
- Trong số những nghề đó thì nghề nào tốt cho cậu, José? - ông Pendanski hỏi.
- Ừm, tôi thích nghề mà Mọi Hang nói. Huấn luyện thú để đóng phim. Tôi nghĩ huấn luyện khỉ chắc là thú vị lắm.
Tia X cười.
- Đừng cười, Rex - ông Pendanski bảo - Không nên cười nhạo ước mơ của người khác. Cũng phải có người huấn luyện khỉ đóng phim chứ.
- Ông giỡn gì vậy, Má? Nam Châm mà huấn luyện khỉ nỗi gì - Tia X hỏi.
- Cậu không biết đó thôi - ông Pendanski đáp - Tôi không nói là mọi việc sẽ dễ dàng. Cuộc sống không có gì dễ dàng cả, nhưng đó không phải là lý do để bỏ cuộc. Cậu sẽ ngạc nhiên về điều mình thực hiện được nếu cậu chú tâm vào nó. Xét cho cùng, ai cũng chỉ có một cuộc đời, vì vậy ta phải tận dụng nó tối đa.
Stanley cố suy nghĩ xem sẽ trả lời ra sao nếu ông Pendanski hỏi cậu muốn làm gì với cuộc đời mình. Cậu đã từng nghĩ là cậu thích làm việc cho F.B.I nhưng xem ra đây không phải là nơi thích hợp để thổ lộ điều đó.
Ông Pendanski vẫn rủ rỉ:
- Cho tới nay, các cậu chỉ giỏi phá rối cuộc đời mình mà thôi. Tôi biết các cậu nghĩ mình oai hùng lắm - ông nhìn Stanley - À, giờ chú mày là Mọi Hang rồi? Chú mày thích đào hố lắm, phải không, Mọi Hang?
Stanley không biết nên trả lời ra sao.
- Ừm, để ta nói chú mày nghe, Mọi Hang. Chú mày ở đây là do một người. Nếu không phải vì hắn thì chắc chắn chú mày đâu phải ở đây phơi mình đào hố dưới cái nắng như đổ lửa. Chú mày có biết người đó là ai không?
-Cụ-cố-tổ-ăn-trộm-lợn-chết-tiệt-xấu-xa-bẩn-thỉu của tôi.
Mấy thằng kia rú lên cười khằng khặc.
Ngay cả Zero cũng mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên Stanley thấy Zero cười. Mặt mày thằng này thường cau có. Giờ nó ngoác miệng cười rộng quá cỡ so với gương mặt, hệt như nụ cười trên lồng đèn bí ngô. (Quả bí ngô được moi ruột, khắc hình mặt người, thường được đặt hay treo trước cửa nhà trong lễ hội Halloween — ND)
- Không phải - ông Pendanski chỉnh lại - Người đó là chú mày, Stanley. Tự chú mày đưa mình vào đây. Chú mày phải chịu trách nhiệm về chính mình. Chú mày đã phá hoại cuộc đời mình, cho nên chính chú mày phải chỉnh sửa nó - không ai làm thay cho chú mày, hay cho tất cả các cậu.
Ông Pendanski lần lượt nhìn từng đứa một:
- Tất cả các cậu đều đặc biệt theo cách riêng của mình. Các cậu đều cần có món quà gì đó để trao đi. Các cậu phải nghĩ về điều mình muốn làm, và phải bắt tay vào làm. Ngay cả cậu, Zero. Cậu cũng không hoàn toàn vô dụng.
Nụ cười biến khỏi gương mặt Zero.
- Cậu muốn làm gì với cuộc đời mình? - ông Pendanski hỏi Zero.
Miệng Zero mím chặt lại. Cậu nhìn ông Pendanski trân trân, đôi mắt đen hình như mở rộng ra.
- Sao nào, Zero? Cậu thích làm gì? - ông Pendanski gặng hỏi.
- Tôi thích đào hố.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố