Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ặt mày ướt đẫm mồ hôi, Eddie nhìn xác Heinnie nằm dài dưới đất. Bọn cớm mà đến thì hắn đi vào cửa tử. Hắn nhìn quanh, không thấy có dấu vết vật lộn nào, chắc là kẻ kia gọi cửa, Heinnie ra mở thế là viên đạn làm một lỗ nhỏ trên đầu. Eddie đoán là đạn cỡ 25, súng của phụ nữ. Hắn sờ tay vào xác nạn nhân: còn ấm. Heinnie chắc mới chết độ nửa giờ thôi.
Eddie nhìn ra hành lang, Flynn vẫn còn đứng gác. Sau khi suy nghĩ, Eddie lấy khăn tay lau nắm cửa rồi quay lại định mở phòng 243. Cửa khóa, Flynn quay lại xem hắn làm gì. Eddie gõ lần nữa nhưng không có tiếng trả lời, hắn áp tai vào cánh cửa nghe có tiếng cửa sổ mở ra. Hắn gọi nho nhỏ:
- Này bên trong kia, mở cửa ra.
Trong đêm tối bỗng nghe có tiếng rú lên. Chắc là người phụ nữ trong phòng 243 thò đầu ra cửa sổ mà la. Eddie nhảy vụt ra sau. Flynn kêu lên:
- Đồ ngốc, chạy đi.
Cả hai tuồn ào xuống cầu thang, Flynn nắm cánh tay Eddie giật laị thì thào:
- Khoan!
Gã nghiêng mình qua tay vịn nhìn xuống khách sảnh. Hai lão cớm đang đứng giữa nhà, súng cầm tay và chạy ùa về phía thang gác, Flynn và Eddie chạy ngược lên tầng trên. Có tiếng người la, tiếng mở cửa. Eddie thở dốc hét: “ Mái nhà ”.
Phía sau chúng, hai cảnh sát rầm rập đuổi theo. Một người đàn ông mở cửa, Flynn tương một cú, người này gục xuống, bên trong có tiếng phụ nữ rú lên. Nơi phòng cuối mở ra mái ngói, cửa khóa, Flynn rút súng bắn vào ổ rồi đạp cửa. Tiếng súng âm vang chói tai.
Chúng đến bờ mái ngói, nhảy sang mái nhà bên thấp hơn cách khoảng năm mét. Mặt trăng lấp sau đám mây, chỉ đủ soi mờ mờ. Không biết lối nào thoát, Eddie nói:
- Ta chia hai ngả, mày phía trái, tao phía phải. Hẹn gặp nhau.
Flynn rời Eddie chạy đi. Bỗng có tiếng kêu, gã quay lại vừa thấy ba bóng người ló trên mái ngói khách sạn. Gã bắn một phát, một bóng ngã xuống, gã lẩn vào bóng tối.
Eddie nấp sau một hàng cột ống khói quan sát con đường phía dưới. Người ùa từ trong nhà đứng chật hè. Một chiếc xe Cảnh sát đậu lại, bốn trự bước ra khỏi xe đi vào khách sạn. Tiếng còi hụ càng lúc càng rõ.
Eddie leo xuống mái nhà khác, nấp vào bóng tối, nhìn lại sau. Trên mái ngói nhà khách sạn, có những bóng người qua lại. Có tiếng súng nổ không xa, một bóng đen biến đi.
Eddie nhổm dậy, lưỡng lự một lát. Hình như không có ai đuổi theo hắn, bọn cớm đều ùa theo hướng Flynn. Ý nghĩ chia hai ngả trốn thật hay. Vấn đề là làm sao vào bên trong nhà này chờ cho trống đường mới dám thò mặt ra. Bỗng trong lúc không ngờ, một người Cảnh sát từ một ống khói bước ra. Cả hai sững sờ nhìn nhau, lão cớm phản ứng thật nhanh, tay rút súng. Nhưng Eddie còn nhanh hơn nên tương một cú đúng giữa mặt, tay kia cặp mạnh vào tay cầm súng khiến lão cớm lảo đảo lùi lại, súng văng ra. Eddie có thể hạ lão nhưng tiếng súng sẽ tố cáo hắn. Hắn nhào tới, chịu một cú vào màng tang, cầm súng đập lại lão. Lão cớm to con và biết đánh đỡ lắm. Lão định rút dùi cui ra những Eddie đã lấy nòng súng nện vào màng tang lão khiến lão ngã xuống như con bò trong lò sát sinh.
Eddie thở hồng hộc, lo lắng nhìn quanh. Phía xa có tiếng súng nổ. Hắn chạy đến bên cạnh cửa mở trên mái ngồi, tông vào, thả chân nhảy xuống. Hắn rút đền hăm soi, thấy phòng chứa toàn hòm, rương, đồ cũ. Hắn thận trọng mở cửa ra hành lang rồi lần xuống tầng dưới.
Còi hụ Cảnh sát lúc này vang vang điếc tai. Có tiếng kêu la, tiếng người chạy. Eddie nhìn qua tay vịn thấy ba tay cớm đi ngược lên. Mặt hắn ướt đẫm mồ hôi. Tình thế thật nguy hiểm.
Hắn quay nhanh lại và nhẹ nhàng lẻn vào phòng đầu tiên. Đèn sáng, một phụ nữ đang nhìn qua cửa sổ xem phía dưới đường ồn ào, nhốn nháo. Dù chỉ thấy đôi chân, cái lưng và trong tình thế gay cấn này, hắn cũng phải công nhận cô ta có dáng người thật đẹp.
Hắn khép cửa lại, nhẹ nhàng tiến đến gần và đứng sau lưng. Hình như người phụ nữ cảm thấy có người đứng sau nên vụt quay lại, Eddie nhào tới, một tay bịt miệng, tay kia ôm chặt cô vào người.
- Cô la lên một tiếng là tôi vặn cổ.
Cô ta ngước mắt nhìn lên. Thì ra là một thiếu nữ chỉ mười lăm tuổi là cùng. Đôi mắt xanh mở to, trợn trừng như sắp ngất. Eddie nói:
- Bình tĩnh, nếu cô không làm ồn thì tôi không làm gì hại cô đâu.
Có tiếng người và tiếng chân bước ở hành lang, Eddie lay cố gái thì thầm:
- Bọn cớm tìm tôi. Nếu cô bình tĩnh làm theo lời tôi thì không việc gì hết. Cô nằm xuống giường đi.
Hắn dìu cô lại giường, đắp chăn lên.
- Chớ làm ồn nghe không? - hắn bỏ tay che miệng cô.
- Tôi... Tôi không nói gì hết, - cô gái lắp bắp, mắt nhìn hắn.
- Được rồi, cô bé.
Eddie tắt đèn rồi nằm dài dưới sàn phía sau giường, rút súng:
- Nếu chúng vào đây, tìm thấy tôi là sẽ có xung đột và cô có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vậy đừng có la.
Bên ngoài, tiếng cánh cửa mở, tiếng người đối đáp. Hình như bọn cớm đi kiểm tra các căn phòng. Eddie nói:
- Nếu chúng vào đây, cô làm sao cho chúng không nghi ngờ gì hết, cô bé ạ.
Hai người chờ đợi, Eddie nghe tiếng thở nghẹn của cô gái và tiếng tim mình đập. Bỗng tiếng chân nặng nề đến trước cửa phòng, cửa mở nhè nhẹ. Một ngọn đèn bấm chiếu sáng quét khắp phòng. Cô bé la lên một tiếng, run giọng hỏi:
- Ai đấy?
Ánh đèn dừng lại trên mình cô, một tiếng ồm ồm hỏi:
- Cảnh sát! Cô ở có một mình?
- Vâng... cái gì thế?
- Chúng tôi đi tìm hai tên giết người. Cô chớ lo. Nhớ khóa cửa lại.
Cánh cửa khép lại và tiếng chân bước nặng nề xa dần.
Eddie thở ra một hơi dài. Hắn thả bàn tay đang nắm cô gái và đứng lên khóa cửa rồi đến ngồi trên sàn cạnh giường.
- Cảm ơn cô bé. Khá lắm. Tôi ở đây một lát rồi đi. Cô bình tĩnh, không có gì phải sợ tôi.
Cô gái vẫn im lặng, tò mò nhìn thân hình hắn mờ mờ trong ánh sáng hắt từ cửa sổ vào. Ngồi lâu đau đít. Eddie nhỏm dậy mỉm cười:
- Tôi bị tê chân. Nếu cô buồn ngủ thì ngủ đi.
- Tôi không buồn ngủ. Ông làm tôi sợ quá nhưng bây giờ qua rồi thì tôi không sợ nữa.
- Tốt lắm. Tôi cũng sợ chết khiếp.
Trong ngôi nhà mọi tiếng động im bặt. Ngoài đường xe Cảnh sát kéo nhau đi. Eddie tự hỏi không biết Flynn có thoát không. Chắc thoát vì gã khá ma lanh, có nhiều mưu mô.
Sau một lát im lặng, cô gái lên tiếng:
- Thật như trong cinê. Súng nổ vang... Phải như ông không nắm tay tôi thì tôi la lên rồi.
Eddie lạ lùng nhìn cô.
- Nếu cô muốn tôi nắm tay thì cứ việc nói...
Cô gái ngượng ngùng cười nhỏ:
- Bây giờ thì tôi không muốn la nữa.
Eddie bước đến bên cửa sổ. Con đường vắng lặng, chiếc xe Cảnh sát cuối cùng đã đi.
- Tốt lắm, tôi đi được rồi. Hết phim. ( Hắn bước lại gần cô gái và mỉm cười ). Cảm ơn cô. Cô thật hay vô cùng.
Cô gái nhỏm dậy:
- Ông có chắc là không còn nguy hiểm nữa không?
- Phải rồi. Không lẽ tôi ở đây cả đêm.
Cô gái nằm xuống.
- Không thể được sao?
Câu nói thật nhỏ tưởng chừng không nghe thấy nhưng Eddie hiểu. Môi hắn nở một nụ cười đĩ thõa.
- Được rồi... Không có luật lệ nào ngăn được phải không? Cô muốn tôi ở lại à?
Cô gái úp mặt vào tay làm duyên:
- Ông làm tôi đỏ mặt. Ai lại hỏi phụ nữ như thế bao giờ?...
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em