Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vụ Án Viên Nhộng Xanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
X - Cô Gái Ở Pompeii
S
áng hôm sau, lúc mười một giờ đúng, thanh tra Elliot lái xe vào Bath và dừng lại gần khách sạn Beau Nash, nơi nằm trên một con phố cụt đối điện với lối vào dẫn đến những phòng tắm kiểu La Mã.
Bất kì ai đã nói rằng trời luôn luôn mưa ở Bath có lẽ chỉ là những kẻ tâm địa hèn mọn muốn xuyên tạc thị trấn cao quý này, nơi những căn nhà cao từ thế kỉ mười tám trông như những góa phụ giàu có thời đó đang nhấp nháy mắt với những đoàn tàu lửa hay những chiếc xe hơi đi ngang. Nhưng (chính xác mà nói) đúng là trời đang mưa như trút nước trong buổi sáng đặc biệt này. Elliot, khi lội nước vào lối đi đến khách sạn, thì đang ở trong một tâm trạng chán nản cùng cực khi nghĩ rằng anh hoặc phải giãi bày với ai đó hoặc phải ném vụ án đi và tường trình nguyên do với chánh thanh tra của mình. Đúng vậy, tối qua Elliot chỉ chợp mắt được có một chút. Và từ tám giờ sáng nay anh đã bắt đầu suy đi nghĩ lại về các vấn đề của vụ án. Nhưng anh không thể nào đuổi khỏi óc mình hình ảnh về Wilbur Emmet – với mái tóc bết dính, cái mũi đỏ và lớp da mặt lốm đốm – co giật trong cơn mê sảng và lẩm bẩm không thành lời. Đó là hình ảnh rối loạn cuối cùng mà anh thấy vào đêm hôm qua.
Elliot đi đến bàn tiếp tân, và hỏi về tiến sĩ Gideon Fell.
Tiến sĩ Fell đang ở trong phòng trên tầng. Mặc dù đã khá trễ, rất tiếc phải nói rằng, tiến sĩ Fell vẫn chưa làm việc. Elliot tìm thấy ông ngồi cạnh bàn ăn sáng trong một chiếc áo choàng dài bằng nỉ rộng như một cái lều. Ông đang uống cà phê, hút xì gà, và đang đọc một cuốn truyện trinh thám.
Căp kiếng lọt thỏm trong gọng kính đen bản rộng của tiến sĩ Fell nằm vững vàng trên mũi ông. Bộ ria mép kiểu cướp biển của ông dựng đứng lên vì tập trung, má ông phập phồng ra vào liên tục, và những hơi thở sâu khi ông cố gắng xác định kẻ giết người tạo nên sự rung động nhẹ nhàng và mang đến vẻ sinh động cho chiếc áo choàng hoa tím to đùng mà ông đang mặc. Nhưng khi Elliot bước vào, ông đứng bật dậy mạnh mẽ đến nỗi gần như khiến cái bàn bị lật, giống kiểu một con thủy quái đang trồi lên từ dưới mặt nước biển vậy. Khuôn mặt ông hiện lên vẻ tươi cười chào mừng, khiến cho cả khuôn mặt ông đầy sức sống và sáng sủa hẳn lên, điều đó khiến Elliot cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Ôi chao!” tiến sĩ Fell nói, siết chặt tay Elliot. “Chuyện này thật tuyệt. Không thể tin được, chuyện này quá tuyệt vời! Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi nào. Uống gì đi. Hay ăn gì cũng được. Nhé?”
“Chánh thanh tra Hadley cho tôi biết nơi có thể tìm ông, thưa tiến sĩ.”
“Đúng vậy,” tiến sĩ Fell gật đầu, bật cười đầy tinh ranh, và thoải mái ngồi trở lại ghế và chiêm ngưỡng vị khách mới đến như thể Elliot là thứ hiện tượng mới mẻ mà ông chưa từng được nhìn thấy bao giờ. Sự hài lòng của ông lan tỏa khắp căn phòng. “Tôi đang đi tắm suối nước nóng. Việc này nghe có vẻ hay ho, thoáng đãng và đầy tính phiêu lưu. Cras ingens iterabimus aequor. Nhưng trải nghiệm thực tế lại thường không được như thế, và tôi thì hiếm khi bị dụ dỗ hát bài tửu ca sau mười hay mười lăm pint bia.”
“Ông định uống từng đấy cơ à?”
“Tôi sẽ uống mọi thứ đồ uống vào cỡ đấy,” tiến sĩ Fell nói một cách kiên quyết. “Nếu tôi không thể thực hiện xuất sắc một điều gì đó, tôi sẽ chẳng bao giờ đụng tay vào nó. Còn anh thế nào, thanh tra?”
Elliot cố gắng lên dây cót can đảm cho mình.
“Không tốt như trước,” anh thừa nhận.
“Ồ,” tiến sĩ Fell nói. Vẻ rạng rỡ tắt đi trên khuôn mặt ông, và ông chớp mắt. “Tôi nghĩ anh đến đây vì vụ Chesney đó đúng không?”
“Ông đã nghe về nó rồi à?”
“Hừm, đúng vậy,” tiến sĩ Fell khịt mũi, nói. “Người bồi bàn của tôi, một gã rất giỏi, người dù điếc đặc khi nghe tiếng chuông nhưng lại là bậc thầy trò đọc môi, đã kể hết cho tôi nghe vụ đó sáng nay. Ông ta biết được chuyện đó từ người giao sữa, cậu giao sữa thì nghe kể lại chính xác từ ai thì tôi quên mất rồi. Bên cạnh đó, tôi… Chà, tôi có biết Chesney.” Tiến sĩ Fell trông có vẻ phiền muộn. Ông gãi một bên chiếc mũi nhỏ nhắn và sáng bóng của mình. “Tôi đã gặp Chesney, và tôi cũng đã gặp gia đình của ông ấy, tại một buổi tiệc chiêu đãi khoảng sáu tháng trước. Và sau đó ông ấy có viết cho tôi một lá thư.”
Tiến sĩ lại ngần ngừ lần nữa.
“Nếu ông đã biết gia đình ông ấy,” Elliot chậm rãi nói, “thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tôi đến gặp ông không chỉ vì vụ án, tôi còn đến vì một vấn đề cá nhân. Tôi không biết cái quái gì đang xảy ra với mình, hay phải làm gì với nó, nhưng nó cứ nằm ngay đó. Ông có biết Marjorie Wills, cháu gái của Chesney không?”
“Có,” tiến sĩ Fell nói, chăm chú nhìn anh với một con mắt nhỏ sắc sảo.
Elliot đứng lên.
“Tôi đã phải lòng cô ấy,” anh la lớn.
Anh biết rằng mình đang tạo ra một cảnh tượng kì lạ đứng lên và la hét tin tức như thể đang ném một cái đĩa vào mặt tiến sĩ, và hai tai anh nóng bừng lên. Nếu lúc đó tiến sĩ Fell bật cười, nếu tiến sĩ Fell bảo anh hạ giọng xuống, có lẽ anh sẽ tìm mọi cách duy trì phẩm giá của mình và bước ra khỏi phòng. Anh không thể chịu đựng được điều đó, nó là cảm xúc của anh mà. Nhưng tiến sĩ Fell chỉ đơn giản gật đầu.
“Khá là dễ hiểu,” ông lẩm bẩm, với một sự tán đồng phóng khoáng và có phần đáng ngạc nhiên. “Thì sao?”
