Mưa Trên Phố Lạ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
oài Khang cầm tay cô siết chặt một cách vô tình:
- Anh về đây vì em, có điều là anh không định nói sớm như vậy. Trước mắt còn những chuyện mà anh chưa giải quyết được.
- Vậy bây giờ anh nói ra làm gì?
- Anh sợ đến lúc em hiểu thì không còn kịp nữa. Em đã làm gì đến nổi ba má thằng Dũng phải lên coi mặt vậy Quỳnh?
Không để cho cô trả lời, anh nói tiếp:
- Suốt đêm qua anh không ngủ được, chỉ chờ sáng để đến hỏi em. Lúc sáng anh nóng nảy quá nên không nói được gì. Thật ra anh đâu phải là thánh.
Diễm Quỳnh thẫn thờ nhìn nơi khác:
- Nhưng anh nói chuyện đó làm gì. chúng ta lớn hết rồi. Tôi thì cần những gì nghiêm túc chứ không thích nghe cách tỏ tình lãng mạn. Đừng nói chuyện đó nữa.
- Em không chấp nhận được anh?
- Không. Mà cũng không hiểu tại sao anh có thể nói thích tôi, khi mới tối qua còn lo lắng cho người khác. Nói anh đừng buồn nhé. Chỉ có ai mất trí mới bùi tai, anh đểu lắm.
Nét mặt Hoài Khang rắn đanh. Rõ ràng anh bị xúc phạm:
- Kim Thu nói câu đó, anh chấp nhận, chứ em thì anh không tha thứ. Nói như vậy chẳng khác nào em phủ nhận những gì anh làm cho em.
Diễm Quỳnh vẫn lãnh đạm:
- Tôi cũng đâu có cần tha thứ, thậm chí còn khinh nếu anh vì chuyện tối qua mà vội lên tiếng với tôi. Tội nghiệp chị Thu quá, vớ phải một người tham lam như anh.
Hoài Khang nổi nóng:
- Em tôn trọng anh một chút được không, hình như em quen coi thường anh rồi, muốn nói gì thì nói phải không?
Diễm Quỳnh nhún vai, một cử chỉ khiêu khích cố ý. Thật ra cô sẽ nhào vào Hoài Khang mà khóc vì sung sướng, nếu không nghĩ tới Kim Thu. Anh ta tham quá, không muốn mất gì cả. Và cô chợt thấy ghét anh kinh khủng. Cô hếch mặt lên, kiêu kỳ:
- Về chứ? Tối nay tôi có hẹn, mà không chừng chị Thu đang chờ anh đó.
- Về thì về.
Hoài Khang gọi tính tiền rồi lầm lì ra xe. Anh im lặng suốt đường về, như có vẻ rất giận. Diễm Quỳnh cũng không nói gì. Cô cố ý quay mặt ra cửa để giữ một khoảng cách, dù lòng rất buồn.
Đến một khoảng đường vắng. Hoài Khang chợt thắng xe lại, hình như anh đã bớt nóng. Giọng anh trầm ngâm:
- Em còn nhớ lúc em đến Tokyo không? Lúc đó anh bị chấn động cả người. Thật ra anh… vẫn còn yêu em và đã tha thứ. Nhưng lúc đó có nói cũng không ích gì. Vì anh chưa giải quyết được chuyện Kim Thu, và điều quan trọng hơn là anh chưa đủ tiền để lập công ty.
Diễm Quỳnh ngồi lặng người. Một cảm giác sung sướng choán đầy trong lòng. Cô không quan tâm chuyện công ty. Chỉ chăm chú muốn biết anh sẽ thế nào với Kim Thu. Cô nhìn anh một cách căng thẳng:
- Vậy anh đã giải quyết thế nào? Em muốn biết lắm. Anh có yêu chị ấy chút nào không? Có giống như yêu em không?
- Anh không yêu, nhưng thương. Anh không giải thích được tình cảm của mình. Nhưng nếu yêu thì tụi anh đã cưới nhau lâu rồi.
Diễm Quỳnh thì thầm:
- Thế… tại sao anh không dứt khoát với chị ấy. Anh kéo dài như vậy chẳng khác nào làm hại người ta.
Hoài Khang có vẻ khó xử:
- Nói những chuyện như vậy đâu có đơn giản. Nếu em biết Kim Thu hy sinh cho anh thế nào, em sẽ thông cảm được. Anh đã đợi bao nhiêu dịp, nhưng cuối cùng đành cho qua.
