Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khi Mùa Mưa Tới
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
S
ân ga ồn ào người đi lại, đầu máy phì phà thở khói. Những kiện hàng, những chiếc va ly cuối cùng đã được khiêng lên toa. Tất cả báo hiệu con tàu sắp khởi hành.
Linh và Nghĩa đứng tránh vào một chỗ khuất, quay lưng lại lối cửa vào, cốt không cho ai nhận ra họ. Nghĩa mặc đồ đen, Linh mặc trắng. Đôi bạn giống nhau ở phục sức đơn giản của buổi tiễn đưa bịn rịn và ngậm ngùi. Con tàu kia lát nữa sẽ vượt đèo Hải Vân, qua Nha Trang, Phan Thiết, lăn trên đường sắt thăm thẳm, xuyên qua rừng, lượn vòng theo men biển, đưa Nghĩa vào Sàigòn. Chuyến đi vưà là một thoát ly một trốn tránh, vừa mang cái ý nghĩa bàng hoàng của một cuộc phiên lưu. Tất cả đều do Linh. Đều do sự sắp đặt và khuyến khích của Linh. Nhiều lần Linh tự hỏi và thấy nàng thật đã vô cùng liều lĩnh trong việc thu xếp điều kiện cho bạn thoát ly khỏi thành phố Huế. Thoát ly vĩnh viễn. Đi lần này là chặt cầu với gia đình, đoạn tuyệt với quá khứ, chỉ có đi tới mà không có trở lại. Nghĩa biết như vậy. Giúp Nghĩa, Linh cũng biết như vậy. Nhưng Linh không đừng được. Có một sức mạnh nào đó thúc đẩy Linh gia nhập vào giòng sống liều lĩnh của Nghĩa, sự liều lĩnh bất ngờ tạo cho Linh một trạng thái tâm hồn kỳ thú chưa đến với đời nàng bao giờ.
Nửa tháng trước ngày Nghĩa vĩnh viễn giã từ Huế và tuổi trẻ và muà xuân để ném mình vào sự va chạm tàn nhẫn với định mệnh, đôi bạn ngày nào cũng gặp nhau.
Điều làm cho Linh ngạc nhiên với chính nàng nhất là không hiểu vì đâu, nàng không thấy cái việc Nghĩa yêu một người đàn ông đến có thai với người đàn ông đó là hư hỏng và xấu xa nữa. Trái lại, nhiều phút của những buổi chiều Huế phiền muộn đẩy thật xa suy nghĩ và tưởng tưởng của nàng trôi vút vào một cuộc phiêu lưu bỡ ngỡ, Linh lại như cảm thấy nàng thua bạn ở một điểm nào, Nghĩa đã hơn nàng ở một điểm nào. Hơn ở chỗ Nghĩa đã có một tình yêu, và như vậy Nghĩa đã có kỷ niệm và quá khứ. "Mình thì chẳng có gì hết. Mình vẫn chỉ là một đưá con nít". Linh buồn rầu tự nhủ thầm. Con người thiết tha muốn yêu muốn biết muốn sống ở Linh đã thức dậy. Kỷ niệm ấu thơ không phải là kỷ niệm làm chìm đắm được tâm tưởng, làm bàng hoàng được trí nhớ. Linh muốn hơn. Muốn có những kỷ niệm dữ dội, đến có thể mê đắm nồng nàn, đến có thể lãng quên được chung quanh, đánh nhoà được hiện tại. Linh muốn có một quá khứ, một quá khứ trong đó nàng không chỉ lớn lên như cây cỏ lớn theo mưa nắng, mà trong đó nàng sống hẳn hoi, toàn vẹn một cuộc đời. Một cuộc đời có nhớ thương và khổ đau. Có mơ mộng và có cả thất vọng. Có những phút vui như ôm cả đất trời vào lòng mà hát. Có những phút buồn như tạo vật đã tan nát chung quanh, như Nghĩa đã sống.
Nghĩ thế, cho nên, trong những phút bàn tính, người có thái độ dứt khoát không phải là Nghĩa mà là Linh.
- Em sợ lắm chi. Linh à!
- Chị sợ gì?
- Bỏ đi rồi đời em không biết sẽ xoay vần ra sao?
- Nghĩa không có lưa chọn nào kh'ac mà.
- Em biết. Gia đình thế, bà con thế thì quả tình em không còn sự lưa chọn nào kh'ac thật. Nhưng em sợ. Sợ quá chừng. Sợ đến muốn chết quách đi cho xong đời.
Nghĩa nói và Nghĩa khóc. Linh gắt:
- Bây giờ có phải là lúc chị khóc đâu. Phải can đảm lên chứ.
Nghĩa mở lớn đôi mắt nhìn Linh. Nếu không phải là bạn thân, nếu không hiểu bạn, Nghĩa có thể nghĩ rằng Linh ở ngoài cuộc và Linh đang tàn ác đẩy nàng đến chỗ chết. Nhưng thân nhau, Nghĩa không một phút nào nghi ngờ lòng tốt của người bạn gái duy nhất, người bạn gái đó đang tìm cho nàng một cửa ngõ để thoát ly.
- Bây giờ Nghĩa vào thẳng Sàigòn.
Nghĩa thở dài:
- Mình cũng nghĩ thế. Trốn vào Đà Nẵng gần quá mà trốn cũng chẳng được. Còn tai tiếng hơn là ở lại đây nữa. Nhưng Sàigòn xa quá. Mình sợ sợ thế nào ấy. Vả lại mình chẳng quen ai ở trong ấy, Linh ạ! Biết làm thế nào?
Linh cắn môi suy nghĩ. Nàng chợt nghĩ đến Phụng. Chưa chắc Phụng đã ưa Nghĩa, chưa chắc Phụng đã có đủ khoan dung để xót thương hơn là khinh bỉ Nghĩa. Nhưng Phụng đã sống ở một thành phố lớn. Ít nhất Phụng cũng không đến nỗi nào, nhất là lại được Linh khẩn khoản giới thiệu và nhờ giúp.
Thế là, ngay lúc đó, ở nhà Nghĩa, Linh đã bắt Nghĩa đóng cửa buồng lại, lấy giấy bút đem lại cho nàng. Suốt một tiếng đồng hồ, torng một nhiệt tình sôi nổi, Linh đã viết cho Phụng một lá thư bốn trang, kể hết câu chuyện đã xẩy đến cho Nghĩa. Cuối thư, Linh nhờ Phụng thu xếp cho Nghĩa chỗ ăn ở cho đến khi sanh nở, và khi Nghĩa đã mẹ tron` con vuông, tìm kiếm cho Nghĩa một việc làm.
Viết xong lá thư, dán phong bì, trao cho Nghĩa, Linh cười:
- Mình bảo Nghĩa là bạn thân nhất. Thế nào chi. Phụng cũng giúp đỡ. Nghĩa cứ vững tâm.
Ngẫm nghĩ rồi Linh bật cười thành tiếng:
- Chị Phụng xem thư chắc sẽ ngạc nhiên lắm đấy. Ồ, cho chị ấy ngạc nhiên một mẻ cũng chưa chết ai.
Ở Huế, không tiêu pha gì, tiền bố mẹ cho cất đi, Linh đưa hết cho Nghĩa. Phút cầm lấy tiền của bạn. Nghĩa rưng rưng nhìn Linh và xúc động quá, Nghĩa lại khóc.
- Em khốn nạn quá đi. Đến với Lịch chẳng suy nghĩ gì, đến nông nỗi này, có đưá con gái nào ngu dại như em không chứ? Bây giờ phải trả giá bằng mọi ê chề đau đớn, thật đáng kiếp cho em.
- Chưa chắc Lịch đã xấu.
Nghĩa giật mình đánh thót:
- Không xấu? Bộ Linh sử sự như thế là tốt với em lắm sao?
Linh không chịu bỏ sự nhận định của nàng về Lịch, tuy nàng không có đủ bằng chứng để biện hộ cho Lịch.
- Mình đoán Lịch cũng sợ dự luận, sợ tai tiếng như Nghĩa sợ vậy. Thiếu can đảm thì đành rồi. Nhưng đểu giả vô lương tâm đến tận cùng thì mình tin Lịch chưa đến nỗi như thế đâu. Nhưng thôi, hãy gác chuyện Lịch lại. Việc xảy ra đã xẩy ra rồi, than van lắm cũng vô ích. Hãy nghĩ đến Nghĩa. Đến đứa con sau này của Nghĩa. Rồi sau hẵng hay.
Linh không quên dặn Nghĩa phải tìm cách báo tin cho nàng sự thể thế nào, ngay khi Nghĩa vào tới Sàigòn. Mọi việc thế là tạm coi như xong xuôi. Nghĩa bỏ nhà trốn đi cũng dễ dàng. Bố me. Nghĩa chỉ tính đến việc ngăn cản Nghĩa không được "theo trai" ở Huế, mà không thể nào nghĩ rằng Nghĩa có đủ can đảm bỏ nhà trốn đi.
Thế là, họ đã đứng đó với nhau trên cái điểm khởi hành của một chuyến đi quyết liệt. Hai chị em nắm chặt lấy tay nhau, cùng nước mắt chạy quanh. Phút tiễn đưa nay, tin`h bằng hữa sáng loà trong tâm hồn họ như một báu vật cực kỳ thiêng liêng và cao quý.
Nghĩa nghẹn ngào ôm chặt lấy Linh, nói qua nước mắt:
- Linh tốt với mình quá. Mình không biết nói thế nào...
Linh cố cầm nước mắt mỉm cười:
- Em phải là mẹ đỡ đầu đứa nhỏ đấy nhé!
- Nhất định thế rồi. Liệu chúng mình có hy vọng gặp nhau ở trong ấy không?
- Em sẽ cố tìm cách vào chơi trong ấy ít lâu.
Tiếng còi tàu hú lên, báo hiệu khởi hành. Mặt Nghĩa nhợt nhạt. Nghĩa nhìn lùi trở lại như muốn thu lấy hình ảnh thành phố Huế một lần cuối cùng. Nghĩa cắn chặt vành môi đến chảy máu. Nàng sắp oà khóc, Linh ghé vội vào tai Nghĩa n'oi thầm:
- Chết đừng khóc, người ta nhìn thấy thì nguy.
Miệng nói, Linh dìu Nghĩa lại cửa toa. Nàng trao chiếc kính dâm trong tay cho Nghĩa. Hiểu ý Linh muốn cho mình khỏi bị ai nhận ra, Nghĩa đeo ngay cái kính lên mắt. Con tàu chuyển động. Những vòng sắt quay từ từ. Đôi bạn ôm lấy nhau thật chặt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khi Mùa Mưa Tới
Mai Thảo
Khi Mùa Mưa Tới - Mai Thảo
https://isach.info/story.php?story=khi_mua_mua_toi__mai_thao