Kỳ 10 - Lạc Trong Rừng Thẳm
inh móm hét toáng lên như cha chết:
- Trời ơi, Hải khòm chết rồi! Bớ người ta cứu bạn tôi với! Kêu xe cứu thương giùm đi bà con ơi, hu hu...
Người quanh đó, kẻ đi đường xúm đen xúm đỏ lại. Người ta hè nhau nhấc chiếc xe đạp chẳng còn ra hình thù gì ra khỏi thân hình còng queo của Hải khòm. Hắn vẫn nằm bất động im thin thít như đã ngừng thở. Minh móm định nâng bạn lên nhưng những người chung quanh ngăn lại, họ bảo chấn thương sọ não và bị gãy tay chân thì phải biết cách, nếu không, dựng bừa nạn nhân dậy có thể làm xì óc ra hoặc trật các khớp xương là... tiêu tùng luôn. Người hiếu kỳ xúm lại ngày càng lúc càng đông nghịt như đàn ruồi bu dĩa mật. Từ xa xa đã vẳng lại tiếng còi chói tai của xe cứu thương. Mọi người bắt đầu dạt ra nhường chỗ cho chiếc xe cứu thương chạy đến. Đúng vào lúc xe cứu thương đỗ xịch lại thì Hải khòm mở mắt ra và đứng phắt dậy trước bao nhiêu cặp mắt sững sờ của thiên hạ. Hắn tỉình bơ nhìn Minh móm và hét lên:
- Euréka! Tao nghĩ ra rồi!
Rồi Hải khòm ngạc nhiên nhìn chung quanh, ngạc nhiên nhìn chiếc xe đạp móp méo. Hắn hỏi Minh móm:
- Cái gì mà người ta xúm lại đông quá vậy?
Minh móm không còn tin vào mắt mình nữa, hắn nhìn Hải khòm như một con quỷ nhập tràng, sợ sệt đưa tay sờ trán Hải khòm. Lúc ấy, hắn chạm vào cái tai nghe bự tổ chảng mà cách đây không lâu Hải khòm đã mua lại của một Studio phá sản và hắn vẫn thường đeo trong lúc đi đường để nghe nhạc từ chiếc máy Walkman. A, thì ra cái tai nghe êm ái này đã cứu mạng Hải khòm! Nhưng còn đôi chân hắn? Bị mô-tô cán qua sao vẫn... khỏe re?
Mấy nhân viên y tế chen vào đến nơi thấy hai thằng nhãi ranh đứng ngó nhau tỉnh queo thì nổi giận:
- A! Lại mấy thằng nhãi ranh phá phách. Cái bọn này phải kêu công an bắt nhốt quách cho xong! Đi về đi anh em!
Chiếc xe cứu thương im lìm chạy mất. Hai thằng chất xe đạp lên xích lô nghễu nghện ra về...
o O o
Kim Thúy cứ nhắm mắt chạy thẳng vào cánh rừng trước mặt, không dám đi theo con đường tráng nhựa phẳng phiu. Cô nghĩ đơn giản, thế nào mà bọn Gấu đen lại chẳng đi lùng bắt cô, chúng sẽ nghĩ rằng cô đi theo đường nhựa. Kim Thúy không biết mình đang ở đâu, cũng không biết con đường trải nhựa kia sẽ dẫn đến đâu. Trong tình huống này có lẽ chạy vô rừng là khôn ngoan nhất.
Cô bé hào hển chạy xuyên qua cánh rừng thông, chẳng mấy chốc đã lao xuống giữa thung lũng. Gió và sương mù làm cô chợt nổi gai ốc trong chốn hoang vắng cô tịch này. Kim Thúy mệt nhoài buông mình xuống một gốc thông già cỗi, cô ngước nhìn lên bầu trời nhờ nhờ sáng qua kẽ lá. Một chú sóc láu lỉnh vừa nhấm nháp cái gì đó vừa nhìn cô bằng hai con mắt tròn xoe. Kim Thúy chợt ganh tị với con sóc, nó còn có móng vuốt, còn biết leo cây, còn biết..., mà cô thì: hai bàn tay trắng, cô độc giữa rừng xanh.
Chưa kịp nghỉ ngơi, văng vẳng xa xa Kim Thúy nghe vọng lại tiếng chó sủa. Cô bật dậy tiếp tục leo lên con dốc đối diện. Kim Thúy cứ chạy, chạy mãi, vấp té không biết bao nhiêu lần, tay chân trầy trụa... Cánh rừng trước mặt càng lúc càng rậm rạp, ánh sáng như mất dần nơi sống, nhường chỗ cho bóng lá dày tỏa bóng tối xuống người cô gái nhỏ bé. Kim Thúy không khóc nhưng cô thầm biết rằng, tuy thoát khỏi tay tên Gấu đen nhưng bây giờ cô có thể bất ngờ chạm trán với một con gấu thật nào đó...
Bóng tối chụp xuống mỗi lúc một dày hơn. Tất cả những gì Kim Thúy còn thấy được trước mặt là một tấm màn đen vô hình. Bây giờ cô không dám đi nữa, mỗi bước đi là cô chạm vào cây cối, gai góc, cành lá. Kim Thúy cứ đứng như vậy như một pho tượng đã cũ bị người ta vứt vào bụi rậm. Cô không biết mình phải làm gì. Xem các bộ phim mạo hiểm, cô thấy khi gặp hoàn cảnh này, người ta thường chọn một cây cổ thụ nào đó, trèo lên tìm một cành thật to để tá túc qua đêm nhằm tránh thú dữ. Thế nhưng, lúc này Kim Thúy không thể dùng phương cách đó, đơn giản vì từ nhỏ đến giờ cô chưa hề leo cây bao giờ... Chẳng lẽ cứ đứng đây đợi hổ, báo, hay một con rắn độc, một con trăn khổng lồ đến nuốt chửng? Kim Thúy dán mắt vào bóng đêm...
Bỗng Kim Thúy phát hiện ra hai đốm sáng đỏ lập lòe xa xa trong bóng tối như hai con đom đóm chập chờn, khi thì chúng bay sát vào nhau, lúc thì tách rời xa nhau. Dường như hai đốm sáng càng lúc càng đến gần cô hơn. Kim Thúy lạnh người khi nghĩ tới nhũng con ma rừng mà bọn Hải khòm và Thông bác học hay kể để hù dọa bọn con gái. Nhưng bây giờ có ma rừng sắp hiện hình thì Kim Thúy cũng chỉ biết đứng đây nhắm mất mà đợi chứ biết làm gì. Cô nhắm mất lại, chuẩn bị đón con ma rừng hay con thú dữ nào đó. Đột ngột, Kim Thúy nghe một tiếng nổ dữ dội như xé rách bóng tối đồng thời với âm thanh sắc ngọt của một cái gì đó bay “díu” ngang tai cô. Kim Thúy hét lên:
- Á...! - Rồi cô ngã sóng soài trên mặt đất.
o O o
Trong nhà nghỉ, Gấu đen vừa đấm thùm thụp vô ngực mình vừa ân hận nói vào điện thoại:
- Thưa Phái viên, thua rồi, tôi và đám bảo vệ nhà nghỉ tìm nát cánh rừng mà không thấy con nhỏ đâu hết! Dạ, con nhỏ không chết vì thú dữ đâu. Dạ, tại sao hả? Tại vì thú rừng ở khu này gần như bị bọn đào vàng ở chân núi giết thịt sạch sẽ rồi! Dạ, dạ... nếu nó lọt vô tay tụi đào vàng tôi chắc nó cũng không sống nổi với đám đầu trâu mặt ngựa đó đâu! Dạ, dạ... để mai tôi liên lạc với tụi nó, hy vọng bắt lại con nhỏ... Dạ, tôi xin nhắc lại lệnh của Phái viên là: Nếu không bắt con nhỏ lại được, Gấu đen tự giam mình dưới hầm chờ Phái viên lên giải quyết “kỷ luật”. Dạ, xin chào Phái viên!
o O o
Chiếc xích lô chạy lặc lè đưa Hải khòm và Minh móm qua mấy con phố đang lên đèn, Hải khòm rầu rĩ:
- Chiếc xe như vầy mà đem về nhà có nước tao bị ông bà già cạo đầu!
Minh móm đề nghị:
- Hay đem gởi nhà thằng Thông bác học?
- Không được, thằng quái ác đó lúc vui thì không sao chớ nó lên cơn, nó méc ông già tao còn chết nữa!
Minh móm chợt hét lên:
- Tao nghĩ ra rồi! Tao có thằng em họ, ba nó là em của ông bạn của dượng tao...
Hải khòm nổi nóng:
- Lúc này mà mày còn giỡn được hả? Cái thằng “em họ” của mày đại bác bắn còn chưa tới ở đó mà nhờ vả!
- Không đâu, thằng này tốt lắm, nhà lại giàu. Ông già nó là giám đốc hãng xe đạp nổi tiếng Lesoir 704.
- Bộ mày tưởng bây giờ là thời đại “Alađin và cây đèn thần” sao, tính đem xe nát đổi xe mới hả?
- Cũng gần như vậy, nhưng không phải đổi mà là mua trả góp sau khi trừ giá trị cái xe nát này. Mày nhịn ăn bắp rang, tao nhịn chép phần mềm, hàng tháng trả tiền góp, được không?
Hải khòm đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, bởi không còn con đường nào khác.
Theo sự chỉ dẫn của Minh móm, chiếc xích lô hướng về trung tâm thành phố, chạy loanh quanh qua mấy con đường, cuối cũng đỗ lại trước một cửa hàng xe đạp. Gian hàng đã đóng cửa. Minh móm bấm chuông, một thằng con trai bận pyjama chạy ra, thấy Minh móm, tỏ vẻ vui mừng:
- Anh Minh, lâu quá không ghé chơi!
Yên vị trong phòng khách, Hải khòm và Minh móm vừa uống nước ngọt vừa “trình bày” ý kiến của chúng. Thằng em họ Minh móm gật đầu liền, bảo hai thằng ngồi chờ nó lên báo với ông già giải quyết ngay. Còn lại hai thằng ngồi chong ngóc giữa gian hàng xe đạp thênh thang. Chợt Minh móm bảo Hải khòm:
- Ê! Hồi nãy vô, tụi mình quên đóng cái cửa kiếng, ở đây ồn ào thật, chắc gần bệnh viện hay sao, nãy giờ tao cứ nghe xe cứu thương hụ còi chạy hoài, điếc tai. Mày ra đóng cửa đi, để tao ngồi chờ thằng nhỏ.
Hải khòm vội bước ra cửa, hắn còn ráng dòm coi chiếc xe nát bấy còn ngoài hiên không. Những ánh đèn pha trên chiếc cần cẩu trên cao của một công trường xây dựng gần đó tỏa ánh sáng cả một quãng đường giúp cho Hải khòm dễ dàng thấy cái xác xe đạp móp méo còn nguyên chỗ cũ. Đóng cửa xong, hắn trở vào, ngồi xuống salon, lẩm bẩm:
- Lạ thật! Lần đầu tiên tao mới tới đây, vậy mà sao tao thấy cái khu phố này có vẻ quen quen.
Minh móm bỗng trở thành nhà “ngủ học”:
- Con người nhiều khi đến chỗ lạ hoắc lại cảm thấy quen là do trước đó họ đã từng tới chỗ ấy trong lúc chiêm bao! Chắc mày cũng vậy...
Không để ý đến ý kiến của nhà “ngủ học” Minh móm, Hải khòm đứng bật dậy lục khắp người lấy ra một tờ giấy, hắn lầm rầm đọc, rồi la lên:
- Ê! Minh móm, đúng rồi! Khu phố này giống y như khu phố mà thằng Hoàng Tử Bé tả trong lá thư cầu cứu. Có bệnh viện này, có công trường xây dựng này, còn thiếu cái nhà toàn cửa kính đục màu nho nữa là y chang.
Cùng lúc, cả hai thằng vọt thẳng ra lề đường đứng dòm dáo dác. Nhà trang trí сửа kính thì nhiều, nhưng phần lớn đã đóng cửa tắt đèn nên chỉ toàn một màu đen tối thui. Hai thằng thất vọng não nề, lếch thếch trở vô ngồi chờ.
Tên em họ Minh móm từ trên lầu bay xuống báo tin mừng:
- Ông già em đã đồng ý lấy xe cũ và bán trả góp cho hai anh chiếc xe mới, chỉ lấy năm mươi phần trăm giá kinh doanh, số tiền này các anh chia đều ra mười hai phần, mỗi tháng trả góp một phần, vì là bà con cho nên không tính lãi...
Hai thằng “anh họ” mừng như bắt được vàng, cảm ơn rối rít. Hải khòm và Minh móm theo chân tên em họ đi chọn xe. Trong lúc đi loanh quanh qua hàng trăm chiếc xe đạp, đầu óc Hải khòm vẫn không tài nào quên được lá thư cầu cứu của tên Hoàng Tử Bé. Nếu khả năng làm văn miêu tả của Hoàng Tử Bé ở trường mà được năm điểm trở lên thì rõ ràng khu phố này chỉ thiếu “căn nhà toàn cửa kính màu nho” nữa là у chang, và căn nhà đó đúng trăm phần trăm là nơi ẩn náu của bọn Phái viên. Nếu tìm ra được và đột nhập vào tổng hành dinh của chúng thì chắc chắn Hải khòm và Minh móm sẽ cứu được Kim Thúy và Hoàng Tử Bé, Hải khòm sẽ lấy lại danh dự của một đầu lĩnh còn Minh móm sẽ được Kim Thúy “ưu ái” hơn vì chính hắn là chàng hoàng tử đi cứu công chúa ngủ trong rừng.
Hải khòm chép miệng tiếc rẻ cho số phận của hắn: đã tìm ra khu phố giống hệt mà chỉ thiếu có cái nhà “toàn cửa kính đục màu nho”!
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé