Chương 11
hưa giám đốc, có một bà tự xưng là Hồng Vy muốn tìm giám đốc.
Trung cau mày, anh nghĩ đến Hoàng Văn. Ba năm kể từ ngày cưới họ không còn lui tới, hôm nay Vy đến tìm việc gì vậy? Dù Trung vẫn không quên mình đang nuôi đứa con của Văn, anh gật đầu ra lệnh:
- Cô mời bà ấy vào đây giùm tôi.
Hồng Vy đẩy cửa bước vào, Trung khựng lại. Anh xuýt không nhận ra Vy, cô ốm gầy nhom, trang điểm hơi diêm dúa. Hình như cuộc sống của cô và Văn không được êm đềm, con người ta khi sống trong hạnh phúc, không bao giờ tồi tệ như vậy.
Trung đứng lên tươi cười:
- Chào Hồng Vy! Cô với Hoàng Văn mạnh và hạnh phúc chứ?
Vy ngồi xuống ghế đối diện Trung, cô nhìn anh chăm chú:
- Anh và Uyển Nhi hạnh phúc?
- Vâng, chúng tôi hạnh phúc, có mtộ cháu ba tuổi và hình như Nhi sắp làm mẹ.
Vy nhếch mếp cười mỉa mai:
- Hình như anh đang sung sướng thoả mãn với hạnh phúc của mình?
- Lẽ dĩ nhiên là có.
Vy bỗng đổi giọng hằn học:
- Anh hạnh phúc thật tình hay anh làm màu qua mặt tôi vậy anh Trung?
Trung tắt nụ cười, anh cau mặt:
- Vy nói gì vậy? Tôi làm màu với cô để được gì chứ?
- Đứa con của anh là con của Uyển Nhi và Hoàng Văn, đúng không?
- Ai bảo với cô như vậy?
Trung cảnh giác, anh lườm lườm nhìn Vy. Cô mím môi vẻ giận dữ rồi cay đắng:
- Anh đúng là thằng ngu mà, đi nuôi con của người, rồi bây giờ họ còn cắm sừng lên đầu anh.
Trung đờ ra, anh tức giận đứng dậy:
- Tôi không muốn nghe cô ăn nói bậy bạ nữa. Vy hãy về đi! Tôi không muốn cô đến đây phá hạnh phúc của tôi. Ba năm về trước, đã một lần cô bỏ thuốc mê cho Uyển Nhi, nếu không là tôi, Nhi đã tan nát đơi.
Vy cười khỉnh:
- Thì chính vì vậy tôi mới bảo anh ngu. Nếu hôm đó anh đừng quân tử hảo, biết đâu đứa con ấy là của anh. Giờ đây đã đến lúc Hoàng Văn đòi con lại, anh ta sẽ ly dị tôi và Uyển Nhi sẽ trở lại với Hoàng Văn.
- Cô nói dối! Cô đi ngay, tôi không muốn nghe.
Hồng Vy đứng lên, giọng cười cô như pha lê vỡ lốc xoáy vào đầu Trung.
- Anh không tin tôi cũng đúng. Với một người quá khôn khéo và đẹp đẽ như Nhi, nó gặp Văn là đúng rồi, trai tài gái sắc. Anh gọi điện xem giờ này nó có ở nhà không, hay là đang ở quán Mây Hồng với Hoàng Văn.
Vy nện mạnh gót giày quày quả bỏ đi, mặc kệ Trung đứng ngẩn ngơ. Anh vùng dậy cầm lấy điện thoại run rẩy quay số.
- Alô... Khải Trung đây.
Tiếng Bà Khải Bình vang lên:
- Trung hả? Có chuyện gì vậy con?
- Uyển Nhi đi đâu mẹ?
- Nó xin phép mẹ đi ra phố được nửa giờ, có chuyện gì cần không?
- Dạ không.
Trung gác mạnh điện thoại, anh lao ra ngoài không kịp đóng cửa phòng làm việc của mình, chạy bay ra xe. Chiếc xe chồm lên giận dữ phóng ra đường.
Dừng xe ở một khoảng xa, Trung đi bộ đến quán Mây Hồng, anh đưa mắt tìm kiếm.
Nhi do dự mãi cho đến khi chuông điện thoại reo lần nữa và Hoàng Văn thúc hối. Phải gặp một lần nói cho rõ ràng. Ngày trước anh không hề biết có con và ngày nay cũng nói như vậy. Cô không thể phản bội Trung, cô đang mang cho anh đứa con. Dù muốn dù không Nhi cũng là vợ của Trung. Nhi thay quần áo, cô dứt khoát đi ra ngoài.
Hoàng Văn đón ngay trước cửa, anh mừng rỡ khi thấy Nhi và dang rộng vòng tay đón cô. Cô lách mình ra tránh anh, lạnh nhạt:
- Chúng ta vào trong nói chuyện đi anh Văn.
Họ đi khuất vào trong, một căn phòng riêng biệt có bộ xa lông và ít bàn ghế. Cô vào đề ngay:
- Anh Văn! Tạm thời chúng ta nên xem nhau như hai kẻ xa lạ. Anh ly dị Hồng Vy là chuyện của anh, còn việc anh muốn gặp con, anh Trung có thể mang con đến cho anh gặp. Nhưng em nghĩ, con còn quá bé để biết chuyện. Do đó, anh nên quên em và con đi, rồi anh sẽ tìm lại cho mình một tình yêu và hạnh phúc mới.
Hoàng Văn ngồi lặng người, anh không tưởng tượng được Nhi từ chối mình. Lần trước gặp nhau, cô đã khóc sướt mướt trong lòng anh, đón nhận từ anh những nụ hôn nồng nàn say đắm. Vậy mà chỉ có nửa tháng, cô hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng như băng tuyết. Anh cúi đầu đau đớn:
- Em không còn yêu anh sao Nhi?
- Dù có còn yêu anh đi nữa thì em vẫn là vợ của Trung, em sắp có con với anh ấy, em van anh hãy để em quên anh đi.
- Rõ ràng giọng nói của em mang âm hưởng đầy nước mắt, vậy mà em từ chối anh, tại sao em dối lòng vậy Nhi? Nếu Trung xem con anh như con của hắn, thì anh cũng vậy.
Nhi lắc đầu:
- Anh nên tự mình hỏi kỹ lại mình đi anh Văn. Ngày trước, chỉ một lần anh thấy em nằm trong vòng tay Trung, anh không tin em, bắt buộc em hiến dâng. Cho đến giờ này em cũng không hiểu vì sao không có những giọt máu hồng trên nệm, và chính vì đó anh đã xúc phạm em.
- Định mệnh đã cho chúng ta có duyên mà không có nợ. Quên em đi!
Hoàng Văn nhìn Uyển Nhi không chớp mắt, trước mặt anh là một Uyển Nhi nào đó xa lạ, chứ không yếu đuối như ngày nào.
Cô đặt tay lên tay anh:
- Em biết người như Hồng Vy không bao giờ hợp với anh. Rồi anh sẽ tìm được một người con gái cho mình, anh còn trẻ và nổi danh mà. Quên em đi. Lớn lên, con cũng sẽ đi tìm anh.
Văn úp mặt lên tóc Uyển Nhi, nỗi buồn trong anh mênh mông. Anh biết đây là lần gặp gỡ cuối cùng anh được ngồi gần bên cô. Anh run run siết nhẹ tay Nhi, nước mắt cô chảy dài trên má.
Rầm...
Chiếc ghế nhỏ trước cửa phòng đánh mạnh vào vách gỗ, Văn buông Nhi ra. Văn bật dậy khi thấy Trung và Hồng Vy. Vy nhìn anh nhếch môi cười khinh miệt, mặt tái ngắt. Còn Trung, anh đứng như trời trồng, hai tay nắm chặt lại, mắt anh vằn lên những tia lửa đỏ.
- Anh Trung...
Uyển Nhi chạy nhanh về phía Trung, mặt cô nhợt nhạt.
- Cô muốn nói gì hả... đồ phản bội!
- Anh Trung... không phải...
- Hèn nào tôi nhìn thấy cô thay đổi âu sầu, cô đi đứng không nguyên do. Vy có còn là bạn của cô nữa không vậy?
- Anh Trung! Lỗi này hoàn toàn do tôi. Nhi không có tội, cô ấy vẫn là vợ anh.
Trung hất mạnh tay Văn, anh lôi tay Nhi.
- Cô muốn về hay ở lại đây?
Chưa bao giờ Nhi thấy Trung giận dữ, cô run rẩy khuỵ xuống chân anh. Anh lôi bừa cô đi.
Hồng Vy cười lớn:
- Anh ta sẽ ly dị vợ, anh được Uyển Nhi rồi đó anh Văn.
Bốp...
Hoàng Văn tát mạnh vào mặt Vy:
- Cô là con rắn độc! Uyển Nhi không cần tôi đâu, cô đã làm tan nát hạnh phúc của người ta rồi.
- Tôi không có hạnh phúc thì không ai được quyền có hạnh phúc.
Hồng Vy bưng mặt một bên má cô đỏ lựng vì cái tát mạnh mẽ. Cô căm hờn nhìn Văn:
- Anh nên cám ơn tôi mới đúng, tôi tìm lại Uyển Nhi cho anh, khi mà nó đã hết yêu anh. Ha... ha...
Hồng Vy cười sặc sụa, Hoàng Văn hầm hầm bỏ đi. Anh không biết làm sao để nói rõ với Trung, nếu Nhi bị Trung hạnh hạ...
Ruột gan Hoàng Văn tơi bời.
Trung xô Nhi ngã dúi vào trong xe, anh đóng mạnh cửa lại, hằn học:
- Bất kể cô có còn là của tôi hay không, hay đứa con trong bụng cô không phải là của tôi, cô cũng không được đi khỏi nhà tôi. Tôi cấm, cô biết chưa? Nội tôi đã già, tôi không muốn bà buồn rồi chết sớm, cô nghe rõ chưa?
Cái xô mạnh của Trung làm đầu Uyển Nhi va vào thành xe đau điếng. Mặt anh giận dữ, cằm bạch ra, anh mở máy xe phóng như điên. Nhi lết lại gần, đặt tay lên cánh tay chồng, ứa nước mắt:
- Anh Trung! Em thề em vẫn là vợ của anh. Em chỉ đến van xin Hoàng Văn đừng khuấy đọng cuộc sống của mẹ con em.
Trung giận dữ hất Uyển Nhi:
- Cô đã hẹn hắn mấy lần ở đó rồi? Muốn dứt khoát, cô cũng có thể nhờ tôi mà. Rõ ràng cô ôm hắn, cô trong vòng tay hắn.
Nhi thút thít khóc, giờ phút này tiếng khóc và giọt nước mắt của cô như đổ dầu vào lửa. Anh lầm li, mặt thật dễ sợ.
Xe dừng trước nhà, Trung đi vào không thèm mở cửa cho cô, mặc cô loay hoay mở cửa. Bé Minh Khải chạy ra đón, cu cậu nhảy tưng lên đòi Trung bồng. Mặt anh dịu lại, anh bồng con đi rút về phòng nội mình.
Bà Khải Hoàn cười vui vẻ:
- Hồi sáng này, mẹ nghe con Uyển Nhi có bầu lần nữa, mẹ mày vui quá trời mà bà cũng vui nữa.
Niềm vui đến ngày hôm qua, Trung được một đêm hạnh phúc tuyệt vời, anh đã trân trọng hôn lên từng phần da thịt trên thân thể cô và ngày hôm nay cô đáp lại anh bằng cách ngồi trong vòng tay người tình cũ. Trung cười mà lòng anh đau buốt. Giận Hoàng Văn, giận Uyển Nhi nhưng anh không tài nào giận được Khải Minh.
- Ba "chố " ơi bà "chố "...
Giọng ngọng nghịu của thằng bé, bà Khải Hoàn bật cười cốc nhẹ lên đầu nó:
- Bà cố chứ.
- Mai mốt "chon" "chó" em bé hả?
- Ừ.
Trung nói chuyện với bà nội mà hồn anh trôi dạt tận đâu đâu.
- Mày làm gì ngơ ngẩn vậy Trung?
Bà Khải Hoàn nhếch mắt nhìn Trung, anh giấu tiếng thở dài, buông gọn:
- Con mệt.
- Mệt thì về phòng thay quần áo tắm rửa gì đi, bỏ thằng Minh lại cho bà.
Trung đứng lên thắt thểu đi lên sân thượng, anh ngồi xuống chiếc ghế bố. Buổi chiều nắng đã tắt, mây trôi bềnh bồng tím ngắt. Lẽ ra giờ này anh đưa vợ con đi dạo, tay trong tay giữa tiếng cười hôn nhiên của con, vậy mà giờ này chỉ có anh và một khoảng không gian buồn lạnh tẻ ngắt. Hình ảnh Uyển Nhi trong vòng tay Văn làm tim anh thắt lại đau nhói. Anh yêu cô nhiều quá nên không thể nào không đau đớn khi bị phản bội. Làm sao để xoá tan, để tha thứ, trở lại những ngày êm ấm cũ. Trung úp mặt vào đôi bàn tay, một sự đau đớn đến rã rời chiếm lĩnh, giày vò anh...
Màn đêm buông xuống... không gian mờ tối ảm đạm. Ở trên cao, anh không nghe thấy gì hết, ngoài tiếng gió vi vu và con tim mình đang đau nhức. Anh lịm đi trong bàng hoàng xót xa.
- Anh Trung...
Uyển Nhi bật ngọn đèn trên sân thượng, cô quỳ dưới chân và ôm chân anh khóc nho nhỏ. Trung khẽ nhổm dậy xê người ra, anh mêt mỏi lạnh nhạt:
- Kẻ nên khóc là tôi. Em là người hạnh phúc khi được yêu, em còn khóc gì nữa. Hay em trách tôi giam hãm em? Nói đi, tôi sẵn sàng trả tự do cho em.
- Anh Trung... em biết em có lỗi, nhưng em thề em chưa làm điều gì để phải xấu hổ khi nhìn anh.
- Tôi không muốn suy nghĩ gì nữa hết! Em đi xuống đi, tôi muốn một mình! Chẳng lẽ ban chiều em ngồi trong vòng tay Hoàng Văn, bây giờ em lại muốn tôi ôm em ư?
- Trời ơi!
Uyển Nhi gục khóc, cô thấy sợ hãi lời nói cũng như sự lạnh nhạt của anh. Cô nức nở:
- Chẳng thà anh đánh em đi, đừng lạnh nhạt với em như vậy.
- Bây giờ anh muốn một mình, em hiểu chưa?
- Nhưng từ chiều giờ anh về không tắm rửa cũng không ăn cơm, anh tự hành hạ anh, làm sao em làm ngơ cho được.
- Tôi đã lớn, có thể tự lo cho mình.
Trung đứng lên, anh đi lại ban công nhìn xuống đường, mặc Uyển Nhi đứng lặng lẽ. Cô kiên nhẫn đến bên anh:
- Em vừa hâm lại thức ăn, anh xuống ăn một chút đi.
- Khi nào cần, tôi sẽ ăn. Em đi xuống đi.
Nhi thất thểu đi xuống, căn phòng vắng Trung bỗng dưng tẻ ngắt, Nhi úp mặt xuống gối mà khóc. Khi yêu, anh như chàng trai si tình đến ngớ ngẩn. Và khi lạnh lùng, anh lại như tảng băng giá buốt.
Đồng hồ điểm hai giờ, Trung mới lò dò đi vào, anh vừa tắm xong. Thật lặng lẽ, anh ôm mền gối trở lại cái giường nhỏ ngày xưa của mình, Nhi bật khóc nức lên. Trung gắt:
- Giờ này cô nên ngủ đi là tốt nhất.
Anh trùm mền kín lên đầu. Đêm lạnh như tờ, thằn lằn tắc lưỡi tạo thành thứ âm thanh tẻ nhạt, hiu hắt.
Uyển Nhi thiếp đi trong giấc ngủ đầy nước mắt.
Cô tỉnh dậy, mền gối chỗ nằm của Trung được xếp gọn lại. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ. Nhi trỗi dậy, bé Khải Minh liếng thoắng:
- Ba đi làm rồi mẹ.
Bà Khải Bình lên tiếng:
- Sao sáng nay thằng Trung đi làm sớm vậy Nhi?
Nhi ấp úng:
- Dạ, con cũng không biết. Nghe nói là có hẹn với ai.
- Sáng chẳng chịu ăn sáng, dậy là đi mất.
Uyển Nhi dắt con vào phòng ăn, Ông Bình đang ngồi xem báo, ngẩng lên nói:
- Vợ chồng chúng mày giận nhau phải không? Đêm hôm qua, gần hai giờ mà nó còn lục đục ở phòng đọc sách.
- Dạ, anh Trung giận con.
- Biết ngay mà! - Ông Khải Bình mỉm cười - Nó được ba mẹ cưng nên hay hờn mát, con ngọt với nó là nó quên ngay thôi.
- Dạ.
Nhưng... buổi trưa hôm đó Trung không về nhà, Nhi gọi điện thoại đến công ty, điện thoại reo mãi đến cuối cùng Nhi nghe tiếng "cụp " mạnh, hẳn bên kia Trung đã hất ống nghe sang một bên. Nhi thở dài.
Buổi chiều, Nhi dắt con đến công ty. Trung đã đi khỏi từ lúc nào, Nhi đứng bần thần. Biết giãy bày làm sao cho anh tin đây, chỉ còn mong thời gian.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi