Người Ngủ Thuê epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
ôi vẫn giữ thói quen dậy từ 6h30 sáng, cho dù không phải ngày nào cũng để chuẩn bị cho một giấc ngủ sau đó. Trong những buổi sáng như thế, tôi thấy mình nằm lại lâu hơn trên giường, hai mắt mở lớn, nhìn vào một điểm mơ hồ nào đó giữa mình và trần phòng. Đã không còn một con nhện nào trên ấy, chỉ còn trơ cái mạng tơ mà tôi đã cố tình để lại như một kỉ niệm. Lắm khi tôi cũng tự hỏi nếu như con nhện đã có thể quay lại mạng của nó ngày đó thì bây giờ sẽ thế nào. Liệu có phải tôi sẽ có một đàn nhện trong phòng mình? Điều đó thì lại chẳng vui gì cả.
Tôi cứ nằm như thế trong nhiều phút, và ngồi dậy khi cảm thấy không thể nằm thêm được nữa. Tới đó thì có khi một nửa buổi sáng đã trôi qua rồi. Xuống khỏi giường, tôi đi thẳng tới bên bàn, ngồi xuống và nhìn sang ô cửa sổ bên kia. N đã rời phòng từ lâu lắm rồi, ánh nắng những ngày này cũng đã nhạt màu đi nhiều, nhưng tôi vẫn ngồi nhìn sang đó một hồi lâu, như chờ đợi một sự thay đổi nào đó. Rồi chợt nhớ ra, hình như ngày nào tôi cũng “chợt” nhớ ra như thế, ô cửa sổ trong tranh của mình hãy còn thiếu khuyết, tôi sẽ lại lấy bút và giấy ra, cố gắng phác hoạ một gương mặt tưởng chừng đã quen. Vẫn không phải… vẫn không phải… Không phải là gương mặt tôi muốn thấy. Cô gái này trông giống Y. Đây lại là gương mặt của Q. Và có một lần, tôi giật nảy người nhận ra một ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo đang nhìn lại mình từ dưới mặt giấy. Hoặc giả chỉ là tôi tưởng tượng ra vậy thôi. Gương mặt những cô gái trong trí nhớ của tôi cứ lần lượt hiện lên trên trang giấy, nhưng ô cửa sổ của tôi vẫn cứ trống một bóng người. Tưởng như tôi sẽ còn tìm kiếm bóng hình ấy trong nhiều ngày, nhiều tháng nữa.
Nhưng thời gian vẫn cứ chảy trôi, vạn vật sẽ thay đổi và kết thúc là điều không thể tránh được. H có thể chỉ là một tiếp thị viên máy móc, nhưng những lời gã nói vẫn cứ vang lên trong đầu tôi lúc này lúc khác, những lúc… như thế này. Ấy là một buổi tối, khi tôi trở về nhà sau một bữa ăn vội khác, N đang ngồi bên bàn mình, và rèm cửa đang được thu lại, một điều hiếm thấy vào những buổi tối. Rồi tôi nhận ra có điều gì đó khác lạ. Cô gái đang ngồi bên bàn kia có phải là N không? Mái tóc của N trong trí nhớ tôi đâu có màu nâu phơn phớt đỏ này, đâu có xoăn xoăn gợn sóng như thế này. N cũng đâu có ngồi trước gương với máy điện thoại trên tay hàng giờ như thế này? Cô sẽ ngồi bên bàn viết hí hoáy gì đó vào sổ hoặc sẽ ngân nga hát theo một ca sĩ nào đó chứ? Như thể bị đánh động bởi những câu hỏi của tôi, N chợt đặt máy điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn về phía tôi. Ánh mắt tôi và ánh mắt cô gái chạm nhau, lần đầu tiên, tưởng như trong ánh mắt tôi đã chờ đợi bấy lâu nay có gì đó như là thách thức. N chun mũi đứng dậy hạ rèm xuống, và tôi biết mình sẽ không còn cơ hội nào để hoàn thành bức vẽ ấy nữa.
***
Đêm xuống, tôi bắt đầu nhớ ra mình đã từng làm gì trước khi trở thành một người ngủ thuê. Không còn bất kì một hợp đồng buổi tối nào, tôi quyết định tận dụng khoảng thời gian ấy để thực hiện lời hứa với nàng. Từ chối hết tất cả những hợp đồng cấp kì từ gã mặt choắt, tôi luôn ăn nhanh một bữa tối sớm vào khoảng gần 6h, rời nhà khi nắng đã tắt hẳn và mặt đất đang nguội dần. Mỗi buổi tối, tôi sẽ chọn một tuyến đường để đi, để tìm, rồi cứ thế rảo bước trên những lối phố dọc ngang của thành phố này, chỉ mong tìm thấy một khung cảnh trong số ấy. Luôn luôn đã quá nửa đêm khi tôi về tới nhà, chân mỏi nhừ vì đường xa, lòng thất vọng vì không tìm thấy thứ cần tìm, tôi cứ thế đổ mình xuống giường, chìm vào một giấc chiêm bao mà biết chắc sẽ không có nàng trong đó. Tôi sẽ tiếp tục một lộ trình khác vào tối hôm sau, lặp lại đúng những cảm giác ấy. Ai mà biết được tôi sẽ còn phải thất vọng đến bao giờ.
Giữa những ngày ấy, có một buổi chiều nọ tôi nhận được một phong bì đề tên mình. Đó không phải là một phong bì loại phổ thông bán giá 5 chiếc bằng một ổ bánh mì mà là kiểu phong bì được thiết kế riêng cho doanh nghiệp, với một biểu tượng cầu kì ở góc trái. Tên người gửi hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó. Đó là một tấm thiệp mời kiểu cách, nội dung in trên cả hai mặt được viết bằng hai thứ tiếng. “Thân mời anh … tới dự buổi tiệc tri ân vào 17h ngày…”. Tên tôi được viết tay bằng một nét nắn nót cầu kì, đôi phần còn đẹp hơn cả chữ in. “Tiệc tri ân” ư? Tôi đã từng có ân huệ gì với ai tới nỗi được mời tới một bữa tiệc như thế này? Rồi tôi nhận ra cái tên người mời được in trên tấm thiệp. Phải rồi! Tôi mở lại tập hồ sơ: Đó là K, một trong hai khách hàng còn lại của tôi, và là người lớn tuổi nhất trong số sáu khách hàng tôi đã có. Không thể hình dung ra một bữa tiệc tri ân dành cho mình từ một vị khách hàng, tôi để tấm thiệp sang một bên, và suýt chút nữa đã quên mất nó. Cho đến ngày hôm nay, khi tôi chợt nhận ra mình đã hết mì gói cho bữa tối…
Quyết định tạm gác lại một buổi tối kiếm tìm, tôi cạo mặt, cột tóc – tôi đã quyết định giữ lại mái tóc dài kiểu “tay bass của rock band” và chỉ tỉa đi một chút – khoác lên mình đúng bộ đồ giao thừa và bắt xe bus tới địa điểm của buổi tiệc; không biết rằng tại đó, nơi không ngờ tới nhất, mình sẽ tìm được thứ cần tìm. Địa chỉ được đề trên thiệp mời có nhiều phần đánh đố người đọc. Tôi lần theo đó tới một khu căn hộ liền kề khuất giữa hai con phố nhỏ rồi bắt đầu ngơ ngác giữa hai dãy quán café. Nhưng rồi tôi cũng không phải tìm kiếm lâu. Đi sâu hơn vào một chút, tôi nhận ra một toà biệt thự lớn bậc nhất trong khu này, với ánh sáng khoa trương tràn ra từ mọi ô cửa sổ và một dãy dài xe oto trước cổng.
Một nhân viên vận áo vest kín cổ và mũ canoe đỏ cúi chào và đưa tôi vào khi tôi trình ra thiệp mời của mình. Tôi nghĩ mình đã đi sớm, nhưng hoá ra đã có rất nhiều người có mặt tại toà biệt thự, không, tôi nên gọi đó là một toà lâu đài. Những người phục vụ mặc đồ đầu bếp trắng sạch tinh tươm đang tíu tít bày biện bàn tiệc ra khoảng sân vườn rộng bạt ngàn, vây quanh bởi đủ thứ kì hoa dị thảo. Những người đến sớm được mời vào trong nhà để “thăm quan”. Một cô gái mặc váy đen và tạp dề trắng đón tôi ở cửa nhà với một khay những li rượu trắng chân cao và một nụ cười công nghiệp. Tôi tần ngần nhận một li rượu rồi bước vào phòng khách, nơi tôi phải trầm trồ mà ngẫm rằng bất kì kiến trúc sư nào đã thiết kế căn biệt thự này đều đáng mặt thầy của chúng tôi.
Căn phòng khách cao và rộng, được bố trí như thể một phòng triển lãm với những bức tranh từ lớn đến nhỏ treo trên tường và những thứ đồ trang trí khác ở từng góc phòng. Một chùm đèn khổng lồ soi sáng mọi góc phòng, đủ sáng để tạo cảm giác ấm áp mà cũng vừa đủ dịu để không át đi ấn tượng từ những đồ được trưng bày. Những nhóm khách đến trước tôi đang đứng thành từng nhóm quanh từng “hiện vật”, uống rượu và trò chuyện. Những quý ông bệ vệ mặc vest đen, những bà mệnh phụ trong những bộ váy dài kiểu cọ, họ đang nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ nào đó quá đỗi xa lạ đối với tôi. Họ chia sẻ với nhau những lí do họ được mời tới đây ngày hôm nay, rằng họ đã từng gắn bó với chủ nhân bữa tiệc từ thưở hàn vi như thế nào hay họ đã từng trổ tài giúp ông giải quyết một ca khó trong công việc ra sao. Tôi lạnh toát người nhận ra hình như mình phải kém những người này ít nhất hai chục tuổi, lạc lõng từ áo quần trở đi, và lí do tôi có mặt ở đây còn chẳng đáng mặt một câu chuyện.
- A, một chàng trai trẻ! – Một trong những bà mệnh phụ duyên dáng đi tới, tiện tay lấy một li rượu mới trên khay rồi chìa ra trước mặt tôi – Trẻ thế này mà đã được mời tới đây rồi cơ đấy! Cậu đang làm ở đâu vậy?
- Dạ, cháu… à, em – Tôi lúng túng cúi đầu rồi đưa li chạm nhẹ vào li của bà – Em làm ở… Happy Time.
- Happy Time? – Bà nhíu mày khó hiểu – Là công ti gì thế?
- Trung tâm tư vấn sức khoẻ chị ạ! – Tôi bịa đại ra, mừng vì bà đã không biết đến nó – Em làm… nhân viên thường thôi. Là vì lúc trước giúp ngài Dũng một vụ nho nhỏ…
- À, ra thế! – Bà gật gù vẻ khinh thị – Anh Dũng đúng là độ lượng thật đấy!
- Vâng… vâng ạ!
Nhưng bà đã kiêu kì quay đi, được hai bước, bà dừng lại, quay nghiêng đầu nói với tôi:
- Mà tôi đáng tuổi mẹ cậu đấy! Ăn nói cho cẩn thận!
- Dạ… cháu xin lỗi!
Tôi thở phào thấy bà đã đi khuất, thoáng mắc cười khi sự cẩn thận của mình trong xưng hô lại hoá ra phản tác dụng. Tôi nhấp một hớp rượu, nhận ra thứ rượu nhẹ tênh này lại chẳng giúp mình thấy khá hơn tẹo nào. Uống hết rượu, tôi trả li lại khay trên tay cô hầu bàn rồi dè dặt đi xung quanh, cố không gây ra một sự chú ý nào, tai lùng bùng những câu chuyện xa lạ xung quanh. Vòng qua một nhóm khách đang xuýt xoa vây quanh một bình sứ lớn nghe đâu có lịch sử hơn 200 năm, tôi bắt gặp một lão tướng đang đứng một mình trước một bức tranh nhỏ ở một góc vắng. Ông khoác một chiếc áo măng tô cũ đã bạc màu, đội mũ nỉ sọc và chống gậy. Cảm thấy đã tìm được một góc phù hợp, tôi nhẹ nhàng tới đứng cạnh ông, nhìn theo ông vào bức tranh trên tường.
Tôi có thể đã cứ như thế đứng chết trân, miệng há hốc không nói nên lời đến hết buổi, nếu như lão tướng không lên tiếng.
- Con biết bức tranh này hở con trai? – Giọng ông có nhiều phần mang âm sắc một xứ xa xôi, đâu đó phía nam.
- Vâng – Tôi run run đáp, mắt vẫn chưa rời bức tranh – mà cũng không phải. Đây là lần đầu tiên con xem tranh này, nhưng cảnh này con đã thấy rất nhiều lần rồi…
Góc phố vắng… Nhà cổ rêu phong… Mái ngói đỏ… Nơi tôi đã gặp nàng…
- Lão không nghĩ là tuổi con còn có thể biết đến cảnh này… – Phải rất tập trung mới có thể nghe ra những tiếng khào khào của lão tướng giữa gian phòng này – Con có thấy tranh đẹp không?
- Đây là khung cảnh đẹp nhất mà con từng thấy, ông ơi!
- Con có con mắt hơn tất cả đám người ở đây đấy!
Ông lão cười khà khà một vẻ thích thú. Tôi nín thở hỏi, nghe tim mình dộng mạnh hơn bao giờ hết:
- Ông ơi, ông là tác giả tranh này ạ?
- Haha, lão làm sao có được tài năng đó! Con có thấy chữ kí tác giả ở góc tranh không?
Như thể một lần nữa rơi vào giấc mơ của chính mình, tôi nhìn theo ngón tay chỉ của ông lão để thấy một chữ kí với bốn kí tự rời rạc, bắt đầu bằng chữ P. Vì một lẽ không tên, tôi chợt thấy nước mắt mình ứa ra.
- Nhưng mà không phải – Lão tướng chậm rãi nói tiếp, không để ý đến vẻ mặt tôi – thằng con lão làm kinh tế thì giỏi thật, nhưng hiểu biết hội hoạ chỉ là tay mơ thôi.
- Sao hả ông? – Tôi quẹt nhanh nước mắt, hoá ra mình đã gặp cụ thân sinh gia chủ nãy giờ mà không biết.
- Đây không phải tranh ông Phái! – Ông lắc đầu – Tranh chép, chép khéo lắm, nhưng không phải tranh gốc.
- Ông ơi, ông có quen hoạ sĩ này hả ông?
- Ừ con ạ, lão với ông hoạ sĩ chơi với nhau từ hồi thanh niên…
- Thế giờ ông ấy ở đâu hả ông?
- Con trai, con muốn gặp ông Phái hả?
- Vâng, con… cũng vẽ tranh, nên là… – Tôi ngập ngừng, rõ ràng đó chỉ là một nửa lí do.
- Ra thế… – Lão tướng gật gù, có gì đó là lạ trong tiếng cười của ông – Con đến phố này, hỏi nhà ông Phái hoạ sĩ thì ai cũng biết, hỏi mấy bà hàng nước ấy. Phố… phố…
Ông lão vừa nói được tên phố thì một cô gái hầu bàn váy đen tới mời chúng tôi ra sân để nhập tiệc. Ông lắc đầu, bảo rằng đã ăn rồi, mời tôi cứ tự nhiên.
- Ông ơi, con cảm ơn ông nhiều lắm! – Tôi rối rít, vừa bước lùi theo cô gái vừa nói – Khi nào có dịp con sẽ lại đến thăm ông nhé!
Ông lão gật đầu, cười hiền từ. Khi ấy, cả tôi và ông đều không biết rằng chúng tôi sẽ không còn dịp nào gặp nhau được nữa.
***
K là một người đàn ông tầm thước, quá sức phong độ so với tuổi của ông mà tôi được biết. Mặc một bộ vest trắng với áo sơmi đỏ, ông xuất hiện từ trên một vị trí giống như là một sân khấu nhỏ, nổi bật giữa đoàn người có mặt. Ông phát lời chào bằng một giọng sang sảng, không cần tới micro, một giọng nói mà tôi biết chắc là một khi nó cất lên, mọi giọng khác sẽ phải ngừng lại.
- Tất cả những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều nhận được tấm lòng tri ân của tôi! – Ông nói, nâng cao chiếc li của mình – Bữa tiệc nhỏ này để tôi bày tỏ điều đó, dù là rất nhỏ so với những gì tôi đã nhận được từ các quý vị! Mọi người, đã tới đây rồi thì hãy vui lên nào!
Bữa tiệc bắt đầu trên nền nhạc nhẹ, chừng như có ý để mọi người vừa ăn uống vừa nhảy valse. Từng nhóm người, hoặc đã quen biết trước, hoặc vừa mới quyết định thiết lập mối thâm tình, ngồi thành từng bàn, đứng lên ngồi xuống để lấy đồ ăn từ quầy hoặc được phục vụ bởi các cô gái váy đen tạp dề trắng. Đồ ăn được bày trong đĩa pha lê hay nồi bạc sáng bóng trên hai dãy bàn kéo dài hết hai mặt sân. Choáng ngợp với đủ thứ màu sắc và mùi vị, tôi vẫn cảm thấy không thực sự có ấn tượng với bất kì món ăn nào ở đây.
Ý thức được sự lạc lõng của mình, tôi cố tình chọn một bàn trong góc, nhẹ nhàng từ chối mọi đề nghị khác của những người phục vụ. Đằng kia, K mang đĩa của mình qua từng bàn, đích thân rót rượu cho từng người và ngồi lại mỗi bàn một chút. Bữa tiệc kéo dài đến nỗi đã cố ý lấy mỗi lần chỉ phần nhỏ của một món và ăn thật là chậm rãi mà tôi cũng đã ăn được gần như tất cả các món và bắt đầu cảm thấy khó thở vì no. Tới khi đêm bắt đầu lạnh hơn và khách khứa bắt đầu vãn dần, tôi cảm thấy mình nên tìm đường rút, nhất là khi tôi đã biết rõ ngày mai tôi cần phải đến đâu. Tôi nhìn quanh quất, tìm gia chủ để nói một lời chào, thì thấy K đang bước về phía bàn mình.
- Ngồi một mình à? – Ông gõ gõ lên trán bằng một ngón bàn tay không cầm chai rượu – Cậu là…
- Chào chú ạ. Cháu là Phi – Tôi không quên lời dạy khi nãy của bà mệnh phụ – Ở Happy Time ấy ạ!
- À à! Người chia sẻ thời gian cho tôi đây mà! – K cười, ngồi xuống ghế cạnh tôi – Mà chú cháu gì?! Tớ đang hồi xuân đây! Đang thích trẻ!
- Vâng, em chào anh! – Tôi cười méo xẹo, tự hỏi không biết có phải làm khó người đối diện là sở thích của giới thượng lưu hay không.
- Ngon miệng chứ hả? – Vừa hỏi K vừa rót rượu vang vào li của tôi, giọng ông cũng có một đôi chút âm sắc xứ nam – Thấy tiệc nhà tớ thế nào?
- Hoành tráng anh ạ! … Phải cái em không quen ai cả – Tôi thật thà nói thêm.
- Thì chủ động mà làm quen đi chứ! – Ông hạ giọng – Thế mới thăng tiến được! Người ta đến đây tìm kiếm quan hệ cũng nhiều.
- Dạ…
Tôi cười vẻ lễ độ, dè dặt uống li rượu của mình theo cách tôi đã thấy Q làm. Q… giá mà cô cũng có mặt ở đây. Khi hạ li rượu xuống, tôi nhận ra K đang thu tay lên bàn, nhìn tôi chăm chăm như thể đang định giá một món đồ.
- Trẻ, trẻ quá! – Ông lắc đầu nhè nhẹ – Quá trẻ, quá trẻ để có thời gian chia cho người khác!
Lẽ ra tôi đã phải biết, tất cả mọi người sẽ đều nói vậy, kể cả chính người đã bỏ tiền ra thuê tôi ngủ thay họ. Không thể nói với K theo cái cách đã nói với B, tôi im lặng.
- Trông cậu không phải là phường giá áo túi cơm đâu – K mơ hồ khua một ngón tay trước mặt tôi – Phí quá đấy! Những cái việc ngủ thuê này để cho mấy ông già hết việc mà vẫn cần tiền là được rồi!
- Vâng, cũng vì em đang chưa tìm được bánh răng… à, tìm được việc nên cũng đành…
- Chưa có việc à? Ờ, suy thoái kinh tế, sinh viên ra trường thất nghiệp là chuyện thường.
K khịt mũi, gật gù với chính mình. Rồi ông lấy từ trong túi áo vest ra một phong bì gập đôi, đưa cho tôi từ dưới gầm bàn.
- Cầm lấy mà trang trải! Bọn Happy Time chắc chẳng trả được cho các cậu bao nhiêu đâu, phải không?
- Cái này…
Tôi còn tần ngần thì ông đã ấn cái phong bì vào tay tôi, ngón cái bàn tay kia giương lên vẻ đe doạ.
- Cầm lấy, rồi đi tìm việc mà làm! Việc gì cũng được, đúng ngành cũng được, không đúng ngành cũng được, miễn là có một cái văn phòng mà đến, rồi lừa lựa mà thăng tiến, hiểu chưa?!
- Vâng…
Tôi cảm kích, chẳng biết đáp gì hơn. K tỏ vẻ hài lòng, ông vỗ lên vai tôi chắc nịch rồi dợm đứng lên. Tôi mới chợt nhớ ra, không phải chỉ khách hàng mới có lí do để thắc mắc với người ngủ thuê của mình.
- À, công việc bận rộn lắm hả anh?
- Công việc nào?
- Thì… công việc của anh ấy ạ.
- Hả? Công việc á? – K cười lớn – Không có công việc nào hết! Lao động đủ rồi, hưởng thụ bận quá thôi!
- Dạ…
- Này, có người yêu chưa?
- Em chưa…
- Thế tốt! – Ông nháy mắt với tôi – Ăn xong cứ ngồi lại đây, đi với tớ rồi tớ kể cho mà nghe!
***
Tiệc tan, một cô gái hầu bàn đưa tôi trở lại phòng khách cùng với ba người đàn ông khác. Họ còn trẻ, người già nhất có lẽ ở đâu đó nửa cuối những năm tuổi ba mươi. Họ lịch sự đáp lại lời chào của tôi rồi quay trở về với câu chuyện của mình. K xuất hiện trở lại sau đó một lát, ông đã kịp thay sang một bộ vest đen với sơmi tím. Ông lấy ra một hộp nhôm những điếu xì gà vỏ nâu, đưa mời mấy người ở đó; tôi là người duy nhất xin phép từ chối. K lấy một điếu phần mình, và người lớn tuổi nhất trong số ba người kia, ngó bộ bảnh bao đứng đắn, vội bước lại châm thuốc cho ông.
- Sao? Tớ mời anh em độc thân ở lại cơ mà? – K trỏ người vừa châm thuốc cho mình hỏi, sau một hơi thuốc sảng khoái, giọng nửa đùa nửa thật – Cậu Mạnh cũng ở lại là thế nào?
- Tối nay em độc thân rồi bác ơi! – Người đàn ông nhún vai – Vợ em nó đang bế con về quê. Trăm ngày ông bác bên ngoại.
- Thế là độc thân? Hay đấy! – K cười lớn – Cứ thế là nhất! Sống đời sung sướng việc gì phải chăm lo ai?!
- Thế giờ đi đâu hả bác Dũng? – Một người khác hỏi.
- Đến một chốn tửu trì nhục lâm! No say cho hết đêm nay!
- Tửu trì nhục lâm của bác trưởng thì nhất rồi đấy! – Người còn lại phụ hoạ.
Một chiếc xe bốn chỗ đã chờ sẵn ngoài cổng căn biệt thự, một chiếc siêu xe, hẳn rồi! Như một cách thể hiện tấm chân tình, ba người đàn ông đứng lại giành nhau ghế lái, nhưng chính K đã vạch họ ra để ngồi vào đó. Ông vẫy tôi vào ghế bên cạnh, để mặc bọn họ chia sẻ với nhau băng ghế sau. Dù sao thì như vậy họ cũng có điều kiện tiếp tục câu chuyện khi nãy hơn. Nhưng giờ thì họ đang tấm tắc thán phục chiếc siêu xe cũng như tấm lòng mến khách vô biên của chủ nhân nó. Xe bắt đầu chạy. Điểm đến là đâu, tôi cũng không biết nữa.
- Này, nghèo thì sao? – K chợt hỏi, mắt ông vẫn nhìn thẳng khi lái xe, nhưng tôi biết ông đã nói với mình.
- Dạ, thì đói – Tôi vụt miệng đáp.
- Không! – K lắc đầu – Thì nhục, các chàng trai ạ! Nghèo thì nhục!
Ba người trên băng ghế sau bắt đầu dừng câu chuyện của họ, im lặng lắng nghe. Khoang xe nồng nồng mùi khói xì gà, nghe như mùi cacao sữa. Giọng K vang vang trầm lắng.
- Ngày xưa có thời tớ nghèo, các cậu chẳng tưởng tượng được đâu. Một mùa đông đúng một cái áo ba-đờ-xuy của ông già. Nghèo, đi đâu chẳng ai người ta coi trọng, bạn bè nó cũng khinh. Nhưng nhục nhất là gì? Là gái nó không thèm nhìn đến mình! Tài hoa nghệ sĩ gì thì cũng đếch bằng thằng có xe đạp, có nhà thành phố, có thịt cá mậu dịch. Thế thì phải làm sao? Phải vượt lên chứ còn thế nào nữa?
Hình như chiếc siêu xe đang đưa chúng tôi tới một vùng ngoại ô. Hai bên đường thưa thớt những ánh đèn, các hàng quán đang bắt đầu thu dọn để đóng cửa. Đêm đã khuya lắm rồi. Tôi chợt nhớ tới cha mẹ mình. Họ có nghèo không? Có nhục không? “Vượt lên”, có phải họ cũng đã nghĩ như thế khi nói với tôi điều đó?
- Nhưng mà hồi ấy chưa nhận ra thế! – Ông phá lên cười, như cười chính sự ngu ngốc thời trẻ của mình – Phải đến khi… chà… Đến khi bị con bồ bỏ đi theo một thằng con bà mậu dịch. Haha… Đến lúc ấy tớ mới nghĩ ra. Tiền, tiền hết! Không có tiền thì mình chẳng có cái giá trị gì ở đời này cả!
- Chuẩn man! Em thì…
Một giọng cất lên từ băng ghế sau, nhỏ dần rồi tắt đi ngay. Không ai khác có ý định xen vào câu chuyện của người anh lớn.
- Nhưng phải thế mới tốt! – K hắng giọng – Đời thỉnh thoảng phải cho mình một cái tát để mà tỉnh ra. Mà lúc nào cũng phải bắt đầu từ con số không. Các cậu phải biết là con sư tử sức nó vồ được con thỏ, con gà, nhưng nó không làm thế. Con sư tử bao giờ cũng cứ để thật đói rồi nó mới đi săn mồi, mà săn là săn con linh dương, con bò tót! Cái ngày đời tát cho tớ một cái tỉnh ra ấy, là lúc tớ đói lắm rồi, không làm là chết, không săn là chết! Hồi ấy chắc tớ bằng tuổi cậu Phi này này…
K chỉ sang tôi. Ông dừng xe trước một ngã tư, châm một điếu thuốc nữa trong lúc chờ đèn đỏ.
- Lúc ấy tớ đã quyết là mình phải thật đàng hoàng, đàng hoàng hơn tất cả cái đám bạn bè thời đấy. Đàng hoàng hơn cái thằng ấy, thằng con bà mậu dịch ấy. Tớ bắt đầu đi làm kiếm tiền, làm đủ thứ, cái gì cũng làm, làm được là làm, kể cả đi làm bảo vệ. Bằng tuổi các cậu tớ đã đi từ bắc vào nam được vài chục lần. Đi buôn ấy mà! Ba mươi năm liền không biết thế nào là nhậu, là chơi, là bạn là bè. Hồi ấy mà không phải ngủ thì chắc là chỉ mất hai mươi năm thôi, nhỉ?
Câu cuối ấy rõ ràng là muốn nói với tôi. Tôi nghĩ tới J. Liệu có phải hắn cũng đã từng bị cuộc đời cho một cái tát theo cách K nói hay không? Ba mươi, không, chỉ hai mươi năm sau thôi, có phải J sẽ trở thành một K thứ hai, tổ chức một dạ tiệc tri ân và rủ những kẻ độc thân tới một chốn nhục lâm tửu trì nào sau đó?
- Ba mươi năm, giờ thì tớ đã đạt được những gì mình muốn. Ngẩng cao đầu với đời. Gặp lại bạn bè tự thấy chẳng ai bằng mình. Tớ đã dành thời gian quá dài để làm việc, để kiếm tiền, giờ cũng chẳng còn trẻ gì nữa, tớ phải hưởng thụ những gì mình kiếm được. Chẳng phải đề dành cho ai cả!
Sau này, tôi được biết trên danh nghĩa K đã không hề lấy vợ, và theo đó, không có con. Còn sự thực sẽ trở nên thật bi hài ở biến cố kế tiếp.
- Các cậu vào phòng khách nhà tớ rồi phải không? Tất cả những đồ bày ở đấy là tớ đã bỏ công đi sưu tầm trong suốt ba năm nay. Tớ đã từng bay nửa vòng Trái đất để mua cho bằng được một cái lắc tay cổ. Mà tớ cũng chẳng thích gì nó! Nhiều tiền quá, phải tiêu thôi chứ làm gì bây giờ?
Trong một thoáng, tôi những muốn rút phắt cái phong bì trong túi áo ra và vứt nó ra ngoài cửa xe. Đương nhiên là tôi đã không làm vậy.
- Cuộc đời có quá nhiều thứ để mà hưởng thụ, quá nhiều, nhất là khi đã có quá nhiều như tớ. Người ta bảo thế nào nhỉ? À… Lúc có sức khoẻ, có thời gian thì không có tiền, lúc có tiền, có sức khoẻ thì không có thời gian, lúc có thời gian, có tiền thì lại không có sức khoẻ. Nhưng nhờ anh bạn trẻ này – K vỗ vai tôi – tớ đã có cả tiền, cả thời gian và cả sức khoẻ. Để hưởng thụ, chàng trai ạ, để hưởng thụ!
Những người khác trong xe hẳn không thể hiểu hết được ý nghĩa những câu cuối của K. Nhưng tôi thì đã có câu trả lời cần thiết, tuy rằng nó vẫn cứ là một điều khó hiểu. Tôi nhớ lại gương mặt an nhiên thư thái của Q đêm đó, chẳng phải đó chính là một minh hoạ chuẩn xác khái niệm “hưởng thụ” hay sao? Và rồi khi chưa ai kịp hỏi thêm gì, chiếc siêu xe đã phanh lại.
- Đến rồi đây!
Chúng tôi lần lượt bước xuống trước một nhà hàng karaoke tráng lệ với một con thiên mã khổng lồ được khắc nổi trên những tầng cao mặt tiền. Người quản lí mặc complet tỏ ra quen biết với K đón chúng tôi ở cửa rồi dẫn chúng tôi tới thang máy. Một chốn tửu trì nhục lâm ư? Dù hiểu theo cách nào thì tôi cũng không cảm thấy có thể thoải mái được như K và những người khác.
- Đủ hết các thứ anh dặn chưa? – K hỏi người quản lí.
- Tất cả đã sẵn sàng phục vụ thưa sếp!
- Tốt lắm! – K gật gù – Nốt đêm nay rồi mai anh lại ra sân bay rồi!
K bước vào thang máy, ra hiệu cho những người khác vào theo. Lúc ấy, ông đã không biết được rằng kì thực, những giấc ngủ thuê của tôi không mang lại cho ông nhiều sức khoẻ đến thế, và rằng chuyến bay ngày mai sẽ không bao giờ cất cánh đối với ông.
***
Chốn “tửu trì nhục lâm” mà K nói tới hoá ra chỉ là một phòng hát được thiết kế như thể cho tới ba mươi người. Cầu kì và sang trọng, nhưng cũng là một phòng hát như những nơi tôi đã từng đến cách đây vài năm. Năm người chúng tôi vừa ngồi xuống thì những người phục vụ bắt đầu mang vào phòng nhiều két bia đủ loại. Một lát, đích thân người quản lí bước vào phòng, khệ nệ vác theo một chai rượu khổng lồ gắn vào một bộ khung quay. Ông ta đặt chai rượu xuống, mở nó ra rồi rút đi. K bước tới, đẩy nhẹ vào cổ chai cho nó đu đưa vài nhịp, quay sang chúng tôi, ông hỏi:
- Thế nào? Chai gật gù 5 lít này đã đáng mặt tửu trì cho các anh em chưa?
- Hết sẩy! – Một người tán.
- Thế còn nhục lâm đâu anh? – Một người khác hỏi, giọng hưng phấn hẳn.
- Cứ ẩm tửu đi, “nhục” lên bây giờ đây!
Một người phục vụ vào phòng, nhận tờ phiếu yêu cầu bài hát chuyền ra ngoài rồi bắt đầu rót rượu ra năm cốc lớn. Tôi bất giác liên tưởng đến những buổi sát phạt nhau bằng rượu ngô mà tôi chỉ dám tham dự đúng một lần thời sinh viên. Miễn cưỡng đón lấy cốc rượu từ tay người phục vụ, tôi tự hỏi “nhục” mà K nói tới sẽ là thứ lạc thú nào nữa. Ha, nghèo thì nhục, giàu cũng nhục!
Người phục vụ rót tới tuần rượu thứ ba thì cánh cửa phòng hát bỗng bật mở, và bốn cô gái ùa vào phòng, ríu rít chào chúng tôi. Cả bốn cô đều trên mức ưa nhìn, mỗi cô một kiểu tóc và một màu váy – đỏ, vàng, xanh lam, hồng – dù rằng váy của các cô đều ngắn và bó tới nỗi lẽ ra các cô chỉ nên bước từng nửa bàn chân một. Nhưng các cô không làm vậy, đương nhiên. Sải rộng những đôi chân dài trắng nõn, các cô nhanh chóng sà vào bên cạnh những người đàn ông đang ngạc nhiên thích thú. K đắc chí lắng nghe những lời tán tụng mình, trong khi cô gái bên cạnh ông, cô váy đỏ, bắt đầu mở một chiếc khăn giấy ướt. Rồi ông nhận ra.
- Ơ kìa, sao lại để chàng trai kia ngồi một mình thế?
- Không sao đâu ạ! – Tôi vội xua tay – Em…
- Nào, vớ vẩn! – K một lần nữa giương lên ngón tay cái đe doạ – Đã đến đây rồi thì phải hết mình đi!
- À, còn một bé nữa đang sắp tới anh ạ – Người quản lí xuất hiện ở ngưỡng cửa ngay sau đó – Chờ một tẹo! À, em cho chạy list nhé!
Ông ta nháy mắt đầy ẩn ý, và K gật đầu. Xung quanh, các em gái bắt đầu mở bia hàng loạt, trong lúc vẫn đang uốn éo trong vòng tay những người đàn ông. Nếu như đây là cách họ hưởng thụ… Tôi trút nốt cốc rượu vào họng, thốt rùng mình rồi xin phép ra ngoài đi vệ sinh.
Tôi hất nước lên mặt nhiều lần nhưng vẫn chưa cảm thấy dịu bớt. Vì một lẽ nào đó, mặt tôi đã không ngừng nóng lên kể từ khi bước chân vào chốn tửu trì nhục lâm này. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc và quyết định quay trở lại phòng hát, biết rằng tìm cách chuồn về trước sẽ là một hành vi khiếm nhã. Từ cuối hành lang, tôi nhận ra một cô gái, cô gái thứ năm, đang đứng trước cửa phòng hát. Cô có mái tóc đen dài rất thẳng và mặc một chiếc váy quây một mảnh tím sẫm. Cô đang căng thẳng, căn cứ vào cái cách cô nhắm mắt và hít thở sâu nhiều lần. Điều đó khiến tôi cảm thấy thực lòng áy náy khi bước thật nhẹ đến chỗ cô. Cô gái siết nhẹ bàn tay trước ngực, thở ra một hơi dài sau cuối rồi mở mắt ra quay sang tôi.
- A…
- A…
***
L đã rất nhanh bước lùi lại và cúi đầu chào tôi nhưng tôi vẫn kịp nhận ra một thoáng ngỡ ngàng trong ánh mắt hãy còn lạnh lùng của cô gái. Cô hẳn cũng đã nhận ra tôi. Không thể nghĩ ra được gì, tôi đỡ cô đứng thẳng dậy.
- Sao cô lại ở đây?
- Anh nhận ra rồi à? – L thở dài – Anh là khách trong phòng này à?
- Ừ, tôi… được mời. Cô làm gì ở đây vậy?
- Làm việc! – L cười nhạt.
- Việc gì?
- Việc giống anh đấy! Anh ngủ thuê, tôi cũng ngủ thuê! – Cô quay mặt đi, giọng trớ trêu – Người ta thuê anh để ngủ thay họ, còn người ta thuê tôi để ngủ… với họ!
Tôi nhận ra gương mặt L đã được chăm chút rất kĩ trước khi đến đây. Thế nhưng, điều đó lại không khiến tôi muốn nhìn vào cô nhiều hơn. Thậm chí là ngược lại. Một phần cõi lòng tôi trở nên trống rỗng, chẳng biết vì sao. L quay lại, nhìn tôi qua hàng mi cong nồng nàn.
- Bước vào căn phòng này thì anh là khách hàng, tôi là người phục vụ! Đừng có tỏ ra ngược lại! Đừng thương hại tôi! Nghe chưa? – L luồn sang ôm lấy cánh tay tôi – Đi nào!
Chúng tôi bước vào phòng, đón nhận những lời cợt nhả nhão nhợt. Các cô gái đang vừa hát vừa rúc rích cười trong khi những người đàn ông đang vục mặt vào ngực họ. L đỡ tôi ngồi xuống ghế, ân cần mời mọc. Ánh đèn nhập nhoạng trong phòng hát không cho phép tôi nhìn thấy được ánh mắt cô. Cô đã được trả bao nhiêu cho một đêm như thế này? Vì lẽ gì mà số phận lại sắp xếp cho chúng tôi gặp lại nhau như thế này? Vì lẽ gì mà chúng tôi lại bị ném vào trong vòng tay nhau, một người ngủ thuê và một người ngủ thuê, trong khi cả hai chúng tôi đều không mong muốn điều đó? Chúng tôi đang ở đây vì điều gì?
Lạc trong những suy nghĩ đó, tôi uống rất nhiều rượu, và cả bia, nghe lùng bùng trong tai những lời ca vô nghĩa, những tiếng nói cười như vọng lại từ một cõi mịt mù nào xa lắm. Không, là chính tôi đang lùi dần vào một cõi mịt mù nọ. Nhạc cứ vang, người cứ cười cứ nói, mái tóc cô gái bên cạnh cứ dịu dàng toả hương giữa hỗn mang lạc thú. Tôi ngả gục vào lòng L, gối đầu lên đùi cô, thiếp đi. Trong lòng cô… cũng rất ấm…
Người Ngủ Thuê Người Ngủ Thuê - Nhật Phi Người Ngủ Thuê