“Tôi mới chỉ nhìn thấy cô ấy hai lần trước đây,” Elliot hét lên, đối mặt với tiến sĩ và quyết tâm nói tất cả mọi chuyện. “Một lần là ở Pompeii và lần còn lại là ở… Đừng bận tâm đến điều đó trong vài phút tới. Như tôi đã nói, tôi không biết mình bị cái quái gì nhập vào nữa. Tôi không lí tưởng hóa cô ấy. Khi tôi thấy cô ấy lại lần nữa vào đêm qua, tôi khó có thể nhớ được cô ấy trông thế nào vào hai lần đầu trước đó. Tôi biết chắc rằng cô ấy có thể là một kẻ đầu độc và một kẻ phản bội có vẻ ngoài dịu dàng đẹp đẽ. Nhưng tôi đã bước vào nhóm người đó tại một nơi ở Pompeii – ông không biết về chuyện ấy, nhưng tôi đã có mặt tại đó – và cô ấy đã đứng trong một nơi đại loại là một khu vườn, với chiếc mũ cởi ra và ánh mặt trời hạ xuống trên hai vai, và tôi chỉ đứng đó nhìn cô ấy, và sau đó tôi quay lại và bước ra ngoài. Đó là cái cách cô ấy di chuyển hay nói chuyện, hoặc cách cô ấy quay đầu… Một điều gì đó, hoặc chẳng có gì cả. Tôi không biết đó là gì.
“Tôi không có gan để đi theo và cố gắng làm quen với bọn họ, mặc dù rõ ràng đó là những điều gã Harding đã làm. Tôi không biết tại sao tôi không thể buộc bản thân làm điều đó được. Không đơn thuần chỉ bởi vì tôi vừa nghe họ dàn xếp các thứ về việc kết hôn của cô ấy với Harding. Vậy nên hãy giúp tôi, tôi thậm chí còn không nghĩ về việc đó nữa. Nếu vụ này là do Harding, tôi sẽ cho rằng đó là thứ may mắn đáng nguyền rủa, và tôi sẵn sàng chấp nhận nó. Tất cả những gì tôi biết, đầu tiên là tôi đã phải lòng cô ấy, và, thứ hai, là tôi phải lấy ý tưởng đó ra khỏi đầu mình, bởi vì chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa. Tôi không nghĩ là ông có thể hiểu được.”
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng thở khò khè của tiến sĩ Fell, và tiếng nước bắn tung tóe của màn mưa bên ngoài.
“Anh đã đánh giá tôi rất thấp,” tiến sĩ nói một cách trang nghiêm, “nếu anh nghĩ rằng tôi không hiểu được. Tiếp tục đi.”
“Vậy thì, thưa ông, đó là tất cả. Tôi đã không thể loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình được.”
“Tôi nghĩ đó chưa phải là tất cả.”
“Được rồi. Ông muốn biết về lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ấy. Đó là một kiểu vận mệnh. Tôi biết trong tâm khảm rằng điều đó rồi sẽ xảy ra. Gặp ai đó một lần, cố gắng quên đi hoặc cố tránh xa người đó, và rồi ông đụng phải người này bất cứ khi nào ông quay đi. Lần tiếp theo tôi thấy cô ấy mới chỉ năm ngày trước đây, tại một cửa hàng dược phẩm nhỏ gần Royal Albert Docks.
“Khi tôi nhìn thấy họ tại Pompeii, tôi nghe ông Chesney đề cập đến tên của con tàu mà họ dùng để du lịch trở về nhà, và cả ngày khởi hành nữa. Tôi đã rời Italy ngày tiếp theo, trên đất liền, và trở về nhà cũng được hơn một tuần trước khi họ quay lại. Thứ năm tuần trước, ngày 29, tôi tình cờ có mặt ở vùng lân cận Royal Albert Docks để giải quyết một vụ án.” Elliot ngừng lại. “Tôi thậm chí không thể nói với ông sự thật, đúng không?” anh hỏi một cách cay đắng. “Đúng, tôi đã bịa ra lí do để đến nơi ấy trong ngày đặc biệt đó, nhưng phần còn lại của câu chuyện thì hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp – hoặc ông có thể tự mình đánh giá.
