Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâu Đài Bị Phù Phép
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
H
ôm đó là ngày mở cửa ở lâu đài Yalding và dường như thật thú vị đối với bọn trẻ được tới thăm Mabel và như Gerald nói là sẽ trà trộn vào đám đông mà không bị nghi ngờ để ngó nghiêng mọi thứ chúng biết mà đám đông không biết về lâu đài và những ô tường, chiếc nhẫn thần và những bức tượng biết đi. Có lẽ một điều hài lòng nhất về những phép thuật xảy ra là chúng làm cho bạn biết những thứ mà những người khác không biết nhưng cũng sẽ không tin nếu họ không được chứng kiến.
Trên con đường trắng phía ngoài cổng lâu đài có những chiếc xe ngựa không mui lộp cộp, xe ngựa bốn bánh. Có ba hay bốn chiếc ôtô phun khói mù lên khi đỗ lại. Xe đạp xếp đống ngổn ngang dọc theo chỗ lõm của bức tường gạch đỏ. Những người đi xe đạp và đi bộ đứng rải rác trên sân hoặc đi xem những nơi của lâu đài được mở cửa cho khách tham quan vào ngày này trong tuần.
Hôm nay có nhiều khách tham quan hơn mọi khi vì có lời đồn rằng một quý ông người Mỹ giàu có định thuê lâu đài để sống và ông ta muốn thấy lâu đài huy hoàng nhất.
Tất nhiên là lâu đài thật lộng lẫy rồi. Ghế được bọc sa tanh thêu, da thuộc viền vàng và trải thảm thêu từng bị che bằng lớp vải lanh phủ giờ khiến căn phòng có vẻ ấm cúng để sống trong đó. Những bồn cây và hoa hồng được rải rác trên bàn và trên bậu cửa sổ. Cô của Mabel hãnh diện về khả năng trông nom căn nhà của mình và đã nghiên cứu việc bày biện hoa trên một loạt bài báo có tên là “Làm thế nào để tô điểm căn nhà đẹp chỉ cần chín xu một tuần”.
Những giá nến pha lê lớn lấp lánh ánh tím và xám. Những tấm vải lanh xám được tháo ra khỏi những chiếc giường lộng lẫy và những chiếc dây chăng màu đỏ thường được treo thấp để ngăn chặn những vị khách trẻ còn hiếu kỳ giờ đã được cất đi.
- Đó chính là điều mà chúng ta nói ở nhà- con gái một người bán tạp phẩm ở Salisbury nói với bạn làm nghề bán trang phục phụ nữ.
- Nếu người Mỹ đó không thuê nó, anh sẽ nói gì về việc em và anh ở đây khi chúng ta lấy nhau? - anh chàng phụ việc cho bà bán vải hỏi người yêu mình còn cô con gái trả lời “Ồ, Reggie, làm sao mà anh có thể! Anh buồn cười thật!”.
Vào buổi chiều, đám đông trong những bộ quần áo hội hè đẹp nhất của họ, những bộ đồ màu sáng, mũ vải hoa, khăn choàng đẹp không tả nổi, lũ lượt kéo nhau qua những hành lang của lâu đài. Đám đông rì rầm thực sự kinh ngạc trước vẻ tĩnh lặng của những phòng ngủ lộng lẫy nơi những chủ nhân đã từng chào đời và qua đời, nơi những vị khách vương giả đã ngủ trong những đêm mùa hè nhiều năm trước đây với những chậu hoa to đặt giữa phòng để xua bệnh tật và tà ma. Sân hiên nhà là nơi ngày xưa những nữ chủ nhân mặc áo cổ xếp nếp thưởng thức hương hoa tầm xuân và cây ngải bụi bên dưới, những quý bà trát phấn hồng mặc váy thêu kim tuyến bước đi nhịp nhàng dưới những chiếc váy phồng có vòng đỡ. Giờ sân hiên vang lên tiếng giày, tiếng lộp cộp của giày cao gót, tiếng cười to và tiếng ríu rít những chuyện mà bọn trẻ không muốn nghe. Đối với chúng những điều này phá vỡ sự yên tĩnh của tòa lâu đài huyền bí, xúc phạm đến vẻ thanh bình của khu vườn bị phù phép.
- Đây không phải là trò vui chút nào - Gerald thừa nhận khi từ cửa sổ ngôi nhà đã nghỉ mùa hè đầu tiên chúng thấy những màu sắc chói lóa và nghe thấy những tiếng cười ầm ĩ - Anh ghét phải thấy những người kia trong khu vườn của chúng ta.
- Sáng nay em đã nói với chú quản lý tốt bụng rồi - Mabel nói, cô bé đang ngồi trên sàn đá - và chú ấy nói không sao nếu mọi người tới tham quan mỗi tuần một lần. Chú ấy nói ngài Yalding nên để họ tới khi họ thích. Chú ấy nói nếu sống ở đây chính chú ấy sẽ làm vậy.
- Đấy là tất cả những gì chú ấy biết! - Jimmy nói - Chú ấy có nói thêm gì không?
- Nhiều lắm - Mabel trả lời - Em rất thích chú ấy. Em nói với chú ấy...
- Em không thể!
- Em đã kể cho chú ấy nhiều cuộc phiêu lưu của chúng ta. Chú ấy rất chăm chú lắng nghe.
- Chúng ta sẽ bị nhốt như những kẻ điên nếu em không biết giữ mồm giữ miệng, nhóc Mabel à.
- Không phải chúng ta - Mabel nói - Em đã nói và anh biết mọi từ đều là thật cả vậy mà không ai tin. Khi em kể xong, chú ấy nói em sẽ là một thiên tài văn học thực sự và em đã hứa sẽ đề tên chú ấy vào quyển sách đầu tiên mà em sẽ viết khi nào lớn.
- Cậu không biết tên chú ấy - Kathleen nói - Hãy làm gì đó với chiếc nhẫn đi!
- Anh quên không nói cho các em nhưng anh đã nói sẽ quay lại gặp cô giáo và đưa cô ấy tới chỗ chúng ta và đi về cùng chúng ta - Gerald nói.
- Tại sao anh lại nói vậy?
- Anh cho là cô ấy rất tốt - Gerald đáp.
- Có thể là tốt nhưng thật chán ngán - Mabel nói - bởi vì chúng ta phải chết dí ở đây đợi cô ấy khi em đã hứa chúng ta sẽ gặp chú quản lý. Chú ấy sẽ mang theo một cái giỏ đựng nhiều thứ và sẽ có buổi uống trà cùng chúng ta.
- Ở đâu?
- Chỗ con khủng long đó. Chú ấy nói sẽ kể cho em về những động vật thời tiền sử, tức là trước khi có con thuyền Nô-ê, ngoài khủng long ra còn bao nhiêu chuyện khác, đổi lại em sẽ kể cho chú ấy những câu chuyện tưởng tượng của em, chú ấy gọi như thế đó.
- Khi nào?
- Ngay khi những cánh cổng được đóng lại. Lúc năm giờ.
- Chúng ta có thể cho cô giáo cùng đi - Gerald gợi ý.
- Em cho là cô ấy quá kiêu hãnh để chịu uống trà cùng một người quản lý, anh chẳng bao giờ biết người lớn làm những điều đơn giản nhất như thế nào - Kathleen nói.
- Rồi, anh sẽ cho em biết - Gerald nói, lười nhác quay sang phía ghế đá - Bọn em đi đi, đi mà gặp cái chú quản lý đó đi. Một chuyến đi dạo chỉ là một chuyến đi dạo. Còn anh sẽ đợi cô giáo.
Mabel vui vẻ nói rằng đây là cách lịch sự của Gerald và cậu đáp lại bằng câu “Ôi trời, vớ vẩn”.
Jimmy nói rằng Gerald thích nịnh mọi người.
- Những cậu bé con không hiểu nghệ thuật ngoại giao - Gerald thản nhiên đáp - nịnh là một điều cực kỳ ngu ngốc. Nhưng còn tốt hơn là...
- Sao anh biết? Jimmy hỏi.
- Và... - anh trai cậu tiếp tục nói - em không bao giờ biết khi nào một người lớn có thể giúp đỡ mình.. Ngoài ra, họ thích điều đó. Em phải làm họ hài lòng một chút. Hãy nghĩ xem thật tồi tệ như thế nào khi trở nên già nua.
- Em hy vọng mình sẽ không trở thành một bà già - Kathleen nói.
- Mình cũng thế - Mabel đáp - Thà mình lấy một thợ hàn nồi còn hơn.
- Thế thì tốt hơn - Kathleen mơ màng - lấy vua da đen và đi cùng với một đoàn lữ hành nói những lời tiên đoán và dong ruổi với những chiếc giỏ và chổi.
- Nếu mình được lựa chọn - Mabel nói - tất nhiên mình sẽ lấy một tên cướp, sống ở pháo đài trên núi của hắn, đối xử tốt với những tù nhân của hắn, giúp họ chạy trốn và...
- Em sẽ là kho báu thực sự đối với chồng em đó - Gerald nói.
- Đúng vậy - Kathleen nói - hoặc một thủy thủ cũng rất hay. Cậu sẽ chờ con thuyền của anh ấy về nhà và treo đèn trên bậu cửa sổ để soi đường cho anh ấy trở về trong những cơn bão. Khi thuyền của anh ấy bị đắm ở biển cậu sẽ đau buồn khủng khiếp và ngày ngày đặt hoa lên nấm mồ đầy hoa cúc của anh ấy.
- Phải - Mabel vội nói - hoặc một người lính, rồi cậu sẽ ra trận với chiếc váy ngắn, mũ vểnh và một vòng dây cuốn cổ. Đó là bức tranh về một người vợ lính trong một bài hát mà cô tớ có.
- Khi mình lấy chồng... - Kathleen vội nói.
- Khi anh lấy vợ - Gerald xen ngang - anh sẽ lấy một cô gái câm, nếu không phải cho chiếc nhẫn khiến cô ấy không thể nói được trừ phi cô ấy được phép nói.
Cậu liếc mắt về phía hàng rào lưới mắt cáo.
- Họ đi rồi - cậu nói - Những chiếc mũ hồng và tím đang cúi chào nhau kìa, còn cái ông bé nhỏ kỳ quặc với chùm râu dê có vẻ khác hẳn những người khác. Anh không thấy cô giáo. Tốt hơn là mấy em đi đi.
Người anh hùng bị bỏ rơi trong câu chuyện cổ tích của chúng ta, cô đơn và không được giúp đỡ, thúc giục những người hầu cận trung thành của mình đi theo chiếc xe ngựa chở đồ, còn bản thân mình ở lại nơi nguy hiểm và khó khăn vì anh ta được sinh ra để đứng trên boong tàu bốc cháy để từ đó bay lên, dẫn dắt loài người tuyệt vọng!
- Em nghĩ mình sẽ lấy một người chồng câm - Mable nói - và trong các cuốn sách em sẽ viết sẽ không có những vị anh hùng nam, chỉ có các nữ anh hùng thôi. Đi nào, Cathy.
Bước từ nhà nghỉ mùa hè mát mẻ ra ngoài trời giống như bước vào một cái lò nung, đá lát sân nóng bỏng dưới chân bọn trẻ.
- Giờ anh biết một con mèo ngồi trên gạch nóng cảm thấy thế nào - Jimmy nói.
Những động vật thời tiền sử được đặt ở chỗ những cây sồi trên một sườn dốc trải dài ít nhất là nửa dặm qua vườn lâu đài. Ông của Huân tước Yalding đã đặt chúng ở đó khoảng giữa thế kỷ trước. Những thân hình đá, đôi cánh rộng vụng về, những chiếc lưng dài giống lưng cá sấu, phô diễn vẻ xám xịt qua những thân cây.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày. Họ nhầm. Bầu trời không một gợn mây trở nên nóng hơn suốt cả buổi chiều. Tôi nghĩ các bạn cũng nhận thấy điều này khi bạn ra ngoài trời tới bất cứ đâu trong bộ đồ đẹp nhất của các bạn, nhất là bộ đồ đó đã được hồ và bạn lại phải đi trên lối dài không có cây che.
Kathleen, Mabel và Jimmy, càng lúc càng nóng và càng đi càng chậm. Chúng đã gần tới lúc mệt mỏi và bực dọc khi “giá mà mình đừng đi” trước khi nhận thấy phía dưới những cây sồi chiếc khăn tay trắng của chú quản lý đang vẫy vẫy.
Tín hiệuu đó, bóng mát và việc sẽ ngồi nghỉ thổi thêm nhiệt tình cho các bạn trẻ. Chúng bước nhanh, hơn và cuối cùng thì chạy để ngồi xuống giữa chỗ những chiếc rễ xanh xám của những cây sồi với những tán lá đung đưa.
- Ôi, sướng quá! - Jimmy thốt lên - Chào chú!
Các cô bé nghĩ trông chú quản lý thật dễ thương. Chú không mặc bộ đồ đi săn vải nhung mà là một bộ đồ vải flannel xám mà một vị bá tước cần có, chiếc mũ rơm của chú được làm riêng cho một công tước, và một hoàng tử sẽ không thể đeo một chiểc cà vạt xanh đẹp hơn chú được. Chú nồng nhiệt chào đón bọn trẻ. Giữa những chiếc lá sồi có đặt hai chiếc giỏ nặng trĩu đầy hứa hẹn.
Chú là người tế nhị. Cái nóng do người đi qua chỗ những động vật thời tiền sử bằng đá đã dịu dần trước khi các bạn trẻ nhận thấy.
- Chắc các cháu khát lắm và sẽ cảm thấy đói nữa khi khát nước. Chú đã mang theo một ấm nước với hình ông tác giả tiểu thuyết của chú.
Nước trong chiếc ấm đặt trên chiếc đèn cồn để giữa hai rễ sồi đang sôi lục bục.
- Tháo giày và tất các cháu ra được chứ? chú nói bằng giọng như đây là chuyện đương nhiên - có một con mương nhỏ phía đỉnh đồi kia.
Niềm vui thích được nhúng chân trong dòng nước mát lạnh sau một chuyến đi nóng nực khó có thể tả được. Khi các bạn quay lại, chè đã được rót ra. Chè thật ngon với nhiều sữa theo ý muốn, ngoài ra còn bánh ngọt, nước gừng, mận, một trái dưa hấu lớn với kem ở giữa, một bữa tiệc trà cho những vị thần!
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện với Jimmy khi cậu ngẩng lên sau khi cắn một miếng dưa hấu to.
- Bữa trà của chú cũng ngon gần như bữa tiệc của những vị thần bất tử.
- Hãy giải thích câu nói khó hiểu của cháu đi - chú quản lý nói và Jimmy hiểu rằng chú muốn hỏi “cháu định nói gì thế?” nên cậu trả lời bằng cách kể lại toàn bộ câu chuyện về đêm tuyệt vời đó khi tất cả những bức tượng sống lại, một bữa tiệc huy hoàng và ngon miệng tới mức huyền ảo với đồ ăn được những bàn tay bằng đá cẩm thạch lấy từ trên cành cây ở hòn đảo giữa hồ xuống.
Khi cậu kể xong, chú quản lý hỏi:
- Cháu đọc tất cả điều này trong sách à?
- Không đâu ạ - Jimmy đáp - chuyện thật đấy ạ.
- Cháu là một người tưởng tượng rất giỏi, đúng không? - Chú hỏi và đưa những quả mận cho Kathleen lúc này đang mỉm cười thân thiện nhưng bối rối. Tại sao Jimmy không biết giữ mồm giữ miệng chứ?
- Không, tất cả mọi thứ cháu kể cho chú đều đã xảy ra thật, cũng như mọi chuyện Mabel đã kể cho chú.
Chú quản lý có vẻ hơi khó chịu,
- Được rồi, cậu bạn - chú nói và sau đó im lặng không thoải mái.
- Chú có tin cháu hay không? - Jimmy hỏi.
- Đừng ngốc thế, anh Jimmy - Kathleen thì thầm.
- Vì nếu chú không tin, cháu sẽ làm cho chú phải tin.
- Đừng! - Mabel và Kathleen đồng thanh kêu lên.
- Chú tin hay không ạ? - Jimmy nài nỉ, cậu đang nằm tay ôm cằm, khuỷu tay tì trên một đám rêu và đôi chân đá đi đá lại giữa những chiếc lá sồi.
- Chú nghĩ cháu đã kể những cuộc phiêu lưu cực hay - chú quản lý thận trọng nói.
- Được rồi - Jimmy ngồi lên - chú không tin cháu. Vô lý quá, Cathy, chú ấy là một người lịch thiệp.
- Cám ơn - chú quản lý nói, mắt ánh lên tinh nghịch.
- Chú sẽ không kể lại chứ? - Jimmy hỏi.
- Kể lại gì?
- Bất cứ chuyện gì.
- Chắc chắn là không rồi. Tôi là người lịch thiệp như cháu nói.
- Thế thì Cathy, đưa anh chiếc nhẫn.
- Không - hai cô bé đồng thanh kêu lên.
Kathleen không có ý định đưa chiếc nhẫn còn Mabel không biết mình phải làm gì, chắc chắn Jimmy không sử dụng được nó. Nhưng giờ cậu đang cầm nó trong tay. Đây là thời điểm của cậu. Tất cả chúng ta đều có những thời điểm như vậy, như chúng ta thường nói “cái gì phải đến sẽ đến”.
- Đây là chiếc nhẫn mà Mabel đã kể cho chú. Cháu nói đây là chiếc nhẫn thần. Nếu chú đeo nó vào mà ước, bất cứ chú ước điều gì tất điều đó sẽ xảy ra.
- Chú có phải ước thật to không?
- Có, cháu nghĩ là vậy.
- Chú đừng ước điều gì ngớ ngẩn - Kathleen nói - Hãy ước điều gì chú thực sự muốn.
- Được rồi. Chú sẽ ước điều duy nhất chú thực sự muốn. Tôi ước bạn... bạn của tôi có mặt ở đây.
Cả ba đã biết phép thuật của Chiếc nhẫn đều ngó quanh để xem bạn của chú quản lý xuất hiện. Chúng nghĩ người bạn đó chắc sẽ phải gây ngạc nhiên hoặc có lẽ là một người đáng sợ. Tất cả đứng hết lên để chờ người mới xuất hiện. Nhưng chẳng có một người đàn ông nào xuất hiện ở khu rừng cả chỉ có cô giáo và Gerald từ tốn đi qua ánh sáng lốm đốm dưới những tán sồi. Cô giáo mặc chiếc váy dài màu trắng trông đáng yêu như một bức tranh.
- Xin chào - người dẫn đường gan dạ lên tiếng - anh đã thuyết phục cô giáo...
Câu nói này bị bỏ dở vì chú quản lý và cô giáo đang nhìn nhau với ánh mắt của người lữ hành mệt mỏi đã bất ngờ tìm được điều mong ước sau một chặng đường dài.
- Em... - chú quản lý thốt lên.
- Ôi - giọng cô giáo nghẹn lại.
Họ đứng nhìn nhau một lúc lâu.
- Cô ấy là bạn chú à?
- Vâng - cô giáo đáp - em là bạn anh.
- Đấy! Chú thấy chưa! Chiếc nhẫn đã làm như những gì cháu đã kể.
- Chúng ta không tranh cãi về điều đó. Cháu có thể nói đó là do chiếc nhẫn. Còn đối với chú, đó là sự trùng hợp, niềm hạnh phúc nhất, đáng yêu nhất.
- Thế thì anh...? - cô giáo hỏi.
- Tất nhiên rồi Jimmy, cháu hãy rót cho anh trai cháu một cốc chè. Cô giáo à, hãy đi dạo trong rừng đi, có hàng ngàn điều cần phải nói.
- Hãy ăn đi Gerald của tôi - cô giáo nói, giờ trông cô thật trẻ trung và giống như một nàng công chúa trong chuyện cổ tích - cô sẽ quay trở lại và chúng ta sẽ cùng về. Cô và chú cần nói chuyện với nhau, cô và Huân tước Yalding!
***
- Vậy chú ấy là quân tước Yalding - Jimmy nói, phá tan im lặng khi hai người kia đi khuất giữa những cây sồi - Một mánh khóe ngớ ngẩn. Ngạc nhiên nữa là cô giáo lại là bạn chú ấy và chú ấy ước cô ấy có mặt ở đây! Khác hẳn với chúng ta nhỉ? Một chiếc nhẫn tốt quá?
- Bạn của chú ấy - Mabel chế giễu - anh không thấy là cô giáo là người yêu của chú ấy à? Anh không thấy cô ấy là người tự nhốt mình trong tu viện, bởi vì chú ấy nghèo và chú ấy không thể tìm thấy cô ấy. Giờ thì chiếc nhẫn sẽ khiến họ sống hạnh phúc với nhau. Tớ mừng quá? Cậu có thế không, Cathy?
- Dĩ nhiên rồi? - Kathleen đáp - điều đó cũng tuyệt như lấy một thủy thủ hoặc một tên cướp.
- Đó là chiếc nhẫn đã làm thế - Jimmy nói - nếu người Mỹ muốn ở tòa lâu đài này, ông ta sẽ phải trả rất nhiều tiền thuê và cô chú ấy có thể hưởng thụ số tiền đó.
- Em tự hỏi ngày mai họ có lấy nhau không - Mabel nói.
- Sẽ buồn cười không nếu chúng ta là phù dâu - Kathleen nói.
- Lấy cho anh miếng dưa hấu được không? - Gerald hỏi - Cám ơn! Tại sao chúng ta không biết chú ấy là Huân tước Yalding nhỉ? Chúng ta đúng là có mắt như không!
- Em biết chuyện này từ tối hôm qua - Mabel thản nhiên nói - chỉ là em đã hứa sẽ không nói ra. Em có thể giữ được điều bí mật đó, đúng không nhỉ?
- Phải đấy - Kathleen nói, hơi có vẻ buồn phiền.
- Chú ấy đã cải trang thành một người quản lý. Đó là lý do tại sao chúng ta không biết - Jimmy nói
- Ha, ha. Anh thấy điều mà Sherlock Homes không bao giờ thấy, kể cả bác sĩ Watson ngốc nghếch đó. Nếu em muốn cải trang hoàn toàn, em phải cải trang giống như người mình dự định trở thành. Anh sẽ nhớ điều đó.
- Giống như Mabel, nói ra những điều mà anh không thể tin được - Kathleen nói.
- Tớ nghĩ cô giáo vô cùng may mắn - Mabel nói.
- Cô ấy cũng không đến nỗi - Gerald nói - Này, ăn mận đi.
***
Chuyện khá là kỳ diệu. Sáng hôm sau cô giáo đã khác hẳn. Má cô màu hồng, môi cô màu đỏ, mắt cô sáng lấp lánh hơn, cô để tóc theo kiểu mới hẳn, hơi chút điệu đà và rất hợp với cô.
- Cô ra rồi - chị Eliza nói.
Ngay sau bữa sáng Huân tước Yalding gọi một chiếc xe ngựa bốn bánh có mui phủ màu xanh do hai ngựa kéo và tất cả đi tới lâu đài Yalding.
Tối đó, bọn trẻ nài nỉ xin được đi thám hiểm toàn bộ lâu đài. Huân tước Yalding, hơi có chút lơ đãng nhưng rất thân ái, đồng ý điều đó. Mabel chỉ cho những người khác xem tất cả những cánh cửa bí mật và những lối đi không ai nghĩ tới và các bậc thang mà cô bé đã phát hiện ra. Đó là một buổi sáng tuyệt diệu. Huân tước Yalding và cô giáo đi khắp ngôi nhà nhưng không nhiệt tình lắm. Chẳng mấy họ đã chán và bước qua ô cửa phòng tranh ra khu vườn hồng rồi ngồi trên hòn đá cong đặt giữa mê cung, nơi mà khi mọi chuyện bắt đầu xảy ra, Gerald, Jimmy và Kathleen đã tìm thấy nàng công chúa đang ngủ mặc váy lụa hồng và đeo trang sức kim cương.
Bọn trẻ cảm thấy rằng chúng được tự do hơn đi thám hiểm lâu đài và chúng trở nên nhiệt tình hơn. Khi đi tới cầu thang bí mật dẫn tới căn phòng đựng bột mì nằm trong dãy phòng tranh, đột nhiên chúng đối mặt với một người đàn ông nhỏ có bộ râu như râu dê mà ngày hôm qua đã rẽ nhầm chỗ.
- Phần lâu đài này không được tham quan ạ - Mabel nói và nhanh trí đóng cánh cửa sau lưng cô bé.
- Tôi biết điều đó - người lạ nói - nhưng tôi được phép của Huân tước Yalding để xem ngôi nhà lúc rỗi rãi.
- Ô - Mabel thốt lên - Xin ngài thứ lỗi. Chúng cháu không biết.
- Tôi đoán là các cháu là họ hàng của chủ nhân lâu đài phải không? - người lạ hỏi.
- Không hẳn vậy - Gerald đáp - Chỉ là bạn thôi ạ.
Người đàn ông này thật gầy gò nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, ông ta có đôi mắt nhỏ tinh nghịch và khuôn mặt khô khan.
- Các cháu đang chơi à?
- Không, thưa ngài, bọn cháu chỉ thám hiểm thôi.
- Liệu một người lạ có thể là thành viên đội thám hiểm của các cháu không? - người đàn ông mỉm cười hỏi.
Bọn trẻ nhìn nhau.
- Ngài thấy đấy - Gerald nói - rất khó giải thích, nhưng ngài hiểu điều mình đang nói chứ ạ?
- Anh ấy muốn nói là chúng cháu không thể để ngài cùng thám hiểm khi không biết ngài muốn gì?
- Ngài là người chụp ảnh ạ - Mabel hỏi - hay một tạp chí nào đó cử ngài tới viết bài về lâu đài Yalding?
- Ta hiểu thái độ của các cháu - nguời lạ nói - tôi không phải là người chụp ảnh, cũng như không được một tạp chí nào cử đến đây. Tôi tới đây với ý định thuê một chỗ ở. Tên tôi là Jefferson D. Conway.
- Ô - Mabel thốt lên - thế thì ngài là nhà triệu phú người Mỹ.
- Tôi không thích sự miêu tả đó, cô bạn nhỏ ạ - ngài Jefferson D. Conway nói - Tôi là một công dân Mỹ. Đây là một nơi đẹp, rất đẹp. Nếu mà nó được bán...
- Không thể, không thể được - Mabel vội giải thích - Những luật sư đã nói đây là tài sản không được sang nhượng do đó Huân tước Yalding không thể bán được. Nhưng ngài có thể thuê nó để sống và trả cho ngài Yalding một khoản tiền cao, rồi thì ngài Huân tước có thể lấy cô giáo người Pháp...
- Suỵt - Kathleen và ngài Jefferson D. Conway đồng thời ra hiệu và ngài Jefferson nói thêm - Hãy dẫn đường nào, tôi cho rằng cuộc thám hiểm sẽ hoàn thành.
Được khuyến khích, Mabel dẫn nhà triệu phú đi khắp tòa lâu đài. Ông ta có vẻ hài lòng tuy nhiên vẫn lộ vẻ thất vọng.
- Đây là một lâu đài đẹp - cuối cùng ông ta nói khi trở lại nơi xuất phát - nhưng tôi cho rằng lâu đài rộng như thế này chắc phải có một cầu thang bí mật hoặc một nơi ẩn náu nào đó?
- Có đấy - Mabel trả lòi - nhưng cháu nghĩ người Mỹ không tin bất cứ thứ gì trừ máy móc và báo chí - Cô bé chạm vào chiếc lò xo của ô tường phía sau mình và để lộ cầu thang nhỏ lung lay cho nhà triệu phú người Mỹ xem. Người Mỹ tỏ thái độ khác hẳn khi nhìn thấy nó. Ông trở nên hăm hở, lanh lẹ và rất say mê.
- Chà! - ông kêu lên, đứng ở cánh cửa dẫn từ phòng đựng bột mì tới phòng ngủ hoàng gia - Điều này thật tuyệt quá, tuyệt quá.
Niềm hy vọng của bọn trẻ dâng cao. Dường như chắc chắn rằng lâu đài này sẽ được để cho nhà triệu phú thuê và Huân tước Yalding sẽ có nhiều tiền để làm đám cưới.
- Nếu có một bóng ma trú ngụ ở đây, tôi sẽ gặp Huân tước Yalding hôm nay, ngay bây giờ, không chần chừ gì nữa - Ngài Jefferson D. Conway nói tiếp.
- Nếu ngài ở lại đến ngày mai và ngủ trong căn phòng này, cháu nghĩ ngài sẽ gặp ma - Mabel nói.
- Có một con ma trú ngụ ở đây ư? - Ngài Jefferson vui mừng hỏi.
- Họ nói vậy - Mabel trả lời - rằng ngài Rupert quá cố đã bị chém đầu dưới thời Henry VIII đã đi dạo một đêm ở đây, tay bưng đầu mình. Nhưng bọn cháu chưa nhìn thấy điều đó. Thứ bọn cháu nhìn thấy chỉ là một phụ nữ mặc váy hồng tóc đính kim cương. Bà ấy cầm một cây nến - Những đứa kia bỗng nhận ra ý định của Mabel, vội thuyết phục người Mỹ với giọng thành thực rằng tất cả bọn chúng đã nhìn thấy người phụ nữ mặc váy hồng.
Người Mỹ chăm chú nhìn bọn trẻ với cặp mắt lấp lánh.
- Rồi - ông ta nói - tôi sẽ hỏi Huân tước Yalding cho phép tôi qua đêm trong căn phòng ngủ cổ của ông. Và nếu tôi nghe thấy tiếng bước chân của bóng ma hoặc nghe nhiều về những tín hiệu của bóng ma, tôi sẽ thuê chỗ này.
- Cháu rất vui - Kathleen nói.
- Dường như các cháu rất chắc chắn về bóng ma - người Mỹ nói, mắt vẫn dán chặt vào bọn trẻ - Tôi cho các cháu biết điều này, tôi mang theo súng và nếu thấy một con ma, tôi sẽ nổ súng đó.
Ông rút một khẩu súng lục từ túi áo ra và nhìn nó vẻ trìu mến.
- Tôi là người bắn không tồi - ông nói tiếp, đi qua sàn nhà sáng bóng của phòng ngủ để mở cửa sổ - Có nhìn thấy bông hồng to giống như đĩa đựng tách trà ở kia không?
Phút sau một tiếng nổ to vang lên phá tan im lặng và những cánh hoa hồng rụng lả tả ở lan can và sân hiên.
Người Mỹ nhìn hết bạn trẻ này tới bạn trẻ kia. Tất cả các khuôn mặt bọn nhỏ trở nên trắng bệch.
- Jefferson D. Conway tạo nên cơ đồ nhỏ của mình bằng cách nghiêm chỉnh chú ý đến công việc và ánh mắt luôn cảnh giác. Cám ơn các cháu.
***
- Giả sử em mà làm thế thì ông ta sẽ bắn em - Jimmy vui vẻ nói - Đó sẽ là một cuộc phiêu lưu, đúng không nhỉ?
- Em vẫn sẽ làm thế - Mabel đáp, mặt tái nhợt và thách thức - Hãy tìm Huân tước Yalding và lấy lại chiếc nhẫn.
Huân tước Yalding đã nói chuyện với cô của Mabel và bữa ăn cho sáu người đã được dọn trong phòng khách lớn, giữa những chiếc rương và đồ đạc bằng gỗ sồi, một bữa trưa tuyệt vời đựng trên những chiếc đĩa bạc. Cô giáo, mỗi phút lại trông trẻ hơn và càng lúc càng giống một nàng công chúa, suýt khóc khi Gerald đứng lên, tay cầm ly nước chanh để chúc sức khỏe “ông và bà Yalding”.
Khi Huân tước Yalding nói lời cám ơn đáp lại thì Gerald tiện thể hỏi luôn.
- Chiếc nhẫn, chú biết đấy, chú không tin vào nó, nhưng bọn cháu thì có. Liệu bọn cháu có thể lấy lại được không?
Và các bạn lại có chiếc nhẫn.
Sau khi nhanh chóng bàn bạc, chiếc nhẫn được cất trong phòng đựng đồ trang sức, Mabel nói.
- Đây là chiếc nhẫn thần và tớ ước tất cả các loại vũ khí của người Mỹ xuất hiện ở đây.
Ngay lập tức căn phòng đầy ắp các loại vũ khí, gươm, giáo, mũi tên, rìu, bẫy bắt chim, súng lục, súng lục ổ quay, mã tấu... tất cả các loại vũ khí mà bạn có thể nghĩ ra được và bốn bạn nhỏ bị lèn chặt trong đám vũ khí và không thể thở nổi.
- Anh cho là ông ta thu thập vũ khí - Gerald nói - và anh không nghi ngờ nếu các mũi tên được tẩm thuốc độc. Vì Chúa, em hãy ước chúng trở lại chỗ cũ đi, Mabel.
Mabel ước các vũ khí biến mất và ngay lập tức bọn trẻ lại được đứng trong căn phòng trống. Nhưng...
- Không - Mabel nói - Em không thể chịu đựng được điều đó. Em ước là ông người Mỹ có thể nghĩ ông ta đã nhìn thấy ma khi đi ngủ. Ngài Rupert tay bưng đầu sẽ làm điều đó.
- Đêm nay ông ấy sẽ ngủ ở đây chứ?
- Em không biết. Em ước đêm nào ông ta cũng nhìn thấy ngài Rupert.
- Dốt thế - Gerald nói - chúng ta sẽ không biết ông ta có nhìn thấy ngài Rupert hay không.
- Sáng ra chúng ta sẽ biết, khi ông ấy thuê ngôi nhà.
Khi chúng ăn chiều, Huân tước Yalding đột nhiên xuất hiện và nói.
- Ông Jefferson Conway muốn các cháu ở cùng ông trong phòng ngủ lâu đài. Chú đã kê thêm giường. Các cháu không phiền chứ. Ông ấy dường như nghĩ rằng các cháu có ý định lừa ông ấy về chuyện ma.
Thật khó để từ chối.
Lúc mười giờ đêm mỗi cậu bé ở trên một chiếc giường nhỏ tới mức lạ thường trong căn phòng ngủ cao, tối um và đối mặt với bốn bức tranh dễ sợ treo với chiếc thảm thêu và được trang hoàng bằng những chiếc lông chim đượm vẻ tang tóc.
- Cầu Chúa rằng không có ma thật - Jimmy thì thầm.
- Không phải thế đâu - Gerald thì thầm đáp lại.
- Nhưng em không muốn thấy bóng ma của ngài Rupert tay bê đầu đâu - Jimmy nài nỉ.
- Em sẽ không thấy đâu. Những gì em thấy ngài triệu phú cũng thấy. Mabel đã ước ông ấy sẽ thấy chứ không phải chúng ta. Em sẽ ngủ cả đêm mà không thấy gì. Nhắm mắt lại đếm đến một triệu và đừng có nhút nhát thế!
Nhưng cậu không nghĩ đến Mabel và chiếc nhẫn.
Ngay khi Mabel nghe từ cô mình rằng đêm nay ông Jefferson Conway sẽ ngủ ở lâu đài, cô bé vội vàng ước “rằng ngài Rupert và chiếc đầu của ngài đêm nay sẽ hiện ra trong phòng ngủ lâu đài”.
Jimmy nhắm mắt và bắt đầu đếm đến một triệu. Cậu đã ngủ trước khi đếm đến con số đó, anh trai cậu cũng vậy.
Cả hai bị đánh thức bởi tiếng súng vang lên chói tai. Mỗi đứa đều nghĩ rằng đó là tiếng súng đã bắn sáng nay và mở mắt ra nghĩ mình sẽ thấy sân hiên đầy nắng và những cánh hoa hồng bay lả tả trên nền đá trắng.
Thay vì đó là căn phòng ngủ cao chót vót và tối tăm chỉ được chiếu sáng bằng sáu ngọn nến. Người Mỹ cầm khẩu súng lục trong tay và ở đó, chỗ cửa căn phòng chứa bột mì là một bóng người mặc áo chẽn, cổ áo xếp nếp nhưng không có đầu! Chắc chắn chiếc đầu có ở đó nhưng được cánh tay phải bê sát cạnh ống tay áo chẽn. Khuôn mặt mỉm nụ cười hài lòng ở vị trí cánh tay đỡ nó. Cả hai cậu bé kêu lên. Ông người Mỹ lại nổ súng. Viên đạn xuyên qua người ngài Rupert.
Đột nhiên ánh sáng tắt ngóm. Điều tiếp theo mà các cậu bé biết là trời sáng. Ánh sáng xam xám chiếu qua cửa sổ cao, mưa đập mạnh vào cửa kính còn ông người Mỹ đã đi khỏi.
- Chúng ta đang ở đâu đây? - Jimmy hỏi, cậu ngồi dậy với mái tóc rối tung và ngó quanh. - Em nhớ ra rồi. Thật khủng khiếp! Em chán ngấy cái nhẫn đó rồi.
- Vớ vẩn - Gerald nói - Anh thích nó. Anh không sợ chút nào, còn em?
- Không - Jimmy đáp - tất nhiên là không rồi.
- Bọn cháu đã hoàn thành trò chơi đó - Gerald nói khi biết rằng ông người Mỹ đã ăn sáng rất sớm cùng Huân tước Yalding và đã bắt chuyến tàu đầu tiên tới London - ông ấy sẽ rời khỏi ngôi nhà đang ở để tới ở ngôi nhà này. Chiếc nhẫn cũ đó bắt đầu làm những điều thực sự hữu ích.
- Có lẽ giờ chú sẽ tin vào chiếc nhẫn - Jimmy nói với Huân tước Yalding khi gặp lại nhau ở phòng tranh - bọn cháu đã làm tất cả để ông Jefferson thấy con ma. Ông ấy nói với bọn cháu rằng sẽ thuê ngôi nhà nếu thấy một con ma, do đó tất nhiên bọn cháu đã để ý để ông ta nhìn thấy ma.
- Ồ, các cháu đã làm phải không? - Huân tước Yalding nói giọng lạ lùng - Chú rất cám ơn.
- Được rồi mà chú - Jimmy nói - Cháu nghĩ chú sẽ hài lòng và ông ta cũng vậy.
- Có lẽ cháu sẽ quan tâm khi biết rằng - Huân tước Yalding nói, tay thọc vào túi và nhìn Jimmy - ông Jefferson D. Conway khoái con ma của cháu đến nỗi ông ta đánh thức chú dậy lúc sáu giờ sáng nay để nói về nó.
- Hay quá. Thế ông ta nói gì hả chú?
- Ông ấy nói, theo như chú nhớ thì “thưa ngài, tòa nhà của ngài là loại một. Nó giống như một cung điện. Vườn tược không khác gì vườn địa đàng. Tổ tiên ngài thật giỏi. Họ đã làm mọi thứ như chúng phải vậy, quan tâm tới từng chi tiết. Tôi thích những bức thảm thêu của ngài, thích những cây sồi và cả cầu thang bí mật của ngài. Nhưng tôi nghĩ tổ tiên của ngài chắc bị bỏ lại một mình và qua đời ở đó”. Chú nói những gì chú được biết nhưng ông ta lắc đầu và nói - “Không, thưa ngài, cụ tổ của ngài một đêm di dạo với tay bê đầu mình. Tôi có thể chịu được một bóng ma thở dài, loanh quanh và gây ra những tiếng sột soạt, xin cám ơn ngài về điều đó và có thể xem xét tới việc thuê ngôi nhà. Nhưng một bóng ma bị đạn xuyên qua người vẫn đứng cười với chiếc cổ không đầu còn tay thì bê chiếc đầu, lại còn các cậu bé kêu la và ngất đi trên giường nữa thì xin kiếu. Tôi nói là nếu đây là một con ma gia đình khoa trương cha truyền con nối thì xin lỗi nhá” - Và ông ấy ra đi trên chuyến tàu sớm.
- Cháu muốn nói là - Jimmy đau khổ nói - Cháu rất tiếc, cháu không nghĩ rằng chúng cháu đã ngất, thực sự là không mà, nhưng cháu nghĩ đó dúng là điều chú muốn. Có lẽ sẽ có ai khác thuê ngôi nhà.
- Chú không biết ai khác đủ giàu có - Huân tước Yalding nói - Rồi có ngày ông Conway nói ông ấy sẽ đi, hoặc các cháu sẽ không giữ được ông ấy. Chú không biết các cháu làm như thế nào và chú cũng không muốn biết. Thật là trò lừa ngốc nghếch.
Huân tước âu sầu không nói nữa. Mưa đập mạnh vào cửa sổ.
- Cháu muốn nói là - Jimmy ngước lên nhìn Huân tước Yalding với một ý tưởng mới nảy sinh - Cháu muốn nói là nếu chú khó khăn, tại sao chú không bán đồ trang sức đi?
- Chú không có đồ trang sức nào cả, nhóc hay xen vào chuyện của người khác à - Huân tước Yalding có vẻ cáu, rút tay khỏi túi và dợm bước đi.
- Cháu muốn nói những đồ trang sức trong căn phòng có ô trống và ngôi sao trên trần nhà - Jimmy cố nài, bước theo Huân tước.
- Chẳng có tẹo nào cả và nếu đây lại là một chiếc nhẫn vớ vẩn khác thì chú khuyên cháu nên cẩn thận, nhóc à.
- N6 không phải là chiếc nhẫn vớ vẩn - Jimmy nói - có những chiếc giá với những đồ trang sức gia bảo đẹp lắm. Chú có thể bán nó và...
- Ồ không - cô giáo kêu lên, xuất hiện ở cửa phòng tranh giống như bức chân dung một nữ công tưóc - đừng bán những trang sức gia bảo...
- Chẳng có đồ nào đâu, em yêu à - Huân tước Yalding nói, bước tới chỗ cô giáo - Anh đã nghĩ em sẽ không bao giờ tới.
- Không phải thế đâu? - Mabel đi theo cô giáo thốt lên - Chú có thể tới và xem.
- Chúng ta hãy xem thứ bọn trẻ sẽ cho chúng ta xem - cô giáo kêu lên vì Huân tước Yalding không định đi - ít ra điều đó sẽ giúp chúng ta tiêu khiển.
- Đúng thế - Jimmy nói.
Và họ đi. Mabel và Jimmy dẫn đường, cô giáo và Huân tước Yalding theo sau, tay trong tay.
- An toàn hơn là nắm tay nhau - Huân tước Yalding nói - với bọn trẻ này thì những người lớn không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâu Đài Bị Phù Phép
E. Nesbit
Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit
https://isach.info/story.php?story=lau_dai_bi_phu_phep__e_nesbit