Tứ Thư epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ỐI CŨ - CON TRỜI - TỘI NHÂN LỤC
1. LỐI CŨ
Sang đến ngày thứ năm, mấy người Con Trời dẫn lên thị trấn dâng lễ đã về đến bên sông Hoàng Hà.Sự việc quả thật như tin đồn, chỉ cần từng cấp từng cấp hiến gang cát của họ lên đến Bắc Kinh, là khu chín mươi chín sẽ có một loạt người được đại xá trở về với thế giới tự do của đời người. Những ai sẽ được đại xá trở về? Đương nhiên là những phạm nhân có nhiều biểu hiện tích cực, được nhiều hoa hồng nhất. Thế là người nào cũng làm việc thục mạng, hăng say thu cát đen, chặt cây luyện gang thép. Quan trọng nhất là việc, đã không chỉ có một mình khu chín mươi chín khai thác cát đen luyện gang ở bên sông Hoàng Hà. Thuật luyện thép được giới thiệu phổ biến tới toàn bộ khu dục tân. Chưa đầy nửa tháng, bên bờ sông Hoàng Hà đã đông nghịt người thu thập cát đen. Khi sắp đến tết xuân, không chỉ khu dục tân có hàng ngàn hàng vạn người đang thu cát luyện thép, mà ở hàng trăm dặm vùng thượng du và hạ du, còn thấy bà con nông dân cũng dùng thừng kéo nam châm đi đi lại lại trên bãi cát. Bên kia sông Hoàng Hà, lúc đầu chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng người đứng trên đê, về sau thấy có lò đốt lửa. Ánh lửa và khói lò bay lên không trung, chiếu sáng toàn bộ hai bên bờ sông Hoàng Hà.
Thuật luyện gang cát đen của anh em Con Trời đã nhanh chóng truyền khắp hai bờ sông Hoàng Hà, cả trên dưới toàn quốc và thế giới. Khi sắp đến tết xuân, hai bên bờ sông Hoàng Hà, lò luyện đua nhau mọc lên ngày càng nhiều, ban ngày tiếng chặt đốn cây cuộn vào bờ như sóng vỗ, ban đêm hàng trăm hàng ngàn lò đốt lửa sáng bừng ven đê, ngọn lửa cháy rừng rực, Hoàng Hà giống một con rồng đang cháy không có đầu có đuôi.
Văn bản biểu dương Con Trời, từ Bắc Kinh phát đến các ngóc ngách của cả nước. Con dấu đỏ của Uỷ ban luyện thép Bắc Kinh trên văn bản, giống như vầng mặt trời sáng đến từng trái tim của người khu chín mươi chín. Người nào cũng cảm thấy tên mình sắp xuất hiện trong danh sách loạt đầu tiên được đại xá trở về nhà. Ngày nào họ cũng hùng hục, thục mạng giành hoa hồng,Con Trời cũng đêm nhớ ngày mong, mơ tưởng hoa hồng và bằng khen của Ngài.
Một hôm Con Trời phát hiện hoa hồng lớn và bằng khen Ngài từ Tổng bộ đem về nhiều như sắc hoa và thơm nồng như bãi cỏ tháng ba tháng tư. Con Trời gài và dán những bằng khen lên vải bạt phía đông lều Ngài ở, treo những bông hoa hồng to trên cột lều và trên cây. Ngài còn làm một việc khác. Để hoa hồng và sao năm cánh của mọi người không bị mất và hỏng, để giữa họ có sự so sánh và thi đua nhau, Ngài đã thu tất cả hoa hồng nhỏ của phạm nhân cài lên vải bạt phía tây lều trại, vẽ hơn một trăm khung vuông. Khung nào cũng viết tên người và dán hoa hồng họ giành được dưới tên người đó, yêu cầu mỗi người ba ngày một lần đến lều trại của ngài, xem dưới tên mình có bao nhiêu hoa hồng nhỏ, xem dưới tên người khác nhiều hơn mình bao nhiêu bông.
Nhà lều của Con Trời được dán đầy treo đầy hoa hồng, bằng khen và sao đỏ năm cánh. Cả lều trại đỏ rực như suốt mùa đông đều đốt lửa. Khu chín mươi chín sôi động hẳn lên. Năm mươi người có nhiều hoa hồng dẫn đầu, sợ người đằng sau đuổi kịp, tích cát luyện gang như điên. Năm mươi người xếp sau thấy mình chỉ còn dăm ba bông nữa là được chen vào hàng ngũ năm mươi người dẫn đầu. Thế là khi luyện gang, hận chẳng thể lao mình vào lò luyện. Còn có những người tụt lại cuối cùng chỉ còn mấy bông, mười mấy bông hoa hồng, thấy người khác vượt mình mười mấy bông, tuy không đuổi kịp, nhưng cũng không cam chịu tụt laị, chờ có biểu hiện ưu tú sẽ có thể là đợt thứ hai hoặc thứ ba dời đây về với đời.
Trong những ngày trước tết xuân, Hoàng Hà đã bị moi bụng móc ruột, đâu đâu cũng bị đào bới thành rãnh thành hố. Hôm nay Con Trời không đi theo đê lớn Hoàng Hà. Ngài ở trong nhà lều hẳn một ngày, ngay đến ăn cơm cũng không muốn dời khỏi lều trại. Trong lều trại tâm tình Ngài vô cùng thư thái. Hôm qua ngài lại một lần nữa đích thân dẫn đội đi hiến gang, đã giành về cho mình năm bằng khen mười bông hoa hồng lớn. Cuối cùng đã khiến lều trại của Ngài không có chỗ treo cài hoa. Ngài không thể không bóc gỡ hoa hồng và bằng khen trên vải bạt, trên cây chống, bố trí sắp xếp lại. Ngài dán bằng khen thành một dẫy sát mép vải bạt phía đông, cài hoa hồng lên nóc lều và chỗ khe hở bằng khen, khiến cả lều trại hoa hồng bằng khen thành hàng ngang dẫy dọc, bông nọ sát bông kia, bằng nọ sát bằng kia chỉnh tề ngay ngắn, y như phòng truyền thống trong trại lính. Ngài đã có bảy mươi bằng khen, 140 hoa hồng lớn. Có thêm ba mươi tấn gang nữa, ngài sẽ có 100 bằng khen, 200 bông hoa hồng. Ngài sẽ lên tỉnh thành xem thành phố, Con Trời ngắm nghía bằng khen, hoa hồng bày chật nhà, sau đó Ngài quay lại, nhìn hoa hồng nhỏ và tên trong từng khung từng khoang đối diện, phát hiện những người đã có tám mươi chín mươi bông hoa nhỏ, trong khung vuông màu đỏ to bằng quyển sách dưới tên người ấy, cũng không còn chỗ dán hoa hồng nhỏ, hắt ánh vàng đè lên đường kẻ tràn sang khung trống của người khác, giống như hoa rau cải dầu của nhà này nở sang vườn hàng xóm, khiến cho vải lều của bên kia cũng đỏ rực như ngọn lửa trên vải bạt cài đầy hoa của bên này. Thế là trái tim Con Trời bỗng ấm hẳn, đỏ thắm như lửa lò sưởi ấm lòng.
Con Trời ngắm nhìn chung quanh lều trại của Ngài. Ngài sửa những hoa lụa, hoa doan, hoa giấy, mầu cánh sen, màu nâu thẫm, màu đậm sáng bóng, miễn là cái gì Ngài thích đều đặt cho chúng cái tên trong lòng. Ngài gọi bông hoa to lụa đỏ bằng cái bát là Mẫu đơn, gọi bông hoa doan nho nhỏ là thược dược, gọi bông hoa giấy hồng tươi bằng cái làn là hoa hồng, gọi mấy bông hoa hồng cài ngực màu vàng là cúc vành lớn, cúc vành nhỏ và cửu nguyệt hoàng. Nhưng khi nhìn nhìn mãi,Ngài đột nhiên trông thấy trong tên của một khung vuông bên tay phải lại có một tên người bên dưới không có bông hoa nào, trần trụi như một phiến đá xanh nấp giữa cỏ hoa trong vườn hoa.
Tên người đó là học giả.
Trong màu đỏ ấy, khung vuông thuộc học giả giống như một mảng bị tưới nước trong lửa cháy, đâu đâu cũng có lửa nóng ấm, nhưng chỉ có dưới góc sát bên trong phía tây lều bạt là một mảng hoang lạnh trầm lắng của học giả. Ngài ngạc nhiên bởi khoảng trống trơ trụi ấy.Nhiều ngày nay Ngài không phát hiện ra cho đến bây giờ học giả vẫn chưa có một bông hoa nào, khung giành cho học giả như một cái giếng sâu đen ngòm trong sắc đỏ đại trà. Trái tim ngài bắt đầu se lạnh dần trong nóng ấm lửa đỏ.
2. CON TRỜI (Có lược bỏ)
Màu hồng trong nhà lều giống như cầu vồng vắt ngang trời.
Trong màu hồng, Mắt Con Trời sáng, tim Ngài trong suốt. Học giả đứng trong nhà tỏ ra ngạc nhiên bởi màu hồng trong suốt. Nét mặt học giả cương cứng như một tảng đá đỏ.
Con Trời nói:
- Ngươi phải nghe lời ta, ta hướng về ngươi, ngươi phải nghe ta, đầu đội mũ cao để người cho mọi người đấu, ta chuẩn định, khảng khái thưởng ngươi hoa hồng đỏ.
Con Trời nói:
- Ngươi phải để người ta đấu, viết các loại tội danh lên mũ cao. Đám đông nhìn ngươi ai cũng kinh sợ, thu cát luyện gang sẽ luôn không dừng tay, đêm ngày không nghỉ.
- Ta nhất định thưởng ngươi rất nhiều hoa, để hoa hồng của ngươi treo đầy khung đỏ, hắt ra khỏi khung, ai cũng hâm mộ ngươi, tất sẽ không ngừng tay chân thu cát luyện gang.
Con Trời yêu cầu học giả, nhìn nét mặt học giả buồn buồn. Học giả đứng trong màu hồng, con ngươi như sương che khuất. Học giả không nhìn Con Trời, nhìn trời đất hồng trong nhà.
Học giả nhìn rồi hỏi một câu:
- Không có bông hoa nào thì sao?
- Phải làm việc trong khu cả đời, chết ở khu dục tân.
- Vậy hãy để tôi chết ở đây.
Cười gằn nói một câu, ngẩng đầu hiên ngang, lại ngạo mạn, học giả đi khỏi nhà trại ngợp trong màu hồng. Đêm bên ngoài, các lò luyện xây theo sông hắt ra ánh lửa hồng chói mắt, trời sáng đỏ như đêm trắng. Nước sông sáng hồng chảy oà oà cuồn cuộn. Học giả đứng trên đê lớn, im lặng, nghe tiếng nước, tiếng luyện thép, lâu lắm, lâu lắm mới từ đê quay về.
Lâu lắm, lâu lắm, học giả lại đi vào nhà Con Trời. Học giả nhìn ConTrời, mặt Con Trời đờ đẫn có vẻ bất lực.
Học giả đến trước mặt Con Trời gần một bước, hỏi vừa phải:
- Luyện đủ 100 tấn, có người được tự do thật sao?
Con Trời gật gật đầu, nét mặt chợt tươi tỉnh.
Học giả nói:
- Nếu tôi phối hợp với Ngài, nhưng chỉ cần có người thành con người mới ra về, ngài phải cho nữ nghệ sĩ năm ngôi sao năm cánh để chị ấy đi khỏi đây.
Mặt Con Trời sáng bừng, gật đầu lia lịa.
- Ta nhất định phát cho hai ngươi rất nhiều hoa, để các ngươi ngay lập tức có 100 bông hoa.
Học giả lại trầm ngâm, rồi hỏi tiếp:
- Thật thế chứ?
Có thế thật. Sông Hoàng Hà quay đầu chảy về tây. Đêm lạnh trùm lên trái đất, nhưng trong nhà ấm áp. Sau khi học giả lại đi khỏi, biến mất trong đêm đông đỏ lạnh. Con Trời đi tiễn học giả, ánh mắt có vẻ xúc động. Học giả mất hút trong đêm. Con Trời đứng trên con đê lớn nhìn dòng sông, như con rồng đang lồng lên rượt đuổi. Nét mặt Ngài có ánh sáng và hơi nóng không nhìn thấy, giống như nước sông được hàng vạn hàng vạn lò luyện hâm nóng.
2. CON TRỜI (Có lược bớt)
Học giả và nữ nghệ sĩ ngày nào cũng bị đấu. Luỵện thép quả thật đã nhanh lên.
Một trăm tấn, cuối cùng sắp hoàn thành.
Sang tháng chạp, thời gian trôi nhanh như chạy bằng hai chân. Bằng khen và hoa hồng của Con Trời, đã lên tới 98 cái và 196 bông. 100 tấn gang thép cuối cùng sắp nấu xong. lô gang lần này ra lò đã vượt quá 100 tấn. Khi đổ cát đen vào trong lò, Con Trời sai mỗi lò nạp thêm ba thùng hoặc năm thùng,Lô gang lần này chắc chắn nhiều hơn bình thường hơn một tấn.
Lửa đã châmLò đã đốt.
Ba ngày sau khi lửa tắt ra lò, trên trời có hoa tuyết lay phay. Thế giới là một cái hồ trắng. Nước sông réo, bị mù che, Trong yên tĩnh mênh mông, chỉ có tiếng hoa tuyết rơi rất nhẹ và tiếng thủ thỉ của mù mây quấn níu mặt sông.
Để khẩn trương chở gang đi nộp, mọi người không chặt cây, không thu cát, đều tập trung dập lò, dỡ lò và xếp lên xe, cố gắng chở gang trong mưa tuyết, mẻ gang cuối cùng này của 100 tấn, khi đốt lò, đều cưa những cây gỗ tròn lẳn, thành hai ba thước, dựng lên bổ chan chát thành củi để lửa cháy rừng rực, đốt đến ba ngày ba đêm 72 tiếng đồng hồ, dập lửa, dỡ hai hoặc bốn cửa thông gió đối lưu ở nóc lò và lưng lò, để lò nguội trong gió lạnh một ngày, dội nước lạnh từ nóc lò xuống trong lò, chờ khói đậm màu trắng trong lò bốc lên nhạt đi, thưa dần, là có thể chui vào trong lò lăn khối gang ra trong khi lò còn nóng.
Lô gang lần này, sáng sớm nay dập lửa thông gió vào lúc trời tang tảng rạng đông, theo lệ thường để nguội đến mai, dội nước mới vào lò. Nhưng ngay sáng sớm, Con Trời đã thổi còi nói oang oang:
- Trời mưa tuyết, sẽ lỡ việc lớn, khu chín mươi chín cuối cùng đã luyện đủ 100 tấn gang, không khẩn trương cho ra lò đem đi nộp, sẽ bị người khác chiếm mất vị trí số một.
Con Trời đứng ở cửa nhà bạt của Ngài nói to vào lúc sáng sớm.:
- Người ta đứng số một, thì các ngươi cũng không ai đừng hòng tranh nổi năm ngôi sao to năm cánh, ai cũng đừng hòng tự do về nhà ăn tết trước cuối năm.
Con Trời nói liền ba lần. Mọi người chạy rối rít, xách nước, dụi mắt, hấp tấp sải bước đến lò luyện. Trong số này có học giả. Học giả vừa chạy vừa treo cái mũ giấy đội khi đấu lên trước ngực, đội cái mũ chóp cao dán giấy trắng lên đầu. Trước đám đông đi đến, nữ nghệ sĩ cũng tay không chạy theo, trông thấy học giả đã đội mũ cao, cũng vội vã chạy về lấy mũ cao và tấm biển treo trước ngực của mình. Mọi người lúc này đã đến chỗ trống giữa một dẫy lò luyện nghe Con Trời, sau khi chia tốp năm tốp ba, người đi múc nước, người lên lưng lò, moi sạch đá và xỉ đất chắn đối lưu gió, để gió lạnh ùa vào lò. Giữa lúc này, học giả và nữ nghệ sĩ đội mũ cao có chóp, đeo biển giấy, đứng ngay trước mặt Con Trời.
- Hai ngươi quì xuống nào?
Con Trời chỉ tuỳ tiện, rồi vào nhà rửa mặt. Đêm qua Ngài nghĩ, đã đủ 100 tấn gang, có thể đi lên thành phố lớn trên tỉnh. Cả đêm không chợp mắt, châm sáng đèn bão, xem bằng khen và hoa hồng, như chàng rể nhìn buồng cưới. Trời chưa sáng, nghe hoa tuyết rơi khẽ bay, Ngài the thé thổi còi.
- Hôm nay dứt khoát phải đi hiến một trăm tấn gang.
Con Trời rửa mặt xong đi ra khỏi nhà lều, một dẫy hơn hai mươi lò luyện đã dỡ hết nóc, nước sông Hoàng Hà gánh về, khiêng về, dội từng thùng, từng thùng lên nóc lò, nước ao bên cạnh dẫn chảy vào nóc lò, hất vào trong lò. Sau khi tưới nước giá lạnh vào lò đang nóng, nóng lạnh va đập nhau, gây nên tiếng nứt vỡ inh tai nhức óc, phụt lên khói đen khói trắng cuồn cuộn, tiếng kêu ầm ầm ra khỏi miệng lò vang thấu không gian. Nóc lò ngưng tụ biến dạng như cối xay. Hơn hai mươi cột khói như mây cuồn cuộn. Con Trời đi đến chỗ mây, y như chim bay đến chỗ sâu trên trời. Lò thứ nhất, lò thứ hai, khi đến lò luyện thứ13 lớn nhất ở giữa, Con Trời trông thấy học giả quì trên nóc lò, chỉ cách miệng nước nóc lò hai thước, trụ khói đường kính một mét từ cửa lò bốc lên, sát sạt mặt học giả. Con Trời đến chỗ học giả, nhờ ánh sáng trắng như tuyết nhìn thấy trên cái mũ cao như cái thùng tròn ở đầu học giả, ngoài năm chữ đen to bằng quả đấm “Tội nhân phạm thông dâm”, còn viết “Tội phản quốc”, “Tội chống đảng”, “Tội phản bội nhân dân”, “Tội ô nhục dân tộc”, “Tội bất tuân lãnh đạo”, “Tội khinh thường dân đen”, “Tội chống văn minh nhân loại”, “Tội chống nhân dân giầu có”, “Tội trêu ghẹo đàn bà”, “Tội ngược đãi người già trẻ em”, “Tội ái tình trên hết”, “Tội đi sai đường lối”, thôi thì hết tội này tội kia, chằng chịt như bàn cờ, đều viết chồng lên bên trái, bên phải, bên trên bên dưới và đằng sau năm chữ “Tội nhân phạm thông dâm”. Khói lò và hơi nóng cứ xông thẳng trước mặt học giả. Có mực đen chảy xuống, chảy trên mặt học giả. Những người ra bên sông Hoàng Hà kín nước, đều phải từ đây đi đến bên sông Hoàng Hà. Kín nước trở về ai cũng phải đi qua cửa lò này, ai cũng chứng kiến kiếp nạn, cay đắng, lòng thành thực hối cải và tự trách mắng nghiêm khắc của học giả.
Con Trời quay đi tìm nữ nghệ sĩ chơi đàn pi-a-nô.
Học giả nhìn dưới lò,Con Trời trông thấy nữ nghệ sĩ quì chỗ dưới lò, đội mũ chóp cao, đeo biển giấy. Ai ai cũng chứng kiến kiếp nạn, cay đắng, lòng thành thực hối cải và sự trách mắng nghiêm khắc của chị. Con Trời là người tốt, lương thiện, có lòng thương xót học giả và nữ nghệ sĩ. Sau khi tạm ngừng nhìn vào mặt chị, Ngài quay về khảng khái hỏi Học giả:
- Hai anh chị hiện tại có bao nhiêu bông hoa?
- Năm mươi hai.
- Hôm nay ngươi viết tất cả bao nhiêu tội?
- Hai mươi bảy tội.
- Vậy ta thưởng ngươi hai mươi bảy bông hoa nhỏ.
Mắt học giả bừng sáng, ngẩng lên xúc động nhìn Con Trời. Con Trời đi về lò luyện phía sau, vừa may có gió sông thổi cuốn theo chân đê. Khói lò thốc đến, Con Trời xiêu đi, Ngài giữ vững thân, thấy học giả vẫn quì không nhúc nhích tại chỗ, trên mặt có những bong bóng nước to sáng. Nhìn kỹ, quả nhiên do hơi nóng phả lên, mặt học giả bị phồng rộp, cái to bằng đồng xèng, cái nhỏ bằng hạt đậu. Con Trời động lòng, đếm trên mặt học giả có tất cả hai mươi mụn phồng rộp.
Con Trời nói:
- Ồ, ta lại thưởng ngươi hai mươi bông hoa,Học giả gật gật đầu, nói cảm ơn, nét mặt như có nụ cười tươi, rạng ngời không nhìn thấy.
4. TỘI NHÂN LỤC (Có lược bớt)
Con người có nhiều khi nội tâm không phải sáng láng, vô tư không ham muốn…Con Trời, Ngài hãy nghe tôi, đúng là không thể thưởng hoa hồng cho học giả và nghệ sĩ như thế. Ngài lương thiện hào phóng, thương xót chúng, Nhưng Ngài đâu có biết nội tâm của học giả? Trong khu chín mươi chín không ai có học vấn bằng học giả, tâm địa cũng không ai sâu kín bằng học giả. Trái tim học giả sâu như một cái giếng không nhìn thấy đáy. Không ai biết hàng ngày anh ta nghĩ gì, chẳng như thế, nữ nghệ sĩ cũng chẳng thà làm tội nhân, tìm đến với anh ta. Tuy học giả cũng đội mũ cao có chóp đeo biển giấy trước ngực, quì tại chỗ vứt bỏ thói luôn luôn ngạo mạn và tôn nghiêm của anh ta, thúc đẩy và nâng cao tốc độ thu cát luyện gang. Nhưng ngay một lúc Ngài cho anh ta mười, hai mươi bông hoa, khiến anh ta rất nhanh chóng có gần 100 bông hoa, như thế làm sao có thể khiến những anh chị em vất vả khổ sở chặt cây đến nỗi gẫy tay gẫy chân, những người hàng ngày thu cát luyện gang, bị cát đen ăn mòn đến lở loét biến dạng chai cứng tâm phục khẩu phục? Tuy mọi người của khu chín mươi chín đều là phạm nhân, không ai là không nghe lời Ngài, nhưng trong lòng họ không phục, sau khi tích oan đến một mức nhất định, mọi người sẽ ngấm ngầm vào hùa nhau chống đối thì làm thế nào?Đặc biệt trong nửa tháng ngắn ngủi này, dưới tên của học giả và nữ nghệ sĩ đều có một loạt hoa hồng nhỏ, trong loạt người được về nhà đợt đầu tiên chẳng phài có học giả và nữ nghệ sĩ, vậy thì họ được béo bở lớn, hời ơi là hời, phải không?
Hãy nghe tôi, thưa Con Trời, Ngài nhất định phải nghe tôi, trong mấy ngày gần đây nhất, dứt khoát phải tìm cơ hội phạt học giả và nữ nghệ sĩ mất mười, hai mươi bông hoa, nhất là không được để hai đứa trở thành con người mới dời khỏi khu dục tân đợt đầu tiên. Xét đến cùng họ phạm tội thông dâm, là phạm nhân đã từng gây tội ác. Chỉ có như vậy mới có thể chinh phục được mọi người, mọi người đều nể phục, mới có thể làm cho thẩm quyền của Ngài không bị nghi ngờ, vững chắc như chiếc gậy ba toong uy quyền nắm trong tay…
Tứ Thư Tứ Thư - Diêm Liên Khoa Tứ Thư