Chương 11: Thần Thor Đang Giận Dữ
hương 11: THẦN THOR ĐANG GIẬN DỮ
Cơn bão càn quấy cả đêm. Hiccup không thể ngủ nổi khi gió đập vào tường như thể năm mươi con rồng đang cố chui vào.
“Cho chúng tôi vào, cho chúng tôi vào,” gió rít lên. “Chúng tôi rất, rất đói.”
Bên ngoài màn đêm và biển rộng, trận bão quá mạnh còn những con sóng quá lớn đã đánh thức giấc ngủ của những con Rồng Biển rất già.
Con Rồng đầu tiên thức giấc khổng lồ cỡ trung bình, bằng cơ một vách núi lớn thôi.
Con thứ hai to lớn khó tả.
Hắn chính là con rồng chúng ta đã nói tới ở phần trước câu chuyện, Con quái vật vĩ đại đã ngủ từ sau chuyến chu du La Mã từ sáu thế kỷ trước, một con mà gần đây chỉ ngủ lơ mơ.
Cơn bão lớn đã từ từ nâng những con Rồng lên khỏi đáy biển như nâng hai đứa bé đang say giấc, và cuốn trôi chúng bằng những ngọn sóng khủng khieps tới bãi biển Long Beach, ngoài làng của Hiccup.
Và chúng ở đó, ngủ ngon lành, trong khi gió rít khủng khiếp chung quanh như những bóng ma Viking đang tổ chức tiệc tại địa ngục Valhalla, tới khi bão tan và mặt trời chiếu sáng bãi biển đầy nhóc Rồng và vài thứ nhỏ xíu khác.
Con rồng đầu tiên đầu tiên đủ khiến bạn gặp ác mộng.
Con rồng thứ hai đủ cho bạn gặp ác mộng của ác mộng.
Hãy tưởng tượng một sinh vật lớn gấp hai mươi lần Khủng long Bạo chúa. Giống một ngọn núi hơn là một sinh vật sống – một ngọn núi vĩ đại, lấp lánh và hung bạo. Trên người hắn bám đầy hàu khiến hắn giống như đang mặc một áo giáp gắn đá quý, nhưng ở nơi loài giáp sác và san hô không bám vào, bạn có thể nhìn thấy màu sắc thật sự của cơ thể hắn. Màu xanh đậm huy hoàng, màu sắc của đại dương.
Giờ hắn đã dậy, và ho ra thứ cuối cùng bỏ vào bụng, Cờ hiệu của Đạo quân Thứ Tám, với những ruy băng vẫn phấp phới bay. Hắn đã dùng nó làm tăm xỉa răng. Giờ con đại bàng đang tỏ ra hữu dụng khi giúp hắn xé những miếng thịt bám trên những chiếc răng dài 7m.
Người đầu tiên phát hiện ra Rồng là Badbreath Cộc Cằn, người đã dạy sớm để kiểm tra xem lưới cá còn ngon lành sau cơn bão không.
Anh ta liếc nhìn bờ biển một cái, rồi chạy vội về nhà Tộc trưởng, đánh thức ông dậy.
“Chúng ta gặp rắc rối,” Badbreath nói.
“Ý cậu là gì, VẤN ĐỀ gì?” Stoick Vĩ Đại ngái ngủ.
Stoick không ngủ được chút nào. Ông nằm trằn trọc lo lắng. Loại bố gì mà lại đặt luật lệ quý báu của mình trước cuộc đời đứa con trai? Nhưng loại con trai gì mà lại thất bại trước Luật lệ bố nó tôn trọng và tin tưởng cả đời?
SÁng hôm đó, ông Stoick đã đưa ra một quyết định vô tiền khoáng hậu. Ông sẽ thay đổi lời tuyên bố hôm qua, và ngừng trục xuất Hiccup cùng những nhóc khác. “Mình thật YẾU ĐUỐI, YẾU ĐUỐI,” ông Stoick buồn bã nói thầm. “Squidface Kinh TỞm sẵn sàng đuổi cổ con trai mình không chớp mắt. Loudmouth Bệnh Gút cũng nhiệt tình hưởng ứng thôi. Vậy mình làm sao thế này? Mình phải đuổi cổ mình đi mới đúng. Chắc chắc Mogadon tộc Meathead cũng đồng ý ngay.”
Chính vì thế, giờ ông Stoick không có tâm trạng giải quyết thêm vấn đề khác.
“Có hai con Rồng khổng lồ ngoài bờ biển Long Beach.” Badbreath báo cáo.
“Đuổi chúng đi,” ông Stoick nói.
“Ông đi mà bảo,” Badbreath nói.
Ông Stoick lao ra bờ biển. Ông lại quay lại với vẻ ngẫm ngợi.
“Ông nói với chúng chưa?” Badbreath hỏi.
“Nói với NÓ chưa ấy,” ông Stoick nói. “Con rồng lớn hơn đã ăn thịt con nhỏ hơn. Tôi không thích can thiệp. Tôi phải gọi Hội Đồng Chiến tới thôi.”
Các Hooligan và Meathead thức giấc sáng hôm đó khi nghe tiếng Trống Đại gọi họ tới Hội Đồng Chiến, vốn chỉ được dùng khi gặp họa lớn.
Hiccup bật dậy ngay. Nó cũng chẳng ngủ được tí nào. Sún răng, vốn nằm co ro trên giường cùng Hiccup, đã biến đâu mất và giường thì lạnh như đá. Vì thế chắc chắn cu cậu đã đi mất một lúc rồi.
Hiccup nhanh chóng ta lôi quần áo. Chúng đã khô qua một đêm, và vẫn khá khó mặc vào do áo và quần được làm từ gỗ. Nó không chắc nó phải lamd gì, vì sáng nay nó sẽ phải rời đi. Nó đi theo những người khác tới Đại Sảnh. TỘc Meathead đả ngủ qua đêm ở đó, vì thời tiết không thuận lợi để ngủ ngoài trại.
Trên đường đi nó đụng phải Fishlegs. Thằng này trông như thể chẳng ngủ nghê gì, y như Hiccup. Cái kính của nó bị vẹo.
“Sao thế?” Hiccup hỏi. Fishlegs nhún vai.
“Bò Hung Tợn đâu?” Hiccup hỏi. Fishlegs lại nhún vai.
Hiccup nhìn quanh đám đông đang vội vã tới Đại Sảnh. Nó không thấy một con rồng thuần hóa nào. Thường chúng không bao giờ rời xa Chủ nhân. Chúng luôn đớp, gằm ghè với nhau cơ mà. Việc chúng biến mất đang dự báo điều chẳng lành…
Nhưng không ai để ý. Người ta đang bàn tán xôn xao rằng không phải Viking nào cũng được vào Đại Sảnh, rồi những tên to xác hò hét và xô đẩy bên ngoài.
Stoick yêu cầu mọi người im lặng.
“Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây,” ông Stoick lớn giọng nói, “vì chúng ta gặp vấn đề cấp kỳ. Một con rồng cỡ đại đang ngồi trên bờ biển Long Beach.”
Đám đông hoàn toàn thất vọng. Họ đang mong chờ một tai họa lớn hơn.
Mogadon kêu to tỏ ra sự không đồng tình.
“TRống Lớn chỉ được dùng khi chúng ta gặp nguy hiểm chết người,” Mogadon ngạc nhiên nói. “Anh đã gọi chúng tôi tới sớm” (Mogadon cũng không ngủ nổi. Ông ta chỉ có mỗi cái mũ trụ làm gối mà thôi.), “chỉ vì một con RỒNG? Tôi không mong anh yếu đuối thế, Stoick,” ông ta chế giễu.
“Không phải Rồng thường,” ông Stoick lên tiếng. “Con Rồng này cỡ BỰ. Khổng lồ. Lớn khó tả. Nó giống một ngọn núi hơn là một con Rồng.”
Vì chưa từng nhìn thấy núi – Rồng nên các Viking chưa sợ. Họ đã quen với việc chỉ huy rồng rồi.
“Con Rồng này,” ông Stoick nói, “phải bị đuổi đi. Nhưng con rồng này lại Rất lớn. Chúng ta phải làm gì, thưa già Wrinkly? Ông là nhà hiền triết của bộ tộc.”
“Con đang nịnh ta đấy, Stoick,” Già Wrinkly dường như khá vui thích với sự việc trước mắt. “Đây là Rồng biển Giganticus Maximus, và con này đặc biệt lớn. Cực kỳ dữ tợn, cực kỳ thông minh, và cực kỳ phàm ăn. Nhưng sở trường của ta là Thơ ca Ai – xơ- len Cổ chứ không phải bò sát cỡ lớn. Giáo sư Yobbish là chuyên gia Viking về RỒng. Có lẽ mọi người nên tham khỏi cuốn sách của ông ấy trong đề tài này.”
“Tất nhiên!” ông Stoick nói. “Cuốn Bí Kíp Luyện rồng hả bố? Con tin rằng Gobber đây đã trộm cuốn sách đó từ Thư Viện Công CỘng Thịt THủ…” Ông nhìn xấu Mogadon tộc Meathead.
“Quá đáng!” Mogadon hô ầm lên. “Cuốn sách đó là tài sản của tộc Meathead… Tôi yêu cầu anh trả lại ngay lập tức hoặc không tôi sẽ phát động chiến tranh ngay bây giờ.”
“Ồ, tập trung nào, Mogadon,” ông Stoick nói. “Với người thủ thư nhu nhược như của tộc các anh, các anh còn mong chờ gì?”
Thủ Thư Hairy Scary đỏ bừng mặt và cắm mặt nhìn đôi giày cỡ mười tám.
“Baggybum, đưa tôi cuốn sách trên mặt lò sưởi,” ông Stoick hét.
Baggybum với cánh tay dài như bạch tuộc vớ lấy cuốn sách trên giá. Anh ta tung nó qua đầu đám đông. Stoick bắt lấy. Mọi người reo hò. Nhuệ khí dâng cang. Ông
Stoick cúi đầu cám ơn và đưa cuốn sách cho bác Gobber.
“GOB-BER, GOB-BER, GOB-BER,” đám đông hò reo. Đây là giây phút vinh quang của bác Gobber. Thời thế tạo Anh hùng và anh hùng biết anh ta sẽ tạo ra thời thế. Ngực bác ưỡn ra vì hiểu tầm quan trọng của mình.
“Ồ, thật sự không có gì…” bác gầm gầm khiêm tốn, “Chỉ là một vụ Trộm Đơn Giản ấy mà… Vận động chân tay chút thôi…”
“Sssssssssss!” đám đông rít lên như rắn khi Gobber húng hắng giọng.
“Bí kíp Luyện rồng,” bác Gobber nghiêm túc đọc. Bác ngừng lại.
“HÉT VÀO MẶT NÓ.”
Lại dừng.
“Và…?” ông Stoick hỏi. “Hét vào mặt nó và….”
“Thế thôi,” bác Gobber nói. “HÉT VÀO MẶT NÓ.”
“Không còn gì về Rồng biển Giganticus Maximus à?” ông Stoick hỏi.
Bac Gobber lại nhìn cuốn sách. “CHẳng có gì,” bác Gobber đáp. “Chỉ có hét vào mặt nó thôi.”
“Hmmm,” ông Stoick nói. “Ngắn ngủi nhỉ? Tao chưa bao giờ để ý, nhưng nó ngắn… xúc tích quá thể,” ông vội vàng nói thêm, “giống như Viking chúng ta. Cám ơn Thần Thor đã cho chúng ta một chuyên gia. Và giờ,” ông Stoick nói, theo phong cách của Tộc trưởng, “vì đây là một con rồng lớn…”
“Khổng lồ,” già Wrinkly vui vẻ ngắt lời. “Sừng sững. To không bút nào tả xiết. To hơn cá Voi Xanh năm lần.”
“Ồ, cám ơn, Già Wrinkly,” ông Stoick nói. “Quả thực, vì nó quá lớn, chúng ta cần một tiếng hét cực lớn. Tôi muốn mọi người lên vách đá và cùng nhau hét.”
“Chúng ta sẽ hét gì?” Baggybum hỏi.
“Cái gì đó xúc tích thôi. CÚT Đi,” ông Stoick nói.
Tộc Meathead và Hooligan tập hợp ở vách đá trên bờ biển Long Beach và nhìn xuống Con Rắn biển to khó tưởng nằm xoài trên bãi cát, thè lưỡi như thưởng thức hương vị thịt của người đồng hành đáng thương. Nó quá lớn, lớn tới mức khó có thể là sinh vật sống được, cho tới khi bạn thấy nó di chuyển như một trận động đất hay một cái chớp mắt.
CÓ những lúc kích cỡ thật sự quan trọng, Hiccup nhủ thầm. Và đây là lúc đó đây.
Tôi đã nói trước, rồng là sinh vật kiêu căng, độc ác và không biết phải trái. May mà hầu hết chúng đều nhỏ hơn các bạn. Nhưng khi tính cách xấu xa của một con rồng lại được nhân lên tỉ lệ thuận với kích cỡ như một ngọn đồi thì sao? Bạn giải quyết thế nào?”
Bác Gobber Ợ Hơi bước lên trước, vì bác là Tiếng hét được kính nể nhất. Ngực bác phồng ra vẻ tự hào.
“Một…hai… ba…”
Bốn trăm Viking cùng hét, “CÚT ĐI!”theo kiểu Hét chiến của người Viking.
Tiếng hét Chiến của người Viking nhằm hạ nhuệ khí kẻ thù ngay từ khi bắt đầu. Đó một những tiếng rít kinh khủng, rợn người, được bắt đầu từ việc bắt chước tiếng hét khủng khiếp của loài dã thú, rồi chuyển thành tiếng hét của nạn nhân sợ hãi cực độ, và cuối cùng là tiếng bắt chước của người sắp chết bị sặc chính máu của mình. Đó là âm thanh kinh khủng nhất, nhưng với bốn trăm người hét cùng nhau vào tám giờ sáng, cũng đủ làm cho Thần Thor dũng mãnh phải rớt rìu hát như đứa con nít.
Một khoảng lặng ấn tượng.
Con Rồng dũng mãnh quay cái đầu vĩ đại về hướng họ.
Bốn trăm người há hốc mồm khi đôi mắt vàng độc ác, to bằng sáu người đàn ông, nheo lại thành một đường kẻ.
Con Rồng mở miệng gầm lớn, dữ dội khiến bốn năm con hải âu bay ngang qua rơi xuống ngay tắp lự. Đó là âm thanh khiến Tiếng Hét chiến tranh của người Viking giống như tiếng khóc thút thít của trẻ sơ sinh vậy. Đó là tiếng gầm kinh khủng vang từ thế giới khác, một tiếng hét hứa hẹn CÁI CHẾT, KHÔNG KHOAN NHƯỢNG và MỌI ĐIỀU KINH KHỦNG.
Một khoảng lặng ấn tượng nữa.
Chỉ bằng một chuyển động nhỏ của móng chân, con Rồng đã xé toạc áo và quần của bác Gobber từ đầu tới chân như khi bác bẻ đôi quả cam vậy. Bác Gobber hét lên một tiếng kém- Anh hùng nhất vì xấu hổ. Con Rồng đặt bàn chân đó trước bác Gobber Ợ Hơi và đá bác đi bay xa, xa, xa qua đầu những Viking, bay qua cả tường công sự bao quanh làng.
Con rồng đặt bàn chân to tướng, nứt nẻ lên đôi môi bò sát của mình và hôn gió các Viking. Nụ hôn bay trong không khí, đáp trúng con thuyền của Stoick và Mogadon, vốn sống sót qua cơn bão và đang trôi nổi trong khu an toàn của Cảng Hooligan. Năm mươi con thuyền ngay lập tức bốc cháy.
Các Viking chạy khỏi vách đá đó nhanhh nhất trong khả năng tám trăm cẳng chân có thể mang họ đi.
Bác Gobber Ợ Hơi may mắn rơi trúng mái nhà mình. Lớp cỏ khô dày đã giúp bác không bị gãy xương. Bác kết thúc hành trình bay trên chính chiếc ghế trước bếp lò nhà mình, choáng váng nhưng không sây sát gì.
“Được rồi,” ông Stoick nói với bốn trăm Viking vừa đột nhiên sợ hãi vừa quá ư phấn khích. “vậy là Hò hét chẳng được tích sự gì.”
Họ tập hợp lại giữa làng.
“Và, vì thuyền bè đã hỏng hết, chúng ta không thể thoát khỏi đảo,” ông Stoick nói tiếp. “Điều chúng ta cần bây giờ là,” ông nói, cố tỏ như mình kiểm soát được tình huống, “tìm một người tới hỏi con quái vật kia là nó tới trong HÒA BÌNH hay muốn CHIẾN TRANH.”
“Tôi sẽ đi,” bác Gobber tình nguyện. Bác đã tới với mọi người, vẫn muốn làm anh hùng của thời khắc này. Bác cố nói một cách bình thản và tôn quý nhất, nhưng thật khó mà tôn quý khi cỏ dính đầy tóc và mặc tạm váy của cậu em họ Agatha – đó là thứ duy nhất bác Gobber tìm thấy trong nhà.
“Anh có nói được tiếng Rồng không, Gobber?” Stoick ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, không,” bác Gobber thừa nhận. “Không ai ở đây biết nói tiếng Rồng. Stoick Vĩ Đại, Ai nghe tên cũng sợ đã ban hành luật định đó. Những con rồng là những sinh vật cấp thấp. Chúng ta chỉ được hét vào mặt chúng. Những con rồng sẽ làm kiêu nếu chúng ta nói chuyện với chúng. Những con rồng sẽ chơi sỏ chúng ta và đứng ỳ một chỗ.”
“Hiccup có thể nói chuyện với rồng,” Fishlegs bình tĩnh nói, từ giữa đám đông.
“Ssssh, Fishlegs,” Hiccup thì thầm, tuyệt vọng hích cùi chỏ vào thằng bạn.”
“Ừm, mày có thể,” Fishlegs quả quyết nói. “Mày không thấy sao? Đây là cơ hội làm Anh Hùng của mày. Và đằng nào chúng ta cũng chết, vì thế mày hãy nắm lấy cơ hội đi…”
“Hiccup có thể nói chuyện với rồng!” Fishlegs hô vang, thực sự rất lớn.
“Hiccup?” bác Gobber Ợ Hơi nói.
“HICCUP?” ông Stoick Vĩ Đại nói.
“Đúng, Hiccup,” già Wrinkly nói. “Cậu nhóc tóc đỏ, mặt tàn nhang mà con sắp cho lưu đày vào sáng hôm nay.” Già Wrinkly có vẻ nghiêm nghị. “Để dòng máu bộ tộc không yếu đi, nhớ chứ? Con trai con đó, Hiccup đó.”
“Con biết Hiccup là ai, cám ơn, Già Wrinkly,” ông Stoick không vui nói. “Có ai biết thằng bé ở đâu không? HICCUP! Tiến lên.”
“Cuối cùng thì cháu cũng hữu dụng rồi đó…” Già Wrinkly lẩm nhẩm.
“Cậu ta đây!” Fishlegs hét và vỗ vài lưng Hiccup. Hiccup ngọ nguậy đi qua đám đông tới khi có người nhìn thấy và kéo nó lên. Nó được chuyền qua đầu người và đặt xuống trước mặt ông Stoick.
“Hiccup,” ông Stoick nói. “Đúng là con nói chuyện được với rồng à?”
Hiccup gật đầu.
Stoick ho ngượng ngùng. “Đây là một tình huống đáng ngại. Bố biết rằng chúng ta định đuổi các con đi khỏi Bộ tộc. Nhưng, nếu con làm theo điều ta yêu cầu, ta sẽ nói với mọi người rằng con sẽ không bị đuổi đi nữa. Chúng ta đang rơi vào tình huống nguy hiểm mà không ai trong đây biết nói Tiếng Rồng. Con sẽ tới gặp con quái vật đó mà hỏi hắn tới trong HÒA BÌNH Hay muốn CHIẾN TRANH chứ?”
Hiccup lặng thinh.
Stoick lại ho. “Con có thể nói với bố,” ông Stoick nói. “Bố không lưu đày con nữa.”
“Vậy lênh trục xuất bị xóa bỏ phải không, Bố?” Hiccup hỏi. “Nếu con đi và bị con Quái vật Địa ngụ cđó giết, con sẽ trở thành anh hùng của tộc Hooligan chứ?”
Ông Stoick có vẻ ngượng hơn bao giờ hết. “Chắc chắn,” ông nói.
“Vậy thì được,” Hiccup nói. “Con sẽ đi.”
Bí Kíp Luyện Rồng Bí Kíp Luyện Rồng - Cressida Cowell Bí Kíp Luyện Rồng