Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâu Đài Cát
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
Có một người nào đó (có thể là anh, mà cũng có thể là em),
Có thể chỉ là số phận độc ác
Muốn chia rẽ chúng ta
b###Anna Jantar “Có một người nào đó giữa chúng ta”
o O o
Đó có lẽ là một trong số những cơn bão mùa hè.
Cực kỳ mạnh. Sấm, chớp liên hồi. Tôi không ngủ được. Marek cũng giở mình liên tục. Cuối cùng anh dậy, đi ra bếp. Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá từ ngoài cánh cửa khép hờ. Tôi nhăn mặt. Không bao giờ tôi thích điều đó. Từ bé lắm tôi đã bị đầu độc thụ động bởi nicotin từ bố mẹ, ông bà, tất cả các cô các cậu. Thời ấy không ai nghĩ đến chuyện có trẻ con ở gần hay không. Hút thuốc lá ngay cạnh xe đẩy trẻ em không hề gây nên sự giận dữ. Bây giờ thì khác hẳn. Người phụ nữ đẩy xe nôi ở nơi chỉ cần hơi phảng phất khói thuốc đã tạo ra cảm giác khó chịu. Chắc chắn là cho tôi.
— Anh không ngủ à? – Tôi vào bếp.
— Không. – Marek ngồi trên chiếc ghế đẩu đọc báo gì đó.
— Sao anh lại hút?
— Tại sao à? – Anh nhìn vào điếu thuốc đang cháy dở. Nhìn anh có vẻ như đang cân nhắc trước một câu trả lời thích hợp. – Vì anh thích? – anh hỏi đầy khiêu khích. – Vì anh có ý muốn?
— Em không thích.
— Và em không hút – anh cắt ngang.
— Em không thích anh hút. Có chuyện gì sao? – tôi hỏi. – Có vấn đề gì à?
— Thế em cho là có chuyện gì xảy ra à?
Cuộc hội thoại của chúng tôi giống như chơi bóng bàn vậy.
Tôi ngồi lên bàn và đung đưa chân. Anh chạm vào đầu gối tôi. Khi tôi thôi đung đưa, anh lập tức rụt tay lại. Đó không phải là cử chỉ tình cảm của ông xã tôi. Đó là: “Em làm anh bực mình đấy, em thôi đi”.
Marek hít thuốc thật sâu, hết hơi này đến hơi khác.
— Không thể như thế này được. Chúng đang đi về những hướng hoàn toàn khác nhau. Em không thể....
Em không thể sống như thế này được.
— Em định nói gì? – Anh nhìn tôi chăm chú.
— Đấy, chính thế... Chúng ta muốn những cái hoàn toàn khác nhau, em không biết anh đang muốn gì... Có lẽ anh không thích những điều giống em.
— Anh không thích. Không bằng mọi giá. Anh không muốn có con bằng mọi giá. Em có lý.
— Bằng mọi giá? Thế anh muốn với cái giá như thế nào?
Điếu thuốc đã tắt từ lâu nhưng Marek vẫn cứ di di trong chiếc gạt tàn. Anh nhún vai.
— Anh không biết. Gần đây anh không biết gì hết. Chúng ta bỏ qua nhau. Trong những ước mơ, trong mục đích, trong cuộc sống... Anh... Anh thấy ngột ngạt quá...
— Anh thấy ngột ngạt với em? – Có lẽ tôi không nên ngạc nhiên. Thời gian gần đây đã chỉ ra điều đó. – Anh nghĩ về sự nghiệp... Trong đầu anh chỉ toàn là khách hàng, tòa án... Em chẳng biết gì về những cái ấy...
— Bởi em không thể biết. Anh không thể tiết lộ bí mật của khách hàng cho em được. – Anh vẫn không nhìn vào mắt tôi. – Em đã không còn biết cách nói chuyện với anh nữa rồi. Em coi anh như một con bò giống. Nếu anh không đủ khả năng để cho em một đứa con thì anh chẳng cần thiết cho em làm gì cả. Sự thật là như vậy, Veronika à.
Chúng tôi ngồi trong bếp. Tôi vẫn ngồi trên bàn, hai chân để lên mặt bàn bếp, anh ngồi trên ghế đẩu, ngay cạnh tôi. Chốc chốc chớp lại làm bầu trời lóe sáng. Sét đánh ở gần. Rất gần.
Thần thoại Slavơ kể rằng tiếng sét đầu tiên đã làm trái đất thụ thai. Tín ngưỡng rất phù hợp với đề tài đang được nhắc đến... Chúng tôi cũng đang cần một cú sét nào đấy...
— Marek, anh thật là bướng bỉnh... Anh không thích đi làm xét nghiệm, in vitro không, xin con nuôi cũng không... - Chúng ta chưa nói về chuyện này. Về việc xin con nuôi. - Em muốn ứng dụng tất cả những phương pháp khác.
— Nếu có ai bảo em lăn trong bãi phân ngựa thì sẽ thụ thai, em có lăn không?
Anh biết quá rõ câu trả lời. Tôi sẽ lăn. Một cách vui vẻ.
Anh nhìn tôi.
— Em thấy đấy, anh chấp nhận như vậy. Rằng anh sẽ không có con. Và anh tiếp tục sống. Như chúng ta đã cùng sống hơn chục năm gần đây.
— Anh chấp nhận? – tôi nhắc lại lời anh. – Và anh không có ý định làm bất cứ điều gì?
— Không. Anh muốn sống một cuộc sống tốt nhất có thể. Mà em hãy tin anh đi, chạy quanh các bệnh viện, lấy mấy cái thứ đó vào ống nghiệm, đó không phải là chuyện dễ chịu. Đó là phương tiện để hiện thực hóa những ước mơ của em. Không phải với anh. Anh không muốn có một cô vợ chỉ sử dụng anh cho những mục đích của cô ta. Còn sau đó thì sao? Nếu thành công? Anh sẽ không còn cần thiết cho em vào bất cứ việc gì nữa?
Những điều anh nói từ từ đến với tôi.
— Em có bảo anh cân nhắc về việc chuyển đi. Anh... có lẽ anh đã quyết định.
Tôi nhìn anh sợ hãi.
— Nghỉ phép? Chúng ta cần nghỉ phép xa nhau? – Trong quá khứ đã có mấy lần chúng tôi đi nghỉ phép tách rời khỏi cuộc sống chung và bao giờ chúng tôi cũng trở về với biết bao nhớ nhung.
Marek lảng tránh ánh mắt tôi một cách rất rõ ràng.
— Có lẽ không. Lần này có lẽ không... - Anh lắc đầu. – Lần này là anh muốn nói đến một việc hoàn toàn khác...
— Anh có người khác à? - Giọng tôi run run. Gần đây anh ít ở nhà, anh giải thích rằng bận công việc. Rồi đi tập thể hình với Jacek...
— Không, không phải chuyện ấy. Anh đã nói với em rồi. Anh thấy ngột ngạt. Anh không thể... Anh buộc phải tổ chức lại cho mình theo cách nào đấy.
— Anh đợi đã. – Tôi giữ anh lại. – Anh hãy nói xem, bây giờ anh hình dung ra chuyện này như thế nào?
— Anh không biết. Anh sẽ thuê nhà gì đó. Mai anh sẽ tiến hành làm việc này. Chúc em ngủ ngon.
— Marek? Anh quyết định quá hấp tấp!
— Không hề hấp tấp. Anh đã nghĩ về chuyện này một thời gian rồi. Không phải bỗng dưng vô cớ mà anh chuyển đi đâu.
— Chính anh muốn làm điều này.
— Không, không phải bỗng dưng vô cớ. Em đừng có nói là em không nhận thấy gì.
— Em có nhận thấy.
Quả thực là tôi có nhận thấy. Nhưng tôi những tưởng là chúng tôi là không thể bị hủy diệt. Rằng không gì có thể cắt rời mối liên kết ấy, mối liên kết đã gắn bó chúng tôi từ thuở học trò. Bạn bè quen biết của chúng tôi đã thay đổi bạn gái, bạn trai, sau đó là chồng, vợ, vậy mà chúng tôi vẫn luôn cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi là không thể lay chuyển, giống như tảng đá. Tuy nhiên hóa ra là đá cũng có thể bị đập vỡ. Chẳng có gì là vĩnh cửu. Thật xót xa khi khao khát có con lẽ ra phải làm cho mối quan hệ thêm bền chặt thì lại phá tan mối quan hệ ấy. Liệu có thể hàn gắn được nữa không?
— Liệu có thể hàn gắn được không? – tôi nhắc lại thành tiếng trong suy nghĩ.
— Anh không biết. – Marek nằm và nhìn lên trần nhà. Anh nằm trên chiếc giường cưới của chúng tôi, đắp chiếc chăn thường là nhân chứng của những phút giây riêng tư nhất. Anh không ra ngủ ở sa-lông. Một mình. Hay là tôi phải ra đó? Nhưng tại sao? Bởi chúng tôi đâu có cãi nhau, không ai làm tổn thương ai. Chúng tôi vẫn tôn trọng nhau. Chỉ có điều... Chỉ có điều là đường đi của chúng tôi đang xa dần nhau. Giống như đang ở ngã ba đường.
Khi đi Amalka, chúng tôi rẽ vào một cây cầu nhỏ màu xanh lá cây nối hai bờ của Slupia. Ngay sau đấy là con đường ruộng tuyệt vời, không chỉ có ổ gà, những khúc quành, những viên đá sắc cạnh, mà còn có cả phong cảnh tuyệt đẹp. Đường về nhà khá rắc rối. Thỉnh thoảng tôi phải buộc dây đỏ lên cây dọc theo đường đi để khách khỏi lạc đường khi đi theo những chỉ dẫn vui vẻ ấy.
Chúng tôi đi qua ngôi nhà phập phồng cuộc sống, ngay sau đấy con đường bị rẽ ra. May mà chỉ mất mấy mét đường lại chập vào như cũ.
Sau đó lại tiếp tục có những ngã ba ngã tư. Nhưng lần này nếu bạn chọn đường sai, bạn sẽ phải thực sự nỗ lực để có thể đến đích. Có thể được, nhưng cần phải đi qua rừng, phải tránh những hàng rào điện của những người chăn cừu, thỉnh thoảng cũng phải hỏi đường những người thông thái hơn. Đến nhà tôi thật khó khăn. Nhiều khi bạn phải đi thêm mấy cây số, nhưng bạn có thể đến đó được. Bạn sẽ đến đích, có thể muộn hơn một chút, nhưng bạn có thể làm được. Có thể sẽ có một người nào đó ra đón bạn. Gọi bạn và chìa bàn tay sẵn sàng giúp đỡ ra cho bạn, để bạn có thể đi đúng đường.
Trong cuộc sống có giống như vậy không?
Hay cũng phải có một người nào đó chìa tay giúp đỡ ta hoặc để những điểm chỉ đường dọc theo đường đi? Phải chăng để đi đến đích, chúng ta phải đấu tranh với những khó khăn? Chỉ có điều chúng ta sẽ gặp ngày càng ít cảnh đẹp.
Ở Amalka có một chỗ, một cái gò nhỏ mà từ đó trải ra phong cảnh tuyệt đẹp nhìn ra hồ. Đôi khi có thể nhìn thấy những cánh buồm trắng phần phật trong gió, hay cảnh mặt trời lặn.
Chúng tôi đã bước lên mỏm đồi cuộc sống của chúng tôi và nhìn thấy toàn là khó khăn. Xung quanh không thấy điều gì tốt đẹp.
Tôi nằm xuống cạnh Marek. Trong chiếc chăn ấy, sao tôi cảm thấy xa lạ thế. Tôi có một mong muốn lớn lao là ôm lấy anh.
— Có cần phải như thế này không? – tôi hỏi.
— Anh không biết, Verka, anh không biết.
— Hay... Mình thử một lần nữa?
— Còn em có thể bỏ ý định có con được không? Vì anh? Ít ra là trong một thời gian nào đấy?
— Em không biết...
Tôi không thể từ bỏ ý định có con. Tôi đã không thể. Mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều đòi được làm mẹ. Tôi căm thù con người mang tên Marek này, người đã bắt tôi phải từ bỏ điều đó.. Anh ấy có lý, rằng chúng tôi không thể sống cùng nhau. Đường đi của chúng tôi đã rẽ sang hai ngả. Tôi có cái đích của tôi, Marek đi theo con đường khác. Có thể đến một lúc nào đó anh ấy sẽ tìm được chỗ của mình trên mặt đất này. Có thể anh đã tìm được người khác, người chìa tay cho anh và họ sẽ cùng nhau hướng tới đó.
Còn tôi?
Tôi buộc phải sắp xếp lại mọi việc từ đầu. Sắp xếp lại cuộc sống. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ chia tay nhau. Có lần có người nói rằng chúng tôi giống nhau như hai anh em. Lúc này chúng tôi nằm trên giường cạnh nhau như anh trai với em gái. Anh trai có thể ôm tôi. Nói chuyện với tôi. Xua đi mọi hoài nghi. Tôi có thể khóc. Sau đấy ông anh có thể uống với tôi ly rượu vang. Còn bây giờ? Tôi nằm cô đơn trên chiếc giường đôi, đắp chung với chồng chiếc chăn rộng hai mét. Tôi sợ chạm vào bàn chân anh, vào cơ thể ấm áp của anh.
Marek nằm quay lưng vào tôi. Có lẽ anh đã ngủ, vì tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Làm sao có thể ngủ được trong bối cảnh như thế này? Tôi thì không thể. Cơn bão ngoài trời đã tan, nhưng trong lòng nó lại cuộn lên thành một cơn bão mới.
Ngày mai tôi sẽ một mình? Trên chiếc giường rộng này? Dưới chiếc chăn rộng này? Và sau đấy là những đêm cô đơn?
Tôi dậy và ra bàn máy tính.
Tôi không thể sắp xếp được câu chữ.
Tôi phải viết cho ai đây? Cho Eva? Cho Kuba? Hay viết cho chính mình một bức thư dài? Vẽ bản đồ ý nghĩ để sắp xếp lại tất cả?
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Cuộc sống
Kuba, tất cả đã đổ vỡ rồi. Em đã nghĩ rằng mối quan hệ của chúng em như một tảng đá, không thể lay chuyển. Tiếc thay, cuộc hôn nhân của em giống như một lâu đài cát. Một con sóng lớn đầu tiên, thay vì làm cho nó vững chắc hơn thì đã quét sạch nó khỏi mặt đất.
Hôm nay Marek nói với em là anh ấy sẽ ra đi. Em không kết tội anh ấy. Em cảm thấy mình có lỗi. Anh có biết điều gì lạ nhất không? Nếu như cuộc sống của chúng em lùi về khoảng thời gian lý tưởng nhất, và em phải chọn giữa nó và khát vọng có con – em sẽ không thay đổi gì hết. Anh hiểu không? Em sẽ không thay đổi dù chỉ một giây cuộc sống của mình. Của chúng em.
Đứa con? – có lẽ em sẽ không có nó. Và em không thể chấp nhận điều này.
Có thể có một lúc nào đó, em sẽ gặp được một người nào đó... Với mỗi ngày qua đi em lại già hơn. Em đã đọc được rằng ngay từ lúc chào đời, đã có thể biết được người phụ nữ sẽ có bao nhiêu trứng. Hay là người đó có khả năng thụ thai đến bao nhiêu tuổi. Em còn lại bao nhiêu nữa? Có lẽ không nhiều...
Bão ngoài cửa sổ, bão ở trong lòng, bão trong cuộc hôn nhân của em. Và sau cơn bão sẽ bình yên? Có lẽ là trống rỗng. Một sự trống rỗng kinh hoàng.
Chúc ngủ ngon. Em phải chợp mắt dù chỉ là một giờ đồng hồ, bởi – thật lạ - thời gian cứ trôi, không tùy thuộc vào chúng ta. Và còn phải đi làm, sáng dậy, đánh răng, rửa mặt. Rồi còn phải thực hiện những công việc chán ngắt cho dù trong lòng bạn thế giới đang nằm trên đống đổ nát. Bên cạnh đống đổ nát, cuộc sống thường nhật vẫn tiếp diễn. Mọi người cười vui và hạnh phúc. Có lẽ quá hạnh phúc. Làm sao mà họ có thể? Họ có thể. Chắc chắn là thế giới của họ mang nhiều màu sắc. Ở đó màu đen không áp đảo. Hoặc là màu xanh đen.
Veronika
Tôi đi ngủ.
Kuba có cuộc sống bình thường. Ở bên ngoài thế giới của tôi. Anh có vợ-không vợ, người mà có lẽ anh yêu, anh có những con thú cưng mà chắc là tối tối chúng lại cố để được anh quan tâm. Anh có thế giới của mình.
Tại sao tôi lại lôi anh vào những vấn đề của mình?
Vì anh là bạn tôi?
Bởi tôi có thể nói với anh về tất cả, còn anh sẽ không đánh giá tôi và ôm tôi? Cho dù chỉ là ảo?
Tôi thiếp đi vào lúc năm giờ sáng. Khoảng sáu giờ thì đồng hồ của Marek báo thức. Anh không công nhận báo thức của điện thoại. Anh có một chiếc truyền thống mà không thể đặt báo thức cho một lúc chợp mắt được. Còn tôi báo thức trong điện thoại của tôi thường đặt kêu mấy lần, khiến Marek đến phát điên. Anh dậy ngay. Sau đó tắm, mùi bọt và nước hoa cạo râu. Nước hoa của anh.
Sau đấy thường là “Chúc một ngày tốt lành, em yêu”, tôi hoặc là trả lời, hoặc là lầu bầu trong cơn ngái ngủ.
Thỉnh thoảng có cà phê đến tận giường.
Thỉnh thoảng có sex để tỉnh ngủ.
Lần này thiếu “em yêu”. Không có cà phê, không có sex. Chúng tôi là bạn của nhau, những người đang có ý định đi về hướng của mình.
— Anh sẽ gọi điện từ công ty – anh vừa sửa cravat vừa nói. – Có thể anh sẽ giải quyết được gì đấy.
