Chút Tình Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
hương Mai bắt đầu đi dạy trở lại, nhờ sống trong sự thanh thản của gia đình. Cô khỏe và mập ra, vẻ đẹp càng chín mùi hơn, vẻ đẹp của một thiếu phụ trải qua một lần sanh nở, như đóa hoa phô trương hết sắc đẹp tươi thắm của mình. Vĩnh Nghi càng say đắm. Cuộc sống chung đụng trong mái nhà tranh nhỏ đôi lúc cũng phiền toái, nhiều lúc anh ôm hôn cô thì bị Phương Mai xô ra, cô lừ mắt:
- Có mẹ kìa.
Vĩnh Nghi cười trừ kém vui.
Đêm nay, sau một buổi tối đi chơi về, Phương Mai nằm rút trong lòng Vĩnh Nghi như con mèo nhỏ. Vĩnh Nghi hôn lên mặt cô âu yếm:
- Mệt rồi hả cưng?
- Em mỏi giò.
- Anh xoa chân cho nghen?
Vĩnh Nghi kéo vạt áo ngủ, anh đặt cô lên đùi mình xoa nhè nhẹ.
- Anh định về hỏi mẹ lấy lại số nữ trang hôm cưới, bán một ít cộng với số tiền mình có mua một căn nhà.
Phương Mai cười khúc khích chọc:
- Muốn biến ngày thành đêm phải không?
- Mà em chịu không?
- Chịu.
- Tối nay cho anh chú nhóc nghen!
- Em không biết.
- Anh sẽ đền cho em.
Bàn tay Vĩnh Nghi vuốt đều trên đùi cô. Từ hôm Phương Mai mổ và sanh non đến nay, họ chưa hề sinh hoạt việc vợ chồng, lòng Vĩnh Nghi rạo rực như lần đầu tiên của đêm tân hôn, anh se sẽ kéo dây áo ngủ của cô. Phương Mai e thẹn nhìn chồng. Vĩnh Nghi hôn cô đắm đuối:
- Cho anh chú nhóc nhé!
Phương Mai ôm cổ Vĩnh Nghi kép anh sát vào ngực mình, bộ ngực no vun mềm mại, Vĩnh Nghi ngây ngất, anh ôm chặt cô hơn, môi mơn man trên chiếc cổ thon thon nuột nà. Họ tan biến vào nhau trong đêm yên tĩnh huyền diệu, để thấy tình yêu của mình luôn luôn đầy không bao giờ vơi.
- Thưa mẹ.
Vĩnh Nghi bước vào phòng mẹ, bà Vĩnh đang đếm tiền, từng bó bạc dạy cộm:
- Con cần gì Vĩnh Nghi?
- Con muốn thưa với mẹ con sẽ đi ở riêng cùng vợ con, ba con đã đồng ý.
- Tùy con, nếu con muốn ở riêng cho tự do, mẹ cũng không buộc, Phương Mai ở đây ban ngày đi dạy cũng không giúp gì được cho gia đình.
Bà Vĩnh lại cúi xuống đếm tiền, Vĩnh Nghi ngồi một lúc lại thưa:
- Mẹ cho con xin lại số vàng cưới hôm trước mẹ giữ giùm vợ chồng con.
Bà Vĩnh ngẩng phắt đầu lên:
- Con định đem nữ trang đó bán mua nhà đấy à?
Vĩnh Nghi ấp úng:
- Đành phải như vậy mẹ ạ! Con phải bán bớt đi một ít.
- Không bao giờ mẹ đưa cho con để làm theo lời xúi biểu của nó, nếu chưa có tiền đợi làm có tiền hãy đi ở riêng.
- Nhưng vợ con đi dạy, cô ấy nói về đây xa quá.
- Sao trước kia không xa, mẹ không nói nhiều, mẹ không thể đưa lại cho con, nhà này vẫn còn quá rộng cho con ở. Mẹ nói trước, nếu con đi ở riêng, mẹ lấy lại số vàng đó cho Vĩnh Xuân, nó cũng sắp có chồng.
Vĩnh Nghi sửng sốt kêu lên:
- Mẹ làm vậy coi sao phải, số vàng đó khi mẹ đi cưới Phương Mai cho con, thì nó thuộc về Phương Mai.
Bà Vĩnh ngọt ngào:
- Con ơi là con, sao con khờ quá vậy, liệu con Phương Mai nó ăn đời ở kiếp với con hay không mà con đem vàng giao cho nó. Mẹ thấy rồi, con không thể nào ăn đời ở kiếp với nó, nên số vàng đó để cho mẹ giữ, mai mốt Phương Mai có bỏ con, con còn có vàng mà đi cưới vợ khác.
