Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
awson hạ mui chiếc Stingray và ngả người xuống, đợi Amanda. Bầu không khí có cảm giác oi bức, ngột ngạt, báo hiệu cơn bão sẽ kéo đến chiều hôm đó, và anh thầm suy nghĩ vẩn vơ, không biết liệu Tuck có cất cái ô nào ở đâu đó trong nhà không. Anh ngờ là không. Trong suy nghĩ của anh, khả năng Tuck dùng ô cũng cao ngang với khả năng ông mặc váy, nhưng ai mà biết được chứ Tuck, như anh đã dần nhận ra, là con người đầy những bất ngờ.
Một cái bóng băng ngang qua khu đất và Dawson dõi mắt nhìn theo một con chim ưng biển lười biếng, chậm rãi lượn vòng vòng trên đầu cho tới khi cuối cùng chiếc xe hơi của Amanda cũng lăn bánh lên đường xe chạy vào nhà. Anh có thể nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe khi cô dừng lại dưới bóng râm cạnh xe anh.
Amanda bước ra khỏi xe, không khỏi ngạc nhiên trước chiếc quần đen và áo sơ mi trắng nhàu nhĩ Dawson đang mặc, nhưng trang phục này hiển nhiên rất chuẩn. Với chiếc áo vest hững hờ vắt trên vai, trông anh đẹp trai ngời ngời, chỉ càng khiến cho lời mẹ cô nói giống với một lời tiên đoán hơn. Cô hít một hơi sâu, băn khoăn không biết nên làm gì đây.
“Em có đến muộn không?” cô hỏi, dợm bước về phía anh.
Dawson nhìn cô tiến lại gần. Dầu cách vài mét, ánh sáng đầu ngày vẫn tỏa rạng đôi mắt xanh trong sâu hun hút của cô, như thể những dòng nước lấp lánh ánh mặt trời của một cái hồ nguyên sơ. Cô mặc bộ vest đen, kết hợp với áo lụa không tay và trên cổ đeo sợi dây chuyền lồng trái tim bạc.
“Không đâu,” anh nói. “Anh đến sớm để chắc chắn rằng chiếc xe đã sẵn sàng thôi.”
“Và?”
“Cho dù ai đã sửa nó đi nữa thì người đó cũng biết chính xác mình cần phải làm gì.”
Lúc đến chỗ anh, cô mỉm cười, và rồi, trong cơn bốc đồng, cô hôn lên má anh. Dawson có vẻ không biết chuyện này nghĩa là sao, sự hoang mang của anh cũng phản chiếu chính sự hoang mang của cô khi trong đầu cô lại vọng ra những lời nhận xét của mẹ. Cô tiến về phía xe, cố chạy trốn khỏi những tiếng vọng ấy. “Anh hạ mui xe xuống à?” cô hỏi.
Câu hỏi đưa anh quay trở lại với cô. “Anh nghĩ chúng ta có thể mang nó đến Vandemere.”
“Đây có phải xe của chúng ta đâu.”
“Anh biết,” anh nói. “Nhưng phải chạy thử nó rồi thì anh mới có thể đảm bảo rằng mọi thứ đều hoạt động ổn thỏa. Tin anh đi, chủ của nó sẽ muốn tin chắc chiếc xe đã hoạt động ngon lành trước khi ông ta quyết định lái nó suốt đêm trong thị trấn.”
“Nhỡ nó hỏng thì sao?”
“Không hỏng được đâu.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc như đinh đóng cột.”
Một nụ cười nở trên môi cô. “Vậy chúng ta còn cần lái thử làm gì?”
Anh xòe tay ra, đã bị bắt thóp. “Thôi được rồi, có lẽ chỉ vì anh muốn lái nó thôi. Thật đáng hổ thẹn khi để một chiếc xe hơi thư thế này nằm đắp chăn trong ga ra, nhất là nếu tính đến chuyện chủ nhân của nó chẳng biết gì còn chìa khóa thì được cắm sẵn ở đây.”
“Vậy để em đoán thử nhé... Khi xong việc, chúng ta sẽ cho nó lên trên bệ và cài số lùi, để công tơ mét chạy ngược lại, đúng không? Như vậy thì chủ của nó sẽ không biết gì.”
“Cách đó không hiệu quả đâu.”
“Em biết. Em học được mẹo đó khi xem Ferris Bueller’s Day Off.” Cô cười điệu đà.
Anh hơi ngả người ra sau để tầm mắt bao trọn lấy cô. “Mà này, nhìn em đúng là khiến người ta đứng tim đấy.”
Cô có cảm giác trái tim mình như vọt lên cổ khi nghe được những lời anh nói, và cô thầm hỏi không biết có khi nào cô thôi đỏ mặt khi đứng trước anh hay không. “Cảm ơn anh,” cô nói, vén một lọn tóc ra sau tai trong lúc ngắm nghía lại anh, giữ khoảng cách nhỏ giữa hai người. “Hình như em chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc vest cả. Đồ mới đấy à?”
“Cũ rồi, nhưng anh không thường xuyên mặc. Chỉ vào những dịp đặc biệt thôi.”
“Em nghĩ bác Tuck sẽ tán thành đấy,” cô nói. “Tối qua anh làm gì vậy?”
Anh đã nghĩ về Ted và hết thảy những chuyện đã xảy ra, kể cả chuyến đi sau đó tới bãi biển. “Cũng chẳng có gì nhiều. Bữa tối với mẹ em thế nào?”
“Chẳng có gì đáng nói đâu,” cô nói. Cô nhoài người vào trong xe, lướt tay lăn trên vô lăng đoạn ngước lên nhìn anh. “Tuy nhiên, sáng nay hai mẹ con em đã có một cuộc trò chuyện thú vị.”
“Thật hả?”
Cô gật đầu. “Nó đã khiến em nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây. Về em, anh... cuộc đời. Tất cả mọi chuyện. Và trên đường lái xe đến đây, em nhận ra em lấy làm mừng vì bác Tuck chưa bao giờ kể với anh về em.”
“Sao em lại nói thế?”
“Vì hôm qua, khi chúng ta ở trong gara...” Cô lưỡng lự, cố gắng tìm cách diễn đạt chính xác. “Em nghĩ em đã đi quá giới hạn. Ý em là cách hành xử của em. Và em muốn xin lỗi.”
“Tại sao em lại phải xin lỗi?”
“Khó giải thích lắm. Ý em là...”
Thấy giọng cô nhỏ dần, Dawson nhìn cô một hồi rồi cuối cùng tiến lại thêm bước nữa. “Em ổn chứ, Amanda?”
“Em không biết nữa,” cô nói. “Em chẳng biết gì nữa hết. Hồi chúng ta còn trẻ, mọi thứ đều đơn giản hơn nhiều.”
Anh ngập ngừng. “Em đang muốn nói gì vậy?”
Cô ngước nhìn anh. “Anh phải hiểu rằng em không còn là cô gái ngày xưa nữa,” cô nói. “Em giờ đã là vợ, là mẹ, và giống như tất cả những người khác, em không phải người hoàn hảo. Em vẫn đang phải vật lộn với những lựa chọn em đã đưa ra và em đã phạm nhiều sai lầm, quá nửa thời gian em vẫn luôn tự hỏi thật ra em là ai hay cuộc đời của em liệu có bất kỳ ý nghĩa nào không. Em không có gì đặc biệt cả, Dawson, và anh cần phải biết điều đó. Anh phải hiểu rằng em chỉ là một người... bình thường.”
“Em không phải người bình thường.”
Gương mặt cô toát lên vẻ đau khổ nhưng không hề nao núng. “Em biết anh tin như thế. Nhưng em đúng là người bình thường. Và vấn đề nằm ở chỗ toàn bộ chuyện này chẳng có gì là bình thường cả. Em hoàn toàn lạc lõng. Tuy nhiên, em chỉ mong sao lúc trước bác Tuck nhắc đến anh, như vậy thì em có thể chuẩn bị sẵn sàng hơn cho kỳ cuối tuần này.” Một cách vô thức, cô đưa tay lên sờ hình trái tim bằng bạc trên cổ. “Em không muốn phạm sai lầm.”
Dawson chuyển trọng tâm sang chân bên kia, hiểu rõ ràng tại sao cô lại nói như thế. Đây chính là một trong những lý do khiến anh mãi luôn yêu cô, dù rằng anh biết anh không nên nói thành tiếng nhưng lời đó. Đó không phải điều cô muốn nghe. Thay vào đó, anh cố giữ giọng nhẹ nhàng hết mức. “Chúng ta nói chuyện, chúng ta ăn uống, chúng ta ôn lại quá khứ anh chỉ ra vấn đề. Tất cả chỉ có thể. Em chẳng làm gì sai cả.”
“Có, em có đấy.” Cô mỉm cười nhưng không giấu được nét buồn rầu. “Em đã không kể với mẹ em rằng anh đang ở đây. Em cũng không nói cho chồng em biết.”
“Em có muốn nói không?” anh hỏi.
Đó chính là vấn đề, phải vậy không? Dẫu không hề biết về chuyện này, mẹ cô vẫn hỏi điều tương tự. Cô biết mình nên nói gì, nhưng đôi khi, ngôn từ chẳng dễ dàng mà đến. Thay vào đó, cô chầm chậm lắc đầu. “Không,” cuối cùng cô thì thầm.
Trước lời thú nhận của cô, Dawson dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi đã siết chặt lấy cô, anh bèn vươn tay ra tìm bàn tay Amanda. “Đến Vandemere thôi,” anh nói. “Hãy tưởng niệm bác Tuck nào, được chứ?”
Cô gật đầu, để mặc bản thân đầu hàng trước sự khẩn nài dịu dàng từ cái động chạm của anh, một thứ gì đó đã tuột khỏi cô, cô bắt đầu chấp nhận sự thực rằng mình không còn hoàn toàn kiểm soát được những gì có thể sắp xảy ra.
• • •
Dawson dẫn cô đi vòng sang phía bên kia xe và mở cửa cho cô Amanda vào ghế ngồi, cảm thấy đầu óc quay cuồng khi Dawson lấy cái hộp đựng tro cốt của Tuck từ chiếc xe anh thuê sang. Anh chèn nó vào trong khoảng trống phía sau ghế lái, cùng với cái áo khoác của anh, trước khi lên xe. Sau khi đã lấy các chỉ dẫn ra, Amanda cũng nhét túi xách ra đằng sau ghế.
Dawson nhấn bàn đạp rồi xoay chìa khóa, và động cơ gầm lên khởi động.
Anh đổi số xe vài lần, chiếc xe hơi rung lên. Cuối cùng, khi máy bắt đầu chạy, Dawson lùi xe ra ngoài ga ra và chậm rãi lăn bánh xuống đường cái, tránh các ổ gà. Xe chạy êm ru khi họ băng qua Oriental và rẽ và đường cao tốc im ắng.
Khi Amanda bắt đầu ổn định chỗ ngồi, cô phát hiện ra rằng qua khóe mắt, cô có thể nhìn thấy tất cả những gì cần thiết. Dawson để một tay trên vô lăng, một tư thế quen thuộc đến nhức nhối đối với cô từ những chuyến xe lang thang quen thuộc ngày xưa của họ. Đó là khoảng thời gian anh thư giãn nhất, và cô lại cảm nhận được cảm xúc đó trong anh khi anh vào số, những cơ bắp trên cánh tay căng lên rồi lại được thả lỏng.
Tóc Amada tung bay khi xe tăng tốc, cô bèn túm nó lại thành đuôi ngựa. Quá ồn nên chẳng ai nói năng gì, nhưng với cô thế lại hay. Cô hài lòng vì được trầm ngâm suy nghĩ một mình, được ở riêng với Dawson, và khi những dặm đường bắt đầu bị bỏ lại sau lưng, cô cảm thấy nỗi lo lắng ban đầu đã dần phai nhạt, thư thể đã bị cơn gió quét đi.
Dawson vẫn giữ vững tốc độ, bất chấp con đường không ngừng trải dài dằng dặc. Anh không vội, và cô cũng không. Amanda đang ở trong một chiếc xe hơi cùng người đàn ông cô từng yêu, trên hành trình đến với một mảnh đất cả hai người đều chưa từng biết đến, và cô thầm nghĩ rằng nếu là vài ngày trước đây thôi, thể nào cô cũng thấy ý tưởng này thật lố bịch. Chuyện này thật điên rồ và không thể tưởng tượng được, nhưng đồng thời lại cũng có phần thật phấn khích. Ít nhất, trong một lúc, cô không phải là người vợ, người mẹ hay con gái, và lần đầu tiên trong nhiều năm dài, cô cảm thấy gần như được tự do.
Nhưng Dawson luôn khiến cô cảm nhận theo cách đó, và khi anh thò một khuỷu tay ra ngoài cửa sổ, cô liếc nhìn anh, cố gắng nghĩ xem có bất kỳ người nào khác thậm chí chỉ nhang nhác giống anh hay không. Nỗi đau đớn và buồn bã hằn sâu quanh khóe mắt anh, và vẻ hiểu biết cũng thế, và cô nhận ra mình đang thầm băn khoăn không biết nếu là một người cha, anh sẽ thư thế nào. Một người cha tốt, cô cho là thế. Thật dễ hình dung về anh trong vai trò một người cha hăng hái ném bóng chày qua lại hàng giờ, hoặc cố gắng tết tóc cho cô con gái, cho dù có khi anh chẳng biết làm như thế nào. Cái ý tưởng ấy có một vẻ gì đó trêu ngươi đến lạ lùng và không được phép nghĩ đến.
Sau đó, khi Dawson nhìn cô, cô biết anh đang nghĩ về cô, và cô thầm nghĩ không biết anh đã làm điều tương tự trong bao nhiêu đêm trên giàn khoan. Dawson, giống như Tuck, nằm trong số những người hiếm hoi cả đời chỉ yêu một người, và sự chia cách chỉ khiến cho cảm xúc của anh càng thêm mãnh liệt.
Hai ngày trước, nhận thức này không khỏi khiến cô hoang mang bối rối, nhưng giờ cô đã hiểu rằng, với Dawson, không còn lựa chọn nào khác. Xét cho cùng, bao giờ cũng vậy, tình yêu luôn bộc lộ nhiều điều về những người yêu hơn là về những người được yêu.
Một cơn gió phương Nam thổi lại, mang theo mùi nước biển, và Amanda nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân. Cuối cùng, khi họ ra đến vùng ngoại vi Vandemere, Dawson mở các tờ chỉ dẫn Amanda đã đưa cho anh và liếc mắt qua một lượt rồi gật gù.
Vandemere là một ngôi làng nhỏ chứ chẳng phải là thị trấn, chỉ có tầm vài trăm người cư ngụ. Cô nhìn thấy những ngôi nhà rải rác cách xa đường cái, một cửa hàng tạp hóa nhỏ phía trước chỉ có một cây xăng. Vài phút sau, Dawson rẽ vào một lối xe chạy bằng đường đất hằn vết lún bánh xe bên đường cao tốc. Cô không biết anh nhìn ra nó bằng cách nào - cỏ mọc cao gần như khiến nó biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn từ đường cao tốc - và họ bắt đầu lăn bánh tiến về phía trước, cẩn trọng rẽ qua hết góc cua này sang góc cua khác, men theo những thân cây đổ đã bị bao quật ngã và bám theo những đường nét quang cảnh đang dần dần êm ái hiện ra trước mắt. Động cơ xe, lúc ở trên đường cao tốc ầm ĩ là thế, giường như đã lắng hoàn toàn, đắm chìm trong khung cảnh choáng ngợp bao bọc họ từ tứ phía. Đường xe chạy càng lúc càng hẹp dần, những cành cây sà thấp phủ kín địa y sạt qua thân xe. Đỗ quyên, với những bông hoa đang tàn tự do mọc tràn lan, ganh đua với thảm đậu dưới ánh mặt trời, che khuất tầm nhìn từ cả hai phía.
Dawson cúi người xuống sát vô lăng hơn, vừa điều chỉnh tay lái vừa nhích lên từng phân một, cố gắng không cào xước lớp sơn xe. Trên đầu họ, vầng mặt trời chìm khuất sau một đám mây, làm cho thế giới xanh tươi xung quanh họ trở nên trầm mặc.
Con đường xe chạy trải rộng hơn mỗi khi họ vòng qua hết khúc quanh này đến khúc quanh khác. “Điên quá,” cô nói. “Anh có chắc là chúng ta đang đi đúng đường không đấy?”
“Theo như bản đồ thì chỗ đấy đây rồi.”
“Sao lại cách xa đường cái thế?”
Dawson nhún vai, cũng hoang mang chẳng kém gì cô, nhưng sau khi vòng qua khúc quanh cuối cùng, anh phanh xe lại theo bản năng, và cả hai người đột ngột nhận ra câu trả lời.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em