Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
hưa Trung úy, tôi muốn ngài ra ngoài để tìm vợ tôi hơn là ngài cứ ngồi đây để hỏi tôi mãi thế.
Trung úy Hallinger đã gần 60 tuổi, ông đã trải qua ba mươi bảy năm trong lực lượng an ninh, ông cho biết cần phải nghe nhiều mới thấy được vấn đề. Có lẽ ông đã có quá nhiều kinh nghiệm trong việc chia sẻ những nỗi bi quan và giận dữ của nhiều cặp vợ chồng. Người đàn ông đang đứng trước mặt ông đây chắc cũng thế. Ông nói với anh:
- Thưa ông Logan, tôi đã phái một nhân viên an ninh đi tìm kiếm vợ ông rồi, và đã cử nhiều nhân viên khác đi điều tra ở trường đua rồi.
Mặc dù ông thèm điếu xì gà của Burke, ông vẫn không nói ra. Ông nói tiếp:
- Nếu ông muốn tôi điều tra tìm kiếm vợ ông thì trước hết ông phải cho tôi biết sự việc đã xảy ra, mới có cơ may biết vợ ông ở chỗ nào chứ.
- Thì tôi đã cho ông biết Erin không trở về khách sạn. Không ai gặp nàng từ sáng sớm hôm nay, và người ta đã tìm ra chiếc nhẫn cưới ở trong chuồng ngựa của trường đua Church ill Downs.
- Thưa ông Logan, có người hay bất cẩn khi đeo đồ trang sức lắm.
Có người thôi, việc này thì dính dáng gì đến việc người ta? Họ đang nói đến Erin mà, Erin của mình mà. Nàng ở đâu? Anh lại nhìn Hallinger và nói chắc nịch với ông:
- Erin không bất cẩn đâu. Nàng không bất cẩn với chiếc nhẫn cưới của nàng đâu.
- Ờ... ờ...
Ông ghi chép vào sổ. Ông nói tiếp:
- Thưa ông Logan, có lúc người ta hiểu lầm những chuyện như thế đấy.
Hallinger suy nghĩ: Mình có thể viết cả một tập sách vàng, mình có thể viết cả một tập về chuyện hiểu lầm như thế. Ông hỏi lại anh:
- Sáng nay ông có cãi nhau với vợ ông không?
- Không!
- Có thể bà ấy thuê xe rồi đi du ngoạn đâu đấy.
- Thế thì kỳ quá!
Travis đưa cho anh tách café, anh nhìn lên. Burke cầm lấy cái tách rồi để sang một bên. Anh nói tiếp:
- Nếu Erin muốn đi dạo một vòng, nàng đã lấy xe mà chúng tôi thuê sẵn rồi chứ. Thế nào nàng cũng báo cho tôi biết khi nàng đi, và nàng đã phải về đây trước hai giờ rồi. Chúng tôi đã có kế hoạch tối nay mà!
Ông có kế hoạch của ông, gồm việc vợ chồng hưởng một tối yên ổn hạnh phúc. Rồi còn ngâm chân nữa. Hallinger ngọ nguậy mấy ngón chân đau trong giày, ông nói:
- Tuần lễ đua ngựa chính, có thể đã gây náo nhiệt quá, khiến cho bà ấy quên đi kế hoạch.
- Tôi biết Erin là một người rất có trách nhiệm. Nếu nàng không về nhà là vì nàng không thể về được thôi.
Anh lại nghĩ đến mấy lần anh gọi đến hỏi bệnh viện, anh đã tỏ thái độ hằn học và khiếp sợ rồi. Anh nói tiếp:
- Có ai đấy đã giữ Burke lại không cho nàng về đây.
- Ông Logan à, bắt cóc thường có điện thoại gọi đến để đòi tiền chuộc. Ông giàu có, thế mà ông cho tôi biết là không có ai tiếp xúc với ông hết cơ mà?
- Vâng, không có ai liên lạc với tôi hết!
Nói thế, nhưng anh vẫn toát mồ hôi mỗi khi chuông điện thoại reo lên. Anh nói tiếp:
- Trung úy này, tôi đã nói hết những gì tôi biết cho ông nghe rồi. Tôi rất bực cứ nhắc mãi chuyện này mà đáng ra là ông phải ra ngoài để làm việc kia. Tôi cũng muốn ra ngoài để tìm kiếm, nhưng tôi cảm thấy tôi cần phải ở đây mà...
- Khoan, chưa hết đâu.
Hallinger đọc những ghi chép của mình. Ông là một người nhỏ thó mảnh mai, hai bàn chân ông đau và giọng nói ông bình tĩnh. Vẻ ngoài của ông nghiêm trang khi ông làm việc. Chốc chốc ông lại ngắm đôi giày đắt tiền của Burke, trong khi ghi chép những suy nghĩ và những lo âu của mình. Ông lại hỏi:
- Thưa ông Logan, ông đã gặp rắc rối ở trường đua Bluegrass Stakes. Vợ ông cảm nghĩ về vụ này ra sao?
- Đương nhiên là cô ấy rất buồn bực.
Dụi tắt điếu thuốc, anh đứng dậy đi bách bộ.
- Có buồn bực lắm đến nỗi muốn lánh mặt mọi người đêm nay và ngày mai không? Có buồn lắm đến nỗi phải trốn ông mà đi không?
Burke quay lại, ánh mắt của anh dữ dằn. Anh đáp:
- Erin không muốn trốn tránh cái gì hay là trốn tránh ai hết. Bằng chứng là tôi đã yêu cầu nàng về nhà cho đến lúc công việc ổ đây đã ổn định. Nhưng nàng không muốn làm thế. Nàng cương quyết ở lại đây để coi sóc công việc.
- Ông quả là một người may mắn!
- Tôi biết rồi. Mà tại sao ông không đi tìm vợ tôi ngay đi?
Hallinger chỉ ghi chép vào sổ, rồi quay qua hỏi Travis:
- Thưa ông Grant, tôi được biết ông là người sau cùng đã nói chuyện với bà Logan sáng nay. Thái độ của bà ấy ra sao?
- Cô ấy rất lo lắng về cuộc đua. Lo lắng cho Burke. Cô ấy hơi mệt. Cô ấy nói với tôi khi trận đua chính xong, cô ấy sẽ ngủ một tuần. Cô ấy chỉ sợ mất dịp xem trận đua hay và phải xa chồng. Cô ấy mới lấy chồng có mấy tuần nay thôi, và cô ấy rất yêu chồng.
Ông Trung úy hết sức bình tĩnh lặp lại:
- Ờ, ờ... chiếc nhẫn được tìm ra ở chuồng ngựa. Thưa ông Logan, ông đã nói với tôi là bà ấy không đến chuồng ngựa, thế mà sáng sớm hôm nay người ta lại thấy bà ấy đi đến đấy.
- Có lẽ để chứng tỏ một yếu điểm của cô ấy, tôi cũng không chắc nữa.
Càng lúc, anh càng hết kiên nhẫn. Nếu nàng chờ anh cùng đi... nếu nàng yêu cầu anh dẫn nàng đi theo, đứng với nàng,... Chính anh là người đã xô đẩy nàng đi, đã xa cách với n, khiến nàng không yêu cầu anh một điều gì nữa. Giọng ông trung úy hỏi:
- Thưa ông Logan, yếu điểm gì thế?
- Cái gì?
Nghề của Hallinger là phải hết sức kiên nhẫn. Ông nói:
- Ông vừa nói bà ấy có lẽ vào chuồng ngựa để chứng tỏ một yếu điểm.
- Cô ấy gặp một tai nạn cách đây mấy năm và bây giờ vẫn còn sợ ngựa. Trong mấy tuần gần đây, cô ấy cố gắng để thắng nỗi sợ hãi ấy. Mẹ kiếp, nàng có vào trong đi nữa thì có gì khác đâu. Nàng vào đấy, rồi mất tiêu.
- Có nhiều chi tiết tôi mới làm việc được tốt hơn.
Chuông reo, Burke nhảy chồm đến. Khi anh nhấc ống nghe lên, mặt anh xám lại vì căng thẳng:
- Hả?
Anh lẩm bẩm chửi thề, rồi đưa ống nghe cho Hallinger:
- Của ông đấy.
Travis đi ngang qua, anh đặt bàn tay lên vai Burke:
- Họ đang kiếm tìm nàng đấy. Burke ạ, anh phải bình tĩnh để cho họ làm việc.
- Tôi cảm thấy họ làm việc sai, rất sai.
Anh quá nôn nóng: sau cơn kinh hoàng ban đầu, sau nỗi lo sợ dằng dai và nỗi khiếp hãi, là điều anh chắc chắn lo ngại:
- Nếu họ không tìm ra gấp thì quá trễ đấy. Tôi phải đi ra ngoài. Anh ở lại xem có ai gọi giúp tôi được không?
- Được chứ?
Hallinger nhìn Burke bước ra cửa, ông ra dấu cho một nhân viên đi theo anh ta.
o O o
Chắc nàng đã ngủ được một giấc. Erin thức dậy sau một cơn ác mộng, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi, người run lập cập vì lạnh. Nàng gọi thầm Burke, cô đưa tay với tới, nhưng hai tay không cử động được.
Không phải là một giấc mơ, nàng nhắm mắt lại và hít những hơi thở thật dài để ngăn bớt những cơn kinh hãi khác đang ập đến. Bao lâu rồi? Ôi, lạy Chúa, bao lâu rồi? Có lẽ chúng để nàng ở đây cho đến phát điên lên, để nàng sẽ chết đói từ từ.
Nàng sợ không điên được, vì nàng phải nghĩ đến Burke. Nàng muốn nhắm mắt và nhớ lại cảm giác khi nằm bên cạnh anh vào những đêm trăng chiếc qua cửa sổ, và cảm thấy hơi ấm toát ra từ cơ thể anh. Nàng nghĩ đến cách anh hôn nàng - lối hôn từ tốn, đê mê làm cho xương cốt nàng rã rời và tinh thần mê mẩn đi. Nàng nhớ lại mùi vị của anh. Ngay bây giờ nàng cảm thấy mùi của cơ thể anh, cảm thấy bàn tay anh vuốt ve má nàng, vuốt ve tóc nàng.
Hai bàn tay anh thật kỳ diệu, vừa mạnh mẽ vừa cứng cỏi. Hai bàn tay khi nào cũng cứng cáp, khi nào cũng chắc chắn. Ban đêm, thỉnh thoảng nàng nắm lấy bàn tay anh áp lên má mình, và cứ để yên như thế. Nàng chắc là anh không hề biết.
Bây giờ, nếu nàng chú ý tập trung, nàng có thể cảm thấy bàn tay anh đang áp lên má nàng. Nàng có thể giữ bàn tay ở đấy thật lâu như nàng muốn.
Khi mắt nàng đã quen với bóng tối, nàng có thể thấy được đầu anh ở trên gối bên cạnh nàng. Nét nhìn nghiêng của anh thật đẹp, cái hàm rắn rỏi, gò má sắc sảo. Khi râu ria mọc lún phún lại ưa nhìn nữa. Nàng đã nói cho anh biết chưa nhỉ? Trông anh thật ưa nhìn.
Còn nếu cẩn thận, nàng có thể nhích sát vào anh mà không đánh thức anh dậy. Mùi da thịt anh giúp nàng dễ ngủ. Anh có mùi đàn ông ưa thích mà không cần phải xịt dầu thơm vào người. Cho nên nàng nhích lại gần anh, thỉnh thoảng anh cũng nhích lại gần nàng, đưa tay uể oải ôm lấy hông nàng. Đó là những giây phút huy hoàng nhất, giây phút nàng có thể thì thầm bên tay anh: nàng yêu anh. Nàng tự nhủ: nếu anh nghe hết những gì nàng nói trong khi anh ngủ, thì chắc là anh đã tin rồi.
Erin nhắm mắt lại như vậy, nàng chỉ nghĩ đến Burke. Sau một lúc, nàng ngủ lại.
o O o
Đã gần ba giờ, nhưng Burke vẫn ngồi nguyên trong ghế. Anh lái xe đi trong vòng một giờ mà thôi, lái ra trường đua với vài hi vọng mong manh sẽ gặp Erin đang đứng đợi anh ở đấy. Anh đi lảng vảng quanh các chuồng ngựa, quấy rầy mấy chú canh chuồng ngựa và mấy chú chăm sóc ngựa, hỏi họ những câu hỏi mà cảnh sát đã hỏi họ.
Nhưng vẫn không có Erin, vẫn không tìm ra manh mối nào. Thế là anh trở về, đi quanh trong phòng khách, thỉnh thoảng bước vào phòng ngủ, không hay biết gì đến café Travis đã pha cho anh. Rồi anh ngồi bất động suốt một giờ đồng hồ, mắt đăm đăm nhìn cái điện thoại.
Anh biểu Travis đi đi, ngủ đi một chút, còn anh, anh không thiết đến ngủ nghê gì hết. Anh linh cảm rằng, có một người nào đấy đã dính dáng đến anh. Nếu anh mất nàng... Anh không thể nghĩ đến chuyện đó được. Anh biết là vận may có thể thay đổi, có thể biến đổi điều ác như gió đã thay đổi chiều vậy. Nhưng không thay đổi với Erin.
Nàng chưa có cơ may nào hết, chưa hề có một cơ may nào cả để chứng kiến cảnh may mắn ở đời. Có lẽ anh đã sai lầm khi vội vã nhốt kín nàng lại, bó buộc nàng theo anh quá. Nhưng nàng vẫn còn nhiều tự do mà, còn nhiều nghị lực mà. Tại sao anh lại không bỏ phức cái ý nghĩ bệnh hoạn đó đi, để nhận lấy trách nhiệm về mình, khi sự thể đã xảy ra?
Khi điện thoại reo, anh chộp cả hai tay lấy ống nghe.
- Logan.
Giọng nói bên tai anh nặng cả mùi rượu, nhưng anh hiểu. Tim anh đập thình thịch. Anh hỏi:
- Tôi không muốn gặp rắc rối. Đâm con ngựa là một việc, nhưng tôi không muốn gặp rắc rối.
- Tốt, nói cho tôi biết nàng ở đâu?
Anh nhìn lên Travis đang đứng chờ bên anh.
- Tôi không muốn tham gia việc đó. Hắn sẽ giết tôi nếu hắn phát hiện ra tôi nói cho ông biết.
- Nói cho tôi biết nàng ở đâu, và tôi sẽ lo chuyện ấy cho anh!
- Nhốt bà ấy trong xe tải ở trường đua. Tôi không biết hắn sẽ làm gì. Có lẽ hắn sẽ giết bà.
- Xe tải nào? Mẹ kiếp, xe tải nào?
- Tôi sẽ không tham gia vào việc giết người đâu.
Khi điện thoại tắt rồi, Burke thả máy ra và đứng dậy:
- Nàng đang ở trường đua. Chúng nhốt nàng trong một chiếc xe tải!
- Tôi sẽ báo cho cảnh sát biết và theo anh ngay.
Anh lái xe như kẻ điên, bất cần đèn đỏ, bất cần giới hạn tốc độ. "Có lẽ hắn giết bà". Chỉ có mấy tiếng đó thôi dội mãi trong đầu anh, đến nỗi anh không chú ý đến chiếc đồng hồ chỉ tốc độ đang đứng ở con số một trăm mười. Đường sá vắng vẻ. Mọi người đã ngủ, chuẩn bị để thưởng thức cuộc đua vào ngày mai. Một số người chắc đã cắm trại ở bãi cỏ giữa trường đua.
Anh cầu sao Erin cũng đang ngủ. Và khi anh đến nơi thì nàng hãy dậy.
Khi anh thắng xe lại ở đằng sau các chuồng ngựa, sỏi kêu rào rạo dưới mấy bánh xe. Những chiếc xe tải đổ ở đấy dành cho các người huấn luyện ngựa và chủ nhân nào muốn ở lại chỗ gần ngựa của họ, cho các người chăm sóc ngựa, hay cho những ai có khả năng để sống xa hoa một chút.
Anh chỉ cần tìm ra một chiếc mà thôi.
Anh định đi qua khu vực đỗ xe thì bỗng anh nghe có tiếng bước chân ở đằng sau. Anh nắm hai nắm tay lại, anh nghĩ đến kẻ sát nhân, anh quay lại thật nhanh. Paddy nói với anh:
- Từ từ, chàng trai. Travis đã gọi cho tôi biết.
Anh gật đầu nhẹ, nhưng qua ánh trăng, anh thấy ông già cũng không ngủ. Anh hỏi bác:
- Xe của Durman ở đâu?
- Durman? Travis nói anh không biết ai mà.
- Thì cứ xem như linh cảm thôi. Chiếc nào của Durman?
- Cái chiếc lớn màu đen kia kìa.
Paddy quay người lại khi bác nghe tiếng còi hú, bác nói:
- Cảnh sát đến!
Nhưng Burke đã chạy đến chiếc xe màu đen. Anh gọi:
- Erin!
Anh lay cửa. Anh tưởng anh có thể phá cửa được bằng hai tay của mình. Paddy đưa cho anh các xà beng:
- Anh dùng cái này. Khi Travis gọi cho tôi và bảo tôi lo với anh, tôi nghĩ là nó rất có công dụng.
Lập tức Burke phá cửa, cùng lúc anh gọi tên nàng. Anh muốn nàng biết là chính anh. Anh không để cho nàng phải lo sợ nữa. Chất thép vang lên, dội lại, rồi cửa mở. Burke nắm cái xà beng làm vũ khí, anh nhảy lên xe. Anh phá hỏng tấm ván ép ngăn cách phần sau của xe với phần máy ở trước. Anh gọi:
- Erin?
Không có tiếng trả lời, không có tiếng động. Nếu anh chậm quá thì sao? Burke quay cái xà beng trong hai tay, anh lau mồ hôi:
- Erin em, ổn rồi. Anh đến để mang em ra khỏi đây.
Anh rủa mình không mang theo đèn, anh bò người xuống để nhìn. Anh thấy nàng rồi, cuộn tròn trong một góc ở đằng sau.
Anh đến chỗ nàng, đứng một chốc, sợ, không dám sờ đến nàng. Thoạt tiên anh sờ má nàng. Lạnh quá, yên lặng quá. Anh gọi:
- Erin!
Quá giận, anh giật tấm khăn bịt miệng đi. Khi mắt nàng nhấp nháy mở ra, anh gần khóc lên vì sung sướng.
- Erin, ổn rồi!
Nhưng khi anh đụng đến nàng, nàng co rúm người lại. Ú ớ trong họng. Anh nói nho nhỏ:
- Ổn rồi! Anh không để ai làm cho em đau nữa đâu. Burke đây, em yêu, bây giờ thì ổn rồi.
- Burke!
Mắt nàng còn tỏ ra khiếp đảm, nhưng nàng đã gọi tên anh.
- Tốt, anh đưa em ra khỏi đây.
Anh nhích nàng ra, vừa thở vừa nguyền rủa mỗi lần anh nghe nàng khóc thút thít. Nàng run rẩy, rồi giật mạnh người lên, anh không tài nào dỗ dành được.
Anh tìm sợi dây trói, nhưng khi anh mở trói thì nàng khóc thét lên. Anh nói:
- Anh xin lỗi! Anh phải tháo dây ra. Anh không muốn làm cho em đau. Em nằm cho thật yên, được không?
Nàng quay mặt vào vách.
Khi mấy người đàn ông bước vào xe, chiếc xe lúc lắc, nàng ép người vào trong góc. Anh nhìn lên và thấy trung úy Hallinger. Anh nói:
- Tôi cần một con dao. Đưa cho tôi con dao rồi ra hết đi. Cô ấy đang khiếp sợ.
Hallinger thọc tay vào túi rồi ra dấu cho nhân viên của ông bước lui với người kia.
- Gắng lên một chút chứ, cô em Ai Len, xong ngay đây!
Anh làm cho nàng đau. Anh cảm thấy cơ thể anh cũng giật cũng run kh anh cắt những vòng dây đai. Khi anh cắt xong dây cho chân nàng thì cả anh và nàng đều ướt đẫm mồ hôi. Anh nói:
- Anh sẽ bế em ra khỏi đây. Giữ cho yên nhé!
- Hai cánh tay em!
Nàng cắn môi, mỗi cử động nhẹ nhàng cũng đủ làm cho nàng đau đớn trong người. Anh nói:
- Anh biết!
Hết sức cẩn thận, anh nhấc nàng lên. Nàng rên rỉ và ép mặt vào vai anh.
Khi họ bước ra ngoài, cả khu vực đèn đuốc sáng choang. Erin nhắm nghiền hai mắt đỏ kè lại. Nàng không nghĩ gì khác hơn là đau đớn và sợ hãi, nàng chỉ chú ý đến giọng nói của Burke mà thôi.
Anh nhìn Hallinger, nói rất bình tĩnh với ông ta:
- Ông tránh xa nàng đi!
Travis bước đi giữa Burke và người cảnh sát, anh nói:
- Tôi đã gọi xe cứu thương. Xe đến rồi đấy. Tôi và Paddy sẽ đi theo anh.
Như trong một giấc mơ, Erin cảm thấy mình được đặt xuống. Ánh sáng vẫn còn sáng quá, cho nên nàng cứ nhắm mắt lại. Tiếng người nói lao xao, quá nhiều, nhưng nàng chỉ chú ý có một giọng duy nhất có liên quan đến nàng thôi. Nàng choáng váng khi cảm thấy có cái gì mát lạnh ở trên lớp da đau nhức ở cổ tay nàng, nhưng Burke đã vuốt ve tóc nàng và luôn thì thầm nói chuyện với nàng.
Anh không biết anh đã nói những gì. Hứa hẹn, thề nguyền, thật vô nghĩa! Nhưng anh đã thấy rõ máu khô trên cổ tay nàng, trên mắt cá chân nàng và những vết bầm tím trên cánh tay nàng. Mỗi lần nàng nhăn mặt, anh lại nghĩ đến Durman. Anh muốn giết chết thằng cha ấy quá. Nàng nói nho nhỏ với anh:
- Trong chuồng ngựa, em đã nghe chúng nói chuyện trong chuồng ngựa, chúng bàn về việc chích thuốc kích thích cho ngựa đấy!
- Không thành vấn đề!
Burke cứ vuốt ve tóc nàng. Nàng lại nói bằng giọng nhẹ như hơi thở:
- Trong chuồng ngựa, em không thể thoát được. Em đã cố đấy!
- Giờ thì em yên ổn rồi. Nằm yên đi!
Họ không muốn để cho anh đi theo nàng. Ngay lúc họ mới đến bệnh viện là Erin được lên xe đẩy đi liền, và Burke ở lại một mình, nhàn nhã, bất an trong phòng đợi. Travis đặt bàn tay lên vai a:
- Cô ấy sẽ ổn thôi!
Burke gật đầu. Nhân viên cấp cứu cũng đã quả quyết với anh như thế rồi. Hai cổ tay nàng là những thương tích nặng nhất. Sẽ lành thôi, cũng như các vết bầm sẽ hết thôi. Nhưng không ai biết nàng có thương tổn về tinh thần ra sao.
Anh nói với bạn:
- Anh ở đây với nàng giúp tôi. Tôi có việc này cần làm.
- Burke, anh sẽ làm cho cô ấy chóng khỏe hơn. Cả anh nữa!
- Anh ở lại đây với nàng!
Anh lập lại, rồi bước qua cánh cửa kính mở rộng. Khi lái xe đến trại của Durman, anh cố giữ tinh thần hết sức bình tĩnh. Cơn giận dữ vẫn còn đấy, nhưng anh kềm chế nó lại, anh biết là giận mất khôn. Cho nên anh không nghĩ gì hết, và tâm trí của anh vẫn mát lạnh như không khí buổi sớm mai vậy.
Đường đi đã ba mươi phút, anh chỉ lái có mười lăm phút nhưng cảnh sát còn nhanh hơn. Burke đóng mạnh cửa xe trước ngôi nhà gạch lộng lẫy của Durman, và một lần nữa lại giáp mặt với Hallinger. Ông nói:
- Tôi nghĩ thế nào tôi cũng gặp ông ở đây đêm nay - Hallinger đốt một điếu trong số năm điếu thuốc ông tự cho phép mình hút - số thuốc này là số nhiều hơn số năm điếu vợ ông biết. Ông nói tiếp:
- Biết ông là người tinh tế, thế nào ông cũng quy nạp các sự kiện để biết Durman là người đã chích thuốc vào ngựa của ông.
- Vâng, tôi đã tổng hợp được các sự kiện. Hắn ở đâu rồi?
- Đêm nay ông ấy là khách của tôi.
Hallinger phà khói thuốc, rồi tựa người vào mui xe của Burke. Nếu ngâm cho bàn chân mà k lành, chắc là ông phải đi bác sĩ chuyên chữa trị bàn chân, ông nói:
- Ông biết đấy, có lúc cảnh sát cũng có trí chứ. Chúng tôi đang điều tra Durman ở đây, thì có điện gọi đến báo cho tôi biết ông đang đi ra trường đua để tìm vợ ông.
- Tại sao lại điều tra?
- Này nhé, suy từ việc mất tích của vợ ông, tôi cho rằng chắc là phải có dính dáng đến vụ rắc rối trong tuần qua, đây là một giả thiết quan trọng, tôi mới hình dung ra ai là kẻ đáng nghi ngờ nhất. Chỉ có Durman. Tôi cũng đoán chắc ông cũng nghi ngờ như thế.
- Tôi đã nghi ngờ nhưng không có bằng chứng.
- Bây giờ thì tôi đã có rồi. Anh chàng đã chuẩn bị cả rồi. Khi chúng tôi gọi điện đến, hắn lại càng vội vã thêm. Hắn đã rút hết tiền ở ngân hàng ra, gia sản còn lại của hắn. Ông rõ rồi chứ?
- Vâng, tôi rõ.
- Hắn đã chuẩn bị đồ đạc vào vali hết rồi. Nhưng hắn không chịu để mất cuộc đua ngày mai. Nay thì...
Hallinger liếc mắt nhìn bầu trời đang bắt đầu sáng, ông chỉnh lại câu chuyện:
- Hắn muốn trận đua lại thắng sai luật. Cũng vui là mọi người cứ nhắm vào một việc mà quên mất các hậu quả. Vợ ông có khỏe không?
- Cô ấy đau lắm. Ông đang giữ hắn ở đâu?
- Bây giờ thì thuộc quyền của cảnh sát mà, ông Logan!
Ông ta nhìn điếu thuốc ra dáng trầm tư, rồi ông kéo một hơi khác, nói tiếp:
- Tôi biết ông suy nghĩ gì rồi.
Burke nhìn ông, cắt ngang:
- Ông không biết được tôi suy nghĩ gì đâu.
Hallinger từ từ gật đầu:
- Ông nói đúng. Theo tôi thì ông nên nghe theo lời khuyên của tôi sau đây: ông không phải là nhân viên điều tra, ông Logan ạ!
Ông ta cười, nụ cười có vẻ chua chát, trong khi đó Burke vẫn tiếp tục nhìn ông chằm chằm. Ông ta lại nói:
- Công việc của tôi là phải kiểm tra tỉ mỉ các chi tiết. Ông đã thu góp được ít nhiều trong cuộc sống rồi. Có may có rủi. Bây giờ thì tôi thấy ông đã có được người vợ hiền và ông có cơ may làm ăn phát đạt. Ông đừng xử nặng với những kẻ đáng thương như là Charles Durman nữa. Hắn đã trắng tay rồi, sá gì một cuộc đua ngựa. Thế chưa đủ sao?
- Chưa!
Burke mở cửa xe, anh khựng lại rồi quay lui, anh nói:
- Hắn sẽ ra tù trong vòng một năm, hay hai mươi năm... nhưng hắn phải chết.
Hallinger búng cái tàn thuốc đi, vẻ luyến tiếc:
- Tôi nhớ mãi lời ông nói đấy!
o O o
Khi Erin tỉnh dậy, nàng cẩn thận mở mắt ra. Bệnh viện. Nàng cảm thấy hạnh phúc ào ạt tràn đến như mỗi khi nàng thức dậy mà thấy mình được bình an vô sự. Ngọn đèn bên giường vẫn còn sống. Nàng không ưa cảnh bệnh hoạn, nhưng nàng cũng yêu cầu người điều dưỡng để đèn cháy sáng như vậy, ngay khi mặt trời đã mọc.
Burke không có mặt ở đây. Nàng lo lắng và hỏi anh, nhưng người ta đẩy nàng đến một phòng riêng và đặt nàng nằm vào giường, hứa với nàng anh sẽ đến. Nàng phải ngủ, phải nghỉ ngơi, không được lo âu nhiều.
Nhưng nàng muốn có anh.
Nằm thẳng người, nàng quay đầu nhìn quanh. Đã có nhiều hoa ở trong phòng. Nàng đoán chắc là Travis hay Paddy đã mang đến. Họ thật tốt với nàng.
Nhưng nàng vẫn muốn có Burke.
Vừa nhích người cho đỡ mỏi, nàng nhổm người dậy trên giường, chợt nàng thấy anh. Anh đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía nàng. Tất cả mọi sự đều tan biến hết. Chỉ còn lại niềm vui thích biết được anh đang có mặt ở đây với nàng. Nàng gọi:
- Burke.
Lập tức anh quay lại. Việc đầu tiên anh nghĩ đến, là nàng đã ngồi dậy được và hai má không còn xanh xao nữa. Việc thứ hai là xem nàng như không phải đang ở trong phòng bệnh viện với tay chân băng bó. Và nàng chìa bàn tay ra, anh tiến đến, sờ nhẹ lên cổ tay nàng.
Anh nói một cách dè dặt:
- Em trông có vẻ khá rồi đấy!
- Em thấy khá rồi. Em không biết là anh có mặt ở đây.
- Anh đi quanh một hồi. Em cần gì không?
- Em ăn được rồi!
Nàng cười, rồi lại với nắm tay anh, nhưng anh đang bỏ tay vào túi. Anh nói:
- Để anh đi gọi nữ điều dưỡng.
Khi anh ra đến cửa thì nàng gọi giật lại:
- Burke này, hượm cái đã. Nhìn xem, anh không ngủ nghê gì cả mà!
- Thức cả đêm!
Nàng lại cười:
- Ừ, vì việc ấy mà thôi. Em xin lỗi anh nhé.
Đôi mắt anh trở nên nghiêm nghị, anh đáp:
- Đừng xin lỗi. Anh đi gặp nữ điều dưỡng đây.
Còn lại một mình, Erin ngả người trên gối, có lẽ nàng còn bối rối và bấn loạn. Chắc là anh không giận nàng. Thở dài nhè nhẹ, nàng nhắm mắt lại. Dĩ nhiên là anh giận chứ. Nàng chưa nói chuyện với người đàn ông nào hết ngoài Burke. Cho dù nàng có lỗi hay không, thì nàng cũng đã gây cho anh lắm phiền phức, và bây giờ nàng lại còn cột chân anh vào bệnh viện đúng vào hôm trọng đại nhất của đời anh.
Khi cánh cửa bật mở lại, thì nàng cố cười vui vẻ và cố nói thật rõ, mặc dù cổ nàng vẫn còn đau:
- Anh nên có mặt ở trường đua đi. Em chắc là còn sớm. Có ai mang cho em áo quần để thay không? Em chuẩn bị xong trong vòng mười phút thôi!
- Em không được đi đây hết!
- Anh không muốn em bỏ lỡ dịp xem cuộc đua ngựa đầu tiên của em chứ? Em biết bác sĩ nói gì rồi, nhưng...
- Em nhớ là em không được rời khỏi giường trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ mà. Em đừng ngốc đấy!
Nàng mở miệng ra, rồi ngậm lại. Nàng không muốn cãi cọ với anh nữa. Nàng đã kề bên cái chết, nàng đã làm cho mọi người phải bực bội vì đã phí hết bao thì giờ vào những việc vụn vặt không đâu. Nàng nói:
- Dĩ nhiên là anh nói đúng. Em phải ngồi đây, được nuông chiều, xem ti vi.
Tại sao anh không đến với nàng? Tại sao anh không ôm lấy nàng? Erin mỉm môi khi thấy anh quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng nói tiếp:
- Anh nên đi cho rồi.
- Đi đâu?
- Thì ra trường đua chứ còn đi đâu. Gần mười hai giờ trưa rồi. Anh đã bỏ phí cả buổi sáng rồi! Anh đã bỏ phí cả buổi sáng rồi!
- Anh sẽ ở lại đây!
Tim nàng nhảy nhót lên, nhưng nàng lại lắc đầu:
- Anh đừng xuẩn ngốc. Anh không thể bỏ qua dịp này. Em bị nhốt ở đây là đủ rồi. Ít ra em cũng có được niềm vui khi nhìn thấy anh bước vào vòng chiến thắng. Ở đây không có việc gì cho anh làm hết!
Anh nghĩ đến những giây phút vô vọng anh đã trải qua trong đêm. Bây giờ anh cũng đang có cái cảm giác đó. Anh nói:
- Không có. Đúng là không có việc gì làm thật!
- Vậy thì anh đi đi!
Nàng cố nói thật nhẹ nhàng với anh. Anh lấy tay chùi mặt, rồi đáp:
- Vâng!
- Và em cũng muốn anh nghỉ cho khỏe đã trước khi đến đây.
- Nàng ngẩng mặt lên chờ anh hôn, nhưng môi anh chỉ phớt lên mày của nàng. Anh nói:
- Hẹn gặp lại em!
- Burke!
Khi anh bước đi, nàng còn nói với theo:
- Anh sẽ thắng đấy!
Anh gật đầu, rồi đóng cửa lại. Anh tựa người vào bức tường, hầu như quá mệt không đứng nổi, quá mệt không còn suy nghĩ gì được. Anh không thiết đến trận đua chính hay là bất kỳ trận đua nào nữa. Điều mà anh cứ thấy chập chờn trong óc anh, là Erin cứ cuộn người trong góc xe, co rúm người lại để tránh anh.
Nàng đã bình phục, đã cười, đã nói, như không có gì xảy ra. Nhưng anh vẫn thấy hình ảnh nàng cuộn băng trắng trên hai cổ tay nàng.
Anh vẫn còn sợ không dám đụng đến nàng, còn sợ nàng co rúm người tránh anh. Hoặc là nếu nàng không làm thế, thì anh sẽ làm cho nàng đau đớn. Anh lo sợ không dám nhìn nàng lâu, vì anh cứ thấy mãi nét hoảng hốt trong mắt nàng. Anh sợ là nếu anh không ôm chặt lấy nàng, giữ chặt lấy nàng thì nàng sẽ tuột khỏi tay anh, thì anh sẽ mất nàng như anh đã mất nàng trong mấy giờ trước đây.
Nhưng nàng đã giục anh đi, nàng đã nói với anh là nàng không cần có anh bên nàng. Nàng chỉ cần chiến thắng, nàng chỉ cần vòng hoa chiến thắng, nàng chỉ cần chiến tích. Anh phải mang về những thứ ấy cho nàng.
o O o
Quả thật nàng quá lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy người ta giới thiệu, nhìn thấy người ta phỏng vấn, người ta thảo luận trên truyền hình, thì nàng lại hồi hộp. Khi nàng thấy Burke được quay phim khi anh bước ra khỏi chuồng ngựa, nàng cười và ôm lấy cái gối. Ồ, giá mà nàng được ở đấy với anh nhỉ. Nhưng anh lại tránh mặt các phóng viên, làm cho Erin thất vọng.
Nàng muốn được nghe anh nói, muốn được nhìn thấy mắt anh hiện trên màn ảnh để sau này hai người cùng cười.
Thế rồi chính anh phóng viên đứng trước máy quay phim, tường thuật lại câu chuyện đã xảy ra từ trận đua Bluegrass Stakes. Nàng quá sung sướng khi nghe tên của Burke đã được giải oan hoàn toàn, và con Đại Bịp được phong làm con ngựa hay nhất trong giải "Đoạt Hoa Hồng".
Nàng lắng nghe, cố bình tĩnh khi anh chàng phóng viên kể về vụ bắt cóc và việc bắt giữ Durman. Anh chàng chăm sóc ngựa bị thộp lúc đang ngủ bên cạnh cái không trong một chuồng ngựa. Hình như chẳng mấy ai khuyến khích để anh tuôn hết cả câu chuyện như thế. Lại còn có hình ảnh về chiếc xe tải, với cánh cửa bị phá gãy và những hàng rào chắn của cảnh sát, những cảnh này nàng phải xem cho biết.
Nàng cũng rất vui sướng khi nghe người ta bảo nàng đang nghỉ ngơi an toàn.
Ngoài ra, anh chàng phóng viên lại còn kể phóng đại ra, như là một thiên truyện trinh thám - gồm một thiếu phụ gặp hoạn nạn, một thằng khốn nạn và một anh hùng. Nàng nhăn mặt. Tuy nhiên, nàng có thể xem Burke như nhân vật anh hùng, còn nàng thì nàng không dám ví như một thiếu phụ đang cơn hoạn nạn.
Nàng bỏ qua chuyện đó khi thấy những con ngựa hiện ra, chúng đang được dẫn ra từ trong bãi tập trung ngựa. Con Đại Bịp to con, xinh đẹp hơn bao giờ hết. Đại Bịp, con ngựa ba tuổi của trại Ba Con Át. Chủ nhân là Burke và Erin Logan. Nàng cười khi nghe giới thiệu như thế. Dĩ nhiên là cho dù con ngựa của Burke và tin phóng ra có lầm lẫn đi nữa, thì nàng vẫn thấy thỏa mãn khi thấy tên nàng sáng lên trên màn ảnh bên cạnh tên Burke.
Nàng lại cười một mình vì hai bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi. Trường đua vẫn như thế, chật ních cả người. Máy quay lại chĩa vào Dorothy Gainsfield. Erin rất sung sướng vì nàng đã trị được mụ ta rồi.
Thế rồi máy quay hướng về Burke, tim nàng đập nhẹ. Anh trông có vẻ mệt mỏi quá. Gầy rạc ra. Vì thế mà vừa rồi trông anh xa cách. Anh mệt quá mà. Khi anh đã được nghỉ ngơi và có thì giờ bồi bổ, mọi việc rồi lại ổn cả thôi.
Nàng cà má vào cái gối, nàng nói với anh.
- Burke, em yêu anh. Chỉ có yên anh em mới yên ổn được.
Thế rồi màn ảnh lại sáng rực lên những hình ảnh của ngựa. Gần đến giai đoạn cuối rồi.
Thế rồi kèn đồng cất cao giọng và người ta la ó lên. Lại một lần nữa, Erin muốn nhảy ra khỏi giường và chạy vội đến trường đua. Nếu không vì đứa bé trong bụng, chắc là nàng đã bất kể lời bác sĩ, nàng chạy đi liền. Nhưng nàng buộc lòng phải nhẫn nại.
Nàng đặt một bàn tay lên bụng, nói thì thầm:
- Chúng ta sẽ cùng đi dự trận đua chính đầu tiên vậy. Sang năm, cả ba chúng ta cùng đi.
Tiếng chuông reo vang, và trong vòng hai phút tiếp theo, nàng không hề rời mắt khỏi màn hình. Hình như con Đại Bịp quyết chạy để phục thù. Và có lẽ nó phục thù thật. Có lẽ Burke đã chuyển cho con ngựa một số tình cảm của mình, vì con ngựa phi như giận dữ ai.
Khi nó vượt lên đang lúc còn sớm quá, Erin phải nín thở. Nàng biết rằng chú nài đã được dặn dò là phải kềm nó lại ở nửa dặm đầu tiên. Nhưng hôm nay chú lại không kềm nó. Khi nàng nhìn con ngựa phi, mối quan tâm ban đầu của nàng đã trở thành sự ngạc nhiên cùng cực. Nó huy hoàng quá, nó giận dữ quá, và không có gì ngăn cả nó được. Tuồng như nó muốn chứng minh khả năng của nó và có lẽ nó phục thù nữa.
Nó bám sát hàng rào, vòng rất ngặt và rất sát. Con Apollo của Travis bám theo cách một thân. Con ngựa đực tơ của Pentel, do một người khác cưỡi, phi nhanh ở phía ngoài. Mọi người đều đứng dậy. Erin đang hò hét, nhưng nàng không biết mình đang hò hét ngay khi chị nữ điều dưỡng đi vào phòng.
Khi nó đến đường vạch cuối, nó vẫn phi thật nhanh, thật nhanh đến nỗi giọng của người xướng ngôn viên nghe thật chát chúa vì quá kích thích. Hai thân, ba thân rồi ba rưỡi. Nó phi vào dưới vòng đến đích như là một mình một cõi trên cái sàn hình bầu dục vậy.
Erin chùi hai lòng bàn tay lên má để lau khô mồ hôi:
- Bao giờ nó cũng về đầu hết. Chưa một lần thua!
- Xin chúc mừng bà, bà Logan. Tôi chắc bà sung sướng lắm!
- Tôi rất sung sướng!
Nhưng mấy ngón tay nàng cứ bấu vào tấm ra trải giường vì nàng đợi lời tuyên bố chính thức. Nàng cứ nghĩ trong óc là phải đợi lời tuyên bố đã, còn cân đo, còn xác nhận nữa chứ. Nàng thấy thời gian dài dằng dặc, nhưng rồi những con số cũng hiện ra trên bảng:
- Rất, rất tốt! Burke kia kìa! - nàng chộp lấy bàn tay cô y tá.
- Anh ấy đã làm việc quá sức mới được như thế, anh đã đợi chờ quá lâu rồi. Ôi, ước chi tôi có mặt với anh ấy!
Nàng thấy những người quay phim, những phóng viên tranh nhau chỗ, khi Burke và người huấn luyện ngựa đứng trong vòng chiến thắng. Tại sao anh không cười. Nàng vừa lau mấy giọt nước mắt vừa tự hỏi như thế. Nàng thấy anh nhón người lên bắt tay chú nài nhưng nàng không nghe anh nói điều gì hết.
Một anh phóng viên đưa cái micro trước mặt Burke:
- Hôm nay là ngày huy hoàng cho trại Ba Con Át. Trận này đã làm rõ mặt cho vụ không công nhận vào tuần trước, thưa ông Logan.
Burke vỗ vỗ cổ con ngựa, anh đáp:
- Không có chuyện làm rõ mặt rõ mày gì hết. Theo tôi thì con Đại Bịp đã chứng tỏ nó là vô địch hôm nay ở đây, và chứng tỏ niềm tin của tôi vào đội ngũ của nó, nhưng cuộc đua này là dành cho vợ tôi.
Anh rút một đóa hồng nơi tấm mền phủ mình con ngựa. Anh nói:
- Xin lỗi quý vị.
Chị y tá nói nho nhỏ:
- Ông ấy ăn nói hay quá!
- Ừ!
Thế mà khi Erin thấy anh nài giơ cao chiếc cúp trên đầu, thì nàng lại tự hỏi tại sao nàng cảm thấy lạc lõng thế này!
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen