Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cold boy? Cool boy? Hay play boy?
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương Chap 10: Bí Mật (1)
- C
òn ngơ ngác ra đấy làm gì?! Không lẽ cậu muốn mặc bộ đồng phục hôi hám trên người mãi? - Khang Kiệt cau mày thúc giục nó.
- Nhưng...
Nó ấp úng, mặt bất giác tự chuyển sang màu đỏ. Nó nhìn Khang Kiệt, lưỡng lự vừa muốn nói lại vừa không muốn nói. Có hai lý do khiến nó phải lưỡng lự là: thứ nhất, nó đang vô cùng đói và muốn về nhà vì rất có thể bố nó đang lo lắng khi không thấy nó về, thứ hai, Khang Kiệt mở miệng ra kêu nó đi tắm, nhưng vấn đề là quần áo đâu ra? Không lẽ mặc quần áo của cô bé kia? Chắc chắn là không được rồi, cô bé kia người nhỏ thế kia, không thể nào quần áo của cô bé lại vừa với nó được.
Và trong khi nó cứ do dự như vậy, thì Khang Kiệt một lần nữa lại thể hiện cái nhìn thấu suy nghĩ của người khác, cậu lên tiếng:
- Hôm nay, bổn thiếu gia tôi đây sẽ đại ân đại đức, cho phép cậu được mặc trên người quần áo của tôi.
Nghe xong câu nói của Khang Kiệt, nó há hốc mồm, cảm tượng quai hàm cũng sắp rớt xuống.
Cái gì mà "đại ân đại đức"? Cái gì mà "cho phép"? Ai cần. Cứ như thể nó là người ham hố mấy cái thứ đó vậy, chẳng phải cậu chỉ cần để nó về nhà là xong sao? Hà cớ gì cứ giữ nó lại đây để cố tỏ ra tốt bụng, thánh thiện làm gì?
- Sao? Không muốn?
Khang Kiệt nhìn nó, nghiến răng nở nụ cười khiến nó phải rùng mình lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy thì được rồi. Tuyết Nhi, lấy quần áo cho chị này nhé!
Cơ mặt Khang Kiệt trở lại vẻ bình thường ngay khi quay qua nhìn cô bé mà cậu vừa gọi là Tuyết Nhi. À, ra Tuyết Nhi là tên cô bé đó.
Nhưng mà, Khang Kiệt vừa rồi còn mặt mũi đáng sợ khủng bố tinh thần nó, sao mà đối với Tuyết Nhi kia thì lại hiền lành, dịu dàng vậy chứ?
Không lẽ... Khang Kiệt có hứng thú với cả trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên ư? Không phải chứ? Chuyện kinh khủng như vậy cũng có thể xảy ra được sao?
Mà nó nghĩ chắc cũng có thể xảy ra với Khang Kiệt thôi, vì ai mà không biết tới cái danh hiệu play boy của cậu chứ.
Thấy cái vẻ mặt hoang mang bất bình thường, cộng thêm cái ánh mắt "đáng thương" một cách buồn cười đang chăm chăm nhìn về phía Tuyết Nhi của nó, Khang Kiệt liền dùng tay gõ vào đầu nó một cái đau điếng mà càu nhàu:
- Nè! San hô, không phải cậu đang nghĩ chuyện gì bậy bạ đó chứ? Cậu mà cứ ngẩn người ra đây, là tôi không biết cái chuyện mà cậu đang nghĩ tới có thể xảy ra với cậu không đấy.
Nói rồi Khang Kiệt nháy mắt với nó một cái, đút tay túi quần tiến về phía bếp.
Nó chợt ớn lạnh, tay chân tự động co quắp lại, ôm chặt lấy chính cơ thể mình. Trời ơi! Đây đúng là một cơn ác mộng mà nó muốn thoát ra cũng không nổi mà. TToTT
15 phút sau...
Cánh cửa phòng tắm hé mở, nó bước ra, trên người mặc bộ quần áo rộng thùng thình của Khang Kiệt.
Đầu tiên là cái áo cộc tay màu đỏ mang phong cách thể thao với hình quả bóng in lù lù mặt trước, dài đến tận lưng chừng đùi nó.
Còn phía dưới, là một cái quần ngố màu xám, đơn giản, chẳng có hình thù gì, chỉ tội, cái cạp quần quá rộng, khiến nó phải lấy tạm cái một cái dây trong phòng tắm mà chẳng biết là dây gì, dùng làm thắt lưng da, thắt chặt phần cạp quần lại.
Mặc dù quần áo rộng thùng thình vậy đó, nhưng trong mắt "ai đó", nó lại trở nên gợi cảm và xinh hơn bao giờ hết. Mái tóc ướt nhẹp mới gội đầu của nó đang nhỏ từng giọt nước xuống bả vai, thấm hết vào chiếc áo, làm lộ ra vòng một.
Khang Kiệt đưa tay lên che nửa khuôn mặt dưới, thở hắt ra một hơi, rồi tiến đến chỗ nó, gạt nó sang một bên bước vào trong phòng tắm.
Ngay sau đó, Khang Kiệt trở ra trước đôi mắt mở tròn ngơ ngác khó hiểu của nó, còn chưa hiểu cậu tính làm gì thì đột nhiên, một chiếc khăn to đùng được thả xuống đầu nó.
Nó vén khăn lên, để lộ vẻ mặt thắc mắc.
- Lau khô tóc đi. - Khang Kiệt nhìn bâng quơ, tránh nhìn đối diện trực tiệp nó.
Vừa tính bước đi, Khang Kiệt khựng người, bước chân lùi lại, đứng cạnh nó, khẽ thì thầm, kèm theo một nụ cười nhếch mép:
- Vòng một cũng không quá tệ.
Hử? "Không quá tệ"? Nó chớp mắt liên hồi, cái đầu hơi nghiêng về một bên, đơ người nhìn theo dáng của Khang Kiệt đã đang ngồi ở chiếc ghế trong bếp.
Rồi lại nhìn xuống cơ thể mình, có cố nghiền ngẫm lại câu nói của Khang Kiệt. "Vòng một" sao? ('・_・`)
Để nghĩ lại xem nào, nó nhớ hình như nghe cái từ "vòng một" ở đâu đó thì phải. À đúng rồi, có lần nó đi đo quần áo, người thợ may khi đo người nó, từng nói vòng số mấy với số mấy.
Hừm. Sắp nhớ ra rồi.
Vòng ba là mông, vòng hai là eo và vòng một là... Cái gì? Vòng một đó là...
Á! Tên play boy dâm dê chết tiệt!!!
・゚・(。>дNó vội dùng chiếc khăn trên đầu quấn quanh phần phía trên người, sắc mặt đỏ như gấc. Cái môi mím lại hệt như trẻ con giận dỗi.
Còn Khang Kiệt, cậu vẫn ngồi im trên ghế, chỉ có cái đầu ngoảnh về chỗ nó và miệng cười một cách thích thú.
- Anh Khang Kiệt, anh vừa làm gì chị ấy mà mặt mũi chị ấy biến sắc thế kia?! - Tuyết Nhi đang nấu ăn cũng nổi hứng tò mò.
Khang Kiệt không đáp lại Tuyết Nhi, chỉ nhún vai tỏ vẻ như chẳng biết và chẳng liên quan.
Tuyết Nhi hơi nhăn mũi, Khang Kiệt lúc nào cũng tỏ vẻ thần bí, quả thật là rất khó hiểu cậu đang nghĩ gì.
- Mà anh vẫn chưa nói cho em biết tên chị đấy đâu nhé! - Tuyết Nhi vẫn chưa hết hứng tò mò.
- La Hạnh San!
Khang Kiệt dửng dưng dựa ghế, chân vắt vẻo kiêu ngạo, gọi tên nó với tông giọng "vừa đủ" vang vọng khắp ngôi nhà.
Nó và Tuyết Nhi đồng loạt nhìn Khang Kiệt.
Nó thì khỏi nói rồi, nghe thấy tên mình thì đương nhiên phải phản ứng lại rồi.
Còn Tuyết Nhi, cô bé chu cái môi nhỏ nhắn tỏ vẻ hờn dỗi với Khang Kiệt, rõ ràng chỉ muốn hỏi tên, vậy mà cậu lại hô to cả tên lẫn họ của người ta, đúng thật là... hết nói nổi luôn. ="=
Sau khi thốt ra cái tên của nó, Khang Kiệt lại thờ ơ, như thể chưa từng kêu tên nó, khiến nó vô cùng thấy khó chịu trong lòng.
Rốt cuộc cái con người này bị gì vậy?!
Nó xụ mặt, đi thẳng qua Khang Kiệt, tiến đến Tuyết Nhi đang nấu ăn đảm đang như một người phụ nữ của gia đình mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi.
- À... có cần... chị giúp gì không? - vì Tuyết Nhi là người lạ mới gặp, khiến nó cũng phải e ngại chút ít, bản tính nó là vậy mà.
- Dạ, em xong rồi đây, nhưng giờ vẫn phải đợi hai người nữa. - Tuyết Nhi đáp lại nó tự nhiên, vẫn vui vẻ, đúng chất trẻ con.
"Đợi hai người nữa"? Ủa, không lẽ Khang Kiệt còn rủ cả những cô bạn gái của mình đến sao? Hừm, nếu vậy thì cậu giữ nó lại đây làm gì chỉ tổ chật chỗ?
Chậc, con người là động vật cấp cao thì chắc Khang Kiệt phải được xếp riêng vào một chủng loại, vẫn là động vật cấp cao, nhưng cần gắn thêm "bí ẩn" để thành "động vật cấp cao bí ẩn".
Vì nó chẳng thể đoán nổi hay ngờ tới những việc mà Khang Kiệt sẽ làm, nó là người ngoài đã đành, không biết bố mẹ cậu có hiểu được cậu con trai này không nhỉ?
Chợt bên ngoài có tiếng nói, khiến nó vô thức nhìn về phía cửa chính.
- Này, có phải cậu đang lạnh lùng quá mức với người bạn của mình không vậy?!
- Còn cậu, đang ồn ào quá mức cho phép rồi đấy.
- Thôi mà, trên trường thì đã đành, đã về đến đây thì cậu có thể nở nụ cười hiếm hoi của cậu ra một chút có được không?
- Hề. Được chưa? =]]]]
- Này! Cười là cái miệng phải tạo thành đường cong như này nè, còn vừa rồi là cậu chỉ có nói "hề", đó không phải cười.
- Phiền phức!
- Hey~ hey! Cậu đúng là...
!
Cánh cửa chính được từ từ mở ra, như một cuốn phim tua chậm, hai con người chậm rãi đặt bước chân đầu tiên qua thềm cửa.
Đôi mắt nó căng hết cỡ, đầu óc bắt đầu trở nên rối loạn, các dây thần kinh điều khiển các cơ quan trở nên mất tự chủ và nó vô thức cất giọng:
- Hai người...
_Ru_
Gửi những bạn đọc ở sàn truyện, chỉ là nơi mình post truyện. Nơi mình viết và post chính thức là wattpad, mọi người vào google, tìm wattpad là xuất hiện ngay trang web. Nick của mình ở đó là rose_ugly.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cold boy? Cool boy? Hay play boy?
Ru
Cold boy? Cool boy? Hay play boy? - Ru
https://isach.info/story.php?story=cold_boy_cool_boy_hay_play_boy__ru