Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
au khi kết thúc một ca trực, Chấn Nguyên bước chân một cách thoải mái về hướng garage, nơi chiếc xe mình đang nằm ở đấy. Vừa đi, anh vừa nghĩ: Nếu hôm nay đi chơi với Thúy Hân mà kể cho nàng nghe những câu chuyện vui của các bệnh nàng sẽ cười một trận ôm bụng luôn đấy. Nghĩ đến đó thôi là Chấn Nguyên đã thấy lòng rộn vui niềm vui rồi.
Cánh cửa chiếc xe hơi vừa bật mở, anh chưa kịp ngồi vào buồn lái thì đã nghe tiếng còi inh ỏi của chiếc xe cấp cứu. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh: Số bệnh nhân cấp cứu ngày một tăng nhất là tai nạn giao thông và những cuộc tự vẫn vì tình. Tiếng hối thúc của những người phụ cấp cứu viên vang lên càng lúc nhiên của một thẳng hơn. Với phản ứng tự nhiên của một bác sĩ, Chấn Nguyên nhìn về chiếc xe đẩy, nơi có bệnh nhân đang nằm đấy. Bàng hoàng, không tin vào mắt mình, anh vội chạy nhanh đến chỗ nạn nhân. Và giờ đây, anh có muốn không tin vào mắt mình, anh vội chạy nhanh đến chỗ nạn nhân. Và giờ đây, anh có muốn không tin đi chăng nữa thì cũng phải chấp nhận thôi. Trước mắt anh là một thân thể mềm nhũn, không hề có một cử động, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi hồng không còn nữa, thay vào đó là bờ môi tím ngắt. Bên cổ tay nàng, những giọt máu như vẫn còn âm ỉ chạy ra làm đỏ một chiếc băng trắng. Sao nàng lại đến nông nỗi này?
Anh ngỡ ngàng hỏi người cấp cứu viên:
- Cô gái này sao thế?
- Có lẽ do tai nạn?
Hai tiếng tự tử đã làm cho anh giật nảy người. Không biết là do chút tình cảm xua cũ còn sót lại với cô gái, hay lương tâm hiểm của bệnh nhân chính trước sự nguy hiểm của bệnh nhân đã giữ chân anh lại, làm cho người yêu của mình. Anh cho người phụ tá đưa bệnh nhân đến ngay phòng cấp cứu.
- Các cô hãy cho bệnh nhân vào phòng cấp cứu nhé, tôi sẽ đi sau
Sau nữa giờ cấp cứu, vị bác sĩ trực ban đang tống ra những viên thuốc ngủ từ bộ phận tiêu hóa của cô gái, nhưng do sự mất máu quá nhiều nơi cánh tay đã làm cho cố gái kiệt sức và có thể dẫn đến tử vong. Nguyên cho nhờ anh bạn đồng nghiệp cứ cho truyền máu cho vào mọi chi phí để anh lo, nhưng vị bác sĩ bảo bệnh viện không còn nhóm máu trùng với nhóm máu của cô ấy. Các bệnh viện trong thành phố này, chắc sẽ có dự trữ nhưng chỉ sợ thời gian lâu quá, không còn kịp với sức chịu đựng của cô gái đang tình trạng nguy hiểm này.
Chấn Nguyên chợt nhớ ra sự trùng khớp nhóm máu của mình và cô gái trong những quen biết nhau nên anh đã hối thúc vị bác sĩ:
- Tôi nhớ ra là mình và cô gái ấy có cùng nhóm máu, anh cứ việc lấy máu của tôi mà truyền sang cô ấy, kẻo không còn kịp.
- Nhưng mà ….
- Anh đừng có nói gì thêm cả, tôi đã tính rồi.
Những động tác lấy được thực hiện một cách nhanh chóng, những giọt máu đã dần dần đưa vào người của cô gái, khuôn mặt xanh xao của cô ánh lên được đôi nét hồng hào nhờ những giọt máu đỏ, nhưng nàng vẫn còn trong tình trạng mê mang, dù đã vượt qua cơn nguy hiểm.
Chấn Nguyên vẫn ngồi đấy bên cạnh cô gái. Đôi lúc nhớ lại những lời nói phũ phàng của cô, anh định bỏ đi ra khỏi nơi đây, nhưng trạng thái mê man của cô khiến anh không nỡ rời bỏ trong lúc này. Trong cơn mê, nàng luôn tỏ ra sự sệt, đôi lúc còn thét lên rồi ngất đi, những căm hận trong lòng anh cũng vơi đi. Nhìn vẻ xanh xao, tiều tụy của người yêu, lòng anh thấy quặn đau rồi tự hỏi: Tại sao mà nàng phải làm như vậy? Không phải nàng rất sợ đau, sợ máu đó sao? Còn gã nhân tình của nàng đâu, sao đến giờ này mà vẫn không hề thấy bóng dáng của hắn. Tại sao thế? Một loạt câu hỏi tại sao cứ hiện ra trong đầu anh, nhưng vẫn không có một lời giải đáp nào khi cô gái vẫn còn mê man.
Cơ thể cô gái đã có sự cử động nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền dần dần mở mắt ra. Chợt nhận thấy khuôn mặt của người thân, nàng thốt lên một tiếng rồi trở vào trạng thái cũ.
- Anh Nguyên!
Chấn Nguyên cảm thấy tim mình đau nhói như ai đó vừa bóp chặt lại không để cho anh thở. Khuôn mặt anh nóng bừng lên khi nghĩ đến gã nhân tình kia: Có lẽ giờ hắn đang nhỡn nhơ vui đùa cùng cô gái khác chăng? Nếu có hắn ở đây, anh sẽ túm cổ hắn, đập mạnh vào vai hắn và hỏi:
"Mày đã làm gì ngược đãi cô ấy? Ngày xưa, khi chưa gặp mày, nàng là cô gái vô tư, vui vẻ, tâm hồn trong sáng thơ ngây. Thế mà chỉ quen với mày có bao nhiêu ngày mà nàng đã ra nông nỗi này".
Nhưng những lời ấy anh tự nói với mình thôi, nếu có hắn ở đây đi nữa thì cũng có đủ cách gì đâu mà anh phải hỏi hắn, vì nàng đâu phải là vợ là người yêu của anh.
Hai tay Chấn Nguyên ôm đầu đầy đau khổ, khuôn mặt cúi xuống cạnh cô gái. Người bạn bác sĩ đã bao lần nhắc nhở anh.
- Chấn Nguyên à! Anh qúa mệt rồi, cứ về nghỉ ngơi cho khoẻ. Nếu cô ấy có gi tôi sẽ gọi cho anh ngaỵ Vả lại, anh cũng biết là cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi mà.
- Vâng. Tôi biết, nhưng với suy nghĩ của cô ấy trong lúc này thì khi tỉnh lại nàng sẽ tiếp tục tự vẫn. Đến chừng ấy, tôi và anh có muốn giúp đỡ nàng đi chăng nữa thì cũng qúa muộn rồi.
Giọng người bác sĩ lại đáp:
- Tôi sẽ cho người canh cô ấy, nếu có thái độ gì họ sẽ giúp cô ấy ngay.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi sẽ không sao đâu, anh đừng qúa lo lắng.
Người bác sĩ trẻ ra vẻ miễng cưỡng:
- Anh đã quyết định rồi, chúng tôi cũng dàng bó tay thôi. Nhưng anh hãy hứa là giữ gin sức khỏe cho mình nhé. Mọi việc ở đây mà thiếu anh là như rắn mất đầu đấy.
Chấn Nguyên cười đùa:
- Anh cứ yên tâm tôi rất khỏe mà.
Khi vị bác sĩ đã đi khỏi, Chấn Nguyên mới cảm thấy thực sự mệt mỏi với bao ý nghĩ cùng với lần hiến máu vừa rồi, anh như muốn ngã qụy. Nhưng sợ gây lo lắng cho mọi người, anh đưa tay rót đầy một lỵ nước mắt, cố uống sạch để lấy lại tỉnh táo cho bao công việc một ngày mới bắt đầu.
Trong khi Chấn Nguyên phải mất ngủ vì canh bệnh nơi bệnh viện, ở nhà Thúy Hân cũng một đêm dài mất ngủ và lo lắng cho anh. Nàng tự hỏi: Sao hôm nay anh không đến, không hề có một cuộc nói chuyện nào, trong khi từ lúc quen nhau đến giờ, anh chưa một lần đến trễ, nói chi đến lỗi hẹn. Phải chăng anh đang gặp chuyện gì không may, hay là giận nàng vì lý do gì đó? Các câu hỏi cứ đặt trong đầu Thúy Hân, nhưng nàng khẳng định rằng, nếu với lý do giận nàng thì chắc là không thể có, vì lâu nay nàng và anh chưa hề có một cuộc cãi vã, dù chỉ là một lời lớn tiếng.
Đêm qua, sau khi đi chơi về, Thái Bảo và Cát Vi thấy Thúy Hân có vẻ buồn,họ lo lắng cho nàng. Cát Vi hỏi:
- Hôm nay, mày và anh Chấn Nguyên không đi đâu sao? Hai người vừa xảy ra chuyện gì có phải không?
Thúy Hân đã tìm cách chối quanh.
- Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là anh Chấn Nguyên quá bận rộn với công việc nơi bệnh viện mà thôi.
Lời trách móc của Cát Vi:
- Tao thấy lúc nào ảnh cũng để hết thời gian lo lắng cho bệnh nhân cả, ngay cả người yêu như mày cũng bị anh ấy bỏ quên luôn, nói chi đến tụi tao.
Thái Bảo nhéo nhẹ vào người Cát Vi, nhưng nhắc khéo người yêu.
- Thôi mà em.
Rồi anh lay nhẹ vai của Thúy Hân và nói:
- Em cũng biết là Chấn Nguyên nó yêu nghề này mà. Cũng vì thế mà nó không muốn theo ba mẹ sang bên ấy, mà vẫn ở lại đây phục vụ cho quê nhà …
Cát Vi vẫn còn tức trong lòng:
- Không lẽ vì thế mà anh quên luôn cả người yêu luôn sao?
Thấy cuộc trang cãi giữa mình và mình yêu có phần nặng nề, Thái Bảo vội rút lui, vì nếu ở lại thì chưa chắc rắng giúp gì được cho bạn, có khi nào gây giận hờn càng rắc rối thêm.
- Thôi, bây giờ anh về nhé, chúc hai em ngủ ngon. Nhất là Hân, em đừng có lo nghĩ gì cả nhé.
- Vâng. Em rất cảm ơn anh.
Sau khi Thái Bảo đã đi khỏi, Cát Vi vẫn còn ấm ức, nàng trách móc người yêu cho rằng anh ấy đứng về phe của bạn.
Thúy Hân tỏ ra vui vẻ và không nhắc đến chuyện của Chấn Nguyên nữa, nàng hỏi bạn:
- Mày và anh Thái Bảo đi chơi có gì vui không, kể cho tao nghe với.
Đó là thói quen của hai người, bất kỳ chuyện gì họ cũng kể cho nhau nghe cả, ngay cả trong tình yêu họ cũng không hề giấu.
Nghe bạn hỏi đến cuộc đi chơi vừa rồi, Cát Vi vui vẻ hẳn lên, giọng cô nàng vẫn đều đều:
- Mày biết không? Hôm nay bọn tao đi chơi vui. Anh chở tao đi rất nhiều nơi, nhưng tại chẳng nói điề gì cả. Tao mới tỏ ra bực bội, làm mặt đòi về mãi. Cuối cùng mới tỏ ra bực bội, làm mặt giận đòi về mãi. Cuối cùng thì ảnh cũng đã nói …
- Ảnh nói gì!
- Thì nói … "Em hãy làm vợ của anh nhé. Anh rất cần có em và mẹ cũng rất mong muốn có một nàng dâu như em".
Thúy Hân bật cười, hỏi lại bạn:
- Thì ra anh ấy đang cầu hôn mày đấy à?
- Vâng. Có thể nói là như thế.
- Tao cũng không biết phải trả lời sao nữa. Yêu Thái Bảo, qủa thật tao rất yêu anh, nhưng chuyện làm vợ anh tao chưa nghĩ đến điều ấy. Tương lai sự nghiệp tao thì vẫn chưa có gì, còn mẹ anh sẽ nghĩ sao, khi tao là một cô gái nhà quê, chị em đông và rất nghèo khó. Tao chỉ sợ là mình không xứng đáng với gia đình của anh thôi.
Thúy Hân an ủi bạn:
- Cát Vi à! Đó chỉ qua mày quá lo lắng thôi. Tao thấy mẹ nuôi tao rất qúy mày, bà thường nói với tao là rất muốn mày làm con dâu nhà này. Tao nghĩ mày không nên từ chối lời câu hôn của anh Bảo, vì làm như thế thì anh ấy sẽ buồn.
