Chương 10
ọ đưa Walter Gipson vào một trong những phòng hỏi cung cứng trên tầng bảy ở Trung tâm Tư pháp. Căn phòng nhỏ như cái hộp, không có cửa sổ, được rọi sáng bởi ánh đèn huỳnh quang trắng. Họ om Gipson suốt hai mươi đến ba mươi phút. Với cánh cửa đóng kín, căn phòng nhanh chóng trở nên ngột ngạt, khiến người ta lập tức sợ hãi khi nghĩ đến cảnh phải dành nhiều năm trong một căn phòng như thế.
Rick Cerrabone, công tố viên có thâm niên và một thành viên của Đội trọng án, tham gia cùng Tracy và Kins. Tất cả đều đang dõi theo Gipson từ phía sau tấm kính một chiều. Anh thầy giáo ngồi khom người trên chiếc bàn ghép sứt sẹo. Anh ta trông già hơn khi thiếu mất chiếc mũ lưỡi trai.
“Sao anh ta biết cô ta?” Cerrabone hỏi. Faz từng nhận xét rằng Cerrabone trông giống hệt quản lý cũ của đội Yankees là Joe Torre: bị hói, ánh nhìn cả thẹn, quầng thâm bên dưới đôi mắt mệt mỏi và bộ râu lún phún cuối ngày.
“Cô ta là một sinh viên trong lớp kĩ năng viết của anh ta ở trường cao đẳng cộng đồng.” Tracy lên tiếng. “Anh ta thừa nhận có đưa cô ta vào nhà nghỉ ở Aurora đêm qua, nhưng anh ta thề với Chúa là không giết cô ta.”
“Họ lúc nào mà chẳng thề với Chúa, đúng không?” Kins nói. Anh ngồi trên chiếc ghế gần đèn nhấp nháy của một trong những thiết bị ghi âm.
“Sao anh ta bỏ chạy?” Cerrabone hỏi.
“Anh ta nói là bị sợ hãi và hoảng loạn.” Tracy đáp. “Anh ta đã xem bản tin.”
“Có bất kỳ thông tin ADN nào không?” Cerrabone hỏi.
“Không có gì trong hồ sơ.”
“Vậy là không có tiền án, tiền sự.” Cerrabone nói. Tại tiểu bang Washington, tất cả những ai bị buộc tội về một tội ác nào đó đều được yêu cầu phải cung cấp mẫu ADN.
“Thậm chí còn không có vé phạt đỗ xe.” Kins nói. “Anh ta dạy trẻ khuyết tật.”
Cerrabone đưa tay vuốt đám râu trên cằm. “Có bất kỳ dấu vết ADN nào trên dây thừng không?”
“Melton nói ông ta đang ưu tiên kiểm tra rồi.” Tracy đáp, nhắc đến Michael Melton thuộc Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington.
“Thế Nicole Hansen thì sao? Anh ta có mối quan hệ gì với cô ta không?”
“Anh ta bảo chưa bao giờ nghe về cô ta.” Tracy nói. “Tôi đã cho Faz và Del mang ảnh của anh ta qua Dancing Bear để xem liệu có bất kỳ ai nhận diện được anh ta trong loạt ảnh nghi phạm không.”
“Mất bao lâu chúng ta mới lấy được giấy khám nhà và văn phòng của anh ta?” Kins hỏi.
“Và cả nhà kho nữa.” Tracy thêm vào.
Cerrabone kiểm tra điện thoại di động của mình. “Chắc sẽ có ngay khi hai người xong việc. Nhớ đảm bảo rằng anh ta từ bỏ quyền tự bào chữa trong băng ghi âm nhé!”
Kins đứng dậy. Tracy lên tiếng: “Tôi sẽ thẩm vấn một mình.”
“Cô chắc không?” Họ hầu như luôn thẩm vấn nghi can cùng một điều tra viên khác cho an toàn.
“Anh ta bắt đầu nói ngay giây phút tôi tra còng vào tay anh ta và không ngậm miệng cho đến khi chúng ta chở anh ta đến đây. Để xem liệu anh ta có tiếp tục trò chuyện với tôi không.”
Tracy tháo còng tay cho Gipson, ngồi đối diện anh ta bên kia bàn, xác nhận anh ta hiểu rõ quyền Miranda của mình và đồng ý từ bỏ chúng. “Chúng ta hãy cùng điểm qua một vài sự việc lần nữa nhé, Walter! Làm thế nào mà anh biết Angela Schreiber?”
“Cô ta đang theo học khoa Tiếng Anh ở trường Cao đẳng Cộng đồng Seattle. Tôi dạy ở đó vài tối mỗi tuần.”
“Được rồi. Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Cô ta nộp bài luận về việc trở thành một vũ công. Nó là một bài luận rất tốt, chi tiết. Sau giờ học, tôi đã hỏi cô ta về nó, và cô ta bảo tôi nó là thật và mời tôi đến gặp cô ta.”
“Và anh đã đến xem cô ta nhảy?”
“Không phải ngay lần đầu tiên. Thật ra cũng mất một thời gian. Cô ta cứ hỏi mãi khi nào tôi sẽ đến, vậy nên cô biết đấy, tôi quyết định đến xem một lần cho biết. Tôi chỉ tới đó có vài lần thôi.”
“Thế bao lâu sau thì hai người quan hệ với nhau?”
Gipson thở dài. “Tôi không nhớ. Một buổi tối sau giờ học, cô ta đi nhờ xe đến câu lạc bộ. Cô ta nói xe cô ta bị hỏng và cô ta không có tiền sửa.”
“Hai người có quan hệ trong ô tô của anh không?”
“Không.”
“Cô ta có quan hệ bằng miệng với anh không?”
Gipson gục người xuống bàn vẻ xấu hổ. “Có.”
“Và anh đã trả tiền cô ta cho việc đó.”
Anh ta nhắm mắt. “Không phải như thế.”
“Nói cho tôi nó như thế nào.”
Anh ta nhìn lên, mắt ngấn nước. “Cô ta nói đang gặp khó khăn trong việc kiếm tiền trang trải cuộc sống. Cô ta đến Seattle tìm việc nhưng không suôn sẻ và không thể tìm được việc khác, và sống ở đây đắt đỏ hơn cô ta nghĩ, rồi xe cô ta bị hỏng. Cô ta bảo phải bắt đầu làm gái nhảy để trả các hóa đơn.”
Nó nghe như một câu chuyện thê lương để bòn rút tiền của Gibson. “Thế nên, sao nhỉ, anh chỉ đang giúp đỡ cô ta thôi sao?”
“Tôi biết giờ nó nghe ra làm sao.”
“Anh đưa cho cô ta bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi. Thỉnh thoảng là một trăm đô-la.”
“Nó không liên quan gì đến tình dục sao?”
Gipson cau mày. “Tôi đoán là có.”
“Và tối qua anh đã đến nhà nghỉ?” Tracy hỏi.
“Phải.”
“Còn vợ anh thì sao?”
“Cô ấy đến nhà chị gái ăn tối, sau đó gọi điện về bảo là cô ấy sẽ qua đêm ở Tacoma.”
“Vậy nên anh không phải vội về nhà?”
“Đúng vậy.”
“Ai là người chọn nhà nghỉ?”
“Cô ta.”
“Anh có hỏi cô ta tại sao cô ta không để anh đến căn hộ của cô ta không?”
“Cô ta nói cô ta có bạn chung phòng phải đi làm sớm nên cô ta không muốn đánh thức bạn dậy.”
Theo như Ron Mayweather, bánh xe thứ năm trong đội A thì Schreiber sống một mình trong một căn hộ nhỏ thuê trên Đồi Capitol.
“Ai trả tiền phòng?”
“Tôi trả. Nhưng cô ta nhận phòng.”
“Anh không muốn bị trông thấy?”
Gipson thở dài. “Vâng.”
“Mấy giờ anh tới đó?”
“Sau ca làm việc của cô ta. Tôi nghĩ là khoảng một giờ hay một giờ ba mươi.”
“Và hai người đã quan hệ?”
“Phải.”
“Anh đã trả cô ta bao nhiêu?”
“Tôi đưa cô ta hai trăm đô.” Họ đã tìm thấy ba trăm bốn mươi ba đô-la trong ví của Schreiber. Ví của Nicole Hansen có chín mươi tư đô.
“Anh có dùng bao cao su không?”
“Có.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi rời đi.”
“Kiểu tàu nhanh à?”
Gipson nhắm mắt và lắc đầu. “Tôi phải lên lớp vào buổi sáng.”
“Và anh lo vợ có thể gọi về nhà?”
“Chắc vậy.”
Tracy quan sát anh ta. “Liệu anh có bao giờ suy nghĩ kĩ lại không, Walter, chẳng hạn như có thể Angela không nói với anh sự thật?”
Gipson ngồi lùi lại và thở dài. “Cô ta biết rõ nhà nghỉ đó. Cô ta biết văn phòng ở đâu, giá phòng bao nhiêu.”
“Anh nghĩ là có thể cô ta đã lừa anh?”
“Tôi chỉ biết là chuyện này phải dừng lại. Tôi biết thế là sai trái.”
“Anh có tức giận khi phát hiện ra cô ta đang lừa mình không?”
“Chắc cũng có một chút. Nhưng, cô biết đấy, cô ta không ép buộc tôi.”
“Anh rời đi lúc mấy giờ?”
“Tôi không nhớ.”
“Có ai thấy anh rời đi không?”
“Tôi không biết, tôi nghĩ là không.”
“Vậy là anh cứ thế bỏ lại cô ta trong phòng nhà nghỉ?”
“Tôi đề nghị lái xe đưa cô ta về nhà, nhưng cô ta nói sẽ bắt taxi.”
“Anh đã bao giờ đến một câu lạc bộ thoát y tên Dancing Bear chưa?”
“Trước khi chuyện này xảy ra, trong đời tôi chưa bao giờ đến câu lạc bộ thoát y, có lẽ ngoại trừ một lần trong bữa tiệc độc thân.”
“Anh có bất kỳ sở thích nào không, Walter?”
“Sở thích?”
“Phải. Anh biết đấy: đánh gôn, uống bia.”
“Tôi câu cá bằng mồi giả.”
Tracy liếc nhìn tấm kính một chiều. “Anh có tự mình buộc dây câu không?”
“Từ khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã dạy tôi.”
“Anh thuận tay trái hay tay phải?”
“Tay phải.”
“Có bao giờ làm trò gì đó điên cuồng với Angela không?”
“Gì cơ?”
“Anh biết đấy, đóng kịch, sử dụng đồ chơi. Cô ta có bao giờ yêu cầu bị trói lại không?”
“Không. Tôi không phải kiểu đó.”
“Kiểu gì cơ?”
“Bạo dâm. Khổ dâm. Kiểu vậy.”
“Anh đưa cô ta bao nhiêu để trả tiền phòng hôm đó?”
“Bốn mươi đô-la.”
“Phòng bao nhiêu tiền một giờ?”
“Tôi không biết.”
“Cô ta có trả lại tiền thừa cho anh không?”
“Không.” Anh ta nói.
“Hằng tuần anh lấy đâu ra tiền để chỉ trả cho một vũ nữ thoát y?”
Gipson nhún vai. “Tôi làm việc ở trường cao đẳng cộng đồng; chúng tôi cần tiền cho em bé.”
“Con gái anh mấy tuổi rồi?”
“Hai tuổi.”
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ. “Anh kết hôn bao lâu rồi, Walter?”
“Một năm rưỡi.” Gipson ngồi lùi lại lần nữa. Sau một lúc, anh ta nhún vai theo kiểu tôi sẽ phải làm gì đây. “Con bé là con gái tôi.”
Tracy gật đầu. “Angela Schreiber cũng là con gái của ai đó.”
Hai sĩ quan cải huấn hộ tống Walter Gipson trở lại nhà tù quận King. Giờ thì họ đang buộc anh ta tội mua dâm và là nghi can giết người. Tracy và Kins quay lại ô làm việc của mình. Các bức vách ngăn phân chia Ban Tội phạm Bạo lực thành bốn ô, mỗi ô có bốn bàn làm việc ở các góc và một bàn ở giữa. Dọc theo các vách ngăn là văn phòng làm việc của các trung sĩ và trung úy. Mỗi đội cũng được phân thêm một điều tra viên thứ năm, được gọi là bánh xe số năm, để phòng hờ. Một chiếc ti-vi màn hình phẳng treo trên ô làm việc của đội B. Tối nay nó đang phát sóng một trận bóng rổ nhà nghề NBA.
Điện thoại của Kins reo trước khi anh đến bàn làm việc. Anh nhấc máy, lắng nghe một lúc rồi nói “Chúng tôi sẽ đến ngay,” và dập máy. “Nolasco gọi.”
Là kiểu trò chơi quyền lực của Nolasco, bắt mọi người phải vào phòng làm việc của ông ta đây mà! Họ quành ở góc rẽ và đi xuôi hành lang. Văn phòng của đại úy trông ra hướng tây, nhìn thẳng ra vịnh Elliott, hoặc sẽ như vậy nếu Nolasco có khi nào kéo rèm lên.
Nolasco ngồi sau bàn làm việc, quay lưng về phía những tấm bằng khen đóng khung treo trên tường. Trên một chiếc tủ búp phê thấp là hàng chồng giấy tờ và ảnh hai đứa con của ông ta, cậu con trai mặc đồng phục môn khúc côn cầu và cô con gái cầm một quả bóng đá. Nolasco không bày bức ảnh nào của các bà vợ cũ, những người mà ông ta thường phàn nàn rằng đã khiến ông ta mù quáng.
Ông ta trông chẳng vui vẻ gì, nhưng Nolasco hiếm khi vui vẻ trừ khi ông ta đang bắt bẻ ai đó. “Có phải Mayweather đã nói với hai người là tôi muốn gặp hai người càng sớm càng tốt không?”
“Chúng tôi có một nghi can trong vụ sát hại các vũ công.” Kins nói.
“Và?”
“Anh ta nói mình không giết cô ta.”
“Nói tôi nghe xem hai người có gì rồi.”
Tracy và Kins vẫn đứng tại chỗ. “Angela Schreiber là một vũ nữ thoát y ở Pink Palace.” Tracy bắt đầu.
Nolasco dựa lưng vào ghế. “Tôi đã đọc một vài lời khai của các nhân chứng. Tôi muốn biết liệu thủ phạm của hai vụ có phải là một không.”
“Có vẻ là vậy.” Tracy lên tiếng.
“Đừng có trả lời tôi bằng mấy từ có vẻ, có lẽ. Thị trưởng và Hội đồng thành phố đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc rồi.”
Điều này giải thích tại sao Nolasco vẫn đang ở văn phòng vào lúc muộn thế này. Mặc dù cách thức chết của hai vũ công có sự tương đồng nhưng cấp trên và tòa thị chính sẽ không dễ dàng thừa nhận là có một kẻ giết người hàng loạt. Mỗi bên đều có kinh nghiệm về sự điên cuồng của giới truyền thông khi năm chữ đó khuấy động một đám người vốn lão luyện với việc đưa tin về những kẻ giết người khét tiếng, chưa kể đến tác động về mặt kinh tế mà một tổ chuyên án có thể gây ra đối với khoản ngân sách eo hẹp của cảnh sát. Những kẻ giết người hàng loạt có thể lẩn trốn trong nhiều năm, đôi khi lên đến hàng chục năm, trong khi các tổ chuyên án phải tiêu hao biết bao thời gian, ngân sách và sự thăng tiến thường niên của mình.
“Cùng một cách thức siết cổ các nạn nhân.” Kins nói. “Trong cả hai trường hợp, giường đều đã được dọn, quần áo nạn nhân được gấp gọn gàng.”
Tracy quan sát Nolasco để xem liệu có bất kỳ thông tin nào gợi nhớ hồi ức về Beth Stinson không, nhưng Nolasco không hề nao núng.
“Còn những sợi dây thì sao?”
“Về sơ bộ? Nhìn thì có vẻ cùng một kiểu dây, cùng cách thắt nút. Melton đã mang nó đến phòng nghiên cứu.”
“Cô cử ai phụ trách ở đây rồi?”
“Faz và Del. Họ đang quét dấu vân tay. Ron thì đang kiểm tra các biển số xe ở nhà nghỉ và các cuộc gọi cùng tin nhắn cuối trên điện thoại di động của Schreiber.”
“Có quá nhiều điểm tương đồng để phủ nhận thủ phạm của hai vụ là một người.” Kins kết luận.
Nolasco giơ một ngón tay lên. “Đó là lý do chúng ta đang nói chuyện trong văn phòng của tôi, Sparrow.” Ông ta sử dụng biệt danh của Kins. “Chưa thể khẳng định được chuyện đó.”
“Không đùa đấy chứ?” Tracy lên tiếng.
“Thị trưởng và Giám đốc không muốn trả lời những câu hỏi đó ngay lúc này. Còn nghi can của hai người thì thế nào rồi?”
“Walter Gipson!” Tracy nói. “Anh ta thừa nhận tối qua có ở cùng nạn nhân trong nhà nghỉ, nhưng phủ nhận đã giết cô ta.”
“Nghe thật nhảm nhí!”
“Cũng có thể!” Tracy nói.
“Các bằng chứng thế nào?”
“Dấu vân tay của anh ta có ở khắp nơi trong phòng nhà nghỉ. Chúng tôi đang chờ xét nghiệm ADN. Mẫu ADN duy nhất trên dây thừng đã siết cổ Hansen là của cô ta.”
“Sao chuyện đó có thể xảy ra được?”
“Không biết.” Tracy nói.
Điện thoại di động của Kins rung lên. Anh đọc tin nhắn. “Cerrabone gửi giấy phép khám nhà tới. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy một cuộn dây thừng và tất cả sẽ được về nhà.”
Tracy lại không nghĩ vậy.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng