Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồng Tiền Thấm Máu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10
S
au khi Philíp Điêgô đi rồi, Hôme Clốp đã có một cử chỉ không nằm trong thói quen của ông. Tuy là buổi sáng, ông cũng mở chai Uốttơman, uống một cốc.
Cuối cùng, ông đã có trong tay mọi phần tử để dựng lại được trò lắp ghép kia rồi. Thế là một người thứ ba, tay Gabêlôti mà Điêgô ám chỉ, đã nắm được con số tài khoản.
Mặc dù có những lời Italô buộc tội, Hôme vẫn khó tưởng tượng nổi là Ô Broi tổ chức được một vụ ám sát để chiếm đoạt một cách gian lận tiền nong. Hơn nữa, vì Gabêlôti, người mướn trực tiếp Ô Broi, chắc cũng thuộc vào cái lớp rìa lề xã hội như Giencô Vônpôn. Điều đó có nghĩa là sẽ xét xử mau lẹ và không cần tố tụng trong trường hợp xảy ra chuyện phản bội.
Ông có linh cảm rằng thế nào ngày hôm nay Ô Broi hoặc Gabêlôti cũng sẽ tìm cách tiếp xúc với ông. Hệ thống tài khoản mang số rất đơn giản: chỉ cần thông báo con số cho chủ ngân hàng cũng như tên mượn của khách hàng là các khoản tiền sẽ được giao trả ngay tức khắc thôi.
Clốp hơi gian lận khi ông từ chối chuyển hai tỉ đôla với Ô Broi, mượn cớ cần có chữ ký của ông ta. Nếu ông tôn trọng lời văn, nếu giữ tinh thần nghĩa vụ nghề nghiệp thì ông đã tháo mở tiền cho ông ta ngay rồi. Nhưng giống như các thầy tu, trong các trường hợp rất nghiêm trọng được phép hưởng một số tự do với cái bí mật của những lời sám hối, thì các chủ ngân hàng, ở trong linh hồn và lương tâm của họ, vì lợi ích cao nhất của khách hàng cũng có khả năng diễn giảng các bản viết.
Ông bấm một cái nút. Trước mắt ông, một miếng ván bằng gỗ giẻ gai hung hung vàng lát tường quay đi. Tại chỗ đó hiện ra một màn ảnh truyền hình nội bộ có thể tuỳ ý bắt vào mọi nơi đang hoạt động của ngân hàng.
Rất nhanh, ông nhận ra ở gian đại sảnh ba người ứng tuyển để cấm cửa Italô Vônpôn. Chín giờ rưỡi... Nếu thằng điên đó lại đến nhiễu ông như nó đã hứa thì phải là trước trưa. Hôme đã tuyển những người bảo vệ này ở cái công ty thường thường vẫn cấp người cho ông đi bảo vệ những chuyến chuyển tiền bằng xe cam nhông bọc sắt. Cả ba đều có quyền mang vũ khí. Xảy chuyện rắc rối, Vônpôn sẽ không làm mưa làm gió được. Clốp đã tả kỹ với ba người bảo vệ đặc điểm nhận dạng của cái kẻ mà họ phải chặn lại ở cửa ngân hàng. Yên tâm, ông bấm chuông gọi Mácgơri.
- Thưa ông!
- Tôi đến bác sĩ răng. Tôi hẹn đúng là mười giờ phải không?
Mácgơri xem cuốn sổ đen dùng để ghi nhớ công việc.
- Thưa ông, vâng.
- Tôi sẽ trở về trước buổi trưa. Khám răng thường lệ thôi mà.
- Được ạ, thưa ông. Tôi xin nhắc ông buổi nói chuyện của ông ở Grômunxtơ lúc ba giờ chiều.
- Cảm ơn, tôi vẫn nghĩ đến nó.
Trước một số những người được ưu tiên của hội đoàn cựu học sinh, trong đó có lẫn thêm những thành viên của các phái đoàn hội đồng nhà thờ, Hôme sẽ phân tích trong khoảng một giờ đồng hồ - tại ngay nhà thờ mà Đơvinhli đã bắt đầu thuyết giáo về cuộc cải cách đầu năm 1519 - về những cuộc đấu tranh mà phong trào cải cách đã phải chịu đựng chống lại những người kiên trì tín ngưỡng Giatô trước khi lập lại được hoà bình năm 1531.
Ông than thở là đã nghiên cứu vấn đề này không được tập trung như thói quen trước, giữa đám cưới của con gái, tiến hành vào ngày kia, với hai tỉ đôla mà bất kỳ ai cũng muốn đòi, những ưu phiền của mỏ kim cương tại Bốtxoana, những đe doạ đè trĩu lên Công ty Xe hơi Lục Địa, ông đã không dành đủ thời gian để nghiền ngẫm tới chi tiết chủ đề của ông. Nhưng Chúa biết là những người nghe cũng hiểu gần như ông về Đơvinhli và chẳng ai phải biếu xén quà cáp gì cho ông cả. Ông vừa đặt tay vào quả đấm cửa thì Mácgơri gọi.
- Thưa ông, một bức têlêch... Ngay đúng lúc ông...
Tôi sẽ đến muộn mất, Mácgơri. Tôi đành gặp ông ta sau vậy.
- Têlếch đến từ Mỹ. Công ty Xe hơi Lục Địa...
- Đưa tôi!
Clốp đọc và tưởng trời sập xuống đầu mình. Bức điện viết:
“TAI NẠN THỨ TÁM TẠI LUÂN ĐÔN - GÃY THÂN TAY LÁI - CHO CHỈ THỊ - MENVIN BOT”.
Ông nhận ra Mácgơri đang đứng im và quan sát ông.
- Kìa? Chị chờ cái gì thế? Về bàn giấy chị đi chứ!
Phật ý, cô thư ký lủi. Clốp nhớ lại buổi nói chuyện với Menvin Bốt trước đây ba ngày.
- Bao nhiêu chiếc Bóng Đẹp P9 đang lưu hành?
- Trong thế giới? 482.320!
- Ông có chắc là những tai nạn đó không thuần tuý do tình cờ không?
- Bảy tai nạn vì những lý do tương tự thì không còn là tình cờ nữa, mà là một thói quen rồi.
Menvin Bốt đã nói rõ bản tuyên án của các máy tính:
Theo thống kê, trong toàn bộ những chiếc P9 đang được sử dụng, thì “có thể lường trước được” là sẽ có bốn mươi tám tai nạn loại này.
- Nghĩa là - anh ta nói thêm - không có cái gì chứng minh rằng chúng sẽ xảy ra trong thực tế, chỉ là chúng CÓ THỂ xảy ra mà thôi.
Chính vì cái “có thể” đó - không đòi một sự chắc chắn nào - mà Hôme, cân nhắc một bên là những nguy cơ đứng trước các người lái chiếc P9, một bên là một trăm năm chục triệu đôla Công ty Xe hơi Lục Địa phải tốn kém cho việc đổi đồng đều bộ phận khả nghi của xe, đã quyết định cứ để lưu hành. “Để cho người khác phần nguy hiểm...”, ông đã nghĩ với một thoáng hối hận. Nhưng làm thế nào?
Đóng cửa tiệm, phá sản, buộc sáu nghìn thợ, năm trăm nhân viên, hàng chục kỹ sư phải thất nghiệp ư?
Trái với ý Clốp, Menvin Bốt đã nài để ông chớ có một quyết định gì, trừ phi xảy ra một tai nạn mới đã.
Thì đây, xảy ra rồi đấy! Một trăm năm mươi triệu đôla? Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích sập luôn cùng với nhà máy. Trừ phi... Trừ phi... Và nếu như đó chỉ là một loạt vận đen thôi? Tại sao lại không chờ xem sao nhỉ? Menvin Bốt đã thề điều này với ông: mặc dù những khuyết tật của thép tạo thành thân tay lái, vẫn hoàn toàn có khả năng không còn xảy ra một tai nạn nào khác nữa đề làm vấy bẩn uy tín của Công ty. Vô cùng khó chịu, Hôme quyết định chỉ trả lời trong ba ngày nữa. Sau đám cưới của Rênata, ông sẽ nhìn được rõ hơn chuyện này.
Ông bấm chuông gọi Mácgơri.
- Thưa ông?
- Tôi đến bác sĩ răng. Làm ơn báo ông ta là tôi sẽ muộn mất vài phút, nhưng tôi đến.
Bác sĩ Ôguýt Xtrôn có một thời gian biểu cực kỳ nghiệt ngã. Và ông là người cuối cùng trên đời này mà Hôme Clốp lại muốn bắt phải chờ.
*
Lúc Môsê Yudenman sắp đánh thức Italô Vônpôn dậy, Inetx vờ mở mắt. Thật ra suốt đêm ả có ngủ đâu, ả nghiền ngẫm mãi cái điều ả không chịu chấp nhận: người ta đã hiếp ả.
Hai hay ba thế hệ trước nữa, trong bộ lạc Bugiumbura, quê quán ả tại Burunđi, thói tục là những cô gái dậy thì được phá trinh bởi các bà già lấy một chiếc đũa gỗ chọc thủng màng trinh của họ. Trong tri thức của họ, người châu Phi biết rằng một cô gái, về vô thức, không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đầu tiên chiếm hữu cô và làm cho cô thành đàn bà. Với cũng lý do đó thì người phương Tây đã cho rằng cuộc hôn nhân thứ hai bao giờ cũng thành công hơn cuộc thứ nhất.
Từng biết lắm đàn ông, hoặc vì lợi ích hoặc vì thích thú, Inetx chưa bao giờ có một quan hệ tình dục mà lại không được ả bằng lòng. Khi cái thằng ghê sợ, mồ hôi mồ kê kia ném ả xuống đống phoi bào, đè người lên ả, ả đã thề, với một quyết tâm lạnh lùng, rằng nó sẽ chết.
Chỉ có cái chết mới có thể xoá đi được trong tâm trí ả cái hình ảnh tởm lợm mà cặp môi hắn hau háu lục tìm môi ả, trong khi hai bàn tay nặng trịch, thô thiển của nó banh đùi ả ra. Sau một hồi chống cự ngắn ngủi và những cắn cấu, gã đã đánh ả ngất xỉu bằng một cạnh tay chém vào cổ ả rồi xâm phạm ả vẫn nửa tỉnh nửa mê, với sự thô bạo và thú vị của một con bò đực.
Liếc một cái về phía Lanđô ngồi trong chiếc ghế bành, ả gặp đôi mắt cảnh giác của hắn, quay đầu đi, cố cho bộ mặt mình một vẻ thờ ơ ngán ngẩm. Ả đứng dậy, chú ý quấn cẩn thận một tấm chăn vào quanh người. Ả làm những động tác máy móc của lúc thức giấc, cắn một quả táo, vắt một quả bưởi vào cốc, đặt một cái tách con - chỉ một thôi - lên khay rồi đun nước để pha cà phê.
- Anh cũng sẽ uống đấy - Lanđô vươn vai nói.
Ả nhổ các hạt táo, lấy một viên đường trong hộp sắt, ném vào tách và đi vào buồng tắm đóng kín lại, không đáp một câu. Từ nay ả tởm Lăngđô Baretô cũng chẳng kém gì Piêrô Bêlindôna cả.
Lanđô uống nước bưởi ả pha cho ả, đưa mu bàn tay lên quệt vào má ram ráp những râu, thầm hỏi về thái độ đối xử sắp tới. Hắn biết bằng kinh nghiệm, rằng cô bồ của hắn không phải loại đàn bà dễ bề điều khiển. Giải thích với ả là, hắn chỉ hơi can thiệp cũng đủ làm cả hai cầm chắc cái chết, để làm gì nữa nhỉ? Italô Vônpôn sẽ không để cho hai đứa, chẳng hơn gì Moóctimơ Ô Broi hay Dada Phini, sống mà ra khỏi nhà. Hắn quay ra tiếc cái thời hắn còn là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Nếu không vì cái xu hướng đáng ngán của hắn thì hắn đã có thể có được một nghề ngỗng sáng sủa rồi đấy. Khốn nỗi hắn đã bị tất cả các câu lạc bộ Ý vạch mặt chỉ tên. Khi trận đấu trở nên căng thẳng khi đối phương ép hắn, Lanđô không chịu gỡ thoát bằng chân bằng vai, mà lại có xu hướng cắn. Lần đầu tiên khi một cái tai nằm lại ở hàm răng hắn thì hắn thề đó là một động tác phản xạ.