Diễm Quỳnh thất vọng:
- Tại sao anh yếu đuối thế? Với em thì anh cứng rắn như thép, muốn bỏ thì bỏ. Còn với chị ấy thì anh mềm như bún. Vậy mà bảo là không yêu.
- Em không được so sánh như vậy.
- Vậy thì em phải nghĩ làm sao đây? Không phải em ích kỷ, nhưng mà em không chịu nổi nếu anh bảo yêu em mà còn cứ bám lấy người ta. Em biết em không có tính dịu dàng như anh muốn. Và em cũng không vì thế mà khác đi được đâu. Bản chất em là vậy rồi, nếu còn so sánh kiểu đó thì em không cần anh nữa.
- Đủ rồi, xa nhau mấy năm mà em vẫn không trưởng thành được chút nào sao. Lúc nào cũng ăn nói ngang ngược cả. Anh không đủ kiên nhẫn đâu.
“Cũng vẫn là như vậy. Với chị Thu thì anh ta mềm mỏng ngọt ngào. Còn với mình thì mỗi chút mỗi quát tháo", Diễm Quỳnh nghĩ thầm. Cô đùng đùng mở cửa xe:
- Tôi không về với mấy người nữa.
Hoài Khang kéo tay cô lại, nhưng vẫn ngồi yên:
- Em làm gì vậy?
- Buông ra, thật là dại dột khi từ chiều giờ để mất thời giờ với mấy người.
Hoài Khang gằn giọng:
- Anh thấy em vẫn không khác trước chút nào. Được rồi, về thì về, tính em quá quắt lắm. Anh chịu hết nổi rồi.
Diễm Quỳnh giậm chân, bịt tai lại:
- Tôi không thèm nghe.
Hoài Khang thở dài, rồi cho xe lướt tới. Diễm Quỳnh không biết cô đã làm cho anh buồn đến mức nào. Anh cứ nghĩ bây giờ cô đã trưởng thành hơn, đã trầm lại và biết lắng nghe. Vậy mà cô vẫn con nít như ngày trước.
Hình như những lần bị sốc không làm cô khác đi. Cô chỉ đau khổ trầm lắng lúc đó. Đến khi chuyện qua rồi thì quên bén đi. Và vẫn vô tư làm khổ người khác. Có lẽ vì quen được nhiều người đeo đuổi chiều chuộng rồi.
Anh thông cảm được tính khí trẻ con đó. Nhưng không thể không buồn. Anh cứ nghĩ nếu nói hết chuyện của anh với Kim Thu, cô sẽ thông cảm được và cùng bàn bạc với anh cách giải quyết hay nhất. Không ngờ chẳng những không được thông cảm mà còn nghe trách móc. Cách hay nhất là giao chuyện này qua một bên. Bởi vì càng nói thì càng có chuyện để gây gỗ.
Khi xe ngừng lại trước nhà, Diễm quỳnh lầm lì mở cửa bước xuống không thèm chào anh một tiếng. Và dằn dỗi bước đến mở cổng. Hoài Khang nhìn cử chỉ của cô mà cảm thấy ngao ngán. Anh chờ cô bước vào nhà rồi cho xe lướt đi. Cả anh cũng không biết khuôn mặt mình đang khó đăm đăm.
Diễm Quỳnh quăng chiếc giỏ lên bàn. Rồi chạy đến cửa sổ nhìn ra đường. Thấy xe không còn phía trước, cô lại đâm ra tức mình. Cô cứ nghĩ Hoài Khang sẽ vào nhà, thế mà anh bỏ về tỉnh bơ chẳng khác nào một sự khiêu khích.
Cô ngồi xuống bàn, chống cầm rầu rĩ. Chuyện Hoài Khang trở về vì mình không làm cô sung sướng chút nào. Mà cứ bị ám ảnh vì cách nói năng của anh. Cô nhớ lúc Kim Thu bị phỏng. Anh ta nói chuyện ngọt lịm. Mà không phải chỉ lúc đó. Bình thường cũng đã như vậy rồi. Còn đến cô thì nhăn nhó gắt gỏng. Từ trước giờ vẫn không thay đổi. Thật là chịu hết nổi.
Diễm Quỳnh nằm ngả người xuống ghế. Đầu óc vẫn lan man. Lạ thật, cô và anh nói chuyện yêu đương thì ít, cãi cọ thì nhiều. Vậy mà sao vẫn không bỏ nhau được. Chẳng lẽ khi yêu nhau càng nhiều thì càng có chuyện để gây gổ sao? Nó chẳng lãng mạn tí nào.
“Tình cảm của mình không lãng mạn như mình vẫn tưởng tượng“ – Diễm Quỳnh thì thầm một mình. Mắt cô khép lại lim dim. Rồi ngủ thiếp đi.
++
Bà Tuyến đặt ly nước trước mặt Hoài Khang, rồi ngồi xuống đối diện với anh, giọng thật niềm nở:
- Con Thu mới vừa đi công chuyện cho bác, chắc cũng sắp về đấy. Con chờ nó nhé.
- Dạ, tay cổ lành hẳn chưa bác?
- Hết rồi, thoa thuốc một đêm là hết bị rát ngay. Con nhỏ đó vậy đó. Bệnh hoạn gì cũng vậy thôi, chỉ cần uống một lần thuốc là khỏi ngay.
Hoài Khang mỉm cười ngồi nghe bà nói về Kim Thu. Cuối cùng bà thông báo một chuyện mà anh rất quan tâm:
- Nó mới nhận được thư mời của công ty dược đấy. Họ nhận rồi, đầu tháng sau đi làm. Nãy giờ nói chuyện mà bác quên cho con hay.
Hoài Khang nhìn bà chăm chú rồi thở nhẹ:
- Như vậy thì hay quá.
- Ôi, hay gì con. Nó làm mấy năm bên đó, tiền nó gởi về bác còn giữ nguyên, bác muốn nó mở tiệm thuốc tây bán, nhưng nó không chịu, nó thích đi làm ngoài cho giống con, mà bác thấy đi làm thì lương được bao nhiêu, tính con nhỏ này không thực tế chút nào.
- Thật ra thì đi làm cũng có cái hay riêng của nó chứ bác.
Bà Tuyến phẩy tay:
- Hay ho nổi gì, ở nhà vẫn không hay hơn sao.
Hoài Khang lại chỉ cười, không có ý kiến. Không khí chợt trầm lại một lát. Như không có chuyện để nói. Thật ra bà Tuyến đang suy nghĩ và tìm cách để nói chuyện với anh. Một chuyện mà bà định nói đã lâu. Bà nhìn ra cửa. Kim Thu vẫn chưa về. Điều đó có vẻ làm bà yên tâm hơn.
- Lâu nay bác định nói với con một chuyện, nhưng chưa có dịp. Hỏi con Thu thì nó không nói, thế hai đứa định chừng nào lập gia đình.
Hoài Khang hơi bối rối. Đúng là bà làm anh bị bất ngờ. Anh chưa biết trả lời thế nào thì bà nói tiếp:
- Bây giờ con và nó đều khá giả hết rồi, tiền bạc thì không phải lo nữa, tính đến chuyện ổn định đi là vừa.
- Vâng.
- Con Thu nó lớn tuổi rồi, con gái chỉ có một thời thôi con ạ. Con thì đến bao nhiêu tuổi lấy vợ cũng được, nhưng nó thì chỉ có một thời gian thôi, mà nó thì đã gần 30 rồi, phải ổn định đi thôi.
Hoài Khang hỏi thận trọng:
- Vậy ý Kim Thu ra sao hả bác?
- Nó bảo để con quyết định, thế con suy tính thế nào?
- Con muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với Kim Thu, và mong là bác thông cảm cho tụi con. Có những chuyện mà…
Bà Tuyến ngắt lời:
- Bác hiểu, bác hiểu rồi. Dĩ nhiên bác không bắt buộc gì cả, cũng không phải thúc hối, có điều bác muốn con quyết định sớm thôi.
Hoài Khang im lặng. Mắt nhìn ra cửa như chờ Kim Thu. Bà Tuyến cũng thấy không còn chuyện để nói nữa. Bà cũng quay nhìn ra cửa. Nhưng cô thì vẫn không có dấu hiệu gì đã về.
Cuối cùng Hoài Khang đứng dậy ra về. Anh lái xe loanh quanh ngoài đường. Tâm trạng căng thẳng và day dứt. Chuyện Diễm Quỳnh chưa xong thì hôm nay bà Tuyến lại lên tiếng. Tuy bà không nói nhiều nhưng trên thực tế là một hình thức thúc hối. Anh cảm thấy không thể kéo dài được nữa. Dù thật ra anh đã muốn chấm dứt từ lâu.
Buổi tối anh cố ý đưa Kim Thu ra quán cà phê ngoài bờ sông. Anh chọn một không gian riêng vì biết chắc chắn kết cục sẽ là một biển nước mắt của cô.
Tối nay Kim Thu cũng có vẻ khác lạ. Cô rất ít nói và sự im lặng có vẻ gì đó hồi hộp. Có lẽ cô đã nghe bà Tuyến thuật lại chuyện lúc sáng. Và chờ đợi.
Thái độ của cô làm Hoài Khang thấy khổ tâm. Anh thấy mình thật vô lương tâm khi cắt đứt. Nhưng kéo dài thì là hình thức vô lương tâm khác. Anh lẳng lặng nhìn Kim Thu trong ánh sáng mờ mờ. Một khuôn mặt hình trái tim gầy gò, nhưng dịu hiền. Từ mái tóc đến cách ăn mặc đều bình thường, nếu không muốn nói là xấu. Nhưng tất cả lại toát lên vẻ thanh bình, làm cho người ta yên tâm khi gần.
Hoài Khang buông một tiếng thở dài. Anh nguyền rủa mình hàng vạn lần khi không yêu cô gái hiền lành này. Đã ba năm nay anh luôn tự dằn vặt mình như thế. Mỗi lần ở bên cô, anh lại nhớ quay quắt vẻ thanh tú của Diễm Quỳnh. Và anh bù đắp sự thiệt thòi cho cô bằng lòng thương hại tuyệt đối. Nhưng nói thương hại thôi thì đâu có đủ điều kiện làm nên một cuộc hôn nhân.
Anh quay mặt chỗ khác, cố tránh cảm giác dửng dưng của trái tim. Kim Thu hình như cũng nhận ra vẻ khác thường ở anh. Cô nói khẽ:
- Hôm nay anh lạ ghê.
Hoài Khang uống ngụm cà phê, anh ngậm rất lâu vị đắng trong miệng. Cố nén cảm giác nao nao không bình thường trong lòng. Anh đã nghĩ đến buổi nói chuyện này. Nhưng không hình dung được là nó quá nặng nề như thế.
Thấy anh cứ cúi xuống nhìn điếu thuốc trên tay, Kim Thu nhắc lại:
- Hôm nay anh rất lạ.
Hoài Khang ngước lên, cố mỉm cười:
- Anh biết, tối nay anh rất không bình thường.
- Sao vậy anh?
Hoài Khang hơi cúi đầu:
- Anh không thể nào bình thường được vì cảm giác có lỗi với em. Đúng là anh rất có lỗi với em.
Kim Thu im lặng. Linh tính báo cho cô biết anh sắp nói một chuyện quan trọng, cô nói khẽ:
- Anh nói thẳng đi, đừng rào đón như thế, không cần thiết phải như vậy đâu.
Hoài Khang khoát tay trong một cử chỉ bất cần:
- Anh muốn khi anh nói ra điều này, em hãy thông cảm cho anh, và hứa với anh là đừng đau đớn hay làm chuyện gì dại dột. Thật ra anh…
Kim Thu ngồi lặng, tim như ngừng đập:
- Anh nói đi, có phải anh không yêu em, và muốn chia tay hay không?
- Tại sao em nghĩ như vậy? – Hoài Khang hỏi nhanh.
- Cách nói của anh làm em đoán. Mà không phải chỉ bây giờ, em đã lo sợ giây phút này lâu rồi. Nhưng mấy năm nay em cứ tự huyễn hoặc mình vì thấy anh tốt với em quá.
Hoài Khang ngước lên nhìn cô, kinh ngạc:
- Thì ra em đã biết trước?
- Em không biết trước. Nhưng em luôn hoài nghi. Cho nên khi anh nói thì em lập tức đoán ra ngay.
- Em hoài nghi chuyện gì, Thu?
Kim Thu không dằn được nữa, giọng cô vỡ ra, đầy nước mắt:
- Em biết rằng anh không yêu em. Dù anh có che giấu cách mấy, thì em cũng vẫn cảm nhận được. Em là con gái, mà là đứa con gái rất mẫn cảm. Em biết phân biệt tình yêu với sự thương hại chứ. Có điều em tự ảo tưởng và hy vọng. Em cứ hy vọng sẽ có ngày nào đó anh sống mà không thể thiếu được em.
Hoài Khang im lặng. Mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán của anh. Những gì anh định nói đã bị cô nói trước. Và anh không biết làm gì hơn là im lặng.
Kim Thu vẫn tiếp tục khóc sụt sịt:
- Mấy năm nay sống bên đó, em chờ anh tỏ tình hàng ngày. Thế mà một cử chỉ âu yếm với em, anh cũng không có. Anh nhớ có lần em đã chủ động hôn anh không? Lúc ấy anh cứ ngẩn ra, lơ lơ lửng lửng. Em biết anh nhớ Diễm Quỳnh. Lúc ấy anh có biết em đau khổ ra sao không? Đêm đó em về khóc suốt đêm. Em tự nhủ bao nhiêu lần là sẽ chủ động chia tay, Thế mà em làm không nổi.
- Anh xin lỗi.
Câu nói thành thật đó thật vô nghĩa với Kim Thu. Cô lắc đầu và tiếp tục nói cho hết ý mình:
- Khi anh tuyên bố trở về đây, em thật như chết đi cho rồi. Vì em biết anh chỉ nghĩ đến chuyện xây dựng với Diễm Quỳnh. Anh làm việc cật lực chuẩn bị cho cô ta đời sống thoải mái. Anh yêu cô ta đến mức bỏ qua hết những đau khổ mà cô ta làm ra cho anh. Em ghét tính đa tình ngu ngốc của anh, đồng thờ lại yêu anh vì những cái đó. Rốt cuộc rồi em cũng chỉ làm khổ mình mà thôi.
Hoài Khang vô tình lập lại:
- Anh xin lỗi.
- Nếu nghe anh xin lỗi thôi mà em đâu có khổ nữa, thì em sẽ nghe. Đàng này… anh đừng có nói nữa. Em hận anh lắm.
- Đừng buồn anh, Thu. Thật ra không phải một mình em buồn, cả anh cũng rất ray rứt. Em càng tốt với anh thì anh càng thấy mình có lỗi. Anh đã cố quên Diễm Quỳnh, nhưng…
- Nhưng không được. Em biết lắm chứ. Lúc ở bên đó, khi nghe anh Văn nói về tình trạng của cô ta, anh đã lập tức xin nghỉ phép bay về đây. Thậm chí nếu em không van xin anh trở qua, có lẽ anh quên mất công việc của mình.
Hoài Khang im lặng. Từ nãy giờ ngồi nghe Kim Thu trách móc, anh cảm thấy mình tồi tệ hết chỗ nói. Và cũng ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy cô chịu nói nhiều đến như vậy. Bình thường cô rất đơn giản, ít nói và không có gì đặc biệt. Anh biết bây giờ cô rất đau khổ. Cảm giác tội nghiệp làm anh càng khổ sở. Tiếc là không thể cho Kim Thu điều mà cô muốn.
Nghĩ đến sự hy vọng của bà Tuyến vào mình, anh cảm thấy muốn buông xuôi. Nhưng nếu buông xuôi mà mất Diễm Quỳnh thì anh phấn đấu lâu nay để làm gì.
Hoài Khang loay hoay tìm gói thuốc. Bên cạnh, Kim Thu vẫn khóc như trút nước. Anh im lặng để cho cô khóc. Cả hai cứ ngồi yên như vậy đến khuya. Khi anh rụt rè định đề nghị về thì cô chợt ngẩn đầu lên, nói một cách cay đắng:
- Em biết những đứa con gái xấu xí thì luôn phải chịu thiệt thòi, có tốt bụng hay hiền lành mấy đi nữa, cũng không chinh phục được người khác. Nếu em xinh đẹp như Diễm Quỳnh thì em không phải cầu cạnh anh để được anh yêu đâu.
Hoài Khang ngỡ ngàng nhìn Kim Thu. Cách nói của cô có vẻ gai góc bất ngờ quá, anh chưa quen với cách đó của cô. Và cũng không biết phải nói thế nào. Kim Thu hình như cũng đã qua phút bị khích lòng. Cô nói thẫn thờ:
- Em có thể xin anh điều này không?
- Bất cứ chuyện gì làm em vui anh cũng ráng làm, em nói đi.
- Nếu mai mốt anh cưới Diễm Quỳnh, thì đừng nói cho em biết. Và đừng để em gặp hai người với nhau. Em đau lắm, anh hứa không?
Giọng Hoài Khang chùng lại:
- Anh hứa.
- Và nếu lỡ có cô ta trước mặt em, anh cũng đừng có cử chỉ thân thiết, được không?
- Anh sẽ làm như vậy.
- Cảm ơn anh.
Thái độ ảo não của cô làm anh nao nao trong lòng. Không kiềm chế được, anh nắm lấy tay cô giữ trong tay mình:
- Cho anh xin lỗi bác Tuyến, hãy giải thích giùm anh nghe Thu.
- Em sẽ tìm cách nói.
Hoài Khang xiết nhẹ tay cô:
- Nếu có kiếp sau, anh sẽ đi tìm em và chung thủy với một mình em. Tiếc là bây giờ anh không làm được chuyện đó.
- Cám ơn anh, anh nhân hậu lắm.
Hoài Khang lặng thinh, quay mặt chỗ khác. Anh thấy đó là một lời kết tội nặng nề. Thà nghe cô sỉ vả anh còn thấy dễ chịu hơn.
Anh đưa Kim Thu về khi rất khuya. Cô buồn chứ không khóc như anh tưởng. Anh nhìn dáng đi của cô mà thấy xốn xang. Nó có vẻ chịu đựng thầm lặng đến tội tình.
Nhưng biết làm sao được khi không thể yêu. Cô chỉ đem lại cho anh cảm giác nhàn nhạt. Trong khi Diễm Quỳnh cứ cuốn anh vào những cơn lốc xoáy với những cảm xúc tột cùng. Có lúc bị đau khổ, nhưng không thể quên.
Suốt một tuần lễ liền Hoài Khang không hề đến Diễm Quỳnh. Cảm giác có lỗi với Kim Thu làm anh muốn tránh mặt cô. Đâu đó trong thâm tâm, anh hơi hận vì Diễm Quỳnh không biết cảm thông với nỗi buồn của người khác. Và anh không chấp nhận được tính ích kỷ như vậy.
Những lúc sau này anh ở hẳn lại trong công ty. Không muốn gặp Diễm Quỳnh và muốn tránh luôn cả Hồ Văn và Tấn Dũng. Cả anh với Kim Thu đều sống trong tâm trạng đau khổ, dù mỗi người với một cách riêng.
Tối nay Hoài Khang ngồi một mình trong phòng, anh bật ti vi mà tâm trí lại lảng vảng hình ảnh Kim Thu. Anh hình dung cô đang giam mình trong phòng và đau khổ. Khi đã nói ra được cái điều quan trọng, Anh nghĩ mình sẽ nhẹ nhàng. Không ngờ ngược lại, cứ luôn bị dằn vặt đến khủng hoảng. Anh nhận ra rằng mình bị Kim Thu chi phối rất nhiều.
Dù sao thì anh và cô cũng đã ở bên nhau ba năm. Ba năm ở xứ người, chỉ nương tựa vào nhau. Làm sao có thể dứt khoát dễ dàng như vậy.
Có tiếng bấm chuông, Hoài Khang đi xuống mở cửa. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Diễm Quỳnh đến tìm. Cô đứng nhìn anh với vẻ rụt rè:
- Tối nay anh có rảnh không?
Hoài Khang đẩy rộng cửa:
- Vào đi.
Anh đóng cửa lại rồi chỉ tay về phía salon:
- Mời ngồi.
Nhưng Diễm Quỳnh vẫn đứng tựa vào bàn.
- Em đến thế này có làm phiền anh không?
- Sao lại hỏi vậy, sao hôm nay em lịch sự thế!
Diễm Quỳnh im lặng một lát rồi quay lại:
- Hơn nửa tháng nay, tại sao anh không tìm em?
- Anh bận.
- Em không tin.
- Tùy em.
Diễm Quỳnh làm thinh, có vẻ tự ái. Nhưng rồi tình cảm mạnh hơn. Sự chờ đợi làm cô trở nên bồn chồn. Nhất là thái độ thờ ơ của anh làm cô hoang mang, Cô bậm môi cố nén tự ái:
- Anh có muốn nghe em nói chuyện này không?
Giọng Hoài Khang hờ hững:
- Chuyện gì?
Cô đi nhanh đến ngồi đối diện với anh, nói hấp tấp:
- Buổi tối đó về nhà em rất giận anh, nhưng lúc đó em biết mình hơi ích kỷ. Lẽ ra em chỉ có thể chờ đợi, vì em là người có lỗi. Còn chị ấy thì đã hy sinh cho anh. Em biết mình không nên giận như vậy.
