Chương 11: Chè Hạt Sen
ian đơn của Trịnh Mặc bài trí rất đơn giản, một giường gỗ, một cái bàn, ghế dựa, thêm một cái tủ quần áo là hết. Kiểu này giống như ký túc xá cô ở trước kia, khác là sàn đổi thành nền xi măng, trên bàn không có máy tính cầm tay của cô. Cô đã rõ ràng chuyện mình xuyên không, thế giới này không tính là cổ đại hoàn toàn cũng không tính là hiện đại, đại khái là dân quốc sơ khai, nam cơ bản là tóc ngắn bảy tấc, mặc áo dài hoặc áo ngắn tay. Còn nữ chưa cởi mở đến mức xén một phát, cơ bản đều là tóc dài, không chú ý nhiều về vật trang sức, ngoài một vài vị phu nhân đặc biệt có tiền thì khả năng có nhiều chút.
Đã nhiều ngày nay lúc Trịnh Mặc ngủ đều mơ thấy một ít giấc mơ ngắt quãng kỳ quái, nói kỳ quái là vì cô thấy được 'chính mình' ở trong mộng. Thường đều là một thân bạch sam, cùng một đám người không thấy rõ mặt ở một nơi rộng rãi giống với quảng trường, ngồi xếp bằng tĩnh tọa, trong miệng lẩm bẩm. Những giấc mộng này đều đứt quãng, cô mơ hồ có cảm giác rằng, có lẽ sẽ có ngày cô có thể nhớ được chính mình, cũng chính là chủ nhân khối thân thể này rốt cuộc là ai, chỉ là có lẽ còn cần thời gian.
Từ sau khi Tiêu gia gặp đại biến, Trịnh Mặc đều đi theo chị em Tiêu gia lang bạc kỳ hồ chứ không chịu tách khỏi các nàng, dù sao cũng là Vũ Phượng cứu cô, tính ra thì chị em Tiêu gia nay đã trở thành người thân cận nhất của cô tại thế giới này. Theo chân bọn họ, nhiều ngày tiếp xúc, cô đã dần dần coi họ thành người thân của mình, mà họ cũng thiệt tình thành ý đối xử với cô.
Đã nhiều ngày đi theo Vũ Phượng Vũ Quyên đến nơi nơi tìm việc, mỗi ngày đều ở tình trạng kiệt sức khiến cô mệt nhừ, hiện tại nhóm Vũ Phượng tìm được chỗ mưu sinh rồi, chính mình cũng coi như tìm được phân công tác, lòng nhất thời yên ổn xuống, mí mắt liền trầm xuống. Chờ bọn Tiểu Trương đi ra ngoài, Trịnh Mặc đặt mông an vị trên giường, cô cởi giầy nằm thẳng trên giường, nhắm hai mắt lại.
Vũ Phượng và Vũ Quyên sửa sang tốt phòng của bọn họ thì đã khuya, hai chị em nói chuyện một lát, sau đó Vũ Quyên nói muốn ra ngoài chuẩn bị nước ấm, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc luôn.
Vũ Phượng lúc này đang đứng ở cửa, nàng theo bản năng nhìn gian phòng Trịnh Mặc ở thì thấy đèn còn sáng. Nhớ tới Trịnh Mặc chiếu cố người một nhà các nàng mấy ngày nay, tuy rằng nàng cái gì cũng không nói nhưng phần tâm ý này khiến Vũ Phượng thực cảm động. Người kia chỉ trùng hợp bị mình cứu lên mà thôi, sau là người một nhà bọn họ liên lụy tới Trịnh Mặc. Lúc vừa nghe đến chuyện Trịnh Mặc cố ý vào ở trong viện, tuy rằng câu nói kia chỉ nói một nửa, nhưng Vũ Phượng nghe đã hiểu, Trịnh Mặc là muốn ở gần chiếu cố người một nhà bọn họ, lại cảm thấy một trận cảm động.
Vũ Phượng do dự một lát, vẫn cảm thấy chính mình nên đi cám ơn Trịnh Mặc. Đi đến trước cửa phòng Trịnh Mặc, gõ gõ cửa, lại gọi vài tiếng, vẫn không có người đáp. Gõ tiếp thì cửa bị mở ra cạnh một tiếng, Vũ Phượng hơi chần chờ đẩy mạnh vào liền nhìn thấy Trịnh Mặc mặc nguyên đồ nằm ngủ ở trên giường, ngay cả chăn cũng không có một cái. Vũ Phượng thầm nghĩ nhất định là mệt muốn chết, lại sợ Trịnh Mặc ngủ như vậy sẽ cảm lạnh, liền cúi người rút chăn ra từ cạnh tường đắp lên người người kia. Nhưng Trịnh Mặc nằm thẳng ở trên giường, chăn đều bị cô đặt ở dưới thân, Vũ Phượng rút nửa ngày cũng không được, đành phải thử gọi cô dậy.
Gọi vài tiếng, không thấy Trịnh Mặc tỉnh lại, lại lắc lắc bờ vai thì Trịnh Mặc mới có chút mơ mơ màng màng tỉnh lại. Thấy nàng ngồi dậy, người vẫn chưa thanh tỉnh nhiều thì Vũ Phượng liền động thủ đắp chăn giúp, đắp được một nửa thì một cái đầu ấm áp đột nhiên chạm đến vai của nàng, từng đợt hô hấp thổi tới trước ngực nàng. Vũ Phượng ngây người, chăn trong tay run lên rồi rớt xuống. Mặt nàng đỏ bừng vội vàng lui lại, đầu Trịnh Mặc liền thuận thế ngã xuống gối. Vũ Phượng đặt nhẹ tay lên ngực, hô hấp dồn dập, lặng lẽ cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện Trịnh Mặc thở đều đều, đã ngủ sâu.
Vũ Phượng đỏ mặt, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại. Thấy Trịnh Mặc vẫn không có động tĩnh gì mới cẩn thận đi đến bên giường, tay nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, lập tức rời khỏi phòng.
Trịnh Mặc cảm giác mình ngủ thật sự trầm, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rồi. Cô nhớ tới hôm nay phải tới phòng thu chi đưa tin, cũng không biết có nhầm canh giờ không, lập tức xoay người một cái xuống giường. Mở cửa phòng ra mới phát hiện mới là sáng sớm, trong viện không thấy những người khác, chỉ có vài tiểu tư đứng bên cây cột cắn bánh bao, cửa phòng Vũ Phượng và Vũ Quyên vẫn còn đóng. Tối hôm qua ngay cả cơm Trịnh Mặc cũng chưa ăn đã ngã xuống đi ngủ đến bây giờ, đúng là bụng đói kêu vang.
Hỏi qua tiểu tư mới biết được Đãi Nguyệt Lâu này chẳng những bao ở còn bao ăn, muốn ăn phải tới phòng bếp lấy ở chỗ Trương đại nương. Trịnh Mặc liền chạy tới phòng bếp cầm điểm tâm, cô quen ăn điểm tâm nhẹ, nghĩ Vũ Phượng và Vũ Quyên hẳn còn chưa ăn nên liền lấy ba bát chè hạt sen, bởi vì cô thích ăn ngọt nên bỏ thêm đường vào một chén trong đó, chọn thêm chút đồ cắt lát xào, măng tây, cộng thêm bánh bao, bày ở một cái khay rồi đi vào trong viện. Vừa vào sân liền thấy Vũ Quyên mở cửa.
Trịnh Mặc bưng khay trong tay, cười nói với nàng:
- Ăn điểm tâm không? Ta bưng tới cùng nhau ăn.
Vũ Quyên vẻ mặt kinh hỉ:
- Có, nhiều như vậy, Mặc đại ca ra ngoài mua à?
Trịnh Mặc cẩn thận để khay lên bàn tròn trong gian, lắc đầu:
- Đây là lấy từ phòng bếp Đãi Nguyệt Lâu, muốn ăn cũng chỉ cần đi phòng bếp lấy, bên kia có vị Trương đại nương chuyên môn nấu cơm cho mọi người ăn.
Vũ Quyên vừa nghe vừa vui sướng ngồi vào bàn tròn cùng cô, thuận tay cầm cái bánh bao, dùng miệng xé:
- Đãi Nguyệt Lâu này cũng thật không tồi, ta đây sẽ không khách khí!
Vũ Phượng đi ra khỏi cửa, Vũ Quyên một tay xé bánh bao, một tay vẫy nàng:
- Vũ Phượng, đến ăn điểm tâm!
Vũ Quyên ngồi đối diện Trịnh Mặc nên Vũ Phượng chỉ có thể ngồi xuống chỗ ngồi cạnh người Trịnh Mặc. Trịnh Mặc nhìn nàng cười:
- Sớm.
Vũ Phượng cũng đáp lại một câu "sớm" xong lập tức cúi đầu. Nhìn thấy Trịnh Mặc làm nàng đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng Vũ Phượng có chút e ngại, không dám nhìn tiếp. Một chén chè hạt sen đưa tới trước mặt nàng:
- Muốn uống chè không, còn nóng.
Vũ Phượng có chút kinh hỉ ngẩng đầu, thấy Trịnh Mặc đang nhìn nàng, giống như đang hỏi. Vũ Phượng cười:
- Cảm ơn - Vũ Phượng xưa nay thích ăn nhẹ, hơn nữa còn thích chè hạt sen hơi ngọt, không nghĩ tới hôm nay có thể ăn.
- Ô, chè hạt sen này không có vị ngọt - Lúc này Vũ Quyên cũng bưng một bát khác uống.
Trịnh Mặc đang chuẩn bị ăn, nghe Vũ Quyên nói như vậy liền thuận miệng hỏi:
- Ngươi thích ngọt?
Vũ Quyên cười lắc đầu:
- Không phải em, là Vũ Phượng thích ngọt, chè hạt sen nhà bọn em làm đều bỏ thêm đường, Vũ Phượng đặc biệt thích ăn.
Trịnh Mặc đang cầm thìa chuẩn bị uống chè, nghe lời này xong thì sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Vũ Phượng, nghĩ nghĩ liền bưng chè trước mặt mình còn chưa động tới chuyển qua trước mặt Vũ Phượng:
- Ngươi uống bát này đi, trong bát này bỏ thêm đường, ngươi chắc sẽ ưa.
Vũ Quyên sợ hãi than:
- Mặc đại ca cũng quá thần kì, sao lại biết được trong bát này có thêm đường?
Trịnh Mặc sờ sờ mũi:
- Bởi vì ta cũng thích ăn ngọt, cho nên đã bỏ trong bát này nhiều đường hơn.
Vũ Phượng kinh ngạc:
- Vậy ngươi......
Trịnh Mặc tự nhiên cầm bát trên tay nàng, nhìn nàng cười nhợt nhạt:
- Ta uống bát này của ngươi là được.
Khi cầm chén tay hai người không khỏi đụng chạm, Vũ Phượng giật một cái. Trịnh Mặc không phát giác ra điều gì, cầm chè qua liền ăn từng ngụm.
Vũ Phượng cúi đầu, cầm thìa nhẹ múc non nửa đưa lên miệng, trong gian phòng tràn đầy mùi thơm ngát của hạt sen, trong đó còn thoảng một tia vị ngọt nàng yêu thích, trong lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác khác lạ. Nàng không khỏi nâng mắt nhìn Trịnh Mặc bên cạnh.
Vừa vặn Trịnh Mặc cũng nâng mắt lên, vừa vặn trông thấy Vũ Phượng hướng đến đầu mình ôn nhu thoáng liếc một cái. Cánh môi xinh đẹp vui vẻ cong lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn mình mà cười. Trịnh Mặc hơi hơi sửng sốt, cũng cười đáp lại theo.
Bất thị Quỳnh Dao Bất thị Quỳnh Dao - Du Hải Bất thị Quỳnh Dao