“Hồ sơ đăng kí chất độc của dược sĩ này nằm trong diện nghi ngờ. Dường như anh ta đã loại ra nhiều loại độc hơn mức tự nhiên hoặc bình thường, đó là lí do tại sao tôi lại có mặt ở đó. Tôi bước vào và hỏi xem hồ sơ đăng kí chất độc. Anh ta nhanh chóng đưa nó cho tôi, và mời tôi ngồi xuống tại một phòng thuốc nhỏ phía sau cửa hàng, nơi được ngăn cách với quầy thanh toán bởi một bức tường các thứ chai lọ. Trong khi tôi đang nhìn vào cuốn sổ, một khách hàng bước vào. Tôi không thể thấy vị khách, và cô ấy cũng không thể thấy tôi, cô ấy nghĩ không có ai khác ở trong cửa hàng. Nhưng tôi biết rõ giọng nói đó. Đó là Marjorie Wills, và cô ấy muốn mua kali xyanua ‘cho mục đích chụp ảnh’.” Elliot lại ngừng lại lần nữa.
Bây giờ anh không hề nhìn thấy một căn phòng tại khách sạn Beau Nash. Thay vào đó, trước mắt anh hiện lên một cửa hàng tồi tàn trong ánh nắng chiều xám xịt, và anh còn ngửi được mùi hóa chất nhè nhẹ mà anh đã luôn luôn gắn nó với vụ án này. Có creosote trên sàn nhà; chóp của những lọ thủy tinh thấp phát ra ánh sáng mờ, và vắt ngang cửa hiệu, trong bóng tối, là một chiếc gương ố màu. Trong chiếc gương đó anh đã thấy hình ảnh phản chiếu của Marjorie Wills, đôi mắt cô mở to, khi cô di chuyển dọc theo quầy thanh toán để yêu cầu mua kali xyanua “cho mục đích chụp ảnh”.
“Có lẽ bởi vì tôi có mặt ở đó,” Elliot tiếp tục, “nên người dược sĩ bắt đầu hỏi cô ấy những câu hỏi về lí do tại sao cô ấy muốn mua chất đó, và công dụng của nó. Những câu trả lời cho thấy cô ấy biết về nhiếp ảnh cũng tựa như tôi biết về tiếng Phạn vậy. Có một cái gương nằm chắn ngang qua cửa hiệu. Ngay khi cô ấy đến đoạn bị lẫn lộn nghiêm trọng, thì cô ấy bất ngờ nhìn vào tấm gương. Cô ấy hẳn phải thấy tôi, mặc dù tôi nghĩ lúc đó cô ấy không nhìn thẳng vào tấm gương và bây giờ tôi vẫn không chắc chắn lắm. Bất thình lình cô ấy yêu cầu người dược sĩ bán cho mình một… Đừng bận tâm… Và chạy ra khỏi cửa hàng.
“Đúng vậy. Một việc rất bình thường nhỉ?” anh nói thêm một cách hung hãn. Tiến sĩ Fell không bình luận gì.
“Tôi nghĩ rằng dược sĩ đó có gì đó rất mờ ám,” Elliot chậm rãi nói, “mặc dù tôi chẳng tìm được chứng cứ. Nhưng trên hết, chánh thanh tra Hadley giao cho tôi – chính tôi - vụ đầu độc Sodbury Cross: vụ án mà (thật biết ơn) tôi đã đọc hết mọi chi tiết trong hồ sơ sau mấy tờ báo.”
“Anh đã không từ chối vụ án?”
“Không, thưa ông. Dù sao chăng nữa thì tôi có thể từ chối nó không? Từ chối mà không kể với chánh thanh tra về những gì mà tôi đã biết?”
“Hừm.”
“Đúng vậy. Ông đang nghĩ tôi phải bị đá ra khỏi lực lượng. Và ông hoàn toàn đúng.”
“Chúa ơi, không,” tiến sĩ Fell nói với đôi mắt mở lớn. “Sự hổ thẹn của lương tâm anh sẽ không trở thành nguyên nhân gây chết người đâu. Đừng nói mấy thứ vớ vẩn như thế nữa và tiếp tục câu chuyện đi.”
“Đêm qua trong khi lái xe xuống đây tôi đã nghĩ về mọi khả năng có thể xảy ra. Vài giả thiết trong đó ngớ ngẩn đến nỗi khiến tôi rối tung lên khi nghĩ lại vào sáng nay. Tôi đã nghĩ về những chứng cứ chống lại cô ấy một cách có hệ thống. Tôi thậm chí đã nghĩ về việc đón cô ấy và chúng tôi sẽ cùng nhau chạy về vùng biển Phía Nam.”
Anh ngưng lại, nhưng tiến sĩ Fell gật đầu một cách đầy cảm thông, như thể ông ấy hiểu được lí do của tất cả những chuyện đó. Và đó là sự khuây khỏa mang ý nghĩ to lớn, động viên Elliot tiếp tục nói.
“Tôi đã hi vọng cảnh sát trưởng – thiếu tá Crow – sẽ không chú ý gì cả. Nhưng hẳn là tôi đã hành động kì lạ ngay từ lúc bắt đầu, và theo dần dần tôi lại càng ngày càng lấn sâu hơn nữa. Tệ nhất là lúc cô ấy gần như đã nhận ra tôi. Cô ấy không hề nhận ra tôi: đúng vậy, cô ấy không hề liên hệ tôi với tấm gương trong cửa hàng dược phẩm. Nhưng cô ấy biết mình đã nhìn thấy tôi trước đây và cô ấy vẫn đang cố nhớ xem đó là ở đâu.
“Trong thời gian còn lại, tôi đã cố gắng giải quyết vụ án mà không bị thành kiến ảnh hưởng – lại một lần nữa thỏa hiệp, đúng không? – và cố gắng xem nó như một vụ án thông thường. Liệu tôi có thành công hay không thì tôi cũng không biết, nhưng ông nhận ra rằng hôm nay tôi đang ở đây.”
Tiến sĩ Fell cân nhắc. “Hãy kể với tôi nào. Đặt vụ án ở cửa hàng sô cô la qua một bên, tối qua anh có tìm thấy bất cứ chứng cứ nào khiến anh tin rằng cô ấy có thể là người giết Marcus Chesney không?”
“Không! Không hề: thậm chí còn ngược lại nữa. Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm lớn như một cái nhà kìa.”
“Vậy thì vấn đề mà chúng ta đang tranh luận ở đây là gì? Tại sao anh lại không phá án như bình thường được?”
“Tôi không biết, thật sự là như thế, thưa ông. Chỉ là vụ án này quá kì quặc và buồn cười và đáng nghi để lao bổ ngay vào phá án. Ngay từ đầu nó đã là một chiếc hộp đầy những mẹo lừa.”
Tiến sĩ Fell ngửa người ra sau, hít vài hơi xì gà, một biểu cảm cực kì tập trung xuất hiện trên khuôn mặt ông. Ông thả lỏng vai và hít thêm vài hơi thuốc nữa, như thể đang cân nhắc cẩn thận những lời anh nói. Kể cả gọng kính của ông cũng bị rung lên nhè nhẹ.
“Chúng ta,” ông nói, “hãy cùng kiểm tra vấn đề cảm xúc của anh nào. Không, đừng né tránh. Đây có thể là sự say đắm nhất thời hoặc cũng có thể là cảm xúc thật, nhưng trong cả hai vụ án tôi muốn hỏi anh một câu. Giả sử cô gái này là một kẻ giết người. Tôi nói là giả sử. Bây giờ, những tội ác đó sẽ không phải là tội ác cho đến khi chúng ta có thể tìm thấy chứng cứ buộc tội cô gái. Cả tôi cũng thấy cần phải tập trung cao độ nếu muốn buộc tội bọn họ. Đây không phải là những vụ án thông thường, chúng là những vụ bất thường có tính toán, và người gây ra chúng thì đang an toàn như một con rắn hổ mang chúa vùng vẫy trong lãnh địa của mình. Rất tốt. Giả sử cô gái này là tội phạm, vậy anh có muốn biết điều đó không?”
“Tôi không biết nữa.”
“Thế thì, anh có đồng ý rằng tìm ra sự thật là tốt không?”
“Tôi cho là thế.”
“Tốt,” tiến sĩ Fell nói, hít thêm vài hơi từ điếu xì gà của mình. “Giờ hãy để chúng ta nhìn mọi việc theo cách khác. Giả sử cô gái này hoàn toàn vô tội. Không, đừng làm tôi lơi lỏng với hơi thở phào nhẹ nhõm lạ lùng như thế. Hãy thực tế trong sự lãng mạn của mình. Giả sử cô gái này hoàn toàn vô tội. Vậy anh định làm gì?”
“Tôi không hiểu, thưa ông.”
“Anh nói anh phải lòng cô ấy?”
Sau đó Elliot chợt nhận ra điều ông ấy muốn nói.
“Ồ, hãy để tôi nói rõ,” anh nói. “Bản thân tôi không nuôi hi vọng rằng mình có thể có cơ hội với cô ấy. Ông nên nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô ấy khi nhìn Harding. Tôi đã thấy rất rõ. Tôi xin nói với ông, thưa ông, điều khó khăn nhất tôi phải làm tối qua là đối xử công bằng với Harding. Tôi không có gì để chống lại anh ta cả, anh ta dường như là một người đứng đắn. Tôi chỉ có thể nói rằng có điều gì đó trong tâm can, điều mà khiến cho mỗi khi tôi nói chuyện với Harding, thì tôi đều cảm thấy không thoải mái.”
Anh lại cảm thấy đôi tai mình ngứa ran lên lần nữa.
“Tôi cũng đã trải qua tất cả các loại ảo tưởng vào tối qua. Tôi tưởng tượng ra bản thân mình nhanh chóng bắt giữ Harding vì vụ giết người – vâng, còng tay và tất cả – và cô ấy nhìn tôi, và tất cả những lời nói khoa trương bật ra một cách tự nhiên nhất. Nhưng mọi sự đâu đơn giản như thế. Harding là một ngõ cụt. Đáng nguyền rủa là ông không thể nào phạm tội giết người được khi mà ông phải ở trong một căn phòng với hai người đang nhìn mình, và hơn nữa ông lại nhìn thấy kẻ sát nhân thực sự cùng lúc ở một căn phòng khác. Harding có thể là một kẻ đào mỏ (tôi nghĩ anh ta là một kẻ đào mỏ), nhưng đó chỉ là điều bình thường rất con người diễn ra hằng ngày trên thế giới này thôi. Harding chưa bao giờ nghe đến Sodbury Cross cho tới khi anh ta gặp gia đình Chesney ở Italy. Vậy nên quên chuyện về Harding và, đặc biệt, quên chuyện về tôi đi.”
“Ngoài vấn đề lương tâm,” tiến sĩ Fell nhìn anh một cách trách cứ, “anh phải tống khứ sự nhún nhường chết tiệt của mình đi. Nó là một đức tính tuyệt hảo nhưng không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được đức tính đó đâu. Tuy nhiên, thôi cho qua phần đó đi. Thế nào?”
“Cái gì thế nào cơ?”
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào?” tiến sĩ Fell hỏi.
Và Elliot đột nhiên nhận ra rằng anh đã cảm thấy tốt hơn, tốt đến nỗi anh muốn một tách cà phê và thứ gì đó để hút. Nó như thể trí thông minh của anh đã tập trung và minh mẫn trở lại. Anh không hiểu rõ lắm, nhưng ngay cả căn phòng cũng xuất hiện trong những sắc thái khác.
“Ừ hừm,” tiến sĩ Fell đằng hắng, gãi gãi một bên mũi. “Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp? Anh biết đấy, anh đã quên rằng tôi mới chỉ được biết những chi tiết chung chung của vụ án. Và nguồn gốc sự xao động của anh cũng chẳng cung cấp được thêm chút thông tin nào. Nhưng anh sẽ làm gì nữa? Anh sẽ trở thành tên ngốc và quay lại giải thích với Hadley? Hay chúng ta sẽ lần theo những manh mối và tìm xem chuyện gì đã xảy ta? Tôi sẵn sàng hỗ trợ anh bất cứ khi nào có thể.”
“Đúng thế!” Elliot gầm lên. “Đúng thế, đó chính xác là những gì chúng ta sẽ làm.”
“Tốt. Trong trường hợp đó, ngồi xuống đây đã,” tiến sĩ Fell dứt khoát nói, “và hãy cẩn thận nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra ở đó.”
Elliot tốn cả nửa tiếng nữa để điều chỉnh bản thân về trạng thái khách quan mà bằng cách nào đó vẫn không thấy xấu hổ, và giữ cho não bộ bận rộn với những chi tiết nhỏ nhất của vụ án. Anh kết thúc với chi tiết về cái chai axit xyanhydric nhỏ trong tủ thuốc ở phòng tắm.
“… và đó là tất cả, mặc dù chúng tôi đã không hề rời khỏi căn nhà đó cho đến ba giờ sáng. Tất cả mọi người đều phủ nhận chai axit xyanhydric đó, thề rằng họ chẳng hề biết có một thứ như thế trong phòng tắm, và rằng nó không hề ở đó khi họ thay đồ dự tiệc tối hôm đó. Tôi cũng đã nhìn qua anh chàng Wilbur Emmet này, nhưng đương nhiên anh ấy chẳng nói được gì hữu dụng cho chúng tôi cả.”
Anh đã có một hồi ức sống động trong căn phòng ngủ đó, một căn phòng gọn gàng song không có gì thu hút, cũng như chính bản thân Emmet vậy. Anh nhớ lại con người cao lêu nghêu bị nhét trong đám chăn gối nệm, nhớ ánh sáng đèn gay gắt, nhớ đến sự xếp đặt tỉ mỉ của những hộp kem vuốt tóc và những chiếc cà vạt trên bàn trang điểm. Trên bàn làm việc lại có một chồng thư từ và hóa đơn biên nhận. Bên cạnh đó là một chiếc vali nhỏ màu vàng nhạt, trong đó Emmet mang theo đủ loại ống tiêm, kéo tỉa cành nhỏ, và những đồ vật gây tò mò mà qua đôi mắt của Elliot thì chúng chẳng khác gì những dụng cụ dùng trong phẫu thuật. Đến cả giấy dán tường cũng có hoa văn màu đỏ/vàng gợi nhớ đến những quả đào.
“Emmet đã nói rất nhiều, nhưng ông không thể nào tìm ra manh mối đáng giá từ những điều anh ta nói, ngoại trừ rằng thỉnh thoảng anh ta sẽ nói, ‘Marjorie!’ và họ đã phải khiến anh ấy yên tĩnh. Đó là tất cả, thưa ông. Giờ đây tôi đã nói với ông mọi thứ mà tôi biết, và tôi tự hỏi liệu ông có thể hiểu ra điều gì từ nó hay không. Tôi cũng băn khoăn không biết liệu ông có thể giải thích được những chuyện cực kì bất thường trong vụ án này hay không.”
Tiến sĩ Fell chậm rãi gật đầu một cách và đầy mạnh mẽ.
“Tôi nghĩ là tôi có thể,” ông nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vụ Án Viên Nhộng Xanh
John Dickson Carr
Vụ Án Viên Nhộng Xanh - John Dickson Carr
https://isach.info/story.php?story=vu_an_vien_nhong_xanh__john_dickson_carr