Hắn đã đi thăm người cầu thủ tàn tật ở bệnh viện xin lỗi lia lịa và nộp hai tháng lương cho anh ta thay khoản bồi thường. Về phía họ, những người lãnh đạo đội bóng đã thanh minh cho vụ ấy, trận đấu hăng đã làm hắn nổi nóng lên. Lần thứ hai, răng hắn đã ngoạm vào một cái mũi và không còn lý lẽ nào có thể cứu chữa được hắn nữa: người ta đã đuổi hắn ra mọi kíp chuyên nghiệp.
Thế là hắn quay vào những hoạt động kém vẻ vang hơn nhưng được nhiều tiền hơn. Vào gia đình Vônpôn, hắn bắt đầu một nghề mới mẻ.
Đôi khi hắn đã lên cơn thèm cắn điên rồ và bản năng.
Lanđô khổ sở về điều đó, nhưng không vượt qua nổi. Hai hôm trước đây, ở nhà Inetx, khi hắn ôm con chim trong tay và miệng cảm thấy hơi ấm dìu dịu của lông chim, hắn đã không còn cưỡng lại được cái ý cắn đứt đầu nó.
Như Mocctimơ Ô Broi đã bị mất đầu hôm trước. Hắn thấy lại Italô Vônpôn trắng nhợt như một tờ giấy, quần áo bị máu phun bẩn, hai tay nắm cái đầu người luật sư, trong khi thân ông ta còn dẫy giụa trên cái bàn sắt. Lúc đó, hắn biết Italô Vônpôn có thể giận quá hoá điên. Hắn ta như từ trong một cơn ác mộng đi ra, khi Phôncô Môri gỡ lấy cái đầu trong tay hắn. Sau đó, họ đã phải mất bốn mươi nhăm phút để chôn riêng hai xác người bị nhục hình, xác cô ả tóc vàng và xác Ô Broi, cái đầu thì do một ý muốn quái gở của Italô Vônpôn đã được hưởng một cách đối xử đặc biệt. Nó đã được vùi xuống cái hố sâu do chính Lanđô đào dưới con mắt thất kinh cua Inetx.
Liếc mắt, Lanđô để ý thấy cúc quần của Piêtrô Bêlinđôna không cài kỹ, hắn chua chát nghĩ thầm rằng thằng hộ pháp này đã sử dụng vốn liếng của hắn mà chẳng phải chi lấy một xu. Cái tiếp theo sau đó lại càng kém vui hơn.
Vônpôn đã man rợ tát Inetx và doạ giết ả bằng cái giọng ngọt ngào! Từ đó, ả phải chấp hành mọi lệnh của hắn ra, bất kể thế nào, không lầm bầm, không do dự. Hắn ta đã hỏi ả nhiều câu về Hôme Clốp, thời gian biểu của ông, thói quen, những thói tật tính dục của ông. Inetx trả lời như máy, vẻ nhạt nhẽo, đồng thời Lanđô thấy được những chi tiết hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra. Clốp và ả làm tình trên một tấm đệm bằng vàng, bằng những tấm trái phiếu và giấy bạc! Lanđô lĩnh lương để được biết rằng Duyrích, dưới bề ngoài bình yên và tỉnh lẻ của nó đã che giấu một cuộc sống sa đoạ ghê gớm, tựa như sự đơn điệu và đều đặn không khuyết tật của những nhiệm vụ nghề nghiệp, để bù lại, đòi hỏi phải có một giải toả thầm kín diễn ra giữa những kẻ nhập môn với nhau ở đằng sau những bức tường kín mít của các dinh thự nguy nga, những căn hộ êm ả. Hắn đã tham dự nhiều lần vào đó, tự hào về những thành tựu nam nhi của hắn, nhờ đó mà hắn đã có thể đột nhập vào thiết chế của trò đú đởn này.
Hắn tắt ga ở dưới cái xoong nước sôi. Inetx lại xuất hiện, làm bộ không thấy hắn đang uống cốc nước bưởi của mình, tự vắt cho mình một cốc khác.
- Em còn câm lâu nữa không? - Lanđô nói.
Ả rót nước sôi pha vào cà phê để trong một cái phin giấy. Bây giờ ả mặc quần áo cổ lọ. Nhìn đằng lưng, ả có dáng con trai và vẻ uyển chuyển của một vận động viên vô địch bóng rổ.
- Anh nói với em! - Lanđô nhấn.
Ả rót cà phê vào tách, cho một viên đường và làm vụn ra bằng cán thìa có khắc chữ đầu của tên khách sạn Rôn. Lanđô hất tay cho bay tách cà phê đi: mặc dù cảm thấy ngượng ngùng với ả, hắn vẫn cần nhắc ả đừng quên rằng hắn là ông chủ của ả. Ả cầm một giẻ lau trên chậu bát đĩa, quì xuống lau vết cà phê đổ trên tấm thảm. Lanđô nắm lấy vai ả, thình lình nổi hung, bắt ả đứng dậy.
- Em muốn anh đấm vỡ mồm ra không?
Ả nhìn hắn. Hắn không thể nói vẻ mặt ả là khinh bỉ hay là dửng dưng nữa. Ả buông ra:
- Cút xéo!
Hắn bật ra một tràng cười gượng.
- Lẽ ra em phải cảm ơn anh là còn được sống chứ sao lại chửi anh! Nếu các bạn anh không giết em thì cái đó là phải nhờ ơn anh! Em biết Vônpôn là ai không? Em đã nghe nói tới Công đoàn chưa? Anh làm việc cho họ đấy. Họ có thể nghiền nát anh ra như một con ruồi!
Lúc đó ả mới nói câu đầu tiên trong ngày.
- Mày là một con ruồi?
Không hung hãn, một cái giọng phẳng lặng.
- Nếu em không làm đúng cái người ta bảo em thì anh không thể bảo đảm mạng sống cho em đâu. Họ có thể làm mọi cái, họ biết tất cả! Tại sao em rên rẩm? Vì cái con lợn ỉ ấy nó xỏ em chút ít chứ gì? Rồi làm sao? Em đâu có là một cô gái còn trinh, đúng không? Đúng ra em phải hôn tay anh vì đã ngăn Vônpôn đòm chết em như hắn đã có ý như vậy. Chẳng có nhân chứng... Từ bây giờ em không còn lựa chọn... Em phải đi với bọn này cho tới khi họ đạt được cái họ muốn. Và quên hết đi!
- Tôi đã quên, - ả nói.
- Chưa xổng lồng cong đuôi được đâu! - Lanđô hung dữ quát - Em biết phải làm gì chiều nay nếu như người ta ra lệnh chứ?
- Biết!
- Em làm không?
- Làm.
- Tốt.
Hắn đưa tay ra để ôm ả. Ả gỡ mạnh ra.
- Đừng sờ vào tôi.
- Sao?
- Người ta bảo gì thì tôi làm, nhưng tôi không thích anh sờ vào người tôi.
- Đồng ý, - hắn cười gằn, ngượng. - Đồng ý... Miễn là cô tuân lời... Tôi phải chuồn đây... Về phần cô ấy, báo cảnh sát hay thử trốn đi, đều là ngu xuẩn cả. Thứ nhất, cô đã bị kiểm soát, thứ hai, họ không mất đến hai mươi tư giờ để tìm ra cô rồi chặt cô thành từng khoang đâu. Hoặc tưới a xít vào cái mặt cô. Cũng chớ quên rằng cô là tòng phạm và nhân chứng của hai vụ giết người. Chính cô đã đào cái huyệt của Dada. Rõ chứ?
- Có!
- Chào!
Hắn vừa đóng cửa xong là ả ghé ngay tai vào cánh cửa. Ả nghe thấy tiếng chân hắn bé dần trong cầu thang.
Ả vặn hai vòng chốt cửa, cầm máy nói, quay số gọi viễn thông và xin nói chuyện với Mỹ.
Ở Philađenphia có một người sẽ đáp lời cầu cứu của ả: Rốcki, đứa anh bé nhỏ của ả. “Anh bé nhỏ” chỉ là một uyển ngữ thôi. Rốcki cao hai mét hai chục phân và nặng một tạ ba ký. Trước khi thành ngôi sao của bóng rổ nhà nghề ở bờ biển phía Đông, anh ta đã là vô địch cấp đại học về mười môn phối hợp với người chiến thắng của “Những đôi găng vàng” mọi hạng. Chơi bời thế thôi. Như tám người anh em trai khác của Inetx, Rốcki rất lười. Có điều ở trong gia đình thì anh ta có năng khiếu nhất, không chỉ trên phương diện những thành tựu thân thể. Rốcki có thể rút ngay ra lập tức những nét cơ bản của một tình huống nhất định, dù gai góc đến mấy. Nếu có ai có thể trả thù cho ả và đưa ả ra thoát cái tổ vò vẽ mà thằng ma cô rác rưởi kia đã dấn ả vào, thì đó là Rốcki.
- Rốcki? Inetx đây Nghe nhé, Rốcki?...
*
Đại uý Kiếcpatric bĩu môi ghê sợ.
- Anh có thể uống vào buổi sáng cái thứ này cơ à?
- Chúc sức khoẻ? - Xcốt Đemxây cười thích thú rồi nhúng môi vào cốc côca côla, còn Kiếcpatric chỉ một ngụm làm hết cốc uýtxki.
Xcốt Đemxây là một nhân vật thấp bé, thường xuyên trong trạng thái cười hề hề. Luôn luôn mặc hàng tuýt, cà vạt xoắn thừng, hai thái dương bạc, trông giống một tên sinh viên hết đời ám các nội trú đại học.
Vậy mà, chỉ mình ông thôi, ông làm cho các cảng, trùm sò năm gia đình ở New York phải kiêng. Ông là một trong số người rất hiếm hoi có được quyền lực tuyệt đối chống lại chúng. Từ hai mươi năm nay, ông là viên chức của ủy ban chứng khoán và thị trường chứng khoán, tổ chức đáng gờm nhất, ngang với thuế vụ, của những kẻ gian lận và bọn cướp, găngxtơ. Cơ quan này có nhiệm vụ kiểm tra hoạt động kinh doanh tài chính cùng tỷ giá chứng khoán của mọi công ty Mỹ. Xcốt cũng đã từng không chứng minh được chuyện gì cả, khi mà các hoạt động kia đã được người ta bố trí đặc biệt hiểm hóc, chi li. Nhưng ông không nản, với một lòng kiên nhẫn vô bờ bến, ông chờ những sai sót nhỏ nhặt của những kẻ đã bắt bí ông, thò ra. Sau đó hải quan can thiệp và sau khi sạt nghiệp vì những cú phạt vạ kinh khủng, rồi các nạn nhân của ông cứ việc mà vào nằm xé lịch trong tù.
- Thế nào? - Kiếcpatric hỏi, vẻ thèm thuồng.
- Luồng lạch thì đúng như anh ta đã nghĩ đấy. Tiền đã được đưa đi ngay trước mũi chúng ta.
- Anh có thể chứng minh được một cái gì không?
- Với sự giúp đỡ của anh! Và nếu như chúng phạm một cái lỗi ở Duyrích. Anh có tin gì mới chưa?
- Chưa. Ở bên đó tôi có hai người theo sát Vônpôn như hình với bóng. - Tôi đã kiểm tra những tuyên bố đầu tư cùng sổ sách kinh doanh các chi nhánh của họ tại nước ngoài.
- Hãy tin tôi, thằng Yudenman là có hạng đấy. Hãy ngả mũ chào nó!
Kiếcpatric và Xcốt Đemxây hợp tác với nhau đã mười năm nay. Việc lên lương thăng chức của cả hai người trông chờ vào đó rất nhiều. Viên đại uý cảnh sát báo cho Đemxây những sự đi đứng làm ăn của đám thành viên vai vế của Công đoàn, còn ông nọ thì giúp ông cảnh sát đi sâu hơn vào những ngóc ngách xó xỉnh của các mánh mung.
- Nếu người của tôi xác nhận Italô Vônpôn có đến các ngân hàng thì đã đủ cho anh chưa nào?
- Than ôi, chưa đủ! Lúc nào nó chẳng có thể nói là vào ngân hàng để tìm toa lét cơ chứ!
- Nhưng nếu cả ông chủ ngân hàng nữa?
- Một ông chủ ngân hàng Thụy Sĩ chẳng bao giờ tự tay đập vỡ nồi cơm đâu. Ngay cả những thoả ước mới ký với chúng ta, họ cũng coi như không mà thôi. Anh để ý xem, họ không bảo không nhưng họ kéo dài, họ đòi chúng ta bằng chứng. Một cái vòng luẩn quẩn. Không có bằng chứng thì chúng ta không ép họ được. Mà không có họ thì làm sao có được bằng chứng cơ chứ?
- Đáng ghét! - Kiếcpatric cáu kỉnh thừa nhận. - Tất cả tiền bạc của ma tuý, buôn lậu, đĩ điếm, buôn vũ khí đều đi qua đường Giơne hay Duyrích.
- Nếu không Duyrích thì qua một nơi khác thôi.- Đemxây nói, vẻ triết lý. - Đã có Libăng rồi thì luôn luôn có Bécmuýt, Gíp, Cốtxta Rica, Mônacô, Panama v. v...
- Và Vônpôn sao?
- Đại thể thì tôi biết. Một phần thu nhập quan trọng của chúng là thuộc một công ty Mỹ, công ty Điện lực cổ phần hữu hạn. Tiền bạc nằm rất tự nhiên ở mục vốn hoạt động ghi trong biểu kê khai tổng tài sản và chúng được sử dụng theo y như các quy tắc thương nghiệp bình thường. Đó là bề ngoài của nó.
- Nếu đã có bề ngoài bề trong thì phải có gian trá!- Kiếcpatric kêu lên. - Cái gì còn ngăn anh chẹt lấy chúng nó hả?
- Anh dễ bốc đồng quá đấy, Môsê Yudenman không ngọng đâu. Vốn của Công ty điện lực được đầu tư vào những hoạt động chứng khoán có kỳ hạn tiến hành bởi những công ty xuất nhập khẩu. Những công ty xuất nhập khẩu này, nếu như những sự đi đứng làm ăn của chúng đều có thật cả ở trên giấy tờ thì lại đều là giả tạo về tính vật chất của các lần giao nộp hàng.
- Chẳng mấy chốc làm cớm, - Kiếcpatric càu nhàu.- cũng sẽ phải là thạc sĩ toán, luật, khoa học kinh tế chính trị mất đấy, chưa kể bắt buộc phải nói được năm chục sinh ngữ nữa... Anh nói tiếp đi. - ông nói thêm ngán ngẩm - Cái kia, cái “Tính vật chất của các lần giao nộp hàng” ấy nó là cái gì vậy?
- Chẳng có giao nộp, cũng chẳng có hàng gì cả. Tất cả xảy ra trên giấy thôi. Thí dụ anh tuyên bố mua một nghìn tấn hạt cốc. Dĩ nhiên người ta không giao từng ấy hạt cốc bằng một cái làn xách tay được rồi. Anh không bao giờ nhìn thấy những hạt cốc đó tuy rằng ở trong các bản khai nhập khẩu của các công ty nước ngoài này đều có ghi đủ tên tàu chở hạt cốc, bến cảng xuất phát bến cảng cập tàu, số lượng và chất lượng hàng chở đến. Trong thực tế là không có một nghìn tấn hạt kia đâu. Đều là của giả, nhưng việc rót và bốc đỡ nghìn tấn hạt ấy vẫn diễn ra, nếu tôi có thể nói được là như thế, bởi cái lẽ là việc rót và bốc dỡ đó đâu có diễn ra tại những bến cảng thuộc về những nước mà nhà cầm quyền của nó bắt buộc phải trả lời các điều tra viên của chúng ta. Ấy là giả định họ cho điều tra viên của ta vào đấy... Vậy là sẽ được rao lên là đã quá cảnh hàng triệu ký cà phê, cacao, đường hay hạt cốc mà có ma nào nhìn thấy một hạt đó hình dáng gì đâu. Anh có theo sát ý tôi nói không đấy?
- Không. Các cái hạt cốc chết rấp của anh có thể là không tồn tại thật, nhưng còn tiền, tiền dứt khoát phải đi qua bằng chỗ nào đó chứ anh?
- Đúng thế. Bằng những chỗ thua lỗ.
- Thua lỗ nào?
- Người ta thua lỗ ở chứng khoán nhiều quá ấy chứ! Dĩ nhiên cũng phải hứng lấy chút ít rủi ro rồi nhưng hãy tin rằng với hàng trăm triệu đôla như thế thì có bị lụn bại cũng là đáng đời thôi mà?
- Anh muốn để cho tôi hiểu rằng tôi quỷnh đến mức nào đấy phải không?
- Đám trùm Công đoàn đã bố trí để được che chắn theo kỳ hạn. Chúng mua vào cũng cái số lượng hàng hoá chúng đã bán chui ra, nghĩa là bán giả vờ, khi mà giá cả mặt hàng đó cho cái trò bị giảm sút có lợi cho chung.
- Anh Đemxây, anh nói cho rõ hơn xem nào!
- Được thôi. Vônpôn kiểm soát nhiều sòng bạc ở bờ biển phía Tây. Nhân tiện nói luôn, hắn không phải là thằng duy nhất nhé. Giả dụ hắn vớ được một tỷ đôla qua các vụ buôn lậu không thể thú thật ra của hắn. Thì làm sao cho cái tiền đó xuất hiện trước thanh thiên bạch nhật được đây?
- Cứ nghĩ mình là đại uý mà lương một tháng được có một ngàn năm trăm đôla để nuôi gia đình, trong khi...! - Kiếcpatric càu nhàu.
- Chỉ cần khai cái tỷ đôla bổ sung và mồ côi bố mẹ kia có được là nhờ thu nhập của các sòng bạc. Rồi sau đó đem nó đầu tư vào một trong những công ty xuất nhập khẩu mới nói lúc nãy kia. Nhờ môi giới của những hội đồng quản trị được dùng làm bình phong che chắn, các công ty này tựa như tình cờ lại là vật sở hữu của cũng cái nhóm đó, nói khác đi là vật sở hữu của vẫn gia đình Vônpôn. Đến đây thì chỉ cần việc đầu tư của hắn vào chứng khoán gặp phải một số thất bại thảm hại là đủ để cho hắn thua lỗ mất cái tỷ đôla kia thôi. Vậy là đòn đánh của thuế vụ, ở bình diện sòng bạc của hắn, sẽ bằng con số không.
- Nhưng còn tiền, trời đất ơi, còn tiền thì sao?
- Nó sẽ được rót vào các công ty nước ngoài khác. Bay vù đi! Chẳng còn dính dáng gì đến Hoa Kỳ nữa cả!
- Sau khi đã vớ lời như thế lại bị thua lỗ đi như thế, cái chuyện sòng bạc này vậy, mà anh nuốt trôi được nó nhỉ?
- Thì buộc phải nuốt... Những sòng bạc do Vônpôn kiểm soát kia biện hộ rằng chúng đã phiêu lưu vào những vụ làm ăn đó qua việc liên doanh với một công ty vô danh Mỹ, và công ty này thì thuộc về hắn ta. Bản thân cũng chơi vào sự biến động giá cả của mặt hàng, công ty này có thể rao mua hàng ở các bản tin nó phát hành được lắm chứ, cái việc đó thì có gì lạ lùng đâu...
- Chúng phát hành cả bản tin nữa!
- Phát hành!... Nếu không hứa hẹn những món lời ghê gớm, làm thế nào mà chúng có thể đẩy mạnh được việc mua bán đó?
- Có những ngày tôi mơ được là “một thằng huýt còi” của cớm giao cảnh... Hoàn toàn chỉ làm một anh cớm xì xằng... Thôi được, rồi sao?
- Một trò chơi con nít, sau đó! Làm nổi bật lên sự thua thiệt tự nó phải gánh lấy để chứng minh cho lòng thành của nó, của cái công ty xuất nhập khẩu kia, có khó khăn quái gì. Cùng lúc lại kéo theo cả sự thua lỗ của sòng bạc nữa. Cuối cùng thì sòng bạc sẽ chỉ thiệt có năm trăm triệu đôla, còn cái công ty kia thì một tỷ. Lô gích và cân bằng nhé!
- Đemxây à, anh muốn tôi nói thật không? Tôi chẳng hiểu một tí nào hết cả đâu, chẳng tý nào sất. Các mánh mung của anh làm tôi chóng cả mặt.
- Phải vất vả mới làm giàu được. Và càng phải vất vả hơn mới giữ được tiền. Nếu không, chẳng hoá ra thiên hạ ai cũng làm giàu được hết sao?
Kiếcpatric rót cho mình một cốc đầy uýxki, nhúng ngón tay vào đó rồi tẩm tẩm lên thái dương và uống.
- Hãy thương lấy một thằng khốn nạn kém phát triển trí tuệ! Các anh, đám to đầu giỏi giang, các anh cứ tưởng đám trần tục chúng tôi có thể nghe hiểu các anh mà không bị nguy cơ nhồi máu não hả! Chính tôi đã báo với anh chuyện cái chân, Thụy Sĩ, Vônpôn... tất tần tật... Tôi ấy, tôi là rõ ràng! Vậy nay là đến lượt anh, anh hãy tóm tắt rõ ràng cho tôi thấy liệu tôi có đoán được trúng cái trò Vônpôn đang dở thối ra ở Duyrích hay không?
- Một vụ chuyển tiền. Đây là chuyện tẩy sạch đồng tiền bẩn để tránh khỏi sự kiểm soát của ủy ban chứng khoán và Thị trường chứng khoán. Bằng cách nào? Bằng cách phân tán về địa lý các khoản đầu tư, tìm chỗ náu ẩn ở nước ngoài, bảo tồn lấy toàn vẹn quyền sử dụng tài sản đó với tư cách là những công ty nước ngoài không khai báo với Mỹ. Nhưng tại sao lại là Thụy Sĩ? Vì đó là một thiên đường thuế vụ, nó cung cấp những người có năng lực và kín đáo để quản lý những cổ phần mà ở trong một số quận đã giành được 8,5 phần trăm làm tỷ lệ tính thuế lợi tức thay vì những 33 phần trăm cơ.
- Nếu có chuyện Giencô chuyển tiền đi thì cũng chẳng lấy gì chứng minh được rằng tiền mặt vẫn còn ở lại Thụy Sĩ nhỉ?
- Đúng là chẳng có gì cả! Ai có thể nói như thế nào? Điều chắc chắn là các đồng tiền ấy sẽ quay trở vào một chu trình kinh tế bình thường, công khai, đàng hoàng mà cả anh lẫn tôi chẳng có thể làm cái quái gì được nó.
- Tại sao Vônpôn lại phải nát óc ra với các trò rắc rối sòng bạc anh nói ấy mà không thuê một chiếc máy bay chở thẳng tiền đi luôn?
- Nguy hiểm quá chứ. Nếu hải quan tóm được tiền bạc mang lậu đi thì Vônpôn cứ việc vào thẳng ấp mà không tài nào cứu chữa được. Không kể mất trắng một trăm phần trăm khi hắn phải trả các thứ phạt, lúc ấy hắn chẳng còn nổi một xu mua một đầu mẩu thuốc đâu. Cái chu trình sòng bạc, xuất nhập khẩu, hàng ma là hoàn hảo... Không thể nào kiểm soát được. Giá cả thì gắn với những biến động chính trị kéo theo sau những thay đổi đáng sợ: Trong hai năm, giá cà phê đã tăng lên năm lần... Ở chỗ này, muốn có vẻ thua thiệt thật, thì chỉ cần một công ty nước ngoài bán ra thị trường đang ở mức thấp nhất rồi lại mua vào khi ở mức cao nhất mà thôi, còn trong thực tế đứa bán lẫn đứa mua đều là một nguồn cả. Xong đấy? Hiểu chứ?
Một viên thanh tra mặc thường phục bước vào đưa cho Kiêcpatric một bức têlếch. Đại uý lơ đãng nhìn lướt vào đó, rồi đọc lại lần thứ hai. Xcốt Đemxây thấy rõ bên dưới bộ tóc hung đỏ bờm xờm, máu đã rút khỏi cặp má căng đầy và đỏ gắt của bạn mình.
- Một trục trặc? - Ông hỏi.
Không đáp, ông đại uý ngập ngừng đưa một bàn tay vào trong mái tóc rồi chìa cho ông bức điện. Đemxây đọc:
Đại uý Kiếcpatric.
Đồn cảnh sát trung tâm đại lộ Sáu New York, Xin liên hệ ngay với trung uý Bletsơ, cảnh sát Duyrích.
Mục đích: cái chết của thanh tra Đêvít Cavanô.
- Một trong hai người của anh phải không? Xcốt Đemxây nói.
- Đúng. Kiếcpatric đáp, nhấc máy nói. - Trẻ hơn, anh ta có ba con.
*
Có hai nơi ở Duyrích mà Hôme Clốp cảm thấy như ở nhà mình: bàn giấy của ông và phòng răng của bác sĩ Ôguýt Xtrôn.
Ôguýt Xtrôn năm mươi hai tuổi, người có phần thanh thoát, yêu vô hạn, vô độ tất cả những gì dính dáng đến chuyện răng chuyện lợi. Hai lần một năm, ông đi thực tập ở Mỹ để làm quen với những kỹ thuật mới mẻ nhất.
Cả khoa cấy lắp răng đến khoa viêm lợi đều chẳng còn gì là bí mật với ông nữa. Vợ ông là một người xinh xắn, tóc nâu, cũng bác sĩ răng, có lòng ngưỡng mộ vô bờ bến đối với nghề nghiệp của chồng, người thừa đủ tuổi để là bố mình được. Thật ra, Xtrôn đã là giáo sư của Ingrít trước khi trở thành chồng. Cả sáu năm cưới xin lẫn hai đứa con nhỏ đều không hề làm suy suyển lòng đam mê và sự vì nể qua lại họ dành cho nhau. Công việc chung của họ tinh vi đến độ phòng răng chọn lọc cẩn thận khách hàng của mình. Ở trong thành phố, tất cả cái gì quan trọng đều mong muốn có một hàm răng mang nhãn “Xtrôn”.
Ôguýt thường bảo Hôme rằng mình đã thất bại về sự nghiệp. Ông chủ ngân hàng mang một niềm vui thích thú say mê đối với các công trình nghiên cứu về cầu răng của bác sĩ, người đã khẳng định với ông: “Ông sẽ có thể là một bác sĩ răng hàm tuyệt vời”. Đôi khi ông khen ngợi Hôme về sự hoàn hảo của bộ răng. “Nếu tôi chỉ có những khách hàng như ông thì tôi sẽ mau chóng thất nghiệp mất!”.
Phòng răng được trang hoàng trong một hoà sắc lam trứng sáo và đen, thuận lợi cho sự thư giãn. Vả lại, một khi người ta buông mình mềm mại xuống chiếc ghế bành da, các đèn rọi sáng lên và tiếng Ingrít Xtrôn thầm thì, “Ông thoải mái...Ông thoải mái hoàn toàn...” thì lúc ấy người ta chỉ còn có một ham muốn: mở miệng ra, để cho bàn tay thành thạo của Ôguýt Xtrôn vuốt ve lợi và buông thả mình vào nét nhạc của Vivanđi len lỏi trong phòng răng lúc đang điều trị.
- Tôi suýt nữa phải chờ. - Bác sĩ đùa một cách dễ thương khi Hôme vào tới hành lang ngoài cửa.
- Thư ký của tôi không báo ông ư? - Clốp ngạc nhiên.
- Tôi nói đùa. Ông đến chậm không tới ba phút. Ông thế nào?
- Tốt... Tốt. - Ông chủ ngân hàng nói với một vẻ đính chính lại ngay lời của mình.
Xtrôn thấy Hôme căng thẳng và bận bịu. Ingrít đi vào.
Một lần nữa, Hôme ngạc nhiên bởi vẻ đẹp, đường nét dài mềm mại của thân hình mà người ta đoán ra được ở bên trong những nếp li chiếc áo choàng trắng. Nếu chị ta có nước da đen và cao hơn mười lăm phân nữa thì sẽ là Inetx đấy? Ôguýt bắt chợt con mắt của ông, không lấy làm điều mà lại còn tự hào, sung sướng là cái thị hiếu của mình đã được xác nhận qua sự ngưỡng mộ mà toàn bộ khách hàng đàn ông dồn vào cho vợ mình.
- Thoải mái nhé, ông Clốp, thoải mái... - Ingrít nói.
Hôme mở miệng ra. Bác sĩ Xtrôn cúi xuống.
- Nhìn kìa, em yêu, nhìn... Đã ai thấy những cái răng tuyệt vời như thế này chưa chứ?
- Chớ quên là ngày mai tôi đến để tẩy cao răng hằng tháng đấy nhé - Hôme nói.
Ngay trên đầu mình, ông nhìn thấy chỗ nổi gồ rõ do đầu vú Ingrít đội lên trên lớp vải áo choàng.
- Thoải mái, - chị thì thầm. - Thoải mái nhé?
*
Không một lời với Piêtrô, Italô Vônpôn đóng sầm cửa chiếc Pho lại rồi ầm ầm leo lên bậc thang tam cấp của ngân hàng. Đúng ngọ.
Sau khi được cú dây nói của Môsê đánh thức dậy, hắn đã để cả buổi sáng tổ chức việc tới ngân hàng. Nếu không may Hôme Clốp không lùi bước trước bức tối hậu thư thì lão sẽ chịu một loạt trả miếng được gia tăng liều lượng một cách thông thái theo hướng nhích tế nhị lên dần dần. Lăngđô Baretô, Piêtrô Bêlindôn và Phôncô Môri biết rõ phải làm gì để bẻ gãy sự kháng cự của ông chủ ngân hàng.
Sau đó Italô sẽ cho đưa con mọi đến. Về phía này, hắn yên tâm. Ả hoàn toàn như vô hồn, tách khỏi hiện thực, im lặng chấp nhận những lệnh hắn trao, trả lời như máy những câu hỏi mà sự thành công của dự án lệ thuộc vào đó. Italô không hiểu Baretô đã làm cách nào mà giành được ở ả một sự ngoan ngoãn hoàn hảo đến thế. Dẫu sao thì ả cũng thua cuộc rồi.
