Chuyện Chàng Nàng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
nh cảm thấy tội lỗi vì những ngày vừa qua không viết được mấy. Và buổi tối nay cũng không khá hơn là bao. Anh muốn sửa lại những chương đầu, sao cho Kyong hài lòng khi đọc chúng, ngay cả khi cô vẫn chưa hồi âm lá thư anh gửi, chuyện đó khiến anh hết sức lo lắng.
Anh kéo kín rèm để căn phòng chìm trong bóng tối, bật đèn bàn rồi ngồi xuống trước màn hình máy tính.
Ngày hôm nay anh viết được nhiều, mười trang, năm tách cà phê, hai lít nước và ba gói khoai chiên trong vòng bảy giờ đồng hồ.
Giờ thì anh đói, đói ngấu và anh nghĩ đã đến lúc bỏ công việc lại đó để xuống quán cà phê dưới nhà. Đây không phải quán ngon nhất trong quận nhưng ít nhất anh sẽ không phải ăn tối một mình. Mỗi khi anh ngồi ở quầy, nhân viên pha chế vẫn thường nói chuyện với anh. Chính ông ấy đã giúp anh cập nhật tin tức trong khu phố. Người hàng xóm nào vừa qua đời hoặc vừa ly dị, ai đó vừa dọn đến, hàng quán nào vừa khai trương hoặc đóng cửa, những thay đổi khung giờ, nhưng cũng có cả những vụ bê bối chính trị, tất tật những tin đồn trong thành phố và trong cuộc sống đến với anh thông qua giọng nói của Ngài Ria Mép, bởi Paul thường gọi ông ấy bằng cái tên này.
Về đến nhà, anh mở rèm để ngắm nhìn màn đêm buông xuống rồi bật màn hình máy tính. Anh kiểm tra hòm thư điện tử, không thấy tin tức gì của Kyong mà thay vào đó là một lá thư khác.
Paul thân mến,
Tớ hy vọng mọi chuyện vẫn ổn. Kỳ nghỉ của bọn tớ ở miền Nam tuyệt lắm, tớ vẫn tự hỏi tại sao mình đã sống bốn năm trời ở Paris mà không tới sống tại Provence. Cảnh vật hữu tình, người dân thân thiện, các khu chợ trời nhộn nhịp và thời tiết thì miễn chê…tóm lại, cậu nên nghĩ tới chuyện chuyển xuống miền Nam sinh sống. Hạnh phúc thường ở gần hơn chúng ta hình dung.
Bọn tớ nhớ cậu nhiều. Bọn tớ vừa sang tới Ý và tính ở lại đây vài ngày. Portofino là một trong những thành phố đẹp nhất mà tớ từng biết, cả vùng Liguria đẹp không lời nào tả hết.
Bọn tớ đã quyết định tiếp theo sẽ tới Roma rồi từ đó bay thẳng về San Francisco.
Tớ sẽ gọi cho cậu ngay khi về tới nhà. Cho tớ biết tin tức của cậu nhé, cuộc sống của cậu có gì mới không?
Lauren ôm hôn cậu, tớ cũng vậy.
Arthur
Bức mail vừa được gửi vài phút trước, anh đoán Arthur vẫn đang trên mạng nên hồi âm ngay.
Bạn thân mến,
Tớ vui khi biết chuyến đi của các cậu diễn ra ổn thỏa. Các cậu nên kéo dài chuyến đi, nhất là vì tớ đã tình cờ đọc được một trang web cho thuê bất động sản ngắn hạn. Tớ muốn thử xem bên đó làm ăn ra sao vì họ liệt kệ cho tớ nhiều tiện ích lắm, và có vẻ như rất nhiều khách hàng quan tâm đến căn hộ của các cậu.
Tớ đã lo mọi thủ tục rồi. Tớ đã lựa chọn cẩn thận, bên thuê là một đôi vợ chồng thú vị cùng bốn đứa con, họ sẽ ở nhà cậu đến tận cuối tháng. Tiền thuê nhà sẽ được rót thẳng vào tài khoản của văn phòng kiến trúc sư, cậu chỉ việc ghé qua lấy séc. Tớ hy vọng món tiền đó sẽ phụ thêm vào chi phí chuyến đi Ý của các cậu.
Và giờ thì chúng ta huề nhé!
Nếu không thì chẳng có gì đặc biệt trong đời tớ hết, bỏi vì cậu quan tâm đến vấn đề đó mà, ngoại trừ việc tớ đang viết được kha khá và ngày khởi hành đi Seoul đang sầm sập tới.
Ôm hôn Lauren giúp tớ nhé.
Paul
Ngay lập tức turên màn hình máy tính xuất hiện:
Cậu không làm thế chứ?!!!
Nhấm nháp tận hưởng món ngon báo thù, Paul lưỡng lự không biết có nên ngâm Arthur thật lâu hay không, nhưng biết là cậu bạn sẽ còn phá rối mình, anh đành trả lời Arthur trước khi bắt đầu làm việc.
Arthur,
Nếu không vì lo cho con trai đỡ đầu của mình phải ở nhà mẹ đỡ đầu của nó lâu hơn mức cần thiết thì tớ đã dám làm thế không chút ngần ngại, nhưng tớ lại tốt bụng quá, chuyện này sẽ khiến tớ tiêu mất. Thế nên cậu không mất gì trong lúc đợi cả.
Ôm hôn cậu.
Paul
Thư từ xong, anh dành cả đêm để viết một chương mới cho cuốn tiểu thuyết.
***
- Cậu đã gặp anh ta như thế nào?
- Ai kia?
- Anh ta, Daisy đáp rồi thảy cuốn sách lên quầy bar.
- Cậu sẽ không tin lời tớ đâu.
- Khi cậu tìm tới nhà tớ cùng va li quần áo, khi cậu bảo tớ cho cậu ở nhờ, khi cậu khóc lóc cả một đêm trong vòng tay tớ vì cách đối xử của David, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu hắn ta, thì tớ có tin cậu không nào?
- Trên trang web kết bạn của cậu, Mia cúi gằm mặt thú nhận.
- Tớ biết ngay là từng nhìn thấy mặt anh ta ở đâu đó mà, Daisy gắt lên. Cậu đúng là táo tợn thật đấy!
- Không như cậu nghĩ đâu, tớ thề với cậu đấy!
- Tớ xin cậu, đừng có thề thốt gì hết, bổ báng lắm.
Daisy bước ngang qua trước mặt Mia rồi đi sửa soạn phòng ăn.
- Để đấy, Mia nói khi bước tới chỗ cô bạn, tớ sẽ lo vụ này, cậu lo bếp núc vất vả rồi.
- Tớ muốn làm gì trong nhà hàng của mình thì làm chứ.
- Tớ bị sa thải hay sao?
- Cậu đang yêu sao?
- Không hề, Mia kịch kiệt phản đối, đó chỉ là một người bạn thôi mà.
- Bạn thế nào?
- Bạn trò chuyện cùng tớ mà không có chút nhập nhằng nào.
- Về phía cậu hay về phía anh ta?
- Cả hai, bọn tớ đã nhất trí như vậy ngay trong bữa tối đầu tiên.
- Bởi vì hai người đã cùng ăn tối ư? Khi nào vậy? Buổi tối cậu đã mặc cả áo khoác đi mưa đi ngủ vì cậu bị chứng đau nửa đầu liên quan đến mắt sao?
- Không, tối hôm đó bọn tớ ở nhà hát Opéra.
- Càng lúc càng thú vị đấy!
- Lúc tớ kể với cậu là tớ ở rạp chiếu phim ấy.
- Tay người Thụy Điển á! Và cậu đã nói dối tớ suốt quãng thời gian đó sao?
- Chính cậu nói anh ta là người Thụy Điển đấy nhé.
- Thế còn chiếc điện thoại?
- Chuyện đó là thật, anh ta đã bỏ quên điện thoại.
- Còn cơn đau nửa đầu của cậu?
- Chỉ thoáng qua thôi…
- Tớ hiểu rồi!
- Đó chỉ là một người bạn thôi mà Daisy, vả lại tớ có thể giới thiệu anh ta cho cậu, tớ chắc chắn cậu sẽ thích.
- Còn gì nữa!
- Anh ta làm việc ban đêm giống cậu, anh ta hơi vụng về nhưng rất hóm hỉnh giống cậu, anh ta là người Mỹ sống tại Paris và anh ta một mình, giống cậu.
- Và cậu không thích anh ta.
- Gần như một mình.
- Cậu làm ơn quên tớ đi, tớ đã chán ngán những kế hoạch rồ dại với những gã độc thân giả hiệu rồi. Được thôi, cậu bày thìa dĩa hay sơn lại trần nhà nào?
Mia không để bạn phải nói đến lần thứ hai, cô bê một chồng đĩa ra rồi bày lên mặt bàn. Daisy vào bếp và bắt đầu nhặt rau.
- Ít ra cậu cũng phải gặp anh ta đã chứ, Mia lên tiếng.
- Không!
- Nhưng tại sao?
- Trước hết bởi chuyện không bao giờ ổn thỏa theo cách đó, kế đến là bởi anh ta chỉ “hầu như” độc thân, và nhất là bởi cậu thích anh ta hơn những gì cậu thú nhận.
Mia quay về phía Daisy, hai tay chống nạnh.
- Nói gì thì nói tớ cũng phải biết mình cảm thấy thế nào chứ!
- Vậy hả? Từ bao giờ thế? Cậu đi từ đầu này đến đầu kia Paris để trẻ điện thoại lại cho anh ta, cậu nói dối như một cô nữ sinh trung học, cậu tới nhà hát…
- Đâu có, không phải nhà hát mà là nóc nhà hát…
- Gì kia?
- Bọn tớ có xem buổi diễn nào đâu, anh ta đã dẫn tớ lên mái nhà hát để ngắm Paris về đêm.
- Hoặc là cậu thực sự ngây thơ, hoặc là cậu đang tự dối bản thân, trong cả hai trường hợp đó, hãy giữ lại anh chàng nhà văn của cậu và để cho tớ được yên.
Mia nhướng mày nghĩ ngợi.
- Vào việc thôi, khách hàng sắp tới rồi! Daisy kêu lên.
***
2 giờ sáng, Paul vẫn đang ngập ngừng ở dòng cuối cùng của đoạn văn. Anh muốn hôm nay dừng lại tại đó. Anh vẫn kiểm tra hòm thư điện tử thêm một lần nữa và cuối cùng cũng thấy hồi âm của Kyong, anh liền bấm lệnh in. Anh muốn đọc những lời cô viết trên mặt giấy, điều này sẽ giúp cô hiện hữu hơn. Anh vớ lấy tờ giấy trong khay giấy rồi chờ đến lúc đã nằm trong chăn rồi mới giở ra đọc.
Vài phút sau, anh tắt đèn và ôm chặt gối.
***
3 giờ sáng, Mia bị đánh thức bởi chiếc điện thoại di động của cô đang rung lên từng hồi. Cô quờ tay lấy nó trên mặt bàn đầu giường. Tên David nhấp nháy trên màn hình.
Tim cô bắt đầu nện thình thịch liên hồi. Cô đặt điện thoại vào chỗ cũ, nằm dài như cũ rồi ôm chặt gối.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng