Chương 11: Buổi Tối Lạ Lùng
ỉnh giấc khỏi giấc mơ quái quỷ, tôi mở mắt ra, thấy xung quanh tối om.
Thật là một giấc mơ đáng ghét. Trong giấc mơ, một cái gì đó như làn khói đen cứ đuổi theo tôi khắp nơi. Tôi không hiểu thứ gì trong làn khói đen ấy khiến tôi sợ hãi, chỉ biết rằng tôi sợ tới mức mồ hôi toát ra đầm đìa.
Lại thêm đầu đau như búa bổ.
Ngồi dậy định đi uống nước, tôi nhận ra giường bên cạnh trống trơn.
Nhìn kỹ hơn, cái áo ngủ của Fuyuko còn được gập gọn trên giường. Đưa mắt xuống dưới sàn, đôi dép đi trong nhà vẫn xếp ở đó, nhưng đôi giày bệt của cô thì không thấy đâu.
Hay cô cũng gặp ác mộng giống tôi, nên đã đi dạo cho khuây khỏa rồi? Nhìn đồng hồ, mới hơn mười một giờ. Hóa ra tôi chẳng ngủ được mấy. Tôi đến bồn rửa mặt và quyết định đi thay quần áo. Tôi thấy lo cho
Fuyuko nên mắt cứ mở thao láo.
Tôi rời phòng, thật lạ vì bên ngoài vẫn còn sáng đèn. Tôi nghe thấy cả tiếng cười nói ở sảnh. Hình như có người chưa ngủ.
Xuống cầu thang, tôi thấy Yamamori Takuya, vợ anh ta, I shikura và ông chủ nhà nghỉ đang cười đùa. Trên tay họ cầm những chiếc cốc lớn, chính giữa bàn để một chai whisky và một xô đá.
Nhưng tôi không thấy Fuyuko ở đó.
Người thấy tôi và vẫy tay gọi đầu tiên là Yamamori Takuya. “Cô không ngủ được à?”
“Vâng, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.”
“Thế hay cô nhập hội cùng chúng tôi đi? Dù rượu cũng chẳng phải loại thượng hạng gì.”
“Thôi tôi xin phép. Mà ông có thấy Hagio đâu không?”
“Cô Hagio ư? Tôi không thấy,” Yamamori Takuya lắc đầu. “Chúng tôi ở đây được khoảng ba mươi phút rồi.”
“Anh tôi thua đúng một người. Và anh ấy đã lằng nhằng mãi đến khi phục thù được mới chịu thôi,” I shikura đùa cợt. Dù câu chuyện chẳng có gì thú vị, nhưng tôi vẫn cười lấy lệ rồi tiến lại gần chỗ họ.
“Chị đến đây từ lúc nào vậy ạ?” tôi nhìn vợ Takuya và hỏi. “Cùng với mọi người,” chị ta đáp.
“Sau khi dẫn con gái về phòng, tôi vẫn ở cùng chồng tôi suốt. Có chuyện gì không?”
“À không ạ,” tôi nhìn về phía sảnh. Cánh cửa kính vẫn đóng chặt. Fuyuko đã ra ngoài rồi ư?
Nhóm của Yamamori Takuya đến đây ba mươi phút trước, nghĩa là Fuyuko đã rời nhà nghỉ trong khoảng từ mười giờ đến mười giờ ba mươi.
Tôi lại gần lối vào, nhìn khóa cánh cửa. Cửa khóa từ bên trong.
“Đúng rồi, nếu cô ấy ra ngoài thì phải mở khóa chứ nhỉ,” ông chủ nhà nghỉ to béo tên Moriguchi đến bên cạnh tôi nói. Rồi mở khóa cửa ra.
“Xin hỏi anh khóa cửa từ mấy giờ vậy?”
“Ù m, tôi khóa ngay trước khi ngừng chơi mạt chược, nên chắc là khoảng mười giờ mười lăm phút hay mười giờ hai mươi phút gì đó. Đáng lẽ tôi phải khóa lúc mười giờ, nhưng mải chơi quá nên quên mất,” anh ta chỉ tay lên tờ giấy dán trên tường và nói. Ra vậy, trên đó ghi bằng bút dạ Chúng tôi sẽ khóa cử a ra vào từ mười giờ tối, mong quý khách lưu ý.
Tôi thấy khó hiểu.
Nếu Fuyuko đi dạo thật, thì cô ấy phải đi trước mười giờ mười lăm phút. Còn nếu cô ấy đi sau giờ đó, thì phải mở khóa cửa ra, mà hiện cửa vẫn khóa, lạ thật đấy.
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường. Mười một giờ mười phút rồi. Nếu Fuyuko ra ngoài lúc mười giờ, thì nghĩa là cô ấy đã ở ngoài gần một tiếng. “Xin hỏi…,” tôi hướng mắt về phía những người đang cười nói trên ghế
xô-pha. “Thật sự là trong các vị không ai nhìn thấy cô Hagio ư?”
Câu hỏi của tôi khiến cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
“Chúng tôi không thấy. Có chuyện gì à?” người hỏi là I shikura.
“Cô ấy không có trong phòng. Tôi tưởng cô ấy đi dạo, nhưng nếu đúng thì cô ấy đi quá lâu rồi…”
“Ra vậy, thế thì đáng lo đấy,” Yamamori Takuya đứng dậy. “Chắc ta phải đi tìm cô ấy thôi. Anh Moriguchi, cho tôi mượn đèn pin được không?” “Được chứ, nhưng mọi người nên cẩn thận thì hơn. Bên ngoài tốm om,
đi quá một chút là đến vách đá đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Yusuke, cậu cũng đi cùng đi.”
“Đương nhiên rồi. Cho tôi mượn đèn pin nhé.”
“Tôi cũng đi nữa,” tôi nói. Nhìn gương mặt nghiêm túc của hai người họ, nỗi bất an trong tôi lại tăng lên gấp bội.
Chúng tôi chia thành hai nhóm đi tìm Fuyuko. I shikura nói anh ta sẽ tìm dọc con đường xe chạy trước nhà nghỉ, nên tôi và Yamamori Takuya tìm ở xung quanh nhà nghỉ.
“Sao cô ấy lại ra ngoài vào giờ này nhỉ?” Yamamori Takuya nói, giọng điệu ẩn chứa sự bực dọc. Khi chỉ còn hai chúng tôi, anh ta bắt đầu tỏ thái độ ngạo mạn.
“Tôi cũng không biết nữa. Rõ ràng cô ấy đi ngủ cùng lúc với tôi.” “Khoảng mấy giờ?”
“Mười giờ.”
“Thế không được đâu. Sớm quá. Bình thường sống không quy củ, đột nhiên muốn ngủ sóm thì cũng khó lắm.”
Tôi không đáp lại, chỉ chăm chú bước đi. Giờ không phải lúc phản ứng lại mấy câu mỉa mai của anh ta.
Quanh nhà nghỉ là khu rừng nhỏ, chúng tôi men theo một vỉa hè đơn sơ. Đi sâu vào trong vỉa hè đó là mặt sau của nhà nghỉ. Và đúng như ông chủ nhà nghỉ nói, ở đây gần vách núi. Bóng tối màu xanh thẫm trải rộng dưới mắt, chỉ chực nuốt chửng người ta, và từ trong bóng tối đó tôi nghe thấy tiếng sóng biển.
Yamamori Takuya chiếu đèn pin xuống bãi đá. Nhưng ánh sáng cỡ này
không thể tới tận đáy.
“Không lẽ nào lại vậy,” anh ta nói mà như lẩm bẩm một mình, tôi thì im lặng. Bởi không muốn đáp lại.
Sau khi đi một vòng quanh nhà nghỉ, chúng tôi quay lại sảnh. Nhưng Fuyuko vẫn chưa về. Chỉ thấy I shikura Yusuke với gương mặt vô hồn.
“Cô ấy không ở trong nhà nghỉ sao?”
Yamamori Takuya hỏi chủ nhà nghỉ. Moriguchi vừa lấy khăn lau mồ hôi rịn ra trên thái dương, vừa đáp, “Tôi tìm khắp nơi rồi, nhưng không thấy cô ấy. Tôi cũng hỏi cả những vị khác nữa, nhưng mọi người đều bảo là không biết.” Kanei Saburo và Shiduko cũng tập trung ở đây. Chỉ có Yumi là không thấy đâu.
“Đành vậy. Tôi sẽ ở đây chờ thêm một lát. Mọi người cứ về nghỉ đi. Trời sáng chúng ta sẽ đi tìm lần nữa,” Yamamori Takuya nói như để chốt lại mọi việc.
“Hay ta báo cảnh sát? Như thế sẽ nhanh hon,” Takemoto Masahiko e dè nói chen vào. Nhưng Yamamori Takuya lắc đầu ngay tắp lự.
“Trên đảo này không có đồn cảnh sát. Chỉ có đồn lưu trú của cảnh sát thôi. Nhưng cũng thuộc Sở cảnh sát quản lý, nên nếu giờ chúng ta liên lạc, thì có lẽ sáng mai họ mới cử trực thăng tới. Nhưng tôi nghĩ họ sẽ không làm gì cho đến khi thật sự có vụ án xảy ra.”
“Vậy chỉ còn cách đợi thôi,” I shikura đập bồm bộp lên gáy của mình và nói.
“Tóm lại, mọi người đi ngủ thôi nhỉ. Nếu không có gì xảy ra, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát theo kế hoạch.”
Nghe Yamamori nói vậy, mọi người lần lượt nối đuôi nhau quay lại
phòng. Nhưng mặt người nào người nấy đều hiện rõ, rằng đến nước này rồi, thì sao có thể không có chuyện gì.
“Tôi sẽ ở lại.”
Yamamori Takuya xua tôi lên tầng hai và nói dứt khoát.
“Anh Yamamori mới là người nên đi nghỉ chứ ạ. Ngày mai anh còn phải lái tàu mà?”
“Tôi không ngủ được,” nói đoạn anh ta ngồi xuống ghế xô-pha.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Rốt cuộc Yamamori Takuya và tôi ở lại sảnh, cùng cả ông chủ nhà nghỉ Moriguchi.
Tôi nằm chờ trên ghế xô-pha. Đôi lúc cơn buồn ngủ kéo đến, khiến ý thức tôi xa dần. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi cố mở mắt ra. Vì chỉ cần tôi ngủ một chút thôi, sẽ lại gặp con ác mộng đáng ghét ấy. Có lẽ vì ghét giấc mơ đó nên tôi không nhớ bất cứ điều gì về nội dung của nó cả.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, bên ngoài trời đã sáng dần. Chờ đồng hồ ở sảnh chỉ năm giờ, chúng tôi mới ra ngoài.
“Fuyuko, Fuyuko.”
Trong làn sương sớm, chúng tôi vừa đi vừa gọi tên cô. Xung quanh như bị sự tĩnh mịch nuốt trọn. Tiếng tôi vọng lại như thể hét vào cái giếng cũ, tuyệt nhiên không có tiếng đáp lại.
Tôi cảm nhận nỗi bất an đang dồn lên trong dạ dày mình. Tim tôi đập nhanh, tôi còn chực nôn đến nơi tận vài lần. Và đầu thì vẫn đau.
“Chúng ta thử vòng ra sau nhà nghỉ nhé,” Yamamori Takuya đề nghị. Đằng sau nhà nghỉ có vách đá. Đoán được ý đồ của anh ta, chân tôi chùn lại. Nhưng giờ không thể trốn tránh được nữa rồi.
Mặt trời lên nhanh đến chóng mặt. Sương mù tan, mọi thứ đã trở nên rõ ràng. Nhưng càng nhìn rõ từng ngóc ngách của rễ cây, ngọn cỏ, nỗi bất an trong tôi càng lớn lên.
Đêm qua trời tối nên tôi không biết, hóa ra mép vách đá được rào lại bằng cọc và dây xích. Nhưng hàng rào này không chắc chắn đến vậy. Nên có thể dễ dàng trèo qua.
Yamamori Takuya băng qua hàng rào, cẩn trọng đi trên mép vách đá. Tiếng sóng biển vọng lại. Tôi thầm mong khi quay lại anh ta sẽ không có phản ứng gì khác lạ.
Anh ta không nói gì, nhìn xuống dưới bãi đá. Và chẳng mấy chốc, quay lại chỗ tôi với gương mặt không cảm xúc.
Rồi anh ta đặt tay lên vai tôi, “Chúng ta cứ về đã,” giọng không chút ngữ điệu.
“Quay về ư…?”
Tôi căng thẳng nhìn anh ta. Tay anh ta nắm lấy vai tôi thật chặt.
“Chúng ta về thôi,” giọng nói u tối, ảm đạm. Đúng lúc ấy, có thứ gì đó như thổi mạnh cảm xúc bên trong tôi.
“Dưới vách đá có gì ư… Fuyuko ở đó à?”
Anh ta không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Á nh nhìn thay cho câu trả lời. Tôi hất tay anh ta ra, chạy đến vách đá.
“Cô dừng lại đi.”
Bỏ mặc tiếng anh ta sau lưng, tôi trèo qua hàng rào, nhìn xuống dưới.
Biển xanh thẳm, sóng trắng dã, đá đen nhẵn. Và trong phút chốc tôi nhìn thấy.
Fuyuko nằm ở đó.
Fuyuko nằm sõng soài trên tảng đá, trông như cánh hoa nhỏ. Cơ thể cô không cử động gì, chỉ nằm yên cho gió thổi.
Ý thức tôi như bị biển hút mất. “Nguy hiểm đó.”
Ai đó đỡ lấy tôi. Biển và trời quay một vòng trước mắt, chân tôi nhẹ bẫng.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