Gót Vônpôn nện chan chát lên nền lặt cẩm thạch của gian đại sảnh. Hắn rẽ về tay trái, gặp những nhân viên và khách hàng khác nhau. Hôm qua, khi đến ngân hàng, hắn đã phải nói chuyện với ông giữ cổng đế biết bàn giấy của Hôme Clốp ở đâu. Không nghi ngờ, ông này đã chỉ cho hắn tầng lầu ba sau khi hỏi tên hắn. Nhưng hôm nay hắn chẳng phải hỏi han ai. Hắn biết rồi. Hắn đi đến tận cùng gian đại sảnh, nơi có cái cửa dẫn lên gác. Nó mở vào một hành lang đưa tới các cầu thang máy. Khi hắn sắp bước qua cửa, người ta kéo tay hắn lại:
- Thưa ông, tôi có giúp được ông không?
Hắn gạt người quấy rầy ra và đi. Người kia tiến nhanh lên hai bước đến đứng chắn ngang hành lang, lịch sự nhưng kiên quyết.
- Tôi rất tiếc, thưa ông. Phần này là của nội bộ cơ quan, các quầy nằm cả trong đại sảnh.
Vônpốn bắn cho người đó một tia mắt giết người.
- Tôi mặc xác các quầy của ông! Tôi có hẹn với Hôme Clốp.
- Trong trường hợp đó, xin ông đi theo tôi. Người thư ký sẽ báo.
Italô đột ngột nắm lấy cánh tay người đó. Hắn cảm thấy trong tay mình cái múi rắn đanh và co lại của một bắp tay chắc nịch. Hắn kéo. Người kia không nhúc nhích một li.
- Mày có xéo không hay để tao đánh vỡ mặt? - Vônpôn quát - Thưa ông, xin ông... Đừng gây tai tiếng.
Chợt có hai người lực lưỡng khác ở cạnh họ, đứng thành gọng kìm.
- Chuyện rắc rối à? - Một người hỏi.
Trong một cử chỉ mà đối với một người không phải Vônpôn thì có thể coi như bất giác, anh ta đặt bàn tay lên vai hắn. Chỉ cái chạm ấy đủ cho Italô biết anh ta phải nặng đại khái một tạ và sự có mặt là để cấm hắn vào trong hành lang.
- Tôi bảo các ông là Clốp chờ tôi!
- Chắc thế, thưa ông... Chúng tôi sẽ báo cho ông ấy.
- Anh làm nhầu quần áo của ông khách mất!... - Người thứ ba nói.
Lấy cớ làm phẳng lại bộ com lê của Vônpôn, những vết nhăn giả tưởng, anh ta vỗ vỗ nhanh lên tất cả các đường khâu giống như những nhân viên hải quan làm ở các sân bay trước khi hành khách lên máy bay. Italô không mang một vũ khí nào.
- Ông có thể cho chúng tôi biết tên ông không?
Cách họ đứng không để cho Italô một cơ hội nào mở được cửa đột phá. Hắn tự hứa thầm với mình sẽ bắt lão chủ ngân hàng thanh toán cả cái sự xúc phạm phụ này nữa. Quá lắm, hắn có thể tha thứ việc người ta bắn vào hắn: chứ còn nghĩ rằng bị những thằng vai u thịt bắp ngược đãi như với một thằng móc túi thì hắn không thể nào chịu nổi.
- Đây danh thiếp của tôi đây! - Hắn nói. Hắn thọc tay trái vào túi trong áo vét. Người cầm tay hắn buông ra. Bàn tay phải của Italô liền duỗi về bụng dưới của người đó. Qua vải quần, hắn cảm thấv cái khối bộ phận sinh dục, bèn nắm lấy đầy tay và dùng hết sức bóp xiết hai hột tinh hoàn, với một động tác ngoéo tay man rợ.
Cùng trong tích tắc đó, chân trái hắn giơ lên cao để huých thẳng thật mạnh vào cái giống của tên khỉ đột thứ hai.
Người thứ ba nhờ phúc đức tổ tiên tránh được bàn tay Italô: ngón trỏ và ngón giữa chĩa ra như răng của cái chĩa lao với tốc độ mũi tên đến hai tròng mắt anh ta.
Khi Vônpôn lao hết động tác của mình thì hắn đã thấy mình đứng trước cái nòng há hốc xỉa một khẩu Maoxơ cỡ lớn. Trên nền đá, hai người bảo vệ vừa quằn quại giẫy giụa vừa rên rỉ, tay ôm lấy bụng dưới. Thở hổn hển, tim đập rộn, Vônpôn căm hờn nhìn người doạ hắn.
- Bắn đi, thằng mặt 1.. Bắn đi chứ? Mày còn chờ cái gì! Tao thách mày đấy!
- Đi ra! - Người kia nói - Nhanh!
Không gây tai tiếng! - Hôme đã nói rõ với họ. - Nếu gã đó ló mặt thì các anh vui lòng dọa hắn và đuổi hắn ra thôi.
Anh cúi nhìn các bạn bị loại khỏi cuộc chiến đấu rồi dựa vào cửa thang máy. Italô thấy người bị hắn huých chân đang lồm ngồm bò đậy, lắc lắc đầu như một võ sĩ quyền Anh bị choáng rồi từ từ đứng lên bằng cách vịn vào tường. Đến lượt mình anh ta cũng rút một khẩu Maoxơ ra và chĩa vào Vônpôn.
- Đau hả, thế nào, thằng b… mềm? - Italô chế nhạo.
Người bảo vệ nằm ở dưới đất mửa oẹ. Italô quay gót đi ra gian đại sảnh, đầu ngẩng cao. Vẻ ngoài thì chẳng ai trong đám đông chen chúc nhau ở đó chứng kiến được cảnh vừa rồi. Hắn xem đồng hồ: mười hai giờ sáu phút.
Tối hậu thư không được nhận. Chiến tranh đã nổ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồng Tiền Thấm Máu
Pierre Rey
Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey
https://isach.info/story.php?story=dong_tien_tham_mau__pierre_rey