- Tại sao bây giờ em mới nhận ra?
Diễm Quỳnh lúng túng:
- Em đã nhận ra lâu rồi, nhưng anh không đến tìm em nên em không có điều kiện để nói.
- Vậy bây giờ em đến đây làm gì?
Diễm Quỳnh ngắc ngứ ngồi im. Cách hỏi của anh làm cô thấy tự ái. Nó gần giống như một cách đuổi khéo. Cô không sao hiểu được thái độ lạnh nhạt đó. Nhưng cũng ráng dẹp sự giận hờn:
- Em muốn nói là… nếu anh còn yêu em thì…. Hãy cứng rắn dứt khoát với chị ấy, kéo dài như vậy không phải là cách hay đâu. Đó là em nói hai người, em nghĩ anh cũng phải thấy như vậy.
- Rồi sao nữa?
- Rút kinh nghiệm của bản thân mình mà nói đấy, nếu bây giờ anh chấm dứt thì chị ấy sẽ khổ một thời gian rồi hết, còn hơn là để kéo dài như vậy, anh phải cứng rắn lên.
Hoài Khang cười nhếch miệng:
- Anh đã nói rồi, và đã nhìn cô ấy đau khổ suy sụp. Em chưa biết thất bại nên chắc không thông cảm hả Quỳnh? Nhưng anh khuyên em một điều, đừng nên ích kỷ quá, dù sao cổ cũng là con gái như em. Hãy vị tha với nhau hơn. Sự hờn dỗi của em lúc đó làm anh thất vọng lắm rồi. Bây giờ anh và Kim Thu đều đau khổ. Thông cảm hay không là tùy em.
Diễm Quỳnh hỏi khẽ:
- Anh đau khổ vì mất chị ấy, hay là vì tội nghiệp chị ấy vì lương tâm anh bị cắn rứt.
- Điều đó thì có liên quan gì đến em?
Diễm Quỳnh mím môi:
- Có phải bây giờ khi chia tay rồi, anh mới nhận ra tình cảm của mình hay không? Có phải anh phát hiện là anh yêu chị ấy không?
Hoài Khang tì tay vào trán mệt mỏi:
- Anh cũng không biết được, không hiểu được bản thân mình. Chỉ hiểu một điều là anh đang đau khổ. Em có thể quên anh nếu không chấp nhận được như vậy.
Diễm Quỳnh lặng người, đầy thất vọng. Cô thật sự không biết nói gì. Gào thét lên vì uất ức thì không thể. Hạ mình năn nỉ thì cũng không thể. Cô nuốt nước miếng, cố dằn cảm giác đau buốt ở cổ họng, và nói rất nhẹ nhàng:
- Có thể anh đang hối hận vì đã nói còn yêu em. Có thể anh hối hận vì chia tay với chị ấy. Đó là quyền của anh, em không có ý kiến.
Hoài Khang im lìm nhìn cô. Cái nhìn không thể hiện một cảm xúc nào. Diễm Quỳnh cố gắng nói tiếp:
- Nếu anh không muốn mất chị ấy thì cứ quay lại vẫn còn kịp đó. Còn nếu anh cần một thời gian suy nghĩ thì em sẽ không quấy rầy anh nữa. Bao giờ anh thật sự quên được chị ấy thì hãy đến tìm em. Lúc nào em cũng chờ anh.
Cô mím môi đứng dậy:
- Em về đây.
Hoài Khang lẳng lặng tiễn cô ra cửa. Không nói một câu nào. Thái độ xa cách đó làm Diễm Quỳnh thấy cay đắng. Cô tự hứa với lòng sẽ không bao giờ hạ mình như thế này nữa.
Cô cảm thấy hận Hoài Khang. Hình như anh luôn coi cô như một nơi giải trí vô trách nhiệm. Vui thì bảo là yêu, buồn thì quay về với Kim Thu. Lúc này anh ta đắm chìm trong sự hối hận, anh chỉ nghĩ đến Kim Thu mà không cần biết tâm trạng cô ra sao. Cô hận anh ta chứ không còn thắc mắc nữa.
++
Mười mấy người ngồi quanh chiếc bàn dài. Ở trên bàn là chiếc bánh sinh nhật lung linh những ngọn nến. Đó là sinh nhật của Diễm Quỳnh. Cô tổ chức một buổi tiệc đơn sơ và chỉ là những người bạn thân nhất. Trong đó có Kim Thu.
Trông cô linh hoạt và đáng yêu như một cô công chúa. Cô nói chuyện với tất cả mọi người. Và không hề dị ứng vơi Kim Thu.
Thật ra khi gởi thiệp mời. Cô không tin Kim Thu đến dự. Cô chỉ mời vì sự xã giao đơn thuần. Không có một chút ác ý. Còn lý do Kim Thu đến thì cô không biết được. Ai cũng có một lý lẽ nào đó của mình. Có lẽ Kim Thu cũng muốn chứng tỏ mình rất vô tư.
Thổi nến xong, Diễm Quỳnh ngồi xuống cạnh Tấn Dũng. Bạn bè nhìn cô một cách lạ lùng. Nhưng chỉ có những tia mắt kín đáo. Thậm chí Kim Thu cũng thấy lạ. Chỉ có Hoài Khang là thản nhiên như chuyện đó không liên quan đến mình.
Đó là phong cách cổ hữu của anh. Thái độ đó làm người ta ngạc nhiên và chỉ là ngạc nhiên, hoàn toàn không biết anh nghĩ gì trong đầu.
Khi tiệc tàn, lác đác vài người ra về. Hồ Văn đề nghị hát karaoke. Anh chọn một bản nhạc vui nhộn, rồi đưa micro cho Kim Thu:
- Thu hát bài này đi.
- Thôi, tôi không biết hát đâu – Kim Thu lắc đầu ngay.
- Thì hát chung với tôi.
Thấy cô từ chối nguầy nguậy, anh đưa qua cho Hoài Khang:
- Mày.
Nhưng Hoài Khang chỉ đẩy tay anh ta, lắc đầu. Hồ Văn hắng giọng:
- Mọi người đều tu thì tôi hát vậy.
Diễm Quỳnh cười mím mím nhìn Hồ Văn. Rồi cô nói nhỏ vào tai Tấn Dũng:
- Lần đầu tiên em nghe anh Văn hát, giọng anh tức cười quá.
Đang hát, thấy nụ cười và cái nhìn của Diễm Quỳnh, Hồ Văn buông micro xuống, nói như đe dọa:
- Nói xấu anh cái gì đó?
Diễm Quỳnh cười khúc khích:
- Đâu có nói xấu, anh Dũng khen anh hát hay.
Cả phòng đều bật cười. Kể cả Kim Thu. Cô nghe Hồ Văn hát mà mắt thì kín đáo nhìn Diễm Quỳnh. Tối nay Diễm Quỳnh mặc áo đầm trắng. Cô thắt bím giống như một cô bé con. Dù không nói cười thì cô ta cũng đáng yêu lắm rồi.
Tự nhiên cô liếc qua quan sát Hoài Khang. Từ lúc đầu đến giờ anh chỉ im lặng hút thuốc. Cô thầm cám ơn thái độ của anh. Điều đó chứng tỏ Hoài Khang còn biết gượng nhẹ cho cô. Nhưng không vì vậy mà lòng cô nguôi ngoai hơn.
Cảm thấy mình ngồi đã đủ lịch sự. Cô quyết định đứng dậy về. Diễm Quỳnh giữ lại một cách mềm mỏng:
- Chị ở lại với tụi em chút nữa đi, còn sớm mà.
- Thôi Quỳnh ạ, chị đã nói với ở nhà là sẽ về sớm. Quỳnh ở lại vui nghe.
- Cám ơn chị đã đến chơi với em.
- Có gì đâu.
Diễm Quỳnh quay lại, hốt một nắm kẹo dúi vào tay Kim Thu:
- Tặng chị nè.
- Cám ơn em.
Kim Thu cười với cô. Rồi quay ra chào mọi người. Hoài Khang chợt đứng dậy đi theo cô ra cửa. Anh đi lững thững bên cô ra chỗ lấy xe:
- Lúc này em đi làm rồi à? Vui vẻ không?
Kim Thu cười nhẹ:
- Đi làm thì chỗ nào cũng vậy thôi, em không biết thế nào là vui nữa.
- Em có khoẻ không?
- Vẫn bình thường.
Hoài Khang chợt đứng lại làm Kim Thu cũng dừng theo. Trong bóng tối, anh xoa nhẹ vai cô:
- Ráng đừng để mất sức, đừng suy nghĩ vẫn vơ, em có vẻ gầy lắm. Anh đã thấy sự thay đổi của em rồi. Đừng làm anh không yên tâm nghe Thu.
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