Chương 11
ndy dừng xe trước cửa một ngôi nhà xinh xắn và kiểm tra địa chỉ ghi trên cánh cổng. Sau đó cậu nhìn lại địa chỉ ghi trên tờ giấy nhớ. “1225 Sycamore.”
Andy khựng lại trong chốc lát. Cậu bê chiếc hộp đặt trên ghế hành khách lên rồi tiến về phía lối vào.
Bonnie đang chơi đùa ở sân trước. Bố mẹ của cô bé đang làm việc trong vườn ở ngay phía sau. “Không!” Bonnie hét lên. “Đừng vào đó! Tiệm bánh đã bị ma ám rồi! Cẩn thận! Lũ ma đang ném bánh đấy! Pẹp! Pẹp! Pẹp!”
Bonnie ngạc nhiên ngước lên khi Andy bước về phía cô bé. “Mẹ ơi?” Cô gọi.
Mẹ của Bonnie quay ra nhìn. “Ồ Andy!”
“Cháu chào cô!” Anh bước qua cửa.
“Ôi chao! Trông cháu này!” Mẹ của Bonnia niềm nở. “Cô nghe nói cháu sắp chuyển đến trường đại học đúng không?” Bonnie nấp đằng sau mẹ mình.
“Dạ vâng, thực ra là cháu đang chuẩn bị đi rồi ạ. Ừm... cháu có mang theo một ít đồ chơi.” Andy chìa chiếc hộp ra.
“Ồ! Con có nghe thấy gì không Bonnie?” Mẹ cô bé hỏi. Bonnie lén nhòm ra từ sau lưng mẹ, đột nhiên tỏ vẻ thích thú. Andy quỳ xuống đối mặt với cô bé. “Vậy ra em chính là Bonnie hả? Anh là Andy.” Cậu nói. “Có người bảo anh rằng em rất yêu thương đồ chơi. Đây là đồ chơi của anh, nhưng anh sắp phải đi rồi, nên anh cần một người rất đặc biệt để chơi cùng chúng.”
Andy ngồi hẳn xuống rồi lôi Jessie cùng Bullseye ra khỏi hộp. “Đây là Jessie, cô nàng cao bồi mạnh mẽ, cứng rắn nhất miền viễn tây. Cô nàng rất yêu quý động vật, nhưng đặc biệt phải nói đến bạn thân nhất của cô, Bullseye. Oaaa! Của em đây.” Cậu chìa Bullseye và Jessie ra cho cô bé.
Bonnie cười tươi rói. Cô bé nhận lấy hai món đồ chơi trong khi Andy lôi một chú khủng long ra khỏi hộp.
“Đây là Rex – chú khủng long độc ác, tàn bạo nhất từng được sinh ra trên trái đất. G-ràooo!” Andy dứ Rex về phía Bonnie, cậu chàng chưa bao giờ trông đáng sợ hơn. Bonnie giật mình lùi lại, nhưng sau đó lại cười khanh khách và nhận lấy chú khủng long.
“Gia Đình Đầu Khoai Tây – Quý Ngài và Phu Nhân.” Andy vừa nói vừa lôi họ ra khỏi hộp. “Em phải luôn giữ họ bên nhau bởi tình yêu giữa họ cực kỳ nồng thắm.” Bonnie nghiêm trang gật đầu khi Andy tiếp tục giới thiệu. “Slinky đây trung thành không kém gì một chú chó thật sự! Còn Hamm thì sao? Em cần phải canh chừng gã này. Cậu ta sẽ trông coi tiền tiêu vặt hộ em, nhưng cậu ta cũng chính là một trong số những kẻ xấu xa nhất mọi thời đại... Tiến sĩ độc ác Porkchop!”
Tiếp theo, Andy rút ra bộ ba Ngoài Hành Tinh. “Ba cậu bạn nhỏ này đến từ một hành tinh xa lạ – Hành Tinh Pizza! Và đây chính là Buzz Lightyear – món đồ chơi ngầu nhất mọi thời đại. Em nhìn này – cậu ấy có thể bay.” Andy kích hoạt cánh của Buzz. “Và cả bắn tia la-de nữa. Cậu ấy đã thề bảo vệ dải ngân hà khỏi tên bạo chúa Zurg độc ác!” Andy trao Buzz cho cô bé. Bonnie nhấn nút đỏ trên ngực Buzz.
“Buzz Lightyear đến đây!” Hộp thu âm của Buzz lên tiếng.
“Bây giờ em phải hứa với anh là em sẽ chăm sóc thật tốt những món đồ chơi này nhé.” Andy nói. “Chúng rất quan trọng với anh.”
Bonnie mỉm cười đáp lại cậu. Cô bé nhòm vào trong hộp và tròn mắt. “Anh chàng cao bồi của em!”
Andy nhìn xuống. Woody đang nằm dưới đáy hộp.
“Cậu ấy làm gì trong này thế nhỉ?” Cô bé vừa nhấc Woody lên vừa hỏi.
“Có một con rắn trong ủng của tôi!” Bonnie vui mừng ré lên.
Andy nháy mắt với cô bé. Sau đó cậu kéo dây cót của Woody. “Có một con rắn trong ủng của tôi!” Hộp thu âm của Woody cất tiếng.
Bonnie cười khúc khích, giơ tay với lấy Woody. Andy chần chừ. Cuối cùng, cậu thở dài rồi giơ anh chàng cao bồi ra trước.
“Em nghe này, Woody đã là bạn của anh lâu tới mức anh không nhớ nổi là từ khi nào.” Andy nói, giọng nhẹ nhàng và nghiêm nghị. “Cậu ấy rất dũng cảm, như mọi anh chàng cao bồi khác. Và tốt bụng, thông minh nữa. Nhưng em có biết điều khiến cho Woody trở nên đặc biệt là gì không? Cậu ấy sẽ không bao giờ rời bỏ em. Cậu ấy sẽ luôn ở bên em, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra chăng nữa. Em có nghĩ là mình đủ sức chăm sóc cậu ấy hộ anh không?”
Bonnie gật đầu dứt khoát.
“Được rồi.” Andy trao Woody cho Bonnie. Cô bé ôm chặt ngay lấy anh chàng.
Andy cười với cô bé, rồi ngay lập tức túm lấy Hamm. “Ôi không! Tiến sĩ Porkchop đang tấn công tiệm bánh bị ma ám!” Cậu giả tiếng súng la-de. “Bùm! Chíu!”
“Ôi không!” Bonnie hưởng ứng. “Lũ ma đang chạy trốn kìa! Woody đến đây!”
Woody không nhớ nổi anh đã từng chơi lần nào vui vẻ hơn lần này hay chưa. Có lẽ cảm giác đặc biệt này là do việc tất cả bạn bè của anh đều đang quây quần xung quanh mang lại. Hoặc là do đám đồ chơi của Bonnie cũng đang ở đây nữa. Nhưng Woody hiểu điều đặc biệt nhất chính là đây là lần cuối anh được chơi đùa cùng với Andy.
Cuối cùng Andy cũng phải ra về. Cậu trèo lên ô tô và đưa mắt nhìn đám đồ chơi của mình lần cuối. Chúng nằm an toàn trên bậc thềm nhà Bonnie. Woody đang nằm gọn trong tay cô bé.
“Tạm biệt các bạn.” Andy thầm thì cho riêng mình. Rồi cậu nổ máy phóng đi.
Bonnie quay sang mẹ. “Mẹ ơi, nhìn này! Đồ chơi mới!” Cô bé đặt Woody xuống rồi chạy lại ôm mẹ.
“Đi nào.” Mẹ cô bé nói. “Mẹ con ta vào ăn trưa thôi.” Bà nhấc bổng cô bé lên và đung đưa vòng quanh. Bonnie cười như nắc nẻ khi hai mẹ con đi vào nhà.
Đám đồ chơi ngồi dậy. Mọi người nhìn Andy đang đi xa dần.
“Tạm biệt anh bạn.” Woody buồn bã nói.
Buzz quàng tay qua vai Woody. Các cư dân đồ chơi quây quần xung quanh anh khi Andy đã khuất dạng. Tất cả đã được ở bên nhau. Và giờ đây, chúng còn có thêm Bonnie và những người bạn đồ chơi mới.
Nhưng chúng vẫn sẽ luôn yêu quý Andy... vì cậu là người đầu tiên yêu quý chúng.
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi