Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
ính coong... Kính coong...
Kính coong... Kính coong...
Hạ Du ngóng lên rồi đập cổng.
- Thủy Phương! Mày đâu rồi? Cứu tao với!
Sau tiếng hét của Hạ Du thì từ trong căn biệt thự xinh đẹp kia có một cô gái chạy ra. Cánh cổng được mở trước đôi mắt trợn tròn:
- Mày chết đi Hạ Du.
Cô bé ung dung dắt xe vào trong sân.
- Mọi người trong nhà mày đâu hết rồi?
Không có tiếng trả lời, Hạ Du quay lại:
- Mày nghe tao hỏi không?
- Nghe chứ.
- Thế sao...
- Cũng may là mọi người không còn ai ở nhà, nếu không mày bị đập vì la hoảng rồi đấy.
Hạ Du cười cầu hòa:
- Xin lỗi, tao không muốn đâu. Nhưng nhấn chuông hoài không thấy ai ra...
- Mày đấy! Cái tật phá làng phá xóm không bỏ. Ở đây chỗ tao người lao động nhiều, không giống như chỗ mày đâu nha.
- Tao biết rồi.
Thủy Phương hất mặt:
- Đi đâu vậy?
- Trời! Hỏi một câu nghe tự ái dễ sợ. Đến tìm mày không thăm mày, dĩ nhiên là có chuyện rồi.
- Chuyện gì? Hôm qua mày không ghé sang nhà chú Nam sao?
Hạ Du lắc đầu:
- Tao được miễn án "chung thân" rồi.
Cô đến bên ghế đá ngồi xuống:
- Phong Vũ đã tìm được người làm rồi. Với lại anh ấy không muốn tao gặp phiền phức với Uyển Hoa.
- Vậy phải ăn mừng thôi. Ngày nào cũng phải đối diện với Uyển Hoa, mày cũng chết vì bị chọc tức. Ai mà hiền như Phong Vũ vậy. Gặp tao hả... không có chuyện đó đâu.
- Giận thì giận, nhưng cũng phải nể mặt chú Phong Nam chứ. Chính chú ấy đồng ý cho Uyển Hoa ở trọ lại trong nhà, Phong Vũ biết làm sao hơn. Nhưng tao không còn giúp chú Nam nữa không có nghĩa là tao không còn gặp Uyển Hoa. Trừ phi chị ta quay về Anh Quốc, còn bằng không, Phong Vũ và cả tao nữa sẽ gặp phiền phức dài dài.
- Tại sao có mày nữa?
- Uyển Hoa nghi ngờ Phong Vũ yêu tao. Mỗi lần thấy tao và Phong Vũ đi chung chị ta muốn nổi điên vậy.
- Mà có không?
Hạ Du nhìn nơi khác:
- Mày suy nghĩ đi đâu vậy? Tao và anh ta không thể nào.
- Không có thì thôi, đâu cần thiết phải sợ.
- Tao không sợ, nhưng Uyển Hoa ăn nói báng bổ, tao không quen phải đối diện.
- Mọi chuyện có kết thúc sớm hay không là do Phong Vũ mà thôi. Anh ấy không nên lưỡng lự để người khác phải liên lụy.
- Phong Vũ không có yêu Uyển Hoa.
Thủy Phương nhìn bạn:
- Sao mày biết?
Hạ Du né đi:
- Anh ấy đã từng kể cho tao và chú Nam nghe về cuộc sống ở Anh Quốc. Phong Vũ không phủ nhận là có một thời gian cặp bồ với Uyển Hoa, nhưng không hợp nhau nên đã chia tay.
- Tao thấy Uyển Hoa yêu Phong Vũ thật đó. Nếu không thì chị ta đâu lặn lội đường xa về đây.
- Uyển Hoa yêu chỉ là một tình yêu đơn phương mà thôi, cho đi nhưng không được đáp lại. Cùng là phận nữ, tao hiểu chứ, thế nhưng tao vẫn không thể giúp gì được. Chẳng lẽ tao phải xin Phong Vũ đáp lại tình yêu ấy sao? Khi con tim có lý lẽ riêng của nó.
- Cũng tội Uyển Hoa quá. Nếu như vậy, chị ấy mãi đeo đuổi ảo vọng như thế sao?
- Sẽ có một lúc Uyển Hoa bỏ cuộc. Bởi vì chị ấy biết những gì kho6ng phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình.
- Đến bao giờ?
- Tao không biết nữa.
- Tao nghĩ mọi chuyện không đơn giản đâu. Mày nên giúp Phong Vũ thì hơn.
- Bằng cách nào?
- Thân thiện với anh ấy để Uyển Hoa bỏ cuộc.
- Mày xúi tao đi chết được đấy.
Thủy Phương cười:
- Đùa thôi. Mày có muốn giúp, Phong Vũ cũng không cho đâu. Anh ấy sợ mày bị tổn thương. Mà nè! Phong Vũ chưa có người yêu, chọn Uyển Hoa cũng được vậy, chị ấy đâu đến nỗi tệ?
- Chuyện đó tao không biết, mày đi mà hỏi Phong Vũ ấy.
- Ê! Sao tự nhiên quạu thế?
- Đâu có.
Thủy Phương ngắm bạn:
- Mày đi đâu về ghé tao phải không?
- Ừ. Chú Nam nhờ tao mang giấy tờ gì đó đến công ty cho Phong Vũ. Hôm nay tao không gặp Uyển Hoa mà gặp Lam Dung. Tao có cảm giác hai người phụ nữ này như vây lấy đời tao vậy.
- Lam Dung có nhận ra mày không?
- Chắc là có. Lúc tao nhắc đến ly nước ở quán cơm hôm nào, chị ta có vẻ giật mình, sau đó đổi thái độ ngay. Mà lạ là một điều nha...
Thủy Phương nhăn mày:
- Chuyện gì?
- Lúc tao đến công ty, Lam Dung yêu cầu bảo vệ không cho tao vào. Lời nói chị ta chứa đựng âm sắc uy quyền chứ không nhỏ nhẹ như lúc gặp ở quán cơm.
- Tao đoán con người Lam Dung hai mặt.
Hạ Du gật gù:
- Tao cũng nghĩ vậy. một mặt là cô thư ký tài giỏi của Phong Vũ. một mặt là người tình lý tưởng của Vũ Vinh.
- Vậy Phong Vũ gặp nguy rồi.
- Công ty có chuyện nên anh Hai tao mới đi ra ngoài. Phong Vũ khẩn trương nhờ một người bạn ở Anh Quốc giúp đỡ. Tao biết Phong Vũ đang căng thẳng lắm, nhưng tao chẳng giúp được gì. Lúc sáng này, anh ấy có đề nghị, khoảng thời gian trống hãy đến công ty học hỏi. Phong Vũ muốn tao ở bên cạnh để anh ấy bảo vệ cho tao.
- Ý của mày?
- Tao chưa nhận lời.
- Tại sao vậy? Phong Vũ đã mở lời như thế, mày chưa hiểu sao? Anh ấy muốn mày là người phụ nữ đi bên anh ấy trong khoảng đời còn lại. Thêm lúc này nhiều chuyện lộn xộn, chính mày là nguồn động viên để anh ấy biết làm gì.
- Tao...
- Con khờ ạ! Mày có tình cảm với Phong Vũ chứ?
- Chỉ một chút thôi.
- Vậy cũng đủ rồi. Ngày tháng sẽ vun đắp thêm. Tao tin mày sẽ hạnh phúc vì Phong Vũ là người đàn ông tốt.
Hạ Du cúi đầu:
- Đường xa xôi như vậy, mọi chuyện trước mắt còn chưa giải quyết xong. Uyển Hoa đang gay gắt với tao, còn Lam Dung... nếu quả thật chị ấy là nội gián của Bình Minh thì tao đang bị đe dọa, mày có biết không?
- Lam Dung có biết mối quan hệ của mày và Phong Vũ không?
- Lúc tao ở văn phòng của Phong Vũ, chị ta bước vào nhìn bằng đôi mắt hết sức sửng sốt.
Thủy Phương tò mò:
- Sao thế?
- Bởi vì Phong Vũ đang băng bó vết thương cho tao.
Nghe Hạ Du nói, Thủy Phương mới để ý. Bây giờ cô nhìn thấy tay Hạ Du được băng bằng băng trắng.
- Sao lại thế này? Mày đụng xe ở đâu à?
Hạ Du so vai:
- Mày biết tao là người chạy xe cẩn thận nhất mà. Là do Lam Dung xô tao té đấy.
Thủy Phương nhỏm dậy:
- Cái gì?
Hạ Du trấn an:
- Không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là vết xước nhẹ.
Thủy Phương trầm mặt:
- Tình hình của mày bắt đầu không ổn rồi đấy. Nhất định Lam Dung và Vũ Vinh sẽ bất lợi đối với mày.
- Không đáng sợ vậy chứ?
- Cẩn thận vẫn tốt hơn. Mày hãy nói rõ với Phong Vũ đi, để anh ấy có cách giải quyết.
- Tao chưa có ý định nói đâu. Tao muốn điều tra rõ hơn một chút.
- Không được, sẽ rất là nguy hiểm.
Hạ Du bướng bỉnh:
- Tao đã có cách của tao.
Cô rắn giọng:
- Nếu mày nói cho Phong Vũ biết lúc này, thì tình bạn của chúng ta chấm dứt.
Thủy Phương thở dài:
- Thôi được, nhưng phải để tao giúp mày chứ.
Hạ Du ngần ngừ:
- Lỡ mày có chuyện gì, tao biết nói sao với anh Hai tao đây?
- Câu nói ấy để cho tao nói thì đúng hơn. Lúc đi công tác, Duy Trường có nhờ tao trông chừng mày. Mày có chuyện gì, tao mới khó ăn khó nói.
- Vậy hai chúng ta cùng hợp tác đi, có gì tương trợ lẫn nhau.
- OK.
Hạ Du vỗ vai bạn:
- Tao thích mày làm chị tao lắm.
- Đồ quỷ!
- Thật đó. Từ lâu, tao đã chấm mày cho anh Duy Trường, nhưng không ngờ hai người lại yêu nhau. Tuyệt thật!
Thủy Phương mắc cở:
- Tao và anh Duy Trường có ý định giấu mày đấy.
- Tại sao?
- Mày nhớ mày đã từng tuyên bố một câu không? Là không được để ý đến bạn của mày, nếu không, mày không tha thứ.
- Ừ.
- Tao và anh Duy Trường lỡ... để ý nhau, cho nên...
Hạ Du nghiêm mặt:
- Vậy hai người đồng có tội.
- Hạ Du à!
- Tao phạt mày và anh tao phải yêu nhau trọn đời.
- Ơ...
Biết mình bị dụ, Thủy Phương đấm mạnh lên vai bạn:
- Cho mày chết đi, chết đi!
Hạ Du né người:
- Này! Đó chẳng phải điều hai người muốn sao?
- Còn nói.
- À nè! Vài ngày nữa, anh Hai tao về rồi.
- Cho tao biết chi vậy?
- Bộ mày không nhớ sao?
Thủy Phương phùng má:
- Không.
- Nhớ nha. Tao sẽ nói với anh Hai.
- Duy Trường tin mày chắc.
- Ồ! Bây giờ tao mới biết mày lợi hại thật đó Thủy Phương.
- Sao?
- Có thể khiến anh Hai tao tin mày một cách tuyệt đối.
Thủy Phương vênh mặt:
- Học hỏi đi.
- Cóc cần.
- Tao không cần người ta tin cũng có người tin.
- Phong Vũ chứ gì?
Hạ Du hất mặt trông dễ ghét làm sao. Thủy Phương vươn vai, cô xoa xoa bụng:
- Tao có cảm giác bây giờ không còn sớm đâu.
Hạ Du rủ rê:
- Đi ăn bánh cuốn nóng với tao?
- Ở đâu.
- Nguyễn Thị Minh Khai.
- Nhưng đã tới giờ cơm rồi.
- Mày không đi, tao đi một mình.
Nghĩ tới chuyện Hạ Du gặp nguy hiểm, Thủy Phương đồng ý.
- Được rồi. Chờ tao chút.
- Ê! Mang điện thoại theo cho mượn.
Khoảng năm phút sau, Thủy Phương trở ra, cô đưa điện thoại cho bạn:
- Gọi cho chàng à? Mới xa nhau hai tiếng đồng hồ đã thấy nhớ rồi sao?
Hạ Du nạt:
- Mày im cho tao nhờ.
Cô lục bóp lấy danh thiếp của Phong Vũ, sau đó bấm máy.
- Là tôi đây.
- Hạ Du! Em ở đâu vậy? Gọi điện về nhà không ai nghe máy, làm tôi lo quá.
Hạ Du cảm động:
- Tôi xin lỗi. Trên đường về, tôi ghé sang chỗ Thủy Phương. Mãi mê trò chuyện nên tôi quên thời gian.
Phong Vũ thở phào:
- Nghe được tiếng em là tôi yên tâm rồi.
- Đã trưa lắm rồi, anh chưa về nhà sao?
- Có lẽ tôi không về.
- Anh để chú Nam ăn cơm một mình ư? Có những chuyện không thể trốn tránh mãi được đâu, sự thật vẫn là sự thật.
Phong Vũ thở dài:
- Tôi tự gây phiền phức cho mình đi thì tôi phải tự giải quyết. Em đừng lo cho tôi, mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
- Ừm, tôi tin anh.
Phong Vũ thì thầm:
- Hạ Du! Em đáng yêu lắm. Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Hạ Du tắt máy, khuôn mặt cô hồng lên màu hạnh phúc. Thủy Phương trêu ghẹo:
- Vậy mà nói là không yêu.
Hạ Du phản ứng nhẹ:
- Lúc rời khỏi công ty, Phong Vũ có dặn về đến nhà gọi điện cho anh ấy, nhưng tao ghé sang mày... Sợ Phong Vũ lo lắng, nên tao mới gọi điện cho anh ấy an tâm thôi.
- Tao thấy Phong Vũ "lậm" mày nặng rồi đấy.
- Xí! Nói nhảm.
- Không phải sao?
Hạ Du quay lưng:
- Mày đi không thì nói.
- Đi chứ. Dắt xe đi, tao khóa cổng.
Hai cô gái chở nhau trên chiếc Quave, trong họ chẳng có một sự suy nghĩ nào.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân