Chương 10
ó điện thoại này, Michelle!” Edie gọi với từ trong bếp.
Michelle bước tới, đang trên đường lên gác để tắm; cô bước vào văn phòng nhận điện thoại. Tâm trí cô đang đặt nơi đàn gia súc; chúng đang trong tình trạng hoàn hảo, và John đang sắp xếp việc bán chúng. Cô sẽ sớm ra khỏi cảnh túng quẫn và sẽ chỉ đơn giản là đang thiếu thốn mà thôi. John đã cau mày khi cô nói điều đó với anh.
“A-lô”, cô lơ đãng nói.
Im lặng.
Sự lạnh giá quen thuộc chạy dọc sống lưng cô. “A-lô!” cô gần như hét lên, những ngón tay trắng bệnh vì siết chặt.
“Michelle.”
Tên cô chỉ gần như tiếng thì thầm, nhưng cô có nghe thấy nó, nhận ra nó. “Không,” cô nói, nuốt xuống khó nhọc. “Đừng gọi lại cho tôi nữa.”
“Sao em có thể làm như vậy với anh?”
“Để tôi yên!” cô hét lên, đập điện thoại xuống. Đôi chân cô run rẩy, và cô gập người trên bàn, hớp lấy không khí. Cô đang sợ hãi. Làm cách nào Roger tìm được cô ở đây? Lạy Chúa, John sẽ làm gì nếu như anh biết Roger đang làm phiền cô? Anh sẽ tức giận… Còn hơn cả tức giận. Anh sẽ giết người. Nhưng nếu Roger gọi lại và John là người trả lời thì sao? Roger sẽ hỏi gặp cô, hay anh ta sẽ giữ im lặng?
Sự im lặng ban đầu ám ảnh cô, nhắc cô nhớ về các cuộc điện thoại khác, cô đã từng nhận được. Cô cũng có cảm giác tương tự với chúng. Và rồi, cô biết: Roger cũng đã gọi những cuộc điện thoại đó. Cô không thể đoán được lý do tại sao anh ta không nói chuyện, nhưng đột nhiên cô không còn nghi ngờ gì về việc ai đã gọi cho mình. Tại sao cô lại không nhận ra chúng từ trước chứ? Anh ta có nguồn lực để theo dõi được cô, và anh ta đủ bệnh hoạn và ám ảnh để làm như vậy. Anh ta biết cô ở đâu, biết cô đã thân mật với người đàn ông khác. Cô cảm thấy buồn nôn, nghĩ về những cơn ghen tuông bệnh hoạn của anh ta. Anh ta hoàn toàn có khả năng tới được đây quan sát và đánh giá, để giật cô khỏi người đàn ông anh ta coi là đối thủ rồi đưa cô trở lại “nơi cô thuộc về.”
Đã hơn hai năm, và cô vẫn không thể thoát khỏi anh ta.
Cô nghĩ về việc yêu cầu từ chối những cuộc gọi từ anh ta, nhưng John sẽ biết, bởi vì đây là điện thoại của anh. Cô không muốn anh biết; phản ứng của anh có thể quá bạo lực, và cô không muốn anh rơi vào bất kỳ rắc rối nào.
Cô không được lựa chọn trong việc giữ bí mật với anh. Anh mở cửa văn phòng, một câu hỏi rành rành hiện trên mặt khi anh bước vào; hẳn là Edie đã nói với anh rằng Michelle có một cuộc điện thoại, và chỉ điều đó thôi đã đủ để khiến anh tò mò. Michelle không có thời gian trưng ra bộ mặt khác. Anh dừng lại, nhìn cô chăm chú. Cô biết trông cô nhợt nhạt và quẫn trí. Cô nhìn theo ánh mắt anh di chuyển từ từ, chắc chắn đến điện thoại. Anh không bao giờ bỏ lỡ một chi tiết nào, chết tiệt anh; gần như không thể giấu anh bất cứ điều gì. Cô có thể làm được điều đó nếu cô có thời gian hồi phục sau cú sốc, nhưng giờ thì tất cả những gì cô có thể làm là đứng đóng băng tại chỗ. Tại sao anh không chậm lại thêm năm phút thôi? Cô hẳn đã ở trong phòng tắm; cô sẽ có thời gian để suy nghĩ vài điều.
“Là hắn ta, phải không?” anh hỏi thẳng.
Bàn tay cô rón rén trườn lên cổ họng khi cô nhìn chằm chằm vào anh như một con thỏ bị mắc bẫy. John bước ngang qua căn phòng với những sải chân nhanh chóng, nắm lấy vai cô trong bàn tay to lớn của anh.
“Hắn ta đã nói gì? Hắn có đe dọa em không?”
Điếng người, cô lắng đầu. “Không. Anh ta không đe dọa em. Đó không phải những gì anh ta nói; chỉ là em không thể đứng nghe –” Giọng cô vỡ ra, và cô cố quay đi, sợ rằng cô không thể kiểm soát bản thân thêm nữa.
John siết chặt cô hơn vào với anh, ôm ấp cô bằng một cánh tay khi anh nhấc ống nghe. “Số của hắn là gì?” anh quát.
Điên cuồng, Michelle cố gắng giật lấy điện thoại từ anh. “Không, đừng! Điều đó chẳng giải quyết được gì đâu!”
Khuôn mặt anh sắt lại, anh tránh khỏi những nỗ lực của cô và siết chặt tay cô hai bên hông. “Hắn ta đã khủng bố một người phụ nữ, nhưng đã đến lúc hắn biết có ai đó sẽ đối phó với hắn nếu hắn còn gọi cho em một lần nữa. Em còn nhớ số của hắn ta không? Anh sẽ có nó, nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu em đưa nó cho anh.”
“Nó không được niêm yết,” cô nói, cố trì hoãn.
Anh cho cô một cái nhìn lâu, dò xét. “Anh có thể có được nó,” anh lặp lại.
Cô không nghi ngờ rằng anh có thể. Khi anh quyết định làm gì, anh sẽ làm, và những người khác tốt hơn là nên tránh đường anh. Bị đánh bại, cô đưa anh số và quan sát anh bấm nút.
Nép gần vào anh nhất có thể, cô nghe thấy tiếng chuông ở đầu dây bên kia, và rồi một giọng yếu ớt trả lời. “Cho gặp Roger Beckman,” anh yêu cầu với một giọng cứng rắng khiến không ai là không thể vâng lời.
Lông mày anh nhăn lại trong vẻ mặt cau có khi anh lắng nghe, sau đó anh nói. “Cảm ơn,” và dập máy. Tuy vẫn cau mày, anh ôm cô gần vào mình trong cả phút trước khi nói với cô. “Bà quản gia nói hắn ta đi nghỉ ở miền nam nước Pháp, và bà ta không biết khi nào hắn mới về.”
“Nhưng em chỉ vừa nói chuyện với anh ta!” cô nói, giật mình. “Anh ta không ở Pháp!”
John buông cô ra và bước qua ngồi vào sau bàn làm viêc, những cái cau mày chuyển thành sự lơ đãng. “Đi tắm đi,” anh nói lặng lẽ. “Anh sẽ lên trong vài phút nữa.”
Michelle lùi lại, cảm thấy lạnh lẽo lần nữa. Anh không tin cô sao? Cô biết Roger đang không ở miền nam nước Pháp; cuộc gọi đó chắc chắn không phải một cuộc gọi từ nước ngoài. Đường dây quá tốt, rõ ràng là một cuộc gọi trong vùng. Không, tất nhiên anh không tin cô, cũng giống như anh không tin cô về chiếc Chevrolet xanh. Cô bước đi, lưng cô thẳng đơ và đôi mắt cô bùng cháy. Roger không ở Pháp, ngay cả nếu người quản gia nói vậy, nhưng tại sao anh ta lại cố gắng giữ bí mật nơi mình đang ở?
Sau khi Michelle rời đi, John ngồi lại ngẫm nghĩ, những hình ảnh chạy qua tâm trí anh, và anh không thích thứ nào trong đó. Anh thấy gương mặt Michelle, quá nhợt nhạt và rúm ró, đôi mắt hoảng hốt; anh đã trông thấy những vết sẹo nhỏ màu trắng trên lưng cô, nhớ lại việc đã cảm thấy cô muốn bệnh thế nào khi cô kể về chồng cũ. Cô có cùng ánh mắt đó lúc này. Có gì đó không đúng. Anh sẽ đày Roger Beckman xuống địa ngục trước khi anh để gã đàn ông đó ở bất cứ đâu gần Michelle lần nữa.
Anh cần có thông tin, và anh sẽ sẵn sàng sử dụng bất kỳ phương tiện nào để có được nó. Michelle có ý nghĩa với anh hơn bất cứ điều gì khác trên thế gian này.
Có chuyện gì đó đã xảy ra vào hồi hè trước cửa nhà hàng xóm của anh ở Vịnh Kim Cương, và hàng xóm của anh, Rachel Jones, đã bị bắn. John đã trông thấy cả địa ngục thuần túy ở đó, trong đôi mắt đen của người đàn ông đã ôm cơ thể bị thương của Rachel trong vòng tay anh ta. Người trông như thể cơn đau của Rachel đã xé nát linh hồn anh. Thời điểm đó, John chưa thật sự thấu hiểu được sự đau đớn của người đàn ông đó; khi ấy anh vẫn đang tự che giấu việc dễ bị tổn thương với chính bản thân mình. Rachel đã kết hôn với người chiến binh mắt đen của cô hồi mùa đông vừa rồi. Giờ thì John đã hiểu nỗi thống khổ của người đàn ông đó, bởi giờ anh đã có Michelle, và cuộc sống của anh sẽ chẳng còn chút giá trị nếu không có cô.
Anh muốn có chồng của Rachel, Sabin, ở bên anh lúc này, cũng như người đàn ông tóc vàng to lớn, người đã giúp đỡ họ. Hai người đàn ông đó có điều gì đó thật hoang dã về họ, ánh nhìn của kẻ săn mồi, nhưng họ sẽ hiểu rằng anh cần bảo vệ Michelle. Họ sẽ sẵn sàng giúp anh săn Beckman như thể hắn là một con vật.
Anh cau mày. Họ không ở đây, nhưng Andy Phelps thì có, và Phelps đã tham gia vào mớ hỗn độn ở Vịnh Kim Cương hè năm ngoái. Anh nhìn dãy số và ấn nút, cảm thấy sự giận dữ dâng lên trong mình khi anh nghĩ về gương mặt sợ hãi của Michelle. “Cho gặp Andy Phelps.”
Khi phó cảnh sát trưởng trả lời, John lên tiếng. “Andy, Rafferty đây. Anh có thể làm một cuộc điều tra bí mật không?”
Andy là một cựu thành viên D.E.A[i], và, bên cạnh đó, anh ta có vài đầu mối liên lạc sẽ không an toàn nếu muốn biết quá nhiều. Anh lặng lẽ nói. “Có chuyện gì?”
John tóm tắt tình hình, sau đó chờ trong khi Andy cân nhắc các khả năng.
“Được rồi, Michelle nói kẻ gọi cho cô ấy là chồng cũ, nhưng quản gia của hắn lại nói hắn đã ra khỏi đất nước phải không?”
“Phải.”
“Cô ấy có chắc đó là gã chồng cũ không?”
“Có. Và cô ấy nói hắn ta đang ở Pháp.”
“Cậu không có nhiều thông tin cho lắm. Cậu phải chứng minh được hắn ta là người gọi điện trước khi cậu có thể xin được lệnh, và có vẻ như hắn đang có lợi thế.”
“Anh có thể tìm xem hắn có thật sự xuất cảnh hay không không? Tôi không nghĩ hắn đã, nhưng tại sao hắn phải giả vờ, trừ khi hắn ta đang cố gắng che giấu vì lý do nào đó.”
“Cậu thật đa nghi đấy, Rafferty.”
“Tôi có lý do để làm vậy,” John nói lạnh lẽo, “Tôi đã trông thấy những vết thương hắn để lại trên Michelle. Tôi không muốn hắn ta ở bất cứ nơi nào gần cô ấy nữa.”
Giọng Andy thay đổi khi anh ta tiêu hóa thông tin đó, sự giận dữ và ghê tởm len lỏi trong âm giọng anh. “Là vậy, phải không? Cậu nghĩ hắn ta đang trong vùng?”
“Hắn ta chắc chắn là không ở nhà, và chúng ta biết hắn cũng chẳng ở Pháp. Hắn gọi cho Michelle, dọa cô ấy sợ gần chết. Tôi cho rằng đó là một khả năng.”
“Tôi sẽ bắt đầu kiểm tra. Có vài sự trợ giúp tôi có thể gọi. Cậu nên đặt băng ghi âm đi bởi nếu hắn có gọi lại cậu sẽ có bằng chứng.”
“Còn chuyện nữa,” John nói, xoa xoa trán. “Michelle bị một tai nạn vài tuần trước. Cô ấy nói có ai đó đã cố đẩy xe cô ấy ra khỏi đường, một gã nào đó trong chiếc Chevrolet xanh. Tôi đã không tin cô ấy, chết tiệt, và cũng không bận tâm. Không ai trông thấy bất cứ điều gì, và chúng tôi cũng không tìm thấy bất kỳ vết xước nào trên xe, vậy nên tôi nghĩ ai đó có lẽ đã đi quá gần và khiến cô ấy hoảng sợ. Nhưng cô ấy nói hắn đã vòng xe quay lại và cố gắng đâm cô ấy lần nữa.”
“Đó không phải câu chuyện thường thấy kiểu ai-đó-cố-gắng-đẩy-tôi-ra-khỏi-đường.” Andy nói mạnh mẽ. “Cô ấy còn nói gì không?”
“Không, cô ấy không nói thêm gì về nó nữa.”
“Cậu đang nghĩ đó là chồng cũ của cô ấy.”
“Tôi không biết nữa. Có thể nó hoàn toàn không liên quan tới những cuộc gọi điện thoại, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ khả năng nào.”
“Được rồi, tôi sẽ xem xem. Để mắt đến cô ấy, và nhét một cuộn băng ghi âm vào điện thoại đi.”
John treo máy và ngồi lại trong một lúc lâu, âm thầm rủa xả bằng mọi từ ngữ mà anh biết. Để mắt đến cô sẽ không thật sự dễ dàng; cô đã không rời khỏi trang trại kể từ vụ tai nạn, thậm chí còn không qua kiểm tra nhà của cô. Giờ thì anh đã biết tại sao, và anh nguyền rủa bản thân cũng như Roger Beckman với cùng mức độ. Nếu anh chỉ cần chú ý hơn trong đêm xảy ra tai nạn, họ có lẽ đã có thể theo dõi chiếc Chevrolet, nhưng đã mất quá nhiều thời gian để anh có thể nghi ngờ rằng chiếc xe có bao giờ sẽ được tìm thấy nữa. Ít nhất Michelle đã không kết nối Beckman với vụ tai nạn, và John cũng sẽ không đề cập đến khả năng đó với cô. Cô đã có đủ sợ hãi rồi.
Thật là điên tiết khi mà anh không thể làm được gì ngoài việc ngồi đợi Andy gọi lại. Thậm chí nó có thể là cái kết chết chóc. Nhưng nếu Beckman ở bất cứ đâu trong khu vực, John định sẽ trả cho hắn một chuyến viếng thăm và làm vài sự đảm bảo chết tiệt để hắn không bao giờ liên lạc với Michelle lần nữa.
Michelle nằm thẳng đơ trên giường, đôi mắt mở to và gương mặt nhợt nhạt. Bên cạnh cô, John không ngừng trằn trọc và ôm lấy cô, nhưng không thức giấc. Cô nằm ngửa lại, thả lỏng trước sự gần gũi của anh, nhưng cả suy nghĩ và trái tim cô đều đang chạy đua.
Là về Roger.
Roger đã lái chiếc Chevrolet xanh. Roger đã cố gắng giết cô. Anh ta không phải đang ở Pháp, mà ở ngay Florida này, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để bắt được cô một mình. Cô nhớ cảm giác cô đã có trước lúc tai nạn, như thể có ai đó đã quan sát cô với dã tâm xấu xa, cùng cảm giác với những cuộc điện thoại gọi cho cô. Lẽ ra cô nên cố gắng liên kết tất cả với nhau từ trước.
Anh ta đã phát hiện ra John. Michelle thậm chí còn biết anh ta làm cách nào phát hiện được. Bitsy Summer, người phụ nữ cô và John đã gặp ở Tammpa khi họ tới để soạn thảo chứng từ, luôn là người tung tin đồn tồi tệ nhất ở Palm Beach. Không mất nhiều thời gian để tin đồn lan nhanh đến Philadelphia rằng Michelle Cabot đang ôm ấp một anh chàng cực kỳ lực lưỡng, đẹp tuyệt, nam tính, với đôi mắt gợi tình khiến Bitsy cảm thấy thật ấm áp. Michelle có thể gần như nghe thấy tiếng Bitsy trên điện thoại, thêu dệt câu chuyện của mình và mỉm cười tinh quái khi suy đoán về anh chàng chủ trang trại sexy.
Roger có lẽ đã tự thuyết phục bản thân rằng Michelle sẽ quay lại với mình; cô có thể vẫn còn nghe thấy anh ta thì thầm rằng anh ta yêu cô bao nhiêu, rằng anh ta muốn dâng hiến và cho cô thấy điều có giữa họ sẽ tuyệt vời đến thế nào. Anh ta hẳn đã trở nên ghen tuông điên loạn khi phát hiện ra John. Cuối cùng thì anh ta cũng biết người đàn ông khác là ai, khẳng định cho những nghi ngờ anh ta đã từng ảo tưởng.
Anh ta hẳn đã mất trí rồi. Cô nhớ lại những lời anh ta nói trong cuộc gọi cuối cùng. “Sao em có thể làm như vậy với anh?”
Cô thấy như bị mắc kẹt, hoảng sợ bởi ý nghĩ rằng anh ta đang ở đâu đó, kiên nhẫn chờ đợi để bắt được cô ở một mình. Cô không thể đến gặp cảnh sát; cô không có bằng chứng, chỉ có trực giác của mình, và người ta không thể bị bắt chỉ nhờ vào trực giác. Bên cạnh đó, cô không đặt nhiều niềm tin vào cảnh sát cho lắm. Cha mẹ Roger đã từng mua chuộc được họ ở Philadelphia, và giờ thì Roger đang kiểm soát một lượng tài sản khổng lồ. Anh ta có nguồn tài chính không giới hạn được sử dụng tùy ý; ai biết được anh ta có thể mua được những gì chứ? Anh ta thậm chí còn có thể thuê một ai đó, người mà cô không biết rằng cô cần phải cảnh giác.
Cô muốn nói cho John về nó, nhưng kinh nghiệm cay đắng khiến cô giữ im lặng. Sao cô có thể nói chuyện với anh khi mà anh không tin cô về các cuộc gọi hay về vụ tai nạn? Anh đã đặt máy ghi âm trên điện thoại, nhưng anh không thảo luận với cô, và cô cũng không hỏi bất kỳ câu nào. Cô không muốn biết về nó nếu như anh chỉ đang chiều lòng cô. Mọi thứ giữa họ đã trở nên cứng nhắc kể từ lần cuối Roger gọi, và cô cảm thấy thậm chí còn khó tiếp cận anh hơn cả trước đây. Chỉ mỗi lúc trên giường là vẫn vậy; cô bắt đầu sợ rằng anh đang mệt mỏi với cô, nhưng anh không có vẻ mệt mỏi với cô trên giường.
Việc làm tình của anh vẫn đói khát và thường xuyên như trước.
Và rồi, trong một buổi sáng nóng và đầy nắng, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô đã bị đẩy đến giới hạn của mình. Ngay cả một con thở cũng sẽ xoay mình và chiến đấu khi nó bị dồn tới chân tường. Cô đã quá mệt mỏi sau tất cả, quá mệt mỏi như thể cô cảm thấy mình vừa mới nâng người ra khỏi làn nước. Chết tiệt Roger! Cô phải làm gì để tống khứ anh ta ra khỏi cuộc đời cô đây? Phải làm gì đó chứ. Cô không thể dành phần còn lại trong cuộc đời nhìn chằm chằm qua mỗi góc rẽ, quá hoảng sợ, ngay cả việc tới cửa hàng tạp hóa. Nó khiến cô giận dữ khi nghĩ đến việc cô đã để anh ta cầm chân cô một cách chắc chắn như thể anh ta đã nhốt cô vào tù, và bắt đầu từ hôm nay cô sẽ phải làm gì đó với chuyện này.
Cô vẫn giữ những tập tài liệu dùng để thắng vụ li hôn; giờ thì cha mẹ anh ta đã chết và chỗ tài liệu đó cũng không còn nhiều ý nghĩa, nhưng nó vẫn còn tác dụng nào đó. Nó là bằng chứng ghi nhận rằng Roger đã từng tấn công cô trước đây. Nếu anh ta gọi tới lần nữa, cô sẽ có được băng ghi âm của anh ta, và có lẽ cô sẽ dụ anh ta nói được điều gì đó đe dọa. Đây là Florida, không phải Philadelphia; nhiều tiền sẽ có được sự ảnh hưởng, nhưng ở đây anh ta sẽ không có được mạng lưới bạn bè cũ của gia đình để bảo vệ mình.
Nhưng chỗ tài liệu đó đang nằm an toàn ở nhà cô, và cô muốn nó nằm trong tầm với của cô, tại nhà John. Cô không thấy nó sẽ được an toàn trong một căn nhà bỏ không dù cho cánh cửa vẫn đang bị khóa. Ngôi nhà vẫn dễ dàng để có thể đột nhập, và két sắt cũng bình thường như bất kỳ cái nào khác; cô nghi ngờ chiếc két có khi nào thật sự an toàn nếu có ai thật sự muốn mở nó. Nếu Roger bằng cách nào đó có được chỗ tài liệu, cô sẽ không còn chút bằng chứng nào. Những bản sao chỗ hồ sơ sẽ không thể thay thế được.
Một khi đã quyết, cô nói với Edie rằng cô sẽ cưỡi ngựa trước khi chạy vào chuồng ngựa. Đó lẽ ra là một chuyến đi dạo thú vị trên đồng cỏ để tới được trang trại của cô, nhưng cô không thể tận hưởng được nó như bình thường, bởi những nút thắt căng thẳng đang vặn xoắn trong dạ dày cô. Roger đã gặp cô lần cuối khi cô ở đó, và cô không thể quên được nỗi kinh hoàng cô đã cảm nhận khi thấy chiếc Chevrolet lao về phía mình.
Cô tiến đến ngôi nhà từ phía sau, bứt rứt nhìn quanh khi cô trượt xuống ngựa, nhưng tất cả đều bình thường. Những chú chim trên cây vẫn đang ca hát. Nhanh chóng cô kiểm tra tất cả cửa sổ và cửa ra vào, nhưng tất cả đều có vẻ được khóa chặt, không có dấu hiệu bị đột nhập. Chỉ sau đó cô mới vào nhà và vội vã đến văn phòng để mở két. Cô lấy tập hồ sơ ra và kiểm tra bên trong, thở phào nhẹ nhõm khi tất cả mọi thứ đều không bị xáo trộn, sau đó giấu tập hồ sơ bên trong áo sơ mi và khóa két lại.
Căn nhà bị khóa kín trong thời gian dài nên không khí vô cùng nóng nực và ngột ngạt. Cô cảm thấy chóng mặt khi đứng dậy và dạ dày cô nhộn nhạo. Cô vội vã ra ngoài bằng cổng sau, dựa lưng vào tường – cố gắng hớp lấy không khí trong lành đầy phổi cho đến khi cơn chóng mặt qua đi và dạ dày cô ổn định. Thần kinh cô đang căng lên. Cô không biết cô có thể chịu đựng được bao lâu nữa, nhưng cô phải chờ. Anh ta sẽ gọi lại; cô biết. Cho đến lúc đó, có rất ít thứ cô có thể làm.
Tất cả mọi thứ vẫn bình thường, yên tĩnh. Con ngựa khụt khịt chào đón khi cô trèo lên và quay trở về nhà.
Người giữ ngựa ngặp cô ngay khi cô dừng lại, sự nhẹ nhõm tràn qua gương mặt anh ta. “Tạ ơn Chúa cô đã về,” anh ta nói đầy cảm thán. “Ông chủ đang như trong địa ngục – thứ lỗi cho tôi, thưa cô. Dù sao thì, ông ấy đang xé nơi này ra để tìm cô. Tôi sẽ chuyển lời đến ông ấy rằng cô đã về.”
“Sao anh ấy lại tìm tôi?” cô hỏi hoang mang. Cô đã nói với Edie rằng cô sẽ đi cưỡi ngựa.
“Tôi không biết, thưa cô.” Anh ta với lấy dây cương con ngựa từ cô khi cô trượt xuống đất.
Michelle bước vào nhà tìm Edie. “John đang gây náo loạn gì vậy?” cô hỏi.
Edie nhướn mày. “Tôi không dám đến đủ gần để mà hỏi.”
“Bà không nói với anh ấy là tôi đi cưỡi ngựa sao?”
“Có. Đó là khi ông ấy thật sự nổ tung.”
Cô nghĩ chắc đã có chuyện gì đó và anh không thể tìm được đống giấy tờ công việc anh cần, nhưng khi cô kiểm tra văn phòng, mọi thứ trông vẫn như vậy lúc cô rời đi hồi sáng. Lấy tập hồ sơ từ bên trong áo sơ mi, cô cất nó bên trong két của John, và chỉ lúc đó cô mới cảm thấy khá hơn. Cô an toàn ở đây, được vây quanh bởi những người của John.
Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng xe của anh rít lên, và xét tới tốc độ của nó, tính khí của anh đang cực kỳ tồi tệ. Tò mò hơn là bị báo động, cô bước ra chào đón anh khi chiếc xe tải phanh lại, lốp xe xới tung đám cát sỏi. John đẩy cánh cửa mở ra, súng của anh đang nằm trong tay. Khuôn mặt anh nhăn lại, và sạm đi và ánh lửa thiêu đốt trong đôi mắt khi anh sải bước về phía cô. “Em đã ở chỗ chết tiệt nào?” anh gầm lên.
Michelle nhìn vào khẩu súng trường. “Em ra ngoài cưỡi ngựa.”
Anh không dừng lại khi anh túm lấy cô, nhưng là giữ cô trong vòng tay và kéo cô vào nhà. “Ra ngoài cưỡi ngựa sao? Anh đã bắt tất cả mọi người xới tung chỗ này lên vì em.”
“Em về nhà.” Cô bắt đầu có chút giận dữ của riêng mình, dù cô vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với anh. Cô hếch mũi lên và bắn cho anh một cái nhìn chế nhạo. “Em không nhận ra là em phải xin phép để trở về nhà mình đấy.”
“Phải đấy, em yêu, em chính xác phải làm vậy,” anh cáu kỉnh, đặt khẩu súng trường vào tủ. “Anh không muốn em đi bất cứ đâu mà không báo với anh trước.”
“Em không nghĩ em lại là tù binh của anh đấy,” cô nói lạnh lùng.
“Tù binh, chết tiệt!” Anh quay người về phía cô, không thể quên được sự hoảng loạn nguyên thủy dâng đầy khi mà anh đã không thể tìm thấy cô. Cho đến khi anh biết chuyện gì đang xảy ra và Roger Beckman đang ở đâu, anh chỉ muốn nhốt chặt cô trong phòng ngủ cho an toàn. Tuy nhiên, một ánh nhìn vào khuôn mặt giận dữ của cô đã nói với anh rằng anh đang đi sai hướng, và cô sẽ không lùi bước.
“Anh đã nghĩ có chuyện gì đó xảy ra với em,” anh nói khẽ hơn.
“Vậy nên anh xới tung trang trại lên và tìm thứ gì đó để bắn à?” cô hỏi hoài nghi.
“Không, anh đã xới tung trang trại lên để tìm em, và anh mang theo súng trong trường hợp nếu em có đang gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”
Cô cuộn hai bàn tay thành nắm đấm, muốn tát anh. Anh đã không tin cô về một nguy hiểm thật sự, nhưng anh lại lo rằng cô có thể bị bong gân chân hay ngã ngựa. “Em có thể gặp nguy hiểm gì được nào?” cô ngắt lời. “Em chắc rằng không một con rắt nào nằm trong trang trại mà lại dám cắn bất cứ thứ gì khi chưa được sự cho phép của anh!”
Biểu hiện của anh trở nên rầu rĩ khi anh nhìn xuống cô. Anh giơ tay và nhét lại một sợi tóc màu nắng bị tuột ra sau tai cô, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh như một nữ hoàng đang bị xúc phạm. Anh thích sự bình tĩnh của cô nhiều hơn nhiều so với sự xa cách anh nhận được từ cô dạo gần đây. “Em thật xinh đẹp khi đang điên tiết,” anh trêu chọc, biết phải làm thế nào để hạ nhiệt cô.
Trong khoảnh khắc trông cô như sẵn sàng tranh cãi. Và rồi cô đột nhiên lắp bắp. “Anh đúng là đồ con lừa,” và bắt đầu cười lớn.
Anh cười khúc khích. Không ai có thể nói ‘đồ con lừa’ được như Michelle, với sự kiêu căng và chính xác đến vậy. Anh thích thế. Cô có thể gọi anh là đồ con lừa bất cứ lúc nào cô muốn. Trước khi cô có thể ngừng cười, anh đã vòng tay quanh người cô và kéo cô về phía anh, bao phủ miệng cô bằng miệng anh và từ từ trượt lưỡi mình vào giữa đôi môi cô. Tiếng cười của cô đột ngột ngưng bặt, hai bàn tay với lên túm lấy bắp tay săn chắc của anh, và lưỡi cô gặp lưỡi anh.
“Em làm anh lo muốn chết,” anh thì thầm khi nâng miệng lên.
“Không hẳn thế, em cho là vậy,” cô rên lên khe khẽ, khiến anh cười toe toét.
“Nhưng anh không đùa đâu. Anh muốn biết bất cứ khi nào em đi bất cứ đâu, và anh không muốn em đến trang trại của em một mình. Nó đã bị bỏ không một thời gian rồi, và tên ăn mày nào đó có thể bắt đầu sục sạo xung quanh.”
“Một gã ăn mày thì có thể làm gì được chứ?” cô hỏi.
“Một gã ăn mày thì có thể làm được gì sao? Tội phạm không ngừng leo thang trong thành phố. Làm ơn đi. Vì sự bình yên trong tâm trí anh được không?”
Thật bất thường đối với John Rafferty khi cầu xin bất cứ điều gì khiến cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh. Nó dội thẳng vào cô rằng dù anh nói làm ơn, anh vẫn hy vọng rằng cô sẽ làm chính xác như lời anh nói. Thực tế là, cô cứng đầu thế chỉ bởi bình thường anh quá chuyên quyền, kiêu ngạo và làm cô tức điên. Việc phải thận trọng là cực kỳ đáng làm, nhất là trong lúc này.
***
Sự chóng mặt và buồn nôn cô cảm thấy hôm ở nhà hẳn phải là sự bắt đầu của triệu chứng gì đó, bởi cô cảm thấy thật khủng khiếp vào ngày hôm sau. Cô dành gần như cả ngày trên giường, quá mệt mỏi và phát ốm để mà có thể lo lắng về bất cứ điều gì khác. Mỗi lần cô nghển đầu lên, cơn chóng mặt khủng khiếp đã mang theo cả một đợt tấn công của cơn buồn nôn. Cô chỉ muốn được ở một mình.
Cô cảm thấy khá hơn sáng hôm sau, và cố gắng giữ lại thứ gì đó trong dạ dày. John ôm cô vào lòng anh, lo lắng vì vẻ bơ phờ của cô. “Ngày mai nếu em vẫn không khỏe hơn, anh sẽ đưa em tới gặp bác sĩ,” anh nói chắc chắn.
“Chỉ là vài con virus thôi,” cô thở dài. “Một bác sĩ cũng không thể làm được bất kỳ điều gì đâu.”
“Em có thể có gì đó để ổn định dạ dày em.”
“Hôm nay em cảm thấy tốt hơn rồi. Chuyện gì xảy ra nếu anh bị ốm nhỉ?”
“Vậy thì em có thể ‘chăm sóc mọi nhu cầu’ của anh cho đến khi anh khá hơn,” anh nói, cười khúc khích với biểu hiện kinh dị của cô. Anh không cẩn phải lo lắng về việc bị ốm. Anh không thể nhớ được lần cuối anh bị cảm lạnh nữa là.
Cô đã khá hơn nhiều vào ngày hôm sau, và mặc dù cô vẫn cảm thấy không thể cưỡi ngựa quanh trang trại được, cô đã dành buổi sáng trong văn phòng, nhập thông tin vào máy tính và kiểm tra sổ sách. Sẽ dễ dàng hơn nếu họ có một phần mềm kế toán trên máy; cô sẽ nhớ phải hỏi John về nó.
Roger vẫn chưa gọi lại.
Côn cuộn tay thành nắm đấm. Cô biết anh ta đang ở đâu đó rất gần! Làm cách nào cô có thể lôi anh ta ra khỏi chỗ trốn chứ? Cô sẽ không thể có một cuộc sống bình thường khi mà cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi rời trang trại một mình.
Nhưng có lẽ đó là những gì cô phải làm. Rõ ràng Roger có vài cách để theo dõi trang trại; cô đơn giản là không thể tin rằng chiếc Chevrolet xanh chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không liên quan đến Roger. Anh đã bắt được cô mất cảnh giác khi đó, nhưng giờ thì cô sẽ tìm anh ta. Cô phải moi được anh ta ra ngoài.
Khi John về nhà ăn trưa, cô đã búi tóc lên, trang điểm đôi chút và cô biết trông cô ổn hơn rất nhiều. “Em nghĩ là em muốn tới thị trấn mua vài thứ,” cô nói tình cờ. “Anh có cần gì không?”
Đầu anh giật phắt. Cô đã mất kiểm soát từ hôm tai nạn, và giờ thì cô đang hành động lãnh đạm về việc lái xe như thể sự cố kia chưa từng xảy ra. Lúc trước anh đã lo lắng rằng cô sẽ trở nên miễn cưỡng phải đi đâu đó, giờ thì anh chỉ muốn cô ở thật gần. “Cần gì?” anh hỏi mạnh mẽ. “Chính xác thì em đi đâu?”
Lông mày cô nhướn lên trước giọng điệu đó của anh. “Dầu gội, xả tóc, những thứ đại loại thế.”
“Được rồi.” Anh làm một cử chỉ thiếu kiên nhãn. “Em sẽ đi đâu? Khi nào em về?”
“Thật sự này, anh chọn nhầm nghề rồi đó. Anh phải là cai ngục mới đúng.”
“Chỉ cần cho anh biết thôi.”
Vì cô không muốn anh từ chối cho cô sử dụng chiếc xe, cô nói bằng giọng nhàm chán. “Tới nhà thuốc, có lẽ thế. Quay về lúc ba giờ.”
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó thở dài và vuốt những ngón tay qua mái tóc đen dày của mình. “Nhớ cẩn thận đó.”
Cô đứng dậy khỏi bàn. “Đừng lo. Nếu em có làm hỏng chiếc xe nữa. Em sẽ bồi thường thiệt hại từ số tiền bán gia súc.”
Anh chửi thề khi quan sát cô lén rời đi. Chết tiệt, giờ thì anh có thể làm gì? Đuổi theo cô sao? Anh lao vào văn phòng và gọi cho Andy Phelps để hỏi xem anh ta có bất kỳ thông tin nào về Roger Beckman chưa. Tất cả những gì Andy có là không ai tên Roger Beckman đăng ký chuyến bay tới Pháp tháng trước, nhưng có thể hắn ta không bay thẳng đến đó. Phải mất thêm thời gian để kiểm tra lại tất cả mọi thứ.
“Tôi đang cố gắng đây, anh bạn. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”
“Cảm ơn. Có lẽ tôi đã lo lắng thái quá, nhưng có lẽ là không.”
“Phải, tôi hiểu. Tại sao phải bỏ lỡ một cơ hội chứ? Tôi sẽ gọi lại ngay khi có tin gì mới.”
John gác máy, bị giằng xé bởi sự cần thiết phải làm gì đó, bất cứ điều gì. Có lẽ anh nên nói với Michelle những nghi ngờ của anh, giải thích tại sao anh không muốn cô đi lang thang một mình. Tuy nhiên, như Andy đã chỉ ra, anh thật sự không có nơi nào để đi, và anh không muốn gây khó dễ không cần thiết cho cô. Cô đã có đủ nỗi lo lắng trong đời rồi. Nếu anh tìm ra cách, không gì sẽ khiến cô phải lo lắng thêm nữa.
Michelle lái xe xuống thị trấn và mua đồ, ‘lên dây cót’ cho bản thân mỗi khi có một chiếc xe chạy lại gần. Nhưng không có gì xảy ra cả; cô không nhận thấy bất cứ điều gì đáng ngờ, thậm chí không có gì xảy ra ngay nơi chiếc Chevrolet đã chèn cô ra khỏi đường. Quyết tâm, cô nói với bản thân rằng cô không hề hoang tưởng, cô không tượng tượng ra tất cả mọi thứ, Roger đang ở đây, ở đâu đó. Cô chỉ đơn giản là phải tìm ra anh ta. Nhưng cô không hề dũng cảm chút nào, và mỗi dây thần kinh của cô đang run rẩy suốt quãng đường cô trở về trang trại. Cô gần như không thể lê bước lên lầu vào phòng tắm trước khi dạ dày cô nổi loạn và cô ói ra một cách thảm hại.
Cô đã cố gắng lần nữa vào ngày hôm sau. Và hôm sau nữa. Không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ John đang trong tâm trạng tồi tệ nhất mà cô có thể tưởng tượng. Anh không hề phản đối và cấm cô đi bất cứ đâu, nhưng anh chỉ khiến nó đơn giản là anh không thích thế. Nếu cô không phải đang tuyệt vọng, cô sẽ ném thẳng chìa khóa xe vào mặt anh và nói với anh những gì anh có thể làm với chúng.
Roger đã theo dõi cô tại nhà cô ngày hôm đó. Có phải anh ta đã quan sát con đường mòn thay vì đường cái dẫn thẳng tới thị trấn? Anh ta sẽ không thể thấy cô khi cô quay về để lấy những tập tài liệu từ két sắt vì cô đã cưỡi ngựa đến từ phía sau thay vì sự dụng đường mòn. John đã nói với cô không nên về nhà một mình, nhưng cô sẽ không vào nhà. Tất cả những gì cô làm là lái xe trên đường… và nếu Roger ở đó, anh ta sẽ đi theo cô.
Heartbreaker (Tiếng Việt) Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard Heartbreaker (Tiếng Việt)