Vĩnh Nghi khổ sở bứt tóc:
- Sao mẹ lại nghĩ chuyện vợ chồng con bỏ nhau.
- Mẹ đã quyết định, con ra ngoài cho mẹ tính sổ sách.
- Hay... mẹ cho vợ chồng con mượn một số tiền.
Vĩnh Nghi chưa nói dứt câu bà Vĩnh đã xua tay:
- Cậu nói tôi thừa tiền lắm hả? Cho cậu mượn bao giờ cậu có tiền trả cho tôi?
Vĩnh Nghi giận mẹ đến tím mặt, anh bỏ đi một nước lòng trĩu nặng lo âu. Về đây, dứt khoát Phương Mai không chịu về mà ở nhà vợ, anh lại không quen nhà bẩn chật thiếu tiện nghi, buổi trưa mái tole nắng hầm hập như cái lò lửa, hẻm đầy con nít ồn ào phức tạp.
Vĩnh Nghi đi lang thang mải suy tính, không đến cả công ty làm việc, cũng không đến trường rước vợ, anh chìm ngập trong nỗi phẫn nộ bất lực.
Mãi đến tối, Vĩnh Nghi mới thất thểu quay về, bụng đầy rượu, hơi men nồng nặc, anh bước vào nhà chân đi không vững, Phương Mai lo âu:
- Hôm nay anh lại uống rượu nữa.
Phương Mai dìu Vĩnh Nghi vào giường khó khăn lắm mới thay áo được cho Vĩnh Nghi, Vĩnh Nghi lè nhè:
- Có khi nào vì anh nghèo mà em bỏ anh không Mai?
Phương Mai lau mặt cho chồng cằn nhằn:
- Anh lại nói năng tầm bậy rồi, anh nằm yên ngủ đi, kẻo ba mẹ lại phiền.
Vĩnh Nghi vung tay:
- Sao em không trả lời anh?
- Anh say quá rồi, ngủ đi.
- Say, ai nói anh say, anh say nhưng anh còn biết anh bất tài không kiếm được tiền để mua cho vợ mình cái nhà.
- Sao, anh nói đến nhà mẹ lấy nữ trang cưới bán đi một ít mua nhà mà?
- Mẹ không cho, mẹ bảo em về nhà ở.
Phương Mai mím môi lắc đầu:
- Về nhà, em không về đó đâu. Chính vì ở đó mà em mất một đứa con, em không muốn lập lại cảnh đó lần thứ hai.
- Nhưng anh không muốn ở nhờ nhà vợ.
- Anh chê nhà em nghèo chứ gì? Vậy chúng ta chia tay là tốt nhất Vĩnh Nghi.
Vĩnh Nghi bật dậy như cái lò xo:
- Thấy chưa, cứ mỗi lúc có chuyện làm em đòi bỏ anh, để em đi theo thằng Dũng phải không?
Phương Mai không còn dằn được nữa, cô giận dữ:
- Thì ra bao giờ trong đầu anh cũng có ý nghĩ đó, nếu đã không tin nhau chúng ta nên ly dị.
Vĩnh Nghi quắc mắt:
- A, chính ra em nói câu ly dị đầu tiên, trong đầu em từ lâu đã manh nha tư tưởng phản bội từ bỏ anh. Tại sao vậy!
Vĩnh Nghi túm áo Phương Mai, men rượu làm cho anh nóng giận hơn, không suy nghĩ anh tát túi bụi vào mặt Phương Mai. Phương Mai ôm lấy mặt để tránh những cái tát thô bạo phũ phàng. Vĩnh Nghi càng đánh càng say, men rượu làm mờ cả lý trí. Máu mũi lẫn máu miệng trào ra, đỏ cả mặt và áo. Phương Mai khóc òa kêu cứu. Bà Phương cố lôi Phương Mai ra mà không được. Tuấn đang ăn cơm dưới bếp chạy lên, anh nổi giận, xông vào Vĩnh Nghi bẻ quặt tay Vĩnh Nghi quát:
- Mày làm gì vậy, có biết đây là nhà của tao không? Đánh chó phải kiêng chủ nhà chứ?
Vĩnh Nghi còn lựng khựng, Tuấn đã cung tay tung một cú đấm như trời giáng vào giữa mặt Vĩnh Nghi quát:
- Mày đã đánh nó một lần đến sanh non, hôm nay tao không tha cho mày đâu.
Vĩnh Nghi té bật ngửa, máu mũi trào ra, Tuấn vẫn không buông tha, anh lao vào đấm đá Vĩnh Nghi tơi bời, với bao hằn học căm tức, mặc cho Phương Mai và bà Phương kêu khóc.
Vĩnh Nghi nằm bất động trên vũng máu, anh không còn sức để ngồi dậy. Phương Mai lết lại, cô ôm Vĩnh Nghi run rẩy.
Tuấn chì chiết:
- Mày còn thương nó lắm hả? Đi theo nó đi.
Tuấn đùng đùng đi ra ngoài, anh gọi một chiếc xích lô. Mặc mẹ can gián, anh lôi Vĩnh Nghi như người ta lôi một cái bị rách ném lên xe, nói địa chỉ cho anh xích lô chở đi. Còn Phương Mai, anh đẩy cô vào trong cộc cằn.
- Tao cấm mày đi theo nó.
Phương Mai khóc ròng. Mặt cô sưng vù thảm hại.
Bà Vĩnh kinh hoàng với một Vĩnh Nghi người đầy máu, bà nhảy bổ vào anh hét:
- Tại sao vậy?
- Bị người ta đánh họ bảo chở về đây.
- Ai?
- Đằng nhà đường Vĩnh Viễn.
Vĩnh Xuân rú lên:
- Trời ơi người ta giết chết anh tôi rồi, anh em của con Mai.
Bà Vĩnh quát người lấy nước và khăn rồi đích thân lau máu cho Vĩnh Nghi. Vĩnh Nghi rên ư ử:
- Ai đánh con vậy Vĩnh Nghi?
- Mai... Mai đau anh quá, nói anh Tuấn... đừng đánh anh nữa.
Mắt đổ hào quang, bà Vĩnh bật dậy nghiến răng kèn kẹt bảo Vĩnh Xuân:
- Gọi bác sĩ tới lo cho anh, tao đi đây.
- Mẹ đi đâu?
- Đến nhà con Mai.
- Thằng Tuấn du côn lắm đó mẹ.
- Tao không sợ.
Bà Vĩnh hùng hổ bỏ đi cùng với hai người làm. Họ đến đập cửa nhà Phương Mai. Tuấn đi vắng, ông Phương ra mở cửa, cửa vừa rút chốt, đã bị xô mạnh đập vào mặt ông Phương, bà Vĩnh xông vào hung hăng:
- Thằng Tuấn đâu?
Ông Phương điềm đạm:
- Nó đi làm ca đêm rồi, tôi vừa về đến nhà mới hay mọi chuyện, chị ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện.
Bà Vĩnh gạt ngang:
- Không có nói gì hết, tôi sẽ cho công an còng đầu nó. Tại sao nó dám đánh con tôi, đồ quân mất dạy, côn đồ trôi sông lạc chợ.
Ông Phương nóng mặt, bà Vĩnh chống nạnh xỉa xói:
- Còn hai cái đầu già này để làm chi không biết dạy con?
Thật quá quắt. Ông Phương tái cả mặt vì giận, tay chân ông run lẩy bẩy:
- Chúng ta đều là người lớn, chuyện gì từ từ giải quyết, chị không nên hồ đồ.
- Tôi hồ đồ, nếu hồ đồ tôi đã đập nát nhà ông từ nãy giờ.
Phương Mai đứng giữa ông cha và mẹ chồng, nàng vừa khóc vừa năn nỉ:
- Mẹ Ơi, con xin mẹ bớt giận.
Sự có mặt của Phương Mai càng làm bà Vĩnh lồng lộn hơn, bà xỉa tay lên mặt Phương Mai, nghiến răng:
- Chính mày, vì mày mà ra tất cả, đừng hòng tao cho thằng Vĩnh Nghi ăn ở với mày. Tao sẽ buộc nó ly dị, cưới vợ khác, không tiếp tục ở với thứ du côn du đãng.
Bà Vĩnh tuôn ra một tràng câu chửi thô tục khó nghe, giữa hai đấng sanh thành xảy ra một trận đấu khẩu, bàn ghế trong nhà xô đổ chỏng gọng, bà Vĩnh quay về còn đe dọa.
- Bà sẽ còng đầu bây.
Phương Mai ôm mặt khóc tỉ tê.
Bà Phương đay nghiến:
- Cho mày sáng mắt ra, "cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư" mà!
Ông Phương quát:
- Nó đã khổ quá mà bà còn nói gì nữa.
- Sao không nói, chứ không phải về làm dâu cho họ khổ sở trăm bề, có thôi nhau cũng xác xơ.
- Nếu ly dị luật pháp sẽ bênh vực con của mình.
Bà Phương cãi bướng:
- Ở đó mà bênh vực.
Giữa cha và mẹ lại xảy ra trận cãi vã, Phương Mai chán nản chui vào mùng. Chỉ một buổi tối bao nhiêu là chuyện xảy ra, nước mắt cô rơi tầm tã, những cái tát của Vĩnh Nghi không còn làm cô đau bằng thân thể anh đầy máu. Mới hôm qua, họ có một đêm hạnh phúc tuyệt vời, anh vẽ một mái nhà chỉ có hai vợ chồng và con, anh thì thầm bên tai cô: Cho anh chú nhóc, anh đền em nhé!
Bây giờ thì xa thật rồi Vĩnh Nghi ơi.
Buổi sáng Tuấn về thật sớm, anh nhìn bàn ghế xô đổ quắc mắt:
- Chuyện gì ở nhà?
Bà Phương chép miệng:
- Mẹ và người làm của Vĩnh Nghi tới đây.
Chỉ nghe bao nhiêu đó thôi, cơn giận dữ sôi trào lên tận cổ. Tuấn quay phắt ra, anh vụt chạy như điên:
- Tuấn ơi, con đi đâu vậy? Đừng làm chuyện điên nữa.
Nhưng Tuấn vẫn chạy đi, anh đập cửa nhà Vĩnh Nghi quát tháo Vĩnh Nghi ầm ĩ. Vĩnh Nghi nằm như chết trong phòng, bà Vĩnh đi vòng ra phòng khách quay điện thoại gọi công an.
Cánh cửa lay mạnh trước sức mạnh đàn ông của Tuấn. Tuấn thóa mạ và kêu Vĩnh Nghi. Bà Vĩnh đứng trong vòng rào mắng.
- Thằng côn đồ kia, mày định cắn ai thế?
Tuấn hét:
- Tôi sẽ đập vỡ đầu con bà như một con chó, bà là thứ người gì vậy, sao dám ngang nhiên đập phá nhà tôi, thử bà mở cửa xem tôi có đập nát nhà bà ra không?
- Vào đây mà đập, sợ mày chưa vào được đã bị còng đầu rồi con ạ! Đồ vô loại!
- Vĩnh Nghi, mày có giỏi ra đây, tao sẽ đập nát đầu mày.
Chiếc xe jeep màu xanh đỗ xịch lại bốn người công an nhảy xuống xe, họ chĩa súng vào Tuấn:
- Anh định phá rối trật tự trị an phải không?
- Bà ta đã phá nhà tôi.
- Mời anh về phường.
Tuấn bị điệu đi trước đôi mắt đắc thắng giễu cợt của bà Vĩnh, anh phẫn nộ quay lại nghiến răng kèn kẹt.
Câu chuyện đã xé thành to. Hai gia đình trở thành thù địch. Bà Vĩnh đệ đơn thưa Tuấn về tội hành hung Vĩnh Nghi có thương tích. Vĩnh Nghi được đưa vào bệnh viện dưỡng thương một tháng.
Tuấn bị đưa đi cải tạo lao động ba tháng, Phương Mai muốn đi tìm chồng, cánh cửa nhà Vĩnh Nghi luôn đóng lại, họ nhìn cô bằng cặp mắt xa lạ, hận thù
Phương Mai sống trong những ngày tuyệt vọng nhất của đời mình, cô không còn lấy một người thân để an ủi, dù là mẹ ruột của mình. Ông bà Phương đứng hoàn toàn về phía Tuấn, Phương Mai làm kẻ đem tai họa đến cho gia đình.
Phương Mai chìm sâu vào thế giới của mình với bao nhiêu đau khổ, nhung nhớ, chưa bao giờ cô hết yêu Vĩnh Nghi, không hiểu anh ra làm sao với thương tích do Tuấn gây ra, tại sao anh không tìm cô, cũng không đến cơ quan làm việc?
Người con gái xinh đẹp vô tư ngày nào, biến thành một thiếu phụ sầu muộn câm nín và lặng lẽ.
Chiếu chăn đây, hơi ấm của Vĩnh Nghi còn đây, mà anh thì biền biệt. Anh ở đâu Vĩnh Nghi? Tại sao anh không đến? Em là vợ anh mà, tại sao anh lại để xảy ra chuyện đáng tiếc?
Em nhớ anh lắm Vĩnh Nghi ơi, chưa bao giờ em hết yêu anh. Tình yêu và nỗi nhớ cứ mãi trong em, em chờ đợi mỏi mòn anh biết không?
Làm vợ mà không lo lắng được cho chồng lúc đau ốm. Vĩnh Nghi! Anh ở đâu?
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu