Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ban Mã Tuyến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
10. Tiệm Sinh
Đ
ứng lên đi đến bên cạnh sofa, thấy Tom và Jery đang điên cuồng đuổi bắt lẫn nhau trên tv.
"Kẻ uy hiếp sự an toàn của ông nội tôi đến giờ vẫn chưa bắt được, cô ngồi ở đây xem tv, còn cười sảng khoái như vậy, đây là thái độ làm việc của cảnh sát nhân dân mấy người sao?"
Đồ ở nhà của Cận Ngữ Ca làm bằng thứ vải mắc tiền, dép đi trong nhà cũng là loại làm bằng lông, còn đeo kính đen ngăn tia phóng xạ từ máy tính, khí thế quả thật rất lớn.
Kiều Hiểu Kiều ánh mắt vẫn dán vào màn hình TV, đầu cũng không ngẩng lên:
"các đồng nghiệp của chúng tôi hiện tại đang toàn lực điều tra, trời lạnh như thế nói không chừng ngay cả cơm cũng chưa ăn, cô còn muốn chúng tôi làm sao?"
"Vậy tại sao cô không theo chân bọn họ đồng cam cộng khổ?"
Lúc này, Kiều Hiểu Kiều mới nâng mắt nhìn Cận Ngữ Ca đang đứng khoanh tay, liếc mắt một cái:
"Phân công khác biệt."
"À? Cô là lãnh đạo sao? Phân công là có thể có ưu đãi, không cần ở ngoài trời lạnh chịu khổ như vậy?"
Kiều Hiểu Kiều cười lạnh ra tiếng:
"Lãnh đạo? Lãnh đạo tổ trọng án gần như vô dụng, chết quắc cho rồi, còn ưu đãi? Tôi ở đây chẳng qua cũng là con gái như cô, nên mới phải tới bảo vệ cô, nếu không thì cũng như bọn họ ở bên ngoài chịu giá rét, ưu đãi cái gì?"
Cận Ngữ Ca đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm, Kiều Hiểu Kiều mặt không đổi sắc, hoàn toàn xem như không thấy.. Xoay người trở về bàn, không có tiếng nói chung.
Hiểu Kiều chờ cô xoay người, mới đưa ánh mắt nhìn dáng vẻ với đường cong uyển chuyển, hấp dẫn kia. Cũng đứng dậy đi đến trước mặt Cận Ngữ Ca, 2 tay chống lên bàn.
"Cô rất lo lắng, hỉ nộ bất thường."
"Nếu như ông nội của cô bị uy hiếp, cô thản nhiên được không?"
"Ông nội của tôi qua đời đã lâu rồi."
"Vậy cô sẽ không hiểu được."
"Tôi hiểu."
Cận Ngữ Ca ngẩng đầu, đối diện với Kiều Hiểu Kiều. Nhìn thấy thái độ nghiêm túc, ánh mắt cũng rất ôn hòa.
"Hiện tại, nhiệm vụ của tôi là bảo đảm an toàn cho cô, các đồng nghiệp của tôi sẽ toàn lực điều tra kẻ tình nghi, cố gắng hết sức đảm bảo ông nội cô an toàn."
Ngữ Ca lông mi rũ xuống, nhẹ nhàng thở dài.
"Tôi hiểu, tôi chỉ lo lắng."
"Bởi vì không thể cùng người nhà chia sẻ, cho nên cảm thấy áp lực rất lớn?"
Bị nói trúng tâm sự trong lòng, khóe mắt Cận Ngữ Ca cũng nóng lên, nghiêng đầu.
"Chúng tôi huy động rất nhiều bộ phận, còn có lực lượng bên Cận thị, mọi người đều đang rất cố gắng, cô phải tin tưởng bọn họ."
Cận Ngữ Ca nghe xong, cũng thấy bản thân hơi quá, sự căng thẳng cũng thả lỏng được đôi chút. Gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười với Hiểu Kiều, tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Hiểu Kiều cũng không nhiều lời, trở lại ngồi trên ghế sofa, chuyển sang kênh khác, xem chương trình thế giới động vật, không cười nữa.
