Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
T
ừ ngân hàng trở về, Nghê Tất Thư trở lại phòng làm việc trời bắt đầu mưa.
Thấy thùng rác rỗng tuếch, mới phát hiện Phùng Đốc vẫn chưa có ăn cơm trưa!
Nhìn dáng dấp, sau khi cô đi khỏi văn phòng anh không rời khỏi chỗ ngồi. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta nghiễm nhiên không hơn không kém người đàn ông, nhưng ngay cả thời gian bữa trưa đã qua mà không ăn uống, trong lòng của cô cảm thấy thương tiếc.
Cô cuối cùng cũng phát hiện người đàn ông này căn bản không biết tự chăm sóc mình, anh ta cần nhất không phải thành công hoặc tiền, mà là một người có thể chăm sóc cho anh, cho anh có sức khỏe để giữ được người phụ nữ của mình.
Có, cô biết!
Cô cuối cùng cũng biết quan hệ của hai người muốn từ nơi nào bắt đầu bồi dưỡng rồi!
Cô muốn dùng thành khẩn cùng tình yêu hóa giải lẫn nhau, mà phương pháp tốt nhất chính là dạ dày của anh, để cho anh trong thời gian ngắn nhất cảm nhận được thành ý của cô.
Hào hứng ở trong lòng khi định ra kế hoạch, vừa tan tầm cô lập tức cưỡi lấy tiểu miên phóng về phía siêu thị, mua hai túi lớn đồ ăn, vội vàng chạy về nhà.
"Đã về rồi? Đói bụng rồi chứ? Mẹ đi nấu cơm —"
Nghê mẫu biết được gần đây khi con gái về nhà liền kêu đói nhưng không thể trách, tắt ti vi đi nấu cơm.
"Mẹ, không cần, tối nay con muốn xuống bếp." Có thể vì người đàn ông yêu thích làm công việc này, là hạnh phúc lớn nhất cả đời của người phụ nữ.
Cô hào hứng bừng bừng đem món ăn vào phòng bếp, trong miệng ngâm nga hát, bắt đầu nhất thiết phải rửa đồ.
Không biết Phùng Đốc thích ăn món gì? Cô hai tay bận bịu, đầu óc cũng nghiêm túc nghĩ đến.
"Tiểu Doanh a, ba thích ăn cá kho tàu, cá nướng luộc đỏ!" Chẳng biết lúc nào Nghê phụ âm thầm vào phòng bếp, đứng bên cạnh con gái hào hứng năn nỉ nói.
"Đừng!" Cá để qua đêm sẽ tanh, Phùng Đốc nhất định sẽ không thích đều là mùi tanh.
"Này, chân giò kho tầu đi?" Nghê phụ chưa từ bỏ ý định lần nữa yêu cầu.
"Không, muốn!" Phùng Đốc là người đàn ông cô yêu thích, cô sẽ không nấu chân giò kho tầu cho anh ăn.
Không nhìn biểu tình bị đả kích của cha, khi con gái còn vô tình rồi tiếp tục cho cha một phen dạy dỗ.
"Cha, thầy thuốc cảnh cáo cha huyết áp quá cao, ba bữa cơm ăn uống nhẹ, không thể ăn dầu, ăn mặn." Cô mặt không chút thay đổi răn dạy nói.
"Thầy thuốc lại không thấy được." Nghê phụ rất uất ức nói.
"Con thấy được!"
Cô dùng ánh mắt nghiêm nghị, khiến Nghê phụ xấu hổ đến tự động xoay người ra phòng bếp, phỏng đoán bữa ăn tối đại khái chỉ có nước luộc rau, cùng cơm gạo lức thôi.
Trong phòng bếp, bóng dáng bận rộn khôi phục lại tâm tình vui vẻ, gọn gàng nấu nướng bốn mặn một canh, dùng xanh nhạt, đỏ tươi, đem hộp tiện lợi cho vào.
Khó có khi con gái xuống bếp, ngửi thấy được mùi thơm Nghê mẫu cũng không nhịn được đi vào dò xét đến cùng, xem một chút đồ ăn tối nay.
"Tiểu Doanh, tối nay ăn cái gì?"
"Món ăn là do mẹ nấu, sao lại hỏi con?" Nghê Tất Thư mặt không quay lại giải thích, lại đem hai mảnh ép thành hình trái tim cà rốt thả vào trong cơm trắng.
"Bây giờ con nấu món ăn không phải cho chúng ta ăn?" Nghê mẫu nét mặt rất đả kích.
