Chương 11
êm cuối cùng trước khi rời thành phố biển, sau hơn nửa tháng du ngoạn của đôi vợ chồng Vĩ Long và Cát Phượng. Hôm nay, sau buổi tiệc của Hữu khoản đãi vợ chồng Long, chàng đưa vợ chạy một vòng thành phố trong làn gió biển ban đêm như để từ giã nó. một thành phố mà hơn nửa tháng đã ôm ấp, chở che cho hai người. Đó đây hằn bao kỷ niệm, nên trước lúc chia tay, lòng ai cũng nghe man mác một nỗi buồn. Cát Phượng ngồi im lặng bên chồng, không biểu lộ thái độ nào. Long không biết trong đầu Phượng đang nghĩ ngợi điều gì? Riêng Vĩ Long cảm thấy nuối tiếc vì suốt thời gian qua mà mình vẫn không tìm ra tin tức Thảo Nguyên. Còn Cát Phượng nghĩ mình sắp xa Thảo Nguyên - Người bạn gái đáng thương đến tội nghiệp. Sao Nguyên chỉ gặp toàn là bất hạnh. Rồi đây với đứa con không cha, nàng làm sao đương đầu với cuộc sống khắc nghiệt này? Ngày mai mình trở về thành phố, trong khi cô ta phải trốn lánh mọi người để sinh nở, thật là đáng thương. Đang mãi mê suy nghĩ, Phượng nghe chồng hỏi:
- Em suy nghĩ điều gì vậy cưng?
Phượng đắn đo, rồi nói:
- Ngày mai xa rời nơi đây, em thấy buồn thôi. Thành phố này đã cho em nhiều kỷ niệm đẹp.
Long hỏi vợ khi xe về đến khách sạn:
- Em có muốn đi chơi nữa không?
Phượng đáp lời chồng:
- Không anh à! Em thấy mệt về buổi tiệc chiều nay. Chúng ta ngủ sớm, mai còn hành trình dài nữa.
Vĩ Long cho xe vào sân khách sạn. Đưa vợ lên phòng, chàng nói, khi nhìn đống đồ đạc lỉnh kỉnh trong phòng:
- Em tắm trước đi, anh sẽ mang bớt ít đồ xuống cho ngày mai đỡ mệt.
Cát Phượng bảo chồng:
- Để đấy sáng mai em phụ anh một tay mà.
Vĩ Long vẫn thu gom đồ đạc. Cái nào không cần thiết chàng gom lại định mang xuống xe. Vừa làm, anh vừa hỏi vợ:
- Chị Hữu tặng em vật gì mà nhiều thế này?
- Thì anh coi đó. - Tiếng Phương từ buồng tắm vọng ra.
Vĩ Long soạn tới một gói to thấy là đồ trẻ nít sắp sinh, Long ngạc nhiên hỏi vợ:
- Phượng!
- Gì vậy?
- Bộ em... có... thai sao mà... chị Hữu tặng cho nhiều quần áo con nít vậy?
Tiếng Phượng đầy vẻ bí ẩn, nói:
- Bí mật! Cái đó đừng hỏi, vì...
- Vì sao?
- Vì em không muốn nói dối anh.
-...
Vĩ Long nghe tiếng nước chảy, chàng cầm từng món đồ lên mân mê, thầm nghĩ "Chàng cũng sắp có một đứa con, nhưng nó không biết có được những món đồ vật như vầy không?" Càng nghĩ, Long càng buồn, thầm trách cho số phận.
Vĩ Long bỏ cái gói trên tay xuống đi ra đứng ngoài bao lơn nhìn ra biển trong bóng đêm. Lần đầu khi Vĩ Long nhìn biển lúc hoàng hôn. Còn hôm nay chàng ngắm nhìn nó qua màn đêm trước khi sắp chia tay với nó.
Biển hôm nay sóng nhiều hơn. Bằng chứng là trong đêm tối, chàng vẫn nhìn thấy từng đàn bọt trắng xóa bủa tung mịt mù như bóng chim trời trong bóng đêm tối.
Vĩ Long nghe tiếng bước chân của vợ đi nhè nhẹ ra sau lưng, chàng vội nói:
- Ê! Không có giật mình đâu cô bé.
Phượng nhõng nhẽo với chồng:
- Em hổng chịu đâu. Anh xấu lắm.
- Này! Nghe hỏi đây. Sao lại có lắm đồ trẻ con vậy? Nói mau, không sẽ bị đánh đòn.
Phượng nghênh mặt, chu "mỏ" về phía Long, nói:
- Hông đó! Ai biểu hổng giật mình chi.
Vĩ Long dỗ dành vợ:
- Thôi, anh xin lỗi, để lần khác anh sẽ giật mình.
- Hông! Lần này hà.
- Lần này?
- Ừ. Ngay bây giờ, em mới nói.
- Vậy em hù lại anh đi.
- Không hù mà anh giật mình mới hay chứ.
Vĩ Long nhìn vợ, chàng làm bộ giật mình, dáng điệu thật là trẻ con làm Phượng ôm bụng cười ré lên thích thú.
- Ôi! Thích quá! Thích quá!
Vĩ Long đưa tay ôm chặt vợ trong lòng nói:
- Bây giờ không nói là đánh đòn thật đấy, cô bé ạ.
Phượng rút vai, lè lưỡi:
- Ôi, sợ quá! Nè, ông xã ơi! Mấy món đó là của em mua để tặng cho người ta, chứ không phải người ta tặng cho em đâu mà mừng hụt.
Vĩ Long mừng hụt thật, chàng nới lỏng vòng tay hỏi:
- Tặng ai?
Phượng đưa tay đế lên miệng chồng, nói:
- Cấm hỏi, mai mốt rồi biết.
Long thấy vợ không muốn nói thì thôi, nghĩ toàn là ba cái chuyện vặt của đàn bà, nên chàng mới trả lại vợ:
- Không cần biết. Không phải của em thì thôi, còn người khác không cần biết.
Có thật là Vĩ Long không cần biết không? Hay là chàng đang tha thiết mà không biết được? Nhưng Vĩ Long nghĩ chắc là Phượng tặng vợ của Hữu hay người bạn gái nào đó của nàng thôi.
- Vậy thì tắm đi, ông phó giám đốc ạ.
o O o
Sau khi ngừng lại để ăn cơm trưa ở một quán ăn dọc quốc lộ thuộc địa phận tỉnh Bình Thuận, Vĩ Long cho xe lao nhanh dưới cái nắng như đổ lửa. Cát Phượng đưa tay tắt chiếc máy cassette trong xe, hỏi chồng bằng một giọng êm ái nhưng đầy cương quyết, chứng tỏ là đã được suy nghĩ cặn kẽ:
- Anh không đồng ý cho em xin con nuôi, vì đó là giọt máu của những người xa lạ. Nhưng nếu có một đứa trẻ con của một người mà em và anh cùng quen biết và thọ ân, thì anh có đồng ý không?
Vĩ Long đang chú tâm vào việc lái xe, bỗng dưng nghe vợ hỏi một câu mà buộc chàng phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi trả lời, nên chàng cho xe chạm lại, tự hỏi: "1 người quen biết mà em và anh cùng thọ ân". Là ai vậy? Vĩ Long hỏi:
- Em có thể nói là con của ai hay không?
- Anh cứ suy nghĩ đi rồi trả lời, thì em mới nói tiếp được.
Vĩ Long nghĩ sao có chuyện lôi thôi vậy? Đứa trẻ đó là con ai? Long ra soát hết trong đầu những người quen với hai người thì nhiều, nhưng ai là người ân mà lại có thể cho con. Vĩ Long nghe vợ nói tiếp:
- Đây chỉ là dự định. Nó được khởi đầu từ em sang anh, chứ hoàn toàn chưa có một hứa hẹn nào cả.
- Nghĩa là em muốn nói, về phía cha mẹ đứa bé chưa có dự định cho con bọn mình à?
- Hoàn toàn chưa. Mà cũng chưa chắc họ đã bằng lòng.
- Thế mà sao em hỏi anh làm gì?
- Để nếu anh bằng lòng, em sẽ xin con người ấy.
Vĩ Long nói dè dặt:
- Điều đó có thể chấp nhận, nhưng còn phải tùy thuộc nơi cha mẹ đứa trẻ em à.
- Họ với ta có tình cảm ràng buộc không chứ gì?
- Phải.
- Họ là người ân của chúng ta, lẽ nào mình ghét bỏ mà không giúp đỡ họ.
- Giúp đỡ? Em nói gì, anh chưa hiểu?
Cát Phượng muốn thuyết phục chồng để giúp cho hoàn cảnh của Thảo Nguyên, chẳng có cách nào hơn là phải nói thật. Nàng nghĩ có lẽ Nguyên chỉ ngại gặp mặt Long thôi. Bây giờ xe về sắp tới thành phố rồi, nàng nói cho chồng nghe chắc cũng không có gì thất hứa. Nghĩ vậy nên Phượng nói:
- Vừa rồi ở Nha Trang, em có gặp một người bạn... bạn của chúng ta.
- Mà ai vậy?
- Thảo Nguyên.
Vĩ Long đang lái xe chạy vừa phải để trò chuyện với vợ, nghe Cát Phượng nói, Long giật mình thoát ra ngoài tầm kiểm soát lý trí. Chàng đạp thắng, chiếc xe đang chạy ngon trớn bỗng bị ghì đứng lại, kéo một đường dài dưới mặt lộ tạo một âm thanh chát chúa. Phượng kinh hãi hỏi:
- Chuyện gì thế anh?
Long kịp trấn tĩnh mình, đáp che lấp:
- Ơ! Không... không có gì. Anh chỉ ngạc nhiên thôi. Sao em gặp cô ấy mà không nói cho anh biết?
- Chị ấy bảo em không được nói lại với anh.
-...
Vĩ Long nghe như có một nhát dao xuyên tim. Vậy là nàng cố tình cắt đứt với ta. Nàng quyết giữ đúng lời hứa. Ôi! Nàng quyết yêu ta qua hình bóng con trẻ, chứ không bằng lòng mang tiếng đánh cắp tình yêu của kẻ khác. Ta đã tự làm khổ mình. Cát Phượng thấy chồng yên lặng lâu có vẻ suy nghĩ, nên hỏi lại:
- Bây giờ anh biết là con của Thảo Nguyên, anh nghĩ sao?
Ôi! Còn nghĩ sao nữa, chàng muốn thét lên: "Nó là con anh", nhưng cái gì đã làm cổ họng chàng khô đắng. Cố gắng lắm chàng mới nói được:
- Nhưng cha nó là ai?
Vĩ Long liếc nhanh nhìn sắc diện của vợ: Cát Phượng nghiêm trang đáng sợ:
- Chúng mình không cần biết điều ấy, chỉ gợi thêm sự đau đớn cho chị ấy. Có thể xme cha nó là anh và mẹ nó là em chẳng hạn.
Một lần nữa Vĩ Long nhìn vợ hơi lâu để cố tìm trong sự nghiêm trang đó có điều gì giễu cợt chàng không.
Long đáp nhát gừng:
- Nếu em muốn, anh bằng lòng.
Cát Phượng im lặng một lúc lâu, sau nghe cô nói:
- Nhưng chắc gì chị ấy bằng lòng? Trừ khi nào chỉ căm thù người cha ấy, như lần trước đây.
Vĩ Long nhớ lại chuyện vợ kể về Thảo Nguyên lần trước vì nhẹ dạ cả tin vào vị bác sĩ đạo mạo đã thọ thai với ông ta. Nhưng sau đó vì căm ghét, nên nàng phá bỏ đứa con. Long nghĩ, nàng là người đàn bà có nghị lực thì chắc gì lần này nàng chịu cho con, vì chàng đoán biết Thảo Nguyên rất yêu mình. Mà mình thì... cũng đã yêu cô ấy. Ôi, Nha Trang! Thật là một chuyến đi nhiều kỷ niệm.
Xe Vĩ Long đã đi vào xa lộ, thẳng tiến về thành phố.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