Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ecker thầm nghĩ, điều may mắn duy nhất hiện tại là anh không có cơ hội lấy lại khẩu súng trong thùng rác cùng với mấy bộ quần áo khác của mình. Gặp phải cái tình huống trước mắt mà trong người còn trang bị vũ khí là không hay tí nào. Anh nghĩ, mình cũng có thể chạy thoát thân, nhưng có thể họ cũng đã dự trù đến tình huống đó. Mà anh cũng không thích bỏ chạy. Lý do đơn giản là cơ thể anh không còn phù hợp với hoạt động này nữa.
Anh nới lỏng cà vạt, bung cúc áo trên cùng, buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi cái cổ béo núc được giải phóng khỏi cái thòng lọng người ta cho là đẹp đẽ này, và bước thẳng vào trong sảnh của khu Residence Inn. Ngay lập tức, bốn sĩ quan cảnh sát vây xung quanh anh.
Decker bình tĩnh dò xét họ. “Xét đến chuyện đang xảy ra ở trường Mansfield, tôi không ngờ bên các anh còn nguồn nhân lực cho chuyện này.”
“Thôi diễn kịch đi, Decker,” một giọng nói thân quen cất lên.
Decker liếc nhìn sang bên. “A, chào Mac.”
“Gọi là đội trưởng Miller.”
“Tôi có thuộc lực lượng nữa đâu.”
“Thể hiện chút lòng tôn trọng hay là vào ngồi trong bốn bức tường trước khi tôi hết kiên nhẫn với cậu đây.”
MacKenzie Miller cũng phải quá năm lăm gần sáu mươi, cơ thể phì nộn như con ễnh ương, đến màu da cũng giống con vật ấy. Anh ấy vừa cao lại vừa béo, Decker đứng cạnh trông thật bé nhỏ. Anh ấy mặc âu phục, áo khoác mở bung ra theo từng bước chân của Miller sải bước trên sảnh tòa nhà, Decker có thể trông thấy cái dây đeo quần có bán nhan nhản khắp nơi đang giữ chiếc quần của anh ấy lại, mặc dù cái vòng bụng chắc nịch kia, giống như của Decker, cũng tự mình hoàn thành tốt nhiệm vụ giữ quần rồi.
“Sao lại phải thế?”
Miller ném cho anh một ánh nhìn chiếu cố rồi bỗng hét lên, “Cô Brimmer!”
Cô Sally Brimmer trông có vẻ bẽn lẽn vội vội vàng vàng lao tới từ chỗ đang đứng bên cạnh một cây sanh già, cành lá bị phủ bụi dày cộp.
“Là người này phải không, cô Brimmer?”
“Đúng chính xác là người này, thưa sếp,” cô vội đáp lời, nheo mắt lại và nhìn Decker đầy nham hiểm.
“Cảm ơn cô,” Miller nói, giọng khe khẽ toát lên niềm hân hoan. Anh ấy quay lại nói với Decker. “Anh đã xuất hiện ở đồn cảnh sát trong khi chúng tôi đang bị thiếu lực lượng do tai nạn kinh hoàng xảy ra ở Mansfiled, và lợi dụng tình huống để là trục lợi cho bản thân, anh đã giả dạng danh tính luật sư để được chấp nhận tiếp cận phòng giam của Sebastian Leopold.”
“Chà, đó là một phiên bản của sự việc,” Decker nói.
Brimmer kêu lên, “Đó là phiên bản duy nhất.”
“Không, thực sự không phải,” Decker vẫn bình tĩnh đáp.
Miller xòe rộng hai bàn tay vừa béo vừa ngắn của mình ra. “Thế thì xin anh Decker tường thuật lại sự việc cho tôi nghe. Phải hợp lý đó.”
“Tôi đến khu vực cảnh sát và xin hỏi gặp Sebastian Leopold. Tôi nói hắn ta cần có luật sư. Tôi không bao giờ nói Tôi là một luật sư.”
“Anh còn đưa danh thiếp cho tôi,” Brimmer nói.
Trí não của Decker đã tính trước sáu bước. Giống như anh đang chơi cờ vua còn họ đang chơi cờ đam. “Tôi đưa cho cô một tấm danh thiếp. Đó là của Harvey Walkins. Anh ấy là thành viên của hiệp hội luật sư. Tôi từng làm thám tử riêng cho anh ấy. Anh ấy xử lý các vụ án liên quan đến tội phạm. Anh ấy cừ lắm. Trước đây tôi còn kiếm thêm việc cho anh ta nữa ấy chứ. Không có luật nào cấm.”
“Nhưng anh giới thiệu mình là cái người tên Walkins này mà,” Brimmer kêu lên.
“Cứ cho là cô tự hiểu là thế. Nhưng tôi chưa bao giờ cung cấp thẻ ID nào nói rằng tôi là Harvey cả. Và cô cũng không bao giờ hỏi xem thẻ ID của tôi. Tôi chỉ đưa danh thiếp của anh ấy cho cô khi cô hỏi liệu tôi có phải là luật sư hay không.”
“Nhưng anh còn nói anh quen biết Pete Rourke,” giọng Brimmer ngày càng cáu tiết hơn.
“Tôi thực sự có quen biết Pete. Đã từng làm việc nhiều năm cùng với nhau. Xin nhắc lại lần nữa là không có phạm tội gì khi toàn nói sự thật.”
“Nhưng anh... anh...” Brimmer ấp a ấp úng rồi quay ra nhìn Miller cầu cứu. Nhưng vị đội trưởng vẫn cứ dán mắt nhìn Decker. Hiển nhiên anh ấy muốn xem vở kịch này sẽ hạ màn như thế nào.
Decker tiếp tục nói, “Chắc là do tôi mặc âu phục, thắt cà vạt và mang một cái cặp tài liệu đi cùng, cô đã cho rằng tôi là luật sư. Tôi xin phép cô được phỏng vấn Leopold. Cô nói tôi có mười lăm phút. Tôi hỏi đúng mười lăm phút được cho đó, sau đó tôi để Leopold ngồi trong phòng giam.” Anh nhìn đám cảnh sát quanh mình một lượt. “Thế nên tôi đang không hiểu tại sao có hẳn một đội cảnh sát đang ở đây.”
Cô Brimmer kinh ngạc. Đội cảnh sát trông cũng lưỡng lự. Miller vỗ tay đầy ngợi khen rồi chỉ tay vào đám người mặc cảnh phục. “Các cậu có thể đi được rồi.” Anh chỉ ngón tay cái về phía Brimmer. “Và đưa có quý cô này quay lại, nhé?”
“Đội trưởng Miller,” Brimmer lên tiếng nhưng anh giơ tay xua cô đi đi.
“Để sau, Brimmer. Cứ đi về với mọi người đi đã.”
Tất cả lũ lượt kéo nhau ra ngoài, chỉ còn lại Miller và Decker đang chăm chú nhìn nhau.
Miller lên tiếng trước, “Chúng ta có thể nói chuyện một chút không nhỉ?”
“Anh cần tập trung vào vụ ở Mansfield ấy, Mac. Nếu anh muốn quay lại đây và bắt giữ tôi, tôi sẽ ở nguyên đây.”
Miller gật đầu, một nụ cười cảm kích hiện lên khuôn mặt trước khi lại biến mất. “Ngồi xuống nói chuyện chút đã. Liệu tôi có thể uống được một ly cà phê ngon lành nào ở nơi này không nhỉ?”
Decker dẫn anh vào ngồi bàn quen của mình trong nhà hàng nằm trong sảnh tòa nhà. Sau đó anh rót hai ly cà phê từ một quầy phục vụ đồ uống được kê dựa sát tường, bê chúng quay trở lại bàn, ngồi xuống đối diện với anh sếp cũ.
“Mansfield thế nào rồi?” Decker hỏi.
“Thảm họa kinh hoàng. Chúng tôi vẫn đang phát hiện ra... nhiều thứ. Các thi thể. Số người tử vong được ghi nhận sẽ còn tiếp tục tăng lên. Chắc chắn sẽ tăng.”
“Thế còn cháu trai của Pete thì sao?”
Miller lắc đầu. “Tôi không biết nữa, Amos. Tôi vẫn chưa lập được danh sách tên nạn nhân. Rất nhiều con cháu của đội cảnh sát theo học ở đó. Ngôi trường trung học lớn nhất ở đây.”
“Thế còn kẻ xả súng?”
Miller nghiến răng ken két. “Hắn ta trốn thoát rồi.”
“Làm sao lại thế được?”
“Vẫn chưa biết. Mọi thứ vẫn còn đang... được điều tra.”
“Thường thì mấy gã thế này phải tự sát bằng súng ngay trên hiện trường chứ nhỉ.”
“Nhưng lần này thì không. Thời nay cứ như thể tuần nào cũng có một vụ xả súng ở trườmg học trên khắp đất nước. Đến khi nào chuyện này mới kết thúc, Amos? Cậu là người thông minh. Cậu nói xem?”
“Tôi không thông minh đến thế.”
Miller gật gật gù gù, các đầu ngón tay cứ đập thình thịch lên mặt bàn giả gỗ. Đột nhiên anh ta uống một hơi hết ly cà phê. Tay vừa xoa môi vừa nói, “Sao cậu lại làm thế, Amos? Dùng đễn ba tấc lưỡi để vào gặp cái thằng khốn nạn đó?”
“Muốn tận mắt nhìn hắn.”
“Còn nhiều cách khác ngoài cách cậu đã làm cơ mà.”
“Đừng bắt tội cô Brimmer.”
“Chậc, dù sao cậu cũng dạy cho cô ta một bài học vô cùng đắt giá: Không được tin tưởng bất cứ ai.” Anh nhìn bộ âu phục và cà vạt của Decker. “Tôi nghe phong phanh rằng cậu đã trượt dốc dữ lắm. Tôi nghe vậy có sai không?”
“Tôi thật ra trượt dốc hơn vẻ ngoài hiện tại rất nhiều.”
“Cậu và Mary là một đội xuất sắc. Tiếc thật đấy.”
“Mọi chuyện đều đáng tiếc cả, không phải sao?”
Miller bóp nát ly cà phê giấy đã hết. “Cậu đã nói chuyện gì với Leopold?”
“Tôi có ghi chép lại đó, nếu anh muốn xem.”
Miller nới lỏng cà vạt hơn. “Tôi muốn nghe từ miệng cậu hơn.”
“Hắn ta là kẻ quái đản.”
“Nếu hắn đã lạnh lùng giết chết ba mạng người thì tôi sẽ nói hắn ta cực kì quái đản. Tôi hi vọng là dù cho thế giới này đã trở nên điên loạn cỡ nào đi chăng nữa thì những kẻ như hắn vẫn luôn được xem là thứ “quái đản”.”
“Hắn ta có nói một chút về hành vi phạm tội, nhưng có thể hắn ta đã mót lượm thông tin đó từ trên báo. Hoặc –”
“Hoặc gì?” Miller nhanh nhảu hỏi, đôi mắt màu xanh dương nhạt vẫn đang kiên định nhìn Decker.
“Hoặc được một kẻ biết chi tiết hơn về hành vi phạm tội kể lại.”
“Kẻ ấy là người hoặc nhóm người đã thực sự ra tay á?”
“Anh có thấy Leopold là thủ phạm không?”
“Tôi không thấy hay coi hắn ta là gì hết. Tất cả những gì tôi biết là hắn ta đã bước vào nhiệm sở buổi sớm hôm đó và thú tội. Còn gì nữa?”
Decker nói tiếp, “Hắn đã từng là lính hải quân. Tôi có nhận thấy vết xăm và hắn cuối cùng cũng thừa nhận. Sebastian chắc chắn không phải là tên thật. Kiểm tra thông tin ở Bộ Quốc Phòng là sẽ biết hắn ta là ai. Gã đó có một khối u lồi ở cổ. Nhìn không có vẻ đang làm hắn đau đớn. Nhưng có thể là ung thư. Hắn trông có vẻ rất bối rối trước một vài chi tiết quan trọng ở hiện trường.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như hắn ta có vẻ không thể nhớ nổi phòng ngủ đầu tiên là nằm ở phía bên nào của hành lang. Tôi thử gợi ý bên trái. Hắn liền thừa nhận. Nhưng thực ra là nằm bên phải. Điểm này chắc chắn không phải vấn đề to tát gì. Nhưng sau đó hắn nói hắn bắn Cassie khi cô ấy đang ngủ, sau đó lại thay đổi câu chuyện là bắn cô ấy sau khi tỉnh dậy. Vết phỏng cho thấy súng bắn khi dí sát trán. Tôi không hiểu hắn ta sao có thể kề súng sát người cô ấy nếu cô ấy tỉnh dậy rồi la hét, có khi còn đánh trả hắn nữa. Cô ấy được tìm thấy nằm trên sàn nhà. Tôi nghĩ hắn ta nhớ điều đó và thay đổi câu chuyện cho phù hợp với chi tiết ấy. Còn lại hắn không hề nhắc đến việc cô ấy còn bị gì khác nữa.”
Miller gật đầu. Anh hoàn toàn hiểu điều Decker đang muốn ám chỉ là gì. “Nói tiếp đi.”
“Gã này có vẻ hơi có ý thoái thác khi trả lời, nhưng không chỉ có thế. Hắn kiểu quên quên nhớ nhớ. Tôi không nghĩ trí nhớ của hắn tốt đến thế. Ngoài ra, hắn còn nghiện nữa. Nhiều vết kim tiêm trên cánh tay hẳn còn mới.”
“Tiếp đi.”
Decker đã quyết định không kể cho anh ấy nghe tất cả mọi thứ mà anh đã phát hiện hoặc suy nghĩ của mình. Linh tính mách bảo anh rằng phải giữ kín nhiều điều, để xem xem mọi chuyện diễn biến ra sao. “Hắn bảo rằng tôi đã nói năng thiếu tôn trọng hắn ở cửa hàng tiện lợi 7-Eleven ở khu đấy. Hắn không nói là có làm việc ở đó hay không. Chắc chắn hắn cũng sẽ nói với các anh điều tương tự. 7-Eleven. Cửa hàng đó à? Tôi chỉ lái xe ngang qua đó. Không bao giờ bước vào. Hắn cũng không có xe ô tô. Nhưng lại nói rằng hắn đi theo tôi về tận nhà. Vậy câu hỏi là hắn đi bằng cách nào? Tôi cũng chưa từng gặp hắn trước đó. Tôi sẽ nhớ nếu có ai đó có gây sự với tôi.”
Miller suy ngẫm toàn bộ lời kể, một tay mân mê dọc chiếc cà vạt và nghịch vẩn vơ cái kẹp cà vạt. Cậu không bao giờ quên điều gì cả, có phải không?”
Decker chưa từng kể với ai về chuyện đã xảy ra với anh. Khi được chẩn đoán tình hình sức khỏe xong, anh được chuyển đến một cơ sở nghiên cứu phía ngoài Chicago để làm thêm các xét nghiệm bổ sung. Anh trải qua nhiều tháng liền gặp gỡ những người có khả năng tương tự mình, có cả đàn ông lẫn phụ nữ. Họ đã tham gia biết bao nhiêu buổi nghiên cứu nhóm với nhau. Vài người đã điều chỉnh tốt hơn những người khác. Vài người thực sự gặp khó khăn để điều chỉnh trạng thái hiện tại của mình. Số khác không bao giờ có thể thích ứng nổi. Với những gì anh biết, Decker là người duy nhất không phải có khả năng này một cách bẩm sinh. Những người khác trong nhóm có vẻ đã phải sống chung với nó lâu hơn anh nhiều, điều đó vừa lợi lại vừa hại, anh nghĩ vậy.
“Ai cũng có lúc quên cái này cái kia,” anh nói.
“Tôi đã cho người kiểm tra thông tin của cậu. Tôi đã nói với cậu việc đó chưa nhỉ?”
Decker lắc đầu.
“Được biết cậu từng là vận động viên. Đã xem trận bóng đó trên TV.”
“Ý anh là xem trên YouTube ư?”
“Không, ý tôi là lúc cậu bị đốn gục, tôi đang xem trận đấu đó. Pha bóng hiểm hóc nhất mà tôi từng thấy. Tôi không biết làm sao mà cậu còn sống sau pha bóng đó, Amos, tôi thực sự bất ngờ đấy.”
“Tại sao anh lại xem trận cầu đó?”
“Cậu là một cầu thủ xuất sắc của Mansfield. Tiền vệ giỏi nhất mà đội bóng có, một anh hùng có khu vực ném phạt. Vóc dáng cơ thể như thế mà cậu có thể chạy quá nhanh. Cậu đã từng là một cầu thủ đại học giỏi. Theo như tôi biết, cậu là người duy nhất xuất thân từ thành phố Burlington bé nhỏ được phép chởi ở giải NFL. Là thế đó, tôi đã xem trận đấu đó. Sẵn sàng đến xem trực tiếp, nếu có thể.”
“Chậc, may là anh đã xem, vì trận đó là trận duy nhất tôi chơi ở giải NFL.”
Miller tiếp tục nói, “Tôi còn kiểm tra điểm số của cậu tại học viện cảnh sát. Các bài kiểm tra của cậu đạt đến điểm Thanh tra cơ mà.”
“Sao anh lại làm thế?”
“Bởi vì tôi rất tò mò về con người cậu, Amos. Không hề nghĩ rằng phòng cảnh sát không chú ý tới tỉ lệ thành công của cậu ở vị trí cảnh sát và sau đó là Thanh tra. Cậu có một thứ mà những người khác không có.”
“Mary là một cảnh sát tốt.”
“Đúng, rất giỏi. Giỏi nhưng chưa phải xuất sắc. Giỏi nhưng không hoàn hảo. Nhưng này, điểm số của cậu tại học viện và sau này là bài kiểm tra năng lực thanh tra đều hoàn hảo. Cậu không bỏ một câu hỏi nào. Người ta nói với tôi rằng đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử của bang. Tôi nhắc lại hồi cậu đang học đại học nhé. Cậu là một học sinh giỏi, nhưng chỉ là giỏi kiểu hạng B thôi. Không có gì gọi là hoàn hảo trong điểm số của cậu hồi trước đó cả.”
“Bóng bầu dục không để chừa nhiều thời gian cho việc học hành cho lắm.”
Miller cọ cằm và trông rất suy tư. “Quay trở lại vấn đề chính nào. Cậu còn phát hiện ra gì nữa không?”
Decker có thể cảm nhận được chứng đau nửa đầu đang bò râm ran phía sau gáy. Rõ ràng ánh sáng trong căn phòng này cứ lờ mờ nhưng sao hiện tại lại sáng sủa như ba chum đèn rọi tròn chói lóa trong rạp xiếc. Cái ánh sắc xanh dương, chói đến nhức nhối, đang bắt đầu len lỏi xuất hiện từ mọi ngóc ngách của vạn vật, đang đổ dồn về sâu thẳm trong tâm hồn anh. Anh có thể cảm nhận được nó đang dâng lên.
“Tôi không nghĩ Leopold là thủ phạm,” cuối cùng lời nói cũng bật thành tiếng.
“Tôi đã biết điều đó trước khi ngồi xuống đối diện với cậu như bây giờ.”
“Sao anh đi đến kết luận đó?” Decker hỏi.
“Cậu không giết hắn trước khi cậu đi khỏi khu vực cảnh sát. Bởi đó là lí do cậu tìm cách vào đó không phải sao? Đánh giá hắn, hỏi hắn, nhìn hắn chằm chằm, đọc suy nghĩ của hắn, để xem liệu đây có phải là kẻ cần tìm? Và nếu cậu quyết định hung thủ chính là hắn thì làm gì còn mạng của Leopold nữa.” Anh nghếch đầu nhìn Decker. “Dễ đoán. Một cầu thủ bóng bầu dục, khỏe như một con ngựa. Hiện tại cậu có thể không còn sức vóc như xưa nhưng cậu là một gã đô con. Leopold không có cơ hội thoát nổi.”
“Anh không thể bắt giữ một người chỉ mới có ý đồ muốn làm điều phạm pháp được.”
“Không thể, đôi khi như thế lại dở nhiều hơn hay.”
“Thế còn cái màn kéo băng kéo nhóm với cảnh sát và cô Brimmer vừa rồi là sao?”
“Tôi là đội trưởng nhưng tôi còn có cấp trên nữa.”
“Vậy ra anh làm vậy chỉ để bảo toàn chức vụ của mình à?”
Miller đứng thẳng người dậy, điều chỉnh lại cà vạt, trượt nút thắt về phía yết hầu.
Decker ngước lên nhìn anh, cơn đau nửa đầu lại dội bình bịch lên khắp sọ não. Anh nhắm hờ mắt lại để chắn bớt cái ánh sáng yếu ớt nhưng cảm giác như hàng triệu bóng đèn rực rỡ chiếu vào mắt vậy. “Vậy anh tính thế nào?”
“Với cậu thì không làm gì cả. Hiện tại Leopold sẽ được luận tội dựa trên lời thú tội của hắn. Sau đó chúng tôi sẽ hoặc xác minh lại câu chuyện của hắn hoặc sẽ chứng minh nó sai lệch. Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ mọi điều cậu nói với tôi. Sau khi chính thức kết thúc điều tra, hắn ta sẽ hoặc phải ngồi tù và lên tòa xét xử hoặc tự thú hoặc là được thả tự do.”
“Thế giả sử có người bắt hắn ta làm việc này thì sao?”
“Có thể cho chúng tôi một cơ hội nữa. Tôi chắc chắn cậu đã nghĩ về chuyện này rồi.”
“Anh sẽ cho tôi biết các anh sẽ quyết định thi hành án với Leopold như thế nào chứ?”
“Cậu không còn thuộc lực lượng nữa. Tôi ước cậu vẫn làm, nhưng hiện tại cậu không còn là cảnh sát nữa.”
“Đó là lựa chọn mà tôi phải đưa ra tại thời điểm đó.”
Miller đưa tay cọ mũi và cài khuy áo khoác. “Hừm, thời điểm khác nhau đòi hỏi sự lựa chọn khác nhau mà.”
Anh bước đi rồi quay người lại. Anh giơ một ngón tay lên. “Tha cho cậu hôm nay là quà cho cậu, Amos. Cậu chỉ nhận có một lần thôi, không còn lần nào khác. Đừng quên điều đó. Và quên luôn cả Sebastian Leopold đang sống trên cùng một hành tinh với cậu đi. Chúng tôi sẽ xử lí từ đây. Nếu cậu còn nhún tay vào, tôi sẽ không còn là đồng minh của cậu nữa. Tôi sẽ bắt cậu chịu đau chịu đớn. Vô cùng khổ sở.”
Amos Decker ngồi đó một lúc rồi chạy nhanh về phòng của mình, khóa trái cửa lại, kéo hết rèm vào, nằm vật lên giường, cái gối che phủ kén mặt để ngăn không cho những tia sáng còn lại chiếu vào, không chống đỡ nổi con quái vật đang ăn tươi nuốt sống trí não vốn đã bị biến đổi rất nhiều của anh.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu