Chương 11
ở cửa để chết.” Tấm bảng nhỏ quay ra trước và được gắn lên trên một cái móc dính vào cánh cửa ra vào, đung đưa và phía trên có tiếng kêu loong coong. Một bộ xương nhỏ làm bằng những ống sắt được treo như một cái chuông bé tí đang phát ra những nốt nhạc u buồn của bản kinh cầu siêu. Lucrèce liền quay lại và phát hiện một khách hàng nhỏ tuổi đang bước vào:
- Này cháu, cháu đâu đã già. Cháu bao nhiêu tuổi? Mười hai hay mười ba?
- Mười lăm ạ! - Con bé nói dối. - Thưa cô, con muốn mua những viên kẹo tẩm độc.
- Ồ lá la, “những viên kẹo” sao? Từ từ nào. Cháu chỉ có thể lấy một viên duy nhất trong những viên kẹo chết người của bổn tiệm. Sẽ không có chuyện cháu đi phân phát chúng cho các cô bạn học cùng lớp. Cửa hiệu của cô chú không phải để tiêu diệt cả trường cấp 3 Montherlant hoặc cả trường cấp 2 Gerard de Nerval! - Lucrèce vừa nói vừa mở cái nắp to của cái hũ đầy kẹo hình cầu bằng thủy tinh. - Giống như bán đạn, cô chú chỉ bán theo viên. Ai bắn một viên vào đầu sẽ không cần viên thứ hai. Nếu ai đó muốn mua nguyên hộp đạn hẳn có một ý đồ khác trong đầu. Cô chú không bán cho những kẻ giết người. Thôi, cháu chọn một viên đi... nhưng cháu nhớ chọn cho kĩ, vì trong hũ kẹo này, chỉ có phân nửa là kẹo chết người. Luật qui định phải cho trẻ em một cơ hội.
Đứa bé gái do dự giữa những viên kẹo cao su, kẹo Mistral gói trong giấy và những viên kẹo mút Thanatos có hình nửa vỏ sò được đính một viên kẹo vị chua màu vàng, xanh lá hoặc đỏ để mút dần vì chúng sẽ từ từ dẫn đến cái chết. Phía trước cửa sổ, những gói giấy hình tổ sâu to: những túi xanh dương bất ngờ dành cho con trai, và những túi màu hồng dành cho con gái. Đứa bé gái không biết chọn gì, cuối cùng cầm lấy một viên Mistral.
- Tại sao bạn lại muốn chết? - Cậu bé Alan ngồi gần mẹ nó, đang vẽ những ông mặt trời to trên những trang giấy vở, bỗng cất tiếng hỏi.
- Vì cuộc sống không đáng để sống, - đứa con gái sàn sàn tuổi cậu con út nhà Tuvache trả lời.
- Cô luôn cố làm cho nó hiểu điều đó! - Lucrèce nói chen vào, vô cùng ngưỡng mộ cô bé khách hàng. - Này, nghe mà học hỏi nhé, - bà mẹ tiếp tục nói với đứa con trai.
Đứa học sinh tiến lại gần Alan để tâm sự:
- Mình luôn một mình chống lại tất cả, không ai hiểu mình trong thế giới tàn độc, và mẹ mình thì thật tệ hại... Bà tịch thu điện thoại di động của mình, chỉ vì mình xài quá vài giờ so với gói cước phải trả. Mà cậu nghĩ xem, có điện thoại để làm gì khi không được dùng nó để gọi điện. Mình chán lắm. Nếu mình có năm mươi giờ mình đã không xài quá... Thật ra mẹ ghen với mình vì bà không có ai để gọi, vì thế bà tìm cách trả thù trên đứa con gái mình: “Bla, bla, bli, bla, bla!... Tại sao con nói chuyện với Nadège hàng tiếng đồng hồ trên điện thoại? Con chỉ cần đi gặp con bé, nó ở đối diện nhà chúng ta.” Thế mình không có quyền được ở trong phòng sao? Phải không? - Đứa bé gái tức giận. - Tại sao mình phải đi ra ngoài? Mình không muốn thấy mặt trời, ngôi sao vớ vẩn. Mặt trời chẳng có ích gì..., - nó tiếp tục nói và quan sát hình vẽ của Alan. - Ở nhà trời quá nóng bức và không một ai có thể sống ở trong đó.
Nó đến quầy thu ngân và trả tiền viên kẹo Mistral:
- Mẹ mình không nhận thấy rằng việc mặc đồ, chải tóc, trang điểm trước khi đi chơi mất quá nhiều thời gian. Mình không muốn suốt cuộc đời phải đứng trước gương trong khi đó mình có điện thoại để gọi.
Bling, bling những nốt nhạc của khúc cầu siêu vang lên và đứa bé gái rời cửa hiệu cùng lúc bóc viên kẹo (lối thoát duy nhất cho nỗi buồn của bản thân cô). Đứa con trai út gia đình Tuvache bật dậy khỏi ghế, chạy theo sau đứa bé gái và, trên bậc thềm cửa, nó giật lấy viên kẹo và ném thẳng vào miệng. Lucrèce chạy nhanh ra từ phía sau quầy và hét lớn:
- Alan!
Nhưng nó chỉ đùa. Đứa bé vứt vào trong rãnh cống viên kẹo hẳn chết người trong khi đó bà Tuvache, mặt tái xanh, ôm chặt đứa con trai trong vòng tay: “Con làm mẹ chết vì sợ mất thôi!...” Alan, một má áp vào ngực của người sinh ra nó, mỉm cười.
- Con nghe tim của mẹ đập, mẹ ạ.
- Thế còn viên kẹo của mình thì sao?
Đứa bé gái buồn bã cảm thấy cuộc sống thật bất công nên Lucrèce giơ một tay đằng sau ra hiệu cho con bé chọn một viên kẹo khác trong hũ.
Con bé ở tuổi học sinh vồ lấy một viên Mistral và nuốt ngay lập tức.
- Sao rồi, - bà chủ Cửa hiệu Tự sát hỏi. - Cháu có bị khô miệng không? Cháu có cảm giác thạch tín đang đốt cháy cổ họng không?
- Chẳng thấy gì ngoài đường..., - đứa bé gái trả lời.
- Đúng là hôm nay không phải ngày của cháu, - Lucrèce phải thừa nhận. - Cháu hãy ghé vào lần khác nhé.
-... Trừ khi bạn đã đổi ý, - Alan tiếp lời.
- Dĩ nhiên rồi, trừ khi cháu đổi ý, - bà mẹ lặp lại một cách máy móc, vẫn còn chưa hoàn hồn. - Nhưng mình đang nói gì thế?
Trong cửa hiệu, bà đẩy đứa con trai út đang cười và đổ lỗi cho nó:
- Con đó, con cũng làm mẹ nói nhảm.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát