Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đảo Kinh Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
T
rời vẫn mưa như trút khi họ rời khỏi nhà Cawley. Mưa lách tách trên mái nhà lợp ngói đen, trên nền gạch lát ở sân trong ngôi nhà và trên cái mui màu đen của chiếc xe ô tô đang chờ họ. Teddy có thể nhìn thấy mưa cắt xuyên qua bóng đêm thành những tấm màn xiên xiên màu trắng bạc. Từ thềm nhà Cawley ra tới ô tô chỉ có vài bước mà tất cả bọn họ đều ướt như chuột. McPherson đi vòng ra phía trước xe và ngồi sau tay lái, làm ướt cả hộp đồng hồ khi lắc đầu cho nước mưa rơi xuống rồi bắt đầu nổ máy chiếc Packard.
"Buổi tối tốt lành." Ông ta nói, giọng át cả tiếng cần gạt nước kê xoành xoạch và tiếng mưa rầm rập bên ngoài.
Teddy nhìn về phía sau qua cửa kính, thấy hình dáng lờ mờ của Cawley và Naehring đang đứng trên bậu cửa quan sát bọn họ.
"Cả người lẫn vật đều không chịu thấu," McPherson nói khi một cành cây mảnh bị bứt khỏi thân bay ngang qua tấm kính chắn gió.
"Ông đã làm việc ở đây được bao lâu rồi?" Chuck hỏi.
"Bốn năm."
"Đã được nghỉ phép bao giờ chưa?"
"Ối giời, chưa hề."
"Thế trốn đi chẳng hạn? Kiểu như mất tích đâu đó trong vòng một hai tiếng đồng hồ?"
McPherson lắc đầu. "Như thế cũng không. Phải điên chết mẹ mới làm được thế. Vì biết đi đâu?"
"Thế còn bác sĩ Sheehan?" Teddy nói. "Ông biết anh ta chứ?"
"Có chứ."
"Anh ta ở đây bao lâu rồi?"
"Tôi nghĩ là trước tôi một năm."
"Nghĩa là năm năm."
"Đúng thế."
"Anh ta có làm việc nhiều với cô Solandao không?"
"Theo tôi biết thì không. Bác sĩ Cawley mới là bác sĩ điều trị chính của cô ta."
"Việc bác sĩ trưởng thân chinh theo dõi một bệnh nhân có phải là bình thường không?"
"Thì…" McPherson không nói hết câu.
Trong lúc họ chờ đợi ông ta tiếp tục thì những chiếc cần gạt nước vẫn quét đi quét lại, những hàng cây tối sầm uốn rạp xuống trước mắt họ.
"Cũng tùy," McPherson lên tiếng, vẫy tay với người lính gác khi chiếc Packard tiến vào cổng chính. "Bác sĩ Cawley chịu trách nhiệm điều trị chính cho rất nhiều bệnh nhân ở Khu C. Nhưng cũng có một vài ca ở các khu khác mà ông ấy thấy là cần thiết."
"Ngoài cô Solando ra thì còn ai nữa?"
McPherson dừng xe lại phía bên ngoài khu tập thể dành cho nhân viên nam. "Các anh không phiền nếu tôi không cần vòng ra ngoài để mở cửa cho các anh chứ? Các anh nên ngủ đi một chút. Tôi chắc rằng bác sĩ Cawley sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các anh vào buổi sáng."
"McPherson," Teddy nói khi anh mở cửa xe.
McPherson quay lại nhìn.
"Ông không khéo lắm trong chuyện đó," Teddy nói.
"Khéo gì cơ?"
Teddy chỉ nhìn ông ta mỉm cười đầy ẩn ý rồi bước ra ngoài trời mưa.
Họ dùng chung phòng với Teddy Washington và một hộ lý khác có tên là Bibby Luce. Căn phòng vừa đủ rộng với hai chiếc giường tầng và một khoảng trống nơi Trey và Bibby chơi bài khi họ bước vào. Teddy và Chuck lau khô tóc bằng những chiếc khăn tắm màu trắng ai đó để sẵn trên giường cho họ rồi kéo ghế tham dự cuộc chơi.
Trey và Bibby dùng đồng xu làm cái, nếu ai hết đồng xu thì có thể dùng thuốc là thay thế.
Teddy đánh lừa ba người bằng một vàn bảy con bài, thắng năm đô la và mười tám điếu thuốc nhờ vào một phỏm nhép sau đó đút thuốc lá vào túi và chơi chậm lại, vẻ thận trọng.
Chuck hóa ra chính là một tay chơi thực thụ, lúc nào cũng tười cười, không thể nào đọc được ý nghĩ của anh ta. Anh ta thu về một đống tiền xu, thuốc lá và cuối cùng là những tờ giấy bạc rồi nhìn chúng với vẻ ngạc nhiên như thể không hiểu tại sao chúng lại xếp đống trước mặt anh ta như thế.
"Anh có đôi mắt X quang à, đặc vụ?" Trey nói.
"Do may mắn thôi, tôi nghĩ thế."
"Vớ vẩn. May mắn chó gì? Anh ta hẳn dùng ma thuật gì đó."
"Có lẽ cái thẳng bỏ mẹ nào đó không nên sờ dái tai," Chuck nói.
"Hả?"
"Anh cứ hay sờ lên dái tai, ngài Washington. Mỗi khi không có đủ bộ." Rồi anh ta chỉ sang Bibby. "Còn cái thằng bỏ mẹ này…"
Nghe tới đây cả ba bọn họ cười ầm lên.
"Hắn ta, hắn ta - không, chờ tí… - hắn ta, hắn ta có đôi mắt đảo như lạc rang, nhìn vào đống tiền của mọi người rồi bắt đầu chơi tháu cáy. Khi có bài tốt thì trông hắn lặng lẽ, tẩm ngẩm tầm ngầm."
Trey phá ra cười hô hố hết cỡ rồi đập tay xuống bàn. "Thế còn đặc vụ Daniels, anh ta biểu hiện như thế nào?"
"Tôi sẽ phải bán đứng đồng sự của mình ư? Ồ không, không, không," Chuck cười nói.
"Ô hô!" Bibby chỉ tay qua bàn vào hai người bọn họ.
"Không thể làm thế được."
"Hiểu rồi, hiểu rồi," trey nói. "Lại một kiểu hành xử giữa những người da trắng đây mà."
Mặt của Chuck bỗng tối sầm lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Trey cho tới khi căn phòng trở nên ngột ngạt vì thiếu không khí.
Cái yết hầu trên cổ Trey khẽ nhấp nhô nhưng khi anh ta định giơ một tay lên để xin lỗi thì Chuck nói tiếp, "Đúng là như thế. Chú còn gì nữa?" rồi cười toét miệng.
"Cái thẳng bỏ mẹ!" Trey đập tay vào tay Chuck.
"Đúng là cái thẳng bỏ mẹ!" Bibby nói.
"Cái thằng bỏ mợ!" Chuck đáp lại rồi cả ba bọn họ cười khúc khích như bọn con gái.
Teddy nghĩ tới chuyện bắt chước họ nhưng không làm nổi, một người đàn ông da trắng cố tỏ ra là mình ngon lành. Chuck cũng là một người da trắng đấy thôi, nhưng vì một lý do nào đó mà anh ta vẫn lun rõ bỏ được điều đó.
"Thế điều gì khiến tôi bị lộ tẩy?" Teddy hỏi Chuck khi cả hai đã trèo lên giường, nằm im trong bóng tối. Phía đối diện, Trey và Bibby đã thi nhau ngáy o o, cơn mưa bên ngoài cũng đã thưa dần từ khoảng nửa tiếng đồng hồ trở lại đây như thể nó đang lấy lại hơi chờ cho một đợt tăng cường mới.
"Trong lúc chơi bài hả?" Chuck hỏi vọng lên từ chiếc giường bên dưới. "Quên chuyện đó đi."
"Không. Tôi muốn biết mà."
"Sếp nghĩ là sếp chơi cũng được, đúng không? Thừa nhận đi."
"Tôi nghĩ là tôi chơi cũng không tệ lắm."
"Không hề."
"Nhưng mà cậu đã vét tôi nhẫn túi."
"Tôi chỉ thắng có vài đồng thôi mà."
"Bố cậu là một tay cờ bạc à?"
"Bố tôi là một tên khốn."
"Ôi, xin lỗi."
"Không phải lỗi của sếp. Còn bố sếp?"
"Bố tôi?"
"Tất nhiên là bố sếp, không lẽ lại là chú sếp?"
Teddy cố gắng hình dung ra bố mình trong bóng tối, nhưng chỉ thấy đôi bàn tay của ông với những vết sẹo lằn ngang dọc.
"Ông ấy là một người xa lạ," Teddy nói. "Với tất cả mọi người. Kể cả với mẹ tôi. Khỉ thật, tôi nghĩ là ngay cả ông ấy cũng chẳng biết mình là ai. Ông ấy là cái thuyền. Khi ông ấy mất nó, ông ấy cũng trôi giạt đi."
Chuck không nói gì trong một lúc lâu khiến Teddy tưởng rằng anh ta đã ngủ. Anh đột nhiên thấy cha mình, cả người ông, ngồi trên một chiếc ghế trong những ngày không có việc gì làm, bị nuốt chửng giữa những bức tường, trần nhà, và những căn phòng.
"Này, sếp?"
"Cậu chưa ngủ cơ à?"
"Sếp sẵn sàng dọn đồ đi đấy à?"
"Ừ, cậu ngạc nhiên à?"
"Tôi không có ý trách sếp. Tôi chỉ, tôi cũng chẳng biết…"
"Gì cơ?"
"Tôi chưa bao giờ bỏ cuộc trước đây."
Teddy nằm im một lúc. Cuối cùng anh lên tiếng, "Chúng ta không nghe thấy một chút sự thật nào. Chúng ta không có cách nào để tìm hiểu nó, không có bằng chứng nào để bám vào và không có cách nào để cậy miệng những người này."
"Tôi biết, tôi biết," Chuck nói. "Tôi hoàn toàn đồng ý với các lý lẽ của sếp."
"Nhưng?"
"Nhưng tất cả chỉ là ở chỗ trước đây tôi chưa hề bỏ cuộc bao giờ."
"Rachel Solando đã không đi chân trần ra khỏi một căn phòng bị khóa mà không có sự giúp đỡ. Rất nhiều người giúp. Cả cái bệnh viện này đã giúp cô ta. Kinh nghiệm của tôi ư? Đó là anh không thể nào chống lại cả một cộng đồng mà không ai muốn nghe anh nói. Nhất là khi chỉ có hai chúng ta. Kịch bản tốt nhất là lời đe dọa có hiệu lực và Cawley hiện đang ngồi trong dinh thự của mình suy ngẫm về thái độ của ông ta trong vụ này. Có thể sáng mai…"
"Thế ra là sếp định chơi một ván tháu cáy?"
"Tôi không nói thế."
"Tôi chỉ nói chuyện chơi bài với dếp thôi mà sếp."
Rồi cả hai lại chìm trong im lặng, Teddy nằm nghe biển rì rào.
"Sếp hay bĩu môi," Chuck nói, giọng bắt đầu ngái ngủ.
"Gì cơ?"
"Khi sếp có bài đẹp. Sếp thường chỉ bĩu môi rất nhanh trong khoảng một giây. Nhưng sếp luôn làm thế."
"Ôi!"
"Ngủ ngon, sếp."
"Ngủ ngon."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đảo Kinh Hoàng
Dennis Lehane
Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane
https://isach.info/story.php?story=dao_kinh_hoang__dennis_lehane