"Dĩ nhiên không phải, đây là cho......" Cô kịp thời câm mồm, thiếu chút nữa nói trượt miệng.
"Ai da, dù sao là mẹ muốn con dẫn đến công ty á!"
Cô bưng lấy đồ ăn dinh dưỡng mang đậm tình yêu cho vào hộp tiện lợi, thận trọng bỏ vào trong tủ lạnh, phía trên còn dán lên tờ giấy "Không cho phép ăn trộm, nếu không sẽ kéo đến bệnh trĩ" để phòng ngừa cha cô nửa đêm ăn trộm.
"Con về phòng trước, mẹ nấu xong thức ăn kêu con nhé!" Vui vẻ hướng mẹ cô khoát khoát tay, cô giống như chim nhỏ nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng bếp.
Nhìn con gái bóng dáng biến mất, Nghê mẫu cứng miệng, trừng mắt, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Buổi trưa, một bóng dáng lén lút núp ở bên ngoài phòng làm việc, chỉ lộ ra hai con mắt to tròn vo.
Quả nhiên, chủ tịch lại loay hoay quên ăn cơm.
Nghê Tất Thư trong tay bưng lấy bát đũa mà cô phải đi thật là xa mới mượn được của một người tốt bụng ở phòng bếp, đồ ăn tối hôm qua cô phải tốn hai giờ mới làm tốt.
Thời gian đã hơn mười hai giờ, cô đứng ở chỗ này ước chừng 46 phút, ngay cả phần cơm cũng còn chưa ăn, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng vì tình yêu hy sinh dâng hiến, hoàn toàn không cảm giác đói bụng.
Lòng của cô cùng với hộp tiện lợi trong tay cùng nóng bỏng, như là núi lửa bị giam cầm ngàn năm, ai cũng không đỡ được sắp phun ra nham thạch nóng chảy.
Chỉ kém tám phút thời gian nghỉ ngơi buổi trưa sẽ kết thúc, Nghê Tất Thư dùng hai phút do dự, ba phút suy tư như thế nào bắt đầu, cuối cùng cũng dùng ba phút còn dư lại lấy dũng khí đi vào phòng làm việc.
"Chủ, chủ tịch." Cô nhỏ nhẹ nói, hộp tiện lợi giấu ở phía sau lưng bỏng cái mông của cô thật là đau.
"Ừ." Phùng Đốc cúi đầu nhìn tài liệu, cũng không nhìn cô một cái."Chuyện gì?"
"Anh ăn cơm chưa?" Cô biết rõ còn hỏi.
Trầm mặc mấy giây, anh chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Cô đến đây là đặc biệt tới hỏi tôi ăn cơm chưa à? Tôi nói rồi, thời gian là vàng bạc, nếu như cô rãnh rỗi không có việc gì, thì đem kho hàng dọn dẹp một chút, một chút nữa sẽ có hàng đưa tới."
"Đó......" Âm thanh của cô không cam lòng kéo thật dài.
Miễn cưỡng xoay người đi vài bước, Nghê Tất Thư càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, cuối cùng cũng lấy dũng khí xoay người ——
"Chủ tịch, có muốn nếm thử một chút đồ ăn do tôi làm không?"
Ngẩng đầu lên, Phùng Đốc liếc xéo thấy khuôn mặt khẩn trương lo lắng của Nghê Tất Thư, nhíu chặt chân mày cơ hồ có thể gắp con ruồi chết rồi.
"Tôi không đói bụng, cũng không muốn ăn đồ ăn của cô." Anh ta kiêu ngạo cự tuyệt.
Anh không muốn tiếp nhận ý tốt của cô, không cho cô bậc thang bước xuống, nhất thời tình thế cấp bách, cô không chú ý chắc sẽ nhảy tường.
"Không sao, tôi để hộp tiện lợi ở đây, nếu như anh đói bụng tùy thời có thể ăn." Vội vàng bỏ xuống hộp tiện lợi xuống, cô hỏa tốc chạy ra ngoài, giống như mới vừa bỏ lại một quả Bom Nguyên Tử.
Nhưng Bom Nguyên Tử uy lực cũng không còn cường đại như vậy, mới ngắn ngủn mấy giây thời gian, phòng làm việc của anh, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm thức ăn.
Hắn trừng mắt nhìn khăn vải hoa nhỏ bọc hộp tiện lợi, bụng đột nhiên phát ra kháng nghị đánh trống reo hò, cổ họng không tự chủ được bỗng nhúc nhích qua một cái.
Trời ạ, người phụ nữ này rõ ràng là thiên sứ cùng Satan trộn lẫn vào nhau, một mặt dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhiễu loạn tâm thần của anh, một mặt rồi lại đem làm người ta thèm thuồng bưng bento (hộp đựng thức ăn) đến trước mặt anh, khảo nghiệm định lực của anh, quả thật đáng ghét!
Tim bỗng rét, anh lấy ra cốt khí của đàn ông bễ nghễ nhìn hộp tiện lợi một cái, kiêu ngạo thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng tiếp tục xử lý công việc, bụng lại không đỡ được sự hấp dẫn gõ trống cất cánh và hạ cánh.
Với thời điểm này không phải là phàm nhân có thể chống cự mùi thơm dẫn dụ, đến Lạp Đăng cũng sẽ bỏ vũ khí đầu hàng, anh tốn thời gian hai phút thuyết phục mình, đánh bại nam nhân thề không cúi đầu kiêu ngạo cùng cốt khí, như hổ đói bổ nhào vội vàng bỏ khăn vải ra.
Hộp tiện lợi nặng kinh người, anh dùng hai bàn tay mở ra, nghẹn họng nhìn trân trối. Bên trong đồ ăn phong phú tinh xảo,
Giống như đồ ăn của phòng bếp khách sạn cao cấp năm sao bưng ra.
Cầm đũa lên, anh đem thức ăn hướng miệng ăn, trong đầu nghĩ đến chuyện xưa ly kỳ mất tích của hộp tiện lợi.
"Chủ tịch......" Nghê Tất Thư cầm một xấp hóa đơn mới vừa được đưa đến đi vào, cái miệng nhỏ nhắn cùng mắt đồng thời trừng lớn.
O hình, anh hai mắt mở to, hai má phồng to, tướng ăn hoàn toàn không thể nho nhã hơn.
"Có, có chuyện gì?" Phùng Đốc cố gắng nuốt thức ăn trong miệng nặn ra âm thanh.
"Không sao, anh từ từ ăn, ăn xong lại nói." Nghê Tất Thư đồng tình trấn an anh.
Phùng Đốc nhếch nhác gấp gáp nuốt thức ăn, nhưng bởi vì nóng lòng không cẩn thận sặc đến kịch liệt.
"Chủ tịch, anh không sao chứ?" Một cái tay nhỏ vỗ nhẹ lưng của anh, lo lắng hỏi.
Anh nói không ra lời, chỉ có thể lấy tay lắc đầu bày tỏ.
Thấy trên bàn hai phần ba hộp bento đã được ăn, Nghê Tất Thư tâm tình vừa vui mừng, vừa sợ bị thương tổn.
"Thức ăn...... Ăn ngon không?" Cô xấu hổ hỏi.
"Ừ." Nhân chứng vật chứng đều ở, bảo anh làm sao chống chế, Phùng Đốc khốn quẫn quả thật không biết nên đưa ánh mắt để chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy thì tốt." Cô thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười ngọt ngào thỏa mãn ở bên môi cô tràn ra.
Lơ đãng bắt gặp, Phùng Đốc mặc dù trong lòng muốn nói nhưng lại chấn động hạ xuống, đè ở trong bụng ấm áp thức ăn, giống như cũng làm cho tim theo ấm áp lên.
Hộp cơm này món ăn ma lực rất đáng sợ, anh lo lắng ình sớm muộn có một ngày sẽ bị khống chế.
"Không có chuyện gì cô đi ra ngoài đi!" Anh cần tiêu hóa thật tốt cùng với yên tĩnh một chút.
Đưa hóa đơn trong tay giao cho anh, cô khó nén thất vọng xoay người.
Nhìn bóng lưng cô đơn của cô, không biết tại sao, dạ dày anh thế nhưng mơ hồ co quắp.
"Cám ơn cô về hộp thức ăn." Anh cuối cùng cũng lên tiếng.
Đột nhiên xoay người, gương mặt của cô giống như là Triêu Dương mới vừa nở rộ đóa hoa, rực rỡ mà mềm mại, làm cho người nhìn thất thần.
Mà nhìn lại khuôn mặt của cô, lại cũng hiện ra nụ cười thỏa mãn khúc khích.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị
Vu Trinh
Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị - Vu Trinh
https://isach.info/story.php?story=chu_tich_cuc_ky_kho_tri__vu_trinh