— Giải quyết cái gì cơ? – tôi hỏi giọng ngái ngủ. Tôi có cảm giác như tối hôm trước chỉ là một giấc mơ.
— Căn hộ. – Tiếng nói của anh, tiếc thay, cho thấy rằng không phải giấc mơ. Điều này đang thực sự diễn ra. – Anh đang nhắm mấy cái.
— Anh đang nhắm mấy cái? – Tôi ngồi trên giường. Chẳng cần đến báo thức trong điện thoại. – Mình vừa mới nói đến chuyện này hôm qua thôi mà.
— Anh đã nói với em rồi, đây không phải là một quyết định vội vàng. Anh đã nghĩ về chuyện này một thời gian rồi.
— Đáng tiếc là anh đã không muốn nói chuyện này với vợ. Anh đã ngấm ngầm làm tất cả?
— Anh muốn để chuyện này được giải quyết một cách êm thấm nhất.
— Êm thấm nhất – tôi mai mỉa.
— Pa. Em bảo trọng nhé... Anh sẽ gọi điện. – Tôi nghe thấy tiếng sập cửa.
Ừ, thì tôi sẽ bảo trọng. Mình phải làm gì đây? Tôi có cảm tưởng như mình đã hoài phí mười mấy năm của cuộc đời. Tôi lại nằm xuống bởi không thể nào nhấc nổi mình.
Tôi gõ nhanh tin nhắn: Xin nghỉ phép. Việc gia đình. Tôi xin lỗi. Và gửi cho sếp. Sếp sẽ bực lắm đây.
Một lát sau chuông điện thoại reo.
Beata ở phòng Tài vụ.
— Hey, có chuyện gì thế? Ông già cáu lắm vì không có cậu.
Beata là bạn của chúng tôi hồi cấp ba. Nó biết chúng tôi từ lâu lắm rồi. Sau đấy chúng tôi vào cùng một công ty, ngồi ở hai phòng đối diện nhau.
— Marek bỏ mình đi rồi – tôi nói tuột ra luôn.
Phía bên kia đầu dây im lặng. Với Beata, việc Marek bỏ tôi đi cũng vô lý như việc đi nghỉ hè trên cung trăng.
— Bỏ đi như thế nào? – nó lắp bắp.
— Đơn giản là bỏ đi thôi – tôi lẩm bẩm một cách khó nhọc. – Vì thế nên mình phải xin nghỉ. Hai, cũng có thể là ba.
— Được rồi, mình sẽ giải quyết cho cậu – Beata nói. Cậu có cần gì không?
— Không...
Đúng là tôi chẳng cần gì cả. Hay ít nhất cũng không phải là thứ mà người khác có thể làm được cho tôi. Tất nhiên, sẽ là tuyệt vời nếu có ai đó có thể làm cho tôi ngừng suy nghĩ. Khi có ai đó tắt tôi đi. Khi tôi có thể trả lời câu hỏi: “Bạn đang nghĩ gì” giống như đã có lần ông xã tôi nói “Chẳng về cái gì hết”.
Và để cho là như thế thật.
Hiện tại trong một phút có hàng ngàn ý nghĩ chạy qua đầu tôi. Nhưng lạ nhất là, tôi hiểu rằng mình phần nào là người gây ra tình trạng này, song tôi lại không cảm thấy mình có lỗi.
Chuông điện thoại reo.
Kuba.
Tôi không bắt máy. Lần thứ hai, thứ ba. Thứ năm.
SMS
• Anh rất lo cho em! Em nghe máy đi!
• Em cần phải được một mình một chút – tôi trả lời.
• Anh sẽ đến em.
Tôi không muốn anh đến. Tôi bấm số máy của anh.
— Anh đừng đến – tôi nói khi thấy tiếng anh: “Cuối cùng thì em đã bắt máy”. – Thật sự là em muốn được một mình.
— Em sẽ không làm gì tồi tệ cho bản thân chứ? – anh muốn biết chắc.
— Kuba, anh sao thế...- em thậm chí không nghĩ tới chuyện ấy.
— Em hãy nhớ rằng bao giờ em cũng còn có anh nữa. Đôi khi anh ở rất xa, nhưng anh hiện hữu... Ở đầu dây bên kia. Đôi khi là điện thoại, đôi khi là máy tính. Anh cũng có thể ôm em. Không chỉ là ảo.
Một hình sin.
Luôn luôn như thế.
Khi mối quan hệ với Marek tồi tệ đi, khi kết quả xét nghiệm xấu, bao giờ cũng có Kuba, người âu yếm tôi, ôm tôi và chìa cho tôi bàn tay giúp đỡ. Cảm xúc buộc phải ở trạng thái cân bằng. Khi tôi thích cái này ít đi thì ngay lập tức tôi nghiêng về cái thứ hai. Phải chăng như vậy có nghĩa là, nếu như không có Marek thì Kuba sẽ lấp đầy khoảng trống? Còn với vợ anh ấy thì sao? Với KHÔNG vợ ấy?
Chúa ơi, nói chung là tôi đang nghĩ về cái gì đây.
Tôi muốn được ôm một ai đó và đơn giản là ngủ thiếp đi. Im lặng và bình yên. Thậm chí tôi không thể gọi điện cho Eva. Tôi không thể thêm một lần làm rối lên cùng một vấn đề. Nhân vật chính của những chuyện tình hài hước sẽ mở một thùng kem và dùng thìa xúc thẳng vào thùng ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa xem một vở kịch nào đó nhạt đến phát khóc. Cứ nghĩ đến việc ăn bất cứ thứ gì thì tôi lại cảm thấy bữa tối hôm qua trong cổ họng.
Tôi nằm và nhìn trân trối lên trần nhà. Phải chăng sự thất vọng, buồn chán cũng theo một cơ chế như vậy? Có lẽ không. Chắc tôi phải nằm như vậy mất vài ngày. Hoặc là vài chục.
Có thể sẽ có một ai đó tìm thấy tôi. Nằm và nhìn trần nhà như vậy. Không còn một chút sức lực.
Tôi sang phòng tắm. Đánh răng. Không đến nỗi tồi. Tôi vẫn thực hiện được những động tác cơ bản không khó khăn gì.
Điện thoại reo.
Tôi không bắt máy. Tôi đang nghỉ phép mà, đồ chết tiệt. Nếu như có thể gọi đây là nghỉ phép. Nghĩ phép có nghĩa là những rặng dừa, bãi biển hoặc là núi non. Và ghế nằm, đồ uống và quả chà là. Chứ không phải là ở trong phòng tắm mà ngắm nhìn những cái bọng mắt của mình trong lúc đánh răng.
Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo. Chúa ơi, mọi người điên hết rồi. Eva.
— Alo
— Mày nghe này, thế Marek làm gì với cái căn hộ ấy thế?
— Căn hộ nào?
— Ông ấy đang nhờ Jacek giúp sơn hộ thật nhanh mà. Hôm nay họ sẽ ở đâu đó suốt đêm. Có chuyện gì vậy?
Tao chẳng biết gì hết, giống như mọi khi, chẳng ai chịu nói gì với tao. Tụi mày chuyển nhà à? Có vấn đề gì à?
— Marek bỏ nhà đi rồi – tôi nói và cảm thấy mình hoàn toàn suy sụp.
— Ôi, Giê-su-ma... – Eva lào phào. – Cách đây ít lâu ông ấy đã hỏi thuê căn hộ, nhưng tao nghĩ là hỏi hộ ai đó chứ không phải cho lão. Và mày biết không, tao đã hỏi những chỗ quen biết xem họ có không... Có chuyện gì xảy ra thế? Lão ta có ai à?
Tôi lắc đầu. Eva không thể nhìn thấy điều đó, nhưng tôi không thể nào nói chuyện được, nước mắt đã làm mũi tôi nghẹt lại, tai tôi ù đi.
— Tao sẽ gọi lại sau nhé. Bây giờ tao phải bình tâm lại đã.
— Ok. Đến chỗ mày nhé?
— Thôi. Mày còn tụi nhỏ cơ mà. Pa.
Tôi cúp điện thoại. Ngắt chuông. Tôi không thể nói chuyện. Vậy là qua Eva, tôi đã biết Marek đã giải quyết được chỗ ở rồi. Không cần phải chờ điện thoại của anh ấy nữa.
Tôi cầm cái điều khiển và bắt đầu chuyển từ kênh này sang kênh khác mà không dừng lại ở một kênh nào. Sau đấy tôi với lấy tờ báo, đọc, nhưng chỉ nhìn thấy các từ mà không tài nào sắp nổi chúng thành chữ. Những bức tranh đủ màu. May mà trong báo có những bức tranh màu. Chúng giúp tôi quên đi thực tế xám xịt.
Có tiếng chuông cửa. Mười một giờ. Cái ông đưa thư chết tiệt. Bao giờ cũng đến vào lúc mười một giờ.
Tôi mặc áo choàng ở nhà và ra mở cửa. Người đang đứng ngoài cửa là Kuba.
— Chắc hôm nay em chưa ăn gì phải không?
Tôi để anh vào nhà mà không nói một lời. Anh chưa đến nhà chúng tôi bao giờ. “Nhà chúng tôi”. Anh chưa đến nhà tôi. Nhà tôi... Tôi phải quen thôi.
— Em muốn nói chuyện chứ? – anh hỏi.
Tôi lắc đầu một cách đầy quả quyết.
— Được rồi, chúng ta sẽ im lặng.
Anh ngồi xuống giường, cạnh tôi và ôm tôi. Như hai người bạn. Đúng như tôi muốn. Tôi không biết là chúng tôi ngồi trong vòng tay nhau như thế bao nhiêu lâu. Thậm chí tôi cũng không nghĩ nếu đúng lúc đó ông xã tôi về thì sẽ như thế nào. Chắc hẳn là sẽ rất sửng sốt.
— Em có thấy tốt hơn không? – Kuba hỏi, sau có lẽ độ một tiếng.
— Tốt hơn – tôi khẳng định. – Em có đọc được ở đâu đó rằng loài mèo thu nạp năng lượng xấu. Tiếc là em không có mèo.
— Những người đi xe máy cũng giống như mèo. Họ luồn lách qua đám ô tô mà không bị ai để ý tới. Họ có thể có mặt ở mọi nơi. Đôi khi gần như là họ chạm nhẹ vào nhau. Em nhớ là những anh chàng đi xe máy giống như mèo vậy.
— Em bao giờ cũng thích mèo. Nếu có thì bây giờ em đã có cái để ôm.
— Ừ, còn không có thì em phải tạm hài lòng với anh chàng đi xe máy này vậy.
Tôi cười buồn bã.
— Anh làm bánh mỳ kẹp cho em. Để em ăn hôm nay và mai nữa. Có lẽ em thuộc tuýp người không ăn khi bị stress. Anh sẽ gọi điện để kiểm tra xem em có ăn không. Giờ anh phải đi đây, Ania không lấy xe đi làm nên anh phải đến đón cô ấy.
Tôi quên mất. Ania. Vợ-không vợ. Mười hai tiếng trực, ba mươi sáu tiếng ở nhà. Có nghĩa là đồng nghĩa với hai ngày dài dằng dặc không có Kuba. Không có mail của anh, không có tin nhắn và điện thoại.
Ania. Vợ-không vợ. Anh thật may mắn vì đã có.
— Anh sẽ gọi điện. Em bảo trọng nhé – anh nói khi ra khỏi bếp. Anh hôn lên má tôi. – Em toàn mùi buồn thôi. Lau nước mắt đi. – Anh nhìn tôi một lần nữa và đi ra cửa. Anh đã nắm tay nắm cửa nhưng bỗng đổi ý. Anh quay lại chỗ tôi, ôm tôi thật chặt. Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế một lúc. Lúc ấy tôi nghĩ rằng anh lại cứu tôi một lần nữa. Rằng anh là một người bạn thực sự.
Một lát sau, tay anh lỏng dần. Anh quay người lại và đi ra, không nói một lời.
Tôi quay về phòng nhưng nhớ tới mấy cái bánh mỳ kẹp.
Phomai, cà chua, hành tây. Được rắc tiêu và muối. Tôi thích thế.
Tôi ngồi lên ghế đẩu, đúng cái ghế mà hôm qua Marek đã ngồi. Tôi thấy tò mò, ai sẽ là người tiếp nhận chiếc ghế này sau ly hôn. Và sách của chúng tôi. Toàn bộ King, Cussle, Sheldon, Child... Cả hai chúng tôi đều đã đọc.
Chúa ơi, tôi nghĩ cái gì thế nhỉ.
Tôi nghe tiếng khóa lạch xạch trong ổ.
Tôi dậy khỏi chiếc ghế đẩu.
Marek
Anh nhìn tôi, nhưng không vào mắt.
— Anh chỉ lấy một ít đồ thôi.
Tôi muốn giữ anh lại. Tôi muốn anh hãy cân nhắc. Để ở lại. Nhưng mặt khác tôi không thể chấp nhận việc anh muốn tôi bất hạnh. Anh muốn hủy hoại cơ hội làm mẹ của tôi.
Tôi ngồi lại lên ghế. Marek lục lọi tủ quần áo, sau đó sốt sắng mở ngăn kéo. Tôi vào phòng.
— Anh tìm gì đấy?
— Mấy cái cài cravat bằng bạc – anh trả lời.
Anh chỉ dùng những chiếc cài cravat bạc vào những dịp đặc biệt. Tôi dướn mày trong một câu hỏi câm lặng.
— Anh phải đi dự tiệc. Sẽ có mấy người cùng ngành. Sẽ là một tối vất vả với anh.
Thường chúng tôi cùng đi dự tiệc với nhau. Còn buổi tối vất vả là ngồi nhâm nhi rượu, để không vì tác động của nó mà nói quá lên đôi câu. Trong những bữa tiệc như vậy thường hay có những chuyện ngồi lê đôi mách và những chuyện bí mật nhất được tiết lộ. Nếu như có ai đó không làm chủ được bản thân. Nhưng người được chia sẻ những thông tin thực sự có giá trị bao giờ cũng là những người làm chủ bản thân tốt.
— Anh đi một mình à?
— Ừ. Có lẽ...
— Có lẽ sao?
Anh bỏ qua câu hỏi của tôi.
— Jacek có đi không?
— Có, Eva cũng sẽ đến.
Tôi nuốt nỗi đắng cay ấy vào trong. Tôi rất thích nhưng bữa tiệc mà có cả Eva với Jacek. Jacek, tư vấn luật cho một ngân hàng, không hay đi dự những cuộc vui như thế này. Lần này thì cả hai vợ chồng cùng đi. Tôi, coi như không còn là vợ, đã bị loại khỏi hội bạn bè.
— Hay là em đi cùng với anh?
— Veronika...
— Thôi, thôi, em hiểu rồi.
Tôi lại nhớ lại rằng tất cả với tôi không phải mơ ngủ. Đúng vậy, cô bạn yêu quí, ông xã đã thực sự bỏ rơi bạn rồi. Còn về nguyên tắc thì mỗi người đều hướng tới những cái hoàn toàn khác nhau trong cuộc đời. Vậy thì cái bữa tiệc này có nghĩa lý gì đâu.
Tôi lấy những chiếc cài cravat bằng bạc của anh ấy trong chiếc tráp đựng đồ trang sức của mình ra.
— Đây này. – Tôi đưa chúng cho anh. Anh chạm nhẹ vào tay tôi.
— Cám ơn.
Anh còn tìm thêm cái gì đó nữa, vì cứ lục cục rất to trong chiếc tủ ngoài hành lang. Tôi quay về phòng ngủ. Có thể có một cơ hội nhỏ là anh còn cần một thứ gì nữa ở đấy.
— Hôm nay em không đi làm à? – anh hỏi.
— Không.
— Thế mai em có đi không?
— Em không biết.
— Vì... anh muốn lấy mấy thứ đồ của anh. Không biết em... em có muốn có mặt lúc ấy không.
Tôi nhún vai.
Anh vào phòng ngủ. Ngồi xuống mép giường.
— Anh rất lấy làm tiếc vì đã xảy ra như vậy – anh nói và nắm tay tôi. Trên ngón tay anh vẫn còn chiếc nhẫn. Cả hai chúng tôi đều đồng thời nhận ra điều đó. Anh chưa chia tay với biểu tượng của cuộc hôn nhân của chúng tôi.
— Phải tháo nó ra thôi – anh nói.
Tôi gật đầu.
Tôi tháo chiếc nhẫn ra trước và đặt nó lên bậu cửa sổ. Marek cũng định làm tương tự.
— Không được. – Anh cười buồn bã.
— Phải dùng xà phòng.
— Xà phòng?
— Anh xoa xà phòng vào tay là tháo được ngay.
— OK. – Marek vào phòng tắm một lúc đoạn quay ra.
— Em có lý. – Anh đặt chiếc nhẫn của mình bên cạnh chiếc của tôi trên bậu cửa sổ. – tháo được rồi – anh nói giọng buồn rầu. Anh ngồi xuống giường một lúc. Ngắm nghía bàn tay mình. Trên ngón tay đeo nhẫn có một vết trắng rất rõ.
— Anh đi đây – anh nói. – Veronika... - Tôi nhìn anh chờ đợi. – Em tự mình lo liệu được mọi việc chứ?
— Em lo được – tôi trả lời. Bởi tôi còn biết nói gì? Rằng tôi sẽ ngồi và không làm gì cả? – Chúc anh một tối vui vẻ. – Tôi cố gắng để thốt ra được mấy từ ấy.
— Cám ơn.
Anh do dự như thể muốn ôm tôi để tạm biệt. Anh đã không làm điều đó. Chỉ vẫy tay và đi ra.
Tôi không cất hai chiếc nhẫn trên bậu cửa sổ. Tôi sợ rằng nếu tôi cất chúng thì quá khứ của tôi cũng biến mất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâu Đài Cát
Magdalena Witkiewicz
Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz
https://isach.info/story.php?story=lau_dai_cat__magdalena_witkiewicz