Chương 11
õ nhẹ tay lên quầy, Tùng hỏi cô lễ tân:
- Từ nãy đến giờ cô có thấy cô Thoại Anh đâu không?
Cô lễ tân lắc đầu:
- Tôi không thấy, thưa Giám đốc! Có lẽ chị ấy đang ở trong phòng làm việc đó.
Tùng lắc đầu;
- Tôi đã gọi rồi nhưng trong phòng không có ai nhấc máy hết, chẳng lẽ mọi người đều đi đâu hết à?
- Hình như chị Trinh mới đi ra ngoài còn chị Thoại Anh thì em không biết.
Cô lễ tân lại lắc đầu xác nhận lại câu nói của mình một lần nữa, Hoàng Tùng có vẻ bực bội:
- Mấy người này làm việc gì mà không có qui cửu gì hết vậy? Muốn đi trễ hay nghỉ ở nhà như thế nào cũng được hay sao?
Thấy Tùng giận dữ, cô lễ tân nín khe không dám hó hé một tiếng nào. Ngay lúc đó, Thoại Anh từ ngoài hớt hơ hớt hải chạy vào. Đang định chạy thẳng đến thang máy, nhưng trông thấy Hoàng Tùng đang đứng ngay quầy lễ tân, cô dừng lại và bước thẳng đến chỗ anh. Không để cho Thoại Anh kịp lên tiếng, Tùng đã gay gắt hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Vừa thở hổn hển, Thoại Anh vừa ngơ ngác nhìn Tùng:
- Anh Tùng nói gì ạ?
Tùng lập lại câu hỏi của mình lần nữa:
- Mấy giờ rồi?
Thoại Anh ngớ người ra mất một lúc, rồi như hiểu ra vấn đề Tùng đang muốn nói tới, cô vội vã giải thích:
- Anh Tùng à, em biết hôm nay em đến muộn. Nhưng mà em không biết làm cách nào...
Thoại Anh ngập ngừng, Tùng lại gất lên:
- Có chuyện gì mà không thể?
Thoại Anh lúng túng nhìn Tùng. Thật sự giờ phút này, trong lòng cô rất bối rối. Không nói với anh nguyên nhân đi trễ của mình thì không được. Mà nói với anh thì cũng không xong. Cô thật không muốn người ta phải thương hại mình.
Nhưng rồi sự đắn đo của Thoại Anh cũng không kéo dài được lâu, vì Tùng đã lại gằn từng tiếng hỏi cô:
- Sao cô không trả lời? Hay là cô nghĩ là không cần phải trả lời với tôi vì trước sau gì cô cũng là chủ nhân ở nơi này?
Nhìn Tùng một thoáng, Thoại Anh quyết định nói thật. Cô không muốn bị người ta ngộ nhận, nhất là lại ngộ nhận một điều hết sức phi lý như thế. Từ trước tới nay, Thoại Anh luôn luôn sống trung thực và luôn làm việc với hết khả năng của mình. Nhất là từ khi biết được nguyên nhân mình được vào làm ở đây, cô lại càng giữ mình nghiêm chỉnh hơn nhiều. Cô không muốn người khác hiểu lầm để rồi coi thường cô vì nghĩ chính nhờ mối quan hệ đó mà cô có được những ưu đãi hơn người.
Câu nói của Tùng làm Thoại Anh thấy mình bị xúc phạm, và điều đó cũng làm cho cô ngạc nhiên vì từ trước tới nay, anh vẫn đối xử với cô rất thân tình, và chưa bao giờ cô thấy anh có một lời nói hay một hành động nào tỏ ra coi thường cô.
Thoại Anh nghiêm chỉnh nhìn Tùng, cô nói chậm nhưng vẫn giữ đúng sự lễ độ:
- Thưa ông Giám đốc, lần đầu tiên tôi đi muộn vì có lý do chính đáng chứ không phải tôi dựa vào sự ưu đãi nào đâu.
Tùng vẫn gay gắt:
- Dù bất cứ lý do nào đi chăng nữa thì cô cũng phải báo cho tôi biết sự chậm trễ của cô chứ. Hay là cô nghĩ không cần báo?
Thoại Anh nhìn thẳng vào mắt Tùng, cô nhấn từng tiếng:
- Thưa ông, mẹ tôi bị đột quy phải đi cấp cứu, tôi phải đưa bà đi ngay trong đêm. Vậy thì tôi có lý do chính đáng hay không? Và trong trường hợp mẹ tôi đang ở giữa hai bờ sống chết, tôi có còn tâm trí để xin phép không, thưa ông? Nhưng mà bây giờ thì tôi có thể xin phép được rồi đó, thưa ông Giám đốc. Kể từ giờ phút này, tôi xin được nghỉ việc.
Nói xong, Thoại Anh rút trong túi xâu chìa khóa và đặt lên mặt quầy tiếp tân. Rồi không nói thêm một tiếng nào nữa, cô chỉ nhìn Tùng một cái bằng ánh mắt vô cảm và lặng lẽ quay lưng, không để cho Tùng kịp có một phản ứng nào.
Hoàng Tùng sững người trước những lời lẽ Thoại Anh vừa nói. Anh bất ngờ đến nỗi như người tê liệt hết mọi cảm giác. Anh cứ đờ người đứng đó nhìn Thoại Anh như nhìn vào một điều gì đó thật lạ lùng. Mãi đến khi Thoại anh đi ra tới ngoài, chân cô đã đật xuống đến bậc thềm, anh mới như người sực tỉnh.
Không nhìn đến chùm chìa khóa Thoại anh vừa để trên mặt quầy, Tùng vội vã phóng chạy theo cô. Những bước chân Tùng sải dài chạy theo Thoại Anh gấp rút khiến anh không nhìn thấy cha anh và Quang vừa cùng bước chân vào tiền sảnh.
Bắt kịp Thoại Anh ngay trước cửa, Tùng vội níu vai cô lại:
- Thoại Anh!
Bị níu kéo bất ngờ, Thoại Anh loạng choạng cả người. Cô nghiêng chao người hẳn sang một bên khiến Tùng sợ cô té xuống đường nên vội vã ôm choàng lấy cô.
Nhưng cũng may, nhờ Tùng đỡ kịp thời mà Thoại Anh đã gượng lại được. Nhưng vừa đứng vững thì ngay lấp tức, cô vùng ra khỏi tay Tùng, quắc mắt lên nhìn anh:
- Ông làm vậy nghĩa là sao?
Tùng bối rối nhìn Thoại Anh. Trong nhất thời, con người nhanh nhẹn và ăn nói giỏi như anh biến đâu mất tiêu, để giờ này Tùng thật sự khó mở miệng ra để nói với Thoại Anh những điều muốn nói.
Thoại Anh lại trừng mắt lên nhìn Tùng, ngỡ anh gây khó dễ cho mình, cô hậm hực nói to:
- Tôi không nợ gì ông cả, ông đừng làm khó dễ với tôi có được không? Tôi còn có việc phải lo chứ không rảnh mà đứng đây đôi co với ông đâu.
Nói xong, Thoại Anh dậm mạnh gót giày bước đi thật nhành. Tùng cũng nhanh chân bước theo cô. Nhưng lần này, anh sải bước tới đứng chắn ngang trước mặt cô.
Bước chân bị cản lại, Thoại Anh cau mày nhìn Tùng:
- Ông làm như vậy là có ý gì?
Tùng đã lấy lại được bản lĩnh thường ngày của mình. Anh từ tốn với Thoại Anh:
- Tôi muốn nói chuyện với Thoại Anh, cô khoan đi đã.
Thoại Anh lắc đầu, cô lạnh lùng:
- Tôi không có chuyện gì để nói với ông, xin ông tránh đường cho tôi đi. Tôi đang vội lắm!
Nắm đại bàn tay Thoại Anh, Tùng khẩn khoản:
- Thoại Anh, cô khoan đi đã. Cô nghe tôi một chút đi.
Thoại Anh nhìn Tùng với ánh mắt vô cảm mà không nói gì. Tùng lại khẩn khoản:
- Thoại Anh à, nghe tôi nói đã.
Đột nhiên Thoại Anh thấy mệt mỏi, cô không muốn đôi co với Tùng làm gì nữa. Nhưng nhìn vào thái độ của anh thì cô hiểu, nếu như cô không nghe anh nói thì chắc chắn là anh sẽ không dễ dàng để cô đi đâu.
Rút nhẹ tay về, Thoại Anh mệt mỏi lắc đầu:
- Thôi được rồi, ông muốn nói gì thì nói đi, tôi nghe.
Tùng nhẹ giọng phân trần:
- Thoại Anh à, tôi không biết là mẹ cô xảy ra chuyện. Sáng nay có mấy nhân viên của công ty du lịch cứ nhất định đòi gặp cô để bàn bạc về hợp đồng, tôi không biết ý cô muốn giải quyết làm sao nên có hơi bực mình. Lại thêm đợi cô mãi nên tôi càng thêm nóng nảy. Tôi thành thật xin lỗi.
Nét mặt chân thành của Tùng đã làm cho cục tực ái to như cái nhà của Thoại Anh dịu xuống. Chẳng phải là trong gia đình họ Phan này, người đối xử tốt nhất với cô chỉ có Hoàng Tùng hay sao? Hôm nay, anh có nói nặng với cô đó, nhưng không lẽ chỉ vì những điều đó mà Thoại Anh này lại có thể quên đi những tình cảm anh đã dành cho cô hay sao?
Tuy nghĩ như thế nhưng Thoại Anh vẫn không để tỏ ra cho Tùng thấy, cô vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng:
- Tôi không dám bắt lỗi ông Giám đốc đâu, ông không phải xin lỗi tôi như thế.
Tùng nhăn mặt:
- Thôi mà Thoại Anh, tôi đã biết lỗi của tôi rồi mà, cô còn giận dai như thế hay sao? Nào, chúng ta hãy coi như chuyện vừa rồi đã xong rồi nhé?
- Xong rồi thì sao mà không xong thì sao?
Thoại Anh hỏi lại, nhưng giọng của cô đã không còn mang âm hưởng gay gắt nữa. Tùng cũng để ý được điều đó, anh mỉm cười:
- Thôi nào, đừng khó khăn với tôi như vậy. Hôm nay cô cứ về lo cho bác, khi nào bác khỏe thì cô hãy đi làm, công việc của cô ở đây sẽ có người phụ trách. Cô không phải lo lắng gì nữa.
Nỗi bực tức trong lòng Thoại Anh dịu xuống, cô cúi đầu nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn ông, nói thật với ông là tôi không còn tâm trí đâu để mà làm việc được bây giờ. Nếu như ông thông cảm thì xin phép ông cho tôi được nghỉ một thời gian.
Tùng gật đầu ngay lập tức:
- Đương nhiên rồi, Thoại Anh cứ nghỉ để chăm sóc bác cho tốt. Khi nào bác khỏe thì hãy đi làm. Tôi sẽ báo lại cho ba tôi biết là Thoại Anh nghỉ phép.
Thoại Anh mừng rỡ trong lòng, cô không ngờ Tùng lại dễ dàng với cô như thế. Bao nhiêu tức giận khi nãy vì những lời lẽ hồ đồ của Tùng đã tan biến hết. Cô nhìn anh với vẻ biết ơn:
- Cám ơn ông Giám đốc, tôi xin phép.
Thoại Anh vừa định ra về thì Tùng lại hỏi:
- À, Thoại Anh này, bác điều trị Ở bệnh viện nào vậy?
- Dạ, mẹ tôi hiện đang nằm tại bệnh viện Nhân dân Gia Định ạ.
Tùng gật đầu:
- Được rồi, để tôi báo lại cho ba tôi biết. Cô về lo cho bác đi.
Thoại Anh về rồi, Tùng trở vào trong tiền sảnh thì gặp cha anh và Quang đang đứng đó với vẻ đợi chờ. Vừa trông thấy anh, ông Phan đã hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy con? Hình như ba thấy Thoại Anh ra về phải không?
Tùng với tay cầm lấy xâu chìa khóa trên mặt quầy mà khi nãy Thoại Anh đã bỏ lại, anh trả lời cha:
- Thưa ba, mẹ Thoại Anh bị bệnh phải đi cấp cứu hồi đêm rồi, cô ấy đến để xin nghỉ nuôi mẹ bệnh.
Ông Phan hoảng hốt hỏi ngay:
- Mẹ của Thoại Anh làm sao, con có nghe nó nói không?
Tùng gật đầu:
- Con nghe cô ấy nói là bác Viễn bị một cơn đột quy bất ngờ, hiện giờ còn đang nằm trong bệnh viện. Còn tình trạng bác Viễn hiện giờ ra sao thì con không được biết rõ, nhưng có lẽ là không tốt nên trông Thoại Anh có vẻ lo lắng lắm.
Ông Phan lại hỏi tiếp:
- Vậy chứ con có hỏi là hiện giờ bác ấy đang ở đâu hay không?
Tùng gật đầu liền nữa:
- Có chứ, thưa ba. Thoại Anh nói là bác ấy hiện đang nằm điều trị Ở bệnh viện Nhân dân Gia Định.
- Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ vào thăm bác ấy. Quang chuẩn bị đi với ba lần đầu, còn những ngày sau thì con tự đi một mình vậy.
Quang trợn mắt nhìn cha:
- Cái gì, đi thăm hở ba? Lại còn những lần sau nữa chứ!
Ông Phan cũng nhìn Quang như anh vừa nói một điều hết sức lạ lùng:
- Tại sao con lại nói như thế? Bác Viễn sẽ là mẹ vợ của con, con đến thăm không được hay sao?
Quang lắc đầu:
- Mới chỉ dự định thế thôi chứ đã là sự thật đâu mà ba bắt con phải giữ lễ nghi như thế.
- Sao chỉ là dự định? Đây là ý định của ba, mà ý định của ba thì con biết rồi đó, ba sẽ không thay đổi bao giờ đâu.
Ông Phan nghiêm mặt nhìn Quang, anh nhăn nhó:
- Vậy thì chừng nào chuyện đó thành sự thật thì mới tính đi ba, hôm nay con vào đây để tiếp nhận công việc chứ không phải để đi thăm bệnh nhân đâu. Ba đừng nhắc đến chuyện đó nữa, khi nào rảnh con sẽ tự đi.
Ông Phan trừng mắt nhìn Quang, nhưng anh đã quay lưng đi thẳng vào trong thang máy khiến ông khựng lại. Tùng nhỏ nhẹ nói với ông:
- Tính em Quang từ hồi nào tới giờ vẫn vậy, ba giận làm chi. Khi nào nó nghĩ lại tự khắc nó sẽ đi thôi mà.
Ông Phan nguôi giận, nhưng ông vẫn than thở:
- Biết tới chừng nào nó mới biết nghĩ lại đây? Biết bác Viễn nằm viện mà không tới thăm ngay cũng không phải là hay đâu con.
Ngần ngừ một chút, Tùng nói với ông Phan:
- Để con đi với ba, con cũng muốn vào thăm bác ấy để thay lời xin lỗi với Thoại Anh.
Ông Phan ngạc nhiên:
- Con làm gì mà phải xin lỗi Thoại Anh?
Tùng ngượng ngập cười:
- Tại khi nãy con hồ đồ nói năng hơi quá đáng với cô ấy làm cho cô ấy giận đòi nghỉ việc.
Ông Phan kêu lên:
- Sao lại thế? Thoại Anh cũng như người nhà của ta rồi, sao con lại không khéo léo gì cả vậy?
Tùng phân bua:
- Tại cô ấy tới trễ quá mà không báo cho con biết, khách hàng tới tìm mà không gặp nên họ giận bỏ về. Con bực quá nên khi Thoại Anh tới, con la cô ấy một chập. Nhưng mà khi nãy con cũng đã xin lỗi cô ấy rồi, bây giờ tới thăm mẹ cô ấy để tỏ rõ thành ý của con thêm.
Ông Phan gật đầu:
- Vậy cũng được! Một lát con đi với ba, còn thằng Quang thì chắc là ba phải có biện pháp với nó quá. Không khéo chuyện sắp xếp của ba không thành quá.
Thấy cha vẫn còn bực mình vì em trai, Tùng lựa lời an ủi ông:
- Quang nó cũng còn ham chơi nên chưa suy nghĩ chính chắn mà thôi. Con nghĩ là không có gì trở ngại đâu, chỉ cần ba mẹ phân tích rõ ràng cho nó hiểu mà thôi.
Ông Phan lắc đầu chán nản:
- Nào phải ba không phân tích đâu, ba đã nói hết lời với nó rồi đó chứ. Cả mẹ con cũng nói với nó rất nhiều, nhưng mà nào nó chó chịu nghe đâu! Còn chuyện con nói nó ham chơi? Nó nay cũng gần ba mươi tuổi đầu, ba cũng cho đi nơi này nơi nọ học hành cho hiểu biết, vậy mà không biết suy nghĩ thì còn hy vọng gì được nữa.
- Ba đừng quá lo lắng như vậy, chắc là khi nào Trang Đài về bên đó thì Quang nó sẽ không như thế nữa đâu.
- Nhưng mà ba thấy hình như con nhỏ đó không có ý định trở về bên đó đâu con à. Tuy là thằng Quang đã hứa với ba là sẽ làm theo ý ba, nhưng sao ba thấy chuyện đó có một điều gì đó làm ba phải suy nghĩ - Ông Phan phẩy tay - Mà thôi, bỏ chuyện đó đi, cứ nghĩ tới là ba lại thấy mệt quá.
Ông Phan đi thẳng vào thang máy, Tùng cũng lặng lẽ nối gót theo ông. Anh không nói gì thêm, vì trong lòng anh cũng nặng trĩu khi nghĩ tới việc mình sắp sửa phải làm cùng ông Phan và Quang. Tuy biết là việc giao khách sạn cho Quang là một điều phải xảy ra, nhưng không hiểu sao giờ phút này đã đến, anh lại thấy buồn. Phải chăng vì anh đã gắn bó với nơi này đã quá lâu rồi?
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc