Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Lại Và Quyến Rũ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
T
rên đường đến Calais, Dain cùng Bertie cưỡi ngựa đi bên cạnh cỗ xe ngựa. Tại các nhà nghỉ, Dain lui về các quán rượu cùng Bertie trong khi Jessica ăn tối cùng bà của nàng. Lúc băng qua eo biển Manche, ngài Hầu tước ngồi tít đầu kia con tàu hơi nước của Pháp. Trên đường đến Luân Đôn, chàng lại cưỡi ngựa đi bên ngoài những cỗ xe sang trọng mà mình đã mướn. Khi đến Luân Đôn, chàng đưa nàng, Bertie và Genevieve đến trước cửa nhà chú Arthur và cô Louisa. Kể từ đấy, Jessica tuyệt nhiên không nhìn thấy chồng chưa cưới của mình.
Tròn hai tuần kể từ khi rời Paris, suốt mười bốn ngày qua vị hôn phu tương lai của Jessica dường như quyết tâm phớt lờ sự hiện diện của nàng. Nhưng hôm nay, chàng đến nhà nàng lúc hai giờ chiều và yêu cầu nàng ngưng tất cả những việc đang làm để ra gặp chàng.
“Hắn muốn con đi dạo với hắn hả?” nàng bực bội nói khi bà cô nàng tất tả trở vô phòng khách để truyền đạt lời nhắn của Dain. “Chỉ vậy thôi hả? Bỗng dưng hắn nhớ tới sự hiện diện của con và búng tay một cái là con phải chạy theo hắn sao? Sao cô không nói hắn đi mà chết đi cho rồi?”
Cô Louisa ngồi phịch xuống ghế, day day mấy ngón tay vào trán. Chỉ mới nói chuyện vài phút với Dain mà rõ ràng là cái thói điềm tĩnh độc đoán của bà đã bị chàng làm cho chùn bước.
“Jessica, làm ơn nhìn ra ngoài cửa sổ đi,” bà nói.
Jessica bỏ bút xuống bàn giấy nơi nàng đang đánh vật với thực đơn tiệc cưới, đứng dậy và tiến về phía cửa sổ. Nàng nhìn thấy một cỗ xe song mã màu đen lộng lẫy dưới đường. Cỗ xe được kéo bởi hai con ngựa ô thiến rất to lớn, rất hung hãn, mà Bertie đang phải cố sức ghìm lại. Hai con ngựa thở phì phò và luôn chân giẫm đạp tứ tung. Jessica biết chắc chỉ vài phút nữa thôi lũ ngựa sẽ giẫm lên đầu Bertie mất.
“Đức ngài khả kính bảo rằng hắn sẽ không rời khỏi nhà nếu không có con.” Giọng bà cô Louisa thốt lên giận dữ. “Ta khuyên con nên nhanh chân lên, trước khi mấy con súc sinh sát nhân của hắn giết chết thằng em con.”
Chỉ trong ba phút, Jessica đã hối hả đội xong chiếc mũ rộng vành lên đầu và khoác xong chiếc áo choàng màu xanh lá được gài nút thật sát bên ngoài chiếc váy mặc ban ngày của mình.
Hai phút sau đó, nàng được giúp leo lên ngồi vào cỗ xe. Đúng hơn là được nhét vào chỗ ngồi, vì Dain đã chễm chệ trên đó, còn nàng phải nép người vào một góc để né bờ vai vạm vỡ của chàng. Cho dù vậy, trong cái khoang trống chật hẹp ấy thì việc tránh đụng chạm thể xác là điều không thể. Cánh tay trái vô dụng của chàng đặt trên đùi, và cái bắp đùi cuồn cuộn ấy trơ trẽn đè lên chân nàng, cả cái tay trái được cho là què ấy cũng vậy. Hơi ấm từ tay chân chàng xuyên qua lớp vải dày của chiếc áo choàng, xuyên qua luôn cái váy mut-xơ-lin bên dưới, làm cho da nàng nóng ran rạo rực.
“Thoải mái chứ?” chàng hỏi với vẻ lịch sự mỉa mai.
“Dain, cỗ xe này không đủ chỗ cho hai chúng ta,” nàng cáu kỉnh nói. “Ngài đang nghiền nát tôi đây này.”
“Vậy có lẽ nàng ngồi vào lòng ta thì hơn,” chàng nói.
Cố nén sự thôi thúc được vả bay cái nụ cười đểu giả trên mặt chàng, nàng quay sang để ý thằng em, lúc này vẫn đang lóng ngóng quanh đầu hai con ngựa. “Bertie, đồ quỷ sứ, tránh ra!” nàng quát. “Em có muốn lũ đấy đập nát đầu em vào vệ đường không hả?”
Dain cười ha hả và ra hiệu cho hai con quái vật khởi hành, và Bertie vội vàng dạt sang bên đường để tránh.
Phút chốc sau, cỗ xe ngựa phóng như bay trên những con phố đông đúc khu West End. Tuy nhiên, vì bị kẹt cứng giữa phần gối đệm cao của cỗ xe và cơ thể cứng như đá của vị hôn phu chết dẫm, Jessica biết mình không thể rơi khỏi xe được. Nàng dựa người ra sau và chiêm ngưỡng hai con Quỷ Mã của Dain.
Chúng là hai con ngựa mất nết nhất mà cả đời nàng từng thấy qua. Chúng khụt khịt phì phò suốt và nhắm vào bất cứ người hay vật nào lạc giữa đường đi của chúng. Chúng còn cố giẫm lên khách bộ hành. Cứ gặp con ngựa nào khác là chúng lồng lên chọc tức. Chúng cố tông vào cột đèn và bệ chắn lề đường, và xông lên đâm thẳng vào bất cứ loại xe cộ nào vô liêm sỉ đến độ dám đi chung đường với chúng.
Ngay cả khi xe đến Hyde Park, những con vật ấy vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi. Chúng cố đạp lên những người thợ đang hoàn tất một cổng vòm mới tại ngã tư Hyde Park. Chúng đe dọa sẽ bước vào Rotten Row - nơi mà chỉ có xe của hoàng gia mới được phép đi vào.
Tuy nhiên chúng không thực hiện được bất cứ ý định tai quái nào. Dù để đến phút cuối mới ra tay nhưng Dain vẫn dập tắt những trò của lũ ngựa ngay trước khi chúng gây náo loạn. Trước thái độ vừa bực mình vừa ngưỡng mộ của Jessica, chàng điều khiển lũ ngựa mà dường như không tốn chút sức lực nào, lại chỉ cần dùng có một tay.
“Tôi cho là việc điều khiển xe sẽ chẳng có gì khó khăn,” nàng nói to những suy nghĩ trong đầu mình, “nếu mấy con vật của ngài biết cư xử.”
Chàng khéo léo kéo con ngựa bên phải khỏi cú va chạm mười mươi vào bức tượng Archilles và quành hai con quái vật sang hướng Tây chạy vào Lối rẽ. “Có lẽ do tính khí thất thường của nàng ảnh hưởng đến lũ ngựa, khiến chúng phát hoảng. Chúng chẳng biết chạy đi đâu, làm những gì. Phải không hả Nick, hả Harry? Tụi bây sợ nàng ấy sẽ bắn tụi bây hả?”
Lũ quái vật hất hất đầu và đáp lời bằng những tràng cười hí hí nham hiểm.
Mặc xác việc Dain lấy mấy cái biệt danh của quỷ Lucifer mà đặt cho lũ ngựa của chàng, nàng nghĩ. Cũng mặc xác luôn việc chàng sở hữu mấy con ngựa rất xứng với cái tên của chúng.
“Tính khí ngài cũng phải thất thường thôi,” nàng nói, “nếu cả tuần qua ngài phải vật lộn với danh sách khách mời với thực đơn tiệc cưới và thử váy xống và ở với đám bà con rầy rà. Ngài cũng sẽ phát cáu thôi, nếu mọi tên lái thương của Luân Đôn bao vây nhà ngài, và nếu như phòng khách nhà ngài biến thành nhà kho, chất đầy catalô và mẫu thử. Bọn lái thương đã đeo theo tôi từ cái buổi sáng mà tin đính ước của chúng ta xuất hiện trên báo chí.”
“Tôi sẽ chẳng khó chịu chút nào hết,” chàng nói, “bởi vì tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc đến nỗi phải bận tâm đến những chuyện đó.”
“Ngài là người đòi có một đám cưới long trọng tại nhà thờ St George, quảng trường Hanover,” nàng nói. “Rồi ngài phó mặc mọi thứ cho tôi. Ngài đã không giúp đỡ được chút nào dù chỉ là giả vờ.”
“Tôi à? Giúp đỡ á?” chàng hỏi vẻ ngờ vực. “Thế bọn gia nhân để làm cái quái gì, hả cô nhóc ngu si? Chẳng phải tôi đã nói với cô là gửi hết các hóa đơn cho tôi đó sao? Nếu chẳng ai trong nhà có khả năng làm việc, thì mướn người khác. Nếu như cô muốn làm một nữ hầu tước giàu có, thì sao cô không xử sự như thế đi? Tầng lớp lao động là người làm việc,” chàng cực kỳ kiên nhẫn giải thích. “Tầng lớp quý tộc chỉ việc cho tầng lớp lao động làm. Cô không nên làm đảo lộn trật tự xã hội. Hãy coi chuyện gì đã xảy ra với nước Pháp kia. Mấy chục năm trước bọn chúng đã quẳng đi các trật tự được thiết lập, để rồi được gì mà khoe ra? Một tên vua ăn mặc và hành xử như bọn tiểu thương, cống rãnh để toang hoang ở quanh, và không có con phố nào được chiếu sáng đủ, trừ Cung điện Hoàng gia.”
Nàng nhìn chằm chặp vào chàng. “Tôi không biết là ngài là người của đảng Bảo thủ trưởng giả đến thế cơ đấy. Hẳn nhiên chẳng ai nhìn ra được, nếu chỉ nhìn vào cái đám mà ngài chọn làm bằng hữu.”
Chàng vẫn để mắt vào lũ ngựa. “Nếu như cô đang đề cập đến mấy bọn gái điếm, tôi xin được nhắc cho cô biết là bọn họ được mướn để giúp đỡ đấy.”
Không đời nào nàng muốn đề cập đến những người chung giường với chàng. Jessica không muốn nghĩ đến việc hằng đêm chàng giải khuây thế nào trong khi nàng nằm trắng đêm trên giường, bực bội nghĩ về đêm tân hôn và về việc nàng thiếu kinh nghiệm – cả về chuyện cơ thể nàng không được phổng phao trong khi chàng, thật kinh tởm, lại rất thích kiểu ấy.
Đáng buồn thay cuộc hôn nhân của nàng chắc sẽ thất bại hoàn toàn - dù cho Genevieve có nói thế nào đi nữa - Jessica không muốn quan tâm là mình có làm chàng vừa lòng trên giường hay không. Dù vậy, nàng không thể vượt qua lòng kiêu hãnh của mình, và lòng kiêu hãnh đàn bà ấy không thể chịu được viễn cảnh thất bại trong việc quyến rũ chồng. Bất cứ người chồng nào, kể cả chàng. Không một ông chồng nào, cũng như không một người tình bí mật nào trong suốt quãng đời góa bụa dằng dặc của Genevieve, từng mơ đến chuyện bỏ đi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để vật vã với cái vấn đề chán nản ấy, Jessica tự nhủ. Tốt hơn là lợi dụng cơ hội này để giải quyết những vấn đề thực tế. Như là danh sách khách mời chẳng hạn.
“Tôi biết những cô bạn ấy thuộc phân khúc xã hội nào của ngài,” nàng nói. “Mấy ông bạn của ngài thì lại là chuyện khác. Như ngài Beaumont chẳng hạn. Cô Louisa nói người ta không nên mời hắn đến tiệc cưới bởi vì hắn chẳng có hay ho gì. Nhưng hắn là bạn của ngài.”
“Cô tuyệt đối không nên mời hắn,” Dain nói, hàm nghiến chặt. “Thằng chó chết ấy rình trộm tôi khi tôi đang ở với một con điếm. Mời tới đám cưới thì con lợn ấy nghĩ là hắn được mời đến dự luôn đêm động phòng. Với chừng ấy thuốc phiện và rượu, hẳn là hắn không thể dựng nổi cái của quý của hắn lên – thế cho nên hắn phải xem người khác làm.”
Jessica nhận ra hình ảnh mấy cô gái điếm phổng phao lăn lộn trong lòng chàng không quá rạo rực bằng những gì đang hiện ra trong óc nàng: một người đàn ông, cao một thước tám, rám nắng, trần truồng, và hứng tình.
Nàng biết rất rõ khi hứng tình người ta trông như thế nào. Nàng đã xem mấy bức chạm trổ khiêu dâm của ông Rowlandson. Và nàng ước chi mình đã không xem chúng. Nàng không muốn cái hình ảnh quá sống động về Dain và một ả điếm núng nính, đang làm cái chuyện như những người đàn ông trong các bức tranh của Rowlandson đã làm.
Hình ảnh ấy lơ lửng trong đầu óc nàng, thật rõ nét như những ngọn hoa đăng được chong lên trong ngày quốc lễ, khiến lòng nàng quặn thắt và nàng chỉ muốn giết chết ai đó.
Không đơn thuần chỉ là ghen, mà nàng đang ghen đến phát điên - và chàng đặt nàng vào tình trạng sống dở chết dở này chỉ bằng vài lời nói bâng quơ bất cẩn. Giờ đây nàng nghĩ về tương lai, và nhìn thấy chàng sẽ lặp đi lặp lại chuyện này, cho đến khi làm cho nàng hoàn toàn mất trí.
Jessica biết nàng không được để cho chàng làm thế với mình. Nàng không nên ghen tuông với mấy con điếm của chàng. Nàng nên cảm ơn những ngôi sao may mắn vì đã có mấy cô gái điếm đó, vì nhờ họ mà chàng có rất ít thời gian ở với nàng, trong khi đó nàng sẽ là một mệnh phụ quyền quý, tự do điều khiển cuộc đời mình như mình muốn. Nàng đã tự nhủ điều này ít nhất là cả ngàn lần rồi, từ cái ngày mà chàng láo lếu cầu hôn và nàng đã ngu xuẩn mềm lòng.
Rao giảng với bản thân giờ cũng không giúp được gì. Nàng biết chàng thực rất đáng gờm và rằng chàng chỉ xài xể nàng một cách đáng tởm và chàng không có khả năng yêu thương ai và chàng chỉ cưới nàng để trả thù... vậy mà nàng chỉ muốn chàng ham muốn nàng.
“Rốt cuộc tôi đã làm cô choáng váng à?” Dain hỏi. “Hay cô chỉ giận lẫy thôi vậy? Im lặng đến ù cả tai.”
“Tôi choáng váng,” nàng chua chát trả lời. “Chưa khi nào tôi nghĩ ngài lại ngại bị người ta dòm ngó. Ngài có vẻ rất thích thú được đám đông nhìn ngắm cơ mà.”
“Beaumont lúc ấy đang nhìn ngắm qua khe nhìn trộm,” Dain nói. “Một là, tôi không chịu được bị rình trộm. Hai là, tôi trả tiền cho một con điếm - không phải để trình diễn miễn phí cho khán giả. Ba là, có một số hoạt động tôi thích làm riêng tư hơn.”
Đường chạy xe lúc này bắt đầu chuyển hướng về phía Bắc, xa khỏi hai bờ dòng Serpentine. Lũ ngựa cố tiếp tục chạy dọc bờ sông, nhắm vào một hàng cây. Dain nhẹ nhàng điều chỉnh hướng đi cho chúng mà không có vẻ gì là để ý đến việc mình đang làm.
“Dù sao đi nữa, tôi cũng đã phải làm rõ các nguyên tắc của tôi với sự trợ giúp của nắm đấm,” chàng kể tiếp. “Chắc chắn là Beaumont còn căm lắm. Tôi không thể để hắn làm trò gì đồi bại với cô. Beaumont là một thằng hèn, một thằng rình trộm, và hắn có một thói quen xấu xa là...” Chàng nhăn mặt, giọng chìm dần. “Dù thế nào,” chàng nói tiếp, mặt đằng đằng sát khí, “cô cũng không được dính dáng gì đến hắn.”
Phải mất một lúc nàng mới hiểu hết câu ra lệnh ấy, và lúc ấy dường như cả thế giới thoáng bừng lên và trong tim nàng thoảng rạng rỡ. Nàng xoay người sang bên để săm soi một bên khuôn mặt chàng đang quắc mắt. “Nghe thật là... hết sức che chở.”
“Tôi trả tiền mua cô mà,” chàng lạnh lùng nói. “Cô là của tôi. Tôi luôn chăm sóc những thứ mình sở hữu. Tôi cũng sẽ không để cho Nick và Harry lại gần hắn.”
“Trời đất… Ngài muốn nói là tôi là vật sở hữu có tầm quan trọng như bầy gia súc của ngài à?” Nàng chèn tay ôm ngực. “Ôi Dain ôi, ngài thật là lãng mạn đến rợn người. Tôi đến chết mất.”
Chàng chăm chú nhìn nàng một lúc, ánh mắt ảm đạm của chàng nhìn xuống nơi tay nàng. Nàng lật đật bỏ hai tay xuống.
Chàng cau mặt, quay lại lũ ngựa. “Cái thứ mặc bên ngoài, cái thứ cô-kêu-là-gì ấy,” chàng gắt lên.
“Áo choàng lông của tôi hả? Có gì không ổn sao?”
“Lần cuối tôi thấy cô bận nó với vẻ đầy đặn hơn nhiều,” chàng nói. “Lúc ở Paris đấy. Lúc cô xông vào buổi tiệc của tôi và làm tôi phát cáu đấy.” Chàng quanh lũ ngựa sang phải, rẽ vào con đường nhỏ với hai hàng cây ven đường, cách trạm gác vài mét về hướng Nam. “Lúc cô xúc phạm đến đức hạnh của tôi ấy. Chắc chắn là cô còn nhớ. Hay cái áo chỉ có vẻ vừa vặn hơn vì lúc đó cô đang ướt sũng nhỉ?”
Nàng nhớ chứ. Mà quan trọng hơn, là chàng vẫn nhớ - nhớ tường tận các chi tiết đến nỗi phát hiện ra cả việc nàng sụt đi vài cân. Tâm trạng nàng lại rạng rỡ thêm vài bậc.
“Ngài có thể ném tôi xuống dòng Serpentine để xem có phải thế không,” nàng nói.
Con đường nhỏ ngắn ngủi chạy đến một vòng xoay rậm tán cây. Đám cây cối bao quanh làm cho vòng xoay tách biệt hẳn với cả công viên. Một chốc nữa thôi, buổi tản bộ lúc năm giờ chiều sẽ bắt đầu, và cái khu vực hẻo lánh này, cũng như toàn bộ công viên Hyde Park, sẽ chật ních nam thanh nữ tú thành Luân Đôn. Tuy nhiên vào lúc này đây, khu vực này vẫn vắng tanh.
Chàng hãm hai con ngựa lại và kéo phanh.
“Hai đứa mày đứng yên,” chàng cảnh cáo chúng. “Cựa quậy một chút, tụi mày sẽ biến thành ngựa kéo goòng than ở Yorkshire ngay.”
Giọng chàng tuy nhỏ nhưng hàm chứa hiệu lệnh rất rõ là Tuân lệnh hay là Chết. Hai con vật phản ứng như thể chúng là con người. Chúng ngay lập tức biến thành hai con ngựa thiến thuần phục, ngoan ngoãn nhất mà Jessica từng thấy.
Dain đưa đôi mắt đen ảm đạm của mình săm soi người nàng. “Nào, còn với nàng, tiểu thư Trent Lắm điều…”
“Tôi thích mấy cái tên âu yếm ấy,” nàng nói, ngước mắt nhìn chàng đắm đuối. “Ngu si. Đần độn. Lắm điều. Ôi lòng tôi xao xuyến làm sao.”
“Thế thì cô sẽ phải đê mê với vài cái tên nữa mà tôi có trong đầu,” chàng nói. “Mà sao cô ngu thế không biết? Hay là cô cố ý làm thế? Trông cô kìa!” Chàng nói câu cuối ám chỉ thân hình nàng. “Với cái đà này thì tới ngày cưới cô chẳng còn cả cái xác. Lần cuối cô ăn một buổi đầy đủ là lúc nào thế?” chàng hỏi.
Jessica cho rằng, trong từ điển của Dain, câu hỏi này có nghĩa là chàng quan tâm lo lắng lắm.
“Tôi không cố ý như thế,” nàng nói. “Ngài chẳng hiểu được ở chung nhà với cô Louisa là như thế nào đâu. Cô chuẩn bị cho lễ cưới giống như là tướng chỉ huy đánh trận vậy. Cả nhà cứ như đang trong một trận chiến tàn khốc từ khi chúng tôi đến ở. Tôi cũng có thể để mặc cho bọn họ đấu đá nhau đấy chứ, nhưng tôi cũng phải bỏ mặc không quan tâm đến kết quả luôn - mà ngài thì sẽ ghê tởm cái kết quả ấy. Thị hiếu của cô tôi thì khiếp lắm. Thế có nghĩa là tôi phải tham gia ý kiến vào thôi chứ không còn lựa chọn nào khác, từ sáng đến tối. Vậy là, vì tôi dốc hết ý chí và sức lực để kiểm soát mọi thứ, tôi bực bội và mệt mỏi đến nỗi không ăn được một buổi cho đàng hoàng - ngay cả nếu như bọn người hầu có thể chuẩn bị được một buổi đàng hoàng, mà thực ra là bọn chúng không có khả năng đó, vì bà cô cũng đã vắt kiệt sức bọn chúng mất rồi.”
Một khoảnh khắc im lặng. Rồi, chàng “À” lên một tiếng, hơi nhúc nhích chút, tựa như chàng không được thoải mái cho lắm.
“Ngài nói tôi phải thuê người giúp,” nàng nói. “Có ích gì cơ chứ, khi bà cô tôi cũng lại can thiệp vào việc của họ? Rồi tôi cũng phải can dự vào… rồi lại bị cuốn vào…”
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi,” chàng nói. “Bà ấy làm phiền cô. Tôi sẽ làm cho bà ấy ngưng ngay. Đáng lý ra cô phải nói cho tôi biết từ trước.”
Nàng vuốt phẳng đôi găng tay. “Mãi đến giờ, tôi vẫn không biết là ngài có ý định diệt quỷ trừ gian giúp tôi đấy.”
“Tôi chẳng hề có ý định đó,” chàng nói. “Nhưng con người ta phải thực tế. Cô cần phải cực kỳ sung mãn cho đêm tân hôn.”
“Tôi chẳng thể nghĩ ra vì sao tôi phải sung mãn,” nàng nói, phớt lờ đám hình ảnh làm rạo rực sống lưng đang trào qua tâm trí mình. “Tất cả những gì tôi cần phải làm là nằm ra đó.”
“Không quần áo,” chàng quả quyết.
“Thật không?” Nàng liếc xéo lên chàng sau hàng mi. “Được thôi, nếu phải làm thế thì tôi làm thôi, vì ngài có lợi thế kinh nghiệm hơn tôi trong chuyện này. Dầu vậy, tôi thực mong là ngài nói chuyện này cho tôi biết sớm hơn. Tôi hẳn đã không làm khó tên thợ may về cái áo ngủ đến thế.”
“Áo gì?”
“Cái áo ấy mắc tiền cực,” nàng nói, “nhưng mà tấm lụa mịn như tơ, và đường viền li ti quanh cổ thật cực kỳ tinh tế. Cô Lousia phát kinh lên. Bà nói chỉ bọn đàng điếm mới mặc mấy thứ này, mặc nó vào thì chẳng còn gì để tưởng tượng.”
Jessica nghe thấy chàng hít sâu, cảm thấy đùi chàng căng ra áp vào đùi nàng.
“Nhưng mà nếu theo ý Louisa,” nàng nói tiếp, “thì tôi phải trùm kín từ cằm xuống ngón chân bằng cái áo vải bông trắng dày xếp nếp gớm ghiếc điểm xuyết vài nụ hoa và nơ hồng li ti. Thế thật là lố bịch, khi mà một cái áo dạ hội còn khoe ra nhiều hơn thế, không nói đến chuyện…”
“Màu gì?” chàng hỏi. Giọng chàng trầm đục và khản đặc.
“Màu đỏ thẫm,” nàng trả lời. “Với dải ruy băng nhỏ màu đen luồn qua đường viền cổ. Ở ngay đây này.” Nàng ra dấu một hình chữ U sâu trước ngực. “Và một phần hở ra rất xinh ở trên... à ừ, ở trên đây.” Nàng đưa ngón tay lên trên đường cong của bầu ngực vừa chớm đến đầu vú. “Phần bên phải chiếc váy được xẻ ra. Từ đây” - nàng chỉ vào hông mình - “xuống đến gấu váy. Và tôi đã mua…”
“Jess.” Tên nàng được gọi lên, như một tiếng thì thầm bị bóp nghẹn.
“…vài đôi dép tiệp màu,” nàng tiếp tục. “Dép màu đen với…”
“Jess.” Với một cử chỉ giận dữ xáo động, chàng ném dây cương đi và lôi nàng ngồi vào lòng chàng.
Cử chỉ ấy làm lũ ngựa giật mình, chúng hất đầu lên thở phì phò và bồn chồn nhảy qua nhảy lại.
“Đứng im!” Dain sắc giọng. Chúng im ngay.
Cánh tay phải mạnh mẽ của chàng siết lấy eo nàng và kéo nàng tới gần.
Giống như nàng đang ngồi trên một lò luyện kim sùng sục nóng hổi: cháy bỏng và rắn chắc như gạch, cả cơ thể chàng rộn ràng căng cứng. Chàng trượt tay qua hông nàng và tóm lấy đầu gối nàng.
Nàng ngước nhìn. Chàng đang cau có ác độc nhìn vào bàn tay đeo găng to lớn của mình. “Nàng,” chàng gầm gừ. “Quỷ tha ma bắt nàng đi.”
Nàng ngả đầu ra sau. “Tôi sẽ trả lại vậy, nếu ngài muốn. Cái áo ngủ ấy.”
Đôi mắt đen tuyền giận dữ ấy ngẩng lên, nhìn vào môi nàng. Hơi thở chàng nặng nhọc. “Không, nàng không trả gì cả,” chàng bảo.
Rồi môi chàng, dầy dặn và vội vã, đổ ập xuống môi nàng, chà xát môi nàng như thể để trừng phạt.
Nhưng Jessica lại nếm thấy mùi vị của chiến thắng. Nàng cảm nhận được điều ấy từ sức nóng mà chàng không thể che giấu, từ sự căng thẳng giần giật của thân hình chàng, và nàng nghe thấy nó rõ mồn một khi lưỡi chàng hấp tấp xọc vào miệng nàng.
Chàng thèm muốn nàng. Vẫn thèm muốn nàng.
Có lẽ chàng không muốn thế, nhưng chàng không cưỡng lại được, cũng giống như nàng không thể ngừng ham muốn chàng.
Và khoảnh khắc này đây, nàng không cần phải giả vờ khác nữa. Nàng oằn người để choàng tay qua cổ chàng, và ôm cứng khi chàng tàn phá môi nàng. Và nàng cướp bóc môi chàng.
Họ là hai đội quân tàn bạo, và nụ hôn ấy là cuộc chiến sống còn. Cả hai đều ham muốn cùng một thứ: chinh phục, chiếm hữu. Chàng không xin tha mạng. Nàng cũng chẳng muốn tha. Nàng mãi mãi đam mê cơn tội lỗi nóng hổi từ môi chàng, áp lực bỏng rát từ tay chàng, miết qua hông nàng, sỗ sàng khẳng định sở hữu bầu ngực nàng.
Nàng cũng khẳng định quyền sở hữu của mình, khi tay nàng cào qua bờ vai to rộng của chàng, ngón tay nàng bấu vào những thớ thịt rắn chắc của đôi cánh tay chàng. Của ta, nàng nghĩ, khi những bắp thịt ấy cuộn lên và gập lại theo từng cái vuốt ve của nàng.
Và của ta, nàng thầm cầu nguyện, khi nàng trải bàn tay trên khuôn ngực chắc rộng. Có chết nàng cũng phải chiếm giữ chàng. Chàng có thể là một con quái vật, nhưng là con quái vật của nàng. Nàng sẽ không chia sẻ nụ hôn bão táp của chàng với bất cứ ai. Nàng sẽ không chia sẻ thân hình to lớn, tuyệt vời của chàng với người nào khác.
Nàng ưỡn người ép sát hơn vào chàng. Chàng căng cứng người, và với tiếng gầm gừ sâu trong cuống họng, chàng lần tay xuống ôm lấy mông nàng, kéo nàng sát vào hơn nữa. Dù cách cả mấy lần vải và một đôi găng tay da thuộc, cú xiết mạnh bạo của chàng cũng làm cho da nàng gợn lên những cơn rùng mình.
Nàng muốn chàng vuốt ve lên vùng da thịt trần trụi của nàng: đôi bàn tay trần rám đen to lớn, đưa khắp mình nàng, khắp mọi nơi trên cơ thể nàng. Nhẹ nhàng hay thô bạo, nàng không cần biết. Chỉ cần chàng muốn nàng là được. Chỉ cần chàng hôn nàng và vuốt ve nàng như thế này... như thể chàng đang đói khát, cũng như nàng đang đói khát, như thể chẳng bao giờ là đủ cho chàng, cũng như chẳng bao giờ là đủ cho nàng.
Chàng quyến luyến rời môi nàng ra và, lẩm bẩm điều gì đó như những lời nguyền rủa tiếng Ý, rút bàn tay ấm nóng khỏi mông nàng.
“Buông ta ra,” giọng chàng khàn khàn.
Cố nuốt một tiếng khóc thất vọng, nàng buông tay xuống, khoanh tay vào lòng, mắt nhìn vào hàng cây trước mặt.
Dain chăm chú nhìn nàng với một nỗi tuyệt vọng phẫn uất.
Đáng lẽ chàng phải biết mình không nên ở gần nàng trong bán kính một dặm mới đúng. Sau mười ba ngày nữa họ sẽ kết hôn, và chàng sẽ có đêm động phòng và rất nhiều đêm sau đó nữa nếu cần để thỏa mãn và chấm dứt cơn dục vọng của mình. Chàng đã tự nhủ rằng chẳng cần quan tâm nàng ám ảnh và quấy rầy chàng bao nhiêu trong lúc này. Chàng đã phải chịu đựng những chuyện còn tồi tệ hơn, chỉ để đổi lấy những phần thưởng cỏn con hơn, nên chắc chắn chàng có thể chịu đựng được chỉ vài tuần lễ bức bối.
Chàng phải chịu đựng, nếu không thì có một hình ảnh rất sống động khác cho chàng: hầu tước Dain lờn vờn lảng vảng hổn ha hổn hển quanh cô dâu tương lai, như con chó hoang quanh thùng xe của tên đồ tể. Chàng sẽ nhóp nhép và ăng ẳng bên bậu cửa nhà nàng cả ngày, tru tréo cạnh cửa sổ nhà nàng cả đêm. Chàng sẽ lẽo đẽo theo sau nàng đến nào là tiệm may nào là tiệm làm mũ tiệm sửa giày tiệm may đồ lót, rồi chàng sẽ càu nhàu quanh nàng trong các buổi tiệc.
Chàng đã quen với việc thích thứ gì thì có ngay thứ đó, và khôn ngoan phớt lờ hay từ chối những gì mà chàng không thể có ngay lúc đó. Chàng nhận ra mình không thể phớt lờ nàng như con chó săn đói mồi không thể bỏ lơ miếng thịt.
Lẽ ra chàng phải nên nhận ra điều ấy ngay cái ngày chàng gặp nàng, khi chàng nán chân tại hiệu của Champtois, vô phương bất khả rời mắt khỏi nàng. Ít nhất chàng đã phải nhận thức được vấn đề ngay ngày chàng tan nát rã rời chỉ do ngồi lột đôi găng tay khỉ gió của nàng.
Gì thì gì, giờ thì không thể bỏ trốn sự thật được nữa, khi chàng tự trình diễn cho mình - và cho cả nàng - một màn lâm li thống thiết. Nàng mới chỉ mô tả một cái viền đồ lót của mình thôi cũng đủ để chàng phát rồ lên và toan nuốt chửng nàng.
“Thế ngài có muốn tôi leo ra khỏi lòng ngài không?” nàng lịch sự hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Thế cô có muốn không?” chàng bực bội hỏi lại.
“Không, tôi hoàn toàn thoải mái,” nàng nói.
Ước gì chàng cũng có thể trả lời như thế. Hạ bộ của chàng đang phừng phực đau đớn, nhờ ơn cái cặp mông tròn trịa, nhỏ nhắn chết tiệt đang trú ngụ rất thoải mái trong lòng chàng. Chàng rậm rật ý thức được nơi giải tỏa chỉ cách có vài phân. Chỉ cần xoay nàng lại và nhấc váy nàng lên và...
Và rất có thể nàng sẽ lánh đến tận Trung Hoa, nếu chuyện này xảy ra thật, chàng cay đắng thầm nghĩ. Rắc rối với mấy cô nương là ở đấy - một trong lô lốc những rắc rối. Anh chẳng thể làm được cái chuyện anh muốn khi anh muốn ấy. Anh phải tán tỉnh và thuyết phục, và rồi anh chỉ được làm chuyện ấy trên giường chứ chẳng phải ở đâu khác. Trong bóng tối.
“Thế thì cô cứ ngồi đấy,” chàng nói. “Nhưng đừng có hôn tôi nữa. Quá... khiêu khích. Và đừng có kể cho tôi nghe về mấy bộ đồ ngủ của cô.”
“Được thôi,” nàng bảo, vơ vẩn nhìn quanh, cứ như thể nàng đang ngồi cạnh bàn uống trà. “Ngài có biết người vợ đầu tiên của Shelley đã trầm mình xuống dòng Serpentine không?”
“Thế cô vợ đầu tiên của tôi cũng tính làm thế à?”, chàng hỏi, nhìn nàng vẻ bồn chồn.
“Tất nhiên là không. Genevieve nói tự tử vì một tên đàn ông là một việc làm ngớ ngẩn không thể tha thứ được. Tôi chỉ là đang nói cho có chuyện thôi.”
Chàng thấy, dù là có đau đớn đi chăng nữa thì vẫn thật dễ chịu khi có một cô gái mềm mại, thanh khiết ngồi cạnh gối chàng nói chuyện bâng quơ. Chàng thấy môi mình sắp bung ra một nụ cười. Chàng nhanh chóng chuyển thành khuôn mặt nhăn nhó cáu kỉnh. “Có nghĩa là bây giờ cô thôi không thấy bực dọc nữa?”
“Ừ.” Nàng liếc xuống cánh tay trái vô dụng của chàng, trong khi họ đang vồ vập ôm ấp nhau thì cánh tay này đã trượt thõng xuống ghế. “Ngài thực sự phải đeo dây choàng tay thôi, Dain à. Như vậy để cánh tay khỏi phải va đập vào đồ vật chung quanh. Không thì ngài sẽ làm nó bị thương rất nặng mà không biết.”
“Tôi mới chỉ va đập nó một hai lần thôi,” chàng đáp, cau có nhìn cánh tay. “Tất nhiên tôi biết chứ. Tôi cảm giác được tất, như thể nó lành lặn vậy. Nhưng lại không nhúc nhích được. Sẽ không nhúc nhích được. Nó cứ ì ra đó. Lơ lửng đó. Sao cũng được.” Chàng cười lớn. “Lương tâm cắn rứt à?”
“Không hề,” nàng trả lời. “Tôi nghĩ đến chuyện quất cho ngài một roi, nhưng tôi dám chắc ngài sẽ không thấy đau gì cả.”
Chàng nhìn kỹ cánh tay thanh mảnh của nàng. “Muốn tôi đau thì cần phải có nhiều cơ bắp hơn cô tưởng nhiều,” chàng nói. “Và cô chẳng bao giờ nhanh bằng tôi. Tôi sẽ né ngay và còn cười nữa.”
Nàng ngước nhìn. “Ngài cười ngay cả khi tôi đánh được ngài. Ngài cười khi lưng ngài bị xé tan nát. Thế ngài có cười sau khi tôi bắn ngài không?”
“Phải cười thôi,” chàng nhẹ nhàng nói. “Vì tôi đã ngất đi mà. Thật nực cười.”
Mà nực cười thật, giờ đây chàng nhận ra điều đó, khi nhìn vào sâu thẳm đôi mắt xám bình thản của nàng. Thật vô lý khi nổi giận với nàng. Vở tuồng tại vườn nhà Wallington không phải là trò của nàng. Chàng bắt đầu nghi ngờ ai là chủ nhân của cái trò ấy. Nếu sự nghi ngờ của chàng là đúng, thì phản ứng của chàng lúc đó không những kỳ quặc mà còn ngu ngốc đến không thể tha thứ được.
Chàng đáng bị bắn bỏ. Nàng đã làm rất tốt. Rất bất ngờ. Chàng mỉm cười khi hồi tưởng lại. “Cô đã làm rất gọn đấy, Jess. Tôi phục cô đấy.”
“Đã được thực hiện rất chuẩn,” nàng nói. “Công nhận đi: mọi việc được lên kế hoạch và tiến hành một cách xuất sắc.”
Chàng ngó đi nơi khác, về phía Nick và Harry, lúc này đang vờ như yên lành buồn ngủ với thế giới. “Đã được thực hiện rất tốt,” chàng nói. “Giờ khi tôi nghĩ lại. Bộ áo quần màu đen và đỏ. Giọng nói của phu nhân Macbeth.” Chàng tặc lưỡi. “Cái cách mà những chiến hữu gan dạ của tôi hoảng sợ nhảy bật khỏi ghế khi nhìn thấy cô. Như mấy bà mấy cô trong buổi tiệc trà bị chuột mò vào.”
Ánh mắt thích thú của chàng trở lại nhìn nàng. “Chỉ để nhìn thấy cảnh đấy thôi thì có lẽ bị bắn cũng đáng lắm. Sellowby, Goodridge, tất cả đều hoảng kinh trước một cô gái bé bỏng đang nổi giận.”
“Tôi không bé bỏng,” nàng đanh giọng nói. “Không nhất thiết phải biến tôi thành tin hin chỉ vì ngài là một con đười ươi to lớn vụng về. Nói cho ngài biết, thưa ngài Goliath, vô tình tôi lại cao hơn mức trung bình.”
Chàng vuốt vuốt tay nàng. “Không cần phải lo đâu, Jess. Tôi vẫn cưới cô thôi, và bằng cách nào đấy tôi sẽ cố. Đừng lo lắng về chuyện đó. Thật ra thì, tôi có mang theo bằng chứng đây.”
Chàng cho tay vào túi sau của cỗ xe. Phải mất một lúc để chàng tìm ra thứ mình đã giấu trong đó, và chừng ấy khoảnh khắc cũng đủ làm cho tim chàng đập thình thịch vì lo lắng.
Chàng đã mất ba tiếng đồng hồ khổ sở để tìm ra món quà. Chàng thà là phơi xác trong máng lợn còn hơn là phải trở lại căn hiệu số 32, đồi Ludgate, để lại trải qua cái kinh nghiệm khủng khiếp ấy thêm một lần nữa. Cuối cùng thì chàng cũng chạm tay vào cái hộp bé xíu.
Nhưng tim chàng vẫn không ngừng dộng mạnh, ngay cả khi chàng lôi cái hộp ra và vụng về ấn vào tay nàng. “Cô nên tự mở nó thì tốt hơn,” chàng lí nhí. “Mở bằng một tay thì vụng về lắm.”
Đôi mắt xám của nàng chuyển từ chàng sang chiếp hộp, nàng mở nó ra.
Một khoảnh khắc im lặng. Ruột gan chàng thắt lại và mồ hôi chàng rịn ra ướt cả da.
Rồi thì, “Ôi”, nàng kêu lên. “Ôi, Dain.”
Trong phút chốc, cơn hoảng loạn vô vọng của chàng dịu bớt.
“Chúng ta đã đính ước,” chàng lạnh lùng nói. “Đây là nhẫn đính hôn.”
Nhân viên bán hàng tại hiệu Rundell và Bridge đã đưa ra một số gợi ý ghê tởm. Một viên đá ứng với ngày sinh - trong khi Dain chẳng hề biết nàng sinh vào ngày nào. Một viên đá màu mắt nàng - trong khi chẳng có viên đá, hay vật thể nào với màu sắc ấy tồn tại trên đời.
Cái con lãi xun xoe ấy còn dám gợi ý một xâu chuỗi đá quý mà chữ cái đầu tên các loại đá đó: Kim cương - Lục bảo ngọc - Thạch anh - Hồng ngọc - Epidote - Lam bảo ngọc - Thanh bảo ngọc... gộp lại thành một thông điệp: NGƯỜI YÊU DẤU(42). Dain xém chút là nôn hết cả buổi sáng trong bụng.
Rồi cuối cùng, khi chàng đã đến tận cùng tuyệt vọng, vùi đầu săm soi nào là những lục bảo ngọc rồi thạch bảo ngọc rồi ngọc trai rồi hỏa ngọc rồi hải thủy ngọc và tất cả các loại khoáng thạch quỷ sứ khác mà thợ kim hoàn có thể nhét vào nhẫn... đến chiếc khay cuối cùng trong nghìn chiếc khay lót nhung, Dain đã tìm thấy nó.
Một viên hồng bảo ngọc tròn, được mài nhẵn đến nỗi trông như nước, bao quanh là những viên kim cương tuyệt đẹp mê hồn.
Chàng tự nhủ không cần quan tâm đến việc nàng có thích chiếc nhẫn hay không. Gì thì gì, nàng vẫn phải đeo nó.
Chàng thấy khi không có nàng ở bên thì chàng dễ giả vờ hơn rất nhiều. Dễ giả vờ hơn khi làm cho người ta tin rằng chàng đặc biệt chọn chiếc nhẫn này vì nó là chiếc tinh xảo nhất. Dễ che giấu hơn trong trái tim tối đen hoang lạnh của chàng cái lý do thật sự: chiếc nhẫn là một vật tri ân, mà ý nghĩa biểu tượng của nó cũng ủy mị như bất cứ gợi ý nào của nhân viên hiệu kim hoàn.
Một viên đá đỏ màu máu cho cô gái can đảm đã làm chàng đổ máu. Những viên kim cương lóe lên lấp lánh, vì sét đã lóe lên trong lần đầu tiên nàng hôn chàng.
Nàng ngước nhìn vào mắt chàng. Một đám sương mù lấp lánh ánh bạc trong mắt. “Nó thật đẹp,” nàng dịu dàng nói. “Cảm ơn.” Nàng tuột găng tay ra và lấy chiếc nhẫn khỏi hộp. “Ngài phải đeo vào ngón tay cho tôi.”
“Phải thế à?” chàng cố nói cho ra vẻ kinh tởm. “Lại ba cái trò ủy mị nhảm nhí, tôi nghĩ thế.”
“Không có ai thấy đâu mà,” nàng nói.
Chàng cầm lấy chiếc nhẫn từ tay nàng và lồng vào ngón tay nàng, rồi vội vã rụt tay về, sợ rằng nàng nhận ra những ngón tay chàng đang run rẩy.
Nàng nghiêng qua nghiêng lại bàn tay, và những viên kim cương tỏa sáng.
Nàng mỉm cười.
“Ít ra thì nó cũng vừa,” chàng nói.
“Vừa như in.” Nàng quay đầu, hôn nhẹ lên má chàng, rồi vội vàng ngồi xuống ghế. “Cảm ơn nhé, Beelzebub,” nàng nói, thật dịu dàng.
Tim chàng nghẹn ngào đau đớn. Chàng chộp lấy dây cương. “Tốt hơn là mình phải đi khỏi đây, trước khi bọn quý phái bắt đầu đi tứ tung,” chàng nói, giọng rất cộc cằn. “Nick! Harry! Tụi mày ngưng giả vờ chết đi là được rồi đấy.”
Bọn chúng có thể giả vờ được mọi thứ. Bọn chúng đã được người giữ ngựa trong rạp xiếc huấn luyện, và chúng thích trình diễn, chúng phản ứng ngay với những tín hiệu nhỏ nhặt mà Dain đã phải mất ba ngày tròn học lại từ chủ trước của chúng. Dầu cho Dain hiểu được cách thức vận hành nhưng nhiều khi ngay cả chàng cũng khó nhớ được rằng lũ ngựa phản ứng với những cú nhấp cương hay những thay đổi trong giọng nói, chứ không phản ứng với những lời chàng nói.
Dù sao thì, lũ ngựa rất khoái cái trò chúng trình diễn trên đường đi tới công viên Hyde Park, và chàng cho chúng diễn lại trò đấy, trên đường về. Như thế thì vị hôn thê của chàng mới không chú ý đến chàng nữa, mà lại chăm chú cầu nguyện sao cho nàng được toàn mạng đến cửa nhà bà cô.
Khi Jessica chú tâm cầu nguyện, Dain thong dong trấn tĩnh lại bộ dạng thảm hại của mình, và điều chỉnh trí óc của mình cho sáng suốt hơn, việc mà đáng lý ra chàng đã phải làm cả mấy tuần trước.
Có sáu người đứng xem, Herriard đã bảo thế.
Hiện tại Dain đang cố gắng nhớ lại những gương mặt đó. Vawtry, đúng rồi, trông đau đớn như bị sét đánh. Rouvier, kẻ mà trước đó Dain đã làm cho xấu hổ tại nơi công cộng. Hai tên người Pháp mà chàng nhớ là đã thấy qua nhiều lần tại tiệm Vingt-Huit. Và hai phụ nữ Pháp, một mụ hoàn toàn xa lạ. Mụ kia là Isobel Callon, một trong những kẻ buôn chuyện độc ác nhất Paris... và là một trong những người phụ nữ mà Francis Beaumont thích đi cùng nhất.
Jessica đã nói gì đêm đó? Nói gì đó về việc những thị phi rồi sẽ lắng xuống nếu đêm ấy nàng không xông vào nhà chàng.
Nhưng thị phi có lẽ đã không lắng xuống đâu, Dain nghĩ. Có lẽ việc dân chúng mong muốn biết được mối quan hệ của chàng với tiểu thư Trent đã phồng lên quá mức điên cuồng vì có kẻ nào đó đã nuôi sống cối xay chuyện đàm tiếu. Có lẽ kẻ nào đó đã giữ cho tin đồn luôn khuấy đảo và làm tăng tỷ lệ cá cược, vì biết rằng tin đồn sẽ làm Beelzebub phát cuồng.
Tất cả những gì Beaumont cần làm là nhỏ một giọt thông tin vào tai kẻ thích hợp. Isobel Callon chẳng hạn. Mụ ta sẽ chộp lấy miếng mồi ngon và phát động cả một chiến dịch cho nó. Mụ ta chẳng cần được khích lệ gì nhiều để làm thế, mụ ta vốn đã căm ghét Dain. Rồi thì, sau khi gieo mầm, Beaumont có thể lui về Anh để tận hưởng trò phục thù của mình ở cự ly an toàn... và cười đến phát ốm khi bạn bè gửi thư đến, mô tả chi tiết mọi sự kiện nóng hổi trong vở kịch Dain-chống-lại-Trent.
Khi mới chớm nghi ngờ, Dain đã nghĩ rằng mối nghi ngờ ấy hơi gượng ép, là hệ quả của trí óc đang nóng giận.
Bây giờ thì nó lại có nghĩa hơn hết thảy các lời giải thích khác. Nó giải thích được vì sao đám dân Paris rệu rã ấy trở nên bị ám ảnh với những cuộc chạm mặt giữa một tên người Anh xấu xí và một tiểu thư người Anh xinh đẹp.
Chàng liếc qua Jessica.
Nàng đang cố phớt lờ cuộc trình diễn Chiến mã Tử thần của Nick và Harry bằng cách tập trung vào chiếc nhẫn đính hôn của mình. Nàng không mang găng tay vào lại. Nàng xoay qua xoay lại bàn tay, làm cho những viên kim cương lóe lên ánh lửa cầu vồng.
Nàng thích chiếc nhẫn.
Nàng đã mua một chiếc áo ngủ lụa đỏ, viền đen. Cho đêm tân hôn của mình.
Nàng đã hôn đáp trả và vuốt ve chàng. Và nàng không có vẻ gì e dè khi được hôn và được ve vuốt.
Giai nhân và Quái vật. Beaumont sẽ gọi như thế, thằng cha miệng lưỡi độc địa.
Nhưng mười ba ngày nữa, Giai nhân này sẽ thành Hầu tước Phu nhân xứ Dain. Và nàng sẽ nằm trên chiếc giường của Quái vật. Lõa thể.
Và Dain sẽ làm tất cả những gì mà chàng khát khao được làm trong nhiều kiếp trước và muôn vạn kiếp sau. Rồi nàng sẽ thuộc về chàng, và không một người đàn ông nào khác có thể chạm vào nàng, bởi vì nàng là của riêng chàng mà thôi.
Nói thật, chàng đã có thể mua cả nước Bồ Đào Nha với số tiền mà cái “của riêng” này đã ngốn mất của chàng.
Mặt khác, nàng là một món có chất lượng hảo hạng. Là một tiểu thư. Tiểu thư của chàng.
Và rất có thể Dain sẽ mắc nợ tên Francis Beaumont hằn học, xấu xa, hèn hạ và rình rập ấy vì tất cả những điều này.
Nếu thật vậy, Dain quyết định, thì việc đập cho Beaumont nhừ xương và tan thành trăm mảnh sẽ thật vô lý - vô ích như chuyện phung phí sức lực mà đáng lý là cần phải được tập trung cho đêm tân hôn.
Theo lẽ thường tình thì thay vào đó Dain phải cảm ơn Beaumont mới đúng.
Nhưng, Hầu tước Dain không hẳn là người lịch sự.
Chàng quyết định con lợn ấy không đáng để bận tâm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Lại Và Quyến Rũ
Loretta Malandro
Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro
https://isach.info/story.php?story=vo_lai_va_quyen_ru__loretta_malandro