Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cha & Con
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chín
N
hiều thứ không diễn ra theo đúng kế hoạch của cha tôi. Chuyện nhà cửa của cha. Và chuyện của tôi.
Hồi cha mẹ tôi mua cái nơi mà tôi đã lớn lên đó, khu vực ấy còn là vùng quê. Nhưng thành thị đã bò lại gần trong ba mươi năm qua. Những cánh đồng nơi tôi từng tung hoành với khẩu súng hơi giờ bị che phủ bởi những ngôi nhà xấu xí. Phố High cũ kỹ giờ đầy những văn phòng môi giới nhà đất và cố vấn pháp luật. Những gì cha mẹ tôi tưởng sẽ luôn là một tập phim The Archers ngoài đời thật bắt đầu bị nuốt chửng bởi những vùng ngoại ô từ giây phút chúng tôi chuyển đến.
Mẹ tôi không thấy phiền trước những thay đổi ấy - bà là một cô gái thành thị, và tôi vẫn còn nhớ bà phàn nàn về sự thiếu thốn cửa hàng và rạp phim trong thị trấn nhỏ của chúng tôi khi tôi còn bé - nhưng tôi thấy buồn thay cho cha.
Cha không ưa đoàn quân người đi làm gây ùn tắc ga tàu mỗi ngày thường và các sân gôn mỗi ngày nghỉ. Ông không ưa đám đang mơ thành du côn đi khắp các căn nhà giả vờ như thể mình đang ở khu Nam Los Angeles. Ông không ngờ là mình sẽ ở gần đám đông và tội phạm khi đã từng này tuổi.
Và rồi là tôi.
Cha mẹ tôi ra đón ở cửa, cứ tưởng ba người chúng tôi đến ăn tối. Nhưng chỉ có con trai họ. Ngỡ ngàng, họ nhìn tôi lái qua cửa sắt, tìm chỗ đỗ xe. Họ không hiểu nổi.
Hồi tôi còn nhỏ, không có cái xe nào đỗ trên con đường này - mỗi nhà một ga ra đã là quá đủ. Giờ thì ta có thể phải ngồi đến sa ruột kép mới tìm được chỗ đỗ xe. Mọi thứ đã thay đổi.
Tôi hôn mẹ và bắt tay cha. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Sẽ thừa đồ ăn. Họ nghĩ rằng có Gina và Pat. Họ nghĩ rằng sẽ có hai gia đình hạnh phúc. Và rồi họ chỉ có tôi.
“Mẹ. Cha. Con phải kể với cha mẹ một việc.”
Các bài hát xưa đang vang lên. Tony Bennett hát sống ở nhà hát Carnegie đang phát ra từ loa, dù nhiều lúc nó là Sinatra hay Dean Martin hoặc Sammy Davis con. Trong nhà cha mẹ tôi các bài hát xưa chưa từng ngừng vang lên.
Họ ngồi trên hai chiếc ghế ưa thích của mình ngước lên nhìn tôi mong đợi. Như hai đứa trẻ. Tôi thề với Chúa là họ tưởng tôi sẽ thông báo một đứa cháu nội nữa sắp ra lò đến nơi. Và tôi đứng đó với cảm giác mà tôi rất hay có khi ở trước cha mẹ tôi - như một bộ phim truyền hình dài tập hơn là một đứa con.
“Ừm, có vẻ như Gina đã bỏ con,” tôi nói.
Giọng của tôi nghe thật không đúng chút nào - quá thản nhiên, quá thoải mái, quá bất cần. Nhưng lựa chọn thứ hai là quỳ xuống và khóc nức nở trên tấm thảm xù của họ. Vì sau chuyến đi công viên hôm qua và một đêm thức trắng trên cái giường to quá khổ cho một người nằm, tôi đã bắt đầu tin rằng có lẽ cô sẽ không quay trở lại. Thế nhưng tôi thấy mình quá già để báo cho cha mẹ tin xấu.
Và họ đã quá già để nghe điều đó.
Trong một vài giây họ không nói một lời.
“Cái gì?” cha tôi nói. “Bỏ con đi đâu?”
“Thằng bé ở đâu?” mẹ tôi nói. Bà hiểu ngay lập tức.
“Pat ở cùng Gina. Ở nhà cha cô ấy.”
“Cái ông nhạc sĩ punk rock ấy à? Ôi tội nghiệp thằng bé.”
“Con bé bỏ con nghĩa là gì?” ông già gặng hỏi.
“Cô ấy đã đi rồi, cha à.”
“Cha không hiểu.”
Ông thực sự không hiểu. Ông yêu cô và ông yêu chúng tôi và giờ tất cả những thứ đó đã kết thúc.
“Cô ấy bỏ đi,” tôi nói. “Biến mất tiêu. Đi rồi. Lượn rồi ạ.”
“Ăn với nói,” mẹ tôi nói. Bà đặt mấy ngón tay lên môi, như thể đang cầu nguyện. “Ôi Harry, mẹ rất tiếc.”
Bà bước từ đầu kia căn phòng đến chỗ tôi và tôi hơi nao núng. Mọi chuyện sẽ ổn nếu cả hai không rộng lượng với tôi. Tôi có thể vượt qua nếu cả hai không ôm tôi và bảo với tôi rằng họ hiểu. Nhưng nếu cha mẹ rộng lượng, tôi không nghĩ mình chịu đựng nổi. Tôi biết là mọi thứ sẽ tắc nghẽn hết trong người tôi. May thay, ông già đã ra tay giải cứu. Người cha đáng tin cậy.
“Đi rồi?” cha tôi giận dữ nói. “Cái gì - con sẽ ly dị ấy hả? Có phải ý con là thế?”
Thực ra tôi chưa nghĩ đến chuyện ấy. Ly dị? Biết bắt đầu từ đâu cơ chứ?
“Chắc vậy. Vâng. Đấy là thứ người ta làm, phải không ạ? Khi họ chia tay.”
Ông đứng dậy, sắc mặt nhợt nhạt. Mắt ông ươn ướt. Ông cởi kính ra để lau khô chúng. Tôi không thể chịu nổi khi phải nhìn ông.
“Mày đã hủy hoại đời tao,” ông nói.
“Cái gì ạ?”
Tôi không thể tin nổi điều vừa nghe. Cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ và ông trở thành nạn nhân? Làm sao mà chuyện ấy lại xảy ra được chứ? Tôi rất tiếc là đứa con dâu quý báu của ông đã rời khỏi cuộc đời ông. Tôi rất tiếc là đứa cháu nội của ông đã phải chứng kiến cha mẹ nó chia tay. Và trên hết, tôi rất tiếc là con trai ông lại là một tên ngu đần vụng về đang lúng búng về chuyện ly dị. Nhưng tôi sẽ không để ông tranh mất vai chính trong vở bi kịch nho nhỏ của chúng tôi.
“Con đã hủy hoại đời cha như thế nào hả cha? Nếu có nạn nhân, thì đó phải là Pat. Không phải là cha.”
“Mày đã hủy hoại đời tao,” cha lặp lại.
Mặt tôi nóng hừng hực vì xấu hổ và phẫn uất. Ông gay gắt về cái gì cơ chứ? Vợ ông chưa bao giờ bỏ ông mà đi.
“Cuộc đời cha đã chấm dứt từ lâu rồi,” tôi giận dữ nói với ông.
Chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt gần như sắp chuyển thành căm ghét và rồi ông ra khỏi phòng. Tôi nghe thấy ông lục cục trên tầng. Chưa gì mà tôi đã bắt đầu thấy hối hận về những gì mình đã nói. Nhưng tôi có cảm giác rằng ông không cho tôi lựa chọn nào khác.
“Cha con không có ý gì đâu,” mẹ tôi nói. “Ông ấy đang buồn.”
“Con cũng thế,” tôi nói. “Chưa có chuyện gì xấu xảy ra với con từ trước đến nay cả, mẹ à. Trước đây mọi việc đều dễ dàng với con. Chưa có chuyện gì xấu xảy ra với con từ trước đến nay.”
“Đừng nghe lời cha con. Ông ấy chỉ muốn Pat có cái mà con từng có. Cả cha cả mẹ. Một nơi nào đó yên ổn và chắc chắn để xây dựng cuộc sống của mình. Tất cả những thứ đó.”
“Nhưng sẽ không bao giờ được như thế mẹ à. Nếu Gina thật sự đã bỏ đi. Con xin lỗi, nhưng mọi chuyện sẽ không bao giờ giản đơn như vậy.”
Cuối cùng thì cha tôi cũng xuống và tôi cố gắng cung cấp cho họ một ít thông tin cơ bản trong lúc chúng tôi vật lộn qua bữa tối. Có ít rắc rối ở nhà, mọi thứ đã không ổn lắm được một thời gian, chúng tôi vẫn quan tâm đến nhau. Vẫn còn hy vọng.
Tôi đã bỏ qua tất cả những chuyện về việc tôi ngủ với đồng nghiệp ở văn phòng và Gina cảm thấy rằng cô đã vứt bỏ cuộc đời của mình. Tôi nghĩ những điều đó sẽ làm họ hóc sườn cừu mất.
Lúc tôi đi về, mẹ ghì lấy tôi thật chặt và nói với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Và cha tôi cũng cố gắng hết sức - ông quàng tay ôm tôi và bảo tôi hãy gọi điện nếu họ có thể giúp được gì.
Tôi không thể nhìn ông. Đấy là cái hại của việc nghĩ rằng cha mình là một anh hùng. Không cần nói một lời nào, ông cũng có thể làm bạn cảm thấy như mình lại tám tuổi, và bạn vừa thua vụ ẩu đả đầu tiên.
“Vị khách tiếp theo của tối nay không cần lời giới thiệu nào,” Marty nói lần thứ ba liên tiếp. “Chó chết... chó chết... chó chết... cái máy chạy chữ này làm sao thế?”
Không có vấn đề gì với cái máy chạy chữ và cậu ta biết điều đó.
Trên phòng chiếu, ông đạo diễn lầm bầm vào tai nghe mấy lời lẽ xoa dịu rằng hãy tập dượt lại một lần nữa khi cậu ta sẵn sàng. Nhưng Marty đã rút micro và ra khỏi trường quay.
Khi chương trình của chúng tôi còn được truyền hình trực tiếp, Marty chẳng có chút lo sợ nào trước máy chạy chữ. Nếu cậu ta mắc sai lầm, nếu cậu ta bị vấp chữ, cậu ta chỉ nhoẻn miệng cười và tiếp tục. Vì cậu ta biết rằng mình bắt buộc phải làm vậy.
Quay trước thì khác. Bạn biết rằng mình có thể dừng và bắt đầu lại nếu đang quay băng. Thế này đáng lẽ ra phải làm mọi thứ dễ thở hơn, tất nhiên. Nhưng nó có thể làm bạn tê liệt. Nó có thể tác động đến nhịp thở của bạn. Nó có thể làm bạn toát mồ hôi. Và khi máy quay bắt được bạn đang toát mồ hôi, thế là toi.
Tôi bắt kịp cậu ta ở phòng xanh nơi cậu ta đang giật nắp lon bia. Việc này làm tôi lo lắng hơn cơn thịnh nộ ở trường quay. Marty là người hay la hét, nhưng cậu ta không phải con sâu bia. Một ít bia thôi và thần kinh của cậu ta sẽ ổn định đến mức khỏi cử động luôn.
“Quay trước chương trình có một nhịp điệu khác,” tôi bảo cậu ta. “Khi ta thu hình trực tiếp, mức năng lượng cao đến mức ta cứ phi thẳng một mạch từ đầu đến cuối. Thế nhưng khi ta quay trước, adrenaline phải kiềm chế hơn. Nhưng cậu có thể làm được.”
“Cậu thì biết chó gì về nó?” cậu ta hỏi tôi. “Cậu đã dẫn bao nhiêu chương trình rồi?”
“Tôi biết là quát mắng cô chạy chữ thì chẳng giúp được gì.”
“Cô ta quay cái thứ đó quá nhanh!”
“Phải, để kịp với cậu,” tôi nói. “Nếu cậu chậm lại, cô ấy cũng sẽ theo. Marty à, đấy vẫn là người chúng ta đã dùng trong cả một năm qua.”
“Cậu thậm chí còn không cố gắng giữ cho chương trình được truyền trực tiếp,” cậu ta hờn dỗi.
“Ngay khi cậu đánh gã Tarzan kia một cái là những chuyện này đã không thể tránh được rồi. Đài không thể để yên, nhỡ việc đó xảy ra lần nữa. Thế nên chúng ta truyền trực tiếp trên băng.”
“Trực tiếp trên băng cái chó gì chứ. Nghe là đã biết cả rồi. Cậu ở phe nào hả Harry?”
Tôi đang định trả lời cậu ta thì Siobhan nhô đầu qua cửa phòng xanh.
“Tôi đã tìm được người thay thế cô chạy chữ,” cô nói. “Chúng ta thử lại chứ?”
“Cả nhà đang xem ti vi ạ,” Pat bảo tôi khi tôi đến nhà Glenn.
Tôi bế thằng bé lên hôn. Nó quàng hai tay hai chân quanh người tôi như một con khỉ trong khi tôi bế nó vào nhà.
“Con đang xem ti vi với mẹ à?”
“Không ạ.”
“Với ông ngoại Glenn?”
“Không ạ. Với Sally và Steve.”
Trong phòng khách có một cậu con trai và một cô nhóc tuổi teen quấn vào nhau trên xô pha. Chúng đang mặc thứ quần áo trông thật lạc lõng khi thiếu ván trượt tuyết.
Cô nhóc - mảnh dẻ, lừ đừ, mờ nhạt - ngước lên nhìn tôi khi tôi bước vào phòng. Cậu con trai - béo lùn, mặt tàn nhang, còn mờ nhạt hơn - gõ cái điều khiển ti vi vào hàm răng dưới và không rời mắt khỏi đoạn video quay một gã đàn ông tức giận không mặc áo, một ca sĩ trông như thể nên hỗ trợ cảnh sát điều tra. Glenn sẽ biết gã đấy là ai. Glenn chắc hẳn phải có tất cả các đĩa nhạc của anh ta. Ông làm tôi phải tự hỏi liệu có phải âm nhạc đang dở đi hay tôi đang già đi. Hay cả hai.
“Chào chú,” cô nhóc nói.
“Chào cháu. Chú là Harry - cha của Pat. Gina có ở đây không?”
“Không, cô ấy đến sân bay rồi.”
“Sân bay á?”
“Vâng, cô ấy phải, chú biết đấy, người ta gọi nó là gì nhỉ? Bắt một chuyến bay.”
Tôi thả Pat xuống. Thằng bé ngồi giữa các hình nộm Chiến tranh giữa các vì sao nhỏ rải rác khắp sàn nhà, nhìn cậu con trai mặt tàn nhang đầy ngưỡng mộ. Pat thật sự thích mấy thằng nhóc lớn đầu. Ngay cả những thằng nhóc lớn đầu, xấu xí, ngu ngốc.
“Cô ấy đi đâu?”
Cô nhóc - Sally - cau mày tập trung suy nghĩ.
“Đến Trung Quốc. Cháu nghĩ thế.”
“Trung Quốc? Thật không? Hay là Nhật Bản? Chuyện này rất quan trọng đấy.”
Mặt cô gái sáng bừng lên.
“À... có lẽ là Nhật Bản.”
“Có sự khác biệt lớn giữa Trung Quốc và Nhật Bản đấy,” tôi nói.
Cậu con trai - Steve - giờ mới nhìn lên.
“Với cháu thì không,” nó nói.
Cô nhóc bật cười. Pat cũng vậy. Thằng bé vẫn còn nhỏ. Nó không biết mình đang cười cái gì. Tôi nhận ra mặt nó đang bẩn. Nếu không có một chút khuyến khích, Pat có thể tỏ ra rất bất cần với chuyện vệ sinh cá nhân.
Steve quay lại màn hình ti vi với nụ cười tự mãn, vẫn gõ cái điều khiển từ xa vào hàm dưới. Tôi rất sẵn lòng nhét cái đó xuống họng thằng nhóc này.
“Cháu có biết cô ấy sẽ đi bao lâu không?”
Sally làu bàu một tiếng phủ định, tay lơ đãng bóp cái chân nở nang của Steve.
“Glenn không có ở đây à?” tôi nói.
“Không, cha cháu đang đi làm,” Sally nói.
Hóa ra là vậy. Cô nhóc là một trong những đứa trẻ bị bỏ rơi của Glenn, từ một cuộc hôn nhân nào đó sau mẹ Gina.
“Cháu đến chơi à?” tôi hỏi.
“Sẽ ở đây một thời gian,” cô nhóc nói. “Bị mẹ cháu lải nhải mãi. Than vãn về bạn, quần áo, giờ giấc về nhà, giờ giấc không về nhà của cháu.”
“Thật thế à?”
“Con coi chỗ này là cái nhà trọ chắc,” Sally rít lên. “Con còn quá nhỏ để hút cái thứ đấy. Vân vân và vân vân.” Nó thở dài với sự mệt mỏi của tuổi niên thiếu. “Những chuyện thường thôi. Cứ như thể chính bà ấy không làm mấy thứ đó vào cái thời Napoleon cởi truồng vậy, cái mụ khắm đạo đức giả già khú ấy.”
“Mụ khắm,” Steve nói.
“Bà ấy là mụ khắm,” Pat nhoẻn cười, mỗi nắm tay nhỏ xíu cầm một hình nộm Chiến tranh giữa các vì sao, Steve và Sally cười với nó.
Hóa ra là như thế này đây, tôi nghĩ. Hai người chia tay và đứa con của họ trở thành một đứa bơ vơ, trôi giạt trên một biển những chương trình ti vi và những trách nhiệm bị né tránh. Chào mừng đến với thế giới hiện đại tệ hại nơi phụ huynh sống cùng bạn là một nhân vật xa cách, đáng khinh và phụ huynh không sống cùng bạn cảm thấy tội lỗi đến mức sẽ cho bạn một nơi tị nạn bất cứ khi nào mọi chuyện ở nhà trở nên quá căng thẳng.
Nhưng con trai tôi sẽ không như thế.
Pat của tôi sẽ không như thế.
“Đi lấy áo khoác và đồ chơi của con đi,” tôi bảo thằng bé.
Khuôn mặt nhem nhuốc của nó sáng bừng lên.
“Cha con mình đi công viên ạ?”
“Con yêu,” tôi nói, “chúng ta về nhà.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cha & Con
Tony Parsons
Cha & Con - Tony Parsons
https://isach.info/story.php?story=cha_con__tony_parsons