Khi Khó Khăn Cứ Tìm Tới
ũng không hiểu tại sao nữa, mọi chuyện khó khăn đều chọn ập đến cùng một lúc. Mà cũng có thể là bình thường nó luôn đeo bám mình rồi, phải đến tận lúc mình buồn miên man dai dẳng thì mới lại cảm nhận được nó rõ ràng hơn thôi.
Người ta cứ bảo sau mỗi khó khăn, sóng gió thì sẽ trưởng thành. Bởi lẽ trong cái quá trình ấy, mỗi người sẽ đều mạnh mẽ bỏ lại cảm xúc ở phía sau, dùng lý trí mà kiên định vượt qua. Vậy có phải thật ra trưởng thành là biết cách khóa hết đống cảm xúc đôi khi không cần thiết vào trong không?
Tôi của vài năm trước từng ngạo mạn:"Tao sẽ chẳng quan tâm đến quá khứ đâu. Vì sao á? Tại vì hiện tại vốn đã tốt đẹp, và tương lai cần tao phải chăm bẵm nó hơn nhiều".
Thế mà sau nhiều năm, tôi lại trở nên ngần ngại, thiếu quyết đoán. Tôi quên mất đi mình từng nồng nhiệt như thế nào. Muốn thành công một cách bất chấp tất cả như thế nào.
Thế giới sau trưởng thành. Có người sẽ cảm thấy thoải mái. Có người cảm thấy mông lung. Có người tuyệt vọng. Có người vẫn cuồng nhiệt. Quá trình và kết quả đều không giống nhau. Nhưng cảm xúc có lẽ đều sẽ được bão hòa.
Giữa trời đêm, ngước nhìn lên bầu trời với tâm trạng uỷ khuất. Tôi mỉm cười, chỉ vì chợt nhận ra. Sau tất cả mọi điều. Những thứ đáng để tôi lưu tâm nhất, vẫn là chính tôi.
"Người không vì mình. Trời tru đất diệt."
Mọi sự là ý trời. Quan trọng là sau đó sẽ thế nào nhỉ? ^^
Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào - Mốc Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào