Nhắt Stuart epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11 - Chiếc Ô Tô
uốt ba ngày, mọi người lùng Margalo khắp nhà mà đến một sợi lông cũng không tìm ra.
“Con đoán gặp xuân nó bị bứt rứt,” George nói. “Một con chim bình thường gặp thời tiết kiểu này sẽ không đời nào ở trong nhà.”
“Biết đâu cô nàng có một anh chồng ở đâu đó và đã bay đi gặp chàng,” ông Little đưa ra ý kiến.
“Không hề!” Stuart nức nở, cay đắng. “Nói thế là nói bậy.”
“Sao em biết nào?” George hỏi.
“Vì có lần em hỏi rồi,” Stuart kêu lên. “Bạn ấy nói bạn ấy là một con chim độc thân.”
Mọi người tra xét Snowbell tỉ mỉ, nhưng con mèo khăng khăng bảo mình không biết gì về sự biến mất của Margalo. “Cháu không hiểu tại sao mọi người lại biến cháu thành một đứa không ra gì, chỉ vì cái con vô vị không vừa ý ấy xổ khỏi lồng chứ,” Snowbell cáu kỉnh nói.
Stuart tan nát cõi lòng. Nó không còn muốn ăn, không chịu ănvà sụt ký. Cuối cùng, nó quyết định sẽ bỏ nhà ra đi mà không nói với ai, bước vào thế giới kia và tìm cho được Margalo. “Trong lúc làm việc ấy, biết đâu mình cũng sẽ tìm thấy vận may cho mình,” nó nghĩ.
Sáng hôm sau trời chưa tỏ, Stuart lấy ra cái khăn tay lớn nhất của mình, và trong đó nó đặt cái bàn chải đánh răng, tiền nong, cục xà phòng, cái lược và bàn chải, một bộ đồ lót sạch, và một cái la bàn bỏ túi.
“Mình phải lấy theo thứ gì đó để còn nhớ tới mẹ,” nó nghĩ. Thế là nó leo lên giường ngủ nơi mẹ nó đang say ngủ, trèo lên sợi dây đèn tới cái bàn của mẹ, và kéo một sợi tóc của bà Little từ chiếc lược ra.
Nó cuộn sợi tóc lại gọn gàng và đặt trong chiếc khăn mùi xoa cùng những thứ kia. Xong nó cuốn mọi thứ thành một bọc và buộc vào đầu một cây gậy gỗ con. Với chiếc mũ nỉ xám đội hếch lên thật điệu đàng một bên đầu, cùng cái bị quàng ngang vai, Stuart êm ả lẻn khỏi nhà.
“Chào nhé, tổ ấm xinh đẹp,” nó thì thầm. “Ta không biết có còn gặp lại ngươi nữa không.”
Stuart đứng tần ngần mất một lúc trên đường, trước ngôi nhà. Thế giới thật quá rộng lớn để mà dấn thân vào đó tìm một con chim lạc. Bắc, Nam, Đông, hay Tây – hướng nào nó phải đi đây? Stuart quyết định rằng nó cần phải có lời khuyên với một vấn đề quan trọng nhường này, và thế là nó cất bước ngược xuống phố để tìm ông bạn Carey, cái ông bác sĩ nha khoa, chủ của con thuyền Ong Vò Vẽ.
Gặp Stuart, ông nha sĩ rất vui. Ông đưa nó vào thẳng trong phòng mạch, nơi ông đang bận bịu nhổ răng cho một người đàn ông. Tên người đàn ông đó là Edward Clydesdale, và ông đang có bao nhiêu là nùi bông gòn trong má để giữ cho miệng được mở ngon lành và thật rộng. Cái răng ấy là một cái răng khó nhổ, và ông nha sĩ để Stuart ngồi hẳn lên khay dụng cụ để họ có thể nói chuyện trong suốt cuộc nhổ răng.
“Đây là Nhắt Stuart, bạn tôi,” ông nói với người đàn ông đang đầy gòn trong miệng.
“ ’ỏe ’ứ, Sua,” người đàn ông đáp, ráng hết sức.
“Rất khỏe ạ, cảm ơn ông, Stuart đáp.
“Nào, có chuyện gì nào, Stuart?” bác sĩ Carey vừa hỏi vừa siết cái răng của ông kia bằng một cây kìm và kéo mạnh.
“Cháu bỏ nhà đi sáng nay,” Stuart giải thích. “Cháu sắp bước ra ngoài thế giới kia để tìm kiếm vận may và để tìm một con chim lạc. Ông nghĩ là cháu nên bắt đầu từ hướng nào?”
Nha sĩ Carey vặn cái răng một tí và lay tới lay lui. “Con chim màu gì?” ông hỏi.
“Nâu,” Stuart nói.
“Nên đi hướng Bắc,” ông Carey nói. “Ông có nghĩ thế không, ông Clydesdale?”
“ ’ìm ’ong ’ông ’entral ’ark ấy,” ông Clydesdale nói.
“Cái gì cơ?” Stuart kêu lên.
“ ’Ôi ’ói ’ìm ’ong ’ông ’iên ’entral ’ark,” Ông Clydesdale nói.
“Ông ấy nói tìm trong công viên Central Park,” nha sĩ Carey giải thích, chẹn thêm một cục gòn lớn vào trong má ông Clydesdale. “Gợi ý ấy hay lắm đấy chứ. Thường người sâu răng lại có lắm ý hay. Central Park là chỗ ưa thích của bọn chim vào mùa xuân mà.” Ông Clydesdale gật đầu rất hăng, và có vẻ lại sắp nói nữa.
“ ’ếu ’ông ’ìm ’ược ’on ’im ’ong ’entral ’ark, ’ắt ’àu ’uyến ’ew ’ork ’ew ’aven ’& ’artfort ’à ’ìm ’ở ’onnecticut.”
“Cái gì ạ?” Stuart kêu to, thích thú trước kiểu nói chuyện mới này. “Ông nói sao cơ, ông Clydesdale?”
“ ’ếu ’ông ’ìm ’ược ’on ’im ’ong ’ông ’iên ’entral ’ark, ’ắt ’àu ’uyến ’ew ’ork ’ew ’aven ’& ’artfort ’à ’ìm ’ở ’onnecticut.”
“Ông ấy nói nếu không tìm được con chim trong Công viên Central Park, lấy tàu tuyến New York New Haven & Hartford rồi tìm ở Connecticut ấy,” nha sĩ Carey nói. Thế rồi ông lấy những cục gạc từ miệng ông Clydesdale ra. “Súc miệng nào!” ông nói.
Ông Clydesdale lấy một ly nước súc miệng đặt ngay cạnh ghế và súc miệng.
“Cho tôi biết, Stuart,” nha sĩ Carey hỏi. “Cậu sẽ đi bằng gì? Cuốc bộ à?”
“Vâng, thưa ông,” Stuart đáp.
“Chà, tôi nghĩ tốt hơn cậu nên có một cái xe hơi. Nhổ cái răng này xong, chúng ta sẽ xem có thể làm gì được cho vụ này nhé. Há miệng ra nào, ông Clydesdale.”
Nha sĩ Carey lại dùng kìm kẹp lấy cái răng một lần nữa, và lần này ông kéo nó mới lâu làm sao và mạnh làm sao, và trước sự kiên quyết nhường ấy, cái răng bật ra, thật là nhẹ nhõm cho tất cả mọi người, đặc biệt cho ông Clydesdale. Rồi ông nha sĩ bèn dẫn Stuart vào trong một căn phòng khác. Ông lấy từ trên kệ xuống một chiếc ô tô tí xíu, chỉ dài khoảng sáu inch[11] – Stuart chưa từng thấy chiếc ô tô tí hon nào hoàn hảo đến thế.
Đó là một chiếc ô tô thuôn dài màu vàng tươi với những cái chắn bùn màu đen, được thiết kế trang nhã. “Tự tôi làm đấy,” nha sĩ Carey nói. “Tôi thích làm những mô hình xe với thuyền và đủ các thứ khác những khi không phải nhổ răng. Chiếc xe này có một động cơ thật chạy bằng xăng. Nó mạnh kinh đấy – cậu nghĩ cậu điều khiển được nó không, Stuart?”
“Dĩ nhiên rồi,” Stuart đáp, nhìn vào chỗ ngồi của tài xế và nhấn còi. “Nhưng nó sẽ không làm người ta quá chú ý đấy chứ? Mọi người sẽ không dừng lại mà nhìn chằm chằm vào một cái xe bé thế này chứ?”
“Thấy được thì mới nhìn thế,” nha sĩ Carey đáp, “nhưng sẽ chẳng ai thấy được cậu hay cái xe đâu.”
“Sao lại không ạ?” Stuart hỏi.
“Vì đây là một chiếc xe hơi cực kỳ hiện đại. Không những vô thanh mà còn vô hình. Không ai thấy nó được.”
“Cháu thấy nó được,” Stuart nhận xét.
“Nhấn cái nút con kia đi!” ông nha sĩ nói, chỉ một cái nút trên bảng công cụ. Stuart nhấn cái nút. Ngay lập tức cái xe biến mất.
“Giờ nhấn lại lần nữa nào,” ông nha sĩ nói.
“Làm sao nhấn được khi cháu không thấy được nó đâu?” Stuart hỏi.
“Sờ quanh xem.”
Thế là Stuart sờ quanh cho đến khi tay nó chạm phải cái nút. Có vẻ như đúng cái nút ấy, và Stuart nhấn. Nó nghe một tiếng ken két nho nhỏ và cảm thấy có thứ gì đó trượt đi bên dưới bàn tay nó.
“Ấy, coi chừng!” nha sĩ Carey hét to. “Cậu bấm nút khởi động. Nó chạy mất rồi. Nó chạy rồi! Nó chạy ra rồi! Nó chạy loạn trong phòng – giờ thì đừng hòng bắt được nó nữa.” Ông tóm lấy Stuart và đặt nó lên một cái bàn nơi nó sẽ không bị một chiếc xe đang chạy lồng lên húc phải.
“Ối trời ơi! Ối trời ơi!” Stuart kêu to khi nhận ra điều mình mới làm. Thật là một tình thế rầy rà hết sức. Cả nha sĩ Carey lẫn Stuart đều không thấy được chiếc ô tô con, trong khi nó vẫn đang phóng loạn trong phòng bằng hết tốc lực, tông vào mọi thứ. Đầu tiên là một tiếng đụng ngay bên lò sưởi. Cái chổi quét lò đổ xuống. Nha sĩ Carey nhảy tới và vội chụp đúng chỗ phát ra tiếng động. Nhưng dù đã rất nhanh, ông vẫn chụp hụt, khi lại một âm thanh khác phát ra ngay thùng rác.
Ông nha sĩ lại chụp lần nữa. Chụp! Ầm! Chụp! Ầm! Ông nha sĩ chạy đua khắp phòng, hết chụp lại hụt. Gần như không tài nào tóm được chiếc ô tô đồ chơi vô hình nhanh như cắt, ngay cả khi người ta có là một ông nha sĩ khéo tay đi chăng nữa.
“Ối, ối,” Stuart kêu to, nhảy lên nhảy xuống. “Cháu xin lỗi, nha sĩ Carey, cháu xin lỗi vô cùng!”
“Lấy một cái vợt bắt bướm!” ông nha sĩ hét lên.
“Không làm được,” Stuart nói. “Cháu không đủ to để mang một cái vợt bắt bướm.”
“Đúng vậy,” nha sĩ Carey nói. “Tôi quên mất. Cho tôi xin lỗi, Stuart.”
“Chiếc xe thể nào cũng phải dừng,” Stuart nói, “vì nó sẽ hết xăng.”
“Cũng đúng nốt,” nha sĩ nói. Và thế là ông với Stuart ngồi xuống và kiên nhẫn chờ cho đến khi không còn nghe thấy bất kì tiếng đụng nào trong phòng nữa. Thế rồi ông nha sĩ chống hai tay hai chân xuống và bò cẩn trọng khắp phòng, sờ chỗ này chỗ kia, cho đến khi cuối cùng, ông tìm thấy chiếc xe. Nó trong lò sưởi, chôn ngập tới tận nóc trong đống tro. Ông nha sĩ nhấn đúng cái nút và chiếc xe hiện hình trở lại, những cái cản sốc của nó quăn queo, bộ tản nhiệt bị thủng, đèn xe vỡ, kính chắn gió vỡ nát, bánh trước bên phải thủng, và sơn vàng tróc đầy ra từ mui xe.
“Một đống thế này!” ông nha sĩ rên rỉ. “Stuart, tôi hy vọng đây sẽ là một bài học cho cậu: đừng bao giờ ấn một cái nút trên một chiếc ô tô nếu cậu không chắc cậu đang làm gì.”
“Vâng, thưa ông,” Stuart đáp, và mắt nó đầy lệ, mỗi giọt nhỏ hơn một giọt sương. Sáng hôm ấy thật bất hạnh, và Stuart thấy nhớ nhà. Nó biết chắc nó sẽ không bao giờ gặp lại Margalo được nữa.
[11] 1 inch tương đương 2,5 cm.
Nhắt Stuart Nhắt Stuart - E.b.white Nhắt Stuart