Chương 11: Thần Quan
hượng Điện, bầu không khí khẩn trương nổi lên bốn phía.
Trị liệu sư nhẹ nhàng đặt cánh tay béo béo đô đô của đứa nhỏ trở vào lại trong chăn, sau đó cung kính đến đằng sau nam tử đứng trước cửa sổ.
“Xin Phượng Quân yên tâm, tiểu công tử không có gì đáng ngại, theo tiểu nhân chẩn đoán, tiểu công tử có lẽ thân thể vì quá mức mệt mỏi nên mới bị hôn mê.”
“Lui ra đi!” Tâm can tràn đầy lo lắng, nghe được đứa không có chuyện gì, Phong Vô Uyên cũng dần dần buông lỏng người.
“Vâng, tiểu nhân cáo lui.” Trị liệu sư cung kính gật đầu, sau đó rời khỏi Phượng điện.
Sau khi trị liệu sư rời đi, Phong Vô Uyên mới dời gót khỏi bệ cửa sổ mà hướng tới giường.
Phong Vô Uyên đứng ở mép giường đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đang ngủ say kia.
Hắn cho dù như thế nào cũng sẽ không thể quên được sự tình phát sinh ở Thánh điện.
Còn tưởng rằng đứa nhỏ này chính là trẻ sơ sinh đặc biệt từ trên trời rơi xuống, lại không tưởng tượng nổi y cư nhiên có được năng lực cường đại như vậy, có thể sử dụng thần thú phượng hoàng thần hỏa.
Hơn nữa……
“Vô…… Uyên……”
Dung mạo xinh đẹp lại có thêm một đôi hắc mâu xinh đẹp như bầu trời đêm, thanh âm mềm nhẹ, hắn vẫn còn nhớ như in xúc cảm người kia dựa vào ngực hắn.
Nhưng khiến hắn kinh dị nhất, chính là cái người trong lòng cư nhiên hóa thành hỏa vũ mao, sau đó lại quay trở về hình thái của trẻ sơ sinh.
Lần đầu tiên có thể đem một con người ôm chặt, trái tim từ lâu đã lãnh băng nay thấy cặp hắc mâu xinh đẹp kia liền muốn khắc sâu vào đáy lòng.
Hắn thật sự muốn nghe người nọ một lần nữa gọi tên của hắn.
“Phượng Quân, Điện Vũ có việc bẩm báo.”
Thân ảnh lam sắc như ngọn gió lướt qua, Điện Vũ đứng trong Phượng điện, cung kính quỳ một chân xuống.
“Chuyện gì?”
“Thần quan nói Thần điện Phượng Hoàng thần hỏa xuất hiện dị tượng, thỉnh Phượng Quân lập tức đến Thần điện!”
“Lửa Phượng Hoàng xuất hiện dị tượng?” Động tác vuốt ve mặt Đoan Mộc Ngưng khẽ ngừng một chút, con ngươi đỏ như lửa chợt lóe lên một mạt quang lượng, sau đó lại tiếp tục dán lên người đứa nhỏ ngủ say.
Chuyện vật nhỏ ở Thánh điện làm ảnh hưởng đến lửa Phượng Hoàng, hắn vẫn chưa có nói cho người nào biết.
Không biết vì sao, hắn không muốn cho người khác biết năng lực đặc biệt của vật nhỏ.
“Ta hiện tại đến xem, Điện Vũ ngươi ở lại chiếu cố vật nhỏ!” Đứng dậy đi ra ngoài, Phong Vô Uyên hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới bộ dáng ngây ngốc của tâm phúc mình.
Thân ảnh hỏa diễm kia vừa biến mất, hộ vệ vẫn còn đứng ở trước giường ngây ngốc nhìn đứa nhỏ đang vù vù ngủ say, thiếu chút nữa là té xỉu.
“Nhưng ta là hộ vệ mà, sao lại bảo ta chiếu cố tiểu oa nhi a…… Thật là kỳ quái, Phong Vô Uyên sao lại không kêu nữ quan tới chiếu cố?”
Không biết có phải do y quá mức mẫn cảm hay không, từ khi tiểu oa nhi kỳ quái này xuất hiện, Phượng Quân của bọn họ đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng sự thay đổi này cũng không phải không tốt, tối thiểu cũng không còn lạnh như khối băng nữa…..
Hộ vệ bị “vứt bỏ” bắt đầu nghĩ đông ngẫm tây, tự hỏi một ít sự tình “bình thường”.
Thần điện của Phượng tộc nằm ở phía tây Phượng lâu, dựa vào Huyền Nhai mà dựng nên, bởi vì trong điện thờ phụng bảo vật Phượng tộc – Phượng Hoàng thần hỏa – cho nên trở thành cấm địa, trừ bỏ lịch đại thần quan (thần quan có vị trí cao hoặc già dặn trong tộc) và tế tự chủ ngoại Phượng tộc, cho dù là trưởng lão cũng không được phép bước vào Thần điện.
Phượng tộc lấy hỏa vi tôn, từ cửa lớn Thần điện, con đường thông đến chủ điện đều được thắp lên hàng hà ánh lửa, chiếu sáng toàn bộ thông đạo hôn ám.
Thân ảnh hỏa diễm bước vào Thần điện, liền nhìn thấy hỏa đàn ở giữa chủ điện toát lên ngọn lửa cháy mãnh liệt.
Lửa kia giống như là có sinh mệnh, khi thì gương cánh như phượng điểu tung bay, khi thì hóa thành đóa hoa lửa kiều diễm lưu chuyển xoay xoay, rơi xuống rất nhiều hỏa diễm mao vũ.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Thân là tộc trưởng Phượng tộc, Phong Vô Uyên đương nhiên biết Phượng tộc chỉ thắp lên một đám Phượng hoàng thần hỏa nho nhỏ bên trong hỏa đàn, nay biến hóa đến mức này, hiển nhiên là có sự tình sắp sửa phát sinh.
Giống như vật nhỏ lúc nãy vậy……
“Thuộc hạ bái kiến Phượng Quân, lửa Phượng Hoàng đã biến thành như vậy ngay từ sáng sớm hôm nay rồi!” Thân mặc trường bào màu trắng, thần quan trang nghiêm toát lên vẻ thần thánh đối Phong Vô Uyên loan hạ thắt lưng: “Phượng Quân, thần hỏa xuất hiện dị tượng như vậy, có phải có liên quan đến chuyện ở Thánh điện hôm nay hay không?”
“Không hổ là thần quan, bản quân muốn giấu giếm chuyện tình, nhưng ngươi đều biết cả rồi.” Đối với chuyện tình mình muốn giấu bị lộ, Phong Vô Uyên lại không có chút tức giận.
Thân là thần quan Phượng tộc, thân mình dĩ nhiên có một năng lực thần kỳ, loại năng lực này không phải thuộc loại ma pháp phòng ngự, không phải là ma pháp hắc ám cũng không phải là loại vũ kỹ chuyên dùng để chiến đấu, đó là một loại năng lực cảm ứng, loại năng lực này có thể khiến thần quan đều biết tất cả mọi chuyện phát sinh.
“Đứa trẻ mới từ trên trời giáng xuống kia, hôm nay khiến cho thần tọa ở Thánh điện xuất hiện dị tượng như vậy, hình như đúng là có chuyện liên quan đến Phượng hoàng chi thần.”
Sự việc ở Thánh điện kia phát sinh kinh khủng đến giống thực lại giống như mơ, lúc hắn tỉnh táo lại thì đứa nhỏ trong ngực đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Chẳng qua trong lúc mơ hồ, cảm giác ôm lấy thân hình tinh tế mềm mại kia hoàn toàn không phải là mơ, cái loại cảm giác tiếp xúc này đã khắc thật sâu vào trong lòng hắn.
“Việc có liên quan thì nhất định có liên quan, đại khái là thời tiết muốn thay đổi đi.” Hồng mâu khẽ nheo lại nhìn hỏa diễm trước mặt.
Đầu tiên là thiên hàng dị vật, sau đó là đứa trẻ sơ sinh kỳ quái, hiện tại lại là thần tọa và thần hỏa phát sinh dị tượng, rốt cuộc là có liên quan gì với nhau?
Thân phận chân thật của đứa nhỏ kia thật ra là gì?
“Phượng Quân, cho phép thuộc hạ tìm hiểu cổ thư, xem xét tổ tiên có để lại manh mối gì hay không.”
“Ân, ngươi tra đi, bất quả, bản quân không hy vọng sẽ có người nào khác biết việc này, bao gồm cả các trưởng lão!” Trước khi mọi việc sáng tỏ, hắn không muốn đứa nhỏ kia bị người khác quấy rầy.
“Thuộc hạ hiểu được.”
Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi - Tịch Ngư