Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 10: Quan Sai Bắt Tráng Đinh
T
rên bếp treo một cái hũ gốm đang phát ra tiếng xì xì, trà gừng Vân Tranh nấu đã sôi, y liền rót cho Hạ Kiên Cường một ít, biết nó ghét đắng, còn cho thêm một ít mật ong.
Vì số mật ong này lưng Vân Tranh bị ong đốt sưng vù mấy nốt, phải mất ba ngày nằm sấp.
Sang năm phải làm một cái nhà gạch, dù nhà gạch ở nơi này không chịu nổi gió mưa ăn mòn nhưng cũng phải làm, huynh đệ bọn họ sống không quen nhà trúc.
Vân Tranh đổ túi tiền từ trong ống trúc to ra, kỳ thực cũng chẳng cần phải đếm cũng biết có 131 đồng, lấy ra xem lại cất vào, giọng ao ước: – Năm sau ta nhất định sẽ kiếm đủ tiền để chúng ta xây nhà, nói không chừng còn làm được một cái nhà to, rồi làm một cái giường đất, khi đó tới mùa đông chúng ta cho than nóng xuống dưới giường, tha hồ mà ấm áp. Trên giường tiện thể làm cái bếp lò, nấu nồi thịt củ cải, ăn luôn ở trên giường, sướng đừng hỏi.
Vân Kiên Cường chảy nước miếng cười ngốc nghếch, như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp trước mắt vậy, Vân Tranh cười hà hà, vỗ đầu nó một cái, cầm sách lên tiếp tục đọc.
Con chó đột nhiên dựng lỗ tên lên, hướng ra ngoài cửa sủa mấy tiếng, Vân Diệp đi ra mở cửa, bên ngoài mưa phùn vẫn không ngơi nghỉ chút nào, cả trại trại bao phủ trong màn mưa mờ mịt. Trước mắt có một đám quan sai không biết từ đâu tới, người đi đầu cưỡi con ngựa chả to hơn con lừa là bao, hai chân hắn gần như kề sát xuống đất, thế còn ưỡn ngực như đại tướng quân, bộ dạng buồn cười hết sức.
– Thương đầu, con chó già nhà ông nghe đây, quan gia muốn sửa sang thành phòng Đậu Sa quan, mỗi nhà mỗi hộ phải góp một tráng đinh, thiếu ai thì lão chó già nhà ông thay vào.
Thương lão chắp tay cười ha hả: – Lưu đô đầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế, mau mau lên lầu, làm chén rượu nhạt cho ấm lòng, thời tiết thế này còn phải công cán mệt nhọc, đúng là khổ.
Lưu đô đầu vắt chéo chân xuống ngựa, giao roi cho sai dịch, khệnh khạng đi vào nhà Thương lão, Vân Tranh bảo Vân Kiên Cường một tiếng rồi rời nhà.
Trước kia Thương lão đã dặn y rồi, chỉ cần người nhà quan tới là muốn y cũng tới cùng, Vân Tranh vào nhà, thấy Thương Nhĩ và Tiểu Thử con hắn co ro trong góc, ba phụ nhân càng nấp trong phòng không dám ra, chỉ có Thương lão tiếp rượu năm viên quan sai.
Thương lão vẫy tay gọi Vân Tranh rồi bảo Lưu đô đầu: – Ngài xem, đây là bảo bối trong trại lão đấy, mấy năm trước theo tiên sinh học tập ở ngoài, năm nay vừa mới trở về để chuẩn bị tham gia thi huyện. Nó là người đọc sách, yếu đuối, ngài xem thời tiết như thế thằng bé làm việc khổ cực chịu sao thấu, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho đứa bé này.
Vân Tranh đi tới một bước, chắp tay một vòng: – Trưởng bối một phen hảo tâm, tiểu tử nhận rồi, nhưng lập hộ lao dịch là quốc pháp đặt ra, gia gia đừng làm khó Lưu đô đầu.
Lưu đô đầu nhìn Vân Tranh một lượt, thằng nhãi này đối diện với việc lao dịch mùa đông nói năng vẫn không hề có vẻ nịnh bợ luồn cúi, thậm chí còn có hiềm nghi khích bác, thứ chó má, đúng là giọng điệu của người đọc sách: – Nếu ngươi đã biết đó là quốc pháp, thì cũng biết hoàn thành lao dịch có thể bù cho thuế mùa hè năm sau, nói cách khác không phải là chuyện xấu. Ngươi đã được lập môn lập hộ riêng, vậy bản đô đầu sẽ coi ngươi như là người trưởng thành.
Thương lão cuống lên, đi lao dịch toàn chuyện vác đá, khiêng đất, tuyệt đối không phải là việc mà sức vóc của Vanh Tranh có thể chịu nổi, đang nghĩ cách nói khó thì Lưu đô đầu lấy ra cuốn sổ mỏng: – Phải đi lao dịch là tất nhiên, không ai giúp được ngươi hết, nhưng ra công trường làm gì thì do bản đô đầu định đoạt, ngươi là người đọc sách, quốc triều xưa nay luôn ưu đãi, huống hồ Miên Châu chúng ta là vùng hoang vắng, người đọc sách ít ỏi. Chỉ cần trong vòng một canh giờ, ngươi đối chiếu xong cuốn sổ này, bản đô đầu sẽ giao người quản sổ sách quản ăn uống ở công trường, không cần phải lao động, thế nào?
– Đô đầu có lời, tiểu tử tất nhiên phải dốc sức. Vân Tranh nhận lấy cuốn sổ mở ra xem, vốn tưởng là sổ bốn cột, như vậy sẽ rất tốn thời gian, phải biết số lượng thực tế và số nhập vào, đối chiếu với sổ cái như vậy mới làm rõ được sổ sách, nhưng sổ chỉ có hai cột đơn giản, đã thế còn đầy rẫy loại sai lầm kiểu như tám ba hai mốt, rõ ràng là chứng cứ tham ô, Vân Tranh cười thầm, dưới ánh mắt dò hỏi thấp thỏm của Thương lão, bắt đầu nhẩm tính cuốn sổ chi tiêu sơ sài này.
– Trong này tổng cộng chi ra 56 quan 785 đồng, trong kho còn có ba xếp lụa, mười một cái cuốc, ba nghìn cân vôi, 300 cân than đá, 80 cân than trúc, ngoài ra còn có 2 vò rượu, 2 đảm gạo thô, 25 quả trứng. Lưu đô đầu, sổ sách viết như thế, tiểu tử không biết giá cả của những thứ này cho nên không đối chiếu được.
Vân Tranh chưa cần một phần ba thời gian quy định đã gập sổ lại trả cho Lưu đô đầu, nói đâu vào đó, Thương lão mừng tới mông cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn Lưu đô đầu vẫn ung dung uống rượu.
Lưu đô đầu uống hết chén rượu mới gật gù: – Không phát hiện ra sơ hở gì sao, bọn ta đều là người thô thiển quê kệch, khó tránh khỏi ghi sai, ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không phát hiện ra cái gì không ổn?
Vân Tranh đi tới rót đầy rượu cho Lưu đô đầu: – Tiểu tử chỉ nghe thấy đô đầu nói muốn xem sổ sách chứ không nói là kiểm tra, nếu kiểm tra thì xin đô đầu cho tiểu tử thẩm hạch lại từng món.
Lưu đô đầu bỗng nhiên cười phá lên, vỗ vai Thương lão bồm bộp: – Cái con chó già này dẫm phải cứt chó rồi, trong trại có đứa trẻ khôn ngoan thế này, là ông trời cho trại hưng thịnh đấy. Cũng là cuốn sổ này, ta đem cho tiểu tử Hoắc gia ở trại Quang Lĩnh xem, hắn dám nói lão tử viết sai, còn tự giúp lão tử tính toán lại, con bà nó, lão Lưu đây kiếm cơm bằng nghề này đã hai đời rồi, không biết con bà nó là ba bảy hai mốt à? Lão tử nếu không viết thành ba bảy hai tám thì tiền cơm gạo của các huynh đệ phía dưới ở đâu ra, sổ sách này cho dù huyện thái gia có xem cũng không hỏi tới. Bà nó chứ, cậy biết được vài cái chữ mà xem thường lão tử, đọc sách tới ngu cả người rồi, lão tử cho hắn đi vác đá để tỉnh lại.
– Hai mấy tuổi đầu không hiểu chuyện bằng đứa bé, Thương đầu, ta tất nhiên phải giữ thể diện cho ông, chỉ là thằng bé này ta muốn là cái chắc, mai tới công trường tìm lão tử, việc sổ sách giao cho nó. Này tên gì đấy?
Vân Tranh lần nữa chắp tay khom người đáp: – Tiểu tử họ Vân tên Tranh.
– Ừm, nhớ rồi, lão chó già, rượu đã uống, ta phải đi nơi khác thông báo.
Lưu đô đầu khoác áo tơi lên che người, những sai dịch khác đứng lên chuẩn bị đi, Thương lão ra sức mời ở lại ăn cơm tối, ông ta nói trời đã muộn, sợ không về kịp Đậu Sa quan để từ chối, khi ra tới cổng, nhìn vào mắt Vân Tranh nói: – Sổ sách đồ ăn chẳng có màu mỡ gì đâu, qua từng tầng cắt xén tới đây chỉ còn đủ no bụng thôi. Tiểu tử, ngươi cứ ăn cho no căng bụng, mang về cho đệ đệ muội muội trong nhà cũng được, nhưng nếu giỏ trò dơ dáy ăn bẩn ra, lão tử xử ngươi.
Vân Tranh kiêu ngạo giơ hai tay: – Đa tạ đô đầu giáo huấn, tiểu tử trải qua nhiều gập ghềnh, nhưng đôi tay này đây thà ngày ngày chặt củi chứ không đụng vào thứ dơ bẩn.
Lưu đô đầu nhìn hai bàn tay xước xát đầy vết chai sần, không hề giống tay người đọc sách, lấy trong lòng ra một cái gói lá sen, đặt vào tay y: – Thằng nhóc thú vị lắm, có nửa con gà, coi như khao thưởng, hoàng đế cũng không để quân đói. Nói rồi rống một tiếng, dẫn đám sai dịch rời đi, lại cưỡi lên con ngựa thấp tới tội nghiệp kia biến mất trong màn mưa.
Vân Tranh dìu Thương lão đi tiễn khách xong trở về, không khí trong nhà mới không ngột ngạt như lúc nãy, Thương Nhĩ, Tiểu Thử cùng với ba phụ nhân đều vây lấy hai người bọn họ hỏi ríu rít liên hồi.
Xem ra vị Lưu đô đầu này không phải người dễ nói chuyện như y thấy.
Vân Tranh mở gói lá xen ra, xé nửa con gà, phần ức đưa cho Thương lão, Thương lão cười ha hả cầm lấy ăn ngay, y lại xé đùi gói vào mang về cho Vân Kiên Cường, số còn lại đưa cho Tiểu Thử thèm thuồng nãy giờ.
Thương lão lau cái miệng dính mỡ, kéo tay Vân Tranh ngồi xuống: – Ha ha ha, trại chúng ta cuối cùng cũng có một đứa bé lấy bút thay sống lưng rồi, giỏi, gia gia không nhìn nhầm ngươi, mai theo gia gia tới công trường. Vân Nhị cứ để ở bên này có người trông nó, không thành vấn đề, lao dịch đi một lần là bốn mươi ngày đấy, về chuẩn bị đi. Lưu đô đầu tuy thô lỗ nhưng biết lý lẽ, không ức hiếp người ta, chỉ cần thật thà làm việc là đủ.
Vân Tranh lần nữa cám ơn Thương lão, cáo từ về nhà.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2