Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bắc Tống Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11: Bánh Nướng (P1)
C
huyện xưa này đúng thật là khúc chiết ly kỳ, quay thành phim cũng được. Lý Kỳ thở dài, quan tâm hỏi:
- Vậy chú đã tìm được người mua chưa?
Nhắc tới việc này, khuôn mặt Ngô Phúc Vinh lại tràn đầy u sầu, lắc đầu nói:
- Túy Tiên Cư nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có thể mua được, quả thực không nhiều người lắm. Nếu không phải trước kia quán ăn cũng có danh tiếng, thì bình thường chắc chả ai nguyện ý trả nhiều bạc như vậy để mua Túy Tiên Cư.
- Vậy thì đi tìm người mua! Thành Biện Kinh nhiều quán ăn như vậy, chẳng lẽ không có nhà nào muốn mua nơi này?
Chuyện này Lý Kỳ cảm thấy rất khó hiểu. Xa không nói, chỉ riêng vị trí địa lý tuyệt vời của Túy Tiên Cư, nếu đặt ở niên đại kia, chỉ sợ không đợi ngươi mở miệng, đã có rất nhiều người tranh nhau tới mua.
Ngô Phúc Vinh lắc đầu, thở dài:
- Cậu có điều không biết. Dù ẩm thực ở Biện Kinh rất phát triển. Quán lớn quán nhỏ cộng lại cũng phải hơn bảy mươi nhà. Nhưng do Túy Tiên Cư của chúng ta ở gần với Phỉ Thúy Hiên. Mà hiện tại Phỉ Thúy Hiên như mặt trời ban trưa. Cho nên đa số quán ăn không dám mạo hiểm mua. Theo lão hủ thấy, có thể mua được Túy Tiên Cư, lại không sợ Phỉ Thúy Hiên, cũng chỉ có Phan Lâu phía đông thành và Dương Lâu ở phía bắc thành. Nhưng Phan
Lâu vốn là quán ăn phồn hoa nhất của Biện Kinh. Chi nhánh trải rộng cả thành Biện Kinh. Cho nên hy vọng bọn họ mua Túy Tiên Cư là rất nhỏ. Mà đông gia của Dương Lâu lại rất bảo thủ. Lão hủ từng nói qua việc này với bọn họ. Nhưng có vẻ như bọn họ không mặn mà cho lắm.
- Như vậy thì chẳng phải chỉ còn lại một nhà Phỉ Thúy Hiên thôi sao?
Lý Kỳ nhíu mày hỏi. Đối với Túy Tiên Cư mà nói, đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt gì.
Ngô Phúc Vinh thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
- Đã như vậy, cho dù vị Thái viên ngoại kia có muốn, khẳng định cũng phải ép giá tới mức thấp nhất?
Lý Kỳ hỏi. Lúc này gặp được bất kỳ một lão bản có tâm địa hung ác nào, chắc chắn sẽ chỉnh ngươi đến chết. Dù sao là ngươi vội bán, chứ không phải ta. Ngươi càng kéo dài, ngươi bị thiệt thòi càng nhiều.
Ngô Phúc Vinh hơi sững sờ. Trong mắt hiện lại một tia kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Không thể tưởng được, tiểu huynh đệ không những trù nghệ cao, còn rất tinh thông với việc buôn bán.
Lý Kỳ cười mà không nói. Loại thủ đoạn này, tại niên đại của hắn, cho dù một người bán bánh bao cũng hiểu.
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Thực ra từ tháng trước, phu nhân đã muốn ta đi do thám ý của Thái viên ngoại. Ai ngờ vị Thái viên ngoại kia nói y nhiều nhất chỉ có thể lấy ra bốn nghìn xâu. Mà ta đã tính qua, giá trí của Túy Tiên Cư này, ít nhất cũng phải tám ngàn xâu.
Ép giá như vậy cũng thật là quá tàn nhẫn. Lý Kỳ cười khổ nói:
- Vậy hiện tại phu nhân chuẩn bị làm gì?
- Ý của phu nhân là, chờ một tháng nữa, nếu như vẫn không có người nào đồng ý mua. Vậy thì liền bán cho Thái viên ngoại.
Ngô Phúc Vinh thở dài.
Lý Kỳ biết, Túy Tiên Cư này mười phần sẽ rơi vào tay của vị Thái viên ngoại kia.
……..
- Khách quan, ngài muốn nghỉ trọ hay là ở trọ?
- Ách, tôi tới là tìm công tác.
- Tìm công tác?
- À, chính là xin việc.
- Ách, chỗ của chúng tôi đã đủ người rồi, mời ngươi đi tới nhà khác.
…..
- Khách quan mời ngồi. Ngài muốn dùng gì?
- Tôi muốn xin việc.
- Vừa vặn, chỗ này của tôi còn thiếu một tửu bảo.
- Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá. Xin hỏi đãi ngộ như thế nào?
- Bao ăn bao ở
….
- Chỉ như vậy?
- Đương nhiên, ngươi còn muốn thế nào nữa?
….
Bến tàu.
- Đại ca, chỗ huynh cần người làm không?
- Cần vẫn cần, nhưng với thân thế gầy gò kia của ngươi, có làm được không?
- Đương nhiên, trông vậy mà rất rắn chắc đấy.
- Được rồi. Ngươi cầm thứ này xếp hàng phía sau.
- Vâng, vâng.
- Nhanh lên, nhanh lên, đồ nô tài thối tha này, chưa ăn cơm hả?
Ba ba ba! Chát chát chát!
- Ối, ối!
- Xin lỗi, tiểu đệ chợt nhớ tới ở nhà còn có việc, ngày mai lại đến.
….
- Ài, không thể tưởng được xin việc ở thời Bắc Tống này còn khó khăn hơn thời của mình. Mà mấy tên lão bản kia, đúng là điển hình của tư bản chủ nghĩa. Con mẹ nó chứ, cả ngày làm đến chết đi sống lại, chỉ bao ăn bao ở. Ngay cả tiền lương cũng không có. Thực con mẹ nó.
Lý Kỳ đứng ở bờ sông, không ngừng nhổ nước miếng.
Nhiều nhất qua một tháng nữa, Túy Tiên Cư chỉ sợ sẽ qua tay người khác.
Nếu không thừa dịp khoảng thời gian này, tranh thủ tìm một công việc, chỉ sợ Lý Kỳ phải ngủ ngoài đường.
Nhưng mà hắn đã tìm cả buổi sáng, cũng không tìm được một công việc cho ra dáng để làm. Điều này làm cho Lý Kỳ rất sốt ruột.
- Bánh nướng đây, bánh nướng đây…
“Bánh nướng? Võ Đại Lang?”
Lý Kỳ sắc mặt vui vẻ, quay mạnh đầu để nhìn. Nhưng tiếc rằng người hô
“Bánh nướng đây” cũng không phải là thân cao không tới năm thước, Võ
Đại Lang. Mà là một lão ông râu tóc bạc trắng. Chỉ thấy lão ông này mặc một bộ quần áo bằng vải bố. Đang gánh rổ trúc, một bên ho, một bên chậm rãi đi tới hướng của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng, thở dài một tiếng.
Lý Kỳ đương nhiên là không có hứng thú gì với Võ Đại Lang. Mà là hắn rất muốn trông thấy cô vợ mỹ mạo phong tao của Võ Đại Lang là Phan Kim
Liên.
Nhưng theo truyện Thủy Hử, Võ Đại Lang là người huyện Thanh Hà. Sao có thể xuất hiện ở Đông Kinh Biện Lương được. Hơn nữa đây chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết. Còn lịch sử có người này hay không, cần phải nghiên cứu thêm. Còn có một điều quan trọng nhất, chính là Võ Đại Lang không bán bánh nướng, mà là bánh hấp. Chỉ là Lý Kỳ tự mình nhớ lầm mà thôi.
Không được thấy Võ Đại Lang, nhưng bụng của Lý Kỳ đã kêu sùng sục. Hắn đi cả buổi sáng, ngay cả một cốc nước cũng chưa uống. Hiện tại đã rất đói. Đợi lão ông kia di tới trước mặt, vội vàng hỏi:
- Lão đại gia, bánh nướng này bán thế nào?
Lão ông thật thà phúc hậu, cười nói:
- Một đồng một cái.
Quả là rẻ. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Bán cho cháu một chiếc.
Lão ông thấy có người mua bánh, sắc mặt vui vẻ, vội vàng bỏ gánh xuống, mở nắp sọt ra. Chỉ thấy bên trong là một cái rổ làm bằng trúc. Một tấm vải bố màu trắng đắp lên rổ. Đợi lão ông này xốc vải trắng, chỉ thấy bên trong để đầy một rổ bánh nướng. Bánh nướng tròn tròn, cỡ lòng bàn tay.
Nhìn có vẻ rất dày, nhưng màu sắc không dám khen. Giống như là bị đốt thành than ấy.
Lão ông lấy một chiếc bánh nướng từ trong rổ, sau đó dùng một tờ giấy vàng bọc lại, đưa cho Lý Kỳ.
- Cảm ơn cụ!
Lý Kỳ nhận lấy bánh nướng. Sau đó lấy một đồng từ trong ngực đặt vào bàn tay đã đầy vết chai của lão ông.
Từ lúc bé Lý Kỳ đã được nếm qua rất nhiều loại bánh. Nhưng chưa từng nếm qua bánh nướng thời Bắc Tống. Trong lòng có chút chờ mong. Hơn nữa bụng đã trống rỗng, cho nên vừa cầm lấy cái bánh, liền cắn một miếng lớn.
“Má! Khó ăn thế! Bánh quỷ gì vậy, ngay cả một chút hương vị cũng không có.”
Khó ăn còn chưa tính, hơn nữa còn không thể nuốt xuống. Vừa ăn miếng thứ nhất, Lý Kỳ suýt nữa bị nghẹn họng mà chết. Vội vàng cầu cứu lão ông:
- Khái khái, cụ có nước không?
Lão ông ngượng ngùng cười nói:
- Xin lỗi vị tiểu ca này. Số nước tôi mang, vừa nãy đã uống hết rồi.
Ta xxx!
Hít vào! Thở ra! Hít vào
Lý Kỳ liên tục hít sâu vài hơi, mới đỡ hơn chút.
- Tiểu ca, cậu không sao chứ?
Lão ông thấy Lý Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, lo lắng hỏi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bắc Tống Phong Lưu
Nam Hi
Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi
https://isach.info/story.php?story=bac_tong_phong_luu__nam_hi