Cát Vi tỏ ra ưu tư:
- Nhưng mà …
Thúy Hân xen vào:
- Không có nhưng nhị gì cả, tao nói được là được. À! Mày có trả lời với anh ấy chưa?
- Tao vẫn chưa trả lời với anh. Nhưng mà anh ấy nói tao hãy suy nghĩ lại đi, nếu bằng lòng thì tháng sau chúng tao sẽ tổ chứ lẽ cưới.
Thúy Hân với vẻ phấn khởi.
- Tao thấy mày vui lến mới phải, vì đây là một tin vui với mày và ngay cả chúng ta nữa, bọn tao rất tán thành ý kiến đấy.
Nghe những lời chí tình của bạn, Cát Vi giờ như giải toa? được mặc cảm đè nặng trong lòng. Nàng gật đầu:
- Tao sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.
Thúy Hân cũng thấy nhẹ cả người.
Cát Vi cũng vậy, tính cách vui vẻ hoạt bát đã trở lại với cô gái này. Nàng tâm sự với bạn những dự tính tương lai của mình:
- Thúy Hân à! Tao nghĩ là đến khi đám cưới của tao và anh Thái Bảo thì người đầu tiên được mời dự là mày và anh Chấn Nguyên đấy, chẳng những thế hai người còn phải làm dâu phụ, rể phụ cho tụi tao nữa nhé. Còn nữa, mày thấy dáng của tao mặc loại trang phục nào, màu nào cho phù hợp đây? Khi ấy, trước mặc đông đủ mọi người chắc hẳn là tao sẽ run lắm há, nhất là lúc làm lễ ấy.
Giọng Vi vẫn vang vang, nàng vẫn vô tư nói lên suy nghĩ và dự định của mình mà không cần đến một lời đáp của bạn. Cô nàng đâu biết rằng tam tư của bạn mình cũng đang hướng về phía chăn trời nào đó.
Đầu óc của Thúy Hân giờ đây đã gửi đến một nơi khác, nàng vẫn đang suy nghĩ về Chấn Nguyên với bao câu hỏi đặt ra: Tại sao không đến? Rồi nàng tự an ủi mình rằng, chẳng qua là anh rất bận hay công việc đột xuất nơi bệnh viện thôi. Hân trông chờ ở ngày mai, ngày mai đây anh sẽ tìm đến mình và nói lời xin lỗi. Nghĩ đến khi ấy, nàng có cảm giác vừa gijạn lại vừa vui sao ấy. Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, cỗ dỗ dành một giấc ngủ muộn màng, nhưng trái tim đang yêu của nàng vẫn không chịu thế, nó vẫn đập nhanh liên hồi làm cho nàng vẫn thao thức suốt thâu đêm.
Sau một giấc ngủ dài mê man, cô gái ấy giờ đã tỉnh lại, nhưng vẫn trong trạng thái đầy mệt mỏi và cô cùng tuyệt vọng. Người con gái ấy chẳng ai khác, chính là Tiểu Quyên, người bạn gái thân yêu ngày xưa đã một thời gian gắn bó với Chấn Nguyên.
Tiểu Quyên đã tỉnh hẳn, đôi mắt nhắm nghiền cũng dần mở ra. Nàng có cảm giác như chân tay rã rời, toàn thân đau ê ẩm. Nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả đều một màu trắng toát, nàng thảnh thốt khi nghĩ rằng mình đã chết thật rồi. Vì ngày xưa, khi còn ở quê, nàng vẫn nghe những cụ già, nói thế, trên mình những ngườic chết đều phủ toàn bộ một màu trắn. Rồi đôi mắt nàng nhu mệt mỏi, từ từ khép lại, nhưng tiếng hối thúc của những vị bác sĩ cùng với những tiếng lao xao lo lắng của mọi người, Tiểu Quyên một lần nữa định thần lại. Mình vẫn chưa chết sao? Nhưng ai lại đưa mình đến nơi đây? Giờ nàng chỉ là một người cô đơn, bị mọi người ghét bỏ, không còn ai thân thuộc. Người nàng quen và tin tưởng chỏ có hắn, nhưng bầy giờ hắn đã bỏ nàng chạy theo cô gái trẻ đẹp và giàu sang. Còn nàng như một nụ hoa đã hép tàn, không còn sắc hương để có thể mồi chài những chún ong bướm đa tình kia. Nỗi tuyệt vọng tột cùng đã làm cho nàng không còn bình tĩnh nữa, nàng thét lên cùng tiếng khóc:
- Ai đã đưa tôi và đây? Sao không để cho tôi chết?
Cô y tá phòng bên cạnh nghe tiếng nàng liền chạy vào có vẻ phấn khởi:
- Chị đã tỉnh lại à? Mấy hôm nay chúng tôi lo qúa. Chị biết không, khi vừa đưa chị vào đây, ai cũng ngỡ chị khó mà sống được, may nhờ có anh ấy đã cứu chị …
tmột như con thú bị thương, nàng càng thét lớn hơn nữa:
- Tôi không cần sự giúp đỡ của các người? Tôi không cần thiết sống nữa, các người nghe rõ chưa.
Tiếng la thét ngày một to hơn làm cho mấy cô y tá lo sợ, họ cho người chạy vào phòng báo với Chấn Nguyên.
Vừa được tin, Chấn Nguyên bước nhanh theo họ, trên tay anh vẫn còn cầm thức ăn và một số thuốc cho Tiểu Quyên.
Vừa nhận thấy Chấn Nguyên, Tiểu Quyên biết ngay ah là người đã cứu mình. Nỗi mặc cảm tội lỗi của ngày xưa lại hiện ra trong lòng, nàng càng thêm ân hận, khóc như đứa trẻ:
- Anh Nguyên! Anh tại sao anh lại cứu em? Sao anh không để cho em chết, bởi tội của em rất đáng chết như thế. Ngày xưa, em đã gây ch anh qúa nhiều đau khổ, ngày nay em phải gặp lấy hậu qủa. Xin anh đừng đối xử tốt với em như thế, em thấy mình tầm thường và nhỏ nhen qúa.
Chấn Nguyên đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, anh tìm những lời lẽ để khuyên Quyên. Vì là một bác sĩ, anh rất hiểu giữa cái bệnh ở tâm hồn và thể xác. Vết thương thể xác sẽ làm con người ta đau nhức, nhưng vết thương tâm hồn nó sẽ làm con người ta đau đớn hơn, dễ dàng tổn thương hơn, dù chỉ là một lời nói. Giọng anh như vỗ về:
- Tiểu Quyên đừng nên suy nghĩ nữa, hãy cố tịnh dưỡng cho khỏe. Mọi việc đã qua rồi, Quyên đừng nhắc đến làm chi. Anh và em hãy xem đó là một giấc mộng buồn, chúng ta hzy quên lãng nó đi.
Giọng Tiểu Quyên vẫn buồn buồn:
- Nhưng em không làm như thế được. Chỉ có cái chết, cáic chét mới làm em quên đi tất cả, cũng như mói rửa hết những tội lỗi từ lâu em đã gây ra đau khổ cho nhiều người.
- Tiểu Quyên! Em không được bi quan như thế. Tại so em lạiphải tìm đến cáci chết? Nó có giải quết được gì đâu? Em hãy nghĩ lại đi. Biết bao nhiêu người họ gặp bất hạnh, không nơi nương tựa, thế mà vẫn sống để nhìn đời, nhìn người. Ngay cả những loài thực vật vô tri khi bị con người chặc cành nó còn phải cố gắng đâm chồi, nảy lộc tìm ra cái sống cho mình. Còn em, em lại muốn chết. Em nghĩ là nếu khi chết đi thì em sẽ được giải thoát, hay sẽ làm cho mọi người càng khổ tâm hơn. Ba em, mẹ em, và các em của em, tất cả đều đặt niềm tin vào em đấy.
Nhắc đến ba mẹ, Quyên thấy đau lòng. Đúng như anh đã nói, tất cả họ đã đặt hết in tưởng vào nàng. Ngay từ khi còn đi học, dù nhà rất nghèo, thế mà cha mẹ Quyên lo ch onàng ăn học, và họ lấy làm hãnh diện khi con của họ ngoan ngoãn, chem. chỉ. Nếu hôm nay, thấy nàng ra nông nỗi này, liệu tuổi già sức yếu, ba mẹ có chịu đựng được không? Vì cha mẹ dù có cực khổ đến bao nhiêu đi nữa, mà con cái họ nên người là một niềm vui lớn, là một món quà quí nhất mà họ luôn mong chờ. Một khi đứa con yêu của mình bị vật ngã, con chỉ đau một mà họ đau đến mười kia, tự trách mình không biết dạy con, làm cha làm mẹ không tốt …
Có lẽ vì những lời nhắc nhở đó của Nguyên, mà Quyên như bình tâm trở lại. Nàng khẳng định rằng mình phải sống, để còn phải chăm lo ch och mẹ và đàn em thơ dại nữa.
Chấn Nguyên tỏ ra quan tâm, anh vẫn hỏi với một giọng nhỏ nhẹ:
- Quyên à! Em có thể kể ra chuyện gì vừa xảy r với em không? Em hãy xem anh là một người bạn, để em trút cạn nỗi làong mà từ lâu em gánh chịu và em sẽ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn.
Tiểu Quyên khẽ gật đầu, rồi nàng kể với một giọng buồn buồn:
- Kể từ sau hi chia tay với anh, em đã đi theo hắn. Những tưởng hắn là người tốt, em đã trao cho hắn hết cả cuộc đời mình. Nào ngờ, hắn chỉ là một con quỷ đưa em vào con đường ăn chơi nghiện ngập, đốt đồng tiền xương máu để đổi lấy khóc thuốc trắng. Đến hết tiền, đi cưóp giật của mọi người, chẳng những thế, hắn còn bắt em đi đón khách qua đêm để đủ tiền cung cấp cho những liều thuốc ngày một mạnh của hắn. Khi em không còn hương sắc để cho bọn chúng lợi dụng thì hắn xua đuổi và đánh đập em như một con chó không chút thương. Bây giờ em đã là một con nghiện nặng, em không biết đời em rồi sẽ ra sao …
Giọng của Quyên đầy uất nghẹn.
Chấn Nguyên vỗ về lên đôi vai gầy đang run lên bần bật của Quyên, anh nói:
- Anh sẽ giúp Quyên cai nghiện. Nhưng bây giờ em hãy hứa là quên chuyện vừa qua đi, xem đó như bài học, nó sẽ giúp cho Quyên chin chắn hơn trong bước đường tưong lai còn đang trước mặt.
Những cjau nói thật lòng của anh làm cho Quyên vô cùng xúc động. Nàng ngả người vào đôi vai của nh để tìm ở nơi ấy một sự đồng cảm, một chút hơi ấm của tình người. Nàng khóc ngon lành.
- Em cứ khóc đi, để thấy lòng mfinh nhẹ nhõm hơn. Nhưng phải hứa với anh là từ nay về sau, em phải quên hắn, cứ để nó trôi theo dòng đời một cách yên ả và lặng lẽ.
- Vâng em sẽ cố gắng để hòng chuộc lại phần nào tội lỗi của em gây ra.
Chấn Nguyên tỏ ra hồ hởi:
- Anh có mang vào một ít chap, em hãy gắng ăn cho khỏe, anh thấy em có vẻ kiệt sức lắm đó.
- Vâng. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Khi đã ăn xong bát cháo, Chấn Nguyên đỡ nàng nằm xuống và bảo nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Nguyên ra ngoài có một số công việc sẽ trở lại ngay.
- Em hãy nằm ngỉ đi nhé.
- Anh cứ đi đi, em sẽ không sao đâu. Anh cứ nhu thế thì làm em ngại lắm đấy.
- Thế thì anh đi đây.
Sauk hi Chấn Nguyên đã rời khỏi, cô y tá chăm sóc cho nàng có vẻ ganh tỵ với sự chăm sóc của anh nên nói với Quyên:
- Xem ra chị có phước đấy em thấy anh ấy có vẻ lo lắng cho chị lắm. Suốt mấy hôm nay, anh vừa lo việc ở bệnh viện, vừa còn phải chạy sang chăm sóc cho chị nữa.
- Em đừng nghĩ thế, chị và anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi, chỉ tại anh ấy thấy chị không có ai thân thiết nên mới giúp đỡ chị thôi mà.
Cô y tá cãi lại:
- Em chỉ nói thế thôi, chứ em đâu có biêt' chuyện của anh chị. Mới hai hôm trước, em còn nghe nói là bác sĩ Nguyên hiến máu truyền sang cứu sống cho chị nên em mới nói thế. Nhưng mà theo em biết thì anh ấy có vẻ nghiêm túc trong tình cảm đấy.
Những lời nói của cô gái làm cho Quyên tấy có một cái gì đó rất rui. Anh là người đã cho máu để cứu sống mình đó sao? Như có một niềm an ủi, một tia hy vọng đang len lỏi trongtâm hồn tưởng như đã chết đi tự bao giờ của cô gái ấy.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở