Diễm Phượng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Bức Thư Đến Trễ
òn độ mười mấy cây số nữa thì tới nơi!
Nhân nghĩ thầm câu đó, rồi thở ra khoan khoái. Chàng nghe như bao nhiêu mệt nhọc bỗng biến đi đâu cả. Ngước nhìn lên, Nhân thấy những ống khói cao vút của vùng Bình Đông, Bình Tây nổi bật trên nền trời trong xanh. Vài ống nhả khói dày mịt và đen thui. Báo trước sự hoạt động của châu thành mà non mười năm nay chàng vắng mặt.
Nhân sung sướng không phải như người nhà quê lên tỉnh mà vì chàng sắp gặp lại người vợ mới cưới chưa đầy hai tháng thì đã phải xa nhau.
Thỉnh thoảng chàng được tin nhà. Cả nhà chàng, bên chàng và bên vợ đều về ở Saigon. Lẽ tự nhiên hôm nay chàng cũng về đó, và sẽ tìm địa chỉ mà chàng biết, 185 phố đại tá G.
Qua khỏi Phú Lâm, Nhân đón tắc-xi và độ nửa giờ sau là đến nơi.
Khỏi tả nỗi vui mừng trong gia đình, vã lại có muốn tả cũng không tài nào tả nổi.
Nhưng Nhân không trọn vui mà lại còn hơi tức: vợ chàng vắng mặt, để lại một bức nhỏ:
Mình,
Em hay tin mình về hôm nay, nhưng má bịnh nên em phải về trển mấy bữa (Má đã về Thủ Dầu Một từ hôm nghe lệnh ngưng bắn đến nay).
THÂN YÊU
Mai
Mẹ vợ chàng bịnh vợ chàng về thăm là phải lắm rồi. Nhưng Nhân cứ nghe là mình bị vợ ít yêu. Chàng có cảm giác là vợ chàng yêu mẹ hơn chồng, nên mới bỏ được cuộc tái ngộ sau mười năm xa cách.
Nhưng rốt cuộc rồi Nhân cũng tha thứ vợ được, và sốt ruột gặp mặt nàng. Nhân dông lên Thủ sau ba ngày ở nhà với cha mẹ.
Mai đã khóc khi thấy mặt chồng. Nhân sung sướng quá, và mắt chàng cũng rơm rớm lệ, chàng sung sướng vì thấy vợ mừng chàng đến chảy nước mắt. Cầm tay vợ chàng nói:
- Anh vẫn mong có ngày hôm nay, nhưng không hy vọng lắm. Mặc dầu thế, anh vẫn yêu em và, nếu anh đã chết, anh chết với niềm thương nhớ em.
Mai khóc sướt mướt, úp mặt vào tay chồng mà rằng:
- Nhưng bây giờ cớ sự như vậy, mình sẵn lòng tha thứ em thật chớ?
- Em nói chi cái tiếng lớn lối đó. Thì má bịnh, em về đây là phải. Còn vợ chồng ta, sớm muộn gì cũng gặp nhau. Mười năm mà còn đợi nhau được kia mà.
Mai ngồi thẳng lên, trố mắt nhìn chồng, ngạc nhiên đến cực điểm.
Nàng không hiểu gì cả, không thể nào nàng hiểu được.
Nhưng dầu sao, chồng nàng cũng đã đến với nàng theo lời giao ước trong thơ. Thế nghĩa là chồng nàng đã tha thứ.
Muốn chắc ý, nàng hỏi thêm cho kỹ:
- Còn bức thơ?
- À, anh đã đọc thơ em nên anh mới đến đây.
Mai nghe nhẹ cả người.
Rồi hai vợ chồng lại hoàn thành thời kỳ trăng mật bỏ dở chừng hồi mười lăm năm về trước. Mai tỏ ra một người đờn bà yêu chồng và phụng sự chồng một cách châu đáo.
Nhân thấy mình hoàn toàn hạnh phúc về vấn đề vợ con, và bạn hữu chàng ai cũng thấy thế.
Rồi vợ chàng lại sanh con và tình thương yêu giữa hai người lại càng đậm đà thêm.
Lâu lâu, gặp lúc vui, Mai thỏ thẻ với chồng:
- Nhờ anh rộng lượng tha thứ mới có ngày nay.
Nhân bật cười thấy vợ tự ti quá lẽ:
- Vắng nhà để đi thăm mẹ mà cứ sợ có tội với chồng.
Hai vợ chồng cứ hưởng hạnh phúc gia đình như thế được hai năm.
Hôm ấy, Nhân ngồi buồn, dở một quyền sách cũ ra đọc, sách mua hồi tiền chiến, hồi mới cưới vợ, và vợ chàng đã giữ được đến ngày nay.
Có vật gì cồm cộm dưới trang sách. Nhân lật trang qua thì lạ nầy, một bức thư! Mà bì thư chưa bốc, trên đó đề tên chàng.
Thư đến hồi nào, và ai để nó trong sách nầy?
Chàng xem kỹ lại con dấu bưu điện thì ngạc nhiên hết sức. Con dấu Saigon, tháng chín năm 1954 cách đây già hai năm.
Chàng xé bì thư ra xem:
Bức thư gởi cho chàng viết:
Thủdầumột, ngày...tháng chín năm 1954
Anh,
Hôm qua em hay tin anh hôm nay về tới Saigon. Như thế là em phải ra đi rồi.
Anh còn nhớ chăng, lời giao hẹn khi ta chia tay nhau, nếu em có lỡ điều gì thì em nên lánh mặt khi anh về, vì đó là giải pháp êm thấm hơn cả.
Anh ơi, một thiếu nữ còn trẻ giữa Saigon, vắng chồng những mười năm! Em đã lỡ dại, em đã phạm tội với anh. Vì trung thành với lời giao kết và vì nghĩ mình không xứng đáng được anh yêu, em mới ra đi.
Em chỉ ra đi mới hôm nay thôi vì từ bấy lâu nay em phải phụng dưỡng cha mẹ anh mà em thương như cha mẹ của em và cũng vì em muốn ở lại để anh an lòng làm phận sự.
Anh ôi! Cái lỡ dại ấy chỉ thoáng qua mấy ngày và do một phút điên cuồng của tuổi trẻ, nhưng nó đã làm hoen ố cả một đời em. Âu cũng là cái không may của số kiếp và em ôm hận mà xa anh từ đây.
NGƯỜI VỢ DẠI CỦA ANH
Mai
T.B.: - Em còn thương anh nhiều lắm, thương còn hơn hồi ta mới gặp nhau. Vì thế em còn chút ít hy vọng được anh tha thứ. Nếu được thế, anh cứ lên đây. Thấy mặt anh là em hiểu ngay. Và em sẽ về với anh, sẽ cố gắng đền bù tội lỗi.
Tay Nhân run lẩy bẩy, mồ hôi chàng thoát ra dầm dề.
Thì ra vợ chàng đã... và đã thú tội trong một bức thư đến trễ lúc chàng đi Thủ Dầu Một mà người nhà chàng bỏ trong sách rồi quên luôn.
- Trời ơi! Nó đã...
Nhân ngồi thừ ra đó, nghe như tất cả vũ trụ đều sụp đổ quanh chàng.
Nhưng người đờn ông đó đã có một quả tim được trui rèn từ lâu, và lý trí chàng đã lấn áp được tất cả mọi tình cảm lăng nhăng.
Chàng buồn và đau khổ không quá một giờ đồng hồ rồi bắt đầu suy luận:
- Dầu sao, hạnh phúc của mình từ hai năm nay vẫn thật. Và tình yêu của vợ mình thật hơn cái gì hết.
Nó đã phản bội mình trong giây phút điên cuồng! Ừ, nhưng mà ai lại không có những phút yếu đuối, nhứt là khi xác thịt của tuổi hai mươi cứ kêu gào lên?
Nó đã quên, đã ngỡ mình tha thứ, do một sự hiểu lầm, thì mình còn chọc tỉnh thức làm chi một câu chuyện không hay cho ai cả?
Nhân bình tỉnh trở lại và bấy giờ chàng mới bật cười khi nhớ đến những hiểu lầm hồi hai năm về trước, vợ chàng cứ nằng nặc hỏi chàng có chắc tha thứ hay không, chàng ngỡ là tha thứ sự vắng mặt lúc chàng về. Vợ chàng nói đến bức thư chàng lại ngỡ bức thư ngắn cho biết Mai đi Thủ Dầu Một thăm mẹ.
Nhân mĩm cười tự nhủ:
- Hạnh phúc do ảo ảnh tạo ra cũng thật như là hạnh phúc thật. Mà đây có phải là ảo ảnh đâu. Đây là sự mù quáng trước sự thật. Nếu mình đui, mà vợ mình ngoại tình kín đáo, chắc mình cũng vẫn được hạnh phúc như thường.
Chàng bèn châm lửa đốt bức thư, cả bì thơ nữa, rồi tìm vợ mà nói:
- Anh mới nghĩ đến triết lý nầy: Khi mình có lỗi, mình thú nhận đã không có lợi cho ai mà còn có hại thì nên nín đi.
Vợ chàng thật không hiểu gì cả về câu triết lý vụng nầy.
(Nhựt báo Lẽ Sống, 1965)
Diễm Phượng Diễm Phượng - Bình Nguyên Lộc Diễm Phượng