Đến 11 rưỡi, Ngữ Ca mới xong công việc. Vươn thẳng lưng, nhìn thấy Hiểu Kiều còn đang xem TV, chẳng qua mí mắt rũ xuống, không có tinh thần như vừa rồi. Tắt máy tính và tắt đèn, đứng dậy đi qua,
"Phòng khách ở bên kia, đồ dùng rửa mặt cùng dép cũng ở bên trong."
Hiểu Kiều ngáp một cái, "Tôi ngủ sofa, gần phòng ngủ của cô, có việc có thể nghe thấy."
Ngữ Ca nhíu mày, "Phải quan trọng như vậy sao?"
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh, cho tôi gối mền đi."
"Cô không đi tắm?"
"Dĩ nhiên là muốn tắm, chỉ sợ không tiện cho cô. Cô là người thích sạch sẽ phải không?"
"Tôi giống người thích sạch sẽ?"
"Giống!"
Hiểu Kiều vừa nói vừa đứng lên, Cận Ngữ Ca không nói gì.
"Phòng tắm ở bên kia, tôi cũng muốn tắm, cùng nhau đi."
Kiều Hiểu Kiều sửng sốt. Cận Ngữ Ca thoạt nhìn, không giống người cởi mở như vậy đi? Ngẩn ngơ,
"Cùng... Cùng nhau?"
"Cô còn có chuyện khác sao?" Ngữ Ca kinh ngạc.
"Không có..."
"Vậy còn chờ cái gì?"
"Cùng nhau tắm, không... Không tốt lắm đâu?"
Ngữ Ca dừng một chút, mới kịp phản ứng,
"Cô nghĩ cái gì a?! Tôi nói là đồng thời! Tôi dùng phòng tắm trong phòng ngủ!"
"A, ha ha..."
Hiểu Kiều xấu hổ cười cười, lấy áo ngủ trong balô ra và đi tắm.
Một đêm thực an ổn. Sáng hôm sau, lần đầu ở chung một chỗ, hai người dùng bánh mì cùng sữa cho bữa sáng, đương nhiên, Cận Ngữ Ca chỉ ăn hai miếng, toàn bộ phần còn lại vào dạ dày Kiều cảnh quan, thế cho nên lúc vào trong xe, cô vẫn còn đang nhai ngấu nghiến:
"Cô vẫn chưa có ăn xong hả?"
"Ừ..." Kiều Hiểu Kiều nhét đầy miệng bánh mì:
"Khó có được bữa ăn, đương nhiên muốn ăn cho no."
Cận Ngữ Ca liếc ngang, "Bữa sáng trong tuần của tôi đều bị cô ăn sạch."
"Sau này, sẽ mua trả lại cô, cô cũng sớm thành tổng giám đốc một tập đoàn, nhỏ mọn như vậy để làm chi a? Đúng rồi, mền tôi còn để trên ghế sofa chưa có gấp lại."
"Không cần lo, sẽ có người thu dọn."
"hả?!"
Hiểu Kiều mỏ to mắt, hơn nữa hai gò má phồng ra, rất giống cá bọt nước.
"Người làm theo giờ?"
"Không phải, dì giúp việc của nhà tôi, mỗi ngày mua thức ăn sẽ qua nhà tôi bên này, thuận tiện giúp tôi thu dọn một chút."
"Ack
~ "
Kiều Hiểu Kiều vẻ mặt khinh bỉ, "Nhìn nhà cô sạch sẽ như vậy, tôi còn tưởng rằng là cô chịu khó dọn dẹp a."
Cận Ngữ Ca chuẩn bị vặn chìa khóa, tay dừng dừng lại, cô cảm giác được, Kiều Hiểu Kiều đương nhiên không phải thật sự khinh bỉ cô. Chẳng qua, có vẻ như 2 người quen thân mới có thể thoải mái trêu chọc. Mà bản thân cô, dường như cũng đồng ý nói một ít với người kia, tuy rằng cô nói cũng không nhiều. Nhưng có người ở bên mình tùy lúc có thể nói chuyện với nhau, so với ngày thường, thời gian trôi qua thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà, kể từ đêm qua ở chung, cùng với cảm giác này hình như không giống nhau. Người với người từ xa lạ đến quen thuộc là chuyện dễ dàng như vậy sao? Vì sao trước kia chưa từng phát hiện qua?
Ngày này, thật bình thản. Thật ra vài ngày sau, cũng rất bình yên.
Đương nhiên bình thản nói ra cũng chỉ có Kiều Hiểu Kiều. Cận Ngữ Ca bề bộn nhiều việc.
Hiểu Kiều đi theo cô, lúc họp, lúc ra cửa, lúc bận rộn, lúc nghỉ ngơi, lúc ăn cơm, lúc ngủ...
A, lúc ngủ phải cách một cái cánh cửa.
Cận Ngữ Ca trăm công nghìn việc, Kiều Hiểu Kiều chán đến chết.
Cận Ngữ Ca cúi đầu, theo khe hở kính mắt trên mặt nhìn Kiều Hiểu Kiều. Người kia đứng ở ban công, một tay chống, một tay cầm di động đang huyên thuyên gọi điện thoại.
Trong mấy ngày này, vụ án có tiến triển mới. Tội phạm ở một nơi bí mật gần đó, mục tiêu của kẻ phạm tội đều không phải chỉ nhằm vào Cận thị. Lúc cảnh sát đang tập trung bảo vệ Cận gia, những thương gia giàu có khác cũng lần lượt lượt bị đe dọa, uy hiếp. Đứa con thứ hai của công ty dệt Vân Hạc bị người không rõ thân phận chém đứt một chân, Chủ tịch tập đoàn Quảng Thông bất ngờ chết ở Ôn Nhu Hương. Trong lúc nhất thời, toàn bộ tầng lớp thượng lưu trong thành phố hoảng sợ, mỗi người đều cảm thấy bất an. Cục công an bị áp lực, huyết áp của cục trưởng tăng cao thẳng 1 đường vượt qua khỏi đám mây.
Cánh cửa ban công mở ra rồi đóng lại, Kiều Hiểu Kiều đi vào trong. Di động cũng được đút vào túi quần, đi tới nơi treo áo khoác của mình, chuẩn bị đi.
"Cô ở đây không có vấn đề gì. Ở cục điều tôi đến nhà chủ tịch tập đoàn Quảng Thông, Đỗ Viễn Hành, vợ ông ta bị bệnh tim phải vào bệnh viện, chỉ còn duy nhất đứa con gái ở nhà một mình."
Cận Ngữ Ca đang đánh máy, tay tạm dừng, suy nghĩ một chút, hỏi lại Kiều Hiểu Kiều nghi vấn của mình:
"Tôi ở đây không có vấn đề gì?"
"Ừ! Lực lượng cảnh sát bên nhà ông nội cô cũng đang được rút từ từ, phỏng chừng bọn họ biết khó mà lui, đại khái sẽ không sẽ tìm Cận thị gây phiền phức."
"Phỏng chừng, đại khái?" Cận Ngữ Ca nhíu nhíu mày, Kiều Hiểu Kiều biết nói lỡ lời.
"Tôi biết đối diện nhà của cô là có vệ sĩ canh gác, mấy ngày này đều ở trong đó, cho nên —— "
"Cho nên an nguy của con gái nhà họ Đỗ so với Cận gia quan trọng hơn." Ngữ Ca ngữ khí bình thản, tay lại lần nữa dừng trên bàn phím.
Kiều Hiểu Kiều thay giày xong, nghe thấy lời này, hiểu được Cận Ngữ Ca cũng không vui vẻ. Nhưng đây là mệnh lệnh, cô cũng không có khả năng bàn luận với Cận Ngữ Ca, cục công an cũng không căn cứ vào mức độ ảnh hưởng đến xã hội mà chọn người được bảo vệ.
Vác balô lên vai, tay đặt trên nắm cửa, lựa lời nói:
"Cuối cùng cô được tự do như mong ước! Cám ơn cô mấy ngày nay tiếp đãi, có duyên gặp lại. Tạm biệt!"
Nói xong, người chợt biến đi.
Trong nháy mắt, Cận Ngữ Ca giận tái mặt, từ đằng sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên, nhìn chằm chăm cánh cửa đang đóng, cầm lấy di động, ấn một chuỗi dãy số.
-------------------------
"Cận tổng, tới rồi." Tiểu Quan nhắc nhở, cắt đứt mạch hồi tưởng của Cận Ngữ Ca. Cô hoàn hồn lại, nhìn bên ngoài, đã đến trước cửa Cận thị.
Từ trên xe bước xuống, Lư Đại Vĩ cung kính đi theo sau Cận Ngữ Ca vào cửa tòa nhà. Nhưng mà sau đó người của công ty Lộc Trì cũng đã đến, Cận Ngữ Ca cả ngày cũng không có xuất hiện, vẫn là Tiểu Quan ở cùng với hắn.
Lư cảnh quan cùng tiểu Quan trò chuyện với nhau rất vui, trong lúc nói chuyện phát hiện cùng học chung trường sơ trung, càng tăng thêm đề tài câu chuyện, cũng như cảm tình tốt giữa hai người.
Cùng lúc đó, ở cục công an Kiều Hiểu Kiều nhìn đoạn băng ghi hình tại sân bay, phát hiện một người không bình thường.
Hoàng hôn đã buông xuống, Cận Ngữ Ca xã giao xong, trở về với người nhà. Mặc dù là công việc bề bộn, nhưng thời điểm đặc biệt, cũng không khỏi không thay đổi thói quen.
Vừa vào cửa, trong phòng khách xuất hiện hai nhóm người.
Kiều Hiểu Kiều vẫn ngồi ở vị trí sofa lần trước, hỏi mẹ của Ngữ Ca – Lộ Vi chuyện gì đó, đồng thời cầm bút ghi ghi chép chép. Kế bên ông nội, có 2 người đàn ông, 1 già, 1 trẻ, đang nói chuyện.
Thấy cô về, anh thanh niên đứng lên, vẻ mặt ôn hòa, nhưng mà thoạt nhìn, hơi miễn cưỡng tươi cười.
Ngữ Ca nhanh chóng phản ứng, gương mặt này trông rất quen thuộc, chẳng qua bởi vì xa cách nhiều năm, nhất thời đoán không ra.
"Ngữ Ca."
"Khương Quỳ."
Nhìn nhau cười, là bạn cũ nhiều năm ăn ý.
Cách đó không xa, Kiều Hiểu Kiều vẫn chuyên tâm viết chữ, mí mắt 1 chút cũng không động.
"Ông nội Khương, đã lâu không gặp, gần đây ông khỏe không?"
Cô hai Cận gia - Cận Ngữ Ca, vĩnh viễn hiểu chuyện, lễ phép; 1 người hoàn mỹ, làm cho người ta không tìm ra lỗi gì.
"Khụ khụ... vẫn khỏe…vẫn khỏe..." Ông già lấy cái tẩu trên miệng xuống, ho khan trả lời.
"Khương Quỳ hôm nay vừa trở về, nghe thấy chuyện Hoan Nhan, liền đặc biệt tới thăm."
Ông Cận giải thích một câu:
"Ngữ Ca a, mấy người trẻ tuổi hay có tiếng nói chung, cháu nên thường xuyên tâm sự với Khương Quỳ. Ông nghe nói hắn học nhiều khái niệm kinh doanh mới ở các tập đoàn quốc tế, ý rất hay a! Hai người tham khảo nghiên cứu nhiều một chút, ông muốn đưa hắn vào công ty, hôm nào cháu họp bàn 1 chút, sắp xếp cho hắn 1 vị trí nào đó."
" ông nội, cháu đã biết." Cận Ngữ Ca mỉm cười trả lời.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ban Mã Tuyến
Dịch Bạch Thủ
Ban Mã Tuyến - Dịch Bạch Thủ
https://isach.info/story.php?story=ban_ma_tuyen__dich_bach_thu