Chương 11
ohn cảm thấy như vừa bị đánh. Không khí trở nên ngột ngạt, và khuôn mặt Damien không hề biểu hiện chút ác ý nào. "Em có quen tiêu thư Arabella," anh cuối cùng cũng xác nhận. Anh cảm thấy buồn vui lẫn lộn với thực tế là giọng anh nghe có vẻ gần như bình thường. "Tuyệt làm sao." Damien nói nhẹ nhàng.
"Cô ấy sẽ có mặt ở bữa tiệc tối nay." "Em sẽ rất vui nếu được làm quen lại với cô ấy." "Tốt. Anh sẽ để em lại đây. Lightbody sẽ chỉ phòng cho em. Anh sẽ quay lại sau để thông báo chi tiết với em về buổi tối nay." Damien mỉm cười ôn tồn và rời khỏi phòng. Người quản gia bước vào, nhanh chóng và lặng lẽ thông báo với John đồ đạc của anh đã được đưa tới căn phòng dành cho khách ở tầng trên.
Vẫn còn bàng hoàng, John theo người quản gia đến phòng mình, nơi anh tiếp tục nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, và để cho cơn giận lan tỏa khắp cơ thể. Anh trai anh? Anh trai anh? Anh chưa bao giờ mơ được là Belle lại là người độc ác đến vậy. Anh sẽ gạt cô khỏi tâm trí; anh còn hơn cả thất vọng, và cô rõ ràng là không xứng đáng với nó.
Anh đã thất bại. Mỗi khi anh cố gắng nghĩ đến đồ ăn hoặc ngựa hoặc bất cứ thứ gì tầm thường, một mái tóc vàng quen thuộc và nụ cười rạng rỡ lại chen vào. Và rồi, nụ cười đó tan đi thành một nụ cười mỉa mai khi anh trông thấy cô nhảy lên mừng rỡ với anh trai anh. Chết tiệt người phụ nữ đó! Đã đến lúc để chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc, John mặc vào bộ đồ hoàn toàn màu đen và chỉ làm nổi bật màu trắng của chiếc áo sơ mi và chiếc cà vạt.
Anh và anh trai trò chuyện lịch sự trong khi di chuyển, nhưng John đang quá bận tâm bởi những suy nghĩ về Belle để có thể chú ý nhiều đến Damien. Anh không đổ lỗ cho anh trai khi bị cô thu hút; anh đã quá quen thuộc với sự quyến rũ của cô. Tuy nhiên, anh đang rất giận Belle khi cố tình tìm ra cách trả thù độc ác như vậy với anh.
Khi họ đến biệt thự của gia đình Forthrigh, John để người quản gia cởi áo khoác ngoài của anh và ngay lập tức quét mắt tìm Belle. Cô đang đứng trong góc, sôi nổi nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, đẹp trai với mái tóc và đôi mắt tối màu. Cô chắc hẳn đã rất bận rộn trong hai tuần kể từ cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ, anh cay đắng nghĩ.
Sự chú ý của Damien ngay lập tức dừng lại ở một người bạn của anh ta, và kể từ lúc bà chủ nhà của họ không thấy đâu, John cố gắng để tránh xa, việc giới thiệu sẽ phiền phức. Anh tiến về phía Belle, giữ sự giận dữ của bản thân trong vòng kiểm soát. Khi anh đứng ngay sau cô, anh lên tiếng.
"Chào buổi tối, tiểu thư Arabella." không hoàn toàn tin tưởng bản thân để nói bất kỳ điều gì hơn thế. Belle xoay vòng vòng, quá vui mừng khi thấy anh để nhận thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của anh. "John!" cô nói không kịp thở, đôi mắt cô sáng lên hạnh phúc không che giấu. "Thật bất ngờ làm sao." Anh đã đến.
Anh đã đến. Nhẹ nhõm và vui mừng chảy qua cô, và được thay thế bằng sự phấn khích. Chết tiệt, cô đã không mặc chiếc váy xanh táo bạo kia. Cô chưa từng mơ đến việc anh sẽ tới nhanh đến vậy. "Phải không?" Belle chớp mắt. "Xin lỗi?" "Có lẽ em nên giới thiệu anh với bạn em." John không muốn gì hơn là được nói chuyện riêng với cô, nhưng anh nhận thấy không cách nào để lờ đi người đàn ông đang đứng cạnh cô.
"Ồ, tất nhiên," Belle nói vấp váp. "Ngài Blackwood, đây là bạn tốt của tôi, ngài William Dunford." Dunford mỉm cười với cô theo cái cách quá thân tình đối với khẩu vị của John. "Không nghĩ là em biết tên thánh của anh đâu, Belle," anh trêu chọc. Một sự bứt phá mới của sự ghen tuông chảy qua John trước sự thân tình của Belle và Dunford.
Tuy vậy, anh vẫn tự động đưa tay mình ra. Dunford lắc nhẹ và thì thầm một lời chào lịch sự và rồi cáo từ. Tuy vậy, một khi Dunford đã rời đi, John để cho cảm xúc thật sự của bản thân bột phát. Belle thở hổn hển và thật sự lùi lại khỏi sự giận dữ tuyệt đối cô nhìn thấy đang tỏa ra từ đôi mắt anh.
"John, có chuyện gì sao?" "Sao em có thể làm thế, Belle?" anh phì ra "Sao em có thể?" Cô chớp mắt. Cô đã mong đợi chút ghen tuông, không phải cơn thinh nộ này. "Sao em có thể gì cơ?" "Đừng có tỏ ra vô tội. Không hợp với em đâu." "Anh đang nói gì thế?" Belle lặp lại, giọng cô căng thẳng.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Và rồi, cô nhớ lại lời nói dối của Emma đã nói với anh để mang anh đến London. Có lẽ anh đã nghĩ rằng cô và Dunford... "Là về Dunford đúng không?" cô hỏi nhanh. "Bởi vì nếu vậy, thì không có gì phải lo lắng cả. Anh ấy là một người bạn cũ của em, đó là tất cả.
Anh ấy cũng là bạn tốt nhất của Alex." "Chuyện này không phải về anh ta," John rít lên. "Là về anh trai tôi." "Ai cơ?" "Anh trai tôi." "Anh trai anh?" John gật đầu nhát gừng. "Em thậm chí còn không biết anh trai anh." "Nếu em giữ những lời nói dối của mình, Belle, em sẽ vấp đấy.
Và tin tôi đi, tôi không định ở quanh để tóm lấy em khi em ngã đâu." Belle nuốt xuống. "Em nghĩ rằng chúng ta tốt hơn là nên tiếp tục cuộc trò chuyện này một cách riêng tư." Đầu ngẩng cao, cô bước ra khỏi phòng về phía ban công. Khi cô đã đến nơi, sự bối rối của cô biến thành cơn giận dữ, và khi cô quay lại nhìn anh, đôi mắt cô chớp lên ánh nhìn dữ dội.
"Được rồi, thưa ngài Blackwood. Bây giờ chúng ta không còn khán giả nữa, có vẻ như anh có điều gì đó vụn vặt cần nói với tôi." "Em đang ở vị trí không thể yêu cầu điều gì cả, thưa tiểu thư." "Tôi đảm bảo với anh, tôi không hề nhận thức được bất kỳ vấn đề gì trong hành vi của mình." John sôi lên.
Anh muốn túm lấy vai cô và lắc. Lắc cô và lắc cô và lắc cô và rồi anh... Ôi Chúa ơi, anh muốn hôn cô. Nhưng John không có thói quen hôn mọi người trong cơn giận dữ, vậy nên anh đơn giản chỉ nhìn chằm chằm xuống cô và lên tiếng. "Tôi nhận ra là hành vi của em không phải luôn hoàn hảo, nhưng thao túng anh trai tôi là một việc rất nhỏ nhen và trẻ con.
Chưa kể đến thật kinh tởm - anh ấy gần gấp đôi tuổi em." Belle vẫn không chắc chính xác anh đang nói về chuyện gì, nhưng cô không có tâm trạng để nghe anh giải thích bất kỳ lời nào vậy nên cô hếch cằm lên và trả lời. "Phụ nữ kết hôn với đàn ông lớn tuổi khá là phổ biến.
Tôi tin rằng phụ nữ sẽ trưởng thành nhanh hơn, và vì thế chúng tôi sẽ tìm những người đàn ông đứng tuổi, hơn là những đứa trẻ tám đến mười tuổi." - cô nói chua cay - "khó chiều và trẻ con." "Em đang gọi tôi là trẻ con và khó chiều?" Giọng anh nhỏ và nghiêm túc. "Tôi không biết.
Tôi đã nói thế sao? Giờ thì, anh phải thứ lỗi cho tôi, tôi thấy cuộc trò chuyện này cực kỳ trẻ con và khó chịu, và tôi có cách tốt hơn để sử dụng thời gian của mình." John bắt lấy cô và siết chặt. "Tôi không thứ lỗi cho em, cảm ơn rất nhiều, và tôi không thấy cách nào tốt hơn để sử dụng thời gian của tôi.
Tôi có một câu hỏi cho em, và tôi muốn câu trả lời." Anh dừng lại, sự im lặng của anh buộc Belle phải nhìn vào mắt anh. "Em luôn cố tình nhẫn tâm thế này sao?" Belle giật cánh tay cô. "Tôi sẽ tát anh," cô rít lên. "Nhưng tôi e rằng má anh có thể gây ô nhiễm cho bàn tay tôi." "Tôi chắc rằng em sẽ hạnh phúc khi biết rằng em đã làm tổn thương tôi.
Nhưng, tiểu thư của tôi, nó chỉ trong một phút thôi. Bởi vì sau đó tôi nhận ra rằng tôi không hề muốn bất kỳ người phụ nữ nào đã chịu hạ mình với anh trai tôi chỉ để trả thù tôi." Belle cuối cùng cũng thể hiện sự bực tức của mình. "Lần cuối này, John, tôi không hề biết ai là anh trai của anh." "Phải rồi, thú vị làm sao, bởi vì anh ấy biết em." "Rất nhiều người biết tôi là ai." John ghé mặt gần hơn với cô.
"Anh ấy đang suy nghĩ về việc kết hôn với em." "Cái gì?" "Em nghe tôi nói rồi đấy." Belle chớp mắt ngạc nhiên và sự giận dữ cũng tiêu tan bởi sự lộn xộn trong thời điểm này. "À, em cho rằng vài người đã nghĩ đến chuyện kết hôn với em," cô suy tư nói. "Nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả họ đều đã hỏi em.
Và chắc chắn nó không có nghĩa là em đáp lại tình cảm của họ." Trong khoảnh khắc John đã muốn tin cô nhưng rồi anh nhớ lại những lời Emma nói. Cô đang nghĩ đến việc kết hôn... Một bá tước, tôi nghĩ... Trên thực tế, cô ấy đã nói rằng anh ta nhắc cô nhớ về anh. "Đừng có cố gắng thay đổi chủ đề, cô bé." Anh cảnh cáo.
"Cô bé? Cô bé! Đồ đáng nguyền rủa. Tôi nghĩ là tôi sẽ tát anh!" Belle giơ tay lên nhưng John bắt lấy nó dễ dàng. "Em không có bản năng như anh, Belle," anh nói ngọt ngào. "Em không bao giờ có thể giành được chiến thắng trong trận chiến giữa chúng ta đâu." Giọng chiếu cố của anh như tia lửa châm ngòi cho sự tức tối của Belle trở thành cơn giận dữ.
"Để tôi nói cho anh một hai điều, thưa ngài Blackwood,"cô nổ tung, giật tay khỏi anh. "Thứ nhất, tôi không biết ai là anh trai anh, và thứ hai, ngay cả khi tôi muốn kết hôn với anh ta, tôi không thấy có bất kỳ chuyện gì phải làm với anh, bởi anh đã nói rất rõ ràng là anh không muốn gì ở tôi cả.
Thứ ba, tôi nhận thấy không có lý do nào tôi lại phải giải thích hành động của tôi với anh. Vậy nên, thứ tư - " "Dừng ở ba thôi, Belle," anh mỉm cười. "Em đang làm tôi mất hứng đấy." Belle bắn cho anh nụ cười mỉa mai tốt nhất của cô và giơ tay lên như thể cô sẽ cố gắng tát anh một lần nữa.
Anh đang hoàn toàn chú ý đến cô, cô giẫm mạnh chân lên chân anh. John thậm chí còn không nhăn mặt. Cô không nghĩ rằng anh sẽ; đôi déo đế mềm của cô không được làm từ chất liệu thật sự cứng cáp. Tuy nhiên, tinh thần cô phấn chấn hơn bởi chiến thắng nho nhỏ, và cô chế giễu, "bản năng của anh đang thui chột kìa, John." "Nếu em muốn gây được thiệt hại thực sự, thì cần một đôi giày cứng cáp, Belle.
Và chúng có thể giúp em khỏi những vết rộp trong lần tới em muốn đi dạo loanh quanh." Belle nuốt nước bọt khi cô nhớ lại cái cách John đã nhẹ nhàng chăm sóc chân cô. Thật khó để nhận ra người đàn ông dịu dàng đó với người đang mỉa mai xúc phạm đứng trước mặt cô bây giờ.
Với một tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn, cô nhìn thẳng vào mắt anh và lên tiếng. "Tôi muốn quay trở lại bữa tiệc. Vậy nên anh vui lòng bước sang một bên..." John không nhúc nhích. "Em đang nghĩ đến việc kết hôn với ai?" Belle rên rỉ với chính mình khi những lời nói dối của cô quay lại ám ảnh cô.
"Không phải việc của anh," cô cáu kỉnh. "Tôi nói, em đang nghĩ đến việc kết hôn với ai?" "Và tôi đã nói, đó không phải việc của anh." John nghiêng người về phía trước. "Bá tước Westborough không có bất kỳ cơ hội nào sao?" Mắt Belle nheo lại. "Anh ta là anh trai anh sao?" Cô thật sự không biết họ có liên quan.
Không ai có thể giả vờ biểu hiện đó. Nhưng John muốn chắc chắn hoàn toàn, và vậy nên, anh nói. "Tên anh ấy không gợi cho em chút manh mối nào sao?" "Tôi mới gặp anh ấy tuần trước. Tôi không biết tên họ của anh ta. Anh ấy chỉ đơn giản giới thiệu với tôi là Bá tước Westborough. Và trước khi anh buộc tôi tôi với bất kỳ tội danh ghê tởm nào khác, để tôi nói cho anh nghe tôi chỉ biết cha anh là một bác tước bởi vì Alex đã nói cho tôi.
Tôi không biết đó là ai." John không nói bất kỳ điều gì, chỉ đứng đó lặng lẽ đánh giá cô. Belle thấy hành động của anh cực kỳ khó chịu và nói. "Vì anh đã đề cập đến, anh ấy trông khá giống anh. Đẹp trai hơn một chút, có lẽ vậy, và anh ấy không khập khiễng." John lờ đi lời xúc phạm của cô, chấp nhận như nó vốn thế: vô thức chấp nhận như một con vật bị thương.
"Em thật sự không biết anh ấy là anh trai tôi?" "Không! Em thề đấy!" Và rồi Belle cảm thấy như thể cô đang hành động như thể cô đang cầu xin sự tha thứ của anh khi mà cô chẳng làm điều gì sai cả, vì vậy cô nói, "Nhưng điều đó cũng không thay đổi bất kỳ kế hoạch nào của tôi." "Kế hoạch? Kết hôn với anh ấy?" "Tôi sẽ thông báo cho anh khi nào tôi thấy phù hợp." Tôi hy vọng tôi sẽ tự thông báo cho mình kế hoạch của bản thân khi nào tôi thấy phù hợp, Belle thầm nghĩ, bởi vì tôi không có bất kỳ ý tưởng nào rằng tôi đã nghĩ cái gì.
John siết tay lên vai cô. "Em đang lên kế hoạch kế hôn với ai?" "Em không nói." "Em nói như đứa trẻ ba tuổi ấy." "Anh khiến em như thế đấy." "Anh sẽ chỉ yêu cầu em nói lại một lần nữa," John cảnh báo nhẹ nhàng, khuôn mặt gần hơn về phía cô. "Anh không có quyền nói chuyện với em như thế này," Belle thì thầm.
"Không phải sau khi anh -" "Vì Chúa, Belle, đừng có ném điều đó vào mặt anh nữa. Anh thừa nhận anh đã cư xử thật tồi tệ. Nhưng anh cần phải biết. Em không hiểu sao? Anh cần phải biết!" Đôi mắt John sáng rực bởi đam mê. "Em đang lên kế hoạch kết hôn với ai?" Belle trông thấy sự tuyệt vọng trên gương mặt anh và quyết tâm của cô tan vỡ.
"Không ai cả!" cô bật ra. "Không ai cả! Đó là một lời nói dối! Chỉ là một lời nói dối để anh phải đến London bởi vì em nhớ anh." Nắm tay John nơi lỏng vì ngạc nhiên, và cô nhanh chóng lùi lại quay lưng về phía anh. "Bây giờ em hoàn toàn cảm thấy nhục nhã. Em hy vọng anh thấy hài lòng." John há hốc miệng nhìn chằm chằm phía sau cô khi những lời cô nói chìm xuống.
Cô vẫn quan tâm đến anh. Sự nhận thức dâng lên khiến tim anh đau nhói. Tuy vậy, anh không cho đây là thời điểm để đánh giá cao sự tra tấn cô đã khiến anh trải qua, và anh hoàn toàn có ý định nói điều đó với cô. "Anh không thích bị thao túng," anh thấp giọng nói. Belle quay lại, hoàn toàn giận dữ.
"Anh không thích bị thao túng? Đó là tất cả những gì anh có thể nói? Anh không thích bị thao túng. Tốt thôi, để em nói cho anh vài điều. Em không thích bị sỉ nhục. Và em thấy hành vi của anh là cực kỳ xúc phạm." Cô lướt qua anh, lưng thẳng băng, và đầu cô ngẩng cao với phẩm giá mà cô không hề cảm thấy.
John vẫn còn choáng váng bởi lời thú nhận không thể tin được khi cô bị túm lại bất ngờ bởi anh, và anh chỉ đủ nắm lấy ngón tay cô khi anh cố gắng ngăn cô lại. "Belle," anh nói, giọng anh tả tơi bởi xúc động. "Làm ơn đừng đi." Belle có thể dễ dàng rời khỏi ban công; tay anh đang giữ lấy cô khá lỏng lẻo.
Nhưng có điều gì đó trong giọng nói khàn khàn của anh buộc cô phải quay lại, và một khi cô làm vậy, cô mê mẩn bởi sự khao khát mãnh liệt trong đôi mắt anh. Miệng cô khô lại, và cô quên mất làm sao để thở. Cô không biết cô đã đứng đó bao lâu, cái nhìn của cô bị nắm giữ bởi người đàn ông vô cùng có ý nghĩa với cô.
"John," cô thì thầm. "Em không biết anh muốn gì." "Anh muốn em." Lời anh nói treo lơ lửng trong không trung khi trái tim Belle cầu xin trí óc để cho bản thân mình tin anh. Anh có ý gì - anh muốn cô. Anh chỉ muốn chạm vào cô, hôn cô? Cô biết anh bị cô thu hút mạnh mẽ; anh chưa bao giờ từng che giấu điều đó, cũng như những cảm nhận rõ ràng của cô theo cùng một cách.
Hay anh muốn có cô trong cuộc đời anh? Như bạn anh, người đồng hành, hay thậm chí là vợ anh. Belle sợ phải hỏi. Anh đã khiến trái tim cô tan vỡ một lần; cô không muốn để anh làm vậy thêm lần nữa. John trông thấy sự do dự trong đôi mắt xanh của cô và cảm thấy chán ghét bản thân vì đã khiến cô trở nên thận trọng như vậy.
Đã đến lúc nói với cô anh quan tâm đến cô bao nhiêu, anh biết thế. Nhưng nỗi sợ hãi ngăn anh lại, và thay vào đó anh nhẹ nhàng nói. "Anh có thể hôn em không?" Belle chậm rãi gật đầu và bước về phía trước khi John đưa tay ra và nắm lấy bàn tay kia của cô trong tay anh. Sự ngượng ngùng áp đảo đang trôi qua, và cô quay đi.
"Đừng nhìn đi." anh thì thầm, di chuyển bàn tay đến cằm cô. Anh nhẹ nhàng nghiêng mặt cô khi anh thu hẹp khoảng cách giữa họ. "Em rất, rất đẹp. Và vô cùng tử tế, tốt bụng, thông minh, hài hước, và -" "Dừng lại!" Mũi anh đang tựa vào cô. "Tại sao?" "Nó quá nhiều," cô trả lời run rẩy.
"Không. Không. Nó sẽ không bao giờ là quá nhiều." Anh nghiêng mặt để môi anh có thể chải nhẹ lên môi cô, và Belle cảm thấy một cơn rùng mình phấn khích vội vã xuyên qua cơ thể. Họ tiếp tục như vậy trong cả phút, đôi môi họ chỉ vừa đủ để chạm vào nhau, cho đến khi John không thể chịu đựng thên nữa, anh ôm ghì lấy cô siết chặt.
"Ôi Chúa ơi, Belle, anh thật quá ngu ngốc," anh rên rỉ. Anh không hôn cô, chỉ ôm cô vào mình như thể bằng cách nào đó có thể in dấu lên cơ thể cô lên anh. Anh ôm cô thật chặt, hy vọng chút dịu dàng tốt đẹp của cô và sự can đảm của cô có thể truyền được vào anh. "Anh vô cùng xin lỗi.
Anh không bao giờ định làm tổn thương em," anh thì thầm rời rạc. "Đó là điều anh không bao giờ định làm." "Shhh," Belle ngắt ngang. Cô không thể chịu được khi anh đang tự tra tấn bản thân. "Chỉ cần hôn em thôi. Làm ơn. Anh biết không, em đã luôn nghĩ về nó mỗi ngày, và em - " John không cần lời giuc giã tha thiết hơn nữa, và nụ hôn này dữ dội hơn nhiều nụ hôn nhẹ nhàng lúc đầu.
Anh nuốt chửng lấy cô thèm khát, uống vào cô trong khi thì thầm những lời vô nghĩa về tình yêu và ham muốn. Bàn tay anh trượt khắp mọi nơi, và Belle muốn nói ở khắp mọi nơi, muốn anh hơn những gì cô từng tưởng tượng, hơn những gì cô có thể hiểu được. Cô lồng cả hai bàn tay vào mái tóc dày của anh, cảm thấy lạ lùng về kết cấu của nó ngay khi môi anh trượt xuống cổ cô xuôi xuống họng.
"Em không thể tin được điều này," cô rên rỉ. "Điều gì?" anh hỏi giữa những cái nhấm nháp. "Điều này. Mọi thứ. Cách anh khiến em cảm nhận. Thứ - Ô!" Belle thét lên nho nhỏ khi miệng anh trượt đến làn da nhạy cảm phía sau tai cô. "Em không thể tin được điều gì nữa?" anh hỏi một cách tinh quái.
"Rằng em muốn anh tiếp tục hôn em," cô trả lời bằng giọng như phát sốt. "Và còn một bữa tiệc vẫn đang diễn ra ở phòng bên." Những lời Belle nói tác dụng ngoài ý muốn, và với nỗ lực một cách tuyệt vời John lùi lại và chửi thề nho nhỏ. "Anh gần như quên mất," anh lẩm bẩm.
"Ai đó có thể phát hiện ra chúng ta bất kỳ lúc nào." Belle cảm thấy lạnh lẽo đến khó tin khi không còn vòng tay anh bao quanh cô, và cô không thể ngăn mình xích lại gần anh. "Làm ơn," cô thì thầm. "Em đã rất nhớ anh." Cô là một sự cám dỗ mạnh mẽ, nhưng John cố gắng kiểm soát. "Anh không định tới London để hủy hoại danh tiếng của em." "Ước gì anh đã làm vậy," cô thì thầm dưới hơi thở.
"Thứ lỗi cho anh?" "Không có gì." "Chúng ta sẽ phải quay lại một cách riêng biệt." Belle mỉm cười trước sự lo lắng của John. "Đừng lo. Em chắc chắn là Dunford sẽ bao che tốt cho chúng ta." Với cái nhướn mày của John, cô nói thêm, "Em đã kể cho anh ấy nghe một chút về anh." Anh bắn cho cô một cái nhìn khiến cô phải tiếp tục giải thích, "Chỉ một chút thôi, vậy nên, không cẩn lo lắng em đã xô đổ tất cả bí mật của anh đâu." John nuốt xuốt tất cả những tội lỗi đang sôi sục bên trong anh.
Cô không biết bí mật lớn nhất của anh, và anh cuối cùng sẽ phải nói cho cô. Nhưng không phải bây giờ. Anh sẽ không phải nói với cô bây giờ. "Tóc em rối quá," thay vào đó anh nói. "Em có lẽ sẽ phải làm gì đó với nó. Anh sẽ quay lại bữa tiệc trước. Anh chắc rằng anh trai anh đang tìm anh." Belle gật đầu, và cùng nhau họ bước vào hành lang mờ tối.
Tuy nhiên, trước khi chia tay, cô nắm lấy tay anh. "John," cô nói nhẹ nhàng. "Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Em cần phải biết." "Chuyện gì sẽ xảy ra?" anh lặp lại với một nụ cười vui vẻ. "Sao nào, anh sẽ tán tỉnh em. Đó không phải là những gì sẽ xảy ra tiếp theo sao?" Cô trả lời anh bằng một nụ cười và chạy đi.
Khi John trở lại phòng khách, anh không ngạc nhiên khi thấy anh trai đang nhìn anh với vẻ tò mò. "Em đã biến đi đâu vậy?" Damien hỏi. "Chỉ đi hít thở chút không khí trong lành thôi." Nếu Damien có lưu ý thấy tiểu thư Arabella cũng đã rời phòng một lúc, anh cũng không đề cập đến. "Sao anh không giới thiệu em với một vài người bạn của anh đi?" John đề nghị.
Damien gật đầu lịch sự. Lúc nào đó trong lúc anh bận giới thiệu John, Belle đã xuất hiện trở lại và tiến thẳng tới chỗ Dunford. "Đó là một sự tẩu thoát," anh nói với một nụ cười toe toét. Belle đỏ mặt. "Không có ai để ý, phải không?" Dunford lắc đầu. "Anh không nghĩ vậy.
Anh chỉ để mắt đến em một chút trong trường hợp em cần giải cứu. Tuy nhiên, trong tương lai, anh sẽ giữ những cuộc hẹn của anh dưới năm phút nếu anh là em." "Trời ơi. Em đã làm, à, đi bao lâu?" "Lâu hơn em dự tính, anh chắc chắn thế. Anh đã nói rằng em muốn sửa sang gì đó trên váy áo.
Tất cả các quý bà đều tỏ vẻ cảm thông." "Anh thật vô giá, Dunford." Belle cười toe toét. "À, cô đây rồi, tiểu thư Arabella." Belle quay lại nhìn ngài Westborough đang tiến về phía mình. John đi bên cạnh, một nụ cười hiểu biết nở trên mặt anh. "Thật vui khi gặp lại ngài, thưa ngài." cô thì thầm lịch sự.
"Và tôi tin là cô đã gặp em trai tôi," Damien thêm vào. "Ngài Blackwood." "Vâng, tất nhiên. Chúng tôi có quen." Belle nhăn mặt trước những lời vừa thốt ra và từ chối nhìn vào John, chắc chắn cô sẽ được thưởng một nụ cười quỷ quyệt. Tuy nhiên, cô được cứu, từ bất kỳ cuộc đối thoại nào sắp trở nên lúng túng bởi sự xuất hiện của bà chủ nhà, phu nhân Forthright.
"Ah, Westborough," bà ta the thé. "Tôi không thấy anh tới. Và tiểu thư Arabella, luôn thật vui khi gặp cô." Belle mỉm cười và nhún gối chào lịch sự. "Và chắc hẳn đây là em trai ngài." Phu nhân Forthright nói tiếp. Damien gật đầu và giới thiệu họ. Và rồi anh trông thấy một người bạn khác và xin cáo lỗi, để lại John và Belle dưới nanh vuốt của bà chủ nhà không mấy dịu dàng của họ.
"Ngài Blackwood? Một tước hiệu, phải không?" Bà ta hỏi. "Hmmm. Tôi không biết tước hiệu này." Bên trong Belle đang kiềm chế cơn giận. Phu nhân Forthright luôn là một người đàn bà lắm lời cố gắng bù đắp sự thiếu tự tin của bản thân bằng cách xúc phạm người khác. "Đó là một tước hiệu tương đối mới, thưa bà." John nói, vẻ mặt bình thản.
"Thế nào được gọi là 'tương đối mới'?" Bà ta mỉm cười rụt rè trước trò đùa nho nhỏ của mình và sau đó nhìn sang Belle để xem cô có khinh thường người mới này trong hàng ngũ của họ hay không. Belle đáp lại bà ta bằng cái cau mày tăng dần khi cô nhận ra căn phòng đang trở nên yên lặng hơn trong những giây cuối cùng.
Lạy Chúa, không ai có bất kỳ chuyện gì để làm hơn là nghe những lời lải nhải ngớ ngẩn của phu nhân Forthright sao? Và Damien đi đâu rồi? Anh ta không bảo vệ em trai mình sao? "Vài năm trước," John trả lời lặng lẽ. "Tôi đã được vinh danh trong quân đội." "Tôi hiểu rồi." Phu nhân Forthright thu vai và đứng thẳng lại, nhướn lông mày với khán giả của bà ta.
"À, tôi chắc chắn rằng anh đã rất dũng cảm, nhưng tôi không thể liều lĩnh chấp nhận tước hiệu này. Nó sẽ khiến tước hiệu quý tộc trở nên - chúng ta nên gọi là gì nhỉ - quá bừa bãi." "Ngài Blackwood là con trai một bá tước," Belle nói khẽ. "Ồ, tôi không có ý chê bôi dòng máu của anh ta," bà chủ nhà trả lời.
"Nhưng chúng ta không phải giống như người Nga đã phong tước hiệu cho tất cả mọi người. Cô không biết rằng nếu một người Nga là công tước, tất cả con cái ông ta cũng là công tước sao? Rồi thì cả đất nước tràn ngập những công tước, nó sẽ gây nên tình trạng hỗn loạn. Nhớ lấy lời tôi - đất nước đó sẽ sụp đổ, và nó là bởi vì tất cả những tên công tước đó." "Một giả thuyết thật thú vị," Belle nói, giọng băng giá.
Phu nhân Forthright dường như không nhận thấy sự kích động của Belle. "Tôi thấy những tước hiệu mới thật vụng về, phải không?" Belle nghe thấy những hơi thở xung quanh cô khi tất cả những kẻ tọc mạch xung quanh chờ đợi cô trả lời. Damien đang lững thững bước về bên cạnh cô, và cô cho anh ta một nụ cười căng thẳng.
"Tôi xin lỗi, phu nhân Forthright," cô nói ngọt ngào. "Tôi sợ là tôi không thể đồng ý với bà. Chồng bà là tử tước Forthright đời thứ năm phải không?" "Thứ sáu," bà ta trả lời mạnh mẽ. "Và cha tôi là bác tước Windemere đời thứ tám." "Tôi có thấy," Belle nói chậm rãi. "Vậy thì họ chẳng phải làm bất cứ điều gì để kiếm được cái tước hiệu đó ngoại trừ việc được sinh ra?" "Tôi chắc chắn là tôi đã hiểu sai ý cô rồi, tiểu thư Arabella.
Và có thể tôi phải nhắc nhở cô rằng gia đình bá tước của cô đã trải qua bảy thế kỷ rồi chăng?" "Ồ không, tôi đảm bảo với bà rằng tôi cũng nhận thức được thực tế đó, thưa bà Forthright. Và chúng tôi coi tước hiệu bá tước đó như sự danh dự quan trọng trong gia đình. Nhưng cha tôi là một người đàn ông tốt bởi vì ông đúng là một người đàn ông chân chính, không phải vì ông sở hữu một tước hiệu lâu đời.
Và cũng như với ngài Blackwood đây, tôi thấy tước hiệu của anh ấy vô cùng hấp dẫn bởi vì nó đại diện cho sự cao quý của người đàn ông đang đứng trước mặt bà, không phải của một vị tổ tiên đã chết từ lâu." "Nói hay lắm, tiểu thư Arabella, đặc biệt là đối với một người rõ ràng là đang tận hưởng tất cả đặc quyền trong địa vị của mình.
Nhưng không hoàn toàn thích hợp đối với một quý cô được nuôi dạy tử tế. Cô đang trở nên quá bừa bãi rồi đấy." "Ít nhất là! Một lời khen ngợi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy một lời khen nào từ đôi môi bà. Giờ thì nếu bà thứ lỗi, tôi đang dần cảm thấy mệt mỏi với bữa tiệc này." Belle cố tình quay lưng lại với bà chủ nhà, nhận thức rõ vụ bê bối từ cách cư xử đáng xấu hổ cô đã tạo ra.
"John, thật vui được gặp lại anh. Tôi hy vọng anh có thể sớm đến thăm tôi, nhưng tôi phải đi tìm Dunford và để anh ấy hộ tống về nhà. Chào tạm biệt!" Và trong khi anh vẫn đang lảo đảo từ sự bảo vệ đầy nồng nhiệt của cô, cô tặng anh nụ cười rạng rỡ nhất và đi lướt qua anh.
Anh quay lại đối mặt với phu nhân Forthright đang tức xì khói, bà ta chỉ đơn giản là đang cực kỳ bất mãn và hối hả rời đi. John không thể ngừng được. Anh bắt đầu cười lớn.... Tối muộn hôm đó, trong khi anh em Blackwood lên đường về nhà, Damien quay lại với chủ đề tình bạn của Belle và John.
"Anh không nhận ra em và tiểu thư Arabella quen biết nhau tốt đến vậy," anh nói với một cái cau mày. Một bên miệng John mím lại trong một nụ cười gượng gạo. "Cô ấy cũng nói là bọn em có quen biết, phải không?" "Sự bảo vệ đầy nồng nhiệt của cô ấy cho địa vị của em đã chỉ ra rằng hai người đã khá thân thiết." "À, cũng khá thân." Damien buông rơi chủ đề đó trong vài phút, nhưng cuối cùng sự tò mò cũng thắng thế.
"Em có định tán tỉnh cô ấy không?" "Em đã nói đủ về phụ nữ trong câu hỏi rồi." "Anh hiểu." John thở dài. Anh đang cư xử khá gắt gỏng với anh trai, và Damien thật sự không đáng bị đối xử vậy. "Em xin lỗi nếu điều này làm sai lệch các kế hoạch của anh. Em đảm bảo với anh em không biết anh có ý định với Belle trước khi em đến.
Nếu anh muốn biết, thì cô ấy chính là lý do em đến thành phố lần này." Damien chậm rãi cân nhắc. "Anh sẽ không nói là anh có chút cảm giác nào với cô ấy. Anh chỉ nghĩ là cô ấy sẽ trở thành một người vợ tốt." John nhìn anh một cách hiếu kỳ. Anh tự hỏi có bao giờ anh trai anh để cho cảm xúc của anh ta vượt quá giữa sự đánh giá cao hoặc có hơi không thích.
"Tuy nhiên, rõ ràng là," Damien tiếp tục, "bọn anh sẽ không thật hợp nhau. Cô ấy rõ ràng là xinh đẹp tuyệt vời, chắc chắn vậy, nhưng anh không thể có một người vợ vượt ra khỏi những phép tắc cư xử căn bản như vậy nơi công cộng." John giật giật môi. "Chắc chắn là anh cũng sẽ không thấy ghen tị với tước hiệu của em đâu." "Tất nhiên là không." Damien trông như bị sỉ nhục bởi lời cáo buộc đó.
"Em giành được tước hiệu đó. Và cha chúng ta đã từng là, dĩ nhiên, một bá tước. Nhưng em phải thừa nhận, có quá nhiều dân thường đã luồn lách để có thể đứng trong tầng lơp quý tộc, dù là mua được hay nhờ hôn nhân. Chúa biết thứ gì đang trở thành chúng ta." "Belle thích đọc," John thốt ra, chỉ để hoàn toàn chắc chắn rằng sự quan tâm của anh trai anh với cô không được nhen nhóm thêm nữa.
"Cô ấy đã đọc toàn bộ các tác phẩm của Shakespeare." Damien lắc đầu. "Anh không thể tưởng tượng được anh đã nghĩ gì. Những người phụ nữ có học thức có thể là một mối phiền toán, không quan trọng họ đẹp đến đâu. Họ đang trở nên quá đòi hỏi." John mỉm cười. "Vậy là cô ấy sẽ không thể được," Damien tiếp tục.
"Nhưng em nên cố gắng với cô ấy nếu em muốn. Tóm được cô ấy sẽ rất tuyệt vời cho một người đàn ông ở địa vị như em. Dù anh phải cảnh báo, cha mẹ cô ấy có lẽ sẽ không chấp nhận đâu. Anh nghĩ rằng cô ấy có thể cưới được một công tước nếu cô ấy muốn." "Em cũng hình dung là vậy," John thì thầm.
"Nếu, tất nhiên, đó là những gì cô ấy muốn." Cỗ xe dừng lại phía trước ngôi nhà của Damien trong thành phố. Khi họ bước vào sảnh chính, Lighbody chào đón họ với một tin nhắn ông nói rất rõ là được gửi cho ngài Blackwood. Tò mò, John mở tờ giấy ra. Tao đang ở London. John cau mày khi nhớ lại hai lời nhắn tương tự anh đã nhận được vài tuần trước.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)